Hai người nghỉ ở trong câu lạc bộ cả một buổi chiều đến tối mới quay về.
Vốn dĩ Lý Vũ Hiên không muốn quay về biệt thự, định cùng ai đó ở riêng cùng nhau một đêm trong câu lạc bộ, nhân tiện tăng cường tình cảm, nhưng Đậu Đậu lại ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói rất thành thật với anh ta “Hồ Ly, anh của anh vẫn chưa ăn cơm tối, chúng ta phải về thôi.”
Lý Vũ Hiên nổi giận ấm ức, cô gái ngốc nghếch này, làm người ta tức chết mất, mình đối với cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy lại cứ đi quan tâm lo lắng cho người đàn ông khác chứ, lúc nào cũng chẳng đặt mình vào vị trí quan trọng trong cuộc sống, nghĩ lại trước kia khi còn ở Mỹ, mỗi ngày chưa đến tối đã nhận được vô số cuộc điện thoại của các người đẹp, những mĩ nhân ngồi cùng xe thì không lúc nào dưới ba người, vậy mà bây giờ, cẩn cẩn thận thận bảo vệ đúng một người, kết quả là người ta chẳng thèm coi mình là gì.
Thật thất bại…
Trong nhà không còn rau, Đậu Đậu đi siêu thị mua rau, Lý Vũ Hiên thượt mặt ra không cho đi “Người em như thế này… tối nấu chút mì ăn là được rồi.”
“Vậy làm sao mà được được” Đậu Đậu kiên định phản đối “Mì ăn liền là thực phẩm rác rưởi vừa nóng mà hàm lượng chất dinh dưỡng lại ít, còn dễ gây ra bệnh dạ dày, em vẫn nên đi mua rau thì hơn, tổng giám đốc gần đây khí sắc dường như rất kém…”
Lý Vũ Hiên không kìm được đùng đùng nổi giận “sao lúc nào em cũng nghĩ đến anh ta vậy!”
Hồ Ly đột nhiên cắn răng nổi xung lên, Đậu Đậu sợ hãi rúm lại, cúi gằm đầu xuống vân vê vạt áo nhỏ tiếng nói “Anh ấy cứu em nên bị thương, em ngủ còn khiến cho vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn và sốt nữa, chăm sóc anh ấy… là việc nên làm mà, hơn nữa, tay anh ấy còn bị bó bột, nếu ăn không đủ chất nhỡ để lại di chứng em sẽ rất áy náy…”
Lý Vũ Hiên tức giận ôm chặt đầu đùng đùng kéo cửa xe xuống.
Lại là chuyện lần đó, tại sao người người khi đó nhảy xuống cùng với cô ấy không phải là mình chứ, tại sao người bị thương bị sốt không phải là mình chứ?! Lý Vũ Hiên hận không tả nổi, vừa hận tên khốn Lý Tiểu Lỗi làm loạn để cho Lý Minh Triết có cơ hội đó, lại hận bản thân mình vô dụng sao mà đến đứng còn đứng không vững.
Đậu Đậu ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt Lý Vũ Hiên thoắt ẩn thoắt hiện, không rõ buồn vui, đột nhiên nhớ lại hôm đó Lý Vũ Hiên còn thảm hại hơn cả mình với Lý Minh Triết, anh ta sợ trời mưa như vậy, hôm đó sấm chớp lại đáng sợ như vậy, hơn nữa còn ở trên núi, sấm chớp đáng sợ như vậy mà lại chẳng có chỗ để trú, Hồ Ly chắc chắn là kinh sợ lắm.
Đậu Đậu giơ tay ra, xoa xoa vào mái tóc rối bù của Lý Vũ Hiên “Xoa xoa lông, không sợ nữa.”
Trái tim đang sôi sùng sục đột nhiên bình tĩnh lại, Lý Vũ Hiên không biết là bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vuốt thẳng những sợ lông rối bù của mình, hay là giọng nói khe khẽ kia lấp đầy trái tim trống vắng của mình.
“Được rồi, em cần cái gì, anh đi mua.”
Lý Vũ Hiên thỏa hiệp, Đậu Đậu nghĩ một lát, quyết định làm món đơn giản một chút, hôm đó Lý Minh Triết hơi sốt nhẹ cũng không biết đã hết hay chưa, người đó có đánh chết cũng không chịu uống thuốc… ăn chút đồ ăn ấm để giảm phong hàn “Ừm, mua một cân thịt dê, lại mua thêm một củ cải trắng mập mập nữa, còn cần một ít hạt tiêu trắng.”
“Những thứ này à?”
Đậu Đậu gật gật đầu, nhếch miệng cười để lộ ra hai chiếc răng nhỏ “Hồ Ly, anh mua được đúng ba thứ này là đã giỏi lắm rồi.”
Lý Vũ Hiên:…! ! (Hừm, coi thường người khác quá!)
Lý Vũ Hiên xuống xe chạy vào siêu thị, sự lo lắng của Đậu Đậu quả là không thừa, Lý Vũ Hiên ở siêu thị chọn rất lâu cũng không phân biệt được thịt dê và thịt lợn, cuối cùng đành phải nhờ một người đẹp, bảo cô ta mua giúp mình ba thứ này, Lý Vũ Hiên sách đồ đặt vào xe, cười báo cáo công trạng với Đậu Đậu “Thế nào, đúng chứ?”
Đậu Đậu giở ra nhìn nhìn, lẩm bẩm kì quái “Anh hóa ra có thể mua đúng…”
Lý Vũ Hiên đắc ý ‘hừm’ một tiếng, quá trình và phương thức không quan trọng, quan trọng là kết quả, xem ra chắc phải chịu khó đi siêu thị nhiều hơn rồi, sau này khi đưa cô ấy đi mua đồ sẽ không bị làm trò cười.
Nghĩ đến đây, xe đã vào đến nhà để xe trong biệt thự, Đậu Đậu xách chiếc túi vào nhà bếp, Lý Vũ Hiên đi phía sau hét lên “Đậu Đậu em đặt xuống cho anh, chỗ đồ nặng như vậy!”
Nước sôi, thịt dê kết thành một khối, bỏ vào trong nồi nước sôi để trần qua bớt chỗ máu dính bên ngoài, sau đó cho vào nồi hầm nhỏ lửa, Đậu Đậu lục tìm các thứ trong nhà bếp để tìm gia vị, Lý Minh Triết đột nhiên xuất đi vào, Đậu Đậu quay người nhìn thấy anh, ngượng ngùng cúi đầu mặt từ từ đỏ lên.
Anh ấy… cũng nhìn thấy bệnh án.
Lý Minh Triết xem như không có chuyện gì, đi một vòng trong bếp khác thường, đột nhiên hỏi một câu “Khi nào làm xong?”
“Sao?”
“Anh đói rồi.”
Đậu Đậu vội vàng chỉ vào cái nồi đang bốc khói nghi ngút “… Chắc khoảng một tiếng nữa.”
“Lâu như vậy” Lý Minh Triết dường như hơi thất vọng, xoa dạ dày quay người định đi, Đậu Đậu vội hỏi “À, dùng nồi áp suất thì khoảng 20 phút là được, nhưng chắc mùi vị sẽ không ngon bằng, anh thật sự đói lắm rồi à?”
Lý Minh Triết tiện mồm nói “Ừ, buổi trưa quên ăn cơm.”
Lúc này Đậu Đậu mới nghĩ ra, mình làm cơm xong chạy đi chưa được bao lâu bọn họ đã đuổi đến, chắc chắn là chưa kịp ăn cơm, bởi vì chuyện của mình mà làm kinh động đến cả con rồng đen này, Đậu Đậu vô cùng hổ thẹn, vội trút thịt dê cho vào nồi áp suất, luống cuống vội vàng nạo vỏ củ cải “Minh Triết, anh ra ngoài đợi đi, một lát là xong.”
Lý Minh Triết ‘ờ’ một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi một câu, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng băng hơi đỏ lên “Em… đỡ chút nào chưa?”
Đậu Đậu ngây ra, máu nóng trên mặt đang dâng lên, vội gật gật đầu.
Lý Minh Triết xem ra cũng cảm thấy được không khí ngượng ngùng này, liền kéo cửa đi ra khỏi bếp, Lý Vũ Hiên vừa thay xong quần áo đang chạy xuống, nhìn thấy Lý Minh Triết đi ra từ bếp, ánh mắt nghiêm lại, đập vào vai anh một cái rồi đi vào bếp, vừa vào trong thì biểu hiện trên mặt lập tức thay đổi, nôn nóng chạy xung quanh Đậu Đậu còn nịnh hót “Đậu Đậu, thơm quá…”
Lý Minh Triết đứng chỗ ánh điện nhìn vào bóng dáng của hai người qua cửa kính, trong ánh mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng không rõ là ý gì.
Cơm chẳng mấy chốc đã làm xong, rất đơn giản, mỗi người một bát củ cải hầm thịt dê, một bát cơm bắt đầu ăn.
Tay Lý Minh Triết còn bó bột, ăn cơm không thuận tiện lắm, Đậu Đậu muốn qua đó bón, nhưng lại thấy ngại, đành phải cúi đầu ăn cơm, mắt len lén nhìn sắc mặt Lý Minh Triết.
Nhưng Lý Minh Triết lại không có ý muốn người ta bón.
Ăn được một nửa, Lý Vũ Hiên đưa điện thoại cho Đậu Đậu “Này, điện thoại của em bỏ quên ở nhà lúc trưa.”
Đậu Đầu ‘ờ’, nhận lấy điện thoại đặt vào túi, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình đến đại học XX vì sao mà họ biết được, nghĩ mãi vẫn không hiểu bọn họ tìm thấy mình như thế nào, thế là nhỏ tiếng hỏi “Nè… hai anh làm thế nào mà tìm được em…”
Lý Vũ Hiên đưa mắt nhìn Lý Minh Triết, ngữ khí kì quái nói “Anh anh à, chính là thích chơi truy tìm tung tích.”
“Hử?”
“Vũ Hiên” Lý Minh Triết đặt đũa xuống, mắt lại nhìn Đậu Đậu “Đó không gọi là truy tìm tung tích, ngoài cửa có mấy chiếc taxi đỗ ở đó hỏi họ biển số chiếc xe cô ấy ngồi, anh chẳng qua chỉ là gọi điện thoại hỏi địa chỉ cô ấy đến.”
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng làm… xem ra rất phức tạp.
Lý Vũ Hiên ‘hừm’ một tiếng “Đây chẳng phải gọi là truy tìm tung tích thì là gì, anh, anh xuất thân là đặc công à?”
Lý Minh Triết nghe thấy ý châm trọc trong lời nói của Lý Vũ Hiên, trên mặt không có chút biểu hiện gì nhưng ngữ điệu thì nặng nề hơn “Vũ Hiên, một người lãnh đạo thành công nhất định phải có đủ khả năng để ứng phó với những tình huống đột xuất như thế này anh ta nên biết phải làm như thế nào, phải làm gì trước, và dự liệu được kết quả của sự việc, chứ không phải là… mất đi lý trí.”
Câu nói này rõ ràng là Lý Minh Triết đang chỉ trích việc Lý Vũ Hiên chẳng hỏi rõ chuyện đã xông vào đánh Văn Minh lúc chiều.
Lý Vũ Hiên vốn dĩ đang ôm một bụng giận, Lý Minh Triết lại giáo huấn anh ta trước mặt Đậu Đậu, thực sự là rất mất mặt, lửa giận càng tăng lên ném đũa xuống bàn “Anh, anh có biết anh bình tĩnh quá không, thất tình lục dục của một con người anh đều giấu rất là kĩ, anh cho rằng anh là cao nhân hơn người sao, còn lạnh lùng nhìn thế giới này nữa!”
Nhìn thấy hai anh em họ cãi nhau, Đậu Đậu vội vàng chuyển sự chú ý “Này… Minh Triết, tay của anh không sao chứ?”
Lý Minh Triết quay mặt nhìn cô vẻ dò hỏi.
Đậu Đậu chỉ chỉ vào cánh tay bó bột của anh “Hôm nay anh đi… à, có bị đụng trúng không, ừm, hình như anh lái xe đi, xe của anh là số sàn, liệu có bị ảnh hưởng đến vết thương không?”
Lý Minh Triết khẽ chuyển cánh tay phải, Lấy lại nhịp thở, thốt ra một câu “Không sao.”
Đậu Đậu thở phào “Vậy uống nhiều canh một chút xíu, bổ sung canxi.”
Lý Vũ Hiên ngồi bên cạnh nổi cơn ghen, ‘hừm’ một tiếng lạnh băng băng “Chẳng phải là gãy xương.”
Hồ Ly yêu cái đẹp, Đậu Đậu vội lấy mấy miếng thịt dê từ bát của mình chuyển sang bát Lý Vũ Hiên “Ăn nhiều một chút, gần đây anh tiều tụy quá, cái này… khụ khụ, dưỡng sắc.”
Lý Vũ Hiên nhìn nhìn mấy miếng thịt trong bát, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một chút.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lý Minh Triết tháo bột quay lại công ty làm việc, Đậu Đậu cũng quay lại theo, vừa hay có một lớp học bồi dưỡng nghiệp vụ giám đốc, Lý Minh Triết bắt Lý Vũ Hiên tham gia lớp học này, giải quyết xong vấn đề buổi trưa Lý Vũ Hiên cứ sang cuốn lấy Đậu Đậu.
“A lô, Châu tổng, tôi xuống dưới rồi, anh đang ở đâu?”
Đậu Đậu lén lút cầm túi chạy xuống chỗ đỗ xe, nhìn ngó bốn phía, một chiếc xe Passat đen đang nhấp nháy đèn, Đậu Đậu nhìn thấy vội bước nhanh qua đó.
“Phù phù…”
Đậu Đậu vỗ ngực “Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt nữa bị Lý Vũ Hiên phát hiện…”
Vừa rồi Lý Vũ Hiên gọi điện đến, nói mấy ngày này phải ra ngoài học, không thể cùng cô về nhà được, còn ấm ức và rứt khoát nói với cô, không cho phép cô ngồi xe của anh trai mình.
Đậu Đậu muốn nói, có xem như cô muốn ngồi, thì cũng chẳng dám ngồi, trong tòa nhà có nhiều người như vậy, nhìn thấy còn cho rằng mình được ưu ái, tin này mà truyền ra ngoài… thật không sống nổi mất, hơn nữa, xe của Lý Minh Triết… ngồi vào cũng rất ngượng ngùng, hai người chẳng nói câu gì, có khi gặp tắc đường, chỉ cảm thấy ngượng ngùng đến mức chẳng dám cử động.
Nhưng Lý Vũ Hiên hình như phải lên máy bay nên cúp máy rất nhanh.
Châu Long Phát khởi động xe, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt “Lý Vũ Hiên, em trai của Lý Minh Triết, có phải em cũng đồng ý với anh ta sau này không gặp anh?”
Đậu Đậu mở to mắt ngạc nhiên “Sao anh lại biết?”
Châu Long Phát cười không nói gì.
Hai người đi đến một tiệm ăn nhỏ, tuy lái xe đến một nơi rất hẻo lánh, nhưng trước cửa có cả đoàn người xếp hàng, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu vào, tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Đậu Đậu khẽ thốt lên kinh ngạc “Chỗ này nhiều người quá.”
Châu Long Phát cười nói “Đúng vậy, nếu như không hẹn trước từ sáng, bây giờ sợ rằng phải đợi cả tiếng mới có chỗ”
Lúc này, đúng lúc có một nhân viên phục vụ đeo tạp dề bưng một khay sắt đựng tôm hùm nhanh chóng đi đến, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn thấy những con tôm đỏ hồng như vậy lại còn rất là thơm, thật là khiến người khác không thể kìm được ứa nước miếng ra.
Châu Long Phát đã gọi điện thoại đến trước, cho nên họ đã làm trước đĩa tôm này và mang lên rất nhanh, chẳng nói lời nào bắt đầu bữa ăn, tôm hùm vừa mềm vừa thơm, tươi ngon vô cùng, lại còn được cho thêm vào loại hương vị để tăng thêm mùi thơm, khiến người ta không thể kìm nổi cảm giác muốn ăn, cả đĩa tôm to chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Châu Long Phát còn gọi thêm mấy chiếc bánh nướng to bằng bàn tay.
Những chiếc bánh nhỏ nhỏ mỏng mỏng mới được nướng ra lò, cầm trong tay còn âm ấm, vừa ngon vừa thơm, bên trên được rắc dầy vừng đen, dưới với nước sốt tương màu tương, vừa cho vào miệng chỉ thấy có cảm giác ngon miệng hấp dẫn vô cùng.
Khắp mặt Đậu Đậu dính dầu, Châu Long Phát rút khăn giấy ra đưa giúp Đậu Đậu lau dầu dính trên mặt.
Ánh mắt vô cùng ấm áp…
Đậu Đậu hơi hoang mang, đột nhiên ý thức được anh ấy đang lau mặt giúp mình, vội vàng cúi đầu, lấy giấy ăn từ trong túi ra tự mình lau, Châu Long Phát cười cười, rút tay về rất tự nhiên.
Mất mặt quá, Đậu Đậu thấy vô cùng lúng túng “… Thật là ngon đến mức quên cả hình tượng.”
Châu Long Phát nói “Ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, nếu như thấy được thứ mà mình thích ăn mà còn làm bộ quý tộc, vậy đúng là rất mệt, người ta, nên làm theo lòng mình sống tự do tự tại một chút.”
Đậu Đậu ấn tay lên mặt ra sức gật đầu.
Ăn cơm xong, Châu Long Phát lái xe đưa Đậu Đậu về, phía sau dường như có chiếc xe theo đuôi, Châu Long Phát không biểu hiện gì nhìn kính chiếu hậu mấy lần, đi cả đoạn đường dài mà Đậu Đậu chẳng phát hiện ra điều gì, cuối cùng cũng phát hiện ra có gì khác thường, Châu Long Phát lái xe tranh đường với rất nhiều người, chỗ nào tắc đường liền đi vào chỗ đó.
Đi đúng được một tiếng đồng hồ, xe của Châu Long Phát cuối cùng cũng chen lên một cây cầy vượt.
Đậu Đậu lo lắng hỏi “Châu tổng, phía sau hình như có người theo đuôi chúng ta.”
Châu Long Phát cười nói “Không sao.”
“Nhưng…” Đậu Đậu nhìn thấy ánh mắt tang thương nhưng rất ấm áp của người đàn ông, quyết định không hỏi nữa, nếu như gặp phải trận nở núi nguy hiểm như vậy anh ấy còn có thể kiên định như vậy, vậy thì còn cần gì phải lo lắng nữa “Vâng.”
Xe chen chúc ở chỗ tắc tiến lên phía trước chậm chạp, thấy phía trước có một chỗ rẽ nhỏ, Châu Long Phát đột nhiên đánh tay lái sang hướng đó, nhấn mạnh chân ga cho chiếc xe chạy vọt khỏi đám đông chạy nhanh vào ngõ nhỏ.
Đậu Đậu sớm đã nhận được chỉ thị của Châu Long Phát, nắm chặt dây an toàn, chiếc xe chạy điên cuồng vào con ngõ nhỏ hẹp chỉ rộng đủ cho một chiếc xe chạy, chớp mắt cái đã bỏ rơi hai chiếc xe kia lại phía sau, Châu Long Phát mặt trầm lặng như nước, xe chạy nhanh như bay, lái hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước một trung tâm buôn bán lớn để Đậu Đậu xuống xe.
“Vào trong đi dạo một vòng, sau đó gọi taxi về, khi nào về đến nơi thì gọi điện cho anh.”
Châu Long Phát dặn dò xong, mỉm cười với Đậu Đậu cho cô yên tâm, rồi lên xe lái đi, Đậu Đậu nghe lời anh ta, sau khi nhìn thấy chiếc Passat đi khuất thì đi vào trung tâm lượn một vòng, đi mấy tầng lầu dạo một lượt rồi mới gọi xe về, nhưng, cuối cùng vẫn về muộn, Đậu Đậu nhẹ chân nhẹ tay lẻn vào phòng thư ký, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Em đến đây cho anh.”
Đậu Đậu thở dài, bị bắt quả tang rồi, cúi đầu ủ rũ đi đến phòng tổng giám đốc, Lý Minh Triết mặt mũi hằm hằm ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn đá “Thư kí Hùng, buổi trưa cô đi đâu, tại sao lại đến muộn gần một tiếng đồng hồ?”
Đậu Đậu mắc nghẹn, đứng mãi chẳng nói lên lời.
Lý Minh Triết đứng dậy, đi đến trước mặt Đậu Đậu, cúi đầu khe khẽ thở “Em lại ra ngoài ăn cơm cùng anh ta?”
Mùi thơm đặc biệt này không phải là mùi thức ăn của nhà ăn trong công ty, Lý Vũ Hiên không ở đây, công ty của Điền Tĩnh lại cách đây rất xa, không thể nào có người bạn nào khác đến đón cô ấy đi ăn cơm, vậy chắc chắn là Châu Long Phát rồi.
Thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi, cộng với thời gian đến muộn gần một tiếng, tổng cộng là hai tiếng rưỡi, bọn họ… rốt cuộc đã đi đâu làm gì?!
Đậu Đậu cúi đầu, xem như là thừa nhận.
Gân xanh trên trán Lý Minh Triết lại nổi hết cả lên, u ám hỏi “Em có còn nhớ đã đồng ý với anh chuyện gì không?”
Đậu Đậu ấp úng “Không được đi ra ngoài với anh ấy…”
“Không phải là không muốn cho em với anh ta gặp mặt, mà là người đàn ông này bối cảnh phức tạp, tuy anh ta làm ăn rất thành công, nhưng thân phận rất thần bí” Lý Minh Triết thở dài “Em có nhớ anh ta thường xuyên phải đổi xe chứ, anh ta rất ít khi đi xe của mình, mà luân chuyển đổi xe của trợ lý hoặc vệ sĩ lái.”
“Vệ sĩ?”
Đậu Đậu mở trừng mắt “Cái đó không phải chỉ trong tivi mới có sao…”
Lý Minh Triết khẽ xoa xoa đầu Đậu Đậu “Trong hiện thực cũng có, trợ lý của anh ta có khi cũng kiêm luôn chức vụ vệ sĩ.”
Nghĩ lại chiếc xe bám đuôi lúc trưa, Đậu Đậu cũng hơi tin những lời của Lý Minh Triết, vốn dĩ chẳng bảo giờ tin người nho nhã dịu dàng như vậy lại là xã hội đen, nhưng từ việc anh ta có thể bình tĩnh không thay đổi sắc mặt khi gặp cảnh núi nở, và lúc nào cũng ẩn chứa khí chất ép bức người, khí chất của người đàn ông đó càng thêm thần bí.
Đậu Đậu hốt hốt hoảng hoảng quay lại phòng làm việc, ngồi rất lâu mới lấy lại tinh thần, tập trung vào làm việc.
Buổi chiều Châu Long Phát gọi điện đến “Hùng tiểu thư, buổi trưa có làm em sợ không?”
“Không có không có” Đậu Đậu vội nói “vừa hay tôi đang muốn đi dạo phố, hì hì, thuận đường.’
Châu Long Phát biết Đậu Đậu đang tìm cớ, cũng hùa theo, nói đùa vài câu, Châu Long Phát hỏi như vô tình “Tan làm em đi xe bus, hay là đi nhờ xe của đồng nghiệp?”
Đậu Đậu nói “Ừm, trước đây ngồi xe của Lý Vũ Hiên, nhưng, mấy ngày này chỉ có thể ngồi xe bus, anh ấy đi học rồi.”
“Lý tổng cũng thuận đường mà, sao cô không ngồi xe của anh ấy?”
Đậu Đậu bịt điện thoại lại, nhìn ngó xung quanh “Không được đâu…”
Châu Long Phát khẽ cười nói “Có chuyện gì vậy, mấy ngày này thời tiết không tốt, có thể có mưa, hay là… (ngừng một lát) anh đưa em nhé.”
Đậu Đậu vội xua tay “Không cần đâu, không cần đâu.”
Đột nhiên nhớ ra, anh ta lại quan tâm đến việc tan làm mình về như thế nào, chẳng lẽ là mình… bị rơi vào tầm ngắm?!
“Chuyện này, Châu tổng, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc nói một chút, xem anh ấy có thể đưa tôi về không, anh yên tâm, ngoài đi làm ra tôi chẳng có sở thích nào khác, cũng không thích dạo phố, buổi tối cũng chẳng đi ra ngoài…”
Châu Long Phát hiểu rõ Đậu Đậu đang cố nói với mình là cô ấy sẽ chú ý an toàn, mới từ từ nhẹ lòng, cô gái nhìn có vẻ hơi ngốc này có lúc cũng thông minh đột xuất như thế này, không kìm được cảm giác vui vẻ trong lòng “Được rồi, vài bữa nữa lại mời cô ăn cơm, coi như giải tỏa.”
“Được.”
Đậu Đậu đồng ý luôn, đặt điện thoại xuống bắt đầu rên rỉ, phải nói thế nào đây, tổng giám đốc làm sao lại đưa mình về cùng chứ? Còn nữa, Lý Vũ Hiên sớm đã đặc biệt nhấn mạnh, không cho phép mình đi xe của anh trai anh ta… thầm oán…
Thôi bỏ đi, hay là gọi taxi vậy.
Nhưng mà, khi Đậu Đậu ngồi trong xe taxi, thì bị mấy chiếc xe màu đen không có biển số chặn trước chỗ cách biệt thự mấy km, lúc đó mới hối hận là sao lúc tan làm không mặt dầy đi nhờ xe của Lý Minh Triết.
Nhưng bây giờ, làm thế nào đây…
Vốn dĩ Lý Vũ Hiên không muốn quay về biệt thự, định cùng ai đó ở riêng cùng nhau một đêm trong câu lạc bộ, nhân tiện tăng cường tình cảm, nhưng Đậu Đậu lại ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói rất thành thật với anh ta “Hồ Ly, anh của anh vẫn chưa ăn cơm tối, chúng ta phải về thôi.”
Lý Vũ Hiên nổi giận ấm ức, cô gái ngốc nghếch này, làm người ta tức chết mất, mình đối với cô ấy tốt như vậy, tại sao cô ấy lại cứ đi quan tâm lo lắng cho người đàn ông khác chứ, lúc nào cũng chẳng đặt mình vào vị trí quan trọng trong cuộc sống, nghĩ lại trước kia khi còn ở Mỹ, mỗi ngày chưa đến tối đã nhận được vô số cuộc điện thoại của các người đẹp, những mĩ nhân ngồi cùng xe thì không lúc nào dưới ba người, vậy mà bây giờ, cẩn cẩn thận thận bảo vệ đúng một người, kết quả là người ta chẳng thèm coi mình là gì.
Thật thất bại…
Trong nhà không còn rau, Đậu Đậu đi siêu thị mua rau, Lý Vũ Hiên thượt mặt ra không cho đi “Người em như thế này… tối nấu chút mì ăn là được rồi.”
“Vậy làm sao mà được được” Đậu Đậu kiên định phản đối “Mì ăn liền là thực phẩm rác rưởi vừa nóng mà hàm lượng chất dinh dưỡng lại ít, còn dễ gây ra bệnh dạ dày, em vẫn nên đi mua rau thì hơn, tổng giám đốc gần đây khí sắc dường như rất kém…”
Lý Vũ Hiên không kìm được đùng đùng nổi giận “sao lúc nào em cũng nghĩ đến anh ta vậy!”
Hồ Ly đột nhiên cắn răng nổi xung lên, Đậu Đậu sợ hãi rúm lại, cúi gằm đầu xuống vân vê vạt áo nhỏ tiếng nói “Anh ấy cứu em nên bị thương, em ngủ còn khiến cho vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn và sốt nữa, chăm sóc anh ấy… là việc nên làm mà, hơn nữa, tay anh ấy còn bị bó bột, nếu ăn không đủ chất nhỡ để lại di chứng em sẽ rất áy náy…”
Lý Vũ Hiên tức giận ôm chặt đầu đùng đùng kéo cửa xe xuống.
Lại là chuyện lần đó, tại sao người người khi đó nhảy xuống cùng với cô ấy không phải là mình chứ, tại sao người bị thương bị sốt không phải là mình chứ?! Lý Vũ Hiên hận không tả nổi, vừa hận tên khốn Lý Tiểu Lỗi làm loạn để cho Lý Minh Triết có cơ hội đó, lại hận bản thân mình vô dụng sao mà đến đứng còn đứng không vững.
Đậu Đậu ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt Lý Vũ Hiên thoắt ẩn thoắt hiện, không rõ buồn vui, đột nhiên nhớ lại hôm đó Lý Vũ Hiên còn thảm hại hơn cả mình với Lý Minh Triết, anh ta sợ trời mưa như vậy, hôm đó sấm chớp lại đáng sợ như vậy, hơn nữa còn ở trên núi, sấm chớp đáng sợ như vậy mà lại chẳng có chỗ để trú, Hồ Ly chắc chắn là kinh sợ lắm.
Đậu Đậu giơ tay ra, xoa xoa vào mái tóc rối bù của Lý Vũ Hiên “Xoa xoa lông, không sợ nữa.”
Trái tim đang sôi sùng sục đột nhiên bình tĩnh lại, Lý Vũ Hiên không biết là bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vuốt thẳng những sợ lông rối bù của mình, hay là giọng nói khe khẽ kia lấp đầy trái tim trống vắng của mình.
“Được rồi, em cần cái gì, anh đi mua.”
Lý Vũ Hiên thỏa hiệp, Đậu Đậu nghĩ một lát, quyết định làm món đơn giản một chút, hôm đó Lý Minh Triết hơi sốt nhẹ cũng không biết đã hết hay chưa, người đó có đánh chết cũng không chịu uống thuốc… ăn chút đồ ăn ấm để giảm phong hàn “Ừm, mua một cân thịt dê, lại mua thêm một củ cải trắng mập mập nữa, còn cần một ít hạt tiêu trắng.”
“Những thứ này à?”
Đậu Đậu gật gật đầu, nhếch miệng cười để lộ ra hai chiếc răng nhỏ “Hồ Ly, anh mua được đúng ba thứ này là đã giỏi lắm rồi.”
Lý Vũ Hiên:…! ! (Hừm, coi thường người khác quá!)
Lý Vũ Hiên xuống xe chạy vào siêu thị, sự lo lắng của Đậu Đậu quả là không thừa, Lý Vũ Hiên ở siêu thị chọn rất lâu cũng không phân biệt được thịt dê và thịt lợn, cuối cùng đành phải nhờ một người đẹp, bảo cô ta mua giúp mình ba thứ này, Lý Vũ Hiên sách đồ đặt vào xe, cười báo cáo công trạng với Đậu Đậu “Thế nào, đúng chứ?”
Đậu Đậu giở ra nhìn nhìn, lẩm bẩm kì quái “Anh hóa ra có thể mua đúng…”
Lý Vũ Hiên đắc ý ‘hừm’ một tiếng, quá trình và phương thức không quan trọng, quan trọng là kết quả, xem ra chắc phải chịu khó đi siêu thị nhiều hơn rồi, sau này khi đưa cô ấy đi mua đồ sẽ không bị làm trò cười.
Nghĩ đến đây, xe đã vào đến nhà để xe trong biệt thự, Đậu Đậu xách chiếc túi vào nhà bếp, Lý Vũ Hiên đi phía sau hét lên “Đậu Đậu em đặt xuống cho anh, chỗ đồ nặng như vậy!”
Nước sôi, thịt dê kết thành một khối, bỏ vào trong nồi nước sôi để trần qua bớt chỗ máu dính bên ngoài, sau đó cho vào nồi hầm nhỏ lửa, Đậu Đậu lục tìm các thứ trong nhà bếp để tìm gia vị, Lý Minh Triết đột nhiên xuất đi vào, Đậu Đậu quay người nhìn thấy anh, ngượng ngùng cúi đầu mặt từ từ đỏ lên.
Anh ấy… cũng nhìn thấy bệnh án.
Lý Minh Triết xem như không có chuyện gì, đi một vòng trong bếp khác thường, đột nhiên hỏi một câu “Khi nào làm xong?”
“Sao?”
“Anh đói rồi.”
Đậu Đậu vội vàng chỉ vào cái nồi đang bốc khói nghi ngút “… Chắc khoảng một tiếng nữa.”
“Lâu như vậy” Lý Minh Triết dường như hơi thất vọng, xoa dạ dày quay người định đi, Đậu Đậu vội hỏi “À, dùng nồi áp suất thì khoảng 20 phút là được, nhưng chắc mùi vị sẽ không ngon bằng, anh thật sự đói lắm rồi à?”
Lý Minh Triết tiện mồm nói “Ừ, buổi trưa quên ăn cơm.”
Lúc này Đậu Đậu mới nghĩ ra, mình làm cơm xong chạy đi chưa được bao lâu bọn họ đã đuổi đến, chắc chắn là chưa kịp ăn cơm, bởi vì chuyện của mình mà làm kinh động đến cả con rồng đen này, Đậu Đậu vô cùng hổ thẹn, vội trút thịt dê cho vào nồi áp suất, luống cuống vội vàng nạo vỏ củ cải “Minh Triết, anh ra ngoài đợi đi, một lát là xong.”
Lý Minh Triết ‘ờ’ một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi một câu, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng băng hơi đỏ lên “Em… đỡ chút nào chưa?”
Đậu Đậu ngây ra, máu nóng trên mặt đang dâng lên, vội gật gật đầu.
Lý Minh Triết xem ra cũng cảm thấy được không khí ngượng ngùng này, liền kéo cửa đi ra khỏi bếp, Lý Vũ Hiên vừa thay xong quần áo đang chạy xuống, nhìn thấy Lý Minh Triết đi ra từ bếp, ánh mắt nghiêm lại, đập vào vai anh một cái rồi đi vào bếp, vừa vào trong thì biểu hiện trên mặt lập tức thay đổi, nôn nóng chạy xung quanh Đậu Đậu còn nịnh hót “Đậu Đậu, thơm quá…”
Lý Minh Triết đứng chỗ ánh điện nhìn vào bóng dáng của hai người qua cửa kính, trong ánh mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng không rõ là ý gì.
Cơm chẳng mấy chốc đã làm xong, rất đơn giản, mỗi người một bát củ cải hầm thịt dê, một bát cơm bắt đầu ăn.
Tay Lý Minh Triết còn bó bột, ăn cơm không thuận tiện lắm, Đậu Đậu muốn qua đó bón, nhưng lại thấy ngại, đành phải cúi đầu ăn cơm, mắt len lén nhìn sắc mặt Lý Minh Triết.
Nhưng Lý Minh Triết lại không có ý muốn người ta bón.
Ăn được một nửa, Lý Vũ Hiên đưa điện thoại cho Đậu Đậu “Này, điện thoại của em bỏ quên ở nhà lúc trưa.”
Đậu Đầu ‘ờ’, nhận lấy điện thoại đặt vào túi, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình đến đại học XX vì sao mà họ biết được, nghĩ mãi vẫn không hiểu bọn họ tìm thấy mình như thế nào, thế là nhỏ tiếng hỏi “Nè… hai anh làm thế nào mà tìm được em…”
Lý Vũ Hiên đưa mắt nhìn Lý Minh Triết, ngữ khí kì quái nói “Anh anh à, chính là thích chơi truy tìm tung tích.”
“Hử?”
“Vũ Hiên” Lý Minh Triết đặt đũa xuống, mắt lại nhìn Đậu Đậu “Đó không gọi là truy tìm tung tích, ngoài cửa có mấy chiếc taxi đỗ ở đó hỏi họ biển số chiếc xe cô ấy ngồi, anh chẳng qua chỉ là gọi điện thoại hỏi địa chỉ cô ấy đến.”
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng làm… xem ra rất phức tạp.
Lý Vũ Hiên ‘hừm’ một tiếng “Đây chẳng phải gọi là truy tìm tung tích thì là gì, anh, anh xuất thân là đặc công à?”
Lý Minh Triết nghe thấy ý châm trọc trong lời nói của Lý Vũ Hiên, trên mặt không có chút biểu hiện gì nhưng ngữ điệu thì nặng nề hơn “Vũ Hiên, một người lãnh đạo thành công nhất định phải có đủ khả năng để ứng phó với những tình huống đột xuất như thế này anh ta nên biết phải làm như thế nào, phải làm gì trước, và dự liệu được kết quả của sự việc, chứ không phải là… mất đi lý trí.”
Câu nói này rõ ràng là Lý Minh Triết đang chỉ trích việc Lý Vũ Hiên chẳng hỏi rõ chuyện đã xông vào đánh Văn Minh lúc chiều.
Lý Vũ Hiên vốn dĩ đang ôm một bụng giận, Lý Minh Triết lại giáo huấn anh ta trước mặt Đậu Đậu, thực sự là rất mất mặt, lửa giận càng tăng lên ném đũa xuống bàn “Anh, anh có biết anh bình tĩnh quá không, thất tình lục dục của một con người anh đều giấu rất là kĩ, anh cho rằng anh là cao nhân hơn người sao, còn lạnh lùng nhìn thế giới này nữa!”
Nhìn thấy hai anh em họ cãi nhau, Đậu Đậu vội vàng chuyển sự chú ý “Này… Minh Triết, tay của anh không sao chứ?”
Lý Minh Triết quay mặt nhìn cô vẻ dò hỏi.
Đậu Đậu chỉ chỉ vào cánh tay bó bột của anh “Hôm nay anh đi… à, có bị đụng trúng không, ừm, hình như anh lái xe đi, xe của anh là số sàn, liệu có bị ảnh hưởng đến vết thương không?”
Lý Minh Triết khẽ chuyển cánh tay phải, Lấy lại nhịp thở, thốt ra một câu “Không sao.”
Đậu Đậu thở phào “Vậy uống nhiều canh một chút xíu, bổ sung canxi.”
Lý Vũ Hiên ngồi bên cạnh nổi cơn ghen, ‘hừm’ một tiếng lạnh băng băng “Chẳng phải là gãy xương.”
Hồ Ly yêu cái đẹp, Đậu Đậu vội lấy mấy miếng thịt dê từ bát của mình chuyển sang bát Lý Vũ Hiên “Ăn nhiều một chút, gần đây anh tiều tụy quá, cái này… khụ khụ, dưỡng sắc.”
Lý Vũ Hiên nhìn nhìn mấy miếng thịt trong bát, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một chút.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lý Minh Triết tháo bột quay lại công ty làm việc, Đậu Đậu cũng quay lại theo, vừa hay có một lớp học bồi dưỡng nghiệp vụ giám đốc, Lý Minh Triết bắt Lý Vũ Hiên tham gia lớp học này, giải quyết xong vấn đề buổi trưa Lý Vũ Hiên cứ sang cuốn lấy Đậu Đậu.
“A lô, Châu tổng, tôi xuống dưới rồi, anh đang ở đâu?”
Đậu Đậu lén lút cầm túi chạy xuống chỗ đỗ xe, nhìn ngó bốn phía, một chiếc xe Passat đen đang nhấp nháy đèn, Đậu Đậu nhìn thấy vội bước nhanh qua đó.
“Phù phù…”
Đậu Đậu vỗ ngực “Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt nữa bị Lý Vũ Hiên phát hiện…”
Vừa rồi Lý Vũ Hiên gọi điện đến, nói mấy ngày này phải ra ngoài học, không thể cùng cô về nhà được, còn ấm ức và rứt khoát nói với cô, không cho phép cô ngồi xe của anh trai mình.
Đậu Đậu muốn nói, có xem như cô muốn ngồi, thì cũng chẳng dám ngồi, trong tòa nhà có nhiều người như vậy, nhìn thấy còn cho rằng mình được ưu ái, tin này mà truyền ra ngoài… thật không sống nổi mất, hơn nữa, xe của Lý Minh Triết… ngồi vào cũng rất ngượng ngùng, hai người chẳng nói câu gì, có khi gặp tắc đường, chỉ cảm thấy ngượng ngùng đến mức chẳng dám cử động.
Nhưng Lý Vũ Hiên hình như phải lên máy bay nên cúp máy rất nhanh.
Châu Long Phát khởi động xe, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt “Lý Vũ Hiên, em trai của Lý Minh Triết, có phải em cũng đồng ý với anh ta sau này không gặp anh?”
Đậu Đậu mở to mắt ngạc nhiên “Sao anh lại biết?”
Châu Long Phát cười không nói gì.
Hai người đi đến một tiệm ăn nhỏ, tuy lái xe đến một nơi rất hẻo lánh, nhưng trước cửa có cả đoàn người xếp hàng, Châu Long Phát đưa Đậu Đậu vào, tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Đậu Đậu khẽ thốt lên kinh ngạc “Chỗ này nhiều người quá.”
Châu Long Phát cười nói “Đúng vậy, nếu như không hẹn trước từ sáng, bây giờ sợ rằng phải đợi cả tiếng mới có chỗ”
Lúc này, đúng lúc có một nhân viên phục vụ đeo tạp dề bưng một khay sắt đựng tôm hùm nhanh chóng đi đến, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, nhìn thấy những con tôm đỏ hồng như vậy lại còn rất là thơm, thật là khiến người khác không thể kìm được ứa nước miếng ra.
Châu Long Phát đã gọi điện thoại đến trước, cho nên họ đã làm trước đĩa tôm này và mang lên rất nhanh, chẳng nói lời nào bắt đầu bữa ăn, tôm hùm vừa mềm vừa thơm, tươi ngon vô cùng, lại còn được cho thêm vào loại hương vị để tăng thêm mùi thơm, khiến người ta không thể kìm nổi cảm giác muốn ăn, cả đĩa tôm to chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Châu Long Phát còn gọi thêm mấy chiếc bánh nướng to bằng bàn tay.
Những chiếc bánh nhỏ nhỏ mỏng mỏng mới được nướng ra lò, cầm trong tay còn âm ấm, vừa ngon vừa thơm, bên trên được rắc dầy vừng đen, dưới với nước sốt tương màu tương, vừa cho vào miệng chỉ thấy có cảm giác ngon miệng hấp dẫn vô cùng.
Khắp mặt Đậu Đậu dính dầu, Châu Long Phát rút khăn giấy ra đưa giúp Đậu Đậu lau dầu dính trên mặt.
Ánh mắt vô cùng ấm áp…
Đậu Đậu hơi hoang mang, đột nhiên ý thức được anh ấy đang lau mặt giúp mình, vội vàng cúi đầu, lấy giấy ăn từ trong túi ra tự mình lau, Châu Long Phát cười cười, rút tay về rất tự nhiên.
Mất mặt quá, Đậu Đậu thấy vô cùng lúng túng “… Thật là ngon đến mức quên cả hình tượng.”
Châu Long Phát nói “Ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, nếu như thấy được thứ mà mình thích ăn mà còn làm bộ quý tộc, vậy đúng là rất mệt, người ta, nên làm theo lòng mình sống tự do tự tại một chút.”
Đậu Đậu ấn tay lên mặt ra sức gật đầu.
Ăn cơm xong, Châu Long Phát lái xe đưa Đậu Đậu về, phía sau dường như có chiếc xe theo đuôi, Châu Long Phát không biểu hiện gì nhìn kính chiếu hậu mấy lần, đi cả đoạn đường dài mà Đậu Đậu chẳng phát hiện ra điều gì, cuối cùng cũng phát hiện ra có gì khác thường, Châu Long Phát lái xe tranh đường với rất nhiều người, chỗ nào tắc đường liền đi vào chỗ đó.
Đi đúng được một tiếng đồng hồ, xe của Châu Long Phát cuối cùng cũng chen lên một cây cầy vượt.
Đậu Đậu lo lắng hỏi “Châu tổng, phía sau hình như có người theo đuôi chúng ta.”
Châu Long Phát cười nói “Không sao.”
“Nhưng…” Đậu Đậu nhìn thấy ánh mắt tang thương nhưng rất ấm áp của người đàn ông, quyết định không hỏi nữa, nếu như gặp phải trận nở núi nguy hiểm như vậy anh ấy còn có thể kiên định như vậy, vậy thì còn cần gì phải lo lắng nữa “Vâng.”
Xe chen chúc ở chỗ tắc tiến lên phía trước chậm chạp, thấy phía trước có một chỗ rẽ nhỏ, Châu Long Phát đột nhiên đánh tay lái sang hướng đó, nhấn mạnh chân ga cho chiếc xe chạy vọt khỏi đám đông chạy nhanh vào ngõ nhỏ.
Đậu Đậu sớm đã nhận được chỉ thị của Châu Long Phát, nắm chặt dây an toàn, chiếc xe chạy điên cuồng vào con ngõ nhỏ hẹp chỉ rộng đủ cho một chiếc xe chạy, chớp mắt cái đã bỏ rơi hai chiếc xe kia lại phía sau, Châu Long Phát mặt trầm lặng như nước, xe chạy nhanh như bay, lái hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước một trung tâm buôn bán lớn để Đậu Đậu xuống xe.
“Vào trong đi dạo một vòng, sau đó gọi taxi về, khi nào về đến nơi thì gọi điện cho anh.”
Châu Long Phát dặn dò xong, mỉm cười với Đậu Đậu cho cô yên tâm, rồi lên xe lái đi, Đậu Đậu nghe lời anh ta, sau khi nhìn thấy chiếc Passat đi khuất thì đi vào trung tâm lượn một vòng, đi mấy tầng lầu dạo một lượt rồi mới gọi xe về, nhưng, cuối cùng vẫn về muộn, Đậu Đậu nhẹ chân nhẹ tay lẻn vào phòng thư ký, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Em đến đây cho anh.”
Đậu Đậu thở dài, bị bắt quả tang rồi, cúi đầu ủ rũ đi đến phòng tổng giám đốc, Lý Minh Triết mặt mũi hằm hằm ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn đá “Thư kí Hùng, buổi trưa cô đi đâu, tại sao lại đến muộn gần một tiếng đồng hồ?”
Đậu Đậu mắc nghẹn, đứng mãi chẳng nói lên lời.
Lý Minh Triết đứng dậy, đi đến trước mặt Đậu Đậu, cúi đầu khe khẽ thở “Em lại ra ngoài ăn cơm cùng anh ta?”
Mùi thơm đặc biệt này không phải là mùi thức ăn của nhà ăn trong công ty, Lý Vũ Hiên không ở đây, công ty của Điền Tĩnh lại cách đây rất xa, không thể nào có người bạn nào khác đến đón cô ấy đi ăn cơm, vậy chắc chắn là Châu Long Phát rồi.
Thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi, cộng với thời gian đến muộn gần một tiếng, tổng cộng là hai tiếng rưỡi, bọn họ… rốt cuộc đã đi đâu làm gì?!
Đậu Đậu cúi đầu, xem như là thừa nhận.
Gân xanh trên trán Lý Minh Triết lại nổi hết cả lên, u ám hỏi “Em có còn nhớ đã đồng ý với anh chuyện gì không?”
Đậu Đậu ấp úng “Không được đi ra ngoài với anh ấy…”
“Không phải là không muốn cho em với anh ta gặp mặt, mà là người đàn ông này bối cảnh phức tạp, tuy anh ta làm ăn rất thành công, nhưng thân phận rất thần bí” Lý Minh Triết thở dài “Em có nhớ anh ta thường xuyên phải đổi xe chứ, anh ta rất ít khi đi xe của mình, mà luân chuyển đổi xe của trợ lý hoặc vệ sĩ lái.”
“Vệ sĩ?”
Đậu Đậu mở trừng mắt “Cái đó không phải chỉ trong tivi mới có sao…”
Lý Minh Triết khẽ xoa xoa đầu Đậu Đậu “Trong hiện thực cũng có, trợ lý của anh ta có khi cũng kiêm luôn chức vụ vệ sĩ.”
Nghĩ lại chiếc xe bám đuôi lúc trưa, Đậu Đậu cũng hơi tin những lời của Lý Minh Triết, vốn dĩ chẳng bảo giờ tin người nho nhã dịu dàng như vậy lại là xã hội đen, nhưng từ việc anh ta có thể bình tĩnh không thay đổi sắc mặt khi gặp cảnh núi nở, và lúc nào cũng ẩn chứa khí chất ép bức người, khí chất của người đàn ông đó càng thêm thần bí.
Đậu Đậu hốt hốt hoảng hoảng quay lại phòng làm việc, ngồi rất lâu mới lấy lại tinh thần, tập trung vào làm việc.
Buổi chiều Châu Long Phát gọi điện đến “Hùng tiểu thư, buổi trưa có làm em sợ không?”
“Không có không có” Đậu Đậu vội nói “vừa hay tôi đang muốn đi dạo phố, hì hì, thuận đường.’
Châu Long Phát biết Đậu Đậu đang tìm cớ, cũng hùa theo, nói đùa vài câu, Châu Long Phát hỏi như vô tình “Tan làm em đi xe bus, hay là đi nhờ xe của đồng nghiệp?”
Đậu Đậu nói “Ừm, trước đây ngồi xe của Lý Vũ Hiên, nhưng, mấy ngày này chỉ có thể ngồi xe bus, anh ấy đi học rồi.”
“Lý tổng cũng thuận đường mà, sao cô không ngồi xe của anh ấy?”
Đậu Đậu bịt điện thoại lại, nhìn ngó xung quanh “Không được đâu…”
Châu Long Phát khẽ cười nói “Có chuyện gì vậy, mấy ngày này thời tiết không tốt, có thể có mưa, hay là… (ngừng một lát) anh đưa em nhé.”
Đậu Đậu vội xua tay “Không cần đâu, không cần đâu.”
Đột nhiên nhớ ra, anh ta lại quan tâm đến việc tan làm mình về như thế nào, chẳng lẽ là mình… bị rơi vào tầm ngắm?!
“Chuyện này, Châu tổng, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc nói một chút, xem anh ấy có thể đưa tôi về không, anh yên tâm, ngoài đi làm ra tôi chẳng có sở thích nào khác, cũng không thích dạo phố, buổi tối cũng chẳng đi ra ngoài…”
Châu Long Phát hiểu rõ Đậu Đậu đang cố nói với mình là cô ấy sẽ chú ý an toàn, mới từ từ nhẹ lòng, cô gái nhìn có vẻ hơi ngốc này có lúc cũng thông minh đột xuất như thế này, không kìm được cảm giác vui vẻ trong lòng “Được rồi, vài bữa nữa lại mời cô ăn cơm, coi như giải tỏa.”
“Được.”
Đậu Đậu đồng ý luôn, đặt điện thoại xuống bắt đầu rên rỉ, phải nói thế nào đây, tổng giám đốc làm sao lại đưa mình về cùng chứ? Còn nữa, Lý Vũ Hiên sớm đã đặc biệt nhấn mạnh, không cho phép mình đi xe của anh trai anh ta… thầm oán…
Thôi bỏ đi, hay là gọi taxi vậy.
Nhưng mà, khi Đậu Đậu ngồi trong xe taxi, thì bị mấy chiếc xe màu đen không có biển số chặn trước chỗ cách biệt thự mấy km, lúc đó mới hối hận là sao lúc tan làm không mặt dầy đi nhờ xe của Lý Minh Triết.
Nhưng bây giờ, làm thế nào đây…
/78
|