Cố Niệm Kiều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt , hô hấp gần như ngưng trệ , ánh mắt cô đọng lại . . . . . .
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền phản ứng lại , bước chân nhẹ nhàng đi qua bên cạnh , tươi cười nói :"Coi như là tôi chưa nhìn thấy gì , các người cứ tiếp tục"
Ánh mắt của Cố Hành Sâm trở nên sắc bén , liếc qua là có thể phân biệt được cô đang giả vờ
Cố Niệm Kiều chau chau mày , ngay sau đó hướng về phía Nhậm Thiên Nhã nói :"Tối nay cô theo chú tôi về nhà , hay là đến khách sạn vậy ?!"
Hai gò má Nhậm Thiên Nhã trở nên ửng hồng , cô cũng không ngờ tới Niệm Kiều sẽ thẳng thắn như thế , thật ra thì cô . . . . . .cô chưa có nghĩ đến . Chỉ là cô muốn ngăn Cố Hành Sâm lại , muốn hắn nghe mình giải thích
Cố Hành Sâm nghe lời nói khiêu khích của Niệm Kiều , lông mày bỗng nhiên chau lại , lạnh lùng nhìn :"Cháu đi được rồi đó !"
Niệm Kiều cũng không thua kém cam chịu , ánh mắt trong trẻo chống lại con ngươi lạnh lùng của hắn , khiêu khích nói :"Tôi còn định gọi taxi trở về , lúc đầu còn tưởng các người sợ tôi làm kỳ đà cản mũi"
Còn chưa đợi Cố Hành Sâm nói gì , liền hướng xe taxi đi tới , hoàn toàn không thấy ánh mắt nguy hiểm phía sau lưng
Sau khi Cố Niệm Kiều bỏ đi , Nhậm Thiên Nhã vội vàng lên tiếng :"Hành Sâm , chúng ta nói chuyện một chút nha"
Sắc mặt Cố Hành Sâm trở nên lãnh đạm :"Nhậm tiểu thư , tôi còn có chuyện phải làm , để lần sau đi"
Dứt lời , hắn cũng hướng xe đi tới , người phía sau đột nhiên xông lên ôm lấy hắn , dán lưng lẩm bẩm :"Hành Sâm , anh nghe em giải thích có được hay không ?! Bảy năm trước em rời khỏi anh là có nguyên nhân , em. . . . . ."
"Đủ rồi !" Cố Hành Sâm chợt quát lớn một tiếng , quay người kéo tay cô ra "Chuyện đã qua lâu rồi , chúng ta bây giờ vẫn tốt đó thôi . Nếu biết có ngày hôm nay , thì trước đây em đừng rời khỏi anh"
Hắn nói rất rõ ràng , mỗi một câu đều có thể hiểu được —— Anh không cần em nữa !
Nhậm Thiên Nhã không tin nhìn hắn , trong mắt đọng đầy lệ "Hành Sâm , sẽ không chứ ?! Anh không phải không cần em nữa đúng không . . . . . ."
Cố Hành Sâm lạnh lẽo cười , lời lẽ nói ra làm Nhậm Thiên Nhã hoàn toàn đóng băng "Nhậm tiểu thư , bảy năm trước chẳng phải em không nói tiếng nào mà tự rời đi . Tại sao hôm nay còn vọng tưởng người khác phải chờ mình ?! Nên nhớ , anh không thích cùng dây dưa tình cảm với người khác !"
Nói xong hắn lạnh lùng xoay người , không hề liếc nhìn cô một cái , chỉ để lại một bóng lưng mờ nhạt
Nhậm Thiên Nhã thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất , cô vẫn không cách nào tin tưởng , trước đây hắn nói muốn kết hôn cùng mình , hôm nay lại cảnh cáo mình , không được dây dưa với hắn
Cố Niệm Kiều ngồi ở trong xe , cho nên đều chứng kiến hết những việc đó . Đến khi Cố Hành Sâm lên xe , cô cố ý hừ lạnh một tiếng
Cố Hành Sâm trong lòng phiền não không dứt , nghe được tiếng hừ lạnh của Niệm Kiều , đành phải di chuyển tầm mắt qua , ánh mắt giống như một lưỡi dao , tựa như đưa người khác vào chỗ chết !
Trong lòng Niệm Kiều cảm thấy bực dọc , vì thế đối với ánh mắt đó của hắn , cô tuyệt đối không run sợ , chẳng qua chỉ nhìn hắn cười lạnh "Đúng là tình xưa nghĩa cũ ——"
Cố Hành Sâm nắm lấy cánh tay của cô , thanh âm lạnh như băng :"Ý cháu là gì ?!"
Niệm Kiều cười khẽ , tầm mắt chậm rãi dời xuống khóe môi của Cố Hành Sâm , nâng tay vuốt lên , dịu dàng hỏi :"Cô ta vừa mới hôn chú ở đây đúng không ?!"
Cố Hành Sâm sửng sốt , còn chưa kịp phản ứng , trên môi liền bị cánh môi anh đào mềm mại kia dính sát , trong miệng còn mang theo cả mùi vị của rượu
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền phản ứng lại , bước chân nhẹ nhàng đi qua bên cạnh , tươi cười nói :"Coi như là tôi chưa nhìn thấy gì , các người cứ tiếp tục"
Ánh mắt của Cố Hành Sâm trở nên sắc bén , liếc qua là có thể phân biệt được cô đang giả vờ
Cố Niệm Kiều chau chau mày , ngay sau đó hướng về phía Nhậm Thiên Nhã nói :"Tối nay cô theo chú tôi về nhà , hay là đến khách sạn vậy ?!"
Hai gò má Nhậm Thiên Nhã trở nên ửng hồng , cô cũng không ngờ tới Niệm Kiều sẽ thẳng thắn như thế , thật ra thì cô . . . . . .cô chưa có nghĩ đến . Chỉ là cô muốn ngăn Cố Hành Sâm lại , muốn hắn nghe mình giải thích
Cố Hành Sâm nghe lời nói khiêu khích của Niệm Kiều , lông mày bỗng nhiên chau lại , lạnh lùng nhìn :"Cháu đi được rồi đó !"
Niệm Kiều cũng không thua kém cam chịu , ánh mắt trong trẻo chống lại con ngươi lạnh lùng của hắn , khiêu khích nói :"Tôi còn định gọi taxi trở về , lúc đầu còn tưởng các người sợ tôi làm kỳ đà cản mũi"
Còn chưa đợi Cố Hành Sâm nói gì , liền hướng xe taxi đi tới , hoàn toàn không thấy ánh mắt nguy hiểm phía sau lưng
Sau khi Cố Niệm Kiều bỏ đi , Nhậm Thiên Nhã vội vàng lên tiếng :"Hành Sâm , chúng ta nói chuyện một chút nha"
Sắc mặt Cố Hành Sâm trở nên lãnh đạm :"Nhậm tiểu thư , tôi còn có chuyện phải làm , để lần sau đi"
Dứt lời , hắn cũng hướng xe đi tới , người phía sau đột nhiên xông lên ôm lấy hắn , dán lưng lẩm bẩm :"Hành Sâm , anh nghe em giải thích có được hay không ?! Bảy năm trước em rời khỏi anh là có nguyên nhân , em. . . . . ."
"Đủ rồi !" Cố Hành Sâm chợt quát lớn một tiếng , quay người kéo tay cô ra "Chuyện đã qua lâu rồi , chúng ta bây giờ vẫn tốt đó thôi . Nếu biết có ngày hôm nay , thì trước đây em đừng rời khỏi anh"
Hắn nói rất rõ ràng , mỗi một câu đều có thể hiểu được —— Anh không cần em nữa !
Nhậm Thiên Nhã không tin nhìn hắn , trong mắt đọng đầy lệ "Hành Sâm , sẽ không chứ ?! Anh không phải không cần em nữa đúng không . . . . . ."
Cố Hành Sâm lạnh lẽo cười , lời lẽ nói ra làm Nhậm Thiên Nhã hoàn toàn đóng băng "Nhậm tiểu thư , bảy năm trước chẳng phải em không nói tiếng nào mà tự rời đi . Tại sao hôm nay còn vọng tưởng người khác phải chờ mình ?! Nên nhớ , anh không thích cùng dây dưa tình cảm với người khác !"
Nói xong hắn lạnh lùng xoay người , không hề liếc nhìn cô một cái , chỉ để lại một bóng lưng mờ nhạt
Nhậm Thiên Nhã thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất , cô vẫn không cách nào tin tưởng , trước đây hắn nói muốn kết hôn cùng mình , hôm nay lại cảnh cáo mình , không được dây dưa với hắn
Cố Niệm Kiều ngồi ở trong xe , cho nên đều chứng kiến hết những việc đó . Đến khi Cố Hành Sâm lên xe , cô cố ý hừ lạnh một tiếng
Cố Hành Sâm trong lòng phiền não không dứt , nghe được tiếng hừ lạnh của Niệm Kiều , đành phải di chuyển tầm mắt qua , ánh mắt giống như một lưỡi dao , tựa như đưa người khác vào chỗ chết !
Trong lòng Niệm Kiều cảm thấy bực dọc , vì thế đối với ánh mắt đó của hắn , cô tuyệt đối không run sợ , chẳng qua chỉ nhìn hắn cười lạnh "Đúng là tình xưa nghĩa cũ ——"
Cố Hành Sâm nắm lấy cánh tay của cô , thanh âm lạnh như băng :"Ý cháu là gì ?!"
Niệm Kiều cười khẽ , tầm mắt chậm rãi dời xuống khóe môi của Cố Hành Sâm , nâng tay vuốt lên , dịu dàng hỏi :"Cô ta vừa mới hôn chú ở đây đúng không ?!"
Cố Hành Sâm sửng sốt , còn chưa kịp phản ứng , trên môi liền bị cánh môi anh đào mềm mại kia dính sát , trong miệng còn mang theo cả mùi vị của rượu
/200
|