"Reng" tiếng lục lạc reo lên khi nó bước vào quán cà phê , 1 người con trai vẫy tay ra hiệu cho nó, nó chậm rãi đi đến rồi nhắc ghế ngồi vào bàn. Hôm nay nó mặc 1 cái áo thun đỏ tay ngang, quần jean dài ôm trọn đôi chân thon thả của nó, đôi ba-ta galaxy cá tính khiến nó trông quyến rũ và năng động với mái tóc trắng đuôi hồng, nó không trang điểm chỉ tô son nhẹ màu hồng trái tim.Sau khi gọi 1 cà phê capochino nó lên tiếng.-Anh hai!
-Còn nhớ thằng anh này sao?- Quân trêu chọc.
-Đương nhiên là nhớ!- Nó cười nhẹ
-Vậy mà đi cũng không nói 1 tiếng mọi người lo cho em lắm đó.
-Em nói thì chắc chắn không được đi.- Nó giả mếu.
-Haizz! Vậy chừng nào mới về đây cô nương.
-Chừng nào em làm xong việc em cần làm thì em sẽ về!- Nó khẽ khuấy đều.
-Em không muốn xuất hiẹn trước giới truyền thông thì cũng không sao anh sẽ nói ba mẹ!- Quân nghiêm túc.
-Đúng là vậy nhưng em còn 1 lí do khác nữa .
-Là gì? - Quân thắc mắc suy nghĩ rồi lên tiếng - Chẳng lẽ là
-Còn nhớ thằng anh này sao?- Quân trêu chọc.
-Đương nhiên là nhớ!- Nó cười nhẹ
-Vậy mà đi cũng không nói 1 tiếng mọi người lo cho em lắm đó.
-Em nói thì chắc chắn không được đi.- Nó giả mếu.
-Haizz! Vậy chừng nào mới về đây cô nương.
-Chừng nào em làm xong việc em cần làm thì em sẽ về!- Nó khẽ khuấy đều.
-Em không muốn xuất hiẹn trước giới truyền thông thì cũng không sao anh sẽ nói ba mẹ!- Quân nghiêm túc.
-Đúng là vậy nhưng em còn 1 lí do khác nữa .
-Là gì? - Quân thắc mắc suy nghĩ rồi lên tiếng - Chẳng lẽ là
/22
|