Chương 16-Thiên sứ?- Người con trai đó hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh băng có chút ngạc nhiên.
-À.. không- Ngân Nhi đỏ mặt trách mình lỡ miệng.
-Sao em lại khóc ở đây?-Người đó lại hỏi.
-Không, chỉ là có chút tâm sự- Ngân Nhi ấp úng giọng nhỏ dần. Thấy cô không muốn nói anh cũng không hỏi chỉ lẵng lặng đặt balo xuống rồi ngồi cạnh cô. Bất chợt Ngân Nhi cảm thấy đôi vai và tấm lưng ấm áp lạ thường. Cô nhìn anh ngạc nhiên rồi lại nhìn chiếc áo khoác trên đôi vai mảnh khảnh, tim đập nhanh một nhịp.
- Con gái không nên để mình bị bệnh- Như cảm thấy sự thắc mắc trong Nhi anh trả lời rồi nhắm mặt hưởng thụ cơn gió. Khung cảnh im lặng , lãng mạng, ánh trăng nhàn nhạt trên bãi cỏ, cây sâu rợm trắng đung đưa đẹp mắt. Ngân Nhi lên tiếng:
- Anh không phải ở đây? Em mới thấy lần đầu? Anh tên gì?- Ngân Nhi liếc trộm.
-Tôi tên Quân và đang đi tìm 1 người nhưng không biết có gặp ở đây không.- Quân khẽ thở dài.
-Anh tìm ai? Có thể em biết người đó thì sao?- Ngân Nhi tò mò.
-Tuyết! Người tôi tìm tên là Hàm Tuyết!- Quân cũng không định nói nhưng thấy ánh mắt Ngân Nhi anh cũng đành nói.
-Snow?? Anh tìm Snow sao? Có phải tên là Bạch Nguyệt Hàm Tuyết không?- Ngân Nhi giật mình, quá trùng hợp.
-Đúng là người đó, em có quen sao? - Quân giật mình ngạc nhiên lộ rỏ vẻ vui mừng
- Đó là bạn thân của em , Snow vừa chuyển trường đến 2 ngày trước- Nhi trả lời
- Chuyển trường? Vậy 2 người học chung sao? Trường nào vậy? - Quân khẽ nhíu mày.
- Trường SMILE , vì 2 chúng em là học sinh học bổng chung lớp nên rất thân, Snow còn là bạn duy nhất của em.- Nhắc đến Tuyết mắt Nhi sáng rực rỡ.
-Học sinh học bổng?- Quân mỉm cười rồi quay sang Nhi thấy ánh mắt Nhi chắc hẳn không biết gì về Tuyết nhưng vẫn muốn làm bạn Tuyết làm Quân thấy Nhi rất đặt biệt. Qua một lúc Quân mở lời
- Em giúp anh một việc được không
-Chuyện gì?? - Ngân Nhi chớp chớp mắt
.....................oOo..........................
- Nấu lại!! Khó ăn quá- Tiếng càu nhàu vang lên trong căn biệt thự.
- Anh Hai được rồi em đói lắm rồi- Giọng Lan nũng nịu.
- Nhưng anh ăn không vô- Phong trả lời mặt lạnh băng rồi quay sang Tuyết.- Nấu lại đi!
. Mặt Tuyết lúc này cực kì khó coi, mặc dù Tuyết lạnh lùng nhưng vẫn có vẻ mặt nổi nóng. Chuyện chẳng là sau khi tan học 3 người về nhà Phong không muốn ăn ở ngoài nên kêu Tuyết nấu ăn. Ai ngờ rằng tên này không chỉ là ca sĩ mà còn là 1 nhà phê bình ẩm thực chính hiệu , chê tới chê lui đồ ăn nó nấu. Lan muốn giúp nhưng chỉ nhận được câu trả lời.
- Em nên nhớ đây là nhiệm vụ của cô ấy.
Nó cứ tưởng nấu ăn dễ lắm nhưng bây giờ thi mới biết khó. Ai bảo làm dễ ?? Ai bảo dễ kiếm tiền? Ai bảo làm chủ nhà? Bây giờ thì nó mới hiểu lí do trong nhà không có người giúp việc vì độ phê phán và mức độ cằn nhằn của hắn đáng được ghi vào giness. Nó hối hận vì lúc trước không chịu học nấu ăn, ỷ vào người làm nên giờ ngay cả làm Ôsin cũng không xong, nó không muốn dọn đi 1 chút nào, kiếm đâu ra chổ ở lí tương hơn chỗ này??
-Anh muốn ăn gì?- Nó kiềm nén.
- Ăn gì cũng được? -Phong nhìn nó nhăn mặt trả lời.
-Anh nói câu này 8 lần rồi nhưng mà không có lần nào anh ăn hết!!- Nó rặn ra nụ cười với vẻ mặt: " Tôi thách anh cằn nhằn thêm 1 câu nữa! Dao trong nhà bếp có rất nhiều và bén".Phong như cảm thấy chỉ cười lạnh vẻ mặt đầy thách thức sau đó nói :
-Con gái xinh đẹp nhưng không giữ được cái dạ dày của đàn ông thì dễ ế lắm nha!
Lúc này nó triệt để thấy vẻ mặt và lời nói trẻ con của hắn Lan cũng vậy cô chưa bao giờ thấy anh cô phản ứng và nói chuyện trẻ con đến thế bất giác 1 nụ cười nham hiểm nhếch lên như nói :" Em biết rồi nha!".
-Anh nói thì dể lắm , lúc đầu tui thấy anh lạnh lùng trâm tính nhưng không ngờ anh trẻ con đến vậy với lại tui nói cho anh biết cho dù tui muốn giữ đàn ông thì tuyệt đối đó không phải là anh, nếu như tôi có ế thì anh cũng đừng mong lấy vợ- Nó tức giận bùng phát ra hết, nó luôn lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại bị hắn chọc giận.
-Cô..-Hắn tức giận vì câu trả lời của nó , 2 bên sắp xảy ra chiến tranh thì giọng Lan cắt ngang.
-Alo! Anh Khang ! Chở em đi ăn tối được không? Được rồi em ra đứng chờ anh! Xin lỗi 2 người nha em đi ăn với anh Khang - Nói rồi Lan chạy vội đi mà quên điện thoại.
-Hừm.m - Cả 2 không nhìn nhau rồi đi đứng lên định đi thì nó bị trượt chân la lên hắn vội đỡ nhưng lại bị nó nắm cổ áo và...
Rầm
Nói vá hắn té nhào trên mặt thềm nhưng còn kinh khủng hơn là 2 người môi chạm môi, nam trên nữ dưới muốn mờ ám bao nhiêu thì có bấy nhiêu, 1 tay nó nắm cổ áo hắn 1tay để lên ngực hắn, còn hắn 1 tay đỡ đầu nó 1 tay chống đất ngồi tên người nó, 4 mắt nhìn nhau trợn tròn nhưng tư thế mập mờ vẫn tiếp diễn cho đến khi...
-Em thật hậu đậu ngay cả điện thoại cũng quên mang... Á! Em không thấy gì hết, 2 người cứ tự nhiên!!...
-À.. không- Ngân Nhi đỏ mặt trách mình lỡ miệng.
-Sao em lại khóc ở đây?-Người đó lại hỏi.
-Không, chỉ là có chút tâm sự- Ngân Nhi ấp úng giọng nhỏ dần. Thấy cô không muốn nói anh cũng không hỏi chỉ lẵng lặng đặt balo xuống rồi ngồi cạnh cô. Bất chợt Ngân Nhi cảm thấy đôi vai và tấm lưng ấm áp lạ thường. Cô nhìn anh ngạc nhiên rồi lại nhìn chiếc áo khoác trên đôi vai mảnh khảnh, tim đập nhanh một nhịp.
- Con gái không nên để mình bị bệnh- Như cảm thấy sự thắc mắc trong Nhi anh trả lời rồi nhắm mặt hưởng thụ cơn gió. Khung cảnh im lặng , lãng mạng, ánh trăng nhàn nhạt trên bãi cỏ, cây sâu rợm trắng đung đưa đẹp mắt. Ngân Nhi lên tiếng:
- Anh không phải ở đây? Em mới thấy lần đầu? Anh tên gì?- Ngân Nhi liếc trộm.
-Tôi tên Quân và đang đi tìm 1 người nhưng không biết có gặp ở đây không.- Quân khẽ thở dài.
-Anh tìm ai? Có thể em biết người đó thì sao?- Ngân Nhi tò mò.
-Tuyết! Người tôi tìm tên là Hàm Tuyết!- Quân cũng không định nói nhưng thấy ánh mắt Ngân Nhi anh cũng đành nói.
-Snow?? Anh tìm Snow sao? Có phải tên là Bạch Nguyệt Hàm Tuyết không?- Ngân Nhi giật mình, quá trùng hợp.
-Đúng là người đó, em có quen sao? - Quân giật mình ngạc nhiên lộ rỏ vẻ vui mừng
- Đó là bạn thân của em , Snow vừa chuyển trường đến 2 ngày trước- Nhi trả lời
- Chuyển trường? Vậy 2 người học chung sao? Trường nào vậy? - Quân khẽ nhíu mày.
- Trường SMILE , vì 2 chúng em là học sinh học bổng chung lớp nên rất thân, Snow còn là bạn duy nhất của em.- Nhắc đến Tuyết mắt Nhi sáng rực rỡ.
-Học sinh học bổng?- Quân mỉm cười rồi quay sang Nhi thấy ánh mắt Nhi chắc hẳn không biết gì về Tuyết nhưng vẫn muốn làm bạn Tuyết làm Quân thấy Nhi rất đặt biệt. Qua một lúc Quân mở lời
- Em giúp anh một việc được không
-Chuyện gì?? - Ngân Nhi chớp chớp mắt
.....................oOo..........................
- Nấu lại!! Khó ăn quá- Tiếng càu nhàu vang lên trong căn biệt thự.
- Anh Hai được rồi em đói lắm rồi- Giọng Lan nũng nịu.
- Nhưng anh ăn không vô- Phong trả lời mặt lạnh băng rồi quay sang Tuyết.- Nấu lại đi!
. Mặt Tuyết lúc này cực kì khó coi, mặc dù Tuyết lạnh lùng nhưng vẫn có vẻ mặt nổi nóng. Chuyện chẳng là sau khi tan học 3 người về nhà Phong không muốn ăn ở ngoài nên kêu Tuyết nấu ăn. Ai ngờ rằng tên này không chỉ là ca sĩ mà còn là 1 nhà phê bình ẩm thực chính hiệu , chê tới chê lui đồ ăn nó nấu. Lan muốn giúp nhưng chỉ nhận được câu trả lời.
- Em nên nhớ đây là nhiệm vụ của cô ấy.
Nó cứ tưởng nấu ăn dễ lắm nhưng bây giờ thi mới biết khó. Ai bảo làm dễ ?? Ai bảo dễ kiếm tiền? Ai bảo làm chủ nhà? Bây giờ thì nó mới hiểu lí do trong nhà không có người giúp việc vì độ phê phán và mức độ cằn nhằn của hắn đáng được ghi vào giness. Nó hối hận vì lúc trước không chịu học nấu ăn, ỷ vào người làm nên giờ ngay cả làm Ôsin cũng không xong, nó không muốn dọn đi 1 chút nào, kiếm đâu ra chổ ở lí tương hơn chỗ này??
-Anh muốn ăn gì?- Nó kiềm nén.
- Ăn gì cũng được? -Phong nhìn nó nhăn mặt trả lời.
-Anh nói câu này 8 lần rồi nhưng mà không có lần nào anh ăn hết!!- Nó rặn ra nụ cười với vẻ mặt: " Tôi thách anh cằn nhằn thêm 1 câu nữa! Dao trong nhà bếp có rất nhiều và bén".Phong như cảm thấy chỉ cười lạnh vẻ mặt đầy thách thức sau đó nói :
-Con gái xinh đẹp nhưng không giữ được cái dạ dày của đàn ông thì dễ ế lắm nha!
Lúc này nó triệt để thấy vẻ mặt và lời nói trẻ con của hắn Lan cũng vậy cô chưa bao giờ thấy anh cô phản ứng và nói chuyện trẻ con đến thế bất giác 1 nụ cười nham hiểm nhếch lên như nói :" Em biết rồi nha!".
-Anh nói thì dể lắm , lúc đầu tui thấy anh lạnh lùng trâm tính nhưng không ngờ anh trẻ con đến vậy với lại tui nói cho anh biết cho dù tui muốn giữ đàn ông thì tuyệt đối đó không phải là anh, nếu như tôi có ế thì anh cũng đừng mong lấy vợ- Nó tức giận bùng phát ra hết, nó luôn lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại bị hắn chọc giận.
-Cô..-Hắn tức giận vì câu trả lời của nó , 2 bên sắp xảy ra chiến tranh thì giọng Lan cắt ngang.
-Alo! Anh Khang ! Chở em đi ăn tối được không? Được rồi em ra đứng chờ anh! Xin lỗi 2 người nha em đi ăn với anh Khang - Nói rồi Lan chạy vội đi mà quên điện thoại.
-Hừm.m - Cả 2 không nhìn nhau rồi đi đứng lên định đi thì nó bị trượt chân la lên hắn vội đỡ nhưng lại bị nó nắm cổ áo và...
Rầm
Nói vá hắn té nhào trên mặt thềm nhưng còn kinh khủng hơn là 2 người môi chạm môi, nam trên nữ dưới muốn mờ ám bao nhiêu thì có bấy nhiêu, 1 tay nó nắm cổ áo hắn 1tay để lên ngực hắn, còn hắn 1 tay đỡ đầu nó 1 tay chống đất ngồi tên người nó, 4 mắt nhìn nhau trợn tròn nhưng tư thế mập mờ vẫn tiếp diễn cho đến khi...
-Em thật hậu đậu ngay cả điện thoại cũng quên mang... Á! Em không thấy gì hết, 2 người cứ tự nhiên!!...
/22
|