Niệm Kiều ngẩn người, sải bước tới gần Cố Hành Sâm, không khỏi nghi ngờ, bây giờ còn chưa hết giờ làm việc, tại sao hắn lại trở về?
Cô nhìn sang Liễu Nhứ Mi vẫn đang quỳ, cô càng thêm không hiểu, chẳng lẽ là Cố Hành Sâm biết Liễu Nhứ Mi bây giờ đang ở Cố trạch, cho nên chạy về hay sao?
Người gác cổng thấy Cố Hành Sâm đi tới, vội vàng mở cửa ra.
Cố Hành Sâm đi tới, đầu tiên là gọi Cố Hành Diên một tiếng: "Đại ca."
Cố Hành Diên gật đầu một cái, ánh mắt liếc qua nhìn Liễu Nhứ Mi một cái, thở dài.
Xem ra cô ta vẫn không biết hối hận. Mục đích trở về của cô ta hẳn không đơn giản. Chắc là Cố Hành Sâm đã biết được mục đích của cô ta cho nên liền vội vã chạy về.
Cố Hành Sâm lại đi tới bên cạnh Niệm Kiều, nắm nhẹ vai của cô, nhỏ giọng hỏi: "Niên Niên đâu?"
"Nó đang nằm võng ngủ trưa." Niệm Kiều chỉ về phía vườn hoa.
"Em đi vào trước đi, chuyện này anh sẽ xử lý."
Niệm Kiều nhìn hắn, bước chân vẫn không nhúc nhích, "anh muốn xử lý cô ta thế nào?"
Cố Hành Sâm trấn an cô, "Yên tâm, anh sẽ không làm gì cô ta đâu."
Niệm Kiều gật đầu một cái, vừa mới quay đi đã nghe thấy tiếng Liễu Như Mi thét lên chói tai: "Niệm Kiều, Cố Hành Sâm muốn giết tôi! Cô đừng đi, hắn sẽ giết tôi đấy!"
Niệm Kiều nhăn mày quay lại, nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp nhưng không mở miệng nói gì.
Cố Hành Sâm híp mắt lại, ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm liếc tới Liễu Như Mi, hắn không nói lời nào càng khiến cho cô ta khiếp sợ hơn.
"Tiểu Mi, chuyện tới nước này cô còn không biết nhận sai, còn vu oan A Sâm, thật là không có thuốc nào cứu được!" Cố Hành Diên giận dữ mở miệng, mặc dù biết em của mình có bối cảnh hắc đạo, nhưng hắn cũng không đến mức sẽ giết chết một người phụ nữ, hơn nữa còn từng là đại tẩu của mình nữa!
Liễu Nhứ Mi run rẩy, gấp gáp chứng minh mình không có nói láo: "A Duyên, anh phải tin tưởng em, đêm hôm đó hắn cầm súng chỉa vào đầu em, lúc ở trên đường cái!"
trong lòng Niệm Kiều ‘ lộp bộp ’ một tiếng, lập tức nhìn về phía Cố Hành Sâm.
Đáy mắt cô hết sức lo lắng, Cố Hành Sâm cầm tay của cô, hạ thấp giọng: "Đừng lo lắng."
Sau đó, hắn buông tay Niệm Kiều ra, sau đó đi tới gần Liễu Nhứ Mi, đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Cô muốn tôi đưa cô tới cảnh sát sao?"
Mặt liền Liễu Nhứ Mi biến sắc, tỏ vẻ đáng thương, hướng về phía Cố Hành Sâm khóc lóc kể lể: "A Sâm, cậu tha thứ tôi một lần đi, tôi bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ đối xử với Niệm Kiều như vậy, tôi sẽ coi cô ấy như con mình, không đúng! Cô ấy đã ở cùng anh, vậy tôi sẽ coi cô ấy như em dâu, chung sống hòa thuận."
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong thanh âm xen lẫn sự lạnh lùng, "cô dám nói, hôm nay cô đến đây là không có mục đích gì sao?"
Liễu Nhứ Mi khẽ nhếch miệng, nhanh chóng cúi đầu, nói xạo: "Không có, tôi chỉ là muốn trở lại chăm sóc A Duyên."
"A ——"Cố Hành Diên cười ra tiếng, chống gậy đi tới trước người Liễu Nhứ Mi, lạnh giọng hỏi: "Cô trở lại là vì chăm sóc tôi? Lúc có cơ hội chăm sóc cô đã không làm, hiện tại tôi không cần chăm sóc thì cô lại trở về đề chăm sóc tôi?"
Liễu Nhứ Mi bị hắn chặn họng không thể nói lên lời, chỉ có thể tiếp tục giả vờ đáng thương, "A Duyên, anh cho em thêm một cơ hội, về sau em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh."
Cố Hành Diên giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất, đắc ý cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Sau đó vẻ mặt hắn âm trầm xuống, u ám đáng sợ, "Tiểu Mi, cô tự hỏi lòng mình đi, năm đó tôi cùng Thanh Kiều chuẩn bị rời G thị có phải do cô để lộ cho mấy người kia biết phải không?"
Trong phút chốc, mặt Liễu Nhứ Mi xám như tro tàn, cô thế nào cũng không nghĩ đến Cố Hành Diên cư nhiên biết chuyện năm đó.
Bởi vì Cố Bá Ngôn vẫn cho rằng chuyện Cố Hành Diên năm đó là do hắn, hơn nữa lúc ấy thương tâm quá độ, cũng không có đi kiểm tra xem xét kỹ càng, lúc ấy Cố Hành Sâm mới bảy tuổi, vẫn còn con nít, cũng không sắc bén như hiện tại.
Thật ra thì cô cũng không muốn Cố Hành Diên cùng Tạ Thanh kiều xảy ra tai nạn xe cộ , ban đầu cô biết Cố Hành Diên chuẩn bị cùng Tạ Thanh kiều bỏ trốn, cô chỉ là muốn đi ngăn bọn họ lại.
Vậy mà, cô mới ra khỏi Cố trạch liền bị một nhóm người ép buộc, đám người kia buộc cô nói ra vị trí Cố Hành Diên.
Bởi vì địa điểm của cô cách chỗ Cố trạch không, nếu như cô kêu to, người trong Cố trạch hoàn toàn có thể nghe được .
Nhưng cô đã không làm, cô thậm chí không có giãy giụa, lập tức nói ra chuyến bay của Cố Hành Diên.
Sau lại, liền xảy ra tai nạn xe cộ.
Như vậy, Cố Hành Diên làm sao biết mình để lộ ra? Chẳng lẽ là đám kia nói?
Cố Hành Diên canh chừng mắt cô, nhìn thấu hết toàn bộ nỗi sợ hãi của cô, cắn răng nói: "Liễu Nhứ Mi, cô có thể độc ác như vậy sao!"
Liễu Nhứ Mi cả người run rẩy, đôi môi đều phát run, lắc đầu tự lẩm bẩm: " em không có, em không phải cố ý, em không phải nữ nhân ác độc, em không phải"
Cố Hành Diên ngửa đầu nhắm lại hai mắt, nếu như lúc ấy không xảy ra tai nạn xe cộ, nói không chừng hiện tại hắn cùng Tạ Thanh kiều đang sống hạnh phúc tại một nơi nào đó trên thế gian này.
Hắn cũng sẽ không nằm trên giường hai mươi mấy năm! Tạ Thanh kiều cũng sẽ không chết! Niệm Kiều cũng không phải chịu khổ như vậy!
Đây tất cả, đều là nữ nhân này làm hại!
Có tiếng còi cảnh sát truyền đến, mặt Liễu Nhứ Mi tràn đầy hoảng sợ quay người nhìn lại, trong tầm mắt, xuất hiện ba chiếc xe cảnh sát!
Cô đột nhiên quay đầu trở lại , đứng lên, gắt gao nhìn chăm chú vào Cố Hành Sâm, "Là ngươi báo cảnh sát?"
Cố Hành Sâm nhíu lông mày, xe cảnh sát tại sao lại xuất hiện? Mình không có báo cảnh sát a!
Hắn quay đầu nhìn Niệm Kiều, cô lắc đầu, bày tỏ mình cũng không có báo cảnh sát.
"Là anh cho người báo cảnh sát." lúc này Cố Hành Diên mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt.
Liễu Nhứ Mi kinh ngạc nhìn hắn, điên loạn xông tới, muốn nhảy vào người Cố Hành Diên, lại bị người gác cổng cản lại.
Cô ta hô to: "Cố Hành Diên, bất kể ta làm cái gì, ít nhất ta cũng đã làm quả phụ hai mươi mấy năm! Ngươi cho rằng ta tại sao chịu làm quả phụ? Ta là đang chuộc lại sai lầm của mình ! Nhưng hôm nay ngươi lại đối với ta như vậy! Ngươi sẽ có báo ứng!"
Cố Hành Diên không có nói gì, cô đã điên rồi, căn bản không còn lời nào muốn nói với cô.
Xoay người, hắn muốn vào nhà.
Có thể là bởi vì đứng bên ngoài đã lâu, hắn có chút choáng váng, mới vừa đi hai bước, thân thể nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cố Hành Sâm cả kinh, vừa định đỡ Cố Hành Diên, Niệm Kiều tiếng thét chói tai đột nhiên đánh động tới hắn ——
"Cố Hành Sâm ——!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Kiều trắng bệch một tờ giấy chạy tới, Cố Hành Sâm theo bản năng nhìn lại Liễu Nhứ Mi, lại thấy cô ta cầm một con dao gọt trái cây đâm tới ——
Cô nhìn sang Liễu Nhứ Mi vẫn đang quỳ, cô càng thêm không hiểu, chẳng lẽ là Cố Hành Sâm biết Liễu Nhứ Mi bây giờ đang ở Cố trạch, cho nên chạy về hay sao?
Người gác cổng thấy Cố Hành Sâm đi tới, vội vàng mở cửa ra.
Cố Hành Sâm đi tới, đầu tiên là gọi Cố Hành Diên một tiếng: "Đại ca."
Cố Hành Diên gật đầu một cái, ánh mắt liếc qua nhìn Liễu Nhứ Mi một cái, thở dài.
Xem ra cô ta vẫn không biết hối hận. Mục đích trở về của cô ta hẳn không đơn giản. Chắc là Cố Hành Sâm đã biết được mục đích của cô ta cho nên liền vội vã chạy về.
Cố Hành Sâm lại đi tới bên cạnh Niệm Kiều, nắm nhẹ vai của cô, nhỏ giọng hỏi: "Niên Niên đâu?"
"Nó đang nằm võng ngủ trưa." Niệm Kiều chỉ về phía vườn hoa.
"Em đi vào trước đi, chuyện này anh sẽ xử lý."
Niệm Kiều nhìn hắn, bước chân vẫn không nhúc nhích, "anh muốn xử lý cô ta thế nào?"
Cố Hành Sâm trấn an cô, "Yên tâm, anh sẽ không làm gì cô ta đâu."
Niệm Kiều gật đầu một cái, vừa mới quay đi đã nghe thấy tiếng Liễu Như Mi thét lên chói tai: "Niệm Kiều, Cố Hành Sâm muốn giết tôi! Cô đừng đi, hắn sẽ giết tôi đấy!"
Niệm Kiều nhăn mày quay lại, nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp nhưng không mở miệng nói gì.
Cố Hành Sâm híp mắt lại, ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm liếc tới Liễu Như Mi, hắn không nói lời nào càng khiến cho cô ta khiếp sợ hơn.
"Tiểu Mi, chuyện tới nước này cô còn không biết nhận sai, còn vu oan A Sâm, thật là không có thuốc nào cứu được!" Cố Hành Diên giận dữ mở miệng, mặc dù biết em của mình có bối cảnh hắc đạo, nhưng hắn cũng không đến mức sẽ giết chết một người phụ nữ, hơn nữa còn từng là đại tẩu của mình nữa!
Liễu Nhứ Mi run rẩy, gấp gáp chứng minh mình không có nói láo: "A Duyên, anh phải tin tưởng em, đêm hôm đó hắn cầm súng chỉa vào đầu em, lúc ở trên đường cái!"
trong lòng Niệm Kiều ‘ lộp bộp ’ một tiếng, lập tức nhìn về phía Cố Hành Sâm.
Đáy mắt cô hết sức lo lắng, Cố Hành Sâm cầm tay của cô, hạ thấp giọng: "Đừng lo lắng."
Sau đó, hắn buông tay Niệm Kiều ra, sau đó đi tới gần Liễu Nhứ Mi, đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Cô muốn tôi đưa cô tới cảnh sát sao?"
Mặt liền Liễu Nhứ Mi biến sắc, tỏ vẻ đáng thương, hướng về phía Cố Hành Sâm khóc lóc kể lể: "A Sâm, cậu tha thứ tôi một lần đi, tôi bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ đối xử với Niệm Kiều như vậy, tôi sẽ coi cô ấy như con mình, không đúng! Cô ấy đã ở cùng anh, vậy tôi sẽ coi cô ấy như em dâu, chung sống hòa thuận."
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong thanh âm xen lẫn sự lạnh lùng, "cô dám nói, hôm nay cô đến đây là không có mục đích gì sao?"
Liễu Nhứ Mi khẽ nhếch miệng, nhanh chóng cúi đầu, nói xạo: "Không có, tôi chỉ là muốn trở lại chăm sóc A Duyên."
"A ——"Cố Hành Diên cười ra tiếng, chống gậy đi tới trước người Liễu Nhứ Mi, lạnh giọng hỏi: "Cô trở lại là vì chăm sóc tôi? Lúc có cơ hội chăm sóc cô đã không làm, hiện tại tôi không cần chăm sóc thì cô lại trở về đề chăm sóc tôi?"
Liễu Nhứ Mi bị hắn chặn họng không thể nói lên lời, chỉ có thể tiếp tục giả vờ đáng thương, "A Duyên, anh cho em thêm một cơ hội, về sau em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho anh."
Cố Hành Diên giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất, đắc ý cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Sau đó vẻ mặt hắn âm trầm xuống, u ám đáng sợ, "Tiểu Mi, cô tự hỏi lòng mình đi, năm đó tôi cùng Thanh Kiều chuẩn bị rời G thị có phải do cô để lộ cho mấy người kia biết phải không?"
Trong phút chốc, mặt Liễu Nhứ Mi xám như tro tàn, cô thế nào cũng không nghĩ đến Cố Hành Diên cư nhiên biết chuyện năm đó.
Bởi vì Cố Bá Ngôn vẫn cho rằng chuyện Cố Hành Diên năm đó là do hắn, hơn nữa lúc ấy thương tâm quá độ, cũng không có đi kiểm tra xem xét kỹ càng, lúc ấy Cố Hành Sâm mới bảy tuổi, vẫn còn con nít, cũng không sắc bén như hiện tại.
Thật ra thì cô cũng không muốn Cố Hành Diên cùng Tạ Thanh kiều xảy ra tai nạn xe cộ , ban đầu cô biết Cố Hành Diên chuẩn bị cùng Tạ Thanh kiều bỏ trốn, cô chỉ là muốn đi ngăn bọn họ lại.
Vậy mà, cô mới ra khỏi Cố trạch liền bị một nhóm người ép buộc, đám người kia buộc cô nói ra vị trí Cố Hành Diên.
Bởi vì địa điểm của cô cách chỗ Cố trạch không, nếu như cô kêu to, người trong Cố trạch hoàn toàn có thể nghe được .
Nhưng cô đã không làm, cô thậm chí không có giãy giụa, lập tức nói ra chuyến bay của Cố Hành Diên.
Sau lại, liền xảy ra tai nạn xe cộ.
Như vậy, Cố Hành Diên làm sao biết mình để lộ ra? Chẳng lẽ là đám kia nói?
Cố Hành Diên canh chừng mắt cô, nhìn thấu hết toàn bộ nỗi sợ hãi của cô, cắn răng nói: "Liễu Nhứ Mi, cô có thể độc ác như vậy sao!"
Liễu Nhứ Mi cả người run rẩy, đôi môi đều phát run, lắc đầu tự lẩm bẩm: " em không có, em không phải cố ý, em không phải nữ nhân ác độc, em không phải"
Cố Hành Diên ngửa đầu nhắm lại hai mắt, nếu như lúc ấy không xảy ra tai nạn xe cộ, nói không chừng hiện tại hắn cùng Tạ Thanh kiều đang sống hạnh phúc tại một nơi nào đó trên thế gian này.
Hắn cũng sẽ không nằm trên giường hai mươi mấy năm! Tạ Thanh kiều cũng sẽ không chết! Niệm Kiều cũng không phải chịu khổ như vậy!
Đây tất cả, đều là nữ nhân này làm hại!
Có tiếng còi cảnh sát truyền đến, mặt Liễu Nhứ Mi tràn đầy hoảng sợ quay người nhìn lại, trong tầm mắt, xuất hiện ba chiếc xe cảnh sát!
Cô đột nhiên quay đầu trở lại , đứng lên, gắt gao nhìn chăm chú vào Cố Hành Sâm, "Là ngươi báo cảnh sát?"
Cố Hành Sâm nhíu lông mày, xe cảnh sát tại sao lại xuất hiện? Mình không có báo cảnh sát a!
Hắn quay đầu nhìn Niệm Kiều, cô lắc đầu, bày tỏ mình cũng không có báo cảnh sát.
"Là anh cho người báo cảnh sát." lúc này Cố Hành Diên mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt.
Liễu Nhứ Mi kinh ngạc nhìn hắn, điên loạn xông tới, muốn nhảy vào người Cố Hành Diên, lại bị người gác cổng cản lại.
Cô ta hô to: "Cố Hành Diên, bất kể ta làm cái gì, ít nhất ta cũng đã làm quả phụ hai mươi mấy năm! Ngươi cho rằng ta tại sao chịu làm quả phụ? Ta là đang chuộc lại sai lầm của mình ! Nhưng hôm nay ngươi lại đối với ta như vậy! Ngươi sẽ có báo ứng!"
Cố Hành Diên không có nói gì, cô đã điên rồi, căn bản không còn lời nào muốn nói với cô.
Xoay người, hắn muốn vào nhà.
Có thể là bởi vì đứng bên ngoài đã lâu, hắn có chút choáng váng, mới vừa đi hai bước, thân thể nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cố Hành Sâm cả kinh, vừa định đỡ Cố Hành Diên, Niệm Kiều tiếng thét chói tai đột nhiên đánh động tới hắn ——
"Cố Hành Sâm ——!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Kiều trắng bệch một tờ giấy chạy tới, Cố Hành Sâm theo bản năng nhìn lại Liễu Nhứ Mi, lại thấy cô ta cầm một con dao gọt trái cây đâm tới ——
/200
|