"Là cô thích cậu sao? Không thể nào, cô vốn chẳng biết thích ai cả"
Chiều Chủ nhật hôm nay là một chiều mưa. Cơn mưa đến rất bất chợt, mưa ào xuống nhưng không nặng hạt, chỉ nhè nhẹ rơi xuống như những hạt cát, tạo nên một lớp màn trắng xóa trong thật đẹp. Tất nhiên rằng một người rất thích cái đẹp như Bảo Tuệ thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngắm mưa.
Bảo Tuệ hết sức nhàn nhã nhấp ca cao nóng, đôi mắt xanh tím lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa, vì là chiều chủ nhật nên cô chẳng phải làm gì cả, cứ thế mà thả hồn theo từng hạt nước tý ty đang rơi đó. Cô ... lại đang suy nghĩ và thắc mắc không ngừng về vấn đề Hạo Phong và Trà My. Bảo Tuệ không phải là dạng người cứ thích nhập nhằng mãi một vấn đề, nhưng một sự mông lung cứ che mờ đầu óc Bảo Tuệ, khiến cô không thể nào nhận biết rõ cảm xúc của mình. Và hiển nhiên điều đó khiến Bảo Tuệ thấy khó chịu vô cùng.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ở vườn trường khi đó giữa bốn người khiến Bảo Tuệ trằn trọc cả đêm. Cô cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô lại cảm thấy rất khó chịu lúc nhìn thấy Hạo Phong cười và nói chuyện rất dịu dàng với Trà My – cử chỉ mà từ trước đến giờ cậu chưa từng có đối với cô. Có chăng chỉ là một lời quan tâm ngắn củn ngập ngừng, hay là giận dỗi, lạnh lùng ra lệnh, ngay cả lúc họ đi chơi với nhau ở Nhật cũng thấy toàn vẻ mặt đùa giỡn của cậu.
Dù chỉ là một chút thôi, nhưng mà ... cô đang ghen tỵ sao?
Bảo Tuệ đâu có tư cách để ghen tỵ, cô không là gì của Hạo Phong cả. Cậu cũng chẳng là gì đối với cô, chỉ là một người bạn hay nói chuyện với cô. Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy buồn bực.
Là cô thích cậu sao? Không thể nào, cô vốn chẳng biết thích ai cả. Có lẽ cô cảm thấy buồn bực vì Hạo Phong là bạn cô mà hồi sáng này lại bỏ quên cô, chỉ nói chuyện với Trà My, dù trước đó cậu đã hại cô thê thảm khi ép buộc cô ngồi cạnh cậu.
Uhm ... có lẽ là vậy, cô chắc chỉ là cảm thấy bực vì lý do đó thôi. Chẳng có thích hay ghét ai hết!
‘Tin ... tin’ – Tiếng còi xe vang đến chỗ Bảo Tuệ đang ngồi, kéo hồn cô nhập lại xác. Bảo Tuệ đặt vội cốc ca cao xuống bàn, nhìn xuống dưới nhà, thắc mắc chẳng hiểu ai lại “điên khùng” đến nổi đến nhà cô vào trời mưa này?
Bỗng khi Bảo Tuệ vừa nghĩ đến đó thì “Ơ, trời cũng tạnh mưa luôn rồi!”, thật là quái lạ! Nhưng đó chẳng phải điều quái lạ nhất, bởi người đang đứng dưới kia lại là Lâm Trình Kiệt. Cậu ta đến đây làm gì?
Bảo Tuệ chợt cảm thấy hốt hoảng, cô còn chưa hóa trang, anh ta lại hướng về phía cô mà nhấn kèn xe, anh ta đâu có quen biết “cô” chứ. Người anh ta biết là Trần Bảo Tuệ xấu xí mà.
Nghĩ thế, Bảo Tuệ chạy xuống nhà, đeo một bộ mặt lạnh tanh bước ra cổng.
-Bảo Tuệ! – Trình Kiệt vui vẻ gọi. Anh hôm nay mặt một chiếc áo thun màu lam, cùng với quần Jean mài trắng trông thật cá tính, khác hẳn với tông đồ “hắc ám” của Hạo Phong.
-Xin lỗi, anh là ai? Có phải là đã tìm nhầm nhà không? – Quản gia Trần đứng đó từ nãy giờ định lên tiếng hỏi thì Bảo Tuệ đã ra hiệu đừng nói gì, tự mình lên tiếng.
-Tôi không nhầm nhà đâu, phải không tiểu thư Dương Bảo Tuệ? – Trình Kiệt nói kháy, nhưng chất giọng vẫn ấm áp như vậy khiến người ta cảm thấy rất lúng túng. – Ngài Hondon đã nói với tôi rồi!
Bảo Tuệ nghe đến hai chữ Hondon thì mặt mày lập tức chuyển sang tím tái vì tức giận. Ông Hiệu trưởng này, tại sao lại cứ thích để lộ bí mật như thế chứ? Thứ hai vào học nhất định sẽ cho ông ấy một trận để giữ mồm giữ miệng!
-Quản gia Trần, cho cậu ấy vào nhà đi!
Nói rồi tức giận quay vào trong nhà, khiến tất cả người hầu đều ngạc nhiên. Tiểu thư từ trước đên nay chưa từng thấy nổi giận với ai, sao hôm nay lại có vẻ phật ý thế nhỉ? Rồi lại hướng về cửa trước, nơi có một anh chàng điển trai lãng tử đang bước vào cùng quản gia Trần. Không lẽ anh chàng đẹp trai này chọc giận tiểu thư? Không phải chứ!
Bảo Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Trình Kiệt mà hỏi:
-Lâm Trình Kiệt, cậu muốn gì?
-Một buổi đi chơi, vừa coi như là giữ bí mật nhé và !– Trình Kiệt hòa nhã nói, giống như đang thương lượng cho một cuộc giao dịch lớn.
Bảo Tuệ như trút được gánh nặng trong lòng. Dù gì cũng chỉ là một buổi đi chơi, cô đâu có thiệt thòi gì, vả lại Trình Kiệt không giống như người xấu, cậu khiến cô cảm thấy tin tưởng.
-Ừ ... Được thôi! – Bảo Tuệ gật đầu.
-Vậy thì đi! Xe của tôi vẫn để ngoài cổng! – Trình Kiệt cười dịu dàng dẫn tay Bảo Tuệ đi trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong nhà. Tiểu thư làm sao có thể đồng ý đi với một người mà trước đó cô còn nói chuyện rất lạnh lùng chứ?!
Đã ngồi vào xe rồi nhưng Bảo Tuệ vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại khiến đôi mắt màu lam tím nổi bật lên. Trình Kiệt vẫn dịu dàng quay sang hỏi:
-Bảo Tuệ, em hình như không vui?
Bảo Tuệ ngước đôi mắt phẳng lặng chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào của mình lên, cô mở miệng lạnh lẽo nói:
-Sao cậu lại nghĩ thế?
-Bởi em trông thật suy tư. – Trình Kiệt không nở nụ cười, nhưng vẫn là một sự dịu dàng khiến người khác cảm thấy ấm áp.
-Hì, hóa ra cậu lại thích đoán suy nghĩ của người khác! Nhưng thật tiếc, - Cô mỉa mai nói – cậu đoán sai rồi!
-Vậy cũng không sao, dù gì hôm nay tôi muốn em cùng tôi thưởng thức một bầu không khí không còn lo nghĩ! – Trình Kiệt cười, lúc Bảo Tuệ không để ý, anh đã rẽ vào một bãi đỗ xe của quán kem đẹp nhất thành phố, quán “Jewel” – đối thủ cạnh tranh của “Bốn mùa”.
Bảo Tuệ cũng muốn nhiều lần đến thử để xem “Jewel” như thế nào, nhưng lại cứ quên mất. Hôm nay cũng là một cơ hội tốt!
Và quả thật là Bảo Tuệ rất được mở rộng tầm mắt với cách trang trí rất xinh đẹp của quán “Jewel”, tường trắng, với những họa tiết được vẽ rất tỷ mỷ. Bàn ăn theo phong cách của Nhật, được đặt trên ván cao, với những chiếc đệm để quỳ. Ngăn giữa các bàn là một tấm bình phong tre trong thật độc đáo. Nhân viên phục vụ rất hòa nhã với khách.
Và kem thì không cần phải nói, hương vị béo ngậy, thơm ngọt của vị chocolate tan đều trong miệng, khiến người khác cảm thấy như được đắm mình trong một thỏi chocolate khổng lồ. Sữa tươi thì lại rất thơm vani, khiến người khác muốn ăn mãi!
Trình Kiệt vui vẻ nhìn gương mặt đã trở nên sáng sủa hơn của Bảo Tuệ, xem ra quyết định dẫn cô đến đây là rất đúng.
-Thế nào, cô chủ của “Bốn mùa” có học tập được gì không? – Trình Kiệt rất tự nhiên hỏi, vẫn là chú ý hơi thấp giọng xuống, anh đương nhiên vẫn biết “Jewel” và “Bốn mùa” đang cạnh tranh với nhau.
-Sao cậu biết, đừng nói là chú Hondon lại nói chứ? – Bảo Tuệ nhướng mày nghi hoặc.
-Không! Thật ra thì trong ngày đầu tiên tôi trở về đây, tôi có ghé thử “Bốn mùa” và nghe các cô hầu trong đó bàn tán rất nhiều về em. Các cô ấy nói lớn quá, tôi không nghe cũng không thể!
“Trời ơi, sao xung quanh tôi toàn gián điệp không vầy nè!” - Bảo Tuệ khóe mắt giật giật, đau lòng tự hỏi. Trình Kiệt nhìn thấy vẻ mặt đó của cô cũng không thể không cười thật vui vẻ.
Địa điểm tiếp theo để hưởng thụ bầu không khí không còn lo nghĩ theo lời của Trình Kiệt, chính là công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Trình Kiệt rủ Bảo Tuệ chơi những trò chơi cảm giác mạnh mà ai nhìn thấy cũng xanh mặt, như tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, ... (!!!). Cho đến khi Bảo Tuệ cảm thấy đầu óc đã quay mòng mòng mới thôi.
-Haha, em chơi các trò ấy tệ thật! – Trình Kiệt cười vui vẻ, lúc này hai người đang trên đường về biệt thự Mộc Thanh, tay cậu đưa cho Bảo Tuệ một chai nước khoáng. – Uống đi cho đỡ mệt!
-Trình Kiệt, cậu có phải là đang muốn chơi khăm tôi không đó? – Bảo Tuệ ôm đầu, kêu lên với một giọng nói đã có phần mệt mỏi.
-Tôi không chơi khăm em đâu! Khi hét lên vì sợ ở tàu cướp biển, em có cảm thấy như mọi bực bội trong lòng đã được giảm bớt chút nào không? – Trình Kiệt lại dịu dàng nói, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang thẫn thờ.
Bảo Tuệ nghe vậy thì giật mình, quả thật là vậy, khi cô chơi các trò cảm giác mạnh đó, cô tuy hơi hoảng loạn, nhưng khi cùng hét lên với mọi người, cô cảm thấy thật tuyệt. Giống như mọi bực bội trong lòng cứ theo tiếng hét mà đi ra ngoài vậy.
Bảo Tuệ ngước đôi mắt đẹp kỳ lạ của mình lên nhìn Trình Kiệt đầy biết ơn, cùng với một nụ cười trên đôi môi hồng anh đào của mình, một nụ cười thật dịu dàng.
-Cảm ơn cậu nhiều!
-Không có gì đâu! ... Đã đến biệt thự Mộc Thanh rồi kìa! – Trình Kiệt vui vẻ dừng xe lại, còn cố ý bước xuống mở cửa xe cho Bảo Tuệ.
Bảo Tuệ lại vui vẻ: “Cảm ơn!” một lần nữa, khiến Trình Kiệt hơi nhíu mày.
-Em đã cảm ơn tôi hai lần rồi đấy! – Rồi anh nhanh như chớp đặt lên trán Bảo Tuệ một nụ hôn. – Mong em cảm thấy vui vẻ với buổi đi chơi hôm nay! – Rồi lên xe bỏ đi mất.
Bảo Tuệ cũng chẳng quan tâm nhiều đến cái hôn đầy tình cảm mà anh vừa gởi cho cô, thản nhiên quay bước vào nhà mà không hay biết đến một chiếc BMW vẫn đang đậu bên góc đường từ nãy đến giờ.
Chiều Chủ nhật hôm nay là một chiều mưa. Cơn mưa đến rất bất chợt, mưa ào xuống nhưng không nặng hạt, chỉ nhè nhẹ rơi xuống như những hạt cát, tạo nên một lớp màn trắng xóa trong thật đẹp. Tất nhiên rằng một người rất thích cái đẹp như Bảo Tuệ thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngắm mưa.
Bảo Tuệ hết sức nhàn nhã nhấp ca cao nóng, đôi mắt xanh tím lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa, vì là chiều chủ nhật nên cô chẳng phải làm gì cả, cứ thế mà thả hồn theo từng hạt nước tý ty đang rơi đó. Cô ... lại đang suy nghĩ và thắc mắc không ngừng về vấn đề Hạo Phong và Trà My. Bảo Tuệ không phải là dạng người cứ thích nhập nhằng mãi một vấn đề, nhưng một sự mông lung cứ che mờ đầu óc Bảo Tuệ, khiến cô không thể nào nhận biết rõ cảm xúc của mình. Và hiển nhiên điều đó khiến Bảo Tuệ thấy khó chịu vô cùng.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ở vườn trường khi đó giữa bốn người khiến Bảo Tuệ trằn trọc cả đêm. Cô cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô lại cảm thấy rất khó chịu lúc nhìn thấy Hạo Phong cười và nói chuyện rất dịu dàng với Trà My – cử chỉ mà từ trước đến giờ cậu chưa từng có đối với cô. Có chăng chỉ là một lời quan tâm ngắn củn ngập ngừng, hay là giận dỗi, lạnh lùng ra lệnh, ngay cả lúc họ đi chơi với nhau ở Nhật cũng thấy toàn vẻ mặt đùa giỡn của cậu.
Dù chỉ là một chút thôi, nhưng mà ... cô đang ghen tỵ sao?
Bảo Tuệ đâu có tư cách để ghen tỵ, cô không là gì của Hạo Phong cả. Cậu cũng chẳng là gì đối với cô, chỉ là một người bạn hay nói chuyện với cô. Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy buồn bực.
Là cô thích cậu sao? Không thể nào, cô vốn chẳng biết thích ai cả. Có lẽ cô cảm thấy buồn bực vì Hạo Phong là bạn cô mà hồi sáng này lại bỏ quên cô, chỉ nói chuyện với Trà My, dù trước đó cậu đã hại cô thê thảm khi ép buộc cô ngồi cạnh cậu.
Uhm ... có lẽ là vậy, cô chắc chỉ là cảm thấy bực vì lý do đó thôi. Chẳng có thích hay ghét ai hết!
‘Tin ... tin’ – Tiếng còi xe vang đến chỗ Bảo Tuệ đang ngồi, kéo hồn cô nhập lại xác. Bảo Tuệ đặt vội cốc ca cao xuống bàn, nhìn xuống dưới nhà, thắc mắc chẳng hiểu ai lại “điên khùng” đến nổi đến nhà cô vào trời mưa này?
Bỗng khi Bảo Tuệ vừa nghĩ đến đó thì “Ơ, trời cũng tạnh mưa luôn rồi!”, thật là quái lạ! Nhưng đó chẳng phải điều quái lạ nhất, bởi người đang đứng dưới kia lại là Lâm Trình Kiệt. Cậu ta đến đây làm gì?
Bảo Tuệ chợt cảm thấy hốt hoảng, cô còn chưa hóa trang, anh ta lại hướng về phía cô mà nhấn kèn xe, anh ta đâu có quen biết “cô” chứ. Người anh ta biết là Trần Bảo Tuệ xấu xí mà.
Nghĩ thế, Bảo Tuệ chạy xuống nhà, đeo một bộ mặt lạnh tanh bước ra cổng.
-Bảo Tuệ! – Trình Kiệt vui vẻ gọi. Anh hôm nay mặt một chiếc áo thun màu lam, cùng với quần Jean mài trắng trông thật cá tính, khác hẳn với tông đồ “hắc ám” của Hạo Phong.
-Xin lỗi, anh là ai? Có phải là đã tìm nhầm nhà không? – Quản gia Trần đứng đó từ nãy giờ định lên tiếng hỏi thì Bảo Tuệ đã ra hiệu đừng nói gì, tự mình lên tiếng.
-Tôi không nhầm nhà đâu, phải không tiểu thư Dương Bảo Tuệ? – Trình Kiệt nói kháy, nhưng chất giọng vẫn ấm áp như vậy khiến người ta cảm thấy rất lúng túng. – Ngài Hondon đã nói với tôi rồi!
Bảo Tuệ nghe đến hai chữ Hondon thì mặt mày lập tức chuyển sang tím tái vì tức giận. Ông Hiệu trưởng này, tại sao lại cứ thích để lộ bí mật như thế chứ? Thứ hai vào học nhất định sẽ cho ông ấy một trận để giữ mồm giữ miệng!
-Quản gia Trần, cho cậu ấy vào nhà đi!
Nói rồi tức giận quay vào trong nhà, khiến tất cả người hầu đều ngạc nhiên. Tiểu thư từ trước đên nay chưa từng thấy nổi giận với ai, sao hôm nay lại có vẻ phật ý thế nhỉ? Rồi lại hướng về cửa trước, nơi có một anh chàng điển trai lãng tử đang bước vào cùng quản gia Trần. Không lẽ anh chàng đẹp trai này chọc giận tiểu thư? Không phải chứ!
Bảo Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Trình Kiệt mà hỏi:
-Lâm Trình Kiệt, cậu muốn gì?
-Một buổi đi chơi, vừa coi như là giữ bí mật nhé và !– Trình Kiệt hòa nhã nói, giống như đang thương lượng cho một cuộc giao dịch lớn.
Bảo Tuệ như trút được gánh nặng trong lòng. Dù gì cũng chỉ là một buổi đi chơi, cô đâu có thiệt thòi gì, vả lại Trình Kiệt không giống như người xấu, cậu khiến cô cảm thấy tin tưởng.
-Ừ ... Được thôi! – Bảo Tuệ gật đầu.
-Vậy thì đi! Xe của tôi vẫn để ngoài cổng! – Trình Kiệt cười dịu dàng dẫn tay Bảo Tuệ đi trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong nhà. Tiểu thư làm sao có thể đồng ý đi với một người mà trước đó cô còn nói chuyện rất lạnh lùng chứ?!
Đã ngồi vào xe rồi nhưng Bảo Tuệ vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại khiến đôi mắt màu lam tím nổi bật lên. Trình Kiệt vẫn dịu dàng quay sang hỏi:
-Bảo Tuệ, em hình như không vui?
Bảo Tuệ ngước đôi mắt phẳng lặng chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào của mình lên, cô mở miệng lạnh lẽo nói:
-Sao cậu lại nghĩ thế?
-Bởi em trông thật suy tư. – Trình Kiệt không nở nụ cười, nhưng vẫn là một sự dịu dàng khiến người khác cảm thấy ấm áp.
-Hì, hóa ra cậu lại thích đoán suy nghĩ của người khác! Nhưng thật tiếc, - Cô mỉa mai nói – cậu đoán sai rồi!
-Vậy cũng không sao, dù gì hôm nay tôi muốn em cùng tôi thưởng thức một bầu không khí không còn lo nghĩ! – Trình Kiệt cười, lúc Bảo Tuệ không để ý, anh đã rẽ vào một bãi đỗ xe của quán kem đẹp nhất thành phố, quán “Jewel” – đối thủ cạnh tranh của “Bốn mùa”.
Bảo Tuệ cũng muốn nhiều lần đến thử để xem “Jewel” như thế nào, nhưng lại cứ quên mất. Hôm nay cũng là một cơ hội tốt!
Và quả thật là Bảo Tuệ rất được mở rộng tầm mắt với cách trang trí rất xinh đẹp của quán “Jewel”, tường trắng, với những họa tiết được vẽ rất tỷ mỷ. Bàn ăn theo phong cách của Nhật, được đặt trên ván cao, với những chiếc đệm để quỳ. Ngăn giữa các bàn là một tấm bình phong tre trong thật độc đáo. Nhân viên phục vụ rất hòa nhã với khách.
Và kem thì không cần phải nói, hương vị béo ngậy, thơm ngọt của vị chocolate tan đều trong miệng, khiến người khác cảm thấy như được đắm mình trong một thỏi chocolate khổng lồ. Sữa tươi thì lại rất thơm vani, khiến người khác muốn ăn mãi!
Trình Kiệt vui vẻ nhìn gương mặt đã trở nên sáng sủa hơn của Bảo Tuệ, xem ra quyết định dẫn cô đến đây là rất đúng.
-Thế nào, cô chủ của “Bốn mùa” có học tập được gì không? – Trình Kiệt rất tự nhiên hỏi, vẫn là chú ý hơi thấp giọng xuống, anh đương nhiên vẫn biết “Jewel” và “Bốn mùa” đang cạnh tranh với nhau.
-Sao cậu biết, đừng nói là chú Hondon lại nói chứ? – Bảo Tuệ nhướng mày nghi hoặc.
-Không! Thật ra thì trong ngày đầu tiên tôi trở về đây, tôi có ghé thử “Bốn mùa” và nghe các cô hầu trong đó bàn tán rất nhiều về em. Các cô ấy nói lớn quá, tôi không nghe cũng không thể!
“Trời ơi, sao xung quanh tôi toàn gián điệp không vầy nè!” - Bảo Tuệ khóe mắt giật giật, đau lòng tự hỏi. Trình Kiệt nhìn thấy vẻ mặt đó của cô cũng không thể không cười thật vui vẻ.
Địa điểm tiếp theo để hưởng thụ bầu không khí không còn lo nghĩ theo lời của Trình Kiệt, chính là công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Trình Kiệt rủ Bảo Tuệ chơi những trò chơi cảm giác mạnh mà ai nhìn thấy cũng xanh mặt, như tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, ... (!!!). Cho đến khi Bảo Tuệ cảm thấy đầu óc đã quay mòng mòng mới thôi.
-Haha, em chơi các trò ấy tệ thật! – Trình Kiệt cười vui vẻ, lúc này hai người đang trên đường về biệt thự Mộc Thanh, tay cậu đưa cho Bảo Tuệ một chai nước khoáng. – Uống đi cho đỡ mệt!
-Trình Kiệt, cậu có phải là đang muốn chơi khăm tôi không đó? – Bảo Tuệ ôm đầu, kêu lên với một giọng nói đã có phần mệt mỏi.
-Tôi không chơi khăm em đâu! Khi hét lên vì sợ ở tàu cướp biển, em có cảm thấy như mọi bực bội trong lòng đã được giảm bớt chút nào không? – Trình Kiệt lại dịu dàng nói, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang thẫn thờ.
Bảo Tuệ nghe vậy thì giật mình, quả thật là vậy, khi cô chơi các trò cảm giác mạnh đó, cô tuy hơi hoảng loạn, nhưng khi cùng hét lên với mọi người, cô cảm thấy thật tuyệt. Giống như mọi bực bội trong lòng cứ theo tiếng hét mà đi ra ngoài vậy.
Bảo Tuệ ngước đôi mắt đẹp kỳ lạ của mình lên nhìn Trình Kiệt đầy biết ơn, cùng với một nụ cười trên đôi môi hồng anh đào của mình, một nụ cười thật dịu dàng.
-Cảm ơn cậu nhiều!
-Không có gì đâu! ... Đã đến biệt thự Mộc Thanh rồi kìa! – Trình Kiệt vui vẻ dừng xe lại, còn cố ý bước xuống mở cửa xe cho Bảo Tuệ.
Bảo Tuệ lại vui vẻ: “Cảm ơn!” một lần nữa, khiến Trình Kiệt hơi nhíu mày.
-Em đã cảm ơn tôi hai lần rồi đấy! – Rồi anh nhanh như chớp đặt lên trán Bảo Tuệ một nụ hôn. – Mong em cảm thấy vui vẻ với buổi đi chơi hôm nay! – Rồi lên xe bỏ đi mất.
Bảo Tuệ cũng chẳng quan tâm nhiều đến cái hôn đầy tình cảm mà anh vừa gởi cho cô, thản nhiên quay bước vào nhà mà không hay biết đến một chiếc BMW vẫn đang đậu bên góc đường từ nãy đến giờ.
/22
|