Chương 21 Bị Bắt Cóc ?Bước vào siêu thị hơi mát thỏi vào mặt khiến nó tỉnh táo rồi nhanh chóng quăng cái suy nghĩ kia vào 1 góc tiếp tục "tay trong tay " với hắn, bỗng nó giựt tay ra lấy 1 chiếc xe đẩy lại làm hắn có cảm giác hụt hẫn nhưng tay trên không gian nhanh chóng trở về .
-Nè anh muốn ăn gì?- Nó hỏi.
-Ừm.m thì nấu mấy món với nấu món canh là được rồi!- Hắn trả lời như có như không.
-Tào lao! Trả lời kiểu gì!-Nó nhái hắn rồi chu mỏ.
Bởi vì đây là siêu thị tư nên không có mấy vụ fan nhào tới , người nổi tiếng nơi này cũng khá nhiều nên không lo về mấy nhà báo bắp cãi nên nó và hắn thong dong đi mua đồ mặc dù cũng bị chú ý. Nó với hắn 4 tay vịn xe đẩy từ từ tới gian hàng lạnh có hải sản và rau củ các loại.
-Nấu canh bí đi!-Nó cầm trái bí quay sang hắn.
-Thôi ! Không thích.
-Vậy... cái này nha! Canh bắp cãi !-Nó bỏ trái bí xuống cầm bắp cãi lên.
-Thôi cãi cãi bộ cô thích cãi lắm hả?-Hắn bỏ bắp cãi trong tay nó xuống.
-Vậy anh muốn ăn gì?-Nó khó chịu.
-Cái gì cũng được!-Hắn nhìn quanh.
-Ông nội của tui ơi ông kén ăn vừa thôi.-Nó mếu.
-Được rồi để tôi...-Hắn lên tiếng rồi bỗng điện thoại reo lên. - Alo tôi nghe. Ừm.m được rồi tôi tới liền. Tôi có công chuyện rồi nên cô khỏi nấu cho tôi, toi đi trước có gì cô bắt taxi về đi. -Nói xong hắn quay đi hình như rất gấp.
-Ơ. Trời.. tên điên- Nó buồn bực mua vài món ăn vặt rồi về nhà , đang đi hóng gió còn khoảng hơi xa so với nhà thì nó bỗng nghe có tiếng chân theo sau, theo cảm tính nó bước nhanh hơn thì tiếng chân phía sau vội vàng càng lúc càng nhiều,lòng nó bất an thầm kêu không ổn thì bỗng nghe phía sau gáy đau một hồi rồi bất tỉnh nhân sự.
... Sáng hôm sau.....
Nắng chiếu sáng khắp căn phòng trống trãi bộ đồng phục vẫn chưa kịp treo lên làm biểu thị rõ căn phòng tối qua không có người về, người con trai trước cửa thất thần.
-Anh hai em kiểm tra camera rồi! Tối qua chị ấy không về nhà.-Lan lên tiếng vẻ mặt đầy lo lắng! Cả đêm qua nó không về hai anh em không biết mãi đến sáng mới biết mà bây giờ không biết tìm nơi nào? Nó chưa bao giờ như vậy! Điện thoại đã khóa máy chưa liên lạc được , đồ vẫn còn nên chắc chắn nó không rời khỏi đây chỉ còn 1 giả thiết chính là nó bị bắt cóc mất rồi!
-Vẫn chưa có tin gì sao?- Ánh mắt hắn tối lại bỗng nhiên có cảm giác lo sợ, mất mác. Cái cảm giác khó chịu trước giờ vẫn chưa từng có.
-Em vẫn chưa nhận được tin tức gì! Anh hai có cần báo cảnh sát không?- Lan nắm tay vò áo, điện thoại cũng sắp chập mạch rồi, Lan gọi nó hơn 40 lần nhưng mà lần nào cũng thuê bao, Lan sắp phát điên vì lo lắng cho nó!
-Lan! Em thay đồ đi học trước đi chuyện còn lại để anh lo, xin nghỉ phép cho anh.- Hắn xoa xoa trán, hai con mắt có những tia đỏ máu.
-Nhưng..-Lan chần chừ.
-Nghe lời anh!-Hắn kìm nén cảm xúc nhẹ giọng tránh cho Lan nghe sự khẩn trương trong lời nói.
-Được em đi học nhưng nếu chị Tuyết về thì anh gọi báo cho em ngay!-Lan im lặng suy nghĩ rồi lên tiếng. Đợi Lan đi ra hắn lấy tay ôm đầu trong lòng vô cùng hối hận vì hôm qua đã bỏ nó lại, hắn sợ! sợ cái cảm giác không còn nó, bất giác tim hắn nhói lên 1 nhịp , hắn quơ tay bấm gọi ngay cho nó nhưng"Thuê bao quý khách vừa gọi,..." hắn tức giận ném điện thoại xuống sàn tạo nên tiếng động thật lớn khiến Lan vừa thay đồ xong định đi run vai 1 cái , đây là lần đầu cô thấy anh cô mất bình tĩnh như vậy nhưng ngay cả Lan còn mất bình tĩnh thì có thể nói gì? Nhẹ nhàng 1 dòng nước chảy xuống má Lan quơ tay quệt đi rồi bước chân nhanh hơn ra cổng Lan muốn đến trường vì nơi đó có người để cô dựa vào mà khóc.
-Nè anh muốn ăn gì?- Nó hỏi.
-Ừm.m thì nấu mấy món với nấu món canh là được rồi!- Hắn trả lời như có như không.
-Tào lao! Trả lời kiểu gì!-Nó nhái hắn rồi chu mỏ.
Bởi vì đây là siêu thị tư nên không có mấy vụ fan nhào tới , người nổi tiếng nơi này cũng khá nhiều nên không lo về mấy nhà báo bắp cãi nên nó và hắn thong dong đi mua đồ mặc dù cũng bị chú ý. Nó với hắn 4 tay vịn xe đẩy từ từ tới gian hàng lạnh có hải sản và rau củ các loại.
-Nấu canh bí đi!-Nó cầm trái bí quay sang hắn.
-Thôi ! Không thích.
-Vậy... cái này nha! Canh bắp cãi !-Nó bỏ trái bí xuống cầm bắp cãi lên.
-Thôi cãi cãi bộ cô thích cãi lắm hả?-Hắn bỏ bắp cãi trong tay nó xuống.
-Vậy anh muốn ăn gì?-Nó khó chịu.
-Cái gì cũng được!-Hắn nhìn quanh.
-Ông nội của tui ơi ông kén ăn vừa thôi.-Nó mếu.
-Được rồi để tôi...-Hắn lên tiếng rồi bỗng điện thoại reo lên. - Alo tôi nghe. Ừm.m được rồi tôi tới liền. Tôi có công chuyện rồi nên cô khỏi nấu cho tôi, toi đi trước có gì cô bắt taxi về đi. -Nói xong hắn quay đi hình như rất gấp.
-Ơ. Trời.. tên điên- Nó buồn bực mua vài món ăn vặt rồi về nhà , đang đi hóng gió còn khoảng hơi xa so với nhà thì nó bỗng nghe có tiếng chân theo sau, theo cảm tính nó bước nhanh hơn thì tiếng chân phía sau vội vàng càng lúc càng nhiều,lòng nó bất an thầm kêu không ổn thì bỗng nghe phía sau gáy đau một hồi rồi bất tỉnh nhân sự.
... Sáng hôm sau.....
Nắng chiếu sáng khắp căn phòng trống trãi bộ đồng phục vẫn chưa kịp treo lên làm biểu thị rõ căn phòng tối qua không có người về, người con trai trước cửa thất thần.
-Anh hai em kiểm tra camera rồi! Tối qua chị ấy không về nhà.-Lan lên tiếng vẻ mặt đầy lo lắng! Cả đêm qua nó không về hai anh em không biết mãi đến sáng mới biết mà bây giờ không biết tìm nơi nào? Nó chưa bao giờ như vậy! Điện thoại đã khóa máy chưa liên lạc được , đồ vẫn còn nên chắc chắn nó không rời khỏi đây chỉ còn 1 giả thiết chính là nó bị bắt cóc mất rồi!
-Vẫn chưa có tin gì sao?- Ánh mắt hắn tối lại bỗng nhiên có cảm giác lo sợ, mất mác. Cái cảm giác khó chịu trước giờ vẫn chưa từng có.
-Em vẫn chưa nhận được tin tức gì! Anh hai có cần báo cảnh sát không?- Lan nắm tay vò áo, điện thoại cũng sắp chập mạch rồi, Lan gọi nó hơn 40 lần nhưng mà lần nào cũng thuê bao, Lan sắp phát điên vì lo lắng cho nó!
-Lan! Em thay đồ đi học trước đi chuyện còn lại để anh lo, xin nghỉ phép cho anh.- Hắn xoa xoa trán, hai con mắt có những tia đỏ máu.
-Nhưng..-Lan chần chừ.
-Nghe lời anh!-Hắn kìm nén cảm xúc nhẹ giọng tránh cho Lan nghe sự khẩn trương trong lời nói.
-Được em đi học nhưng nếu chị Tuyết về thì anh gọi báo cho em ngay!-Lan im lặng suy nghĩ rồi lên tiếng. Đợi Lan đi ra hắn lấy tay ôm đầu trong lòng vô cùng hối hận vì hôm qua đã bỏ nó lại, hắn sợ! sợ cái cảm giác không còn nó, bất giác tim hắn nhói lên 1 nhịp , hắn quơ tay bấm gọi ngay cho nó nhưng"Thuê bao quý khách vừa gọi,..." hắn tức giận ném điện thoại xuống sàn tạo nên tiếng động thật lớn khiến Lan vừa thay đồ xong định đi run vai 1 cái , đây là lần đầu cô thấy anh cô mất bình tĩnh như vậy nhưng ngay cả Lan còn mất bình tĩnh thì có thể nói gì? Nhẹ nhàng 1 dòng nước chảy xuống má Lan quơ tay quệt đi rồi bước chân nhanh hơn ra cổng Lan muốn đến trường vì nơi đó có người để cô dựa vào mà khóc.
/22
|