Cố Hành Sâm cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bệnh, đứng ở một góc khuất nơi hành lang nhận điện thoại.
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Tần Mộ Bạch cười lạnh, trong âm thanh kia tràn đầy vẻ châm chọc, xen lẫn một tia đau lòng, —— người bị thương là Niệm Kiều.
“Chuyện ngoài ý muốn như vậy sẽ xảy ra thêm mấy lần nữa? Biết rõ Liễu Nhứ Mi đi Cố Gia không yên lòng, anh vẫn thản nhiên khinh thường như thế, tôi không yên lòng để cô ấy tiếp tục sống ở bên cạnh anh nữa, tôi muốn lập tức mang cô ấy đi!"
"Không thể nào." Cố Hành Sâm quả quyết cự tuyệt, cô là người phụ nữ của anh, tại sao Tần Mộ Bạch lại có thể mang cô đi được?
"Anh quên là đã đáp ứng tôi điều gì sao? Bây giờ lại có thể thản nhiên nói không có thể?" Tần Mộ Bạch cắn răng nghiến lợi nói, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi anh sẵn sàng xông vào quyết đấu với Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm khép lại đôi mắt mình giống như nơi này đang có người đúng đối diện, anh cảm thấy chính trong nội tâm mình cũng đang có một phần giãy giụa, băn khoăn.
Anh chỉ nói: "Thời gian trong vòng 1 tháng, còn chưa tới."
"Chờ cho tới khi được một tháng, liệu cô ấy còn giữu được cái mạng của mình nữa hay không mới là vấn đề! Nhìn vết thương trước mắt của Niệm Kiều, tôi chỉ để cho anh thêm thời gian 1 tuần lễ, một tuần sau, tôi muốn đưa cô ấy đi!
Bên kia nói xong liền cúp điện thoại, Cố Hành Sâm vẫn như cũ duy trì cầm điện thoại trên tay, bất động đứng nguyên tại chỗ.
Dường như có một tầng cảm xúc bi thương bao bọc quanh thân hình cao to rắn rỏi của anh.
Ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ, đem chiếc bóng của anh kéo dài thật dài, giống như nỗi bi thương không cách nào xua tan trong lòng anh, nỗi đau đó cứ lượn lờ, quanh quẩn trong lồng ngực, khiến anh có cảm giác đau đến tê tâm phế liệt vậy.
Tựa như đi đến một thế giới khác, rất lâu sau anh cũng rốt cuộc bừng tỉnh, cất ddienj thoại rồi xoay người đi trở về phòng bệnh, mỗi bước đi lại có cảm giác như giẫm thêm một bước lên trái tim nhỏ máu của anh.
Đứng ở trước cửa phòng bệnh, đưa tay cầm lấy nắm cửa, anh giữ chặt đến mức toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, mọi thứ cảm xúc đớn đau trên khuôn mặt đều bị anh cố gắng nén xuống.
Lúc Cố Hành Sâm đi vào là lúc Niệm Kiều đang đau đến đổ mồ hôi lạnh, không thể cử động, chỉ có thể duy trì chịu đựng, quả thực đau đến mức cô chỉ muốn khóc.
Nhìn thấy anh đi lại về phía mình, cô lập tức thay đổi nét mặt đau đớn của mình, nở nụ cười tái nhợt nhìn anh hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Chuyện của công ty." Cố Hành Sâm thuận miệng trả lời cô, bởi vì không yên lòng, cho nên anh cũng không kịp thời phát hiện tình trạng của Niệm Kiều lúc này.
Qua mấy phút, Niệm Kiều thật sự không nhịn thêm được nữa, khẽ rên lên một tiếng, Cố Hành Sâm lúc này mới đột nhiên thức tỉnh.
"Cảm thấy rất đau sao?"
Niệm Kiều gật đầu, nước trong khóe mắt lưng tròng, làm sao lại không đau?
Bởi vì xét nghiệm thấy cô đang mang thai, vậy nên bác sĩ không dám cho cô dùng thuốc me, mới vừa rồi còn có thể nói chuyện được với Cố Cảnh Nhiên và Cố Hành Sâm, bây giờ cô thực sự cảm thấy đau tới mức muốn chết đi sống lại vậy.
Cố Hành Sâm hạ thấp tầm mắt xuống quan sát cô, trong ngực giống như có ai đánh anh một chưởngthấp xuống tầm mắt nhìn nàng, ngực giống như bị người đau đánh một quyền, cổ họng cũng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói được lời nào.
Cô đau đớn , so với cô anh càng đau hơn, thế nhưng anh lại không thể làm được gì cả.
Nhớ tới lời nói của Tần Mộ Bạch, anh chỉ còn biết chăm chú nhìn Niệm Kiều, ánh mắt quyến luyến nhìn khắp lượt khuôn mặt của cô. Mỗi một lần nhìn lại như đem bóng dáng cô khắc sâu thêm trong lòng mình.
Nếu như có một ngày, anh làm tổn thương đến em, chuyện này nhất định là chuyện bất đắc dĩ của anh, em có thể trách anh, nhưng xin em đừng hận anh, anh chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt.
Lời nói trong tận đáy lòng của anh cú âm thầm vang lên trong tâm khảm, rốt cuộc trong khóe mắt cũng có chút ướt trong một khắc cúi xuống hôn cô.
Từ ngày đó trở đi, Niệm Kiều có cảm giác Cố Hành Sâm thay đổi, theo lý thuyết, mình bị thương, lẽ ra anh ấy càng phải tỏ ra dịu dàng hơn mới đúng, vậy mà tại sao——
Dịu dàng đều biến mất tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cố hữu của anh đối diện với cô.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh đều nhăn nhó ép buộc cô ăn, bộ dạng thực sự không có chút tình nguyện nào, mà thỉnh thoảng những lúc anh nhận điện thoại, có mấy lần cô nghe được đầu dây bên kia là tiếng của phụ nữ, hơn nữa ——
Cô ta gọi tên Cố Hành Sâm một cách hết sức thân mật —— Hành Sâm!
So với cách gọi của Nhậm Thiên Nhã còn có phần thân mật hơn, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai? Là người ở Ý kia sao?
Trong lòng Niệm Kiều có chút bất an, mấy ngày trôi qua, vết thương của cô cũng được cho biết là tốt hơn rất nhiều, vậy mà người của cô so với trước lại gầy sọp hẳn đi.
Khi An Manh Manh tới bệnh viện thăm cô, thấy vậy trực tiếp kêu to: “Niệm Kiều, Cố Niệm Kiều, thật sự là cậu sao? Cậu là quỷ đấy à?"
Niệm Kiều liếc cô một cái, "Cậu mà ở đây kêu ca la hét, không tới 10’ sẽ có người đem cậu từ đay đưa tới bệnh viện tâm thần đấy."
"Vẫn còn có sức để chọc ghẹo lại mình như vậy, xem chừng tâm trạng của cậu cũng không đến nỗi tồi đâu nhỉ!" An Manh Manh ngồi xuống, cười cười nói với cô.
Ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, kêu lên: "Cậu có nghe Cố Hành Sâm nói gì về mụ Liễu đó không?"
Niệm Kiều bị cô làm cho kinh hãi, cả người giạt mình một cái, lườm cô một cái, sau đó mới hỏi: "Mụ Liễu? Cậu đang nói Liễu Nhứ Mi hả?”
An Manh Manh mắt trợn trắng, xuy một tiếng, "Trừ mụ ta thì còn có thể là ai? Mình nghe một người bạn nói, sáng sớm hôm nay khi cô ấy đi đến bệnh viện tâm thần của Tây Thành thì trông thấy mụ Liễu đó."
"Cái gì?"
Liễu Nhứ Mi bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Không phải là bị bắt vào bốt cảnh sát sao? Tại sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi?
An Manh Manh lại gần cô, thần thần bí bí nói: "Mình đoán tám phần là do Cố Hành Sâm giở trò quỷ, mụ Liễu đó lại dám dùng dao đâm cậu, bà ta thật sự là chán sống mà! Cố Hành Sâm coi như còn nhân từ rồi, nếu là mình, nhất định mình sẽ đem lấy bà ấy Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc!"
Sắc mặt Niệm Kiều âm trầm, hết sức nặng nề.
Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc, cũng chỉ là nhất thời đau xót, chết cũng liền giải thoát.
Điên rồi, mới phải nhất đau khổ.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Cố Hành Sâm? Anh chắc không đến nỗi đem chính chị dâu của mình bức đến bị điên chứ??
An Manh Manh vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Niệm Kiều, Cố Hành Sâm đâu? Sao cậu ốm mà không thấy anh ta ở đây chăm nom cho cậu vậy? Ngộ nhỡ cậu lại xảy ra chút chuyện thì làm thế nào?"
"Anh ấy mới vừa đi, nói là có chút việc."
"Có chút việc? Chuyện gì? Tiếp người phụ nữ nào sao? Hay là đi xã giao đi?"
Niệm Kiều vừa định nói có thể là anh đã về công ty rồi, một chữ còn chưa có xuất khẩu, cửa liền bị đẩy ra, ngay sau đó, Cố Hành Sâm đi vào, sau đó, lại một người đi vào ——
Một người phụ nữ đi vào!
Trong nháy mắt, Niệm Kiều cùng An Manh Manh cũng mất tiếng, sững sờ nhìn Cố Hành Sâm cùng người phụ nữ kia đi tới, đứng ở bên giường.
"Hành Sâm, cô ấy chính là khẩu vị của anh sao? Xem ra rất trong sáng nha." Người đàn bà này ưu nhã cười, ánh mắt rơi trên người Niệm Kiều nói.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó quay sang Niệm Kiều nói: "Đây là Mạc Thuần, bạn anh."
Giới thiệu hết sức đơn giản, cũng rất sáng tỏ, trực tiếp thuyết minh sự quan hệ giữa hai người.
Niệm Kiều từ trố mắt dần bừng tỉnh, hướng về phía Mạc Thuần cười một tiếng, "Xin chào, tôi là Cố Niệm Kiều."
"Xin chào, rất hân hạnh được biết cô." Mạc Thuần cũng cười cười.
An Manh Manh ở một bên đều muốn nói Niệm Kiều nhìn thấy tình địch còn cười, cậu thật là có thể nhịn.
Niệm Kiều còn chưa có nổi đóa, cô trước hết không nhịn được, đứng lên hỏi Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm, anh chắc không phải là vừa đi ra ngoài đón cô ta chứ?"
Cố Hành Sâm liếc cô một cái, gật đầu, "Cô ấy mới từ Italy tới đây."
"Ah!" An Manh Manh giọng điệu cực kỳ đùa cợt, một lượt nhìn khắp Mạc Thuần mấy lần, ánh mắt hết sức chán ghét, "Vừa nhận điện thoại liền đi? Tôi nói này Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vì anh mà bị thương phải nằm bệnh viện, anh lại có thể thản nhiên đi đón người cơ đấy, đón người thì cũng cho qua đi, nhưng lại là đi đón một người phụ nữ nữa! Anh nói xem Niệm Kiều làm sao mà chịu nổi? Nhân viên của anh, những người đó đâu hết cả rồi? Đừng nói là họ chết hết cả rồi, nên anh mới phải đi đón người đó nhé!"
An Manh Manh nói một thôi một hồi xong thì thấy ba người kia cũng cảm thấy không khí nặng nề, tuy nhiên sắc mặt Cố Hành Sâm lại ngay lập tức như không có gì, lộ vẻ lạnh lùng khiến người ta có cảm giác đẩy người ta đi xa vạn dặm không để ý .
Niệm Kiều đưa tay kéo kéo ngón tay An Manh Manh, hạ thấp giọng nói: "Manh Manh, đừng nói ahhh... Mình không phải vẫn thật tốt à."
An Manh Manh quay đầu lại nhìn cô, người này thật không có chút tiền đồ, tình địch lên một lượt ở cửa rồi, cô vẫn còn nói thật tốt, đúng là chị em tốt của cô mà!
Rút tay mình khỏi tay Niệm Kiều, cô nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, giọng điệu bộc phát lớn tiếng: "Không có gì có thể nói sao? Đừng nói với tôi là hai người các người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mắt tôi cũng chưa bị mù để không nhìn ra được quan hệ mờ ám của hai người đâu nhé? Ban đầu anh và Niệm Kiều có gì mờ á hay không tôi đều nhìn ra được ngay đó thôi!"
Niệm Kiều 囧, thật tốt tại sao muốn nói đến trước kia rồi.
Cố Hành Sâm mím môi không nói, vẻ mặt tựa như tức giận, nhàn nhạt nhìn An Manh Manh, sau đó dời tầm mắt đến trên người Niệm Kiều.
Mạc Thuần vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bình tĩnh nghe An Manh Manh nói chuyện, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói qua.
Hai người đều không nói chuyện, không phải đại biểu bọn họ tức giận, mà là đại biểu bọn họ chấp nhận!
Nghĩ như vậy, trong lòng Niệm Kiều đột nhiên đau nhói, so với vết đam của Liễu Nhú Mi còn cảm thấy đau hơn, rất đau rất đau!
Chỉ là, đau lòng đến mức cảm thấy hít thở không thông, trên mặt cười lại bộc phát nụ cười sáng rỡ chói mắt, cô nói: "Ngồi lâu máy bay như vậychắc là khá mệt, Cố Hành Sâm, anh tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi đi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, đáy lòng dấy lên hàng trăm tư vị, cô rốt cuộc là thật sự hào phóng như vậy, hay chỉ là ở đây cậy mạnh, ở đây ngụy trang?
Mạc Thuần cười duyên một tiếng, ngược lại đi đến bên cạnh khoác tay Cố Hành Sâm, dịu dàng nói: "Hành Sâm, nếu cô ấy cũng đã nói như vậy, vậy anh đưa em về khách sạn đi, chứ em không thể đến ở nhà của hai người đi."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua cái khoác tay của cô trên cánh tay mình một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng không có lên tiếng.
Anh ngẩng đầu, nói với Niệm Kiều: "Vậy anh đưa cô ấy về khách sạn trước."
"Được ——" Niệm Kiều chỉ là cúi đầu, đáp một chữ.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng cửa phòng bị kéo ra, khép lại truyền tới, trong nháy mắt, nước mắt Niệm Kiều cũng rớt xuống.
Cô cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cô chỉ biết, hai ngày nay, anh đột nhiên liền đối với mình rất xa cách, dù là có lúc ngồi ở bên cạnh, cũng sẽ mất hồn, không nghe được tiếng cô đang nói chuyện.
Cô đang suy nghĩ, liệu khi đó có phải là anh đang nghĩ đến Mạc Thuần?
An Manh Manh quả thật nếu bị Niệm Kiều làm cho tức chết, nếu như không phải là nghĩ đến vết thương ở trên người Niệm Kiều, đoán chừng cô có thể trực tiếp cầm túi của mình đập tới rồi, người phụ nữ ngu ngốc này!
"Cố Niệm Kiều, Cậu bị bênh rồi hả! Cậu cso biết vừa rồi cậu mới vừa làm chuyện ngu xuẩn gì hay không? Cậu có thể thản nhiên để cho người đàn ông của mình có cơ hội với người phụ nữ khác! Cậu còn có thể làm việc gì tốt hơn không?"
An Manh Manh giận đến mức không còn gì để nói, cuối cùng, cô thật sự là không nhịn được, trực tiếp đánh lên đầu của Niệm Kiều một cái!
Niệm Kiều ngây ngốc, bị nàng đánh lên đầu mới phản ứng được, hướng về phía cô cười, nhếch môi muốn nói chuyện, nước mắt lại như trước chảy xuống.
An Manh Manh nhìn bộ dạng rơi lệ của cô, nước mắt của mình cũng đi theo xuống, nức nở nói: "Làm sao cậu lại không có chút tiền đồ nào như vậy hả!"
Dừng một chút, cô còn nói: "Niệm Kiều, cậu thật làm cho người ta đau lòng, Cố Hành Sâm thật sự là tên khốn kiếp!"
"Nhất định là có nguyên nhân, anh ấy không phải là người hoa tâm như vậy, bọn mình đã mất ba năm mới có thể quay lại ở bên nhau, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, Manh Manh, cậu phải tin tưởng anh ấy."
Niệm Kiều lẩm bẩm nói xong, lời này rõ ràng là nói cho An Manh Manh nghe, nhưng đối với An Manh Manh thì lại thấy dường nhưi cô đang tự an ủi chính bản thân mình vậy.
Thực ra thì Niệm Kiều cô cũng cảm thấy rất sợ, cô sợ thực sự Cố Hành Sâm có thể vô duyên vô cớ cứ như vậy, cô sợ mình đến cuối cùng, sẽ mất đi anh.
An Manh Manh nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, chảy tràn so Niệm Kiều còn nhiều hơn, sau đó, ncô quyết định một việc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Manh Manh?" Âm thanh An Hi Nghiêu kinh ngạc truyền đến, còn mang theo giọng nói khàn khàn ngái ngủ mới tỉnh dậy.
An Manh Manh sửng sốt, không phải chứ? Giờ này mà anh còn đang ngủ? Anh không cần đi làm hay sao?
Nếu không thì chắc là tôi qua hoạt động quá sức rồi, vậy nên sáng nay mới không dạy nổi?
Không thể nào! Nghe nói mấy ngày trước An Hi Nghiêu nửa đêm vọt vào Vạn gia, muốn mang Vạn Thiên Sủng đi, kết quả xém chút nữa bị anh hai của Vạn Thiên Sủng dùng súng bắn bể đầu!
Hai người này cũng đến phiên tôi sống anh chết rôi, không thể nào đi chung với nhau được nữa.
"Anh, anh đang ở đâu vậy? Sao trễ thế này mà vẫn còn ngái ngủ vậy?Anh không cần phải đi làm sao?"
An Manh Manh hỏi liến thoắng khiến cho đầu An Hi Nghiêu còn cảm thấy đau hơn, vuốt vuốt mi tâm của mình một cái, anh mệt mỏi lên tiếng: "Anh bị sốt, đang nằm ở bệnh viện."
"À? Cảm sốt? Bệnh viện nào?"
"Còn có thể ở đâu, bệnh viện trực thuộc tập đoàn An Thị chúng ta." An Hi Nghiêu bất đắc dĩ trả lời, anh ngã bệnh, không đến bệnh viện nhà mình, chẳng lẽ còn đi sang nằm ở bệnh viện người khác mở để cho người khác kiếm tiền à?
Mặc dù tiền anh nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí đến thế có phải hay không?
An Manh Manh ngẩn người, sau đó hỏi: "Anh, nh đang ở phòng nào vậy, em qua thăm anh."
An Hi Nghiêu xuy một tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, có chuyện gì thì nói thẳng, cái con nhỏ này anh hiểu rất rõ cô nhá, nhất định có chuyện gì cô mới cầu xin anh nên mới có lòng tốt như vậy đi."
"Nào có! Chỉ là anh hai, anh nói anh nằm ở phòng nào đi, em đang ở bệnh viện, em thật sự muốn qua thăm anh hai mà." An Manh Manh gấp gáp nói, chuyện cô cần làm, nhất định phải có An Hi Nghiêu giúp một tay, mới có thể làm đến.
"Em đang ở trong bệnh viện?" An Hi Nghiêu tựa hồ bị lời nói của An Manh Manh làm cho tỉnh người, giọng nói cũng có phần cao hơn.
"Đúng á, Anh hôm nay sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nói nhanh đi, anh đang nằm ở đâu!"
An Hi Nghiêu đưa điện thoại trong tay mình ra xa một chút, giọng nói của con nhỏ này sao vẫn có thể chói tai như vậy, kêu lớn tiếng như vậy làm lỗ tai anh xém chút rớt luôn ra ngoài rồi không?
"Ở phòng bệnh VIP, 999."
"OK, em tới ngay!" An Manh Manh lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến thang máy phi lên phòng của An Hi Nghiêu.
Thấy cô thở hồng hộc chạy vào, An Hi Nghiêu tựa vào đầu giường buồn cười nhìn cô, trêu chọc: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Một không phải là nhìn tình nhân, hai không phải bắt gian, chạy nhanh như vậy làm gì?"
An Manh Manh che ngực thuận tức, vừa đi lại vừa hỏi: "Anh hai làm sao mà anh bi cảm sốt như vậy?Cũng không người chăm sóc anh à? Hộ sĩ đâu?"
An Hi Nghiêu giật giật thân thể, tìm lấy tư thế thoải mái hơn, đưa tay tựa vào sau ót, nhắm mắt lại phiền não nói: "Hộ sĩ cũng bị anh đuổi đi, một mực bên tai anh líu ríu nói chuyện không ngừng, phiền toái một dạng, phiền chết người đi."
Ánh mắt An Manh Manh đảo một vòng, tiến tới nhìn anh mấy lần, sau đó chắp tay sau lưng, bộ dạng tựa như ta đây chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng biết rõ hết.
Sau đó muốn cười. “Anh, em đoán, anh là đang đợi Vạn Thiên Sủng , có đúng hay không?"
An Hi Nghiêu mở mắt lộ ra trước sau như một cười cười gian tà, "Nhé! Manh MAnh nhà ta bây giờ là thầy bói rồi, có thể hiểu được tâm tư tình cảm của người khác rồi nha."
An Manh Manh im lặng, người này chính là như vậy, rõ ràng cô nói đúng đúng, anh liền cố tình vòng vèo không thừa nhận.
"Anh, anh cứ chính mình miệng nói cứng rắn, trong lòng nhất định là nghĩ tới cô ấy, chính là không thừa nhận, khó trách cô ấy cũng không đến thăm anh."
An Hi Nghiêu thờ ơ nhún nhún vai, cười không nói lời nào.
An Manh Manh ở trong lòng than thở, anh cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, có thể nghĩ là chột dạ, như vậy bướng bỉnh đối với hai người cũng không tốt, cần gì phải thế chứ?
Bên kia hai nhìn cũng không thoải mái, bên này đúng là như vậy, tình yêu a, thật đúng là làm cho người ta bất tỉnh tâm.
Đột nhiên phát hiện tâm tình kia, Manh Manh không khỏi cong lên khóe miệng nở nụ cười.
An Hi Nghiêu chê cười một tiếng, tổn hại cô: "Đang suy nghĩ Lạc Quân Việt phải hay không? Bộ dạng cười trông thật ngốc nghếch."
An Manh Manh cầm lấy cuốn tạp chí đặt ở đầu giường ném qua, cũng là cười nói: "Người này là ghen tỵ nha, em với Quân Việt tốt lắm, anh cùng Vạn Thiên Sủng huyên náo không vui,cho nên anh là đang ghen tỵ chúng ta."
An Hi Nghiêu sờ sờ cánh tay của mình, bộ mặt chán ghét, "Được được được, em nói cái gì đúng thì chính là cái đó, nói thêm gì nữa, cả người anh nổi da gà đều muốn rơi một cái giường rồi."
"Vốn là vậy mà." An Manh Manh được tiện nghi còn ra vẻ, sau đó mới nói: "Anh, anh giúp em một việc."
An Hi Nghiêu nâng trán, quả nhiên còn là trở lại vấn đề chính mà. "Nói đi, muốn anh giúp em làm cái gì, đừng nói muốn anh giúp em bỏ trốn, anh sợ bị cô chú đánh chết mất."
Cha mẹ An Manh Manh không đồng ý cô cùng Lạc Quân Việt lui tới, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nhưng An Manh Manh cơ bản là đã quyết định rồi, chết đều muốn cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ.
"Em muốn bỏ trốn còn có thể nói cho anh biết? Anh với ba mẹ em là một giuộc, đến lúc đó khẳng định thứ nhất bắt em trở về." An Manh Manh mất hứng cong môi.
An Hi Nghiêu vội vàng đầu hàng, nói tiếp, đoán chừng sẽ bị cô quở trách chết, "Nói đi nói đi, rốt cuộc muốn anh giúp cô cái gì."
"Anh gọi điện thoại cho viện trưởng !"
"Tại sao?" An Hi Nghiêu cũng không phải kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi ngược lại.
An Manh Manh cũng không giấu giếm, chi tiết nói: "Em muốn cho Niệm Kiều xuất viện, Tên khốn kiếp Cố Hành Sâm kia! Em muốn đem Niệm Kiều giấu đi, không để cho anh ta tìm được."
An Hi Nghiêu quả thật muốn lệ rơi, cô cũng quá khinh thường Cố Hành Sâm đi? Bản lãnh giấu người của An Manh Manh sao có thể lớn hơn bản lãnh tìm người của Cố Hành Sâm cơ chứ?
"Manh Manh, đừng làm rộn, chuyện của A Sâm cô bạn nhỏ đó, để cho bọn họ chính mình tự chịu giày vò, cô đừng dính vào, cẩn thận càng giúp càng rối."
"Anh!" An Manh Manh trực tiếp đứng lên, tức giận không dứt nói: "Cố Hành Sâm cũng đã mang người phụ nữ khác đến thị uy rồi, Niệm Kiều còn im hơi lặng tiếng, cô ấy có thể nhịn, em làm bạn bè tốt nhất của cô ấy, em không thể nhẫn nhịn!"
"Cái gì mà phụ nữ?" An Hi Nghiêu lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của câu chuyện, Cố Hành Sâm lại mang một người phụ nữ đến thị uy trước mặt Niệm Kiều? Nói giỡn đâu đi!
"Không biết, chỉ biết là cô ta gọi Mạc Thuần, Mạc Thuần Mạc Thuần chính là không cần tinh khiết, quả nhiên đủ ghê tởm!"
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Này giải thích, quả nhiên đủ giết người! Đoán chừng Mạc Thuần nghe được sẽ trực tiếp tức chết.
Chỉ là Cố Hành Sâm làm sao lại mang Mạc Thuần đi gặp Niệm Kiều, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cậu ta?
Mạc Thuần cùng An Hi Nghiêu cũng là biết qua nhau, cho nên quan hệ Mạc Thuần cùng Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu hơn nữa hiểu rất rõ ràng.
Nhưng mà đúng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Anh, anh nhất định pahir giúp em, Cố Hành Sâm mang người tới nằm viện, trừ phi là anh gọi cho viện trưởng, nếu không muốn xuất viện là không thể nào , anh giúp em một lần đi mà." An Manh Manh ôm cánh tay An Hi Nghiêu làm nũng, vẫn là lắc qua lắc lại.
An Hi Nghiêu vốn là sốt cao, hiện tại vừa lúc một chút, bị cô lắc người qua lắc người lại như vậy, cảm giác như muốn phun.
Chỉ đành phải thỏa hiệp, "Được được rồi, anh sẽ gọi cho viện trưởng, cô đừng có lắc anh qua lại như vậy nữa được không?"
"Được!" An Manh Manh đáp ứng vô cùng mau, lập tức thu hồi tay của mình.
An Hi Nghiêu quả thật im lặng, cầm điện thoại lên gọi cho viện trưởng, sau đó phân phó xuống, bên kia liên tiếp ứng tiếng nói xong.
"Tốt lắm, cô có thể mang cô bạn nhỏ đó xuất viện rồi, chỉ là về sau tự gánh lấy hậu quả nha." An Hi Nghiêu cuối cùng không quên nhắc nhở cô một tiếng.
Tính khí của người tên Cố Hành Sâm này, không chừng ngày nào đó bộc phát có thể hù chết hơn vài người!
An Manh Manh mặt mày hớn hở, gật đầu một cái quay người bỏ chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra đến cửa, thiếu chút nữa liền đụng vào một người.
"Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, cô không sao chớ? Tôi không có đụng bị thương. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, An Manh Manh liền ngây ngẩn cả người, người này, không phải là Vạn Thiên Sủng sao? Sao cô có thể đứng ở cửa phòng như vậy?
Nhìn lại đồ trong tay cô cầm, Cơm hộp? Cô ấy vội tới gặp An Hi Nghiêu đưa cơm hộp hay sao? Cơm hộp tình yêu a!
"Anh, có người . . . . . ."
Cô vừa quay đầu lại hướng phòng bệnh kêu, Vạn Thiên Sủng lập tức liền đưa tay bụm miệng cô lại, ở bên tai cô nói: "Chớ kêu!"
An Manh Manh ngô á hai tiếng, sau đó gật đầu, đợi cô ấy đem mình tay lấy ra, khốn hoặc hỏi: "Đã đến như vậy rồi, làm sao không để cho anh tôi biết à? Anh ấy đang đợi cô đấy!"
Vạn Thiên Sủng lắc đầu một cái, đưa bento trong tay kín đáo cho cô, chỉ nói: "Tôi không vào được rồi, cái này cô giúp tôi cho anh ấy đi, đừng nên nói là tôi mang tới, kẻo thêm phiền toái."
Sau đó, cô xoay người, rất nhanh liền đi vào thang máy.
An Manh Manh ngây người tại nguyên chỗ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?
Một người thì đời cô, lại cứ không chịu gọi điện thoại, cũng không chịu thừa nhận tâm tư của mình.
Một người thì tới nơi rồi cũng không có đi vào, mang theo cơm hôp tình yêu giao lại cho cô, rốt cuộc là ai so với ai cứng rắn hơn đây?
Cúi đầu nhìn qua hộp cơm trong tay mình, cô nhún vai, xoay người trở lại phòng của Hi Nghiêu.
An Hi Nghiêu vừa nhìn vừa cô tới, nhất thời cau mày: "Không phải là viện trưởng còn chưa để cho hai người xuất viện chứ?"
An Manh Manh lắc đầu, ngay sau đó giảo hoạt mà cười lên, giơ tay đưa hộp cơm cho An Hi Nghiêu, hỏi anh: "Anh, anh có phải là rất muốn hay không? Muốn ăn không?"
An Hi Nghiêu nhìn hộp cơm trong tay cô, hoảng sợ vô cùng, "Manh Manh, đừng nói với anh đây là do cô làm nhá?"
Tay nghê của An Manh Manh không phải là không tốt, mà là có thể dùng để hạ đọc người khác! Cũng khó trách An Hi Nghiêu sẽ xuất hiện loại vẻ mặt này.
An Manh Manh có cảm giác muốn đem hộp cơm này chọi lên đầu anh một cái, lại có thể xem thương cô như vậy sao? Kể từ sau khi cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ, tay nghê nấu ăn của cô ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều rồi, có biết không hả?
An Hi Nghiêu cười gượng, "Không phải cô làm là tốt rồi, anh đang đói muốn chết, nhanh lên lấy một chút ra cho anh đi."
An Manh Manh đứng tại chỗ không có tiến lên, "Anh, anh không hỏi em xem là ai đem cơm hộp này tới cho anh à?”
Chẳng lẽ hắn biết là Vạn Thiên Sủng đưa tới? Không thể nào? Mới vừa rồi cô cũng không có la ra tên tuổi Vạn Thiên Sủng nha!
An Hi Nghiêu nhìn cô, "Người nào đưa tới có quan hệ gì với anh chứ, chỉ cần không hạ độc là tốt rồi, nhất định là người quen biết với anh."
"Anh, đây là của cô ấy đưa tới, chỉ là cô ấy đến, nhưng lại không vào, bảo em. . . . . ."
An Manh Manh lời nói chưa nói xong, An Hi Nghiêu đã từ trên giường nhảy lên, trực tiếp xông ra ngoài, liền giầy cũng không mang.
"诶, Anh, không còn kịp rồi, anh còn chưa có mang giày !" An Manh Manh ở sau lưng anh kêu to.
Trong chốc lát, quả nhiên thấy An Hi Nghiêu ủ rũ cúi đầu trở lại, An Manh Manh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Tóc bay loạn xạ, vẻ đẹp trai thường ngày không thấy đâu, trên chân không có đi giày, mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, nếu là quần áo bệnh nhân của anh rách đi vài chỗ, bẩn một chút, cùng với những người đầu đường xó chợ kia giống nhau nhiều phần rồi.
"Anh, sao anh lại để mình thành ra như vậy?" An Manh Manh để hộp cơm tiện lợi xuống, vừa nói vừa đi tới đỡ anh lên giường.
An Hi Nghiêu ảo não kéo kéo tóc của mình, vừa rồi anh cũng có thể đoán được hoppj cơm là do Vạn Thiên Sủng mang tới, nhưng lúc đó, anh lại không trực tiếp đuổi theo.
Anh nghĩ ngày đó cô nói những lời đó, lại nhớ tới những việc mình đã làm trước kia, đã cho rằng đời này, cô không còn quan tâm đến anh nữa..
Đúng là anh vẫn còn rất ích kỷ sao?
An Manh Manh đang muốn mở miệng an ủi anh mấy câu, liền nghe thấy anh nói: "Manh Manh, em về trước đi, anh muốn ở một người yên lặng một chút."
An Manh Manh há miệng, cuối cùng nói cái gì cũng không nói, an tĩnh thối lui ra khỏi gian phòng.
An Hi Nghiêu co lên hai chân, đôi tay khoác lên trên đầu gối, vùi đầu vào bên trong đó, trầm mặc, vô hạn trầm mặc. . . . . .
Khi An Manh Manh trở lại phòng bệnh của Niệm Kiều, thấy Cố Cảnh Niên cũng ở đây, nhất thời có loại cảm xúc muốn thét chói tai!
Cứ như vậy tốt hơn! Vốn còn muốn chỉ đem Niệm Kiều giấu đi , hiện tại dứt khoát đem Cố Cảnh Niên cũng giấu đi, Cố Hành Sâm lập tức không tìm được vợ con của anh ta, nhìn anh ta xem có còn hay không ý định cùng nhau tán tỉnh với người đàn bà lẳng lơ kia không!
"Niệm Kiều, nhanh lên một chút thay quần áo, chúng ta xuất viện." Cô tiến lên nói.
Đang cùng Cố Cảnh Niên nói chuyện Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó: "À? Xuất viện?"
Cố Cảnh Niên nghe được An Manh Manh thanh âm, cũng quay lại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Dì Manh Manh."
An Manh Manh cười đến mắt cũng híp lại thành một đường may, tiến lên siết chặt gương mặt của Cố Cảnh Niên, chậc chậc than thở, "Da thật là tốt, Niệm Kiều, mình sẽ đồng ý sinh hạ một tiểu đồng nữ, sau đó không bằng chúng ta đính hôn từ nhỏ cho tụi nhỏ nha?"
Niệm Kiều đang ngồi đứng lên chuẩn bị giường, nghe được cô nói câu nói này , thiếu chút nữa không có từ trên giường ngã xuống đi.
Quay đầu lại, cô đối với An Manh Manh nói: "Cậu đừng có mà gieo rắc ý nghĩ đó vào đầu con mình."
An Manh Manh làm bộ không có nhìn nàng 囧 thái, lại bắt đầu giựt giây Cố Cảnh Niên, "Niên Niên a, con có thích dì Manh Manh không?"
"Thích." Cố Cảnh Niên khéo léo trả lời.
"Vậycon có thích em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
"Em gái nhỏ, Em đang ở đâu ạ?" Cố Cảnh Niên con ngươi xoay vòng lưu chuyển, nhìn chung quanh, cuối cùng lại thấy Niệm Kiều hướng về phía cậu nháy mắt.
"Em gái nhỏ tạm thời còn không có á..., chỉ là sẽ rất nhanh có, trước tiên Niên Niên trả lời dì xem, con có muốn chơi với em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
Cố Cảnh Niên vò đầu, cảm thấy cái vấn đề này quá khó khăn cho cậu rồi, cậu cũng còn chưa có thấy em gái nhỏ, ai biết có thích hay không đây?
Vì vậy, hắn trả lời: "Dì Manh Manh, nếu như mà con thích em gái nhỏ, thì sẽ như thế nào? Không thích thì sẽ thế nào?"
An Manh Manh cười híp mắt, "Nếu như con nói con thích em gái nhỏ, vậy sau này con liền cưới em gái nhỏ đi, còn về phần không thích, thì khả năng này sẽ không có."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
An Manh Manh, cậu không khỏi đối với cô bé con chưa ra đời này có chút quá tự tin đi? Không chừng mắt nhìn con trai cô rất cao đi?
Cố Cảnh Niên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Dì Manh Manh, mẹ nói chuyện chưa xác định được thì không thể đáp ứng người khác, cho nên, chuyện dì nói con cưới em gái nhỏ, chờ khi nào em gái nhỏ xuất hiện sau này sẽ quyết định đi."
Nói xong, cậu tại trên ghế trượt xuống, đi tới bên cạnh Niệm Kiều.
An Manh Manh: ". . . . . ."
Có phải quá có khí chất rồi hay không? Quả nhiên là mẹ con đồng tâm mà!
Niệm Kiều đắc ý nhìn cô nhíu mày, sau đó hỏi cô: "Làm sao bảo mình xuất viện vậy? Anh ấy nói sao?"
An Manh Manh không có kịp phản ứng, "Anh ấy? Anh ấy là ai?"
"Cố Hành Sâm." Niệm Kiều rũ tầm mắt coi chừng Cảnh Niên, giọng điệu nhàn nhạt nói ra ba chữ.
"Á, Đúng vậy a Đúng vậy a, anh ta nói." An Manh Manh lập tức phụ họa theo.
Lòng của Niệm Kiều chợt trầm xuống, giống như chìm vào đầm băng một ngàn năm, khí lạnh từ trong lòng toát ra, lạnh đến toàn thân phát run.
Người đàn bà đó quan trọng với anh như thế nào? Quan trọng tới đâu mà ngay cả thời gian cô xuất viện, anh cũng không có cho cô?
Có thời gian nhận điện thoại của cô ta, đi đón cô ta, lại không có thời gian đưa mình xuất viện, mang mình về nhà, Cố Hành Sâm, anh có thể cho cô một lời giải thích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền khó chịu, đứng dậy đi lấy quần áo, sau đó thay đồ, nói với An Manh Manh: "Đi thôi."
An Manh Manh khổ sở trong lòng đến không được, mặc dù như vậy lừa gạt nàng không tốt, nhưng là nàng chính là muốn cho Cố Hành Sâm gấp một lần, nếu không hắn luôn khi dễ Niệm Kiều!
Đến bệnh viện lầu dưới, Lạc Quân Việt chờ ở nơi đó, họ cửa xe cũng lái đàng hoàng rồi, An Manh Manh cười đến được không đắc ý.
Niệm Kiều nhìn một chút nàng, lại nhìn một chút Lạc Quân Việt, một bộ Liễu Nhiên vẻ mặt.
Bốn người lên xe, Niệm Kiều thọc hạ An Manh Manh, hạ thấp giọng hỏi: "Hắn là ai?"
An Manh Manh trên mặt cư nhiên hiện lên nhất mạt đỏ tươi, gắt giọng: "Ngươi không phải là biết không?"
"Ta làm sao biết? Ngươi chưa bao giờ cùng ta nói qua, ta làm sao sẽ biết?" Niệm Kiều cố ý nói, rất khoa trương vẻ mặt.
An Manh Manh nghĩ bóp chết nàng, cuối cùng chỉ đành phải thành thật mà nói: "Nam nhân ta, cũng không tệ lắm phải không?"
Niệm Kiều mím môi cười cười, gật đầu.
Người này nhìn qua cùng Cố Hành Sâm một dạng lạnh lùng, nhưng mà hắn đang nhìn An Manh Manh thời điểm, ánh mắt hận mềm mại.
Loại này con người sắt đá Nhu Tình, nữ nhân nhất chịu không nổi, khó trách An Manh Manh sẽ bị hắn thu phục.
Xe lái đi hơn 10', Niệm Kiều càng ngày càng cảm thấy không đúng, hỏi người bên cạnh: "Manh Manh, có vẻ như chúng ta đi không đúng đường rồi."
An Manh Manh biết bây giờ đã không còn dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Niệm Kiều, mình nói cậu cũng đừng có trách mình, chỉ là mình không ưa được bộ dạng yếu đuối, nép vế như vậy của cậu, trong khi Cố Hành Sâm luôn mang bộ dạng cao cao tại thượng như vậy. Ở trên đời này, yêu là giữa hai người yêu nhau luôn có sự bình đẳng, tại sao cậu lại luôn là người cho đi? Mình thực sự muốn đem giấu cậu cùng Niên Niên đi, xem xem Cố Hành Sâm có khẩn trương lo lắng gì hay không đấy!"
"Cái gì?" Niệm Kiều kêu lên, "Manh Manh, cậu đưa mình trở về đi."
Cô vừa nói, vừa nhanh chóng muốn mở cửa xe ô tô ra.
An Manh Manh lập tức cự tuyệt: "Không được! Niệm Kiều, cậu hãy nghe mình nói, Cố Hành Sâm mang người đàn bà đó đến, bất kể giữa hai người có quan hệ mập mờ gì hay không, tóm lại là anh ta mắc lỗi sai rồi, nếu cậu để cho anh ta biết cậu là người không có tính cách đó, chẳng qua là do cậu yêu thương anh ta nên mới bao dung cho anh ta, nhưng loại bao dung, rộng lượng này không thể là không có chừng mực, nên cậu nên để cho chính anh ta nghiệm ra điều đó thì tốt hơn, hiểu không?"
Bị An Manh Manh đột nhiên cầm tay đột nhiên giữu chặt, Niệm Kiều ở bên này có chút sửng sờ .
Bên tai lại văng vẳng lời nói vừa rồi của An Manh Manh nói, lúc này cô bắt đầu tỉnh táo.
Bởi vì chính mình yêu Cố Hành Sâm quá sâu, cho tới nay, đều là cô chiều theo ý anh, bao dung với anh, cho dù là khổ sở cũng tự mình âm thầm nuốt vào trong bụng không kêu ca.
Hiện tại tất cả đột nhiên thay đổi, mình cũng không phải có thể trở lại như lúc ban đầu, trở về làm một Niệm Kiều kiêu ngạo như xưa, khi anh đẩy cô ra, cô vẫn có thể kiêu ngạo mà xoay người rời đi, để cho anh biết, thực ra không có anh bên cạnh, cô vẫn có thể sống tốt như cũ?
Tay từ từ thu trở lại, Niệm Kiều dựa vào sau đi, lại bởi vì vết thương sau lưng mà đau đến nước mắt đều muốn chảy xuống.
Nhắm mắt lại, cô đưa tay lên che mình hốc mắt.
Cố Hành Sâm, không thấy em, anh sẽ lo lắng chứ? Anh sẽ đi tìm em chứ?
Hay là anh lại tiếp tục để mặc em ba năm, năm năm, mười năm, hay là cả đời cũng không có đi tìm em nữa?
Cố Cảnh Niên nhìn thấy bản thân mẹ mình như vậy, đem ngón tay chọc chọc vào An Manh Manh, hỏi: "Dì Manh Manh, mẹ của con sao vậy?"
An Manh Manh khẽ đặt một ngón tay lên môi, lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên nói ra tiếng.
Cố Cảnh Niên lập tức lấy tay che miệng của mình, sau một lát, cậu lại lấy tay kéo kéo bên miệng, bày tỏ miệng của mình bị đóng cửa, sẽ không phát ra tiếng nữa.
An Manh Manh im lặng cười cười, khẽ thơm lên gương mặt trẻ thơ của cậu nhóc một cái.
Đứa bé hiểu chuyện luôn luôn được người khác yêu thích.
Cố Hành Sâm sau khi đưa Mạc Thuần đến khách sạn liền ngay lập tức chuẩn bị rời đi, Mạc Thuần lại kéo tay anh lại, cười nói: "Bây giờ anh ngay lập tức trở về, không phải sẽ khiến cho cô ấy nghĩ khác sao?"
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó chỉ buông ra hai chữ: "Buông tay."
Mạc Thuần ngẩn ra, rồi sau đó buông lỏng tay của mình, bĩu môi, "Hành Sâm, bất kể nói thế nào, lần trước dầu gì cũng là em cứu anh một mạng, đối với ân nhân cứu mạng, anh không nên có thái độ như vậy chứ?"
Cố Hành Sâm thần sắc nhàn nhạt, cúi đầu khẽ vuốt vuốt ống tay áo, nói: "Em muốn tôi cảm ơn em như thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ cố gắng hết sức, riêng chuyện tình cảm thì không thể."
"Nếu như mà em nói, em chỉ muốn có được anh, anh sẽ đồng ý không?" Mạc Thuần đột nhiên nhón chân lên lại gần anh thanh âm quyến rũ.
Cố Hành Sâm cũng không lui lại, thần sắc lãnh đạm, giống như thời điểm ba năm về trước Niệm Kiều đã từng gặp, từng hỏi anh vấn đề này trong ngày sinh nhật của cô!
Cô nói: Em chỉ muốn có được anh!
Cô nói: Vợ của anh chỉ có thể là em!
Cô nói: Cố Hành Sâm, anh nói muốn có em, có được hay không?
Những chuyện cô nói qua, thật ra thì anh đều nhớ, còn nhớ rất rõ ràng!
Dáng vẻ vui vẻ của cô, bộ dạng khổ sở, cũng bị anh ẩn sâu lưu giữu ở trong tận đáy lòng, hôm nay nghĩ đến, cũng lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Nhớ tới bộ dạng vừa mới rời khỏi phòng bệnh bộ dáng của cô, anh chỉ cảm giác mình hô hấp cũng có tội đấy!
Mạc Thuần nhìn dáng vẻ đờ đẫn anh, trong đôi mắt đẹp dâng lên nét hồ nghi, liền hỏi: "Thế nào?"
Cố Hành Sâm hồi hồn, lui về phía sau một bước, đứng lại, sau đó nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."
Không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi phòng khách sạn.
Mạc Thuần nhìn gian phòng trống rỗng, giống như là đang nhìn cõi lòng trống rỗng của mình, cõi lòng trống rỗng này chỉ có thể là người đàn ông tên gọi Cố Hành Sâm đó mới có thể lấp đầy, nhưng mà anh lại cứ thế xoay lưng bước đi không có một chút lưu luyến nào.
Cố Hành Sâm phi thẳng ô-tô về phòng bệnh, nhưng đón anh lại không có bóng dáng một người nào cả.
Tâm can anh chợt cứng lại, lập tức xoay người đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, sắc mặt âm trầm, làn môi mỏng mín chặt như nét khắc vô tình của một lưỡi dao sắc bén, khí lạnh từ đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông tựa như muốn hút ông chui vào trong đó!
Vào giờ phút này, các loại cảm giác bão tố, giông mưa như ập đến rõ ràng, đôi tay vị viện trưởng gắt gao nắm chặt tay vịn chiếc ghế mình đang ngồi, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vốn định đứng lên cùng cậu ta nói chuyện, nhưng hai chân ông một mực run rẩy, tất thảy cũng không còn hơi sức đứng lên!
Chỉ đành phải xụi lơ ở trong ghế, cà lăm nói, “Cậu, Cậu Hai, là An tổng phân phó tôi đồng ý cho Cố tiểu thư xuất viện, An tổng nói, nếu như ngài trở lại không tìm được Cố tiểu thư, có thể đi tìm cậu ấy."
Hi Nghiêu?
Cố Hành Sâm nhíu chặt lông mày, tựa hồ một giây kế tiếp có thể sẽ phải nổi giận.
Viện trưởng đột nhiên liền kêu lên, "Cậu Hai, thật sự là chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng là phải nghe theo sự phân phó của An tổng, tôi cũng không có biện pháp khác, cậu không thể đắc tội, An tổng cũng không thể đắc tội, cậu bảo tôi làm sao làm đây ——"
Ngẩng đầu, lại phát hiện người trước mặt đã không thấy đâu, viện trưởng kinh ngạc mà ngó nhìn ra hướng cửa.
Cửa mở, hiển nhiên là Cố Hành Sâm đã đi ra ngoài rồi, nhất định là đi tìm An Hi Nghiêu rồi.
Viện trưởng đẩy gọng kính trên sống mũi của mình lên một cái, nhếch môi cười ngây ngô, sau đó cả người từ từ cũng trợt ở trên mặt đất.
Cố Hành Sâm gọi điện thoại cho An Hi Nghiêu, sau đó anh vô cùng lo lắng đi vào phòng bệnh của anh ta.
Khi anh đi vào thì thấy An Hi Nghiêu đang nghe điện thoại của người khác, nhìn thấy anh đi vào, An Hi Nghiêu đưa mắt nhìn ra dấu một cái ý bảo anh chờ một chút.
Cố Hành Sâm đứng ở ngay trước giường bệnh của anh, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn anh tựa như có thể giết người ngay lập tức vậy.
Chỉ nghe được An Hi Nghiêu nói: "Ngăn cô ấy lại, tôi tới ngay!"
Điện thoại vừa cúp, một bên anh vừa từ trên giường bước xuống, một bên nhìn Cố HÀnh Sâm nói: "Là Manh Manh đưa cô cháu gái nhỏ của cậu đi, cậu đừng lo lắng, nếu như là người khác, mình cũng sẽ không tha như vậy đâu."
"Cậu phải đi ra ngoài à?" Cố Hành Sâm nhìn bộ dạng anh xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, bản thân mình đứng cũng đứng không nổi vậy mà nghe qua cuộc nói chuyện kia, dường như anh có vẻ muốn đi ngăn người nào đó.
Còn có thể là ai nữa, không phải là Vạn Thiên Sủng sao?
An Hi Nghiêu lắc đầu, lấy bộ quần áo hộ sĩ vừa để ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Mình không đi, cậu cũng sẽ không giúp mình đi ngăn cô ấy ở lại."
Cố Hành Sâm nhìn anh nói: “Sớm đã biết có ngày hôm nay, việc gì trước đay còn như vậy."
An Hi Nghiêu lập tức nổi cáu, quay sang anh đáp: “Cậu cũng đâu có tốt hơn là bao nhiêu, cô cháu gái bé bỏng của cậu hiện tại là đang cùng em gái mình tìm cách trốn cậu, cậu còn không lo lỗi của mình đi? Tự nhiên lại đưa Mạc Thuần về nước, nếu mình là người phụ nữ của cậu, mình cũng không muốn gặp cậu đâu."
Cố Hành Sâm cười nhạo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh mấy lần, sau đó phun ra mấy câu làm tức chết An Hi Nghiêu: "Cậu muốn làm người phụ nữ của mình, còn chưa có tư cách đấy đâu."
An Hi Nghiêu siết chặt nắm đấm, thực sự hung hăng muốn túm anh đánh cho một trận, nhưng lại nghĩ bản thân mình lúc này vô lực, đứng vững cũng là cả một vấn đề, nói gì đến việc đánh người cơ chứ.
"Tốt nhất cậu nên ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, bộ dạng cô ấy đã quyết tâm theo người kia cùng anh trai đi ra nước ngoài, chắc là….."
"Không phải, mình khẳng định trong lòng cô ấy còn có mình!" An Hi Nghiêu lập tức phản bác, đưa mắt trừng nhìn Cố Hành Sâm một cái.
"Mình chỉ muốn nói, tình hình hôm nay như vậy, chắc có lẽ là do cậu làm tổn thương cô ấy, nên mới muốn bỏ đi, mình đang suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào mới có thể vãn hồi cô ấy"
An Hi Nghiêu sửng sốt, nhìn anh, một hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng chỉ là cúi đầu, như thể một đứa bé làm phải việc sai trái.
"Mình biết là mình sai rồi, vẫn chưa được sao?"
"Lời này nói cùng mình thì có ích lợi gì, biết mình sai thì nói rõ với cô ấy đi, cô ấy tha thứ cho cậu mới là mấu chốt, mình tha thứ cho câu, cậu không định lấy thân báo đáp cho mình đấy chứ?"
"Cố Hành Sâm cậu muốn chết à ? Rãnh rỗi như vậy thì nhanh đi tìm cô cháu gái bé nhỏ của cậu về đi!" An Hi Nghiêu không phục gào to, thật là chịu đựng đủ rồi!
Vốn là trong lòng mình đã khó chịu bức bối đủ rồi, vậy mà cậu ta còn cố tình đam vào nỗi đau trong lòng anh, anh thực sự hoài nghi rốt cuộc người trước mặt mình là người anh em tốt hay là oan gia của mình nữa!
Cố Hành Sâm không tiếng động cười một tiếng, cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc nói: "Hi Nghiêu, bỏ qua là chuyện rất đáng sợ, nếu như còn có cơ hội, cũng không cần buông tha."
An Hi Nghiêu nhún vai, anh cũng không muốn bỏ qua, nhưng mà anh cũng không biết mình sẽ phải làm như thế nào để có thể tìm về người yêu mình liều mạng như ngày trước, Vạn Thiên Sủng.
"Đi thôi, trước tiên mình tiễn cậu ra phi trường, sau đó quay lại tìm cô ấy."
An Hi Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên lại nhìn bòng lưng của anh hỏi một câu: "Trễ hơn nữa cậu không sợ cô cháu gái bé nhỏ của cậu tức giận thêm sao?"
Cố Hành Sâm ngừng bước khoảng mấy giây, sau đó không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Nếu như chỉ là tức giận, như vậy anh nghĩ, mình nhất định là có thể đem cô dỗ dành quay trở lại, chỉ sợ, kế tiếp, vẫn không ngừng tức giận. . . . . .
Từ ngày đó trở đi, Niệm Kiều có cảm giác Cố Hành Sâm thay đổi, theo lý thuyết, mình bị thương, lẽ ra anh ấy càng phải tỏ ra dịu dàng hơn mới đúng, vậy mà tại sao——
Dịu dàng đều biến mất tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cố hữu của anh đối diện với cô.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh đều nhăn nhó ép buộc cô ăn, bộ dạng thực sự không có chút tình nguyện nào, mà thỉnh thoảng những lúc anh nhận điện thoại, có mấy lần cô nghe được đầu dây bên kia là tiếng của phụ nữ, hơn nữa ——
Cô ta gọi tên Cố Hành Sâm một cách hết sức thân mật —— Hành Sâm!
So với cách gọi của Nhậm Thiên Nhã còn có phần thân mật hơn, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai? Là người ở Ý kia sao?
Trong lòng Niệm Kiều có chút bất an, mấy ngày trôi qua, vết thương của cô cũng được cho biết là tốt hơn rất nhiều, vậy mà người của cô so với trước lại gầy sọp hẳn đi.
Khi An Manh Manh tới bệnh viện thăm cô, thấy vậy trực tiếp kêu to: “Niệm Kiều, Cố Niệm Kiều, thật sự là cậu sao? Cậu là quỷ đấy à?"
Niệm Kiều liếc cô một cái, "Cậu mà ở đây kêu ca la hét, không tới 10’ sẽ có người đem cậu từ đay đưa tới bệnh viện tâm thần đấy."
"Vẫn còn có sức để chọc ghẹo lại mình như vậy, xem chừng tâm trạng của cậu cũng không đến nỗi tồi đâu nhỉ!" An Manh Manh ngồi xuống, cười cười nói với cô.
Ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, kêu lên: "Cậu có nghe Cố Hành Sâm nói gì về mụ Liễu đó không?"
Niệm Kiều bị cô làm cho kinh hãi, cả người giạt mình một cái, lườm cô một cái, sau đó mới hỏi: "Mụ Liễu? Cậu đang nói Liễu Nhứ Mi hả?”
An Manh Manh mắt trợn trắng, xuy một tiếng, "Trừ mụ ta thì còn có thể là ai? Mình nghe một người bạn nói, sáng sớm hôm nay khi cô ấy đi đến bệnh viện tâm thần của Tây Thành thì trông thấy mụ Liễu đó."
"Cái gì?"
Liễu Nhứ Mi bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Không phải là bị bắt vào bốt cảnh sát sao? Tại sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi?
An Manh Manh lại gần cô, thần thần bí bí nói: "Mình đoán tám phần là do Cố Hành Sâm giở trò quỷ, mụ Liễu đó lại dám dùng dao đâm cậu, bà ta thật sự là chán sống mà! Cố Hành Sâm coi như còn nhân từ rồi, nếu là mình, nhất định mình sẽ đem lấy bà ấy Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc!"
Sắc mặt Niệm Kiều âm trầm, hết sức nặng nề.
Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc, cũng chỉ là nhất thời đau xót, chết cũng liền giải thoát.
Điên rồi, mới phải nhất đau khổ.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Cố Hành Sâm? Anh chắc không đến nỗi đem chính chị dâu của mình bức đến bị điên chứ??
An Manh Manh vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Niệm Kiều, Cố Hành Sâm đâu? Sao cậu ốm mà không thấy anh ta ở đây chăm nom cho cậu vậy? Ngộ nhỡ cậu lại xảy ra chút chuyện thì làm thế nào?"
"Anh ấy mới vừa đi, nói là có chút việc."
"Có chút việc? Chuyện gì? Tiếp người phụ nữ nào sao? Hay là đi xã giao đi?"
Niệm Kiều vừa định nói có thể là anh đã về công ty rồi, một chữ còn chưa có xuất khẩu, cửa liền bị đẩy ra, ngay sau đó, Cố Hành Sâm đi vào, sau đó, lại một người đi vào ——
Một người phụ nữ đi vào!
Trong nháy mắt, Niệm Kiều cùng An Manh Manh cũng mất tiếng, sững sờ nhìn Cố Hành Sâm cùng người phụ nữ kia đi tới, đứng ở bên giường.
"Hành Sâm, cô ấy chính là khẩu vị của anh sao? Xem ra rất trong sáng nha." Người đàn bà này ưu nhã cười, ánh mắt rơi trên người Niệm Kiều nói.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó quay sang Niệm Kiều nói: "Đây là Mạc Thuần, bạn anh."
Giới thiệu hết sức đơn giản, cũng rất sáng tỏ, trực tiếp thuyết minh sự quan hệ giữa hai người.
Niệm Kiều từ trố mắt dần bừng tỉnh, hướng về phía Mạc Thuần cười một tiếng, "Xin chào, tôi là Cố Niệm Kiều."
"Xin chào, rất hân hạnh được biết cô." Mạc Thuần cũng cười cười.
An Manh Manh ở một bên đều muốn nói Niệm Kiều nhìn thấy tình địch còn cười, cậu thật là có thể nhịn.
Niệm Kiều còn chưa có nổi đóa, cô trước hết không nhịn được, đứng lên hỏi Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm, anh chắc không phải là vừa đi ra ngoài đón cô ta chứ?"
Cố Hành Sâm liếc cô một cái, gật đầu, "Cô ấy mới từ Italy tới đây."
"Ah!" An Manh Manh giọng điệu cực kỳ đùa cợt, một lượt nhìn khắp Mạc Thuần mấy lần, ánh mắt hết sức chán ghét, "Vừa nhận điện thoại liền đi? Tôi nói này Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vì anh mà bị thương phải nằm bệnh viện, anh lại có thể thản nhiên đi đón người cơ đấy, đón người thì cũng cho qua đi, nhưng lại là đi đón một người phụ nữ nữa! Anh nói xem Niệm Kiều làm sao mà chịu nổi? Nhân viên của anh, những người đó đâu hết cả rồi? Đừng nói là họ chết hết cả rồi, nên anh mới phải đi đón người đó nhé!"
An Manh Manh nói một thôi một hồi xong thì thấy ba người kia cũng cảm thấy không khí nặng nề, tuy nhiên sắc mặt Cố Hành Sâm lại ngay lập tức như không có gì, lộ vẻ lạnh lùng khiến người ta có cảm giác đẩy người ta đi xa vạn dặm không để ý .
Niệm Kiều đưa tay kéo kéo ngón tay An Manh Manh, hạ thấp giọng nói: "Manh Manh, đừng nói ahhh... Mình không phải vẫn thật tốt à."
An Manh Manh quay đầu lại nhìn cô, người này thật không có chút tiền đồ, tình địch lên một lượt ở cửa rồi, cô vẫn còn nói thật tốt, đúng là chị em tốt của cô mà!
Rút tay mình khỏi tay Niệm Kiều, cô nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, giọng điệu bộc phát lớn tiếng: "Không có gì có thể nói sao? Đừng nói với tôi là hai người các người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mắt tôi cũng chưa bị mù để không nhìn ra được quan hệ mờ ám của hai người đâu nhé? Ban đầu anh và Niệm Kiều có gì mờ á hay không tôi đều nhìn ra được ngay đó thôi!"
Niệm Kiều 囧, thật tốt tại sao muốn nói đến trước kia rồi.
Cố Hành Sâm mím môi không nói, vẻ mặt tựa như tức giận, nhàn nhạt nhìn An Manh Manh, sau đó dời tầm mắt đến trên người Niệm Kiều.
Mạc Thuần vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bình tĩnh nghe An Manh Manh nói chuyện, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói qua.
Hai người đều không nói chuyện, không phải đại biểu bọn họ tức giận, mà là đại biểu bọn họ chấp nhận!
Nghĩ như vậy, trong lòng Niệm Kiều đột nhiên đau nhói, so với vết đam của Liễu Nhú Mi còn cảm thấy đau hơn, rất đau rất đau!
Chỉ là, đau lòng đến mức cảm thấy hít thở không thông, trên mặt cười lại bộc phát nụ cười sáng rỡ chói mắt, cô nói: "Ngồi lâu máy bay như vậychắc là khá mệt, Cố Hành Sâm, anh tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi đi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, đáy lòng dấy lên hàng trăm tư vị, cô rốt cuộc là thật sự hào phóng như vậy, hay chỉ là ở đây cậy mạnh, ở đây ngụy trang?
Mạc Thuần cười duyên một tiếng, ngược lại đi đến bên cạnh khoác tay Cố Hành Sâm, dịu dàng nói: "Hành Sâm, nếu cô ấy cũng đã nói như vậy, vậy anh đưa em về khách sạn đi, chứ em không thể đến ở nhà của hai người đi."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua cái khoác tay của cô trên cánh tay mình một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng không có lên tiếng.
Anh ngẩng đầu, nói với Niệm Kiều: "Vậy anh đưa cô ấy về khách sạn trước."
"Được ——" Niệm Kiều chỉ là cúi đầu, đáp một chữ.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng cửa phòng bị kéo ra, khép lại truyền tới, trong nháy mắt, nước mắt Niệm Kiều cũng rớt xuống.
Cô cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cô chỉ biết, hai ngày nay, anh đột nhiên liền đối với mình rất xa cách, dù là có lúc ngồi ở bên cạnh, cũng sẽ mất hồn, không nghe được tiếng cô đang nói chuyện.
Cô đang suy nghĩ, liệu khi đó có phải là anh đang nghĩ đến Mạc Thuần?
An Manh Manh quả thật nếu bị Niệm Kiều làm cho tức chết, nếu như không phải là nghĩ đến vết thương ở trên người Niệm Kiều, đoán chừng cô có thể trực tiếp cầm túi của mình đập tới rồi, người phụ nữ ngu ngốc này!
"Cố Niệm Kiều, Cậu bị bênh rồi hả! Cậu cso biết vừa rồi cậu mới vừa làm chuyện ngu xuẩn gì hay không? Cậu có thể thản nhiên để cho người đàn ông của mình có cơ hội với người phụ nữ khác! Cậu còn có thể làm việc gì tốt hơn không?"
An Manh Manh giận đến mức không còn gì để nói, cuối cùng, cô thật sự là không nhịn được, trực tiếp đánh lên đầu của Niệm Kiều một cái!
Niệm Kiều ngây ngốc, bị nàng đánh lên đầu mới phản ứng được, hướng về phía cô cười, nhếch môi muốn nói chuyện, nước mắt lại như trước chảy xuống.
An Manh Manh nhìn bộ dạng rơi lệ của cô, nước mắt của mình cũng đi theo xuống, nức nở nói: "Làm sao cậu lại không có chút tiền đồ nào như vậy hả!"
Dừng một chút, cô còn nói: "Niệm Kiều, cậu thật làm cho người ta đau lòng, Cố Hành Sâm thật sự là tên khốn kiếp!"
"Nhất định là có nguyên nhân, anh ấy không phải là người hoa tâm như vậy, bọn mình đã mất ba năm mới có thể quay lại ở bên nhau, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, Manh Manh, cậu phải tin tưởng anh ấy."
Niệm Kiều lẩm bẩm nói xong, lời này rõ ràng là nói cho An Manh Manh nghe, nhưng đối với An Manh Manh thì lại thấy dường nhưi cô đang tự an ủi chính bản thân mình vậy.
Thực ra thì Niệm Kiều cô cũng cảm thấy rất sợ, cô sợ thực sự Cố Hành Sâm có thể vô duyên vô cớ cứ như vậy, cô sợ mình đến cuối cùng, sẽ mất đi anh.
An Manh Manh nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, chảy tràn so Niệm Kiều còn nhiều hơn, sau đó, ncô quyết định một việc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Manh Manh?" Âm thanh An Hi Nghiêu kinh ngạc truyền đến, còn mang theo giọng nói khàn khàn ngái ngủ mới tỉnh dậy.
An Manh Manh sửng sốt, không phải chứ? Giờ này mà anh còn đang ngủ? Anh không cần đi làm hay sao?
Nếu không thì chắc là tôi qua hoạt động quá sức rồi, vậy nên sáng nay mới không dạy nổi?
Không thể nào! Nghe nói mấy ngày trước An Hi Nghiêu nửa đêm vọt vào Vạn gia, muốn mang Vạn Thiên Sủng đi, kết quả xém chút nữa bị anh hai của Vạn Thiên Sủng dùng súng bắn bể đầu!
Hai người này cũng đến phiên tôi sống anh chết rôi, không thể nào đi chung với nhau được nữa.
"Anh, anh đang ở đâu vậy? Sao trễ thế này mà vẫn còn ngái ngủ vậy?Anh không cần phải đi làm sao?"
An Manh Manh hỏi liến thoắng khiến cho đầu An Hi Nghiêu còn cảm thấy đau hơn, vuốt vuốt mi tâm của mình một cái, anh mệt mỏi lên tiếng: "Anh bị sốt, đang nằm ở bệnh viện."
"À? Cảm sốt? Bệnh viện nào?"
"Còn có thể ở đâu, bệnh viện trực thuộc tập đoàn An Thị chúng ta." An Hi Nghiêu bất đắc dĩ trả lời, anh ngã bệnh, không đến bệnh viện nhà mình, chẳng lẽ còn đi sang nằm ở bệnh viện người khác mở để cho người khác kiếm tiền à?
Mặc dù tiền anh nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí đến thế có phải hay không?
An Manh Manh ngẩn người, sau đó hỏi: "Anh, nh đang ở phòng nào vậy, em qua thăm anh."
An Hi Nghiêu xuy một tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, có chuyện gì thì nói thẳng, cái con nhỏ này anh hiểu rất rõ cô nhá, nhất định có chuyện gì cô mới cầu xin anh nên mới có lòng tốt như vậy đi."
"Nào có! Chỉ là anh hai, anh nói anh nằm ở phòng nào đi, em đang ở bệnh viện, em thật sự muốn qua thăm anh hai mà." An Manh Manh gấp gáp nói, chuyện cô cần làm, nhất định phải có An Hi Nghiêu giúp một tay, mới có thể làm đến.
"Em đang ở trong bệnh viện?" An Hi Nghiêu tựa hồ bị lời nói của An Manh Manh làm cho tỉnh người, giọng nói cũng có phần cao hơn.
"Đúng á, Anh hôm nay sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nói nhanh đi, anh đang nằm ở đâu!"
An Hi Nghiêu đưa điện thoại trong tay mình ra xa một chút, giọng nói của con nhỏ này sao vẫn có thể chói tai như vậy, kêu lớn tiếng như vậy làm lỗ tai anh xém chút rớt luôn ra ngoài rồi không?
"Ở phòng bệnh VIP, 999."
"OK, em tới ngay!" An Manh Manh lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến thang máy phi lên phòng của An Hi Nghiêu.
Thấy cô thở hồng hộc chạy vào, An Hi Nghiêu tựa vào đầu giường buồn cười nhìn cô, trêu chọc: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Một không phải là nhìn tình nhân, hai không phải bắt gian, chạy nhanh như vậy làm gì?"
An Manh Manh che ngực thuận tức, vừa đi lại vừa hỏi: "Anh hai làm sao mà anh bi cảm sốt như vậy?Cũng không người chăm sóc anh à? Hộ sĩ đâu?"
An Hi Nghiêu giật giật thân thể, tìm lấy tư thế thoải mái hơn, đưa tay tựa vào sau ót, nhắm mắt lại phiền não nói: "Hộ sĩ cũng bị anh đuổi đi, một mực bên tai anh líu ríu nói chuyện không ngừng, phiền toái một dạng, phiền chết người đi."
Ánh mắt An Manh Manh đảo một vòng, tiến tới nhìn anh mấy lần, sau đó chắp tay sau lưng, bộ dạng tựa như ta đây chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng biết rõ hết.
Sau đó muốn cười. “Anh, em đoán, anh là đang đợi Vạn Thiên Sủng , có đúng hay không?"
An Hi Nghiêu mở mắt lộ ra trước sau như một cười cười gian tà, "Nhé! Manh MAnh nhà ta bây giờ là thầy bói rồi, có thể hiểu được tâm tư tình cảm của người khác rồi nha."
An Manh Manh im lặng, người này chính là như vậy, rõ ràng cô nói đúng đúng, anh liền cố tình vòng vèo không thừa nhận.
"Anh, anh cứ chính mình miệng nói cứng rắn, trong lòng nhất định là nghĩ tới cô ấy, chính là không thừa nhận, khó trách cô ấy cũng không đến thăm anh."
An Hi Nghiêu thờ ơ nhún nhún vai, cười không nói lời nào.
An Manh Manh ở trong lòng than thở, anh cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, có thể nghĩ là chột dạ, như vậy bướng bỉnh đối với hai người cũng không tốt, cần gì phải thế chứ?
Bên kia hai nhìn cũng không thoải mái, bên này đúng là như vậy, tình yêu a, thật đúng là làm cho người ta bất tỉnh tâm.
Đột nhiên phát hiện tâm tình kia, Manh Manh không khỏi cong lên khóe miệng nở nụ cười.
An Hi Nghiêu chê cười một tiếng, tổn hại cô: "Đang suy nghĩ Lạc Quân Việt phải hay không? Bộ dạng cười trông thật ngốc nghếch."
An Manh Manh cầm lấy cuốn tạp chí đặt ở đầu giường ném qua, cũng là cười nói: "Người này là ghen tỵ nha, em với Quân Việt tốt lắm, anh cùng Vạn Thiên Sủng huyên náo không vui,cho nên anh là đang ghen tỵ chúng ta."
An Hi Nghiêu sờ sờ cánh tay của mình, bộ mặt chán ghét, "Được được được, em nói cái gì đúng thì chính là cái đó, nói thêm gì nữa, cả người anh nổi da gà đều muốn rơi một cái giường rồi."
"Vốn là vậy mà." An Manh Manh được tiện nghi còn ra vẻ, sau đó mới nói: "Anh, anh giúp em một việc."
An Hi Nghiêu nâng trán, quả nhiên còn là trở lại vấn đề chính mà. "Nói đi, muốn anh giúp em làm cái gì, đừng nói muốn anh giúp em bỏ trốn, anh sợ bị cô chú đánh chết mất."
Cha mẹ An Manh Manh không đồng ý cô cùng Lạc Quân Việt lui tới, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nhưng An Manh Manh cơ bản là đã quyết định rồi, chết đều muốn cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ.
"Em muốn bỏ trốn còn có thể nói cho anh biết? Anh với ba mẹ em là một giuộc, đến lúc đó khẳng định thứ nhất bắt em trở về." An Manh Manh mất hứng cong môi.
An Hi Nghiêu vội vàng đầu hàng, nói tiếp, đoán chừng sẽ bị cô quở trách chết, "Nói đi nói đi, rốt cuộc muốn anh giúp cô cái gì."
"Anh gọi điện thoại cho viện trưởng !"
"Tại sao?" An Hi Nghiêu cũng không phải kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi ngược lại.
An Manh Manh cũng không giấu giếm, chi tiết nói: "Em muốn cho Niệm Kiều xuất viện, Tên khốn kiếp Cố Hành Sâm kia! Em muốn đem Niệm Kiều giấu đi, không để cho anh ta tìm được."
An Hi Nghiêu quả thật muốn lệ rơi, cô cũng quá khinh thường Cố Hành Sâm đi? Bản lãnh giấu người của An Manh Manh sao có thể lớn hơn bản lãnh tìm người của Cố Hành Sâm cơ chứ?
"Manh Manh, đừng làm rộn, chuyện của A Sâm cô bạn nhỏ đó, để cho bọn họ chính mình tự chịu giày vò, cô đừng dính vào, cẩn thận càng giúp càng rối."
"Anh!" An Manh Manh trực tiếp đứng lên, tức giận không dứt nói: "Cố Hành Sâm cũng đã mang người phụ nữ khác đến thị uy rồi, Niệm Kiều còn im hơi lặng tiếng, cô ấy có thể nhịn, em làm bạn bè tốt nhất của cô ấy, em không thể nhẫn nhịn!"
"Cái gì mà phụ nữ?" An Hi Nghiêu lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của câu chuyện, Cố Hành Sâm lại mang một người phụ nữ đến thị uy trước mặt Niệm Kiều? Nói giỡn đâu đi!
"Không biết, chỉ biết là cô ta gọi Mạc Thuần, Mạc Thuần Mạc Thuần chính là không cần tinh khiết, quả nhiên đủ ghê tởm!"
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Này giải thích, quả nhiên đủ giết người! Đoán chừng Mạc Thuần nghe được sẽ trực tiếp tức chết.
Chỉ là Cố Hành Sâm làm sao lại mang Mạc Thuần đi gặp Niệm Kiều, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cậu ta?
Mạc Thuần cùng An Hi Nghiêu cũng là biết qua nhau, cho nên quan hệ Mạc Thuần cùng Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu hơn nữa hiểu rất rõ ràng.
Nhưng mà đúng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Anh, anh nhất định pahir giúp em, Cố Hành Sâm mang người tới nằm viện, trừ phi là anh gọi cho viện trưởng, nếu không muốn xuất viện là không thể nào , anh giúp em một lần đi mà." An Manh Manh ôm cánh tay An Hi Nghiêu làm nũng, vẫn là lắc qua lắc lại.
An Hi Nghiêu vốn là sốt cao, hiện tại vừa lúc một chút, bị cô lắc người qua lắc người lại như vậy, cảm giác như muốn phun.
Chỉ đành phải thỏa hiệp, "Được được rồi, anh sẽ gọi cho viện trưởng, cô đừng có lắc anh qua lại như vậy nữa được không?"
"Được!" An Manh Manh đáp ứng vô cùng mau, lập tức thu hồi tay của mình.
An Hi Nghiêu quả thật im lặng, cầm điện thoại lên gọi cho viện trưởng, sau đó phân phó xuống, bên kia liên tiếp ứng tiếng nói xong.
"Tốt lắm, cô có thể mang cô bạn nhỏ đó xuất viện rồi, chỉ là về sau tự gánh lấy hậu quả nha." An Hi Nghiêu cuối cùng không quên nhắc nhở cô một tiếng.
Tính khí của người tên Cố Hành Sâm này, không chừng ngày nào đó bộc phát có thể hù chết hơn vài người!
An Manh Manh mặt mày hớn hở, gật đầu một cái quay người bỏ chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra đến cửa, thiếu chút nữa liền đụng vào một người.
"Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, cô không sao chớ? Tôi không có đụng bị thương. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, An Manh Manh liền ngây ngẩn cả người, người này, không phải là Vạn Thiên Sủng sao? Sao cô có thể đứng ở cửa phòng như vậy?
Nhìn lại đồ trong tay cô cầm, Cơm hộp? Cô ấy vội tới gặp An Hi Nghiêu đưa cơm hộp hay sao? Cơm hộp tình yêu a!
"Anh, có người . . . . . ."
Cô vừa quay đầu lại hướng phòng bệnh kêu, Vạn Thiên Sủng lập tức liền đưa tay bụm miệng cô lại, ở bên tai cô nói: "Chớ kêu!"
An Manh Manh ngô á hai tiếng, sau đó gật đầu, đợi cô ấy đem mình tay lấy ra, khốn hoặc hỏi: "Đã đến như vậy rồi, làm sao không để cho anh tôi biết à? Anh ấy đang đợi cô đấy!"
Vạn Thiên Sủng lắc đầu một cái, đưa bento trong tay kín đáo cho cô, chỉ nói: "Tôi không vào được rồi, cái này cô giúp tôi cho anh ấy đi, đừng nên nói là tôi mang tới, kẻo thêm phiền toái."
Sau đó, cô xoay người, rất nhanh liền đi vào thang máy.
An Manh Manh ngây người tại nguyên chỗ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?
Một người thì đời cô, lại cứ không chịu gọi điện thoại, cũng không chịu thừa nhận tâm tư của mình.
Một người thì tới nơi rồi cũng không có đi vào, mang theo cơm hôp tình yêu giao lại cho cô, rốt cuộc là ai so với ai cứng rắn hơn đây?
Cúi đầu nhìn qua hộp cơm trong tay mình, cô nhún vai, xoay người trở lại phòng của Hi Nghiêu.
An Hi Nghiêu vừa nhìn vừa cô tới, nhất thời cau mày: "Không phải là viện trưởng còn chưa để cho hai người xuất viện chứ?"
An Manh Manh lắc đầu, ngay sau đó giảo hoạt mà cười lên, giơ tay đưa hộp cơm cho An Hi Nghiêu, hỏi anh: "Anh, anh có phải là rất muốn hay không? Muốn ăn không?"
An Hi Nghiêu nhìn hộp cơm trong tay cô, hoảng sợ vô cùng, "Manh Manh, đừng nói với anh đây là do cô làm nhá?"
Tay nghê của An Manh Manh không phải là không tốt, mà là có thể dùng để hạ đọc người khác! Cũng khó trách An Hi Nghiêu sẽ xuất hiện loại vẻ mặt này.
An Manh Manh có cảm giác muốn đem hộp cơm này chọi lên đầu anh một cái, lại có thể xem thương cô như vậy sao? Kể từ sau khi cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ, tay nghê nấu ăn của cô ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều rồi, có biết không hả?
An Hi Nghiêu cười gượng, "Không phải cô làm là tốt rồi, anh đang đói muốn chết, nhanh lên lấy một chút ra cho anh đi."
An Manh Manh đứng tại chỗ không có tiến lên, "Anh, anh không hỏi em xem là ai đem cơm hộp này tới cho anh à?”
Chẳng lẽ hắn biết là Vạn Thiên Sủng đưa tới? Không thể nào? Mới vừa rồi cô cũng không có la ra tên tuổi Vạn Thiên Sủng nha!
An Hi Nghiêu nhìn cô, "Người nào đưa tới có quan hệ gì với anh chứ, chỉ cần không hạ độc là tốt rồi, nhất định là người quen biết với anh."
"Anh, đây là của cô ấy đưa tới, chỉ là cô ấy đến, nhưng lại không vào, bảo em. . . . . ."
An Manh Manh lời nói chưa nói xong, An Hi Nghiêu đã từ trên giường nhảy lên, trực tiếp xông ra ngoài, liền giầy cũng không mang.
"诶, Anh, không còn kịp rồi, anh còn chưa có mang giày !" An Manh Manh ở sau lưng anh kêu to.
Trong chốc lát, quả nhiên thấy An Hi Nghiêu ủ rũ cúi đầu trở lại, An Manh Manh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Tóc bay loạn xạ, vẻ đẹp trai thường ngày không thấy đâu, trên chân không có đi giày, mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, nếu là quần áo bệnh nhân của anh rách đi vài chỗ, bẩn một chút, cùng với những người đầu đường xó chợ kia giống nhau nhiều phần rồi.
"Anh, sao anh lại để mình thành ra như vậy?" An Manh Manh để hộp cơm tiện lợi xuống, vừa nói vừa đi tới đỡ anh lên giường.
An Hi Nghiêu ảo não kéo kéo tóc của mình, vừa rồi anh cũng có thể đoán được hoppj cơm là do Vạn Thiên Sủng mang tới, nhưng lúc đó, anh lại không trực tiếp đuổi theo.
Anh nghĩ ngày đó cô nói những lời đó, lại nhớ tới những việc mình đã làm trước kia, đã cho rằng đời này, cô không còn quan tâm đến anh nữa..
Đúng là anh vẫn còn rất ích kỷ sao?
An Manh Manh đang muốn mở miệng an ủi anh mấy câu, liền nghe thấy anh nói: "Manh Manh, em về trước đi, anh muốn ở một người yên lặng một chút."
An Manh Manh há miệng, cuối cùng nói cái gì cũng không nói, an tĩnh thối lui ra khỏi gian phòng.
An Hi Nghiêu co lên hai chân, đôi tay khoác lên trên đầu gối, vùi đầu vào bên trong đó, trầm mặc, vô hạn trầm mặc. . . . . .
Khi An Manh Manh trở lại phòng bệnh của Niệm Kiều, thấy Cố Cảnh Niên cũng ở đây, nhất thời có loại cảm xúc muốn thét chói tai!
Cứ như vậy tốt hơn! Vốn còn muốn chỉ đem Niệm Kiều giấu đi , hiện tại dứt khoát đem Cố Cảnh Niên cũng giấu đi, Cố Hành Sâm lập tức không tìm được vợ con của anh ta, nhìn anh ta xem có còn hay không ý định cùng nhau tán tỉnh với người đàn bà lẳng lơ kia không!
"Niệm Kiều, nhanh lên một chút thay quần áo, chúng ta xuất viện." Cô tiến lên nói.
Đang cùng Cố Cảnh Niên nói chuyện Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó: "À? Xuất viện?"
Cố Cảnh Niên nghe được An Manh Manh thanh âm, cũng quay lại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Dì Manh Manh."
An Manh Manh cười đến mắt cũng híp lại thành một đường may, tiến lên siết chặt gương mặt của Cố Cảnh Niên, chậc chậc than thở, "Da thật là tốt, Niệm Kiều, mình sẽ đồng ý sinh hạ một tiểu đồng nữ, sau đó không bằng chúng ta đính hôn từ nhỏ cho tụi nhỏ nha?"
Niệm Kiều đang ngồi đứng lên chuẩn bị giường, nghe được cô nói câu nói này , thiếu chút nữa không có từ trên giường ngã xuống đi.
Quay đầu lại, cô đối với An Manh Manh nói: "Cậu đừng có mà gieo rắc ý nghĩ đó vào đầu con mình."
An Manh Manh làm bộ không có nhìn nàng 囧 thái, lại bắt đầu giựt giây Cố Cảnh Niên, "Niên Niên a, con có thích dì Manh Manh không?"
"Thích." Cố Cảnh Niên khéo léo trả lời.
"Vậycon có thích em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
"Em gái nhỏ, Em đang ở đâu ạ?" Cố Cảnh Niên con ngươi xoay vòng lưu chuyển, nhìn chung quanh, cuối cùng lại thấy Niệm Kiều hướng về phía cậu nháy mắt.
"Em gái nhỏ tạm thời còn không có á..., chỉ là sẽ rất nhanh có, trước tiên Niên Niên trả lời dì xem, con có muốn chơi với em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
Cố Cảnh Niên vò đầu, cảm thấy cái vấn đề này quá khó khăn cho cậu rồi, cậu cũng còn chưa có thấy em gái nhỏ, ai biết có thích hay không đây?
Vì vậy, hắn trả lời: "Dì Manh Manh, nếu như mà con thích em gái nhỏ, thì sẽ như thế nào? Không thích thì sẽ thế nào?"
An Manh Manh cười híp mắt, "Nếu như con nói con thích em gái nhỏ, vậy sau này con liền cưới em gái nhỏ đi, còn về phần không thích, thì khả năng này sẽ không có."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
An Manh Manh, cậu không khỏi đối với cô bé con chưa ra đời này có chút quá tự tin đi? Không chừng mắt nhìn con trai cô rất cao đi?
Cố Cảnh Niên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Dì Manh Manh, mẹ nói chuyện chưa xác định được thì không thể đáp ứng người khác, cho nên, chuyện dì nói con cưới em gái nhỏ, chờ khi nào em gái nhỏ xuất hiện sau này sẽ quyết định đi."
Nói xong, cậu tại trên ghế trượt xuống, đi tới bên cạnh Niệm Kiều.
An Manh Manh: ". . . . . ."
Có phải quá có khí chất rồi hay không? Quả nhiên là mẹ con đồng tâm mà!
Niệm Kiều đắc ý nhìn cô nhíu mày, sau đó hỏi cô: "Làm sao bảo mình xuất viện vậy? Anh ấy nói sao?"
An Manh Manh không có kịp phản ứng, "Anh ấy? Anh ấy là ai?"
"Cố Hành Sâm." Niệm Kiều rũ tầm mắt coi chừng Cảnh Niên, giọng điệu nhàn nhạt nói ra ba chữ.
"Á, Đúng vậy a Đúng vậy a, anh ta nói." An Manh Manh lập tức phụ họa theo.
Lòng của Niệm Kiều chợt trầm xuống, giống như chìm vào đầm băng một ngàn năm, khí lạnh từ trong lòng toát ra, lạnh đến toàn thân phát run.
Người đàn bà đó quan trọng với anh như thế nào? Quan trọng tới đâu mà ngay cả thời gian cô xuất viện, anh cũng không có cho cô?
Có thời gian nhận điện thoại của cô ta, đi đón cô ta, lại không có thời gian đưa mình xuất viện, mang mình về nhà, Cố Hành Sâm, anh có thể cho cô một lời giải thích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền khó chịu, đứng dậy đi lấy quần áo, sau đó thay đồ, nói với An Manh Manh: "Đi thôi."
An Manh Manh khổ sở trong lòng đến không được, mặc dù như vậy lừa gạt nàng không tốt, nhưng là nàng chính là muốn cho Cố Hành Sâm gấp một lần, nếu không hắn luôn khi dễ Niệm Kiều!
Đến bệnh viện lầu dưới, Lạc Quân Việt chờ ở nơi đó, họ cửa xe cũng lái đàng hoàng rồi, An Manh Manh cười đến được không đắc ý.
Niệm Kiều nhìn một chút nàng, lại nhìn một chút Lạc Quân Việt, một bộ Liễu Nhiên vẻ mặt.
Bốn người lên xe, Niệm Kiều thọc hạ An Manh Manh, hạ thấp giọng hỏi: "Hắn là ai?"
An Manh Manh trên mặt cư nhiên hiện lên nhất mạt đỏ tươi, gắt giọng: "Ngươi không phải là biết không?"
"Ta làm sao biết? Ngươi chưa bao giờ cùng ta nói qua, ta làm sao sẽ biết?" Niệm Kiều cố ý nói, rất khoa trương vẻ mặt.
An Manh Manh nghĩ bóp chết nàng, cuối cùng chỉ đành phải thành thật mà nói: "Nam nhân ta, cũng không tệ lắm phải không?"
Niệm Kiều mím môi cười cười, gật đầu.
Người này nhìn qua cùng Cố Hành Sâm một dạng lạnh lùng, nhưng mà hắn đang nhìn An Manh Manh thời điểm, ánh mắt hận mềm mại.
Loại này con người sắt đá Nhu Tình, nữ nhân nhất chịu không nổi, khó trách An Manh Manh sẽ bị hắn thu phục.
Xe lái đi hơn 10', Niệm Kiều càng ngày càng cảm thấy không đúng, hỏi người bên cạnh: "Manh Manh, có vẻ như chúng ta đi không đúng đường rồi."
An Manh Manh biết bây giờ đã không còn dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Niệm Kiều, mình nói cậu cũng đừng có trách mình, chỉ là mình không ưa được bộ dạng yếu đuối, nép vế như vậy của cậu, trong khi Cố Hành Sâm luôn mang bộ dạng cao cao tại thượng như vậy. Ở trên đời này, yêu là giữa hai người yêu nhau luôn có sự bình đẳng, tại sao cậu lại luôn là người cho đi? Mình thực sự muốn đem giấu cậu cùng Niên Niên đi, xem xem Cố Hành Sâm có khẩn trương lo lắng gì hay không đấy!"
"Cái gì?" Niệm Kiều kêu lên, "Manh Manh, cậu đưa mình trở về đi."
Cô vừa nói, vừa nhanh chóng muốn mở cửa xe ô tô ra.
An Manh Manh lập tức cự tuyệt: "Không được! Niệm Kiều, cậu hãy nghe mình nói, Cố Hành Sâm mang người đàn bà đó đến, bất kể giữa hai người có quan hệ mập mờ gì hay không, tóm lại là anh ta mắc lỗi sai rồi, nếu cậu để cho anh ta biết cậu là người không có tính cách đó, chẳng qua là do cậu yêu thương anh ta nên mới bao dung cho anh ta, nhưng loại bao dung, rộng lượng này không thể là không có chừng mực, nên cậu nên để cho chính anh ta nghiệm ra điều đó thì tốt hơn, hiểu không?"
Bị An Manh Manh đột nhiên cầm tay đột nhiên giữu chặt, Niệm Kiều ở bên này có chút sửng sờ .
Bên tai lại văng vẳng lời nói vừa rồi của An Manh Manh nói, lúc này cô bắt đầu tỉnh táo.
Bởi vì chính mình yêu Cố Hành Sâm quá sâu, cho tới nay, đều là cô chiều theo ý anh, bao dung với anh, cho dù là khổ sở cũng tự mình âm thầm nuốt vào trong bụng không kêu ca.
Hiện tại tất cả đột nhiên thay đổi, mình cũng không phải có thể trở lại như lúc ban đầu, trở về làm một Niệm Kiều kiêu ngạo như xưa, khi anh đẩy cô ra, cô vẫn có thể kiêu ngạo mà xoay người rời đi, để cho anh biết, thực ra không có anh bên cạnh, cô vẫn có thể sống tốt như cũ?
Tay từ từ thu trở lại, Niệm Kiều dựa vào sau đi, lại bởi vì vết thương sau lưng mà đau đến nước mắt đều muốn chảy xuống.
Nhắm mắt lại, cô đưa tay lên che mình hốc mắt.
Cố Hành Sâm, không thấy em, anh sẽ lo lắng chứ? Anh sẽ đi tìm em chứ?
Hay là anh lại tiếp tục để mặc em ba năm, năm năm, mười năm, hay là cả đời cũng không có đi tìm em nữa?
Cố Cảnh Niên nhìn thấy bản thân mẹ mình như vậy, đem ngón tay chọc chọc vào An Manh Manh, hỏi: "Dì Manh Manh, mẹ của con sao vậy?"
An Manh Manh khẽ đặt một ngón tay lên môi, lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên nói ra tiếng.
Cố Cảnh Niên lập tức lấy tay che miệng của mình, sau một lát, cậu lại lấy tay kéo kéo bên miệng, bày tỏ miệng của mình bị đóng cửa, sẽ không phát ra tiếng nữa.
An Manh Manh im lặng cười cười, khẽ thơm lên gương mặt trẻ thơ của cậu nhóc một cái.
Đứa bé hiểu chuyện luôn luôn được người khác yêu thích.
Cố Hành Sâm sau khi đưa Mạc Thuần đến khách sạn liền ngay lập tức chuẩn bị rời đi, Mạc Thuần lại kéo tay anh lại, cười nói: "Bây giờ anh ngay lập tức trở về, không phải sẽ khiến cho cô ấy nghĩ khác sao?"
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó chỉ buông ra hai chữ: "Buông tay."
Mạc Thuần ngẩn ra, rồi sau đó buông lỏng tay của mình, bĩu môi, "Hành Sâm, bất kể nói thế nào, lần trước dầu gì cũng là em cứu anh một mạng, đối với ân nhân cứu mạng, anh không nên có thái độ như vậy chứ?"
Cố Hành Sâm thần sắc nhàn nhạt, cúi đầu khẽ vuốt vuốt ống tay áo, nói: "Em muốn tôi cảm ơn em như thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ cố gắng hết sức, riêng chuyện tình cảm thì không thể."
"Nếu như mà em nói, em chỉ muốn có được anh, anh sẽ đồng ý không?" Mạc Thuần đột nhiên nhón chân lên lại gần anh thanh âm quyến rũ.
Cố Hành Sâm cũng không lui lại, thần sắc lãnh đạm, giống như thời điểm ba năm về trước Niệm Kiều đã từng gặp, từng hỏi anh vấn đề này trong ngày sinh nhật của cô!
Cô nói: Em chỉ muốn có được anh!
Cô nói: Vợ của anh chỉ có thể là em!
Cô nói: Cố Hành Sâm, anh nói muốn có em, có được hay không?
Những chuyện cô nói qua, thật ra thì anh đều nhớ, còn nhớ rất rõ ràng!
Dáng vẻ vui vẻ của cô, bộ dạng khổ sở, cũng bị anh ẩn sâu lưu giữu ở trong tận đáy lòng, hôm nay nghĩ đến, cũng lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Nhớ tới bộ dạng vừa mới rời khỏi phòng bệnh bộ dáng của cô, anh chỉ cảm giác mình hô hấp cũng có tội đấy!
Mạc Thuần nhìn dáng vẻ đờ đẫn anh, trong đôi mắt đẹp dâng lên nét hồ nghi, liền hỏi: "Thế nào?"
Cố Hành Sâm hồi hồn, lui về phía sau một bước, đứng lại, sau đó nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."
Không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi phòng khách sạn.
Mạc Thuần nhìn gian phòng trống rỗng, giống như là đang nhìn cõi lòng trống rỗng của mình, cõi lòng trống rỗng này chỉ có thể là người đàn ông tên gọi Cố Hành Sâm đó mới có thể lấp đầy, nhưng mà anh lại cứ thế xoay lưng bước đi không có một chút lưu luyến nào.
Cố Hành Sâm phi thẳng ô-tô về phòng bệnh, nhưng đón anh lại không có bóng dáng một người nào cả.
Tâm can anh chợt cứng lại, lập tức xoay người đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, sắc mặt âm trầm, làn môi mỏng mín chặt như nét khắc vô tình của một lưỡi dao sắc bén, khí lạnh từ đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông tựa như muốn hút ông chui vào trong đó!
Vào giờ phút này, các loại cảm giác bão tố, giông mưa như ập đến rõ ràng, đôi tay vị viện trưởng gắt gao nắm chặt tay vịn chiếc ghế mình đang ngồi, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vốn định đứng lên cùng cậu ta nói chuyện, nhưng hai chân ông một mực run rẩy, tất thảy cũng không còn hơi sức đứng lên!
Chỉ đành phải xụi lơ ở trong ghế, cà lăm nói, “Cậu, Cậu Hai, là An tổng phân phó tôi đồng ý cho Cố tiểu thư xuất viện, An tổng nói, nếu như ngài trở lại không tìm được Cố tiểu thư, có thể đi tìm cậu ấy."
Hi Nghiêu?
Cố Hành Sâm nhíu chặt lông mày, tựa hồ một giây kế tiếp có thể sẽ phải nổi giận.
Viện trưởng đột nhiên liền kêu lên, "Cậu Hai, thật sự là chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng là phải nghe theo sự phân phó của An tổng, tôi cũng không có biện pháp khác, cậu không thể đắc tội, An tổng cũng không thể đắc tội, cậu bảo tôi làm sao làm đây ——"
Ngẩng đầu, lại phát hiện người trước mặt đã không thấy đâu, viện trưởng kinh ngạc mà ngó nhìn ra hướng cửa.
Cửa mở, hiển nhiên là Cố Hành Sâm đã đi ra ngoài rồi, nhất định là đi tìm An Hi Nghiêu rồi.
Viện trưởng đẩy gọng kính trên sống mũi của mình lên một cái, nhếch môi cười ngây ngô, sau đó cả người từ từ cũng trợt ở trên mặt đất.
Cố Hành Sâm gọi điện thoại cho An Hi Nghiêu, sau đó anh vô cùng lo lắng đi vào phòng bệnh của anh ta.
Khi anh đi vào thì thấy An Hi Nghiêu đang nghe điện thoại của người khác, nhìn thấy anh đi vào, An Hi Nghiêu đưa mắt nhìn ra dấu một cái ý bảo anh chờ một chút.
Cố Hành Sâm đứng ở ngay trước giường bệnh của anh, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn anh tựa như có thể giết người ngay lập tức vậy.
Chỉ nghe được An Hi Nghiêu nói: "Ngăn cô ấy lại, tôi tới ngay!"
Điện thoại vừa cúp, một bên anh vừa từ trên giường bước xuống, một bên nhìn Cố HÀnh Sâm nói: "Là Manh Manh đưa cô cháu gái nhỏ của cậu đi, cậu đừng lo lắng, nếu như là người khác, mình cũng sẽ không tha như vậy đâu."
"Cậu phải đi ra ngoài à?" Cố Hành Sâm nhìn bộ dạng anh xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, bản thân mình đứng cũng đứng không nổi vậy mà nghe qua cuộc nói chuyện kia, dường như anh có vẻ muốn đi ngăn người nào đó.
Còn có thể là ai nữa, không phải là Vạn Thiên Sủng sao?
An Hi Nghiêu lắc đầu, lấy bộ quần áo hộ sĩ vừa để ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Mình không đi, cậu cũng sẽ không giúp mình đi ngăn cô ấy ở lại."
Cố Hành Sâm nhìn anh nói: “Sớm đã biết có ngày hôm nay, việc gì trước đay còn như vậy."
An Hi Nghiêu lập tức nổi cáu, quay sang anh đáp: “Cậu cũng đâu có tốt hơn là bao nhiêu, cô cháu gái bé bỏng của cậu hiện tại là đang cùng em gái mình tìm cách trốn cậu, cậu còn không lo lỗi của mình đi? Tự nhiên lại đưa Mạc Thuần về nước, nếu mình là người phụ nữ của cậu, mình cũng không muốn gặp cậu đâu."
Cố Hành Sâm cười nhạo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh mấy lần, sau đó phun ra mấy câu làm tức chết An Hi Nghiêu: "Cậu muốn làm người phụ nữ của mình, còn chưa có tư cách đấy đâu."
An Hi Nghiêu siết chặt nắm đấm, thực sự hung hăng muốn túm anh đánh cho một trận, nhưng lại nghĩ bản thân mình lúc này vô lực, đứng vững cũng là cả một vấn đề, nói gì đến việc đánh người cơ chứ.
"Tốt nhất cậu nên ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, bộ dạng cô ấy đã quyết tâm theo người kia cùng anh trai đi ra nước ngoài, chắc là….."
"Không phải, mình khẳng định trong lòng cô ấy còn có mình!" An Hi Nghiêu lập tức phản bác, đưa mắt trừng nhìn Cố Hành Sâm một cái.
"Mình chỉ muốn nói, tình hình hôm nay như vậy, chắc có lẽ là do cậu làm tổn thương cô ấy, nên mới muốn bỏ đi, mình đang suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào mới có thể vãn hồi cô ấy"
An Hi Nghiêu sửng sốt, nhìn anh, một hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng chỉ là cúi đầu, như thể một đứa bé làm phải việc sai trái.
"Mình biết là mình sai rồi, vẫn chưa được sao?"
"Lời này nói cùng mình thì có ích lợi gì, biết mình sai thì nói rõ với cô ấy đi, cô ấy tha thứ cho cậu mới là mấu chốt, mình tha thứ cho câu, cậu không định lấy thân báo đáp cho mình đấy chứ?"
"Cố Hành Sâm cậu muốn chết à ? Rãnh rỗi như vậy thì nhanh đi tìm cô cháu gái bé nhỏ của cậu về đi!" An Hi Nghiêu không phục gào to, thật là chịu đựng đủ rồi!
Vốn là trong lòng mình đã khó chịu bức bối đủ rồi, vậy mà cậu ta còn cố tình đam vào nỗi đau trong lòng anh, anh thực sự hoài nghi rốt cuộc người trước mặt mình là người anh em tốt hay là oan gia của mình nữa!
Cố Hành Sâm không tiếng động cười một tiếng, cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc nói: "Hi Nghiêu, bỏ qua là chuyện rất đáng sợ, nếu như còn có cơ hội, cũng không cần buông tha."
An Hi Nghiêu nhún vai, anh cũng không muốn bỏ qua, nhưng mà anh cũng không biết mình sẽ phải làm như thế nào để có thể tìm về người yêu mình liều mạng như ngày trước, Vạn Thiên Sủng.
"Đi thôi, trước tiên mình tiễn cậu ra phi trường, sau đó quay lại tìm cô ấy."
An Hi Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên lại nhìn bòng lưng của anh hỏi một câu: "Trễ hơn nữa cậu không sợ cô cháu gái bé nhỏ của cậu tức giận thêm sao?"
Cố Hành Sâm ngừng bước khoảng mấy giây, sau đó không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Nếu như chỉ là tức giận, như vậy anh nghĩ, mình nhất định là có thể đem cô dỗ dành quay trở lại, chỉ sợ, kế tiếp, vẫn không ngừng tức giận. . . . . .
—
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Tần Mộ Bạch cười lạnh, trong âm thanh kia tràn đầy vẻ châm chọc, xen lẫn một tia đau lòng, —— người bị thương là Niệm Kiều.
“Chuyện ngoài ý muốn như vậy sẽ xảy ra thêm mấy lần nữa? Biết rõ Liễu Nhứ Mi đi Cố Gia không yên lòng, anh vẫn thản nhiên khinh thường như thế, tôi không yên lòng để cô ấy tiếp tục sống ở bên cạnh anh nữa, tôi muốn lập tức mang cô ấy đi!"
"Không thể nào." Cố Hành Sâm quả quyết cự tuyệt, cô là người phụ nữ của anh, tại sao Tần Mộ Bạch lại có thể mang cô đi được?
"Anh quên là đã đáp ứng tôi điều gì sao? Bây giờ lại có thể thản nhiên nói không có thể?" Tần Mộ Bạch cắn răng nghiến lợi nói, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi anh sẵn sàng xông vào quyết đấu với Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm khép lại đôi mắt mình giống như nơi này đang có người đúng đối diện, anh cảm thấy chính trong nội tâm mình cũng đang có một phần giãy giụa, băn khoăn.
Anh chỉ nói: "Thời gian trong vòng 1 tháng, còn chưa tới."
"Chờ cho tới khi được một tháng, liệu cô ấy còn giữu được cái mạng của mình nữa hay không mới là vấn đề! Nhìn vết thương trước mắt của Niệm Kiều, tôi chỉ để cho anh thêm thời gian 1 tuần lễ, một tuần sau, tôi muốn đưa cô ấy đi!
Bên kia nói xong liền cúp điện thoại, Cố Hành Sâm vẫn như cũ duy trì cầm điện thoại trên tay, bất động đứng nguyên tại chỗ.
Dường như có một tầng cảm xúc bi thương bao bọc quanh thân hình cao to rắn rỏi của anh.
Ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ, đem chiếc bóng của anh kéo dài thật dài, giống như nỗi bi thương không cách nào xua tan trong lòng anh, nỗi đau đó cứ lượn lờ, quanh quẩn trong lồng ngực, khiến anh có cảm giác đau đến tê tâm phế liệt vậy.
Tựa như đi đến một thế giới khác, rất lâu sau anh cũng rốt cuộc bừng tỉnh, cất ddienj thoại rồi xoay người đi trở về phòng bệnh, mỗi bước đi lại có cảm giác như giẫm thêm một bước lên trái tim nhỏ máu của anh.
Đứng ở trước cửa phòng bệnh, đưa tay cầm lấy nắm cửa, anh giữ chặt đến mức toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, mọi thứ cảm xúc đớn đau trên khuôn mặt đều bị anh cố gắng nén xuống.
Lúc Cố Hành Sâm đi vào là lúc Niệm Kiều đang đau đến đổ mồ hôi lạnh, không thể cử động, chỉ có thể duy trì chịu đựng, quả thực đau đến mức cô chỉ muốn khóc.
Nhìn thấy anh đi lại về phía mình, cô lập tức thay đổi nét mặt đau đớn của mình, nở nụ cười tái nhợt nhìn anh hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Chuyện của công ty." Cố Hành Sâm thuận miệng trả lời cô, bởi vì không yên lòng, cho nên anh cũng không kịp thời phát hiện tình trạng của Niệm Kiều lúc này.
Qua mấy phút, Niệm Kiều thật sự không nhịn thêm được nữa, khẽ rên lên một tiếng, Cố Hành Sâm lúc này mới đột nhiên thức tỉnh.
"Cảm thấy rất đau sao?"
Niệm Kiều gật đầu, nước trong khóe mắt lưng tròng, làm sao lại không đau?
Bởi vì xét nghiệm thấy cô đang mang thai, vậy nên bác sĩ không dám cho cô dùng thuốc me, mới vừa rồi còn có thể nói chuyện được với Cố Cảnh Nhiên và Cố Hành Sâm, bây giờ cô thực sự cảm thấy đau tới mức muốn chết đi sống lại vậy.
Cố Hành Sâm hạ thấp tầm mắt xuống quan sát cô, trong ngực giống như có ai đánh anh một chưởngthấp xuống tầm mắt nhìn nàng, ngực giống như bị người đau đánh một quyền, cổ họng cũng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói được lời nào.
Cô đau đớn , so với cô anh càng đau hơn, thế nhưng anh lại không thể làm được gì cả.
Nhớ tới lời nói của Tần Mộ Bạch, anh chỉ còn biết chăm chú nhìn Niệm Kiều, ánh mắt quyến luyến nhìn khắp lượt khuôn mặt của cô. Mỗi một lần nhìn lại như đem bóng dáng cô khắc sâu thêm trong lòng mình.
Nếu như có một ngày, anh làm tổn thương đến em, chuyện này nhất định là chuyện bất đắc dĩ của anh, em có thể trách anh, nhưng xin em đừng hận anh, anh chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt.
Lời nói trong tận đáy lòng của anh cú âm thầm vang lên trong tâm khảm, rốt cuộc trong khóe mắt cũng có chút ướt trong một khắc cúi xuống hôn cô.
Từ ngày đó trở đi, Niệm Kiều có cảm giác Cố Hành Sâm thay đổi, theo lý thuyết, mình bị thương, lẽ ra anh ấy càng phải tỏ ra dịu dàng hơn mới đúng, vậy mà tại sao——
Dịu dàng đều biến mất tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cố hữu của anh đối diện với cô.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh đều nhăn nhó ép buộc cô ăn, bộ dạng thực sự không có chút tình nguyện nào, mà thỉnh thoảng những lúc anh nhận điện thoại, có mấy lần cô nghe được đầu dây bên kia là tiếng của phụ nữ, hơn nữa ——
Cô ta gọi tên Cố Hành Sâm một cách hết sức thân mật —— Hành Sâm!
So với cách gọi của Nhậm Thiên Nhã còn có phần thân mật hơn, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai? Là người ở Ý kia sao?
Trong lòng Niệm Kiều có chút bất an, mấy ngày trôi qua, vết thương của cô cũng được cho biết là tốt hơn rất nhiều, vậy mà người của cô so với trước lại gầy sọp hẳn đi.
Khi An Manh Manh tới bệnh viện thăm cô, thấy vậy trực tiếp kêu to: “Niệm Kiều, Cố Niệm Kiều, thật sự là cậu sao? Cậu là quỷ đấy à?"
Niệm Kiều liếc cô một cái, "Cậu mà ở đây kêu ca la hét, không tới 10’ sẽ có người đem cậu từ đay đưa tới bệnh viện tâm thần đấy."
"Vẫn còn có sức để chọc ghẹo lại mình như vậy, xem chừng tâm trạng của cậu cũng không đến nỗi tồi đâu nhỉ!" An Manh Manh ngồi xuống, cười cười nói với cô.
Ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, kêu lên: "Cậu có nghe Cố Hành Sâm nói gì về mụ Liễu đó không?"
Niệm Kiều bị cô làm cho kinh hãi, cả người giạt mình một cái, lườm cô một cái, sau đó mới hỏi: "Mụ Liễu? Cậu đang nói Liễu Nhứ Mi hả?”
An Manh Manh mắt trợn trắng, xuy một tiếng, "Trừ mụ ta thì còn có thể là ai? Mình nghe một người bạn nói, sáng sớm hôm nay khi cô ấy đi đến bệnh viện tâm thần của Tây Thành thì trông thấy mụ Liễu đó."
"Cái gì?"
Liễu Nhứ Mi bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Không phải là bị bắt vào bốt cảnh sát sao? Tại sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi?
An Manh Manh lại gần cô, thần thần bí bí nói: "Mình đoán tám phần là do Cố Hành Sâm giở trò quỷ, mụ Liễu đó lại dám dùng dao đâm cậu, bà ta thật sự là chán sống mà! Cố Hành Sâm coi như còn nhân từ rồi, nếu là mình, nhất định mình sẽ đem lấy bà ấy Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc!"
Sắc mặt Niệm Kiều âm trầm, hết sức nặng nề.
Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc, cũng chỉ là nhất thời đau xót, chết cũng liền giải thoát.
Điên rồi, mới phải nhất đau khổ.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Cố Hành Sâm? Anh chắc không đến nỗi đem chính chị dâu của mình bức đến bị điên chứ??
An Manh Manh vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Niệm Kiều, Cố Hành Sâm đâu? Sao cậu ốm mà không thấy anh ta ở đây chăm nom cho cậu vậy? Ngộ nhỡ cậu lại xảy ra chút chuyện thì làm thế nào?"
"Anh ấy mới vừa đi, nói là có chút việc."
"Có chút việc? Chuyện gì? Tiếp người phụ nữ nào sao? Hay là đi xã giao đi?"
Niệm Kiều vừa định nói có thể là anh đã về công ty rồi, một chữ còn chưa có xuất khẩu, cửa liền bị đẩy ra, ngay sau đó, Cố Hành Sâm đi vào, sau đó, lại một người đi vào ——
Một người phụ nữ đi vào!
Trong nháy mắt, Niệm Kiều cùng An Manh Manh cũng mất tiếng, sững sờ nhìn Cố Hành Sâm cùng người phụ nữ kia đi tới, đứng ở bên giường.
"Hành Sâm, cô ấy chính là khẩu vị của anh sao? Xem ra rất trong sáng nha." Người đàn bà này ưu nhã cười, ánh mắt rơi trên người Niệm Kiều nói.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó quay sang Niệm Kiều nói: "Đây là Mạc Thuần, bạn anh."
Giới thiệu hết sức đơn giản, cũng rất sáng tỏ, trực tiếp thuyết minh sự quan hệ giữa hai người.
Niệm Kiều từ trố mắt dần bừng tỉnh, hướng về phía Mạc Thuần cười một tiếng, "Xin chào, tôi là Cố Niệm Kiều."
"Xin chào, rất hân hạnh được biết cô." Mạc Thuần cũng cười cười.
An Manh Manh ở một bên đều muốn nói Niệm Kiều nhìn thấy tình địch còn cười, cậu thật là có thể nhịn.
Niệm Kiều còn chưa có nổi đóa, cô trước hết không nhịn được, đứng lên hỏi Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm, anh chắc không phải là vừa đi ra ngoài đón cô ta chứ?"
Cố Hành Sâm liếc cô một cái, gật đầu, "Cô ấy mới từ Italy tới đây."
"Ah!" An Manh Manh giọng điệu cực kỳ đùa cợt, một lượt nhìn khắp Mạc Thuần mấy lần, ánh mắt hết sức chán ghét, "Vừa nhận điện thoại liền đi? Tôi nói này Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vì anh mà bị thương phải nằm bệnh viện, anh lại có thể thản nhiên đi đón người cơ đấy, đón người thì cũng cho qua đi, nhưng lại là đi đón một người phụ nữ nữa! Anh nói xem Niệm Kiều làm sao mà chịu nổi? Nhân viên của anh, những người đó đâu hết cả rồi? Đừng nói là họ chết hết cả rồi, nên anh mới phải đi đón người đó nhé!"
An Manh Manh nói một thôi một hồi xong thì thấy ba người kia cũng cảm thấy không khí nặng nề, tuy nhiên sắc mặt Cố Hành Sâm lại ngay lập tức như không có gì, lộ vẻ lạnh lùng khiến người ta có cảm giác đẩy người ta đi xa vạn dặm không để ý .
Niệm Kiều đưa tay kéo kéo ngón tay An Manh Manh, hạ thấp giọng nói: "Manh Manh, đừng nói ahhh... Mình không phải vẫn thật tốt à."
An Manh Manh quay đầu lại nhìn cô, người này thật không có chút tiền đồ, tình địch lên một lượt ở cửa rồi, cô vẫn còn nói thật tốt, đúng là chị em tốt của cô mà!
Rút tay mình khỏi tay Niệm Kiều, cô nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, giọng điệu bộc phát lớn tiếng: "Không có gì có thể nói sao? Đừng nói với tôi là hai người các người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mắt tôi cũng chưa bị mù để không nhìn ra được quan hệ mờ ám của hai người đâu nhé? Ban đầu anh và Niệm Kiều có gì mờ á hay không tôi đều nhìn ra được ngay đó thôi!"
Niệm Kiều 囧, thật tốt tại sao muốn nói đến trước kia rồi.
Cố Hành Sâm mím môi không nói, vẻ mặt tựa như tức giận, nhàn nhạt nhìn An Manh Manh, sau đó dời tầm mắt đến trên người Niệm Kiều.
Mạc Thuần vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bình tĩnh nghe An Manh Manh nói chuyện, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói qua.
Hai người đều không nói chuyện, không phải đại biểu bọn họ tức giận, mà là đại biểu bọn họ chấp nhận!
Nghĩ như vậy, trong lòng Niệm Kiều đột nhiên đau nhói, so với vết đam của Liễu Nhú Mi còn cảm thấy đau hơn, rất đau rất đau!
Chỉ là, đau lòng đến mức cảm thấy hít thở không thông, trên mặt cười lại bộc phát nụ cười sáng rỡ chói mắt, cô nói: "Ngồi lâu máy bay như vậychắc là khá mệt, Cố Hành Sâm, anh tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi đi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, đáy lòng dấy lên hàng trăm tư vị, cô rốt cuộc là thật sự hào phóng như vậy, hay chỉ là ở đây cậy mạnh, ở đây ngụy trang?
Mạc Thuần cười duyên một tiếng, ngược lại đi đến bên cạnh khoác tay Cố Hành Sâm, dịu dàng nói: "Hành Sâm, nếu cô ấy cũng đã nói như vậy, vậy anh đưa em về khách sạn đi, chứ em không thể đến ở nhà của hai người đi."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua cái khoác tay của cô trên cánh tay mình một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng không có lên tiếng.
Anh ngẩng đầu, nói với Niệm Kiều: "Vậy anh đưa cô ấy về khách sạn trước."
"Được ——" Niệm Kiều chỉ là cúi đầu, đáp một chữ.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng cửa phòng bị kéo ra, khép lại truyền tới, trong nháy mắt, nước mắt Niệm Kiều cũng rớt xuống.
Cô cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cô chỉ biết, hai ngày nay, anh đột nhiên liền đối với mình rất xa cách, dù là có lúc ngồi ở bên cạnh, cũng sẽ mất hồn, không nghe được tiếng cô đang nói chuyện.
Cô đang suy nghĩ, liệu khi đó có phải là anh đang nghĩ đến Mạc Thuần?
An Manh Manh quả thật nếu bị Niệm Kiều làm cho tức chết, nếu như không phải là nghĩ đến vết thương ở trên người Niệm Kiều, đoán chừng cô có thể trực tiếp cầm túi của mình đập tới rồi, người phụ nữ ngu ngốc này!
"Cố Niệm Kiều, Cậu bị bênh rồi hả! Cậu cso biết vừa rồi cậu mới vừa làm chuyện ngu xuẩn gì hay không? Cậu có thể thản nhiên để cho người đàn ông của mình có cơ hội với người phụ nữ khác! Cậu còn có thể làm việc gì tốt hơn không?"
An Manh Manh giận đến mức không còn gì để nói, cuối cùng, cô thật sự là không nhịn được, trực tiếp đánh lên đầu của Niệm Kiều một cái!
Niệm Kiều ngây ngốc, bị nàng đánh lên đầu mới phản ứng được, hướng về phía cô cười, nhếch môi muốn nói chuyện, nước mắt lại như trước chảy xuống.
An Manh Manh nhìn bộ dạng rơi lệ của cô, nước mắt của mình cũng đi theo xuống, nức nở nói: "Làm sao cậu lại không có chút tiền đồ nào như vậy hả!"
Dừng một chút, cô còn nói: "Niệm Kiều, cậu thật làm cho người ta đau lòng, Cố Hành Sâm thật sự là tên khốn kiếp!"
"Nhất định là có nguyên nhân, anh ấy không phải là người hoa tâm như vậy, bọn mình đã mất ba năm mới có thể quay lại ở bên nhau, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, Manh Manh, cậu phải tin tưởng anh ấy."
Niệm Kiều lẩm bẩm nói xong, lời này rõ ràng là nói cho An Manh Manh nghe, nhưng đối với An Manh Manh thì lại thấy dường nhưi cô đang tự an ủi chính bản thân mình vậy.
Thực ra thì Niệm Kiều cô cũng cảm thấy rất sợ, cô sợ thực sự Cố Hành Sâm có thể vô duyên vô cớ cứ như vậy, cô sợ mình đến cuối cùng, sẽ mất đi anh.
An Manh Manh nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, chảy tràn so Niệm Kiều còn nhiều hơn, sau đó, ncô quyết định một việc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Manh Manh?" Âm thanh An Hi Nghiêu kinh ngạc truyền đến, còn mang theo giọng nói khàn khàn ngái ngủ mới tỉnh dậy.
An Manh Manh sửng sốt, không phải chứ? Giờ này mà anh còn đang ngủ? Anh không cần đi làm hay sao?
Nếu không thì chắc là tôi qua hoạt động quá sức rồi, vậy nên sáng nay mới không dạy nổi?
Không thể nào! Nghe nói mấy ngày trước An Hi Nghiêu nửa đêm vọt vào Vạn gia, muốn mang Vạn Thiên Sủng đi, kết quả xém chút nữa bị anh hai của Vạn Thiên Sủng dùng súng bắn bể đầu!
Hai người này cũng đến phiên tôi sống anh chết rôi, không thể nào đi chung với nhau được nữa.
"Anh, anh đang ở đâu vậy? Sao trễ thế này mà vẫn còn ngái ngủ vậy?Anh không cần phải đi làm sao?"
An Manh Manh hỏi liến thoắng khiến cho đầu An Hi Nghiêu còn cảm thấy đau hơn, vuốt vuốt mi tâm của mình một cái, anh mệt mỏi lên tiếng: "Anh bị sốt, đang nằm ở bệnh viện."
"À? Cảm sốt? Bệnh viện nào?"
"Còn có thể ở đâu, bệnh viện trực thuộc tập đoàn An Thị chúng ta." An Hi Nghiêu bất đắc dĩ trả lời, anh ngã bệnh, không đến bệnh viện nhà mình, chẳng lẽ còn đi sang nằm ở bệnh viện người khác mở để cho người khác kiếm tiền à?
Mặc dù tiền anh nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí đến thế có phải hay không?
An Manh Manh ngẩn người, sau đó hỏi: "Anh, nh đang ở phòng nào vậy, em qua thăm anh."
An Hi Nghiêu xuy một tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, có chuyện gì thì nói thẳng, cái con nhỏ này anh hiểu rất rõ cô nhá, nhất định có chuyện gì cô mới cầu xin anh nên mới có lòng tốt như vậy đi."
"Nào có! Chỉ là anh hai, anh nói anh nằm ở phòng nào đi, em đang ở bệnh viện, em thật sự muốn qua thăm anh hai mà." An Manh Manh gấp gáp nói, chuyện cô cần làm, nhất định phải có An Hi Nghiêu giúp một tay, mới có thể làm đến.
"Em đang ở trong bệnh viện?" An Hi Nghiêu tựa hồ bị lời nói của An Manh Manh làm cho tỉnh người, giọng nói cũng có phần cao hơn.
"Đúng á, Anh hôm nay sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nói nhanh đi, anh đang nằm ở đâu!"
An Hi Nghiêu đưa điện thoại trong tay mình ra xa một chút, giọng nói của con nhỏ này sao vẫn có thể chói tai như vậy, kêu lớn tiếng như vậy làm lỗ tai anh xém chút rớt luôn ra ngoài rồi không?
"Ở phòng bệnh VIP, 999."
"OK, em tới ngay!" An Manh Manh lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến thang máy phi lên phòng của An Hi Nghiêu.
Thấy cô thở hồng hộc chạy vào, An Hi Nghiêu tựa vào đầu giường buồn cười nhìn cô, trêu chọc: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Một không phải là nhìn tình nhân, hai không phải bắt gian, chạy nhanh như vậy làm gì?"
An Manh Manh che ngực thuận tức, vừa đi lại vừa hỏi: "Anh hai làm sao mà anh bi cảm sốt như vậy?Cũng không người chăm sóc anh à? Hộ sĩ đâu?"
An Hi Nghiêu giật giật thân thể, tìm lấy tư thế thoải mái hơn, đưa tay tựa vào sau ót, nhắm mắt lại phiền não nói: "Hộ sĩ cũng bị anh đuổi đi, một mực bên tai anh líu ríu nói chuyện không ngừng, phiền toái một dạng, phiền chết người đi."
Ánh mắt An Manh Manh đảo một vòng, tiến tới nhìn anh mấy lần, sau đó chắp tay sau lưng, bộ dạng tựa như ta đây chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng biết rõ hết.
Sau đó muốn cười. “Anh, em đoán, anh là đang đợi Vạn Thiên Sủng , có đúng hay không?"
An Hi Nghiêu mở mắt lộ ra trước sau như một cười cười gian tà, "Nhé! Manh MAnh nhà ta bây giờ là thầy bói rồi, có thể hiểu được tâm tư tình cảm của người khác rồi nha."
An Manh Manh im lặng, người này chính là như vậy, rõ ràng cô nói đúng đúng, anh liền cố tình vòng vèo không thừa nhận.
"Anh, anh cứ chính mình miệng nói cứng rắn, trong lòng nhất định là nghĩ tới cô ấy, chính là không thừa nhận, khó trách cô ấy cũng không đến thăm anh."
An Hi Nghiêu thờ ơ nhún nhún vai, cười không nói lời nào.
An Manh Manh ở trong lòng than thở, anh cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, có thể nghĩ là chột dạ, như vậy bướng bỉnh đối với hai người cũng không tốt, cần gì phải thế chứ?
Bên kia hai nhìn cũng không thoải mái, bên này đúng là như vậy, tình yêu a, thật đúng là làm cho người ta bất tỉnh tâm.
Đột nhiên phát hiện tâm tình kia, Manh Manh không khỏi cong lên khóe miệng nở nụ cười.
An Hi Nghiêu chê cười một tiếng, tổn hại cô: "Đang suy nghĩ Lạc Quân Việt phải hay không? Bộ dạng cười trông thật ngốc nghếch."
An Manh Manh cầm lấy cuốn tạp chí đặt ở đầu giường ném qua, cũng là cười nói: "Người này là ghen tỵ nha, em với Quân Việt tốt lắm, anh cùng Vạn Thiên Sủng huyên náo không vui,cho nên anh là đang ghen tỵ chúng ta."
An Hi Nghiêu sờ sờ cánh tay của mình, bộ mặt chán ghét, "Được được được, em nói cái gì đúng thì chính là cái đó, nói thêm gì nữa, cả người anh nổi da gà đều muốn rơi một cái giường rồi."
"Vốn là vậy mà." An Manh Manh được tiện nghi còn ra vẻ, sau đó mới nói: "Anh, anh giúp em một việc."
An Hi Nghiêu nâng trán, quả nhiên còn là trở lại vấn đề chính mà. "Nói đi, muốn anh giúp em làm cái gì, đừng nói muốn anh giúp em bỏ trốn, anh sợ bị cô chú đánh chết mất."
Cha mẹ An Manh Manh không đồng ý cô cùng Lạc Quân Việt lui tới, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nhưng An Manh Manh cơ bản là đã quyết định rồi, chết đều muốn cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ.
"Em muốn bỏ trốn còn có thể nói cho anh biết? Anh với ba mẹ em là một giuộc, đến lúc đó khẳng định thứ nhất bắt em trở về." An Manh Manh mất hứng cong môi.
An Hi Nghiêu vội vàng đầu hàng, nói tiếp, đoán chừng sẽ bị cô quở trách chết, "Nói đi nói đi, rốt cuộc muốn anh giúp cô cái gì."
"Anh gọi điện thoại cho viện trưởng !"
"Tại sao?" An Hi Nghiêu cũng không phải kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi ngược lại.
An Manh Manh cũng không giấu giếm, chi tiết nói: "Em muốn cho Niệm Kiều xuất viện, Tên khốn kiếp Cố Hành Sâm kia! Em muốn đem Niệm Kiều giấu đi, không để cho anh ta tìm được."
An Hi Nghiêu quả thật muốn lệ rơi, cô cũng quá khinh thường Cố Hành Sâm đi? Bản lãnh giấu người của An Manh Manh sao có thể lớn hơn bản lãnh tìm người của Cố Hành Sâm cơ chứ?
"Manh Manh, đừng làm rộn, chuyện của A Sâm cô bạn nhỏ đó, để cho bọn họ chính mình tự chịu giày vò, cô đừng dính vào, cẩn thận càng giúp càng rối."
"Anh!" An Manh Manh trực tiếp đứng lên, tức giận không dứt nói: "Cố Hành Sâm cũng đã mang người phụ nữ khác đến thị uy rồi, Niệm Kiều còn im hơi lặng tiếng, cô ấy có thể nhịn, em làm bạn bè tốt nhất của cô ấy, em không thể nhẫn nhịn!"
"Cái gì mà phụ nữ?" An Hi Nghiêu lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của câu chuyện, Cố Hành Sâm lại mang một người phụ nữ đến thị uy trước mặt Niệm Kiều? Nói giỡn đâu đi!
"Không biết, chỉ biết là cô ta gọi Mạc Thuần, Mạc Thuần Mạc Thuần chính là không cần tinh khiết, quả nhiên đủ ghê tởm!"
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Này giải thích, quả nhiên đủ giết người! Đoán chừng Mạc Thuần nghe được sẽ trực tiếp tức chết.
Chỉ là Cố Hành Sâm làm sao lại mang Mạc Thuần đi gặp Niệm Kiều, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cậu ta?
Mạc Thuần cùng An Hi Nghiêu cũng là biết qua nhau, cho nên quan hệ Mạc Thuần cùng Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu hơn nữa hiểu rất rõ ràng.
Nhưng mà đúng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Anh, anh nhất định pahir giúp em, Cố Hành Sâm mang người tới nằm viện, trừ phi là anh gọi cho viện trưởng, nếu không muốn xuất viện là không thể nào , anh giúp em một lần đi mà." An Manh Manh ôm cánh tay An Hi Nghiêu làm nũng, vẫn là lắc qua lắc lại.
An Hi Nghiêu vốn là sốt cao, hiện tại vừa lúc một chút, bị cô lắc người qua lắc người lại như vậy, cảm giác như muốn phun.
Chỉ đành phải thỏa hiệp, "Được được rồi, anh sẽ gọi cho viện trưởng, cô đừng có lắc anh qua lại như vậy nữa được không?"
"Được!" An Manh Manh đáp ứng vô cùng mau, lập tức thu hồi tay của mình.
An Hi Nghiêu quả thật im lặng, cầm điện thoại lên gọi cho viện trưởng, sau đó phân phó xuống, bên kia liên tiếp ứng tiếng nói xong.
"Tốt lắm, cô có thể mang cô bạn nhỏ đó xuất viện rồi, chỉ là về sau tự gánh lấy hậu quả nha." An Hi Nghiêu cuối cùng không quên nhắc nhở cô một tiếng.
Tính khí của người tên Cố Hành Sâm này, không chừng ngày nào đó bộc phát có thể hù chết hơn vài người!
An Manh Manh mặt mày hớn hở, gật đầu một cái quay người bỏ chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra đến cửa, thiếu chút nữa liền đụng vào một người.
"Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, cô không sao chớ? Tôi không có đụng bị thương. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, An Manh Manh liền ngây ngẩn cả người, người này, không phải là Vạn Thiên Sủng sao? Sao cô có thể đứng ở cửa phòng như vậy?
Nhìn lại đồ trong tay cô cầm, Cơm hộp? Cô ấy vội tới gặp An Hi Nghiêu đưa cơm hộp hay sao? Cơm hộp tình yêu a!
"Anh, có người . . . . . ."
Cô vừa quay đầu lại hướng phòng bệnh kêu, Vạn Thiên Sủng lập tức liền đưa tay bụm miệng cô lại, ở bên tai cô nói: "Chớ kêu!"
An Manh Manh ngô á hai tiếng, sau đó gật đầu, đợi cô ấy đem mình tay lấy ra, khốn hoặc hỏi: "Đã đến như vậy rồi, làm sao không để cho anh tôi biết à? Anh ấy đang đợi cô đấy!"
Vạn Thiên Sủng lắc đầu một cái, đưa bento trong tay kín đáo cho cô, chỉ nói: "Tôi không vào được rồi, cái này cô giúp tôi cho anh ấy đi, đừng nên nói là tôi mang tới, kẻo thêm phiền toái."
Sau đó, cô xoay người, rất nhanh liền đi vào thang máy.
An Manh Manh ngây người tại nguyên chỗ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?
Một người thì đời cô, lại cứ không chịu gọi điện thoại, cũng không chịu thừa nhận tâm tư của mình.
Một người thì tới nơi rồi cũng không có đi vào, mang theo cơm hôp tình yêu giao lại cho cô, rốt cuộc là ai so với ai cứng rắn hơn đây?
Cúi đầu nhìn qua hộp cơm trong tay mình, cô nhún vai, xoay người trở lại phòng của Hi Nghiêu.
An Hi Nghiêu vừa nhìn vừa cô tới, nhất thời cau mày: "Không phải là viện trưởng còn chưa để cho hai người xuất viện chứ?"
An Manh Manh lắc đầu, ngay sau đó giảo hoạt mà cười lên, giơ tay đưa hộp cơm cho An Hi Nghiêu, hỏi anh: "Anh, anh có phải là rất muốn hay không? Muốn ăn không?"
An Hi Nghiêu nhìn hộp cơm trong tay cô, hoảng sợ vô cùng, "Manh Manh, đừng nói với anh đây là do cô làm nhá?"
Tay nghê của An Manh Manh không phải là không tốt, mà là có thể dùng để hạ đọc người khác! Cũng khó trách An Hi Nghiêu sẽ xuất hiện loại vẻ mặt này.
An Manh Manh có cảm giác muốn đem hộp cơm này chọi lên đầu anh một cái, lại có thể xem thương cô như vậy sao? Kể từ sau khi cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ, tay nghê nấu ăn của cô ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều rồi, có biết không hả?
An Hi Nghiêu cười gượng, "Không phải cô làm là tốt rồi, anh đang đói muốn chết, nhanh lên lấy một chút ra cho anh đi."
An Manh Manh đứng tại chỗ không có tiến lên, "Anh, anh không hỏi em xem là ai đem cơm hộp này tới cho anh à?”
Chẳng lẽ hắn biết là Vạn Thiên Sủng đưa tới? Không thể nào? Mới vừa rồi cô cũng không có la ra tên tuổi Vạn Thiên Sủng nha!
An Hi Nghiêu nhìn cô, "Người nào đưa tới có quan hệ gì với anh chứ, chỉ cần không hạ độc là tốt rồi, nhất định là người quen biết với anh."
"Anh, đây là của cô ấy đưa tới, chỉ là cô ấy đến, nhưng lại không vào, bảo em. . . . . ."
An Manh Manh lời nói chưa nói xong, An Hi Nghiêu đã từ trên giường nhảy lên, trực tiếp xông ra ngoài, liền giầy cũng không mang.
"诶, Anh, không còn kịp rồi, anh còn chưa có mang giày !" An Manh Manh ở sau lưng anh kêu to.
Trong chốc lát, quả nhiên thấy An Hi Nghiêu ủ rũ cúi đầu trở lại, An Manh Manh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Tóc bay loạn xạ, vẻ đẹp trai thường ngày không thấy đâu, trên chân không có đi giày, mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, nếu là quần áo bệnh nhân của anh rách đi vài chỗ, bẩn một chút, cùng với những người đầu đường xó chợ kia giống nhau nhiều phần rồi.
"Anh, sao anh lại để mình thành ra như vậy?" An Manh Manh để hộp cơm tiện lợi xuống, vừa nói vừa đi tới đỡ anh lên giường.
An Hi Nghiêu ảo não kéo kéo tóc của mình, vừa rồi anh cũng có thể đoán được hoppj cơm là do Vạn Thiên Sủng mang tới, nhưng lúc đó, anh lại không trực tiếp đuổi theo.
Anh nghĩ ngày đó cô nói những lời đó, lại nhớ tới những việc mình đã làm trước kia, đã cho rằng đời này, cô không còn quan tâm đến anh nữa..
Đúng là anh vẫn còn rất ích kỷ sao?
An Manh Manh đang muốn mở miệng an ủi anh mấy câu, liền nghe thấy anh nói: "Manh Manh, em về trước đi, anh muốn ở một người yên lặng một chút."
An Manh Manh há miệng, cuối cùng nói cái gì cũng không nói, an tĩnh thối lui ra khỏi gian phòng.
An Hi Nghiêu co lên hai chân, đôi tay khoác lên trên đầu gối, vùi đầu vào bên trong đó, trầm mặc, vô hạn trầm mặc. . . . . .
Khi An Manh Manh trở lại phòng bệnh của Niệm Kiều, thấy Cố Cảnh Niên cũng ở đây, nhất thời có loại cảm xúc muốn thét chói tai!
Cứ như vậy tốt hơn! Vốn còn muốn chỉ đem Niệm Kiều giấu đi , hiện tại dứt khoát đem Cố Cảnh Niên cũng giấu đi, Cố Hành Sâm lập tức không tìm được vợ con của anh ta, nhìn anh ta xem có còn hay không ý định cùng nhau tán tỉnh với người đàn bà lẳng lơ kia không!
"Niệm Kiều, nhanh lên một chút thay quần áo, chúng ta xuất viện." Cô tiến lên nói.
Đang cùng Cố Cảnh Niên nói chuyện Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó: "À? Xuất viện?"
Cố Cảnh Niên nghe được An Manh Manh thanh âm, cũng quay lại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Dì Manh Manh."
An Manh Manh cười đến mắt cũng híp lại thành một đường may, tiến lên siết chặt gương mặt của Cố Cảnh Niên, chậc chậc than thở, "Da thật là tốt, Niệm Kiều, mình sẽ đồng ý sinh hạ một tiểu đồng nữ, sau đó không bằng chúng ta đính hôn từ nhỏ cho tụi nhỏ nha?"
Niệm Kiều đang ngồi đứng lên chuẩn bị giường, nghe được cô nói câu nói này , thiếu chút nữa không có từ trên giường ngã xuống đi.
Quay đầu lại, cô đối với An Manh Manh nói: "Cậu đừng có mà gieo rắc ý nghĩ đó vào đầu con mình."
An Manh Manh làm bộ không có nhìn nàng 囧 thái, lại bắt đầu giựt giây Cố Cảnh Niên, "Niên Niên a, con có thích dì Manh Manh không?"
"Thích." Cố Cảnh Niên khéo léo trả lời.
"Vậycon có thích em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
"Em gái nhỏ, Em đang ở đâu ạ?" Cố Cảnh Niên con ngươi xoay vòng lưu chuyển, nhìn chung quanh, cuối cùng lại thấy Niệm Kiều hướng về phía cậu nháy mắt.
"Em gái nhỏ tạm thời còn không có á..., chỉ là sẽ rất nhanh có, trước tiên Niên Niên trả lời dì xem, con có muốn chơi với em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
Cố Cảnh Niên vò đầu, cảm thấy cái vấn đề này quá khó khăn cho cậu rồi, cậu cũng còn chưa có thấy em gái nhỏ, ai biết có thích hay không đây?
Vì vậy, hắn trả lời: "Dì Manh Manh, nếu như mà con thích em gái nhỏ, thì sẽ như thế nào? Không thích thì sẽ thế nào?"
An Manh Manh cười híp mắt, "Nếu như con nói con thích em gái nhỏ, vậy sau này con liền cưới em gái nhỏ đi, còn về phần không thích, thì khả năng này sẽ không có."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
An Manh Manh, cậu không khỏi đối với cô bé con chưa ra đời này có chút quá tự tin đi? Không chừng mắt nhìn con trai cô rất cao đi?
Cố Cảnh Niên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Dì Manh Manh, mẹ nói chuyện chưa xác định được thì không thể đáp ứng người khác, cho nên, chuyện dì nói con cưới em gái nhỏ, chờ khi nào em gái nhỏ xuất hiện sau này sẽ quyết định đi."
Nói xong, cậu tại trên ghế trượt xuống, đi tới bên cạnh Niệm Kiều.
An Manh Manh: ". . . . . ."
Có phải quá có khí chất rồi hay không? Quả nhiên là mẹ con đồng tâm mà!
Niệm Kiều đắc ý nhìn cô nhíu mày, sau đó hỏi cô: "Làm sao bảo mình xuất viện vậy? Anh ấy nói sao?"
An Manh Manh không có kịp phản ứng, "Anh ấy? Anh ấy là ai?"
"Cố Hành Sâm." Niệm Kiều rũ tầm mắt coi chừng Cảnh Niên, giọng điệu nhàn nhạt nói ra ba chữ.
"Á, Đúng vậy a Đúng vậy a, anh ta nói." An Manh Manh lập tức phụ họa theo.
Lòng của Niệm Kiều chợt trầm xuống, giống như chìm vào đầm băng một ngàn năm, khí lạnh từ trong lòng toát ra, lạnh đến toàn thân phát run.
Người đàn bà đó quan trọng với anh như thế nào? Quan trọng tới đâu mà ngay cả thời gian cô xuất viện, anh cũng không có cho cô?
Có thời gian nhận điện thoại của cô ta, đi đón cô ta, lại không có thời gian đưa mình xuất viện, mang mình về nhà, Cố Hành Sâm, anh có thể cho cô một lời giải thích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền khó chịu, đứng dậy đi lấy quần áo, sau đó thay đồ, nói với An Manh Manh: "Đi thôi."
An Manh Manh khổ sở trong lòng đến không được, mặc dù như vậy lừa gạt nàng không tốt, nhưng là nàng chính là muốn cho Cố Hành Sâm gấp một lần, nếu không hắn luôn khi dễ Niệm Kiều!
Đến bệnh viện lầu dưới, Lạc Quân Việt chờ ở nơi đó, họ cửa xe cũng lái đàng hoàng rồi, An Manh Manh cười đến được không đắc ý.
Niệm Kiều nhìn một chút nàng, lại nhìn một chút Lạc Quân Việt, một bộ Liễu Nhiên vẻ mặt.
Bốn người lên xe, Niệm Kiều thọc hạ An Manh Manh, hạ thấp giọng hỏi: "Hắn là ai?"
An Manh Manh trên mặt cư nhiên hiện lên nhất mạt đỏ tươi, gắt giọng: "Ngươi không phải là biết không?"
"Ta làm sao biết? Ngươi chưa bao giờ cùng ta nói qua, ta làm sao sẽ biết?" Niệm Kiều cố ý nói, rất khoa trương vẻ mặt.
An Manh Manh nghĩ bóp chết nàng, cuối cùng chỉ đành phải thành thật mà nói: "Nam nhân ta, cũng không tệ lắm phải không?"
Niệm Kiều mím môi cười cười, gật đầu.
Người này nhìn qua cùng Cố Hành Sâm một dạng lạnh lùng, nhưng mà hắn đang nhìn An Manh Manh thời điểm, ánh mắt hận mềm mại.
Loại này con người sắt đá Nhu Tình, nữ nhân nhất chịu không nổi, khó trách An Manh Manh sẽ bị hắn thu phục.
Xe lái đi hơn 10', Niệm Kiều càng ngày càng cảm thấy không đúng, hỏi người bên cạnh: "Manh Manh, có vẻ như chúng ta đi không đúng đường rồi."
An Manh Manh biết bây giờ đã không còn dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Niệm Kiều, mình nói cậu cũng đừng có trách mình, chỉ là mình không ưa được bộ dạng yếu đuối, nép vế như vậy của cậu, trong khi Cố Hành Sâm luôn mang bộ dạng cao cao tại thượng như vậy. Ở trên đời này, yêu là giữa hai người yêu nhau luôn có sự bình đẳng, tại sao cậu lại luôn là người cho đi? Mình thực sự muốn đem giấu cậu cùng Niên Niên đi, xem xem Cố Hành Sâm có khẩn trương lo lắng gì hay không đấy!"
"Cái gì?" Niệm Kiều kêu lên, "Manh Manh, cậu đưa mình trở về đi."
Cô vừa nói, vừa nhanh chóng muốn mở cửa xe ô tô ra.
An Manh Manh lập tức cự tuyệt: "Không được! Niệm Kiều, cậu hãy nghe mình nói, Cố Hành Sâm mang người đàn bà đó đến, bất kể giữa hai người có quan hệ mập mờ gì hay không, tóm lại là anh ta mắc lỗi sai rồi, nếu cậu để cho anh ta biết cậu là người không có tính cách đó, chẳng qua là do cậu yêu thương anh ta nên mới bao dung cho anh ta, nhưng loại bao dung, rộng lượng này không thể là không có chừng mực, nên cậu nên để cho chính anh ta nghiệm ra điều đó thì tốt hơn, hiểu không?"
Bị An Manh Manh đột nhiên cầm tay đột nhiên giữu chặt, Niệm Kiều ở bên này có chút sửng sờ .
Bên tai lại văng vẳng lời nói vừa rồi của An Manh Manh nói, lúc này cô bắt đầu tỉnh táo.
Bởi vì chính mình yêu Cố Hành Sâm quá sâu, cho tới nay, đều là cô chiều theo ý anh, bao dung với anh, cho dù là khổ sở cũng tự mình âm thầm nuốt vào trong bụng không kêu ca.
Hiện tại tất cả đột nhiên thay đổi, mình cũng không phải có thể trở lại như lúc ban đầu, trở về làm một Niệm Kiều kiêu ngạo như xưa, khi anh đẩy cô ra, cô vẫn có thể kiêu ngạo mà xoay người rời đi, để cho anh biết, thực ra không có anh bên cạnh, cô vẫn có thể sống tốt như cũ?
Tay từ từ thu trở lại, Niệm Kiều dựa vào sau đi, lại bởi vì vết thương sau lưng mà đau đến nước mắt đều muốn chảy xuống.
Nhắm mắt lại, cô đưa tay lên che mình hốc mắt.
Cố Hành Sâm, không thấy em, anh sẽ lo lắng chứ? Anh sẽ đi tìm em chứ?
Hay là anh lại tiếp tục để mặc em ba năm, năm năm, mười năm, hay là cả đời cũng không có đi tìm em nữa?
Cố Cảnh Niên nhìn thấy bản thân mẹ mình như vậy, đem ngón tay chọc chọc vào An Manh Manh, hỏi: "Dì Manh Manh, mẹ của con sao vậy?"
An Manh Manh khẽ đặt một ngón tay lên môi, lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên nói ra tiếng.
Cố Cảnh Niên lập tức lấy tay che miệng của mình, sau một lát, cậu lại lấy tay kéo kéo bên miệng, bày tỏ miệng của mình bị đóng cửa, sẽ không phát ra tiếng nữa.
An Manh Manh im lặng cười cười, khẽ thơm lên gương mặt trẻ thơ của cậu nhóc một cái.
Đứa bé hiểu chuyện luôn luôn được người khác yêu thích.
Cố Hành Sâm sau khi đưa Mạc Thuần đến khách sạn liền ngay lập tức chuẩn bị rời đi, Mạc Thuần lại kéo tay anh lại, cười nói: "Bây giờ anh ngay lập tức trở về, không phải sẽ khiến cho cô ấy nghĩ khác sao?"
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó chỉ buông ra hai chữ: "Buông tay."
Mạc Thuần ngẩn ra, rồi sau đó buông lỏng tay của mình, bĩu môi, "Hành Sâm, bất kể nói thế nào, lần trước dầu gì cũng là em cứu anh một mạng, đối với ân nhân cứu mạng, anh không nên có thái độ như vậy chứ?"
Cố Hành Sâm thần sắc nhàn nhạt, cúi đầu khẽ vuốt vuốt ống tay áo, nói: "Em muốn tôi cảm ơn em như thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ cố gắng hết sức, riêng chuyện tình cảm thì không thể."
"Nếu như mà em nói, em chỉ muốn có được anh, anh sẽ đồng ý không?" Mạc Thuần đột nhiên nhón chân lên lại gần anh thanh âm quyến rũ.
Cố Hành Sâm cũng không lui lại, thần sắc lãnh đạm, giống như thời điểm ba năm về trước Niệm Kiều đã từng gặp, từng hỏi anh vấn đề này trong ngày sinh nhật của cô!
Cô nói: Em chỉ muốn có được anh!
Cô nói: Vợ của anh chỉ có thể là em!
Cô nói: Cố Hành Sâm, anh nói muốn có em, có được hay không?
Những chuyện cô nói qua, thật ra thì anh đều nhớ, còn nhớ rất rõ ràng!
Dáng vẻ vui vẻ của cô, bộ dạng khổ sở, cũng bị anh ẩn sâu lưu giữu ở trong tận đáy lòng, hôm nay nghĩ đến, cũng lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Nhớ tới bộ dạng vừa mới rời khỏi phòng bệnh bộ dáng của cô, anh chỉ cảm giác mình hô hấp cũng có tội đấy!
Mạc Thuần nhìn dáng vẻ đờ đẫn anh, trong đôi mắt đẹp dâng lên nét hồ nghi, liền hỏi: "Thế nào?"
Cố Hành Sâm hồi hồn, lui về phía sau một bước, đứng lại, sau đó nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."
Không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi phòng khách sạn.
Mạc Thuần nhìn gian phòng trống rỗng, giống như là đang nhìn cõi lòng trống rỗng của mình, cõi lòng trống rỗng này chỉ có thể là người đàn ông tên gọi Cố Hành Sâm đó mới có thể lấp đầy, nhưng mà anh lại cứ thế xoay lưng bước đi không có một chút lưu luyến nào.
Cố Hành Sâm phi thẳng ô-tô về phòng bệnh, nhưng đón anh lại không có bóng dáng một người nào cả.
Tâm can anh chợt cứng lại, lập tức xoay người đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, sắc mặt âm trầm, làn môi mỏng mín chặt như nét khắc vô tình của một lưỡi dao sắc bén, khí lạnh từ đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông tựa như muốn hút ông chui vào trong đó!
Vào giờ phút này, các loại cảm giác bão tố, giông mưa như ập đến rõ ràng, đôi tay vị viện trưởng gắt gao nắm chặt tay vịn chiếc ghế mình đang ngồi, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vốn định đứng lên cùng cậu ta nói chuyện, nhưng hai chân ông một mực run rẩy, tất thảy cũng không còn hơi sức đứng lên!
Chỉ đành phải xụi lơ ở trong ghế, cà lăm nói, “Cậu, Cậu Hai, là An tổng phân phó tôi đồng ý cho Cố tiểu thư xuất viện, An tổng nói, nếu như ngài trở lại không tìm được Cố tiểu thư, có thể đi tìm cậu ấy."
Hi Nghiêu?
Cố Hành Sâm nhíu chặt lông mày, tựa hồ một giây kế tiếp có thể sẽ phải nổi giận.
Viện trưởng đột nhiên liền kêu lên, "Cậu Hai, thật sự là chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng là phải nghe theo sự phân phó của An tổng, tôi cũng không có biện pháp khác, cậu không thể đắc tội, An tổng cũng không thể đắc tội, cậu bảo tôi làm sao làm đây ——"
Ngẩng đầu, lại phát hiện người trước mặt đã không thấy đâu, viện trưởng kinh ngạc mà ngó nhìn ra hướng cửa.
Cửa mở, hiển nhiên là Cố Hành Sâm đã đi ra ngoài rồi, nhất định là đi tìm An Hi Nghiêu rồi.
Viện trưởng đẩy gọng kính trên sống mũi của mình lên một cái, nhếch môi cười ngây ngô, sau đó cả người từ từ cũng trợt ở trên mặt đất.
Cố Hành Sâm gọi điện thoại cho An Hi Nghiêu, sau đó anh vô cùng lo lắng đi vào phòng bệnh của anh ta.
Khi anh đi vào thì thấy An Hi Nghiêu đang nghe điện thoại của người khác, nhìn thấy anh đi vào, An Hi Nghiêu đưa mắt nhìn ra dấu một cái ý bảo anh chờ một chút.
Cố Hành Sâm đứng ở ngay trước giường bệnh của anh, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn anh tựa như có thể giết người ngay lập tức vậy.
Chỉ nghe được An Hi Nghiêu nói: "Ngăn cô ấy lại, tôi tới ngay!"
Điện thoại vừa cúp, một bên anh vừa từ trên giường bước xuống, một bên nhìn Cố HÀnh Sâm nói: "Là Manh Manh đưa cô cháu gái nhỏ của cậu đi, cậu đừng lo lắng, nếu như là người khác, mình cũng sẽ không tha như vậy đâu."
"Cậu phải đi ra ngoài à?" Cố Hành Sâm nhìn bộ dạng anh xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, bản thân mình đứng cũng đứng không nổi vậy mà nghe qua cuộc nói chuyện kia, dường như anh có vẻ muốn đi ngăn người nào đó.
Còn có thể là ai nữa, không phải là Vạn Thiên Sủng sao?
An Hi Nghiêu lắc đầu, lấy bộ quần áo hộ sĩ vừa để ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Mình không đi, cậu cũng sẽ không giúp mình đi ngăn cô ấy ở lại."
Cố Hành Sâm nhìn anh nói: “Sớm đã biết có ngày hôm nay, việc gì trước đay còn như vậy."
An Hi Nghiêu lập tức nổi cáu, quay sang anh đáp: “Cậu cũng đâu có tốt hơn là bao nhiêu, cô cháu gái bé bỏng của cậu hiện tại là đang cùng em gái mình tìm cách trốn cậu, cậu còn không lo lỗi của mình đi? Tự nhiên lại đưa Mạc Thuần về nước, nếu mình là người phụ nữ của cậu, mình cũng không muốn gặp cậu đâu."
Cố Hành Sâm cười nhạo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh mấy lần, sau đó phun ra mấy câu làm tức chết An Hi Nghiêu: "Cậu muốn làm người phụ nữ của mình, còn chưa có tư cách đấy đâu."
An Hi Nghiêu siết chặt nắm đấm, thực sự hung hăng muốn túm anh đánh cho một trận, nhưng lại nghĩ bản thân mình lúc này vô lực, đứng vững cũng là cả một vấn đề, nói gì đến việc đánh người cơ chứ.
"Tốt nhất cậu nên ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, bộ dạng cô ấy đã quyết tâm theo người kia cùng anh trai đi ra nước ngoài, chắc là….."
"Không phải, mình khẳng định trong lòng cô ấy còn có mình!" An Hi Nghiêu lập tức phản bác, đưa mắt trừng nhìn Cố Hành Sâm một cái.
"Mình chỉ muốn nói, tình hình hôm nay như vậy, chắc có lẽ là do cậu làm tổn thương cô ấy, nên mới muốn bỏ đi, mình đang suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào mới có thể vãn hồi cô ấy"
An Hi Nghiêu sửng sốt, nhìn anh, một hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng chỉ là cúi đầu, như thể một đứa bé làm phải việc sai trái.
"Mình biết là mình sai rồi, vẫn chưa được sao?"
"Lời này nói cùng mình thì có ích lợi gì, biết mình sai thì nói rõ với cô ấy đi, cô ấy tha thứ cho cậu mới là mấu chốt, mình tha thứ cho câu, cậu không định lấy thân báo đáp cho mình đấy chứ?"
"Cố Hành Sâm cậu muốn chết à ? Rãnh rỗi như vậy thì nhanh đi tìm cô cháu gái bé nhỏ của cậu về đi!" An Hi Nghiêu không phục gào to, thật là chịu đựng đủ rồi!
Vốn là trong lòng mình đã khó chịu bức bối đủ rồi, vậy mà cậu ta còn cố tình đam vào nỗi đau trong lòng anh, anh thực sự hoài nghi rốt cuộc người trước mặt mình là người anh em tốt hay là oan gia của mình nữa!
Cố Hành Sâm không tiếng động cười một tiếng, cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc nói: "Hi Nghiêu, bỏ qua là chuyện rất đáng sợ, nếu như còn có cơ hội, cũng không cần buông tha."
An Hi Nghiêu nhún vai, anh cũng không muốn bỏ qua, nhưng mà anh cũng không biết mình sẽ phải làm như thế nào để có thể tìm về người yêu mình liều mạng như ngày trước, Vạn Thiên Sủng.
"Đi thôi, trước tiên mình tiễn cậu ra phi trường, sau đó quay lại tìm cô ấy."
An Hi Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên lại nhìn bòng lưng của anh hỏi một câu: "Trễ hơn nữa cậu không sợ cô cháu gái bé nhỏ của cậu tức giận thêm sao?"
Cố Hành Sâm ngừng bước khoảng mấy giây, sau đó không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Nếu như chỉ là tức giận, như vậy anh nghĩ, mình nhất định là có thể đem cô dỗ dành quay trở lại, chỉ sợ, kế tiếp, vẫn không ngừng tức giận. . . . . .
Từ ngày đó trở đi, Niệm Kiều có cảm giác Cố Hành Sâm thay đổi, theo lý thuyết, mình bị thương, lẽ ra anh ấy càng phải tỏ ra dịu dàng hơn mới đúng, vậy mà tại sao——
Dịu dàng đều biến mất tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cố hữu của anh đối diện với cô.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, anh đều nhăn nhó ép buộc cô ăn, bộ dạng thực sự không có chút tình nguyện nào, mà thỉnh thoảng những lúc anh nhận điện thoại, có mấy lần cô nghe được đầu dây bên kia là tiếng của phụ nữ, hơn nữa ——
Cô ta gọi tên Cố Hành Sâm một cách hết sức thân mật —— Hành Sâm!
So với cách gọi của Nhậm Thiên Nhã còn có phần thân mật hơn, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai? Là người ở Ý kia sao?
Trong lòng Niệm Kiều có chút bất an, mấy ngày trôi qua, vết thương của cô cũng được cho biết là tốt hơn rất nhiều, vậy mà người của cô so với trước lại gầy sọp hẳn đi.
Khi An Manh Manh tới bệnh viện thăm cô, thấy vậy trực tiếp kêu to: “Niệm Kiều, Cố Niệm Kiều, thật sự là cậu sao? Cậu là quỷ đấy à?"
Niệm Kiều liếc cô một cái, "Cậu mà ở đây kêu ca la hét, không tới 10’ sẽ có người đem cậu từ đay đưa tới bệnh viện tâm thần đấy."
"Vẫn còn có sức để chọc ghẹo lại mình như vậy, xem chừng tâm trạng của cậu cũng không đến nỗi tồi đâu nhỉ!" An Manh Manh ngồi xuống, cười cười nói với cô.
Ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, kêu lên: "Cậu có nghe Cố Hành Sâm nói gì về mụ Liễu đó không?"
Niệm Kiều bị cô làm cho kinh hãi, cả người giạt mình một cái, lườm cô một cái, sau đó mới hỏi: "Mụ Liễu? Cậu đang nói Liễu Nhứ Mi hả?”
An Manh Manh mắt trợn trắng, xuy một tiếng, "Trừ mụ ta thì còn có thể là ai? Mình nghe một người bạn nói, sáng sớm hôm nay khi cô ấy đi đến bệnh viện tâm thần của Tây Thành thì trông thấy mụ Liễu đó."
"Cái gì?"
Liễu Nhứ Mi bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Không phải là bị bắt vào bốt cảnh sát sao? Tại sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi?
An Manh Manh lại gần cô, thần thần bí bí nói: "Mình đoán tám phần là do Cố Hành Sâm giở trò quỷ, mụ Liễu đó lại dám dùng dao đâm cậu, bà ta thật sự là chán sống mà! Cố Hành Sâm coi như còn nhân từ rồi, nếu là mình, nhất định mình sẽ đem lấy bà ấy Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc!"
Sắc mặt Niệm Kiều âm trầm, hết sức nặng nề.
Ngũ Mã Phân Thây, cắt thành tám khúc, cũng chỉ là nhất thời đau xót, chết cũng liền giải thoát.
Điên rồi, mới phải nhất đau khổ.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Cố Hành Sâm? Anh chắc không đến nỗi đem chính chị dâu của mình bức đến bị điên chứ??
An Manh Manh vừa nhìn thấy cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Niệm Kiều, Cố Hành Sâm đâu? Sao cậu ốm mà không thấy anh ta ở đây chăm nom cho cậu vậy? Ngộ nhỡ cậu lại xảy ra chút chuyện thì làm thế nào?"
"Anh ấy mới vừa đi, nói là có chút việc."
"Có chút việc? Chuyện gì? Tiếp người phụ nữ nào sao? Hay là đi xã giao đi?"
Niệm Kiều vừa định nói có thể là anh đã về công ty rồi, một chữ còn chưa có xuất khẩu, cửa liền bị đẩy ra, ngay sau đó, Cố Hành Sâm đi vào, sau đó, lại một người đi vào ——
Một người phụ nữ đi vào!
Trong nháy mắt, Niệm Kiều cùng An Manh Manh cũng mất tiếng, sững sờ nhìn Cố Hành Sâm cùng người phụ nữ kia đi tới, đứng ở bên giường.
"Hành Sâm, cô ấy chính là khẩu vị của anh sao? Xem ra rất trong sáng nha." Người đàn bà này ưu nhã cười, ánh mắt rơi trên người Niệm Kiều nói.
Cố Hành Sâm ừ một tiếng, sau đó quay sang Niệm Kiều nói: "Đây là Mạc Thuần, bạn anh."
Giới thiệu hết sức đơn giản, cũng rất sáng tỏ, trực tiếp thuyết minh sự quan hệ giữa hai người.
Niệm Kiều từ trố mắt dần bừng tỉnh, hướng về phía Mạc Thuần cười một tiếng, "Xin chào, tôi là Cố Niệm Kiều."
"Xin chào, rất hân hạnh được biết cô." Mạc Thuần cũng cười cười.
An Manh Manh ở một bên đều muốn nói Niệm Kiều nhìn thấy tình địch còn cười, cậu thật là có thể nhịn.
Niệm Kiều còn chưa có nổi đóa, cô trước hết không nhịn được, đứng lên hỏi Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm, anh chắc không phải là vừa đi ra ngoài đón cô ta chứ?"
Cố Hành Sâm liếc cô một cái, gật đầu, "Cô ấy mới từ Italy tới đây."
"Ah!" An Manh Manh giọng điệu cực kỳ đùa cợt, một lượt nhìn khắp Mạc Thuần mấy lần, ánh mắt hết sức chán ghét, "Vừa nhận điện thoại liền đi? Tôi nói này Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vì anh mà bị thương phải nằm bệnh viện, anh lại có thể thản nhiên đi đón người cơ đấy, đón người thì cũng cho qua đi, nhưng lại là đi đón một người phụ nữ nữa! Anh nói xem Niệm Kiều làm sao mà chịu nổi? Nhân viên của anh, những người đó đâu hết cả rồi? Đừng nói là họ chết hết cả rồi, nên anh mới phải đi đón người đó nhé!"
An Manh Manh nói một thôi một hồi xong thì thấy ba người kia cũng cảm thấy không khí nặng nề, tuy nhiên sắc mặt Cố Hành Sâm lại ngay lập tức như không có gì, lộ vẻ lạnh lùng khiến người ta có cảm giác đẩy người ta đi xa vạn dặm không để ý .
Niệm Kiều đưa tay kéo kéo ngón tay An Manh Manh, hạ thấp giọng nói: "Manh Manh, đừng nói ahhh... Mình không phải vẫn thật tốt à."
An Manh Manh quay đầu lại nhìn cô, người này thật không có chút tiền đồ, tình địch lên một lượt ở cửa rồi, cô vẫn còn nói thật tốt, đúng là chị em tốt của cô mà!
Rút tay mình khỏi tay Niệm Kiều, cô nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, giọng điệu bộc phát lớn tiếng: "Không có gì có thể nói sao? Đừng nói với tôi là hai người các người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mắt tôi cũng chưa bị mù để không nhìn ra được quan hệ mờ ám của hai người đâu nhé? Ban đầu anh và Niệm Kiều có gì mờ á hay không tôi đều nhìn ra được ngay đó thôi!"
Niệm Kiều 囧, thật tốt tại sao muốn nói đến trước kia rồi.
Cố Hành Sâm mím môi không nói, vẻ mặt tựa như tức giận, nhàn nhạt nhìn An Manh Manh, sau đó dời tầm mắt đến trên người Niệm Kiều.
Mạc Thuần vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, bình tĩnh nghe An Manh Manh nói chuyện, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói qua.
Hai người đều không nói chuyện, không phải đại biểu bọn họ tức giận, mà là đại biểu bọn họ chấp nhận!
Nghĩ như vậy, trong lòng Niệm Kiều đột nhiên đau nhói, so với vết đam của Liễu Nhú Mi còn cảm thấy đau hơn, rất đau rất đau!
Chỉ là, đau lòng đến mức cảm thấy hít thở không thông, trên mặt cười lại bộc phát nụ cười sáng rỡ chói mắt, cô nói: "Ngồi lâu máy bay như vậychắc là khá mệt, Cố Hành Sâm, anh tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi đi."
Cố Hành Sâm nhìn cô, đáy lòng dấy lên hàng trăm tư vị, cô rốt cuộc là thật sự hào phóng như vậy, hay chỉ là ở đây cậy mạnh, ở đây ngụy trang?
Mạc Thuần cười duyên một tiếng, ngược lại đi đến bên cạnh khoác tay Cố Hành Sâm, dịu dàng nói: "Hành Sâm, nếu cô ấy cũng đã nói như vậy, vậy anh đưa em về khách sạn đi, chứ em không thể đến ở nhà của hai người đi."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua cái khoác tay của cô trên cánh tay mình một cái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng không có lên tiếng.
Anh ngẩng đầu, nói với Niệm Kiều: "Vậy anh đưa cô ấy về khách sạn trước."
"Được ——" Niệm Kiều chỉ là cúi đầu, đáp một chữ.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng cửa phòng bị kéo ra, khép lại truyền tới, trong nháy mắt, nước mắt Niệm Kiều cũng rớt xuống.
Cô cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cô chỉ biết, hai ngày nay, anh đột nhiên liền đối với mình rất xa cách, dù là có lúc ngồi ở bên cạnh, cũng sẽ mất hồn, không nghe được tiếng cô đang nói chuyện.
Cô đang suy nghĩ, liệu khi đó có phải là anh đang nghĩ đến Mạc Thuần?
An Manh Manh quả thật nếu bị Niệm Kiều làm cho tức chết, nếu như không phải là nghĩ đến vết thương ở trên người Niệm Kiều, đoán chừng cô có thể trực tiếp cầm túi của mình đập tới rồi, người phụ nữ ngu ngốc này!
"Cố Niệm Kiều, Cậu bị bênh rồi hả! Cậu cso biết vừa rồi cậu mới vừa làm chuyện ngu xuẩn gì hay không? Cậu có thể thản nhiên để cho người đàn ông của mình có cơ hội với người phụ nữ khác! Cậu còn có thể làm việc gì tốt hơn không?"
An Manh Manh giận đến mức không còn gì để nói, cuối cùng, cô thật sự là không nhịn được, trực tiếp đánh lên đầu của Niệm Kiều một cái!
Niệm Kiều ngây ngốc, bị nàng đánh lên đầu mới phản ứng được, hướng về phía cô cười, nhếch môi muốn nói chuyện, nước mắt lại như trước chảy xuống.
An Manh Manh nhìn bộ dạng rơi lệ của cô, nước mắt của mình cũng đi theo xuống, nức nở nói: "Làm sao cậu lại không có chút tiền đồ nào như vậy hả!"
Dừng một chút, cô còn nói: "Niệm Kiều, cậu thật làm cho người ta đau lòng, Cố Hành Sâm thật sự là tên khốn kiếp!"
"Nhất định là có nguyên nhân, anh ấy không phải là người hoa tâm như vậy, bọn mình đã mất ba năm mới có thể quay lại ở bên nhau, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, Manh Manh, cậu phải tin tưởng anh ấy."
Niệm Kiều lẩm bẩm nói xong, lời này rõ ràng là nói cho An Manh Manh nghe, nhưng đối với An Manh Manh thì lại thấy dường nhưi cô đang tự an ủi chính bản thân mình vậy.
Thực ra thì Niệm Kiều cô cũng cảm thấy rất sợ, cô sợ thực sự Cố Hành Sâm có thể vô duyên vô cớ cứ như vậy, cô sợ mình đến cuối cùng, sẽ mất đi anh.
An Manh Manh nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, chảy tràn so Niệm Kiều còn nhiều hơn, sau đó, ncô quyết định một việc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Manh Manh?" Âm thanh An Hi Nghiêu kinh ngạc truyền đến, còn mang theo giọng nói khàn khàn ngái ngủ mới tỉnh dậy.
An Manh Manh sửng sốt, không phải chứ? Giờ này mà anh còn đang ngủ? Anh không cần đi làm hay sao?
Nếu không thì chắc là tôi qua hoạt động quá sức rồi, vậy nên sáng nay mới không dạy nổi?
Không thể nào! Nghe nói mấy ngày trước An Hi Nghiêu nửa đêm vọt vào Vạn gia, muốn mang Vạn Thiên Sủng đi, kết quả xém chút nữa bị anh hai của Vạn Thiên Sủng dùng súng bắn bể đầu!
Hai người này cũng đến phiên tôi sống anh chết rôi, không thể nào đi chung với nhau được nữa.
"Anh, anh đang ở đâu vậy? Sao trễ thế này mà vẫn còn ngái ngủ vậy?Anh không cần phải đi làm sao?"
An Manh Manh hỏi liến thoắng khiến cho đầu An Hi Nghiêu còn cảm thấy đau hơn, vuốt vuốt mi tâm của mình một cái, anh mệt mỏi lên tiếng: "Anh bị sốt, đang nằm ở bệnh viện."
"À? Cảm sốt? Bệnh viện nào?"
"Còn có thể ở đâu, bệnh viện trực thuộc tập đoàn An Thị chúng ta." An Hi Nghiêu bất đắc dĩ trả lời, anh ngã bệnh, không đến bệnh viện nhà mình, chẳng lẽ còn đi sang nằm ở bệnh viện người khác mở để cho người khác kiếm tiền à?
Mặc dù tiền anh nhiều, nhưng cũng không thể lãng phí đến thế có phải hay không?
An Manh Manh ngẩn người, sau đó hỏi: "Anh, nh đang ở phòng nào vậy, em qua thăm anh."
An Hi Nghiêu xuy một tiếng, "Tốt lắm tốt lắm, có chuyện gì thì nói thẳng, cái con nhỏ này anh hiểu rất rõ cô nhá, nhất định có chuyện gì cô mới cầu xin anh nên mới có lòng tốt như vậy đi."
"Nào có! Chỉ là anh hai, anh nói anh nằm ở phòng nào đi, em đang ở bệnh viện, em thật sự muốn qua thăm anh hai mà." An Manh Manh gấp gáp nói, chuyện cô cần làm, nhất định phải có An Hi Nghiêu giúp một tay, mới có thể làm đến.
"Em đang ở trong bệnh viện?" An Hi Nghiêu tựa hồ bị lời nói của An Manh Manh làm cho tỉnh người, giọng nói cũng có phần cao hơn.
"Đúng á, Anh hôm nay sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nói nhanh đi, anh đang nằm ở đâu!"
An Hi Nghiêu đưa điện thoại trong tay mình ra xa một chút, giọng nói của con nhỏ này sao vẫn có thể chói tai như vậy, kêu lớn tiếng như vậy làm lỗ tai anh xém chút rớt luôn ra ngoài rồi không?
"Ở phòng bệnh VIP, 999."
"OK, em tới ngay!" An Manh Manh lập tức cúp điện thoại, chạy thẳng đến thang máy phi lên phòng của An Hi Nghiêu.
Thấy cô thở hồng hộc chạy vào, An Hi Nghiêu tựa vào đầu giường buồn cười nhìn cô, trêu chọc: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Một không phải là nhìn tình nhân, hai không phải bắt gian, chạy nhanh như vậy làm gì?"
An Manh Manh che ngực thuận tức, vừa đi lại vừa hỏi: "Anh hai làm sao mà anh bi cảm sốt như vậy?Cũng không người chăm sóc anh à? Hộ sĩ đâu?"
An Hi Nghiêu giật giật thân thể, tìm lấy tư thế thoải mái hơn, đưa tay tựa vào sau ót, nhắm mắt lại phiền não nói: "Hộ sĩ cũng bị anh đuổi đi, một mực bên tai anh líu ríu nói chuyện không ngừng, phiền toái một dạng, phiền chết người đi."
Ánh mắt An Manh Manh đảo một vòng, tiến tới nhìn anh mấy lần, sau đó chắp tay sau lưng, bộ dạng tựa như ta đây chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng biết rõ hết.
Sau đó muốn cười. “Anh, em đoán, anh là đang đợi Vạn Thiên Sủng , có đúng hay không?"
An Hi Nghiêu mở mắt lộ ra trước sau như một cười cười gian tà, "Nhé! Manh MAnh nhà ta bây giờ là thầy bói rồi, có thể hiểu được tâm tư tình cảm của người khác rồi nha."
An Manh Manh im lặng, người này chính là như vậy, rõ ràng cô nói đúng đúng, anh liền cố tình vòng vèo không thừa nhận.
"Anh, anh cứ chính mình miệng nói cứng rắn, trong lòng nhất định là nghĩ tới cô ấy, chính là không thừa nhận, khó trách cô ấy cũng không đến thăm anh."
An Hi Nghiêu thờ ơ nhún nhún vai, cười không nói lời nào.
An Manh Manh ở trong lòng than thở, anh cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô, có thể nghĩ là chột dạ, như vậy bướng bỉnh đối với hai người cũng không tốt, cần gì phải thế chứ?
Bên kia hai nhìn cũng không thoải mái, bên này đúng là như vậy, tình yêu a, thật đúng là làm cho người ta bất tỉnh tâm.
Đột nhiên phát hiện tâm tình kia, Manh Manh không khỏi cong lên khóe miệng nở nụ cười.
An Hi Nghiêu chê cười một tiếng, tổn hại cô: "Đang suy nghĩ Lạc Quân Việt phải hay không? Bộ dạng cười trông thật ngốc nghếch."
An Manh Manh cầm lấy cuốn tạp chí đặt ở đầu giường ném qua, cũng là cười nói: "Người này là ghen tỵ nha, em với Quân Việt tốt lắm, anh cùng Vạn Thiên Sủng huyên náo không vui,cho nên anh là đang ghen tỵ chúng ta."
An Hi Nghiêu sờ sờ cánh tay của mình, bộ mặt chán ghét, "Được được được, em nói cái gì đúng thì chính là cái đó, nói thêm gì nữa, cả người anh nổi da gà đều muốn rơi một cái giường rồi."
"Vốn là vậy mà." An Manh Manh được tiện nghi còn ra vẻ, sau đó mới nói: "Anh, anh giúp em một việc."
An Hi Nghiêu nâng trán, quả nhiên còn là trở lại vấn đề chính mà. "Nói đi, muốn anh giúp em làm cái gì, đừng nói muốn anh giúp em bỏ trốn, anh sợ bị cô chú đánh chết mất."
Cha mẹ An Manh Manh không đồng ý cô cùng Lạc Quân Việt lui tới, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nhưng An Manh Manh cơ bản là đã quyết định rồi, chết đều muốn cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ.
"Em muốn bỏ trốn còn có thể nói cho anh biết? Anh với ba mẹ em là một giuộc, đến lúc đó khẳng định thứ nhất bắt em trở về." An Manh Manh mất hứng cong môi.
An Hi Nghiêu vội vàng đầu hàng, nói tiếp, đoán chừng sẽ bị cô quở trách chết, "Nói đi nói đi, rốt cuộc muốn anh giúp cô cái gì."
"Anh gọi điện thoại cho viện trưởng !"
"Tại sao?" An Hi Nghiêu cũng không phải kinh ngạc, rất bình tĩnh hỏi ngược lại.
An Manh Manh cũng không giấu giếm, chi tiết nói: "Em muốn cho Niệm Kiều xuất viện, Tên khốn kiếp Cố Hành Sâm kia! Em muốn đem Niệm Kiều giấu đi, không để cho anh ta tìm được."
An Hi Nghiêu quả thật muốn lệ rơi, cô cũng quá khinh thường Cố Hành Sâm đi? Bản lãnh giấu người của An Manh Manh sao có thể lớn hơn bản lãnh tìm người của Cố Hành Sâm cơ chứ?
"Manh Manh, đừng làm rộn, chuyện của A Sâm cô bạn nhỏ đó, để cho bọn họ chính mình tự chịu giày vò, cô đừng dính vào, cẩn thận càng giúp càng rối."
"Anh!" An Manh Manh trực tiếp đứng lên, tức giận không dứt nói: "Cố Hành Sâm cũng đã mang người phụ nữ khác đến thị uy rồi, Niệm Kiều còn im hơi lặng tiếng, cô ấy có thể nhịn, em làm bạn bè tốt nhất của cô ấy, em không thể nhẫn nhịn!"
"Cái gì mà phụ nữ?" An Hi Nghiêu lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của câu chuyện, Cố Hành Sâm lại mang một người phụ nữ đến thị uy trước mặt Niệm Kiều? Nói giỡn đâu đi!
"Không biết, chỉ biết là cô ta gọi Mạc Thuần, Mạc Thuần Mạc Thuần chính là không cần tinh khiết, quả nhiên đủ ghê tởm!"
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Này giải thích, quả nhiên đủ giết người! Đoán chừng Mạc Thuần nghe được sẽ trực tiếp tức chết.
Chỉ là Cố Hành Sâm làm sao lại mang Mạc Thuần đi gặp Niệm Kiều, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cậu ta?
Mạc Thuần cùng An Hi Nghiêu cũng là biết qua nhau, cho nên quan hệ Mạc Thuần cùng Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu hơn nữa hiểu rất rõ ràng.
Nhưng mà đúng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Anh, anh nhất định pahir giúp em, Cố Hành Sâm mang người tới nằm viện, trừ phi là anh gọi cho viện trưởng, nếu không muốn xuất viện là không thể nào , anh giúp em một lần đi mà." An Manh Manh ôm cánh tay An Hi Nghiêu làm nũng, vẫn là lắc qua lắc lại.
An Hi Nghiêu vốn là sốt cao, hiện tại vừa lúc một chút, bị cô lắc người qua lắc người lại như vậy, cảm giác như muốn phun.
Chỉ đành phải thỏa hiệp, "Được được rồi, anh sẽ gọi cho viện trưởng, cô đừng có lắc anh qua lại như vậy nữa được không?"
"Được!" An Manh Manh đáp ứng vô cùng mau, lập tức thu hồi tay của mình.
An Hi Nghiêu quả thật im lặng, cầm điện thoại lên gọi cho viện trưởng, sau đó phân phó xuống, bên kia liên tiếp ứng tiếng nói xong.
"Tốt lắm, cô có thể mang cô bạn nhỏ đó xuất viện rồi, chỉ là về sau tự gánh lấy hậu quả nha." An Hi Nghiêu cuối cùng không quên nhắc nhở cô một tiếng.
Tính khí của người tên Cố Hành Sâm này, không chừng ngày nào đó bộc phát có thể hù chết hơn vài người!
An Manh Manh mặt mày hớn hở, gật đầu một cái quay người bỏ chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra đến cửa, thiếu chút nữa liền đụng vào một người.
"Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, cô không sao chớ? Tôi không có đụng bị thương. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, An Manh Manh liền ngây ngẩn cả người, người này, không phải là Vạn Thiên Sủng sao? Sao cô có thể đứng ở cửa phòng như vậy?
Nhìn lại đồ trong tay cô cầm, Cơm hộp? Cô ấy vội tới gặp An Hi Nghiêu đưa cơm hộp hay sao? Cơm hộp tình yêu a!
"Anh, có người . . . . . ."
Cô vừa quay đầu lại hướng phòng bệnh kêu, Vạn Thiên Sủng lập tức liền đưa tay bụm miệng cô lại, ở bên tai cô nói: "Chớ kêu!"
An Manh Manh ngô á hai tiếng, sau đó gật đầu, đợi cô ấy đem mình tay lấy ra, khốn hoặc hỏi: "Đã đến như vậy rồi, làm sao không để cho anh tôi biết à? Anh ấy đang đợi cô đấy!"
Vạn Thiên Sủng lắc đầu một cái, đưa bento trong tay kín đáo cho cô, chỉ nói: "Tôi không vào được rồi, cái này cô giúp tôi cho anh ấy đi, đừng nên nói là tôi mang tới, kẻo thêm phiền toái."
Sau đó, cô xoay người, rất nhanh liền đi vào thang máy.
An Manh Manh ngây người tại nguyên chỗ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?
Một người thì đời cô, lại cứ không chịu gọi điện thoại, cũng không chịu thừa nhận tâm tư của mình.
Một người thì tới nơi rồi cũng không có đi vào, mang theo cơm hôp tình yêu giao lại cho cô, rốt cuộc là ai so với ai cứng rắn hơn đây?
Cúi đầu nhìn qua hộp cơm trong tay mình, cô nhún vai, xoay người trở lại phòng của Hi Nghiêu.
An Hi Nghiêu vừa nhìn vừa cô tới, nhất thời cau mày: "Không phải là viện trưởng còn chưa để cho hai người xuất viện chứ?"
An Manh Manh lắc đầu, ngay sau đó giảo hoạt mà cười lên, giơ tay đưa hộp cơm cho An Hi Nghiêu, hỏi anh: "Anh, anh có phải là rất muốn hay không? Muốn ăn không?"
An Hi Nghiêu nhìn hộp cơm trong tay cô, hoảng sợ vô cùng, "Manh Manh, đừng nói với anh đây là do cô làm nhá?"
Tay nghê của An Manh Manh không phải là không tốt, mà là có thể dùng để hạ đọc người khác! Cũng khó trách An Hi Nghiêu sẽ xuất hiện loại vẻ mặt này.
An Manh Manh có cảm giác muốn đem hộp cơm này chọi lên đầu anh một cái, lại có thể xem thương cô như vậy sao? Kể từ sau khi cùng Lạc Quân Việt ở chung một chỗ, tay nghê nấu ăn của cô ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều rồi, có biết không hả?
An Hi Nghiêu cười gượng, "Không phải cô làm là tốt rồi, anh đang đói muốn chết, nhanh lên lấy một chút ra cho anh đi."
An Manh Manh đứng tại chỗ không có tiến lên, "Anh, anh không hỏi em xem là ai đem cơm hộp này tới cho anh à?”
Chẳng lẽ hắn biết là Vạn Thiên Sủng đưa tới? Không thể nào? Mới vừa rồi cô cũng không có la ra tên tuổi Vạn Thiên Sủng nha!
An Hi Nghiêu nhìn cô, "Người nào đưa tới có quan hệ gì với anh chứ, chỉ cần không hạ độc là tốt rồi, nhất định là người quen biết với anh."
"Anh, đây là của cô ấy đưa tới, chỉ là cô ấy đến, nhưng lại không vào, bảo em. . . . . ."
An Manh Manh lời nói chưa nói xong, An Hi Nghiêu đã từ trên giường nhảy lên, trực tiếp xông ra ngoài, liền giầy cũng không mang.
"诶, Anh, không còn kịp rồi, anh còn chưa có mang giày !" An Manh Manh ở sau lưng anh kêu to.
Trong chốc lát, quả nhiên thấy An Hi Nghiêu ủ rũ cúi đầu trở lại, An Manh Manh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Tóc bay loạn xạ, vẻ đẹp trai thường ngày không thấy đâu, trên chân không có đi giày, mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, nếu là quần áo bệnh nhân của anh rách đi vài chỗ, bẩn một chút, cùng với những người đầu đường xó chợ kia giống nhau nhiều phần rồi.
"Anh, sao anh lại để mình thành ra như vậy?" An Manh Manh để hộp cơm tiện lợi xuống, vừa nói vừa đi tới đỡ anh lên giường.
An Hi Nghiêu ảo não kéo kéo tóc của mình, vừa rồi anh cũng có thể đoán được hoppj cơm là do Vạn Thiên Sủng mang tới, nhưng lúc đó, anh lại không trực tiếp đuổi theo.
Anh nghĩ ngày đó cô nói những lời đó, lại nhớ tới những việc mình đã làm trước kia, đã cho rằng đời này, cô không còn quan tâm đến anh nữa..
Đúng là anh vẫn còn rất ích kỷ sao?
An Manh Manh đang muốn mở miệng an ủi anh mấy câu, liền nghe thấy anh nói: "Manh Manh, em về trước đi, anh muốn ở một người yên lặng một chút."
An Manh Manh há miệng, cuối cùng nói cái gì cũng không nói, an tĩnh thối lui ra khỏi gian phòng.
An Hi Nghiêu co lên hai chân, đôi tay khoác lên trên đầu gối, vùi đầu vào bên trong đó, trầm mặc, vô hạn trầm mặc. . . . . .
Khi An Manh Manh trở lại phòng bệnh của Niệm Kiều, thấy Cố Cảnh Niên cũng ở đây, nhất thời có loại cảm xúc muốn thét chói tai!
Cứ như vậy tốt hơn! Vốn còn muốn chỉ đem Niệm Kiều giấu đi , hiện tại dứt khoát đem Cố Cảnh Niên cũng giấu đi, Cố Hành Sâm lập tức không tìm được vợ con của anh ta, nhìn anh ta xem có còn hay không ý định cùng nhau tán tỉnh với người đàn bà lẳng lơ kia không!
"Niệm Kiều, nhanh lên một chút thay quần áo, chúng ta xuất viện." Cô tiến lên nói.
Đang cùng Cố Cảnh Niên nói chuyện Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó: "À? Xuất viện?"
Cố Cảnh Niên nghe được An Manh Manh thanh âm, cũng quay lại, ngọt ngào kêu một tiếng: "Dì Manh Manh."
An Manh Manh cười đến mắt cũng híp lại thành một đường may, tiến lên siết chặt gương mặt của Cố Cảnh Niên, chậc chậc than thở, "Da thật là tốt, Niệm Kiều, mình sẽ đồng ý sinh hạ một tiểu đồng nữ, sau đó không bằng chúng ta đính hôn từ nhỏ cho tụi nhỏ nha?"
Niệm Kiều đang ngồi đứng lên chuẩn bị giường, nghe được cô nói câu nói này , thiếu chút nữa không có từ trên giường ngã xuống đi.
Quay đầu lại, cô đối với An Manh Manh nói: "Cậu đừng có mà gieo rắc ý nghĩ đó vào đầu con mình."
An Manh Manh làm bộ không có nhìn nàng 囧 thái, lại bắt đầu giựt giây Cố Cảnh Niên, "Niên Niên a, con có thích dì Manh Manh không?"
"Thích." Cố Cảnh Niên khéo léo trả lời.
"Vậycon có thích em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
"Em gái nhỏ, Em đang ở đâu ạ?" Cố Cảnh Niên con ngươi xoay vòng lưu chuyển, nhìn chung quanh, cuối cùng lại thấy Niệm Kiều hướng về phía cậu nháy mắt.
"Em gái nhỏ tạm thời còn không có á..., chỉ là sẽ rất nhanh có, trước tiên Niên Niên trả lời dì xem, con có muốn chơi với em gái nhỏ của dì Manh Manh không?"
Cố Cảnh Niên vò đầu, cảm thấy cái vấn đề này quá khó khăn cho cậu rồi, cậu cũng còn chưa có thấy em gái nhỏ, ai biết có thích hay không đây?
Vì vậy, hắn trả lời: "Dì Manh Manh, nếu như mà con thích em gái nhỏ, thì sẽ như thế nào? Không thích thì sẽ thế nào?"
An Manh Manh cười híp mắt, "Nếu như con nói con thích em gái nhỏ, vậy sau này con liền cưới em gái nhỏ đi, còn về phần không thích, thì khả năng này sẽ không có."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
An Manh Manh, cậu không khỏi đối với cô bé con chưa ra đời này có chút quá tự tin đi? Không chừng mắt nhìn con trai cô rất cao đi?
Cố Cảnh Niên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Dì Manh Manh, mẹ nói chuyện chưa xác định được thì không thể đáp ứng người khác, cho nên, chuyện dì nói con cưới em gái nhỏ, chờ khi nào em gái nhỏ xuất hiện sau này sẽ quyết định đi."
Nói xong, cậu tại trên ghế trượt xuống, đi tới bên cạnh Niệm Kiều.
An Manh Manh: ". . . . . ."
Có phải quá có khí chất rồi hay không? Quả nhiên là mẹ con đồng tâm mà!
Niệm Kiều đắc ý nhìn cô nhíu mày, sau đó hỏi cô: "Làm sao bảo mình xuất viện vậy? Anh ấy nói sao?"
An Manh Manh không có kịp phản ứng, "Anh ấy? Anh ấy là ai?"
"Cố Hành Sâm." Niệm Kiều rũ tầm mắt coi chừng Cảnh Niên, giọng điệu nhàn nhạt nói ra ba chữ.
"Á, Đúng vậy a Đúng vậy a, anh ta nói." An Manh Manh lập tức phụ họa theo.
Lòng của Niệm Kiều chợt trầm xuống, giống như chìm vào đầm băng một ngàn năm, khí lạnh từ trong lòng toát ra, lạnh đến toàn thân phát run.
Người đàn bà đó quan trọng với anh như thế nào? Quan trọng tới đâu mà ngay cả thời gian cô xuất viện, anh cũng không có cho cô?
Có thời gian nhận điện thoại của cô ta, đi đón cô ta, lại không có thời gian đưa mình xuất viện, mang mình về nhà, Cố Hành Sâm, anh có thể cho cô một lời giải thích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền khó chịu, đứng dậy đi lấy quần áo, sau đó thay đồ, nói với An Manh Manh: "Đi thôi."
An Manh Manh khổ sở trong lòng đến không được, mặc dù như vậy lừa gạt nàng không tốt, nhưng là nàng chính là muốn cho Cố Hành Sâm gấp một lần, nếu không hắn luôn khi dễ Niệm Kiều!
Đến bệnh viện lầu dưới, Lạc Quân Việt chờ ở nơi đó, họ cửa xe cũng lái đàng hoàng rồi, An Manh Manh cười đến được không đắc ý.
Niệm Kiều nhìn một chút nàng, lại nhìn một chút Lạc Quân Việt, một bộ Liễu Nhiên vẻ mặt.
Bốn người lên xe, Niệm Kiều thọc hạ An Manh Manh, hạ thấp giọng hỏi: "Hắn là ai?"
An Manh Manh trên mặt cư nhiên hiện lên nhất mạt đỏ tươi, gắt giọng: "Ngươi không phải là biết không?"
"Ta làm sao biết? Ngươi chưa bao giờ cùng ta nói qua, ta làm sao sẽ biết?" Niệm Kiều cố ý nói, rất khoa trương vẻ mặt.
An Manh Manh nghĩ bóp chết nàng, cuối cùng chỉ đành phải thành thật mà nói: "Nam nhân ta, cũng không tệ lắm phải không?"
Niệm Kiều mím môi cười cười, gật đầu.
Người này nhìn qua cùng Cố Hành Sâm một dạng lạnh lùng, nhưng mà hắn đang nhìn An Manh Manh thời điểm, ánh mắt hận mềm mại.
Loại này con người sắt đá Nhu Tình, nữ nhân nhất chịu không nổi, khó trách An Manh Manh sẽ bị hắn thu phục.
Xe lái đi hơn 10', Niệm Kiều càng ngày càng cảm thấy không đúng, hỏi người bên cạnh: "Manh Manh, có vẻ như chúng ta đi không đúng đường rồi."
An Manh Manh biết bây giờ đã không còn dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Niệm Kiều, mình nói cậu cũng đừng có trách mình, chỉ là mình không ưa được bộ dạng yếu đuối, nép vế như vậy của cậu, trong khi Cố Hành Sâm luôn mang bộ dạng cao cao tại thượng như vậy. Ở trên đời này, yêu là giữa hai người yêu nhau luôn có sự bình đẳng, tại sao cậu lại luôn là người cho đi? Mình thực sự muốn đem giấu cậu cùng Niên Niên đi, xem xem Cố Hành Sâm có khẩn trương lo lắng gì hay không đấy!"
"Cái gì?" Niệm Kiều kêu lên, "Manh Manh, cậu đưa mình trở về đi."
Cô vừa nói, vừa nhanh chóng muốn mở cửa xe ô tô ra.
An Manh Manh lập tức cự tuyệt: "Không được! Niệm Kiều, cậu hãy nghe mình nói, Cố Hành Sâm mang người đàn bà đó đến, bất kể giữa hai người có quan hệ mập mờ gì hay không, tóm lại là anh ta mắc lỗi sai rồi, nếu cậu để cho anh ta biết cậu là người không có tính cách đó, chẳng qua là do cậu yêu thương anh ta nên mới bao dung cho anh ta, nhưng loại bao dung, rộng lượng này không thể là không có chừng mực, nên cậu nên để cho chính anh ta nghiệm ra điều đó thì tốt hơn, hiểu không?"
Bị An Manh Manh đột nhiên cầm tay đột nhiên giữu chặt, Niệm Kiều ở bên này có chút sửng sờ .
Bên tai lại văng vẳng lời nói vừa rồi của An Manh Manh nói, lúc này cô bắt đầu tỉnh táo.
Bởi vì chính mình yêu Cố Hành Sâm quá sâu, cho tới nay, đều là cô chiều theo ý anh, bao dung với anh, cho dù là khổ sở cũng tự mình âm thầm nuốt vào trong bụng không kêu ca.
Hiện tại tất cả đột nhiên thay đổi, mình cũng không phải có thể trở lại như lúc ban đầu, trở về làm một Niệm Kiều kiêu ngạo như xưa, khi anh đẩy cô ra, cô vẫn có thể kiêu ngạo mà xoay người rời đi, để cho anh biết, thực ra không có anh bên cạnh, cô vẫn có thể sống tốt như cũ?
Tay từ từ thu trở lại, Niệm Kiều dựa vào sau đi, lại bởi vì vết thương sau lưng mà đau đến nước mắt đều muốn chảy xuống.
Nhắm mắt lại, cô đưa tay lên che mình hốc mắt.
Cố Hành Sâm, không thấy em, anh sẽ lo lắng chứ? Anh sẽ đi tìm em chứ?
Hay là anh lại tiếp tục để mặc em ba năm, năm năm, mười năm, hay là cả đời cũng không có đi tìm em nữa?
Cố Cảnh Niên nhìn thấy bản thân mẹ mình như vậy, đem ngón tay chọc chọc vào An Manh Manh, hỏi: "Dì Manh Manh, mẹ của con sao vậy?"
An Manh Manh khẽ đặt một ngón tay lên môi, lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên nói ra tiếng.
Cố Cảnh Niên lập tức lấy tay che miệng của mình, sau một lát, cậu lại lấy tay kéo kéo bên miệng, bày tỏ miệng của mình bị đóng cửa, sẽ không phát ra tiếng nữa.
An Manh Manh im lặng cười cười, khẽ thơm lên gương mặt trẻ thơ của cậu nhóc một cái.
Đứa bé hiểu chuyện luôn luôn được người khác yêu thích.
Cố Hành Sâm sau khi đưa Mạc Thuần đến khách sạn liền ngay lập tức chuẩn bị rời đi, Mạc Thuần lại kéo tay anh lại, cười nói: "Bây giờ anh ngay lập tức trở về, không phải sẽ khiến cho cô ấy nghĩ khác sao?"
Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, sau đó chỉ buông ra hai chữ: "Buông tay."
Mạc Thuần ngẩn ra, rồi sau đó buông lỏng tay của mình, bĩu môi, "Hành Sâm, bất kể nói thế nào, lần trước dầu gì cũng là em cứu anh một mạng, đối với ân nhân cứu mạng, anh không nên có thái độ như vậy chứ?"
Cố Hành Sâm thần sắc nhàn nhạt, cúi đầu khẽ vuốt vuốt ống tay áo, nói: "Em muốn tôi cảm ơn em như thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ cố gắng hết sức, riêng chuyện tình cảm thì không thể."
"Nếu như mà em nói, em chỉ muốn có được anh, anh sẽ đồng ý không?" Mạc Thuần đột nhiên nhón chân lên lại gần anh thanh âm quyến rũ.
Cố Hành Sâm cũng không lui lại, thần sắc lãnh đạm, giống như thời điểm ba năm về trước Niệm Kiều đã từng gặp, từng hỏi anh vấn đề này trong ngày sinh nhật của cô!
Cô nói: Em chỉ muốn có được anh!
Cô nói: Vợ của anh chỉ có thể là em!
Cô nói: Cố Hành Sâm, anh nói muốn có em, có được hay không?
Những chuyện cô nói qua, thật ra thì anh đều nhớ, còn nhớ rất rõ ràng!
Dáng vẻ vui vẻ của cô, bộ dạng khổ sở, cũng bị anh ẩn sâu lưu giữu ở trong tận đáy lòng, hôm nay nghĩ đến, cũng lại cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Nhớ tới bộ dạng vừa mới rời khỏi phòng bệnh bộ dáng của cô, anh chỉ cảm giác mình hô hấp cũng có tội đấy!
Mạc Thuần nhìn dáng vẻ đờ đẫn anh, trong đôi mắt đẹp dâng lên nét hồ nghi, liền hỏi: "Thế nào?"
Cố Hành Sâm hồi hồn, lui về phía sau một bước, đứng lại, sau đó nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."
Không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi phòng khách sạn.
Mạc Thuần nhìn gian phòng trống rỗng, giống như là đang nhìn cõi lòng trống rỗng của mình, cõi lòng trống rỗng này chỉ có thể là người đàn ông tên gọi Cố Hành Sâm đó mới có thể lấp đầy, nhưng mà anh lại cứ thế xoay lưng bước đi không có một chút lưu luyến nào.
Cố Hành Sâm phi thẳng ô-tô về phòng bệnh, nhưng đón anh lại không có bóng dáng một người nào cả.
Tâm can anh chợt cứng lại, lập tức xoay người đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, sắc mặt âm trầm, làn môi mỏng mín chặt như nét khắc vô tình của một lưỡi dao sắc bén, khí lạnh từ đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ông tựa như muốn hút ông chui vào trong đó!
Vào giờ phút này, các loại cảm giác bão tố, giông mưa như ập đến rõ ràng, đôi tay vị viện trưởng gắt gao nắm chặt tay vịn chiếc ghế mình đang ngồi, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vốn định đứng lên cùng cậu ta nói chuyện, nhưng hai chân ông một mực run rẩy, tất thảy cũng không còn hơi sức đứng lên!
Chỉ đành phải xụi lơ ở trong ghế, cà lăm nói, “Cậu, Cậu Hai, là An tổng phân phó tôi đồng ý cho Cố tiểu thư xuất viện, An tổng nói, nếu như ngài trở lại không tìm được Cố tiểu thư, có thể đi tìm cậu ấy."
Hi Nghiêu?
Cố Hành Sâm nhíu chặt lông mày, tựa hồ một giây kế tiếp có thể sẽ phải nổi giận.
Viện trưởng đột nhiên liền kêu lên, "Cậu Hai, thật sự là chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng là phải nghe theo sự phân phó của An tổng, tôi cũng không có biện pháp khác, cậu không thể đắc tội, An tổng cũng không thể đắc tội, cậu bảo tôi làm sao làm đây ——"
Ngẩng đầu, lại phát hiện người trước mặt đã không thấy đâu, viện trưởng kinh ngạc mà ngó nhìn ra hướng cửa.
Cửa mở, hiển nhiên là Cố Hành Sâm đã đi ra ngoài rồi, nhất định là đi tìm An Hi Nghiêu rồi.
Viện trưởng đẩy gọng kính trên sống mũi của mình lên một cái, nhếch môi cười ngây ngô, sau đó cả người từ từ cũng trợt ở trên mặt đất.
Cố Hành Sâm gọi điện thoại cho An Hi Nghiêu, sau đó anh vô cùng lo lắng đi vào phòng bệnh của anh ta.
Khi anh đi vào thì thấy An Hi Nghiêu đang nghe điện thoại của người khác, nhìn thấy anh đi vào, An Hi Nghiêu đưa mắt nhìn ra dấu một cái ý bảo anh chờ một chút.
Cố Hành Sâm đứng ở ngay trước giường bệnh của anh, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn anh tựa như có thể giết người ngay lập tức vậy.
Chỉ nghe được An Hi Nghiêu nói: "Ngăn cô ấy lại, tôi tới ngay!"
Điện thoại vừa cúp, một bên anh vừa từ trên giường bước xuống, một bên nhìn Cố HÀnh Sâm nói: "Là Manh Manh đưa cô cháu gái nhỏ của cậu đi, cậu đừng lo lắng, nếu như là người khác, mình cũng sẽ không tha như vậy đâu."
"Cậu phải đi ra ngoài à?" Cố Hành Sâm nhìn bộ dạng anh xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, bản thân mình đứng cũng đứng không nổi vậy mà nghe qua cuộc nói chuyện kia, dường như anh có vẻ muốn đi ngăn người nào đó.
Còn có thể là ai nữa, không phải là Vạn Thiên Sủng sao?
An Hi Nghiêu lắc đầu, lấy bộ quần áo hộ sĩ vừa để ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Mình không đi, cậu cũng sẽ không giúp mình đi ngăn cô ấy ở lại."
Cố Hành Sâm nhìn anh nói: “Sớm đã biết có ngày hôm nay, việc gì trước đay còn như vậy."
An Hi Nghiêu lập tức nổi cáu, quay sang anh đáp: “Cậu cũng đâu có tốt hơn là bao nhiêu, cô cháu gái bé bỏng của cậu hiện tại là đang cùng em gái mình tìm cách trốn cậu, cậu còn không lo lỗi của mình đi? Tự nhiên lại đưa Mạc Thuần về nước, nếu mình là người phụ nữ của cậu, mình cũng không muốn gặp cậu đâu."
Cố Hành Sâm cười nhạo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh mấy lần, sau đó phun ra mấy câu làm tức chết An Hi Nghiêu: "Cậu muốn làm người phụ nữ của mình, còn chưa có tư cách đấy đâu."
An Hi Nghiêu siết chặt nắm đấm, thực sự hung hăng muốn túm anh đánh cho một trận, nhưng lại nghĩ bản thân mình lúc này vô lực, đứng vững cũng là cả một vấn đề, nói gì đến việc đánh người cơ chứ.
"Tốt nhất cậu nên ở đây dưỡng bệnh cho tốt đã, bộ dạng cô ấy đã quyết tâm theo người kia cùng anh trai đi ra nước ngoài, chắc là….."
"Không phải, mình khẳng định trong lòng cô ấy còn có mình!" An Hi Nghiêu lập tức phản bác, đưa mắt trừng nhìn Cố Hành Sâm một cái.
"Mình chỉ muốn nói, tình hình hôm nay như vậy, chắc có lẽ là do cậu làm tổn thương cô ấy, nên mới muốn bỏ đi, mình đang suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào mới có thể vãn hồi cô ấy"
An Hi Nghiêu sửng sốt, nhìn anh, một hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng chỉ là cúi đầu, như thể một đứa bé làm phải việc sai trái.
"Mình biết là mình sai rồi, vẫn chưa được sao?"
"Lời này nói cùng mình thì có ích lợi gì, biết mình sai thì nói rõ với cô ấy đi, cô ấy tha thứ cho cậu mới là mấu chốt, mình tha thứ cho câu, cậu không định lấy thân báo đáp cho mình đấy chứ?"
"Cố Hành Sâm cậu muốn chết à ? Rãnh rỗi như vậy thì nhanh đi tìm cô cháu gái bé nhỏ của cậu về đi!" An Hi Nghiêu không phục gào to, thật là chịu đựng đủ rồi!
Vốn là trong lòng mình đã khó chịu bức bối đủ rồi, vậy mà cậu ta còn cố tình đam vào nỗi đau trong lòng anh, anh thực sự hoài nghi rốt cuộc người trước mặt mình là người anh em tốt hay là oan gia của mình nữa!
Cố Hành Sâm không tiếng động cười một tiếng, cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc nói: "Hi Nghiêu, bỏ qua là chuyện rất đáng sợ, nếu như còn có cơ hội, cũng không cần buông tha."
An Hi Nghiêu nhún vai, anh cũng không muốn bỏ qua, nhưng mà anh cũng không biết mình sẽ phải làm như thế nào để có thể tìm về người yêu mình liều mạng như ngày trước, Vạn Thiên Sủng.
"Đi thôi, trước tiên mình tiễn cậu ra phi trường, sau đó quay lại tìm cô ấy."
An Hi Nghiêu gật đầu một cái, đột nhiên lại nhìn bòng lưng của anh hỏi một câu: "Trễ hơn nữa cậu không sợ cô cháu gái bé nhỏ của cậu tức giận thêm sao?"
Cố Hành Sâm ngừng bước khoảng mấy giây, sau đó không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Nếu như chỉ là tức giận, như vậy anh nghĩ, mình nhất định là có thể đem cô dỗ dành quay trở lại, chỉ sợ, kế tiếp, vẫn không ngừng tức giận. . . . . .
—
/200
|