Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 131: Đau đớn triền miên (1)

/200


Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Niệm Kiều trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh nhìn thấy trên TV.

Một nữ nhân hơn nửa đêm ngủ không yên ở trên giường lăn qua lộn lại, sau đó nghe được tiếng bước chân kỳ dị, sau đó, Cô cảm thấy có người đang nhích lại gần mình, đến gần, càng ngày càng đến gần. . . . . .

Cô sợ nghĩ muốn thét chói tai, nhưng lại phát hiện miệng mình không phát ra được một chút âm thanh nào.

Cô nắm chặt ga giường, từ từ, từ từ quay đầu lại nhìn ——

"A ——"

Niệm Kiều đột nhiên phát ra một tiếng hoảng sợ, tiếng thét chói tai, mắt trừng thật to, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.

Miệng bị người che, lẩn quẩn bên tai thanh âm quen thuộc: "Là anh, đừng kêu."

Niệm Kiều ngực đập dồn dập trên dưới phập phồng, cả người giống như là muốn hít thở không thông, liều mạng hô hấp, nhưng thủy chung hô hấp không thông.

Cô bị dọa cho sợ, mới vừa cô nghĩ tới hình ảnh thấy trên TV, sau đó thân thể bất tri bất giác cứ dựa theo theo phản xạ của bản thân.

Thật may, cô xoay người thấy là Cố Hành Sâm, mà không phải một con quỷ đáng sợ!

Chỉ là, lớn như vậy nửa đêm bên giường đột nhiên xuất hiện một người, cô là theo bản năng thét lên.

Cố Hành Sâm nhè nhẹ vỗ về lưng của cô giúp cô hít thở, đợi cô hô hấp đều đặn chút ít mới mở miệng hỏi cô: "Khá hơn chút nào không?"

Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, sau đó gật đầu, hỏi anh: "Anh làm sao lại tới đây."

Bởi vì trong phòng không có mở đèn, Niệm Kiều không thấy được vẻ mặt Cố Hành Sâm, chỉ là mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, loáng thoáng nhìn đến vẻ mặt của hắn rất là rối rắm.

Vừa định mở miệng nói chuyện, thế nhưng anh lại đột nhiên trả lời, "Những ngày này nửa đêm anh đều đến đây."

Niệm Kiều ngẩn ra, cảm giác như trái tim như vừa gỡ bỏ được hòn đá lớn, rất thỏa mái.

Thì ra là không phải là mình suy nghĩ nhiều, anh thật mỗi buổi tối đều có tới nơi này cùng với mình.

Chỉ là, nếu anh tới, tại sao không để cho mình biết đây? Hay chẳng lẽ giống như mình nghĩ, anh chỉ là quá kiêu ngạo, thói quen nữ nhân vây quanh anh quá nhiều, cho nên không biết nên làm sao cúi đầu cùng với cô thỏa hiệp sao?

Nghĩ như vậy, Niệm Kiều ở bên trong lòng cũng vui sướng rất nhiều.

Như thường ngày, cô có thói quen đưa tay ôm vòng eo của anh, dựa vào đầu vai hắn, thanh âm mang theo một tia lười biếng, "Nếu mỗi đêm đều có đến nhìn, làm sao không để cho em biết được a, anh có biết hay không, em rất nhớ anh."

Nghe giọng cô nũng nịu, Cố Hành Sâm cảm giác lòng của mình giống như bị người níu lấy rồi, hung hăng níu lấy, giống như là muốn từ trong thân thể của hắn lấy đi, loại đau này, hắn không cách nào hình dung.

"Tại sao không nói chuyện? Có phải hay không muốn ngủ rồi hả ?" Thật lâu không nghe được anh trả lời, Niệm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, như cũ là nhẹ giọng hỏi.

Cố Hành Sâm cầm tay của cô, ôm cô vào trong ngực, bàn tay ở trên lưng cô dao động, mơn trớn chỗ bị thương của cô, trái tim run lên, "Còn đau không?"

"Có lúc sẽ có chút đau, chỉ là bây giờ đã tốt hơn rồi, cái này là nhờ dì Trần chăm sóc." Nói tới đây, Niệm Kiều lại hỏi anh: " Dì Trần, là do anh cố ý tìm đến chăm sóc em phải không?"

Cố Hành Sâm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là ở trong chỗ tối, ngưng mắt nhìn cô thật lâu.

Cuối cùng, hắn nhìn lông mày của cô, mắt của cô, mũi cô, môi của cô, mỗi một tấc trên khuôn mặt của cô, cũng thật khắc sâu ở trong lòng.

Niệm Kiều bị anh nhìn đến toàn thân cũng nóng ran, thật may là không có mở đèn, nếu không anh nhất định sẽ phát hiện mặt của mình đã hồng giống như cà chua chín rồi, thật sự là mắc cỡ!

Người này thiệt là, hoặc là rất nhiều ngày không xuất hiện, vừa xuất hiện, sẽ để cho cô cả người máu sôi trào, thật là rối rắm a!

Hồi lâu cũng không thấy anh dời đi tầm mắt, Niệm Kiều rốt cuộc không nhịn được rồi, nhăn nhó hạ thân, giơ tay lên che kín ánh mắt của anh, gắt giọng: "Làm sao a, nhìn chằm chằm phụ nữ như vậy rất không lễ phép nha!"

Cô tựa hồ lần đầu tiên dùng cái giọng lạc điệu này để nói chuyện, cô cho rằng lông trên người cô đã dựng đứng hết lên, ít nhất toàn thân cũng nổi da gà.

Nhưng là, không có, nói xong hết sức thuận miệng, hơn nữa, sau khi nói xong cô cũng không có cảm thấy lúng túng.

Cố Hành Sâm khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, bắt được tay của cô kéo bên môi, mút đầu ngón tay của cô, như con nít.

Niệm Kiều chỉ cảm thấy có cỗ dòng điện theo sống lưng thẳng vọt đỉnh đầu, hung hăng xẹt qua, sau đó, ý thức của mình liền bắt đầu hỗn loạn.

Môi của anh, dọc theo mu bàn tay cô, cánh tay, dần dần đi lên, nhẹ nhàng gặm nhắm đầu vai mượt mà của cô, ở phía trên lưu lại một một dấu răng.

Niệm Kiều đưa hai tay chống ở phía sau, nhưng là cô phát giác mình càng ngày càng vô lực, kỹ xảo của anh quá thành thạo không ngừng trêu chọc cô, toàn thân của cô đều như nhũn ra. Cô đang định nói sắp chống đỡ không nổi, thì ngang hông đột nhiên thêm một cánh tay, đem lấy cô vững vàng ôm lấy.

"Cố Hành Sâm. . . . . ." cô thì thầm kêu tên của anh, cảm thụ ngực truyền đến từng hồi tê dại.

# đã che giấu #

Niệm Kiều cảm giác mình bị lửa nhiệt này đốt cháy rồi, chỉ đành phải thống khổ lại một lần nữa khẽ gọi tên của hắn: "Cố Hành Sâm. . . . . ."

Cố Hành Sâm động tác hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô thật khó chịu, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại với nhau, trên trán dầy đặc những giọt mồ hôi, phát ra u quang, còn mang theo một mùi hương đặc biệt của cô, thơm ngát.

Hắn tối nay là có chuẩn bị mà đến, Dì Trần đã sớm gọi điện thoại nói cho hắn biết Niệm Kiều vẫn chưa ngủ, nhưng hắn vẫn đến, hơn nữa cố tình để cho cô thành công phát hiện mỗi đêm người xuất hiện trong phòng cô chính là hắn!

Trừ bỏ nguyên nhân vì Tần Mộ Bạch, quan trọng nhất là, hắn cũng rất muốn cô, nghĩ đến sắp điên rồi! Nghĩ đến muốn hỏng mất!

Hắn không biết, những ngày qua mình là như thế nào nhịn xuống được, không cùng cô nói chuyện, không ôm cô, không thân (cận) hôn cô, chỉ có thể nửa đêm mỗi đêm ở mép giường cô nhìn cô thật lâu.

Như vậy rất đau, hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ đến đây, lúc Nhậm Thiên Nhã im hơi lặng tiếng mất tích, hắn cũng chưa từng đau lòng tới mức như thế.

Nhưng là, tất cả đều chỉ có thể cắn răng nhịn được.

Vì tranh thủ thời gian mà Tần Mộ Bạch để cho cô chữa thương, nếu để cho Tần Mộ Bạch mang cô đi, hắn không thể không đón nhận một người khác, đây là một điều kiện tàn nhẫn.

Hôm nay, hắn đến là để thực hiện điều kiện kia!

Nhưng là tại sao, giờ phút này hắn nghĩ dù có phải cùng chết với cô cũng không muốn thực hiện điều kiện kia, phải làm sao đây ?

Ngón tay thon dài dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, nước mắt chảy ra, hung hăng rơi trên mặt Niệm Kiều .

Không muốn Tần Mộ Bạch nhanh như vậy mang cô đi, không chỉ bởi vì vết thương trên người cô, mà cũng bởi vì, hắn thật sự là không bỏ được, không bỏ được. . . . . .

Niệm Kiều cảm thấy trên mặt ướt tính, đột nhiên giật mình tỉnh lại, Cố Hành Sâm cũng tại thời điểm này, hung hăng hôn môi của cô, triền miên hôn sâu. . . . . .

Nhiều ngày ứ đọng sự nhớ nhung, tối nay, vào giờ khắc này, hoàn toàn bộc phát!


/200

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status