“Anh mới vừa rồi gọi em làm gì?” Bắc Đường Yên ngồi trên xe, ghế tài xế bên trái chính là Tô Ức Thần.
“Yên, em nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu?” Tô Ức Thần giả ngu, không cần suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược lại.
“Ức Thần, thật ra thì anh cũng là một người con trai tốt, anh xem em đã hai mươi chín rồi, ngày nào người trong nhà cũng thúc giục em mau mau lập gia đình, chị em tốt đều đã tìm được chốn trở về, còn anh ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có, nếu không anh cưới em đi, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người trong nhà cũng rất thích chúng ta thành vợ chồng đó không phải sao, em đi đề nghị với bác trai bác gái, anh cũng trưởng thành rồi, cũng nên có một mái nhà.”
“Đừng, anh sai rồi, Yên, anh biết sai rồi, chẳng phải là anh đang phối hợp với em sao, em thích người con trai kia như vậy, dáng dấp rất tốt, một người chính trực, chỉ là cảm thấy anh ta có chút ngu ngốc, nhưng mà rất đáng yêu, ha ha, em cũng không cần suy nghĩ hãm hại anh, em biết mà, anh. . . .” Tô Ức Thần không tiếp tục nói nữa, nhưng mà hai người cũng biết ý tứ trong đó, người yêu của anh ngoài ý muốn qua đời, anh từng thề trước mộ cô gái đó, cả đời này sẽ không lập gia đình, bởi vì anh chỉ muốn chờ đợi và nhớ lại những hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Hừ, em có nhờ anh phối hợp sao, anh cũng không ngại buồn nôn.” Bắc Đường Yên khinh thường hừ nhẹ.
“Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi được không, nhưng mà, như đã nói qua, người con trai kia nhìn rất là đau lòng, em không đau lòng sao?” Vẻ mặt của Tô Ức Thần nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc hỏi.
“Em biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng biết tại sao anh ấy muốn rời khỏi em, thật ra thì cái gì em cũng biết, chẳng qua là thứ em muốn chính là tình yêu đơn thuần đó, là loại có thể vì em mà từ bỏ cả thế giới đó, bây giờ anh ấy còn không làm được, cho nên em muốn chờ, em cũng muốn anh ấy hiểu, tình yêu không phải là trò chơi của ba người.”
Có một câu nói cô hết sức khắc sâu trong lòng, “Nếu như toàn thế giới đều phản bội em, như vậy anh sẽ đứng sau lưng em phản bội lại toàn thế giới”, đây là bạn tốt của cô nói cho cô biết, sau đó cô đã ghi tạc vào trong lòng, tự nói với chính mình, cô cũng muốn được một người yêu mình như thế!
“Ha ha, chúc mừng em, Yên, cuối cùng em cũng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Tô Ức Thần rất thành khẩn nói lên lời chúc phúc, mặc dù bây giờ cô và người con trai kia vẫn chưa ở chung một chỗ nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, anh tin tưởng cô nhất định lấy được thứ cô muốn!
“Cám ơn, nhưng mà điều này cũng không đủ để xoá bỏ lỗi lầm anh vừa phạm phải, đến phía trước quẹo trái, tối nay chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.”
“Aiz, cung kính không bằng tuân mệnh, hi vọng em có thể cố gắng ăn nhiều một chút, ăn cho anh sụp đổ cũng được.”
Bình tĩnh lại qua bốn ngày, sau đó Bắc Đường Yên nhận được một phần báo cáo.
“Xác định?” Bắc Đường Yên cau mày nhìn Văn Mẫn đang đứng đối diện.
“Đúng vậy, em đã tự mình đi hỏi bệnh viện, chắc chắn xác định.” Văn Mẫn khẳng định gật đầu, vẻ mặt cũng rất là chăm chú.
“Viêm Liệt biết không?”
“Không biết, cha Viêm Liệt hình như quyết định gạt cậu ta.”
“Văn Mẫn, em nói tôi nên lợi dụng tin tức này làm anh ấy ở bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt Bắc Đường Yên nhìn chăm chú vào nội dung báo cáo, trong giọng nói có chút không xác định.
Văn Mẫn ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tổng tài lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Này, tổng tài, chỉ cần ngài cảm thấy nên làm thì làm đi.” Văn Mẫn không biết phải nên nói như thế nào mới đúng, nhưng mà cô hiểu ý của tổng tài, trái tim của cha Viêm Liệt có vấn đề, cần phải thay tim, mà phí giải phẫu cũng không phải là quá đắt, tiền để dành của Viêm Liệt cộng thêm tiền gửi ngân hàng và thế chấp nhà ở là đủ rồi, nhưng mà cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể giải phẫu, trái tim thích hợp chính là một vấn đề lớn, đối với Viêm Liệt mà nói không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa lại liên quan đến tính mạng của người nhà Viêm Liệt, nhưng mà đối với Bắc Đường Yên mà nói thì đó là một chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần một câu nói sẽ có một đống người giúp đỡ hoàn thành ý muốn của cô.
“Gọi Viêm Liệt đến đây, tôi thấy mình nên nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bắc Đường Yên gật đầu, cũng không biết là đồng ý với lời của Văn Mẫn hay là đồng ý với quyết định của mình.
Một lần nữa đi đến tầng hai mươi, tâm tình của Viêm Liệt hết sức phức tạp, trong lòng hình như có chút ê ẩm, cảm giác nặng trĩu làm bước chân anh cũng có chút nặng nề.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, cánh tay Viêm Liệt tiếp xúc với cánh cửa, giống như là tuyên bố điều gì đó.
“Vào đi.”
Viêm Liệt nghe được giọng nói của cô, thân thể anh cứng đờ, dừng ba giây sau mới chậm rãi đi vào.
Kể từ buổi tối bốn ngày trước tình cờ gặp mặt Bắc Đường Yên, sau đó anh nhìn thấy Bắc Đường Yên và người con trai kia ở chung một chỗ, tâm tình của Viêm Liệt không có cách nào bình tĩnh lại, anh cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều đau lòng, không phải là rất đau, mà là nhàn nhạt, nhưng lại giống như là ăn mòn lòng người, làm cho người ta chết lặng, làm cho người ta thành thói quen, rồi lại không có cách nào quên được!
“Ngồi đi.” Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Viêm Liệt sau đó dời ánh mắt sang hướng khác, vẻ mặt lạnh lùng làm lòng Viêm Liệt căng thẳng.
Viêm Liệt rất nghi ngờ mục đích Bắc Đường Yên gọi anh đến nơi này, không biết vì sao anh cảm thấy giống như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Anh xem một chút đi.” Đem văn kiện đang cầm trong tay đưa đến trước mặt Viêm Liệt, Bắc Đường Yên chờ anh phản ứng.
Viêm Liệt mở văn kiện ra, nhìn mấy hàng chữ, sau đó sắc mặt liền trở nên ngày càng khó coi.
“Đây là sự thật?” Nhìn thấy nội dung trên văn kiện, Viêm Liệt không kịp oán trách Bắc Đường Yên điều tra chuyện của anh, anh chỉ quan tâm thân thể cha mình có bị gì hay không.
“Em sẽ không đem chuyện này ra nói giỡn.” Sắc mặt của Bắc Đường Yên nghiêm túc, giọng nói hình như lạnh hơn một chút.
“Thật xin lỗi, anh không phải có ý này.” Cảm xúc nôn nóng của Viêm Liệt rất rõ ràng, nhưng mà đối mặt với Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy anh đành phải nhẫn nại nhịn xuống, hơn nữa anh biết bây giờ mình cần phải thật sự tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể giải quyết vấn đề.
Thật ra thì, Viêm Liệt vẫn luôn là người tỉnh táo, chỉ khi anh đối mặt với Bắc Đường Yên mới mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày.
“Em không muốn nói nhảm nhiều lời, bệnh tình của cha anh chắc anh cũng hiểu rõ, chuyện này không thể kéo dài, em có thể vì ông ấy cung cấp phục vụ và điều trị tốt nhất, giúp ông ấy nhận được sự chiếu cố tốt nhất, anh biết em có năng lực này mà, nhưng mà em muốn trao đổi điều kiện, em muốn anh ký một bản hợp đồng, trong một năm, anh nhất định phải sống bên cạnh em, nghe lời của em, phối hợp với em trong mọi trường hợp, em nói rồi anh là người em chọn làm chồng, cho dù anh không đồng ý em cũng sẽ dùng biện pháp làm anh đồng ý, hơn nữa em đảm bảo, trừ hy vọng anh không có người con gái khác ngoài em ở bên ngoài, coi như anh được tự do.”
Bắc Đường Yên giống như là đang cùng đối thủ đàm phán điều kiện có lợi cho hai bên, giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ.
Sắc mặt Viêm Liệt vốn đã không tốt càng trở nên khó nhìn.
“Nếu như anh không đồng ý thì sao?” Viêm Liệt không nhịn được hỏi ngược lại, anh biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng vào lúc này anh có thể nói gì, đối mặt với Bắc Đường Yên lạnh lùng như vậy, cô sẽ cần tình cảm của anh sao? Không không không, cô chỉ muốn con người của anh mà thôi, không liên quan tới tình cảm!
“Như vậy, sẽ không có bất kỳ bệnh viện nào đồng ý điều trị cho cha anh!” Không cần nói quá nhiều, Bắc Đường Yên tin tưởng chỉ cần điểm này cũng đủ rồi.
Nói cô hèn hạ cũng được, nói cô không từ thủ đoạn cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích cô muốn, đây có đáng là cái gì!
“Anh không tin em sẽ làm như vậy!” Viêm Liệt đứng lên, nghiêng người đến trước mặt Bắc Đường Yên, chớp mắt cũng không chớp một cái, chăm chú nhìn cô.
Bắc Đường Yên cảm thấy trái tim mình bị những lời nói của Viêm Liệt làm cho rung động, không thể nói chỉ là cảm động, cô còn cao hứng, cảm thấy rất hưng phấn!
“Yên, em nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu?” Tô Ức Thần giả ngu, không cần suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược lại.
“Ức Thần, thật ra thì anh cũng là một người con trai tốt, anh xem em đã hai mươi chín rồi, ngày nào người trong nhà cũng thúc giục em mau mau lập gia đình, chị em tốt đều đã tìm được chốn trở về, còn anh ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có, nếu không anh cưới em đi, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người trong nhà cũng rất thích chúng ta thành vợ chồng đó không phải sao, em đi đề nghị với bác trai bác gái, anh cũng trưởng thành rồi, cũng nên có một mái nhà.”
“Đừng, anh sai rồi, Yên, anh biết sai rồi, chẳng phải là anh đang phối hợp với em sao, em thích người con trai kia như vậy, dáng dấp rất tốt, một người chính trực, chỉ là cảm thấy anh ta có chút ngu ngốc, nhưng mà rất đáng yêu, ha ha, em cũng không cần suy nghĩ hãm hại anh, em biết mà, anh. . . .” Tô Ức Thần không tiếp tục nói nữa, nhưng mà hai người cũng biết ý tứ trong đó, người yêu của anh ngoài ý muốn qua đời, anh từng thề trước mộ cô gái đó, cả đời này sẽ không lập gia đình, bởi vì anh chỉ muốn chờ đợi và nhớ lại những hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Hừ, em có nhờ anh phối hợp sao, anh cũng không ngại buồn nôn.” Bắc Đường Yên khinh thường hừ nhẹ.
“Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi được không, nhưng mà, như đã nói qua, người con trai kia nhìn rất là đau lòng, em không đau lòng sao?” Vẻ mặt của Tô Ức Thần nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc hỏi.
“Em biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng biết tại sao anh ấy muốn rời khỏi em, thật ra thì cái gì em cũng biết, chẳng qua là thứ em muốn chính là tình yêu đơn thuần đó, là loại có thể vì em mà từ bỏ cả thế giới đó, bây giờ anh ấy còn không làm được, cho nên em muốn chờ, em cũng muốn anh ấy hiểu, tình yêu không phải là trò chơi của ba người.”
Có một câu nói cô hết sức khắc sâu trong lòng, “Nếu như toàn thế giới đều phản bội em, như vậy anh sẽ đứng sau lưng em phản bội lại toàn thế giới”, đây là bạn tốt của cô nói cho cô biết, sau đó cô đã ghi tạc vào trong lòng, tự nói với chính mình, cô cũng muốn được một người yêu mình như thế!
“Ha ha, chúc mừng em, Yên, cuối cùng em cũng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Tô Ức Thần rất thành khẩn nói lên lời chúc phúc, mặc dù bây giờ cô và người con trai kia vẫn chưa ở chung một chỗ nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, anh tin tưởng cô nhất định lấy được thứ cô muốn!
“Cám ơn, nhưng mà điều này cũng không đủ để xoá bỏ lỗi lầm anh vừa phạm phải, đến phía trước quẹo trái, tối nay chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.”
“Aiz, cung kính không bằng tuân mệnh, hi vọng em có thể cố gắng ăn nhiều một chút, ăn cho anh sụp đổ cũng được.”
Bình tĩnh lại qua bốn ngày, sau đó Bắc Đường Yên nhận được một phần báo cáo.
“Xác định?” Bắc Đường Yên cau mày nhìn Văn Mẫn đang đứng đối diện.
“Đúng vậy, em đã tự mình đi hỏi bệnh viện, chắc chắn xác định.” Văn Mẫn khẳng định gật đầu, vẻ mặt cũng rất là chăm chú.
“Viêm Liệt biết không?”
“Không biết, cha Viêm Liệt hình như quyết định gạt cậu ta.”
“Văn Mẫn, em nói tôi nên lợi dụng tin tức này làm anh ấy ở bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt Bắc Đường Yên nhìn chăm chú vào nội dung báo cáo, trong giọng nói có chút không xác định.
Văn Mẫn ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tổng tài lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Này, tổng tài, chỉ cần ngài cảm thấy nên làm thì làm đi.” Văn Mẫn không biết phải nên nói như thế nào mới đúng, nhưng mà cô hiểu ý của tổng tài, trái tim của cha Viêm Liệt có vấn đề, cần phải thay tim, mà phí giải phẫu cũng không phải là quá đắt, tiền để dành của Viêm Liệt cộng thêm tiền gửi ngân hàng và thế chấp nhà ở là đủ rồi, nhưng mà cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể giải phẫu, trái tim thích hợp chính là một vấn đề lớn, đối với Viêm Liệt mà nói không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa lại liên quan đến tính mạng của người nhà Viêm Liệt, nhưng mà đối với Bắc Đường Yên mà nói thì đó là một chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần một câu nói sẽ có một đống người giúp đỡ hoàn thành ý muốn của cô.
“Gọi Viêm Liệt đến đây, tôi thấy mình nên nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bắc Đường Yên gật đầu, cũng không biết là đồng ý với lời của Văn Mẫn hay là đồng ý với quyết định của mình.
Một lần nữa đi đến tầng hai mươi, tâm tình của Viêm Liệt hết sức phức tạp, trong lòng hình như có chút ê ẩm, cảm giác nặng trĩu làm bước chân anh cũng có chút nặng nề.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, cánh tay Viêm Liệt tiếp xúc với cánh cửa, giống như là tuyên bố điều gì đó.
“Vào đi.”
Viêm Liệt nghe được giọng nói của cô, thân thể anh cứng đờ, dừng ba giây sau mới chậm rãi đi vào.
Kể từ buổi tối bốn ngày trước tình cờ gặp mặt Bắc Đường Yên, sau đó anh nhìn thấy Bắc Đường Yên và người con trai kia ở chung một chỗ, tâm tình của Viêm Liệt không có cách nào bình tĩnh lại, anh cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều đau lòng, không phải là rất đau, mà là nhàn nhạt, nhưng lại giống như là ăn mòn lòng người, làm cho người ta chết lặng, làm cho người ta thành thói quen, rồi lại không có cách nào quên được!
“Ngồi đi.” Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Viêm Liệt sau đó dời ánh mắt sang hướng khác, vẻ mặt lạnh lùng làm lòng Viêm Liệt căng thẳng.
Viêm Liệt rất nghi ngờ mục đích Bắc Đường Yên gọi anh đến nơi này, không biết vì sao anh cảm thấy giống như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Anh xem một chút đi.” Đem văn kiện đang cầm trong tay đưa đến trước mặt Viêm Liệt, Bắc Đường Yên chờ anh phản ứng.
Viêm Liệt mở văn kiện ra, nhìn mấy hàng chữ, sau đó sắc mặt liền trở nên ngày càng khó coi.
“Đây là sự thật?” Nhìn thấy nội dung trên văn kiện, Viêm Liệt không kịp oán trách Bắc Đường Yên điều tra chuyện của anh, anh chỉ quan tâm thân thể cha mình có bị gì hay không.
“Em sẽ không đem chuyện này ra nói giỡn.” Sắc mặt của Bắc Đường Yên nghiêm túc, giọng nói hình như lạnh hơn một chút.
“Thật xin lỗi, anh không phải có ý này.” Cảm xúc nôn nóng của Viêm Liệt rất rõ ràng, nhưng mà đối mặt với Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy anh đành phải nhẫn nại nhịn xuống, hơn nữa anh biết bây giờ mình cần phải thật sự tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể giải quyết vấn đề.
Thật ra thì, Viêm Liệt vẫn luôn là người tỉnh táo, chỉ khi anh đối mặt với Bắc Đường Yên mới mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày.
“Em không muốn nói nhảm nhiều lời, bệnh tình của cha anh chắc anh cũng hiểu rõ, chuyện này không thể kéo dài, em có thể vì ông ấy cung cấp phục vụ và điều trị tốt nhất, giúp ông ấy nhận được sự chiếu cố tốt nhất, anh biết em có năng lực này mà, nhưng mà em muốn trao đổi điều kiện, em muốn anh ký một bản hợp đồng, trong một năm, anh nhất định phải sống bên cạnh em, nghe lời của em, phối hợp với em trong mọi trường hợp, em nói rồi anh là người em chọn làm chồng, cho dù anh không đồng ý em cũng sẽ dùng biện pháp làm anh đồng ý, hơn nữa em đảm bảo, trừ hy vọng anh không có người con gái khác ngoài em ở bên ngoài, coi như anh được tự do.”
Bắc Đường Yên giống như là đang cùng đối thủ đàm phán điều kiện có lợi cho hai bên, giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ.
Sắc mặt Viêm Liệt vốn đã không tốt càng trở nên khó nhìn.
“Nếu như anh không đồng ý thì sao?” Viêm Liệt không nhịn được hỏi ngược lại, anh biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng vào lúc này anh có thể nói gì, đối mặt với Bắc Đường Yên lạnh lùng như vậy, cô sẽ cần tình cảm của anh sao? Không không không, cô chỉ muốn con người của anh mà thôi, không liên quan tới tình cảm!
“Như vậy, sẽ không có bất kỳ bệnh viện nào đồng ý điều trị cho cha anh!” Không cần nói quá nhiều, Bắc Đường Yên tin tưởng chỉ cần điểm này cũng đủ rồi.
Nói cô hèn hạ cũng được, nói cô không từ thủ đoạn cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích cô muốn, đây có đáng là cái gì!
“Anh không tin em sẽ làm như vậy!” Viêm Liệt đứng lên, nghiêng người đến trước mặt Bắc Đường Yên, chớp mắt cũng không chớp một cái, chăm chú nhìn cô.
Bắc Đường Yên cảm thấy trái tim mình bị những lời nói của Viêm Liệt làm cho rung động, không thể nói chỉ là cảm động, cô còn cao hứng, cảm thấy rất hưng phấn!
/67
|