Cố Hành Sâm cúp điện thoại , quay đầu lại liền thấy Niệm Kiều tinh quái nhìn mình . Cố Niệm Kiều hướng hắn từng bước đi tới , mỗi một bước cô cố ý đi chậm lại , giống như bước nhảy thanh lịch của một con mèo
Đi tới trước mặt Cố Hành Sâm , bao nhiêu thanh lịch đều đem bỏ xuống , bất ngờ dùng động tác thô lỗ nắm lấy cà vạt của hắn kéo tới "Chú à , tôi đây là cái bia đỡ đạn sao , cảm giác không tệ chứ ?!" Con mắt hắn sâu sắc nhìn cô thật lâu , trong lòng phát ra tiếng cười . Cái con bé này , khi giận trông càng bi ẩn , thật sự là. . . . . . đặc biệt !
"Tại sao lại không nói chuyện ? Cảm giác không tệ chứ ?!" Cố Niệm Kiều cắn răng nghiến lợi hỏi , trên tay còn khẽ dùng sức . Cả người của Cố Hành Sâm bị cô kéo riêng tới bên cửa sổ , gần một cái bàn đang đặt một bình hoa . Nhưng hắn liền chế trụ đầu vai của cô , uyển chuyển xoay người một cái , làm cả người cô bị chống đỡ ngay dọc bàn
Cố Niệm Kiều cả kinh , phản ứng hoàn toàn bị đảo ngược trong tích tắc . Hai tay Cố Hành Sâm chống dọc theo chiếc bàn , cả người Cố Niệm Kiều vì thế mà ngửa ra sau , tạo thành đường vòng cung , trông dáng vẻ mập mờ tới cực điểm ! Mà trong tay cô còn đang kéo cà vạt của hắn . xem ra tư thế của cả hai rất giống ve vãn nhau !
Trong đầu Cố niệm Kiều liền hiện lên hai chữ ‘ve vãn’ , thoáng chốc mặt cô càng đỏ thêm . Không phải da cô thuộc loại da mỏng , mà là ~~ hễ đối mặt với hắn , thì cô đặc biệt dễ dàng xấu hổ ! Đúng là gặp quỷ mà !
"Chú không phải đã cảnh cáo cháu , không nên dùng loại ánh mắt này nhìn đàn ông hay sao ?! Đã quên ?!" Cố Hành Sâm đè thấp thân thể tiến tới gần Niệm Kiều , thanh âm hấp dẫn mê người . Hơi thở nam tính thẳng tắp chui vào lỗ mũi của Niệm Kiều , làm cô có chút mê mẫn , ngơ ngác nhìn hắn , mà quên mất câu trả lời
Cố Hành Sâm thấy vẻ đờ đẫn của cô , lông mày nhíu lại liền tiếp "Tại sao không nói chuyện ?!"
Cố Niệm Kiều chợt giật mình một cái , trên tay giống như là bị chập điện , lập tức bỏ cà vạt hắn xuống , tay chân có vẻ luống cuống . Nhìn sắc mặt của cô , hắn cảm giác được có điều gì đó không đúng . Khi cô muốn đưa tay đẩy hắn ra , thì hắn đồng thời bắt được tay cô vững vàng cố định tại chỗ , còn hắn vẫn duy trì tư thế cũ , lãnh đạm mà nói "Thế nào ?!"
Cố Niệm Kiều lắc đầu một cái , rút tay mình về , ngượng ngùng nói :"Không thế nào cả"
Chỉ là nghe hắn nói như thế , trong lòng cô tựa như là bị đâm một nhát , có chút khó chịu . Cố Hành Sâm cũng không nhiều lời , đứng thẳng lên , sau đó mới buông tay . Cố Niệm Kiều cúi đầu một lát , liền yên lặng đi ra ngoài.
Cố Hành Sâm nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Kiều , con ngươi khẽ nheo lại , vẻ mặt như đang suy nghĩ .
Đến giờ cơm tối , Cố Niệm Kiều cũng không xuống ăn . Ông Cố liền kêu Cố Hành Sâm đi lên gọi cô . Vừa đi đến trước cửa phòng của Niệm Kiều , liền nghe thanh âm giận dữ bên trong "Tôi nói cho ông biết , tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của ông ! Cùng lắm thì sẽ học lại . Ai sợ ai !"
Chỉ lo tức giận nên khi Cố Hành Sâm gõ cửa căn bản cô không nghe được . Khi hắn đẩy cửa tiến vào , thì đúng lúc cô quăng điện thoại trong tay đập tới . Nếu như không phải do hắn nhanh nhẹn , cái điện thoại kia đã đập trúng ngay giữa ót rồi !
Nhìn những mảnh vỡ điện thoại nằm trên mặt đất , ánh mắt sắc bén của hắn hướng về phía cô . Người sau bị lườm như thế , thân thể sửng sốt run lên
Hai người nhìn nhau mấy giây , sau đó cô bèn mở miệng :"Chú ... Chú không sao chứ ?!"
Đi tới trước mặt Cố Hành Sâm , bao nhiêu thanh lịch đều đem bỏ xuống , bất ngờ dùng động tác thô lỗ nắm lấy cà vạt của hắn kéo tới "Chú à , tôi đây là cái bia đỡ đạn sao , cảm giác không tệ chứ ?!" Con mắt hắn sâu sắc nhìn cô thật lâu , trong lòng phát ra tiếng cười . Cái con bé này , khi giận trông càng bi ẩn , thật sự là. . . . . . đặc biệt !
"Tại sao lại không nói chuyện ? Cảm giác không tệ chứ ?!" Cố Niệm Kiều cắn răng nghiến lợi hỏi , trên tay còn khẽ dùng sức . Cả người của Cố Hành Sâm bị cô kéo riêng tới bên cửa sổ , gần một cái bàn đang đặt một bình hoa . Nhưng hắn liền chế trụ đầu vai của cô , uyển chuyển xoay người một cái , làm cả người cô bị chống đỡ ngay dọc bàn
Cố Niệm Kiều cả kinh , phản ứng hoàn toàn bị đảo ngược trong tích tắc . Hai tay Cố Hành Sâm chống dọc theo chiếc bàn , cả người Cố Niệm Kiều vì thế mà ngửa ra sau , tạo thành đường vòng cung , trông dáng vẻ mập mờ tới cực điểm ! Mà trong tay cô còn đang kéo cà vạt của hắn . xem ra tư thế của cả hai rất giống ve vãn nhau !
Trong đầu Cố niệm Kiều liền hiện lên hai chữ ‘ve vãn’ , thoáng chốc mặt cô càng đỏ thêm . Không phải da cô thuộc loại da mỏng , mà là ~~ hễ đối mặt với hắn , thì cô đặc biệt dễ dàng xấu hổ ! Đúng là gặp quỷ mà !
"Chú không phải đã cảnh cáo cháu , không nên dùng loại ánh mắt này nhìn đàn ông hay sao ?! Đã quên ?!" Cố Hành Sâm đè thấp thân thể tiến tới gần Niệm Kiều , thanh âm hấp dẫn mê người . Hơi thở nam tính thẳng tắp chui vào lỗ mũi của Niệm Kiều , làm cô có chút mê mẫn , ngơ ngác nhìn hắn , mà quên mất câu trả lời
Cố Hành Sâm thấy vẻ đờ đẫn của cô , lông mày nhíu lại liền tiếp "Tại sao không nói chuyện ?!"
Cố Niệm Kiều chợt giật mình một cái , trên tay giống như là bị chập điện , lập tức bỏ cà vạt hắn xuống , tay chân có vẻ luống cuống . Nhìn sắc mặt của cô , hắn cảm giác được có điều gì đó không đúng . Khi cô muốn đưa tay đẩy hắn ra , thì hắn đồng thời bắt được tay cô vững vàng cố định tại chỗ , còn hắn vẫn duy trì tư thế cũ , lãnh đạm mà nói "Thế nào ?!"
Cố Niệm Kiều lắc đầu một cái , rút tay mình về , ngượng ngùng nói :"Không thế nào cả"
Chỉ là nghe hắn nói như thế , trong lòng cô tựa như là bị đâm một nhát , có chút khó chịu . Cố Hành Sâm cũng không nhiều lời , đứng thẳng lên , sau đó mới buông tay . Cố Niệm Kiều cúi đầu một lát , liền yên lặng đi ra ngoài.
Cố Hành Sâm nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Kiều , con ngươi khẽ nheo lại , vẻ mặt như đang suy nghĩ .
Đến giờ cơm tối , Cố Niệm Kiều cũng không xuống ăn . Ông Cố liền kêu Cố Hành Sâm đi lên gọi cô . Vừa đi đến trước cửa phòng của Niệm Kiều , liền nghe thanh âm giận dữ bên trong "Tôi nói cho ông biết , tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của ông ! Cùng lắm thì sẽ học lại . Ai sợ ai !"
Chỉ lo tức giận nên khi Cố Hành Sâm gõ cửa căn bản cô không nghe được . Khi hắn đẩy cửa tiến vào , thì đúng lúc cô quăng điện thoại trong tay đập tới . Nếu như không phải do hắn nhanh nhẹn , cái điện thoại kia đã đập trúng ngay giữa ót rồi !
Nhìn những mảnh vỡ điện thoại nằm trên mặt đất , ánh mắt sắc bén của hắn hướng về phía cô . Người sau bị lườm như thế , thân thể sửng sốt run lên
Hai người nhìn nhau mấy giây , sau đó cô bèn mở miệng :"Chú ... Chú không sao chứ ?!"
/200
|