Cố Hành Sâm nhìn cô một cái, lại nhìn điện thoại trong tay cô, liếc mắt nhìn ghi chép trò chuyện, nhất thời hiểu cô tại sao lại hỏi vấn đề này.
Vứt điện thoại di động qua một bên, hắn ôm cô ngồi xuống, đôi tay vòng ra sau gáy cô, thản nhiên nói: "Em nghĩ biết quan hệ chúng ta trước kia là như thế nào sao?"
Niệm Kiều gật đầu mạnh, người lúc nãy không phải nói quan hệ của cô và hắn là loạn luân quan hệ đây? Chẳng lẽ hai người thật sự là người thân của nhau?
Cố Hành Sâm nhìn thần sắc cô gấp gáp, dùng đầu ngón chân cũng biết tay trợ lý của mình nói gì với cô.
Đưa tay ôm cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô, nhẹ giọng nói, "anh họ Cố, em cũng họ Cố, trước đây chúng ta đều là người của Cố Gia."
"Chúng ta là người một nhà?" Niệm Kiều cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, thật may là Cố Hành Sâm ôm lấy cô.
Có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mắt, Cố Hành Sâm vuốt vuốt trán, cô mất trí nhớ, hắn cũng không biết bắt đầu giải thích từ đâu cho cô hiểu cô không phải người Cố gia.
Suy nghĩ một chút, hắn giải thích: "Em từ nhỏ lớn lên ở Cố Gia, trước khi anh trai anh xảy ra tai nạn nói rằng em là con của anh ấy và người yêu của mình. Cho nên cả nhà vẫn nghĩ em là người Cố gia, cho đến cách đây không kâu, cha ruột của em tìm tới, mọi người mới biết em thật ra không phải người Cố gia."
"Vậy tin chúng ta loạn luân là sao?" Niệm Kiều không kịp chờ đợi hỏi tới, chẳng lẽ trước khi biết mình không phải người Cố gia, cô với Cố Hành Sâm đã ở cùng nhau sao?
Nói đến đây cá, Cố Hành Sâm nhìn cô, trong mắt tràn đầy hài hước, "Nói đến loạn luân, thật ra tất cả đều là do em."
"Em?" Niệm Kiều chỉ mình, không tin, "Anh đừng úp mở nữa, nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi, em thật sự rất tò mò."
Cố Hành Sâm vỗ vỗ lưng của cô, lúc này mới bắt đầu nói chuyện lúc trước.
Niệm Kiều nghe xong, chỉ muốn đụng đầu chết, trước kia cô cư nhiên lại theo đuổi hắn!
Cố Hành Sâm cười nhẹ , tiến tới hỏi cô, "Thế nào, ngượng ngùng?"
Niệm Kiều cũng không dám nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu, khẳng định hắn đang rất đắc đang cười nhạo cô!
"Không cho cười! Nhất định là khi đó đầu óc em có vấn đề, nếu không làm sao lại theo đuổi anh, anh, anh cũng không phải là tốt nhất, toàn thế giới cũng không phải chỉ có một mình anh là đàn ông!"
Cô khẩu thị tâm phi phản bác, sau khi nói xong lại âm thầm ảo não.
Cô nói như vậy, hắn có thể hay không hiểu lầm mình thật ra thì không thích hắn đây? Có thể hay không mất hứng đây?
Len lén giương mắt nhìn hắn, lại bắt gặp nụ cười của hắn, cô lập tức lại cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Cố Hành Sâm thấp giọng thở dài một tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: "Đứa ngốc, nếu như không phải là bởi vì ban đầu em cố chấp như vậy, có lẽ hiện tại chúng ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ, là em làm anh cảm động, bắt lòng của anh làm tù binh, em nên kiêu ngạo, không cần xấu hổ."
Niệm Kiều không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, hắn hoàn mỹ như vậy, cao cao tại thượng như vậy, lại nói —— cô nên kiêu ngạo!
Cô không nghĩ ra mình rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá cho hắn hao tốn tâm tư như vậy để cô ở bên cạnh hắn, đừng nói kiêu ngạo, cô không tự ti, đã rất tốt rồi.
Khẽ dao động, cô cắn môi, lẩm bẩm: "Em không có cách nào kiêu ngạo, em cảm thấy được mình chính là một kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết, còn quên hết những chuyện lúc trước."
Nhìn tâm tình cô xuống thấp, Cố Hành Sâm lập tức an ủi cô: "Sai rồi, em yêu anh, đây chính là điểm tốt của em!"
Niệm Kiều ngẩn ra, mình thương hắn sao? Nếu như rất yêu hắn, tại sao hiện tại không nhớ rõ hắn?
Sau đó cô mới biết, không phải là không yêu, chỉ là bởi vì quá yêu, cho nên khi hắn làm tổn thương cô, cô mới chọn đem tình cảm này chôn giấu trong lòng, đồng thời cũng không hận hắn.
Hận một người quá mệt mỏi, cô luôn tự nói với mình: "Cố Niệm Kiều, từ nay về sau, hãy bắt đầu lại một lần nữa, không thương cũng không hận, vô tâm cũng không tình."
"Em là tất cả của anh, không có em, bất kỳ chuyện gì đối với anh cũng trở nên vô nghĩa." Hắn nói như thế.
Niệm Kiều giảo hoạt cười , giơ tay lên ôm cổ của hắn, hôn hắn mấy cái , lúc này mới lên tiếng hỏi: "Vậy nếu như muốn anh vì em buông tha tất cả, anh cũng nguyện ý sao?"
Cố Hành Sâm nhìn cô, từ đáy mắt cô toát ra vẻ mong đợi, phụ nữ có phải luôn thích hỏi đàn ông những vấn đề như vậy không?
Hắn rất muốn nói nguyện ý, nhưng không biết vì sao trong ánh mắt mong đợi của cô hắn lại không thể thốt ra hai chữ này.
"Tất cả với anh so với em đều không là gì cả." Hắn nói như vậy, vòng vèo biểu đạt ý của mình.
Niệm Kiều sửng sốt, sau đó phản ứng kịp, cong cong môi, "Ông chú à, anh thật là khó chịu, tại sao không nói thẳng anh có nguyện ý vì em buông tha tất cả, em muốn nghe câu kia!"
Cố Hành Sâm: "……"
Không phải đều cùng một ý sao? Cô đã hiểu, tại sao phải buộc hắn nói câu nói kia?
"Ngoan, trong lòng em hiểu là tốt rồi." Hắn dụ dỗ cô, giọng nói dịu dàng.
Niệm Kiều suýt nữa đánh mất mình trong sự dịu dàng của hắn, nhưng cô vẫn chấp nhất, "Em muốn nghe anh nói! Nhanh nói đi!"
Cô như một hài tử vòi vĩnh đòi kẹo, lắc cánh tay của hắn làm nũng, nửa người trên nghiêng tới trước , cổ áo tuột xuống, cảnh đẹp trước mắt rơi thẳng vào đáy mắt của Cố Hành Sâm.
Có chút miệng đắng lưỡi khô, Cố Hành Sâm phiền não khẽ nguyền rủa một tiếng, là bởi vì ba tháng không được đụng vào cô sao? Tại sao vừa nhìn thấy cô liền muốn đem ăn cô tới xương cốt không còn!
Thậm chí, hắn còn muốn đoạt lấy cô nữa, không ngừng đoạt lấy cô!
Hắn bị điên rồi, thật sự hắn bị điên rồi tới mức không còn là chính mình nữa!
Niệm Kiều nhìn hắn chậm chạp không chịu nói, đôi tay ôm ở trước ngực, nặng nề hừ một tiếng, "Anh không yêu em!"
Cố Hành Sâm im lặng, hắn còn phải yêu cô như thế nào, vì để cho cô vui vẻ, hắn phải vắt óc tìm mưu kế rồi !
Nếu như cô nhớ lại chuyện lúc trước, nếu như cô nhớ tới hắn đã từng khó chịu, cô sẽ biết, hiện tại hắn đã thay đổi thế nào!
Niệm Kiều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, uất ức mếu máo, "Em chỉ muốn anh nói một câu mà anh cũng không nói được, anh không yêu em!"
Nhìn xem, cô lại bắt đầu cố tình gây sự rồi? Nhưng tại sao, nhìn cô cố tình gây sự, hắn lại vui vẻ như vậy?
Trúng tà, trúng tà rồi ! Hắn cảm giác mình nhất định là trúng tà rồi !
Đưa tay kéo cô lại gần, trực tiếp chặn miệng của cô lại, hắn lấy hành động nói cho cô biết, hắn yêu cô nhiều như thế nào!
Niệm Kiều: "………"
Đại thúc anh lại giở trò lưu manh! Cô muốn, là một câu nói, không phải là một nụ hôn sâu nha!
Vứt điện thoại di động qua một bên, hắn ôm cô ngồi xuống, đôi tay vòng ra sau gáy cô, thản nhiên nói: "Em nghĩ biết quan hệ chúng ta trước kia là như thế nào sao?"
Niệm Kiều gật đầu mạnh, người lúc nãy không phải nói quan hệ của cô và hắn là loạn luân quan hệ đây? Chẳng lẽ hai người thật sự là người thân của nhau?
Cố Hành Sâm nhìn thần sắc cô gấp gáp, dùng đầu ngón chân cũng biết tay trợ lý của mình nói gì với cô.
Đưa tay ôm cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô, nhẹ giọng nói, "anh họ Cố, em cũng họ Cố, trước đây chúng ta đều là người của Cố Gia."
"Chúng ta là người một nhà?" Niệm Kiều cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, thật may là Cố Hành Sâm ôm lấy cô.
Có chút bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mắt, Cố Hành Sâm vuốt vuốt trán, cô mất trí nhớ, hắn cũng không biết bắt đầu giải thích từ đâu cho cô hiểu cô không phải người Cố gia.
Suy nghĩ một chút, hắn giải thích: "Em từ nhỏ lớn lên ở Cố Gia, trước khi anh trai anh xảy ra tai nạn nói rằng em là con của anh ấy và người yêu của mình. Cho nên cả nhà vẫn nghĩ em là người Cố gia, cho đến cách đây không kâu, cha ruột của em tìm tới, mọi người mới biết em thật ra không phải người Cố gia."
"Vậy tin chúng ta loạn luân là sao?" Niệm Kiều không kịp chờ đợi hỏi tới, chẳng lẽ trước khi biết mình không phải người Cố gia, cô với Cố Hành Sâm đã ở cùng nhau sao?
Nói đến đây cá, Cố Hành Sâm nhìn cô, trong mắt tràn đầy hài hước, "Nói đến loạn luân, thật ra tất cả đều là do em."
"Em?" Niệm Kiều chỉ mình, không tin, "Anh đừng úp mở nữa, nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi, em thật sự rất tò mò."
Cố Hành Sâm vỗ vỗ lưng của cô, lúc này mới bắt đầu nói chuyện lúc trước.
Niệm Kiều nghe xong, chỉ muốn đụng đầu chết, trước kia cô cư nhiên lại theo đuổi hắn!
Cố Hành Sâm cười nhẹ , tiến tới hỏi cô, "Thế nào, ngượng ngùng?"
Niệm Kiều cũng không dám nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu, khẳng định hắn đang rất đắc đang cười nhạo cô!
"Không cho cười! Nhất định là khi đó đầu óc em có vấn đề, nếu không làm sao lại theo đuổi anh, anh, anh cũng không phải là tốt nhất, toàn thế giới cũng không phải chỉ có một mình anh là đàn ông!"
Cô khẩu thị tâm phi phản bác, sau khi nói xong lại âm thầm ảo não.
Cô nói như vậy, hắn có thể hay không hiểu lầm mình thật ra thì không thích hắn đây? Có thể hay không mất hứng đây?
Len lén giương mắt nhìn hắn, lại bắt gặp nụ cười của hắn, cô lập tức lại cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
Cố Hành Sâm thấp giọng thở dài một tiếng, rốt cuộc mở miệng nói: "Đứa ngốc, nếu như không phải là bởi vì ban đầu em cố chấp như vậy, có lẽ hiện tại chúng ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ, là em làm anh cảm động, bắt lòng của anh làm tù binh, em nên kiêu ngạo, không cần xấu hổ."
Niệm Kiều không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, hắn hoàn mỹ như vậy, cao cao tại thượng như vậy, lại nói —— cô nên kiêu ngạo!
Cô không nghĩ ra mình rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá cho hắn hao tốn tâm tư như vậy để cô ở bên cạnh hắn, đừng nói kiêu ngạo, cô không tự ti, đã rất tốt rồi.
Khẽ dao động, cô cắn môi, lẩm bẩm: "Em không có cách nào kiêu ngạo, em cảm thấy được mình chính là một kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết, còn quên hết những chuyện lúc trước."
Nhìn tâm tình cô xuống thấp, Cố Hành Sâm lập tức an ủi cô: "Sai rồi, em yêu anh, đây chính là điểm tốt của em!"
Niệm Kiều ngẩn ra, mình thương hắn sao? Nếu như rất yêu hắn, tại sao hiện tại không nhớ rõ hắn?
Sau đó cô mới biết, không phải là không yêu, chỉ là bởi vì quá yêu, cho nên khi hắn làm tổn thương cô, cô mới chọn đem tình cảm này chôn giấu trong lòng, đồng thời cũng không hận hắn.
Hận một người quá mệt mỏi, cô luôn tự nói với mình: "Cố Niệm Kiều, từ nay về sau, hãy bắt đầu lại một lần nữa, không thương cũng không hận, vô tâm cũng không tình."
"Em là tất cả của anh, không có em, bất kỳ chuyện gì đối với anh cũng trở nên vô nghĩa." Hắn nói như thế.
Niệm Kiều giảo hoạt cười , giơ tay lên ôm cổ của hắn, hôn hắn mấy cái , lúc này mới lên tiếng hỏi: "Vậy nếu như muốn anh vì em buông tha tất cả, anh cũng nguyện ý sao?"
Cố Hành Sâm nhìn cô, từ đáy mắt cô toát ra vẻ mong đợi, phụ nữ có phải luôn thích hỏi đàn ông những vấn đề như vậy không?
Hắn rất muốn nói nguyện ý, nhưng không biết vì sao trong ánh mắt mong đợi của cô hắn lại không thể thốt ra hai chữ này.
"Tất cả với anh so với em đều không là gì cả." Hắn nói như vậy, vòng vèo biểu đạt ý của mình.
Niệm Kiều sửng sốt, sau đó phản ứng kịp, cong cong môi, "Ông chú à, anh thật là khó chịu, tại sao không nói thẳng anh có nguyện ý vì em buông tha tất cả, em muốn nghe câu kia!"
Cố Hành Sâm: "……"
Không phải đều cùng một ý sao? Cô đã hiểu, tại sao phải buộc hắn nói câu nói kia?
"Ngoan, trong lòng em hiểu là tốt rồi." Hắn dụ dỗ cô, giọng nói dịu dàng.
Niệm Kiều suýt nữa đánh mất mình trong sự dịu dàng của hắn, nhưng cô vẫn chấp nhất, "Em muốn nghe anh nói! Nhanh nói đi!"
Cô như một hài tử vòi vĩnh đòi kẹo, lắc cánh tay của hắn làm nũng, nửa người trên nghiêng tới trước , cổ áo tuột xuống, cảnh đẹp trước mắt rơi thẳng vào đáy mắt của Cố Hành Sâm.
Có chút miệng đắng lưỡi khô, Cố Hành Sâm phiền não khẽ nguyền rủa một tiếng, là bởi vì ba tháng không được đụng vào cô sao? Tại sao vừa nhìn thấy cô liền muốn đem ăn cô tới xương cốt không còn!
Thậm chí, hắn còn muốn đoạt lấy cô nữa, không ngừng đoạt lấy cô!
Hắn bị điên rồi, thật sự hắn bị điên rồi tới mức không còn là chính mình nữa!
Niệm Kiều nhìn hắn chậm chạp không chịu nói, đôi tay ôm ở trước ngực, nặng nề hừ một tiếng, "Anh không yêu em!"
Cố Hành Sâm im lặng, hắn còn phải yêu cô như thế nào, vì để cho cô vui vẻ, hắn phải vắt óc tìm mưu kế rồi !
Nếu như cô nhớ lại chuyện lúc trước, nếu như cô nhớ tới hắn đã từng khó chịu, cô sẽ biết, hiện tại hắn đã thay đổi thế nào!
Niệm Kiều dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, uất ức mếu máo, "Em chỉ muốn anh nói một câu mà anh cũng không nói được, anh không yêu em!"
Nhìn xem, cô lại bắt đầu cố tình gây sự rồi? Nhưng tại sao, nhìn cô cố tình gây sự, hắn lại vui vẻ như vậy?
Trúng tà, trúng tà rồi ! Hắn cảm giác mình nhất định là trúng tà rồi !
Đưa tay kéo cô lại gần, trực tiếp chặn miệng của cô lại, hắn lấy hành động nói cho cô biết, hắn yêu cô nhiều như thế nào!
Niệm Kiều: "………"
Đại thúc anh lại giở trò lưu manh! Cô muốn, là một câu nói, không phải là một nụ hôn sâu nha!
/200
|