Dịch: Thanh Dạ
Lam Tiểu Doanh nhìn cổ tay bị hồng lên do vặn nắn bằng ánh mắt thương xót, cô giống như một trái bong bóng xì hơi, giương đôi mắt trong veo như nước, nói với vẻ đau khổ: “Đấy, ông cũng thấy rồi, không phải tôi không bán, mà sự thật là tôi không thể tháo chiếc vòng ra được, không lẽ ông muốn lấy dao chặt đứt tay tôi sao? Sau này tôi còn phải gả cho người ta, không thể làm người tàn tật được, như vậy giá trị con người sẽ bị hạ thấp đó.”
Giọng điệu mặc dù mang vẻ tội nghiệp, nói thì nói thế, nhưng Lam Tiểu Doanh lại cảm thấy may mắn, vì cô có thể bảo vệ được chiếc vòng Bạch Dã Kiều tặng cho cô.
Nhưng suy nghĩ bé tí này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt gian xảo của Trình Tuyển, vì vậy, trong lòng ông ta có đã có dự tính của mình: “Nếu tháo không ra, vậy thì thôi đi.”
“Trình tổng là người thấu tình đạt lý nha, chuyện lúc trước coi như xí xóa nhé?”
“Ha, cô đừng nóng vội. Tôi có một cách có thể vẹn cả đôi đường, không cần chặt tay cô, mà tôi cũng có được thứ mình muốn.”
Trên thế giới này còn có chuyện tốt đẹp đến vậy sao? Lam Tiểu Doanh cười ha ha hỏi: “Vậy là cách gì?”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm vệ sĩ con trai tôi.”
Tôm khô sao? Vệ sĩ hử? Có lầm không vậy trời? Một người đàn ông to lớn còn cần đến một cô gái yếu đuối như cô bảo vệ sao?
Nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, Trình Tuyển mỉm cười giải thích: “Dòng máu trong người đứa con trai thứ hai Trình Mộc Trì của tôi, có năng lượng mà ma thú muốn, vỗn dĩ tôi muốn mua chiếc vòng ngọc này cho nó phòng thân, nhưng cô không thể tháo nó ra, vậy tôi đành phải để cô ở bên cạnh bảo vệ nó. Có cô ở đó, người nửa thú sẽ không xuất hiện quấy rầy nó.”
Lại là người nửa thú, Lam Tiểu Doanh đang cố gắng tiêu hóa những lời nói vô căn cứ này, theo ý của Trình Tuyển, hóa ra con trai ông ta là Đường Tăng à? Nếu không những thứ ma quỷ kia làm sao có thể tìm đến tận cửa chứ? Nhưng mà nếu làm như vậy có thể làm cho tâm lý của ông ta ổn định, vậy phải cố mà làm thôi. Hơn nữa, ở bên cạnh bảo vệ cậu ba họ Trình không chừng có thể ăn chực uống chực, điều quan trọng hơn nữa, nghe nói cậu ba họ Trình là gay, như vậy sẽ không sợ anh ta có ý đồ đen tối với mình.
“Được thôi, tôi đồng ý.” Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô cũng chấp nhận.
Trình Tuyển ra dấu bảo Kinh Phong đi vào, sau khi bàn giao với một số việc cho anh ta, rồi nhắc nhở một câu: “Cô Lam, Mộc Trì nhà tôi tính tình không được tốt lắm, hy vọng cô đừng chấp nhất nó.”
Lam Tiểu Doanh quay đầu mỉm cười, xua tay nói với ông: “Không sao không sao, cho dù anh ta có kỳ quái bao nhiêu, tôi vẫn có thể chịu đựng được.”
Câu này vừa nói ra, ngay cả khóe miệng của Kinh Phong cũng co quắp lại, đây đúng là một cô gái kỳ lạ.
Nhìn Lam Tiểu Doanh rời khỏi, lông mày Trình Tuyển cau lại, mười ngón tay đan vào nhau, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ mong làm như vậy có thể trấn áp được người nửa thú.
Rời khỏi biệt thự, Lam Tiểu Doanh ngồi trong xe của Kinh Phong, hỏi thăm: “Này, có phải chỗ này của nhà họ Trinh đều có vấn đề không?”
Kinh Phong lạnh lùng liếc cô một cái, nói: “Cô đừng có bôi nhọ Trình tổng, ông ấy rất bình thường.”
Lam Tiểu Doanh không để bụng, miệng chu hình chữ “O”, rồi nói: “Vậy, cậu ba nhà họ Trình các anh trông như thế nào? Bây giờ anh dẫn tôi đến địa bàn của anh ta phải không? Tôi còn tưởng, phải gặp cậu cả nhà họ Trình của các anh trước đó.”
Bả vai của Kinh Phong vô thứ run nhẹ, cô ta nói gì nhỉ? Mấy ngày trước không phải mới gặp cậu cả sao? Quả nhiên, chuyện xảy ra ngày hôm đó, đều quên sạch rồi.”
Thấy mình bị làm lơ, Lam Tiểu Doanh cũng không nói gì thêm, bây giờ vẫn còn một chuyện vướng víu: “Còn mẹ tôi và Tiểu Thiên……”
“Cô Lam cứ yên tâm, Trình tổng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Vậy thì chẳng còn vấn đề gì, Lam Tiểu Doanh ngã người ra phía sau, xoa nhẹ cổ ay, lúc nãy dùng sức quá nhiều, bây giờ cổ tay đau chết đi được. Nhưng mà, như vậy cũng đáng. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, trên đường đầy những ánh đèn neon rực rỡ, lộng lẫy và sáng chói.
Thả trôi ánh mắt, cũng thả trôi suy nghĩ của cô bay xa.
Không biết xe chạy bao lâu, Lam Tiểu Doanh ngồi ở ghế sau mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, xa chạy vào trong cánh cửa sắt lớn…..
Lam Tiểu Doanh nhìn cổ tay bị hồng lên do vặn nắn bằng ánh mắt thương xót, cô giống như một trái bong bóng xì hơi, giương đôi mắt trong veo như nước, nói với vẻ đau khổ: “Đấy, ông cũng thấy rồi, không phải tôi không bán, mà sự thật là tôi không thể tháo chiếc vòng ra được, không lẽ ông muốn lấy dao chặt đứt tay tôi sao? Sau này tôi còn phải gả cho người ta, không thể làm người tàn tật được, như vậy giá trị con người sẽ bị hạ thấp đó.”
Giọng điệu mặc dù mang vẻ tội nghiệp, nói thì nói thế, nhưng Lam Tiểu Doanh lại cảm thấy may mắn, vì cô có thể bảo vệ được chiếc vòng Bạch Dã Kiều tặng cho cô.
Nhưng suy nghĩ bé tí này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt gian xảo của Trình Tuyển, vì vậy, trong lòng ông ta có đã có dự tính của mình: “Nếu tháo không ra, vậy thì thôi đi.”
“Trình tổng là người thấu tình đạt lý nha, chuyện lúc trước coi như xí xóa nhé?”
“Ha, cô đừng nóng vội. Tôi có một cách có thể vẹn cả đôi đường, không cần chặt tay cô, mà tôi cũng có được thứ mình muốn.”
Trên thế giới này còn có chuyện tốt đẹp đến vậy sao? Lam Tiểu Doanh cười ha ha hỏi: “Vậy là cách gì?”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm vệ sĩ con trai tôi.”
Tôm khô sao? Vệ sĩ hử? Có lầm không vậy trời? Một người đàn ông to lớn còn cần đến một cô gái yếu đuối như cô bảo vệ sao?
Nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, Trình Tuyển mỉm cười giải thích: “Dòng máu trong người đứa con trai thứ hai Trình Mộc Trì của tôi, có năng lượng mà ma thú muốn, vỗn dĩ tôi muốn mua chiếc vòng ngọc này cho nó phòng thân, nhưng cô không thể tháo nó ra, vậy tôi đành phải để cô ở bên cạnh bảo vệ nó. Có cô ở đó, người nửa thú sẽ không xuất hiện quấy rầy nó.”
Lại là người nửa thú, Lam Tiểu Doanh đang cố gắng tiêu hóa những lời nói vô căn cứ này, theo ý của Trình Tuyển, hóa ra con trai ông ta là Đường Tăng à? Nếu không những thứ ma quỷ kia làm sao có thể tìm đến tận cửa chứ? Nhưng mà nếu làm như vậy có thể làm cho tâm lý của ông ta ổn định, vậy phải cố mà làm thôi. Hơn nữa, ở bên cạnh bảo vệ cậu ba họ Trình không chừng có thể ăn chực uống chực, điều quan trọng hơn nữa, nghe nói cậu ba họ Trình là gay, như vậy sẽ không sợ anh ta có ý đồ đen tối với mình.
“Được thôi, tôi đồng ý.” Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô cũng chấp nhận.
Trình Tuyển ra dấu bảo Kinh Phong đi vào, sau khi bàn giao với một số việc cho anh ta, rồi nhắc nhở một câu: “Cô Lam, Mộc Trì nhà tôi tính tình không được tốt lắm, hy vọng cô đừng chấp nhất nó.”
Lam Tiểu Doanh quay đầu mỉm cười, xua tay nói với ông: “Không sao không sao, cho dù anh ta có kỳ quái bao nhiêu, tôi vẫn có thể chịu đựng được.”
Câu này vừa nói ra, ngay cả khóe miệng của Kinh Phong cũng co quắp lại, đây đúng là một cô gái kỳ lạ.
Nhìn Lam Tiểu Doanh rời khỏi, lông mày Trình Tuyển cau lại, mười ngón tay đan vào nhau, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ mong làm như vậy có thể trấn áp được người nửa thú.
Rời khỏi biệt thự, Lam Tiểu Doanh ngồi trong xe của Kinh Phong, hỏi thăm: “Này, có phải chỗ này của nhà họ Trinh đều có vấn đề không?”
Kinh Phong lạnh lùng liếc cô một cái, nói: “Cô đừng có bôi nhọ Trình tổng, ông ấy rất bình thường.”
Lam Tiểu Doanh không để bụng, miệng chu hình chữ “O”, rồi nói: “Vậy, cậu ba nhà họ Trình các anh trông như thế nào? Bây giờ anh dẫn tôi đến địa bàn của anh ta phải không? Tôi còn tưởng, phải gặp cậu cả nhà họ Trình của các anh trước đó.”
Bả vai của Kinh Phong vô thứ run nhẹ, cô ta nói gì nhỉ? Mấy ngày trước không phải mới gặp cậu cả sao? Quả nhiên, chuyện xảy ra ngày hôm đó, đều quên sạch rồi.”
Thấy mình bị làm lơ, Lam Tiểu Doanh cũng không nói gì thêm, bây giờ vẫn còn một chuyện vướng víu: “Còn mẹ tôi và Tiểu Thiên……”
“Cô Lam cứ yên tâm, Trình tổng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Vậy thì chẳng còn vấn đề gì, Lam Tiểu Doanh ngã người ra phía sau, xoa nhẹ cổ ay, lúc nãy dùng sức quá nhiều, bây giờ cổ tay đau chết đi được. Nhưng mà, như vậy cũng đáng. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, trên đường đầy những ánh đèn neon rực rỡ, lộng lẫy và sáng chói.
Thả trôi ánh mắt, cũng thả trôi suy nghĩ của cô bay xa.
Không biết xe chạy bao lâu, Lam Tiểu Doanh ngồi ở ghế sau mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, xa chạy vào trong cánh cửa sắt lớn…..
/51
|