Không giống những lần trước, trước kia bất kể hắn hư thế nào, luôn có lúc ôn nhu, vậy mà ——
Tối nay, không biết hắn là bởi vì uống say hay là bởi vì trong lòng có tâm sự, lại nảy sinh ác độc, như muốn phá hủy cô!
Niệm Kiều đau đến mức tránh lên trên, nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát sự dây dưa của hắn, đến cuối cùng, cô chỉ có thể bỏ qua, mặc cho hắn dính vào.
Nửa đêm, Niệm Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, chẳng qua hơi động thân thể, liền không nhịn được hít không khí.
Đau! Toàn thân cao thấp đều đau!
Nhất là chỗ tư mật, đau rát làm cho cô rất muốn khóc!
Toàn thân đau đến giống như là bị xe luân phiên nghiền qua, lại còn bị tổ sửa chữa cố sức đóng lại, cảm thấy mỗi một tấc da thịt mỗi một cây xương đều không phải là của mình.
Quay đầu đi nhìn người bên gối, cô sợ run.
Bóng đêm quá dày, cô không nhìn rõ vẽ mặt của hắn, nhưng loáng thoáng, cô nhìn thấy mi tâm của hắn có nếp uốn.
Trong lòng hắn rốt cuộc ẩn dấu tâm sự gì, ngay cả ngủ cũng không an tâm?
Niệm Kiều không tự chủ đưa tay nhỏ bé ra, muốn vuốt lên nếp uốn trên mi tâm hắn, khi đầu ngón tay mới vừa chạm vào hắn, hắn liền chợt mở mắt.
Hơi kinh sợ, tay Niệm Kiều đã bị hắn nắm lấy, không có thu hồi lại.
Cố Hành Sâm quay đầu mở đèn ở đầu giường ra, sau đó ngồi dậy, ôm Niệm Kiều vào trong ngực, ôm thật chặt, giọng nói lại bình thường: "Thế nào?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là cô cảm giác sai hay thật là như vậy, cô cảm thấy trong lòng Cố Hành Sâm rõ ràng rất khẩn trương, nhưng biểu hiện ra, lại thật lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Cắn môi, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Có một loại cảm giác, cảm giác đau lòng ——
Cảm giác mình là một người ngoài, vẫn không thể đi vào trong lòng của hắn, cho nên không cách nào cảm nhận được sự giãy giụa của hắn.
Ngực hơi đau, cô vô ý thức nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Sự trấn định của Cố Hành Sâm lập tức tan thành mây khói, "Thế nào? Có phải đau bụng không?"
Niệm Kiều nhìn hắn, lẳng lặng nhìn, giống như là muốn từ ánh mắt của hắn nhìn thấu tim của hắn.
Cố Hành Sâm cũng nhìn lại cô, trong mắt lạnh sâu không lường được, có chút khác thường thoáng qua, nhưng chỉ là nháy mắt, mau đến Niệm Kiều cũng không dám xác định, hoảng hốt cho là ảo giác của mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt một lát sau, Cố Hành Sâm xác định cô không phải đau bụng, trái tim thấp thỏm rốt cục để xuống.
Sau đó, hắn than một tiếng vô cùng nhỏ, nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, "Chớ nhìn anh như vậy, ánh mắt của em khiến anh cảm thấy mình là một kẻ ác."
"Vậy tại sao anh không chịu nói cho em biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Anh không nói, em sẽ nghĩ lung tung."
Hắn vẫn nhắm mắt lại, cánh tay dài duỗi một cái lôi cô vào trong lòng, thanh âm không biết là mệt mỏi hay không còn cách nào, chỉ nói là: "Em chỉ cần nhớ anh yêu em, là được rồi, những chuyện khác không cần nghĩ đến."
Niệm Kiều rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Đợi một lát, Cố Hành Sâm không nghe thấy cô khéo léo trả lời, không khỏi nghi hoặc, mở mắt nhìn sang, lại chỉ thấy cô cúi đầu.
Mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khó chịu ở đáy lòng cô, mãnh liệt đến mức hắn sắp hít thở không thông!
Vươn tay ra lại có chút chần chờ, thậm chí có chút run rẩy, hắn sợ nhìn thấy cô khóc, chậm rãi nâng mặt của cô lên——
Tối nay, không biết hắn là bởi vì uống say hay là bởi vì trong lòng có tâm sự, lại nảy sinh ác độc, như muốn phá hủy cô!
Niệm Kiều đau đến mức tránh lên trên, nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát sự dây dưa của hắn, đến cuối cùng, cô chỉ có thể bỏ qua, mặc cho hắn dính vào.
Nửa đêm, Niệm Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, chẳng qua hơi động thân thể, liền không nhịn được hít không khí.
Đau! Toàn thân cao thấp đều đau!
Nhất là chỗ tư mật, đau rát làm cho cô rất muốn khóc!
Toàn thân đau đến giống như là bị xe luân phiên nghiền qua, lại còn bị tổ sửa chữa cố sức đóng lại, cảm thấy mỗi một tấc da thịt mỗi một cây xương đều không phải là của mình.
Quay đầu đi nhìn người bên gối, cô sợ run.
Bóng đêm quá dày, cô không nhìn rõ vẽ mặt của hắn, nhưng loáng thoáng, cô nhìn thấy mi tâm của hắn có nếp uốn.
Trong lòng hắn rốt cuộc ẩn dấu tâm sự gì, ngay cả ngủ cũng không an tâm?
Niệm Kiều không tự chủ đưa tay nhỏ bé ra, muốn vuốt lên nếp uốn trên mi tâm hắn, khi đầu ngón tay mới vừa chạm vào hắn, hắn liền chợt mở mắt.
Hơi kinh sợ, tay Niệm Kiều đã bị hắn nắm lấy, không có thu hồi lại.
Cố Hành Sâm quay đầu mở đèn ở đầu giường ra, sau đó ngồi dậy, ôm Niệm Kiều vào trong ngực, ôm thật chặt, giọng nói lại bình thường: "Thế nào?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là cô cảm giác sai hay thật là như vậy, cô cảm thấy trong lòng Cố Hành Sâm rõ ràng rất khẩn trương, nhưng biểu hiện ra, lại thật lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Cắn môi, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Có một loại cảm giác, cảm giác đau lòng ——
Cảm giác mình là một người ngoài, vẫn không thể đi vào trong lòng của hắn, cho nên không cách nào cảm nhận được sự giãy giụa của hắn.
Ngực hơi đau, cô vô ý thức nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Sự trấn định của Cố Hành Sâm lập tức tan thành mây khói, "Thế nào? Có phải đau bụng không?"
Niệm Kiều nhìn hắn, lẳng lặng nhìn, giống như là muốn từ ánh mắt của hắn nhìn thấu tim của hắn.
Cố Hành Sâm cũng nhìn lại cô, trong mắt lạnh sâu không lường được, có chút khác thường thoáng qua, nhưng chỉ là nháy mắt, mau đến Niệm Kiều cũng không dám xác định, hoảng hốt cho là ảo giác của mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt một lát sau, Cố Hành Sâm xác định cô không phải đau bụng, trái tim thấp thỏm rốt cục để xuống.
Sau đó, hắn than một tiếng vô cùng nhỏ, nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, "Chớ nhìn anh như vậy, ánh mắt của em khiến anh cảm thấy mình là một kẻ ác."
"Vậy tại sao anh không chịu nói cho em biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Anh không nói, em sẽ nghĩ lung tung."
Hắn vẫn nhắm mắt lại, cánh tay dài duỗi một cái lôi cô vào trong lòng, thanh âm không biết là mệt mỏi hay không còn cách nào, chỉ nói là: "Em chỉ cần nhớ anh yêu em, là được rồi, những chuyện khác không cần nghĩ đến."
Niệm Kiều rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Đợi một lát, Cố Hành Sâm không nghe thấy cô khéo léo trả lời, không khỏi nghi hoặc, mở mắt nhìn sang, lại chỉ thấy cô cúi đầu.
Mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khó chịu ở đáy lòng cô, mãnh liệt đến mức hắn sắp hít thở không thông!
Vươn tay ra lại có chút chần chờ, thậm chí có chút run rẩy, hắn sợ nhìn thấy cô khóc, chậm rãi nâng mặt của cô lên——
/200
|