Chương 48. Thiếu chút nữa bị…
Editor: Puck
Không kịp đề phòng, váy của cô lại bị anh vén lên tận thắt lưng, lộ ra quần lót viền tơ màu trắng sữa cùng một cặp đùi đẹp.
Duy Nhất vội vàng túm váy xuống.
“Không được nhúc nhích!” Gầm lên giận dữ, cộng thêm anh lại nhíu chân mày, Duy Nhất bị dọa sợ.
Vừa rồi ở chỗ bị bỏng truyền đến cảm giác mát rượi, Duy Nhất mới tỉnh hồn lại, thì ra anh đang thoa thuốc cho cô…
May mà bị phỏng ở đó, không phải…
Cái gì? Sao cô lại có ý nghĩ xấu xa như vậy? Cô hận không thể lấy đầu đụng vào tường.
“Được rồi!” Anh buông váy cô ra ngẩng đầu.
Mà vừa đúng lúc Duy Nhất cúi đầu nhìn vết thương của mình…
Không để ý, bốn cánh môi dán lại với nhau, “Uỳnh”, là âm thanh đốm lửa trong lòng vụt sáng, còn là âm thanh của ngọn lửa trong không khí vọt lên.
Duy Nhất giống như bị điện giật đánh trúng, ngơ ngác bất động, hơi thở của anh rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc…
Môi cô, anh đã từng hôn vô số lần, nhưng chưa từng hôn dưới tình huống cô nhìn mình, khoảnh khắc đó, đầu của anh cũng trống rỗng.
Hai người cứ vẫn giằng co như vậy, không rõ ai lùi ai tiến.
Cuối cùng, Duy Nhất kịp phản ứng trước, đỏ mặt rút lui, đứng lên định trốn. Kết quả bị anh nhốt chặt, đè lên ghế sofa, cúi người hôn lên môi cô, chưa từng có lần nào muốn cô như lúc này, có lẽ, bởi vì cô không che kín đôi mắt, có lẽ, trong tiềm thức của anh, vẫn mong đợi đối mặt một chỗ với cô như vậy.
“Anh buông tôi ra!” Lúc đầu Duy Nhất bị một hơi thở quen thuộc tóm lấy, cô mê muội ngắn ngủi, nhưng cảm giác này càng khiến cho cô khủng hoảng, liền cố gắng đẩy anh ra.
Nhưng anh lại tóm cô thật chặt, đồng thời vươn tay thò vào trong bộ đồ công sở của cô mà dao động…
Duy Nhất bị thân thể nặng nề của anh đè, dù giãy giụa thế nào cũng phí công, dưới tình thế cấp bách, thốt ra một câu, “Anh buông tôi ra! Tôi đã có chồng! Anh ấy mà biết nhất định sẽ không tha thứ cho anh!”
Những lời này rõ ràng rất có ích, anh đột nhiên tỉnh táo này, lúc này anh không thể đụng vào Duy Nhất, trong cuộc sống của Duy Nhất, anh chỉ có thể tồn tại trong bóng tối..
“Đi đi!” Anh buông cô ra, như đưa đám, tự ti, nhưng mà lại có chút mừng rỡ nhàn nhạt, cô nhóc này, giây phút khẩn cấp lại có thể nhớ kỹ ông xã của mình? Anh rất hài lòng…
Duy Nhất chạy đến cửa, đột nhiên xoay người, “Làm phiền anh nói với tổng giám đốc của chúng tôi một tiếng, về sau đưa tài liệu cho anh đừng gọi tôi nữa! Gặp anh lần nào tôi cũng xui xẻo! Không phải đã nói đừng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tôi đó sao?”
“Rầm”, âm thanh đóng cửa của Duy Nhất mạnh tới mức khiến anh nhướng mày, rõ ràng chính là cô tự chui đầu vào lưới…
Anh chợt cười, thiếu chút nữa bị người ta cường bạo, còn không quên cảnh cáo đối phương không được xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô? Cũng chỉ có Duy Nhất của anh mới như vậy…
Doãn Tiêu Trác phái cô tới đưa tài liệu? Xem ra thằng nhóc này cố ý?
/376
|