Overlord

Q.10 - Chương 14 - Đế Quốc Baharuth 4

/210


Vào ngày thi đấu với Vua Pháp thuật, Osk hỏi những câu hỏi như thường lệ:

“Anh cảm thấy như nào?

“Không có vấn đề gì, là trạng thái tốt nhất.”

Trả lời lại ông ta là một con quái vật khổng lồ.

Mặc dù đó là một thành viên của loài Troll, nhưng đem so sánh với những con Troll khác thì hắn lại có một sự khác biệt mang tính quyết định.

Một luồng khí thế của chiến binh bao quanh hắn, một lớp vỏ mà chỉ những người đã sống sót qua vô số trận chiến ác liệt mới được phủ lên.

Tuy nhiên, đó cũng là một chuyện đương nhiên. Hắn là một Troll đã thích nghi với chiến đấu và là chuyên gia trong các trận chiến. Thậm chí ở trong giữa vô số loài Troll khác nhau, hắn ta cũng là cá thể xuất sắc nhất, và được biết đến là một War Troll.

Hắn chính là Võ Vương, đấu sĩ mạnh nhất trong đấu trường.

Osk nhìn vào cơ thể kia với một ánh mắt niềm nở.

Đúng là có rất nhiều người có thể đánh bại được Võ Vương. Hầu hết Mạo hiểm giả cấp Silver đều có thể làm điều đó. Tuy nhiên, lý do Võ Vương có thể dễ dàng đánh bại những người như vậy lại vô cùng đơn giản.

Điều này là bởi nền tảng khuôn mẫu của tộc War Troll hơn rất xa so với loài người.

Không chỉ có sức mạnh hay sức chịu đựng, chúng còn có một phạm vi tấn công rộng nhờ vào thân thể cao lớn.

Ngoài ra, hắn còn sở hữu một khả năng đặc hữu của chủng tộc này mà loài người không có.

Đầu tiên là làn da. Bộ da dày cộng thêm việc mặc thêm một bộ áo giáp sẽ giúp hắn ta phản lại phần lớn đòn tấn công. Cứ cho là họ có thể nhắm vào nhưng đầu khớp di động và trông có vẻ mềm mại của hắn ta, thế nhưng năng lực tái sinh sẽ là một rào cản lớn ngăn cản đối với bất cứ kẻ khiêu chiến nào có ý đồ làm tê liệt hắn ta bằng phương pháp đó.

Một đòn tấn công chắc chắn sẽ giết chết một con người bình thường không thể giết chết được một con Troll. Khả năng tái sinh đáng kinh ngạc của chúng sẽ từ từ chữa trị vết thương, nếu không sử dụng lửa hoặc axit mạnh thì không có cách nào ngăn cản năng lực tái sinh kia.

Chính bởi nắm giữ năng lực sinh học mạnh mẽ này, Võ Vương đương nhiệm chính là người mạnh nhất trong các thế hệ Võ Vương.

Người chiến binh mà Osk ca tụng là kẻ mạnh nhất đang mặc bộ áo giáp của mình trước mặt ông ta.

Ông ta đã thuê nhóm thám hiểm cấp Adamantite đi thu thập vật liệu cho bộ giáp, sau đó còn phong ấn pháp thuật vào nó để có được kiệt tác. Nhớ lúc đó, ông đã phải đổ đến 20% tài sản của mình vào. Cây chùy được hợp kim ma thuật tạo thành trên tay hắn ta này cũng dùng cách tương tự như thế làm ra.

Võ Vương đeo nhẫn phép thuật, trang sức phép thuật và những bộ phận khác của bộ giáp của hắn ta.

“–Chuẩn bị tốt rồi.”

Cách thức nói chuyện hiện tại của anh ta thông minh hơn rất nhiều so với cách anh ta nói trước kia.

Mỗi lần nhìn thấy dáng người hùng vĩ của anh ta, ngực của Osk đều nóng lên. Chính tay ông đã đào tạo hắn đến trình độ này.

“Như vậy, Võ Vương, chúng ta đi thôi.”

Họ đi cùng nhau đến lối vào đấu trường. Đây là một nghi thức họ đã luôn luôn thực hiện từ trước tới giờ.

Võ Vương vẫn im lặng kể từ khi rời khỏi căn phòng.

Nguyên nhân của việc hắn ta không nói một lời là vì hắn trong quá khứ đã từng cảm thấy hưng phấn cùng kỳ vọng đối với đối thủ giao chiến của hắn. Thế nhưng không biết từ khi nào, sự hưng phấn cùng kỳ vọng đã bắt đầu biến thành sự thất vọng tràn trề về đối thủ. Như vậy thì lần này sẽ lại thế nào đây?

Đột nhiên, Võ Vương dừng bước.

Ở trong ký ức của Osk, chuyện như thế này chưa từng xảy ra.

Giữa lúc Osk cảm thấy hoang mang với việc chưa từng xảy ra này, muốn ngẩng đầu hỏi dò xem có gì sao. Võ Vương chậm rãi nhấc vành nón chiếc Armlet helmet lên, để lộ ra khuôn mặt mình.

(Chú thích: アーメットヘルムArmethelm, Armlet helmet, một loại mũ giáp bao trùm cả đầu)

“Cảm ơn…”

Nghe như là hắn đang cố rặn mấy lời đó ra

Osk trừng mắt nhìn.

Đây là lần thứ tư ông nghe được những lời cảm ơn. Ba lần trước nghe được khi hắn ta nhận lấy vũ khí, áo giáp của mình, và sau khi chiến đấu với đối thủ đã từng là mạnh nhất từ trước đến nay của mình, Võ Vương tiền nhiệm “Hủ Lang”, Krelvo Palantynen.

“Có, có chuyện gì sao, Võ Vương?”

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào hành lang trước khi anh ấy.

“Fu, fu.”

Cơ thể Võ Vương hơi run rẩy khi hắn phát ra tiếng cười khúc khích.

Đó là sự phấn khích của một chiến binh trước trận chiến.

Đó là những gì Osk phán đoán, nhưng dường như cũng không phải là vậy.

“Đây là loại… loại thách thức đạt đến cỡ nào a? Không, tôi mới là người khiêu chiến sao?”

“Cái-gì?”

“Fu, fu… Thật đáng sợ. Osk, đây là run rẩy do sợ hãi.”

Osk không thể không nghi ngờ lỗ tai của ông ta.

“Đây, đây chính là cái mà sinh vật sống gọi là bản năng. Đôi chân tôi không có cách nào tự do di chuyển… Như thể chúng đang nói với tôi rằng nếu tôi đi, tôi sẽ chết, fu, fu.”

Đó không phải là tiếng cười. Hắn chỉ đơn giản cố gắng làm hơi thở hỗn loạn của mình ổn định lại.

“Tôi nghe nói đối thủ của tôi là Vua Pháp thuật, và tôi tự hỏi đối thủ này đạt đến mức độ nào… Có vẻ sự kiêu ngạo của tôi từ trước đến giờ đã bị báo ứng.”

“Anh đang nói gì, Võ Vương? Kiêu ngạo cái gì?”

“Tôi rất mạnh.”

Võ Vương tuyên bố một cách chắc chắn. Osk định đáp lại rằng ‘cũng không có sai’, thế nhưng Võ Vương rất nhanh nói tiếp.

“Không, rất mạnh là một lời nói dối. Sự mạnh mẽ của tôi xuất phát từ đặc tính chủng tộc, nó không phải là sức mạnh thật sự. Thế nhưng, có rất ít người có thể đứng ngang hàng với tôi. Đặc biệt, sau khi học được cách sử dụng các kỹ thuật của chiến binh, vì vậy tôi từ trước tới nay đều không có đi tìm hiểu trang bị hay năng lực của người khiêu chiến, đó là vì tạo ra tình huống bất lợi cho chính mình — Không có một cách nào khác để rèn luyện bản thân. Nhưng cuối cùng, tôi đã tìm thấy một kẻ thù để bản năng của tôi la hét rằng hãy chạy đi. Cảm ơn ông rất nhiều, giao ước định ra lúc tôi gặp gỡ ông đã hoàn thành toàn bộ.”

“Võ Vương…Go Gin.”

Ông gặp Võ Vương vào khoảng mười năm trước.

Đã có một tin đồn rằng xuất hiện một con quái vật ở khu phố vùng ngoại ô của Đế quốc. Con quái vật đó rất có chừng mực, nếu đối phương bỏ lại vũ khí thì sẽ không hạ sát thủ. Osk cảm thấy hứng thú, vội vội vàng vàng xuất phát từ Thủ đô Đế Quốc đến gặp con quái vật kỳ quái kia. Đó là bởi ông nghe nói rằng kẻ mạnh nhất của Đế quốc, Fluder Paradyne, sắp ra tay đánh bại con quái vật.

Lúc vừa bắt đầu gặp nhau, ông cảm thấy rất sợ. Đó là chuyện đương nhiên. Bởi đến bây giờ, những người đã chạm chán với con quái vật chỉ sống sót một cách tình cờ.

Tuy nhiên, trên thực tế vừa nhìn thấy Osk, Võ Vương hoàn toàn không có hứng thú với ông ta, khịt mũi không quan tâm, chuẩn bị rời đi.

Đó là lý do tại sao ông đã quên đi nỗi sợ hãi của mình và hỏi: “Tại sao ngươi làm điều này”

Và ông nhận được một câu trả lời chắc chắn, tuy nhiên không phải theo phương thức nói chuyện như bây giờ. “Đây là cách tập luyện trở thành kẻ mạnh.”

Osk vào lúc đó tự nhiên có một cảm giác hiểu ra.

Osk có một giấc mơ. Đó là đào tạo một người thành chiến binh đứng đầu, để thay thế cho bản thân không có tài năng của mình. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, ông nhận ra rằng ông không cần thiết phải bó buộc với riêng con người. Không, bởi những tộc không phải con người ra đều có tính năng cơ bản tương đối cao, vậy nên sẽ không có cách tạo ra phương pháp trở thành chiến binh mạnh nhất?

Vào thời điểm đó, Osk đã không suy nghĩ về việc đưa một con quái vật trở về. Mà là huấn luyện nó trở thành chiến sĩ mạnh nhất, bạo chúa của đấu trường, Võ Vương tương lai.

Đã gần mười năm kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh. Và bây giờ, lần đầu tiên, ông chứng kiến Võ Vương run rẩy trong sự sợ hãi.

“Võ Vương-”

Một số thứ hiện lên trong tâm trí của Osk. Việc đầu tiên là “anh có muốn từ bỏ trận đấu này không?” Nguy cơ tử vong tồn tại trong trận thi đấu, và Osk không thể nào chịu được việc để mất hắn, Võ Vương mà ông đã đào tạo cho đến bây giờ.

Tuy nhiên, ông không thể nào nói những lời đó ra.

Đối với những kẻ mạnh, được người khác lo lắng chả khác nào một sự xúc phạm với họ. Vì lẽ đó, những lời như vậy có thể phá vỡ tình bạn đã xây dựng giữa ông và Võ Vương.

Chỉ có một điều ông có thể nói ở đây.

“-Đừng thua, Võ Vương.”

“Hừm. Ông đang nói gì thế? Tôi không có tí ý định thua cuộc nào. Tất cả các đối thủ của tôi cũng cảm thấy như vậy. Mọi đối thủ đã đứng trước mặt tôi đều với hy vọng đạt được chiến thắng. Bây giờ, nó chỉ đơn giản là đến lượt tôi thôi.”

“Chính là như vậy!”

Osk vỗ vào lưng Võ Vương.

“Vua Pháp thuật là một Magic Caster, nhưng nếu thi đấu như vậy thì quá nhàm chán. Vì vậy, ta đã quyết định rằng cả hai bên không thể sử dụng phép thuật. Anh sẽ không thua một đối thủ như thế.”

“… Phép thuật của ông ta? Vua Pháp thuật đồng ý đấu với tôi, ngay cả dưới những điều kiện đó?”

“Thật vậy, hắn hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng thất bại của mình.”

“Hoh …”

Võ Vương nắm chặt nắm đấm của mình. Đó là một nắm đấm khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh của cây chùy sắt khổng lồ.

“Sự kiêu ngạo của kẻ mạnh. Tôi sẽ dạy cho ông ta sự biết ý tưởng kia là một ý tưởng ngu xuẩn đến độ nào.”

“Chính là loại khí thế này! Tuy nhiên, tuyệt đối không được tự mãn. Vua Pháp thuật là loại người có thể tùy ý cầm tặng cho người khác những món vũ khí tuyệt hảo có thể làm người ta rớt cả con mắt ra vì thèm muốn. E rằng, hắn còn có rất nhiều vật phẩm ma pháp ẩn chứa sức mạnh kinh người.”

Hạn chế việc sử dụng các vật phẩm pháp thuật có thể sẽ làm tăng cơ hội chiến thắng của Võ Vương. Thế nhưng như vậy là một sự nhượng bộ quá nhiều.

“Không có vấn đề. Bây giờ tôi có những suy nghĩ của một người khiêu chiến. Hoàn toàn không có bất cẩn. Chưa phát huy thực lực liền bại trận là việc tuyệt đối không xuất hiện.”

Võ Vương bước từng bước vững chắc về phía trước, và Osk hoảng hốt đi theo.

“Nói tiếp, liệu anh có thể nghiêm túc cân nhắc những gì chúng ta nói chuyện lúc trước không?”

Võ Vương đột nhiên dừng bước, lộ ra một vẻ mặt cực kì khó chịu.

“Trước đó … là chỉ cái kia sao?”

“Đúng vậy, là về vợ của anh.”

“Tại sao bây giờ … Huhaha.”

Võ Vương bật cười, và Osk nhíu mày trong khi mặt ông ta đỏ lên. Nếu anh ta hiểu, không nên thể hiện loại thái độ thế này!

“Thật là, ông không thể dùng cách cổ vũ khác cho tôi sao? Tôi đã mấy lần nói về điều này rồi… Tôi sẽ trở về làng của tôi nếu tôi muốn có một người vợ. Ông muốn nửa còn lại của tôi là một con người, phải không? Cảm ơn ông rất nhiều, nhưng nếu vẫn là con người thì bỏ qua cho tôi đi. Tôi cũng không có loại ham mê biến thái kia, hay đúng hơn, bất kỳ con người nào thực sự muốn ngủ với tôi cũng quá ghê tởm. Đến cùng có bao nhiêu sự biến thái? Bên cạnh đó, ông muốn đứa con của tôi, phải không? Sao có thể làm con người sinh con cho tôi được chứ.”

Tuy rằng những chủng loài có hình người có thể sinh con với nhau, nhưng có con với chủng tộc bán nhân là những tình tiết chỉ có ở bên trong những câu chuyện.

“Được rồi, đúng là thế…Nếu nói như vậy, tại sao anh không đưa vợ của mình trở lại cùng? Nếu anh cần bất cứ điều gì để khải hoàn trở về, cứ việc nói ra để cho tôi chuẩn bị.”

“… Như tôi đã nói lúc trước. Loài Troll chúng tôi nghĩ rằng con người là thức ăn. Vợ tôi chưa chắc có thể bình tĩnh đi ăn thịt con người đâu.”

Tuy nhiên với Osk, sẽ chẳng sao nếu cô ta chỉ ăn những con người vô dụng. Nhưng ông ta không nói mấy lời này ra khỏi miệng.

“Có đúng không. Như vậy hãy mang nó trở về trước khi nó biết mùi vị của thịt người. Nếu như được đào tạo năng khiếu toàn diện, nó chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn anh bây giờ.”

Võ Vương vui vẻ, nhăn mặt mình lại.

“Cái kia cũng rất thú vị. Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc xem xét về nó.”

♦ ♦ ♦

“Bệ hạ, thực sự, có thể chiến thắng sao?”

Đối với câu hỏi của Ainzach, Ainz không biết anh đã bao nhiều lần nhắc lại đáp án.

“Không thành vấn đề.”

Khiêu chiến mà không nắm lấy chút phần trăm thắng nào không phải là một dũng sĩ chân chính mà chỉ đơn thuần là một kẻ ngu ngốc, việc khiêu chiến này không phải là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, đây là một trận chiến đã được quyết định từ giai đoạn lập kế hoạch.

Ainz xem xét những tình báo đã thu thập được trong đầu mình.

Nếu Võ Vương chỉ có trình độ của Người khổng lồ phía Đông, anh chắc chắn sẽ có thể giành chiến thắng. Nhưng mà, giả như tên kia có sức mạnh chiến binh tương tự như Gazef, sau đó lại cộng thêm cấp độ chủng tộc cùng class của mình, hắn sẽ là một đối thủ khó nhằn.

Tuy nhiên-

Đúng vậy, đây vốn là một phương thức chiến đấu rất hèn hạ. Mình thậm chí còn hỏi Fluder để được giúp đỡ.

Ainz có khả năng hóa giải hoàn toàn những đòn tấn công yếu ớt. Anh cũng không cảm thấy rằng Võ Vương có thể phá vỡ được sự phòng ngự của mình. Vậy nên anh đã vô hiệu hóa khả năng đó.

Chiến thắng đã không được đảm bảo cho anh.

Tại chiến trường, Ainz đã giết chết hơn 100.000 người bằng phép thuật. Trong Yggdrasil, lượng EXP nhận được giảm dựa trên sự chênh lệch level giữa hai bên, lượng EXP nhận được tối thiểu là một điểm. Nói cách khác, anh lẽ ra có thể kiếm được hơn 100.000 EXP mới đúng. Cùng với số EXP đã được tích lũy từ trước khi đến thế giới mới này, anh đã có thể đủ lượng EXP để lên level. Tuy nhiên, Ainz không cảm thấy rằng anh đã lên level hay nhìn thấy bất kỳ hiện tượng đặc biệt nào liên quan đến nó.

Nói cách khác, Ainz quả nhiên đã không có cách nào trở nên mạnh hơn.

Nhưng ngay cả vậy – anh không thể bằng lòng với điều đó.

Nếu level 100 là giới hạn, vậy thì đó là một việc không thể nào khác được. Tuy nhiên, anh sau đó cần phải ứng dụng toàn bộ năng lực của level 100 kia cũng như tôi luyện các kỹ năng của chính mình. Nếu anh tin rằng anh là người mạnh nhất và nghỉ ngơi trên vòng nguyệt quế của mình, vào một ngày nào đó sẽ có người có thể vượt qua anh.

Ainz biết rằng anh có một thực lực nhất định từ nghề nghiệp Pháp sư. Các kỹ năng và khả năng anh đã mài dũa trong Yggdrasil cũng có hiệu quả ở đây. Tuy nhiên, anh đã không rèn luyện năng lực và kỹ thuật của một tiên phong ở trong Yggdrasil.

Mình học được rất nhiều từ cuộc chiến với người phụ nữ đó.

Anh ấp ủ trong lòng sự biết ơn đối với người phụ nữ đó, người đã dạy anh những năng lực chiến đấu anh còn khuyết thiếu trong vai trò một người tiên phong.

Trận chiến đó đã làm dấy lên sự ham muốn trong Ainz để cải thiện khả năng chiến đấu cận chiến của mình. Ngay bây giờ, Ainz tự tin rằng cho dù là số liệu thống kê, kỹ năng và thậm chí cả chiến thuật, anh tương đương với một Chiến binh level 33.

Trận chiến này với Võ Vương sẽ là bằng chứng về điều đó. Ainz háo hức trông chờ nó.

Ainz nhìn vào cổ của mình.

Anh không có mặc bộ đồ sang trọng đó nữa. Trong cuộc gặp gỡ với những Worker, anh không cảm thấy rằng anh đã thu được nhiều kinh nghiệm hay học hỏi được bất kỳ kỹ thuật gì. Thật tình mà nói, anh cảm thấy nó hoàn toàn lãng phí công sức.

Khi nghĩ về điều đó, Ainz nhớ lại một vấn đề cấp bách hơn.

Ah ~ Jircniv hình như cũng tới quan sát cuộc chiến này? Tại sao anh ta lại đến đây? Rõ ràng lúc nãy mình đến kiểm tra thì anh ta không ở quanh đây. Có vẻ như việc nhập cảnh bất hợp pháp đã bị lộ ra… Được rồi, mình đoán mình chỉ cần xin lỗi về việc đó là được rồi. Nếu như anh ta đào sâu về vấn đề đó, mình sẽ hỏi anh ta là anh có được sự cho phép của Vương quốc khi đi đến Narazick sao, hỏi như vậy thì chắc cũng không có quá vấn đề nhiều đâu nhỉ…mình có lẽ nên đi lên và chào hỏi anh ta. Mình đoán không chào hỏi sẽ làm hỏng hình ảnh của mình trong mắt anh ta.

“Bệ-bệ hạ, gần đến lúc vào sân rồi,” Người đàn ông từ đấu trường nói trong khi bước vào phòng để thông báo cho Ainz.

Họ đã gặp nhau nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ mặt thật của Ainz, cả người hắn đều cứng đờ lại.

Mình có nên chiến đấu trong khi đeo mặt nạ không? Tuy suy nghĩ như vậy, thế nhưng anh đã có được sự cho phép để thực hiện một bài phát biểu sau khi đánh bại Võ Vương. Đối với tất cả những gì anh biết, có thể trong những khán giả trong sân đấu sẽ có những người muốn trở thành mạo hiểm giả tại Vương quốc Sorcerous. Với suy nghĩ đó, sẽ tốt hơn khi không che giấu bất cứ sự tình gì.

Tất cả những gì anh có thể làm là tin tưởng sự lựa chọn của chính mình.

Ainz chầm chậm bước về phía trước.

Vốn là người có địa vị cao hơn nên đi đến sau. Tuy nhiên, trong sân đấu Ainz là người khiêu chiến, do đó thuộc về địa vị thấp. Bởi vậy, anh bắt buộc phải là người đầu tiên tiến lên sàn đấu. Tất nhiên, Ainz coi nó là chuyện đương nhiên và không có bất cứ thắc mắc nào.

Ainz hướng về phía Ainzach, người hình như đang rất lo lắng, nở một nụ cười.

Thật kỳ lạ khi mà ông ta lại lo lắng hơn so với một người sắp đi vào trận chiến của chính mình.

“-Đừng để ta lặp lại mấy lời đó, Ainzach. Ta sẽ không thua.”

♦ ♦ ♦

Sau khi kết thúc việc chào hỏi Jircniv, Ainz trở lại sân đấu.

Anh đã hứa sẽ không sử dụng phép thuật trong trận chiến, nhưng giờ thì trận chiến vẫn chưa bắt đầu. Chắc chắn đối phương sẽ không truy vấn một cái gì đó như thế này.

Anh ta dường như không quá tức giận dù thực tế là mình đã lén lút nhập cảnh. Có phải lát nữa anh ta mới đi khiếu nại? Hay anh ta vẫn cho là mình nhập cảnh bình thường đây? Nếu nói như vậy, họ có lẽ tổ chức một số nghi thức chào mừng mình, hoặc có lẽ bản thân mình đang quá tự ý thức … Liệu anh ta có điên lên vì mình trực tiếp gọi anh ta là Jircniv?

Ainz cười nhạo những suy nghĩ của mình, và sau đó quay mắt về phía lối vào đối diện với anh.

Võ Vương vẫn chưa có vẻ gì là đã xuất hiện.

Như vậy…

Ainz nhìn quanh khán giả trong đấu trường.



Một sự im lặng kinh ngạc chi phối toàn hiện trường. Ngay cả những chuyển động nhỏ nhất cũng nghe được rõ ràng.

Mà, cũng không có cách nào … Không, những khán giả đằng kia, đây không phải là một chiếc mặt nạ.

Ainz vuốt khuôn mặt mịn màng và sáng bóng của mình. Bây giờ anh đã hiểu. Bất cứ ai có thể thờ ơ nhìn vào khuôn mặt này là người khá dũng cảm.

Bởi vì điều này, sự nổi tiếng của mình sẽ tăng lên một khi mình làm cho khán giả xôn xao.

Trong khi mục tiêu của anh không phải là để thúc đẩy mình trở nên nổi tiếng, thế nhưng có còn hơn không. Thêm vào đó, nếu nó cải thiện những quan điểm chung về toàn thể undead, thì nó cũng ít nhiều ảnh hướng đến những quan điểm về Vương quốc Sorcerous, đất nước vốn kiểm soát nhiều undead.

Ainz nắm chặt quyền trượng trong tay.

Bản thân là một Magic Caster tinh khiết, những vũ khí Ainz có thể sử dụng rất hạn chế, chủ yếu là pháp trượng, dao găm và các món vũ khí tương tự. Lần này, anh đã chọn một cây pháp trượng được sử dụng để tấn công vật lý. Đó là một món vũ khí anh đã tạo ra như là vật nguyên mẫu trong Yggdrasil, tuy nhiên anh thực sự chưa sử dụng nó. Bởi vì nó là thứ anh đã sử dụng một thời gian dài trước đây, vậy nên nó không phải là vật phẩm mạnh mẽ. Nếu như là Ainz hiện tại, anh ngay lập tức có thể làm ra một món vũ khí tốt hơn.

Nhưng mà, Ainz cũng không làm chuẩn bị như vậy.

Sau khi xem xét sự chênh lệch về sức mạnh giữa mình và Võ Vương, Ainz đã quyết định chống lại anh ta với vũ khí hiện tại của mình, để xem nó như thế nào.

Quyết định này đối với người chơi Yggdrasil – Suzuki Satoru là một quyết định thực sự ngu ngốc, một sai lầm không thể tha thứ. Nếu bạn bè của anh ở gần đó, họ có thể quở trách anh ta bằng câu “Điều đó không được~”

Tuy nhiên, anh đã tìm hiểu được về tất cả các vật phẩm pháp thuật của Võ Vương từ Fluder. Vì vậy, anh đã tạo ra những hoàn cảnh bất lợi cho bản thân để rèn luyện chính mình.

Anh không muốn cho khán giả chứng kiến một trận chiến áp đảo một chiều. Mục tiêu Ainz là một chiến thắng áp đảo với mức độ vừa phải.

“Thưa quý vị! Hiện tại từ lối vào phía bắc! Võ Vương!!!”

Không giống như cách họ đã đối xử với anh trước đó, toàn bộ trường bùng nổ trong tiếng hò reo. Ainz có thể nghe thấy giọng hoan hô như muốn phá vỡ cổ họng của Jircniv truyền ra từ căn phòng VIP, nơi anh ta đã lộ mặt trước đó.

… Anh ta có vẻ khá thích thú. Jircniv yêu thích Võ Vương như thế sao? Chúa tể đấu trường giống như một kiểu thần tượng, nên đây cũng là phản ứng bình thường? Trong Yggdrasil cũng vậy, những chiến binh mạnh mẽ trong những trận đấu PVP cũng được nhiều người yêu mến.

Trong lúc hồi tưởng về những ngày Yggdrasil của mình, Ainz bắt đầu thương hại Jircniv một chút.

Anh ta sẽ bị sốc khi mình giành chiến thắng. Giống như một người khách hàng không vui khi đội thể thao của người đó cổ vũ bị thua cuộc…

Tuy cảm thấy rất nặng nề, nhưng anh không thể cố ý để thua trận đấu.

Một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ lối vào đối diện.

Tiếng cổ vũ anh nghĩ không thể nào to hơn lại tăng lên một tầm cao mới, và bây giờ nó có vẻ giống như một vụ nổ.

Thành thật mà nói, anh muốn một phần của tiếng cổ vũ này phân cho mình, tuy nhiên chỉ cần dùng sức mạnh để chiến thắng là tốt rồi.

Trong Yggdrasil, tiếng cổ vũ của những người ủng hộ sẽ từ từ chuyển qua người khiêu chiến nếu họ chiến đấu tốt. Nói cách khác, nếu khi đối đầu với Võ Vương, Ainz chiến đấu tốt thì âm thanh ủng hộ Ainz chắc chắn cũng sẽ từ từ tăng lên.

Anh có thể từ từ nhìn thấy bóng người của Võ Vương.

Hắn ta mặc một bộ áo giáp bao bọc toàn thân, và thêm vào đó là một chiếc gậy khổng lồ.

Khi nhìn thấy dáng dấp cứng rắn không thể phá vỡ trước mặt mình, con mắt Ainz– ngọn lửa đỏ bập bùng trong hốc mắt trống rỗng– trở nên dài nhỏ, sắc bén.

Hm … Bề ngoài anh ta giống như mô tả. Nói như vậy -. Không, phán đoán như vậy khá là liều lĩnh, mình vẫn nên cẩn thận một chút…

Theo thông tin Fluder đã cung cấp, hắn ta không mang bất kỳ vật phẩm trang bị có thể gây chết người đặc biệt nào.

Tuy nhiên, trong Yggdrasil, một số người sẽ chuẩn bị một bộ gear giống hệt bộ gear họ đang mặc, song bên trong lại trang bị những thủy tinh dữ liệu hoàn toàn khác nhau. Trong PVP vốn lấy 1vs1 thắng bại, thủ thuật nhỏ như vậy sẽ cải thiện tỉ lệ chiến thắng. Mặc dù trang bị dự bị thường yếu hơn so với trang bị chính của một người, nhưng chỉ cần không nằm trong sự dự liệu của đối thủ thì nó có thể phát huy hiệu quả vượt qua ngoài đống số liệu đơn thuần.

Anh không thể đảm bảo rằng Võ Vương sẽ không làm điều đó.

Ainz đem những chuyện này để trong lòng, tiếp tục quan sát Võ Vương.

Anh đã nghe nói qua về hắn, nhưng khi thật sự xuất hiện trước mặt vẫn khiến cho anh nghĩ, “Không có gì lạ”. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Từ những gì Fluder đã nói với anh, sinh vật dưới lớp áo giáp trông rất giống như con War Troll mà anh đã biến thành zombie, nhưng trên người Võ Vương có một hơi thở khác hoàn toàn với xung quanh.

Người ta có thể nói rằng đó là sự khác biệt giữa một con lợn nhà và một con lợn rừng.

“Đây thật sự …Thú vị … Thú vị?”

Ainz nhíu mày với phấn khích của chính mình. Khi đó anh cũng cảm thấy là như vậy; Chả lẽ anh đã trở nên hiếu chiến hơn sao. Hay là nói anh đã trở thành một tên cuồng chiến đấu, cảm giác như anh đang rất mong muốn trận chiến này.

Đó không phải là một dấu hiệu tốt.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn. Đối thủ của anh là người đầu tiên mở miệng nói chuyện.

“Tôi được gọi là Võ Vương, War Troll Go Gin.”

“Ta là -” Ainz ưỡn ngực của anh “Vua Pháp thuật, Ainz Ooal Gown, chủng tộc địa vị tối cao trong Undead, Overlord.”

“Vậy sao. Như vậy hãy để tôi chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình.”

“… Oya?”

Ainz cảm thấy khó mà tin nổi.

Có hai điều anh cảm thấy tò mò, và anh đã quyết định bắt đầu với cái lớn hơn.

“Ngươi không cười nhạo tên của ta sao?”

“Tại sao?”

“Ngươi đang hỏi tại sao …?”

Ainz nghiêng đầu với câu hỏi ngược lại. Vào lúc ấy, dáng vẻ như vậy thật giống như không sai.

“Ta nhớ là tên dài là cái gì đó đối với ngươi, đúng không…?”

“Thì ra là như vậy. Xem ra Vua pháp thuật hiểu rất rõ về tộc của tôi. Thật vậy, tộc của tôi cho rằng những người có cái tên ngắn là người mạnh mẽ. Tuy nhiên, tôi đã sống ở đất nước này trong nhiều năm. Trong thời gian đó, tôi đã học được rằng con người sẽ lấy tên dài. Vì vậy, tôi sẽ không cười giễu những việc như vậy. Ngoài ra, tôi cảm thấy rằng ngài rất tự hào về cái tên đó, thưa bệ hạ. Xúc phạm tên của kẻ mạnh là sự sỉ nhục cho một chiến binh. ”

“Vậy sao … Có vẻ như ta cần phải cải biến lại quan điểm của ta về tộc War Troll ngay lúc này.”

“Fuhahahaha. Không cần cho điều đó. Tôi chỉ là một người dị đoan. Ngoài ra, các loài khác nhau có các thành viên có ý kiến khác nhau. Chỉ là như vậy thôi.”

“… Hahahaha! Đúng là như vậy. Ta thích ngươi, Võ Vương … Nếu ta thắng, ngươi sẽ trở thành đồ vật của ta chứ?”

Ainz chậm rãi mở rộng bàn tay phải của mình.

Mặc dù vào lúc đó đã bị từ chối, song hoàn cảnh hiện nay hoàn toàn khác nhau. Võ Vương hơi hơi lo lắng, cân nhắc vấn đề này, và trả lời:

“… Được rồi. Nếu tôi thua, tôi sẽ trở thành thuộc hạ của ngài. Và nếu tôi thắng?”

“Đó cũng đúng thật là một vấn đề khó khắn. Ngươi muốn cái gì, hãy nói một chút về nguyện vọng của ngươi.”

“… Vậy thì, tôi muốn có ngài, bệ hạ.”

“… Hả?”

“Cho đến nay, tôi chưa từng gặp bất cứ ai đáng giết chết để ăn cả. Nhưng nếu tôi có thể ăn ngài, người giỏi hơn tôi, tôi sẽ có được sức mạnh của bệ hạ.”

Ainz bình tĩnh lại một chút. Anh đã nghe một bài giảng từ một người bạn trong guild về văn hóa của kẻ ăn thịt người. Mặc dù họ ăn người, song động cơ sau lưng họ giống như Võ Vương, để có được sức mạnh linh hồn của đối phương. Cũng có đủ loại lý do khác, như thói quen tình dục và vân vân.

Ít nhất không phải tình dục là tốt rồi. Tuy rằng không thể thất bại, nhưng lúc chiến đấu mà bị một cặp mắt như vậy nhìn vào thì cảm thấy thật không thoải mái.

“Được rồi. Dù thế nào, quyền sống và chết nằm trong tay của người chiến thắng. Vì vậy, ngay cả khi ta giết ngươi, ngươi cũng không cần phải bác bỏ sự phục sinh.”

Ainz bước về phía trước. Tuy rằng trong nháy mắt Võ Vương tạo một tư thế, nhưng ngay lập tức hắn ta thả lỏng ra.

Ainz tiến lên đưa bàn tay phải của mình ra. Mà Võ Vương cũng đáp lại, mở rộng bàn tay phải to lớn của hắn.

Nói là hai người đang nắm tay, không bằng nói, bàn tay của Võ Vương đang gói trọn bàn tay của Aizn. Từ khán đài truyền đến những tiếng hoan hô lớn.

“Sau đó, ta có một câu hỏi. Tại sao ngươi lại xưng hô kính trọng với ta?”

Thái độ của Võ Vương không giống như một đương kim vô địch tiếp nhận một sự thách thức.

“Thể hiện sự tôn trọng với kẻ mạnh là chuyện đương nhiên.”

“Thì ra là như vậy … Được rồi, ta hiểu rồi. Đó là tất cả những câu hỏi của ta. Vậy bắt đầu ngay lập đi. Khoảng cách phải làm sao? Khoảng cách như này– khoảng mười mét sao? Sân đấu này nếu có quy định, thì ta sẽ làm theo.”

“Không có quy định cho khoảng cách, nhưng nó không quan trọng. Ngài sẽ sớm vào trong phạm vi tấn công của tôi.”

“Đây là một sự nhượng bộ, nhượng bộ.”

Võ Vương không nói gì, nhưng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng hơi thở và hành động đều rất bình tĩnh.

Là do hắn ta nhìn thấu được là sự khiêu khích, hoặc là điều đó không đủ độ để hắn ta bận lòng?

Ainz tặc lưỡi ở trong lòng.

Thật là một kẻ địch khó đối phó. Nếu xử trí theo cảm tính, anh có thể công kích vào đó, nhưng người ta không thể xem thường một kẻ thù cảnh giác dù cấp độ họ có thấp hơn mình.

Võ Vương quay lưng lại Ainz, và bước đi.

Anh ta quay người lại sau khi đi được khoảng mười mét.

“Như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu khi tiếng chuông vang lên, thưa bệ hạ.”

“Đúng rồi … nói, Võ Vương, lúc trước ta đã chiến đấu với tộc của anh, nhưng anh đã chiến đấu với loài của ta chưa?”

“Overlord? Không, tôi không có. Tôi chưa bao giờ nghe nói về mấy chủng tộc…Undead.”

“Vậy sao … Cũng đúng. Nếu ngươi gặp bất cứ ai thuộc tộc của ta, ngươi sẽ không còn sống để đứng đây. Overlord là undead cao cấp nhất … Vậy thì ngươi đã từng chiến đấu với Undead nào chưa?”

“Không, tôi chưa bao giờ chiến đấu với undead. Bởi vì những undead mà họ mang tới đây rõ ràng là không phải là đối thủ của tôi.”

“Như vậy à … Vậy thì ta không thể nói ‘đừng nghĩ rằng là ta giống những undead khác mà anh đã chiến đấu. Ta mạnh hơn rất nhiều so với Elder Lich … Thật đáng tiếc.”

Võ Vương nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ainz nhún vai một cái, và cầm thanh trượng của mình lên như một thanh đại kiếm. Ainzach nên quan sát từ phía sau, nhưng anh đã không cho ông ta thấy tư thế chiến đấu của mình vào lúc đóng vai Momon, vì vậy đó không có vấn đề.

Võ Vương cũng giơ chiếc gậy khổng lồ của mình lên.

Tiếng chuông vang lên.

Trong khoảnh khắc đó, Ainz bị nuốt chửng bởi một cái bóng đen khổng lồ.

Cheh, thật nhanh!

Cái đó thật ra là bóng của chiếc gậy đang vung xuống.

Chặn đòn tấn công bằng quyền trượng –mặc dù muốn làm vậy, nhưng Ainz ngay lập tức từ bỏ ý nghĩ đó bởi anh không biết nhiều thông tin về đối phương, điều tốt nhất để làm khi đối mặt với một đòn tấn công lớn – một đòn công kích gây thiệt hại rất cao – là né tránh.

Do đó, không quan tâm liệu bản thân mình có mất cân bằng hay không, Ainz bỗng nhiên thả người né tránh.

Ở giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Ainz né tránh thành công. Cây gậy chùy đánh mạnh về phía mặt đất, tạo ra một âm thanh như sấm, thậm chí tạo ra cả một tiếng vang vọng. Khói và bụi bùng lên giống như một cơn gió lốc.

Lo lắng về cuộc tấn công tiếp theo, Ainz lui lại vài bước, kéo dài khoảng cách.

Sau khi lớp bụi bị đánh tan, bóng của Võ Vương cầm cây gậy chùy trong tay, xuất hiện từ bên trong nó.

Một tiếng hoan hô lớn vang vọng trong đấu trường.

Đó có phải là một võ kỹ không? Tuy nhiên … điều này thật phấn khích.

Giữa những tiếng cổ vũ làm lỗ tai đau đớn, anh có thể nghe rõ tiếng la hét ủng hộ của Jircniv. “Đánh anh ta! Anh ta ở bên phải đó!” và vài âm thanh nghe cứ như tiếng khóc của lũ trẻ con vậy.

Ainz không thể không cười thầm khi nghe những tiếng kêu từ Jircniv, mà là hoàn toàn không giống như anh ta. Anh không thể tưởng tượng anh ta lại hành động như thế dựa trên tất cả những lần anh đã đi do thám vào mình trong thành phố Imperial.

… Không ngờ được anh ta lại một người thú vị…

Độ thiện cảm với Jircniv trong lòng Ainz tăng lên nhanh chóng. Lúc đầu, anh đã tin rằng anh ta là một người đàn ông hoàn hảo với bộ dáng của một vị hoàng đế. Tuy nhiên, bây giờ mà anh đã thấy sự đam mê của anh ta về trận đấu, anh cảm thấy rằng anh ta có thể quan hệ tốt hơn với mình. Trong lòng Aizn hiện lên một cảm giác gần gũi.

Sau đó, Ainz một lần nữa đưa sự chú ý của mình đến trên người Võ Vương.

Võ Vương đã chỉ rằng cây gậy chùy khổng lồ của mình về phía anh, ngụ ý rằng anh sẽ bị đón đánh nếu anh đến gần và sẽ truy kích nếu anh lùi lại. Đó là một tư thế rất phù hợp để kiềm chế đối thủ của mình.

Đây là một tư thế phòng thủ tận dụng được chiều dài vũ khí của mình, gần như đã biến nó thành một tấm khiên.

Thành thật mà nói, Ainz không nghĩ ra phương pháp phá vỡ rằng tư thế này của hắn ta.

Điều này … khá phiền phức. Đúng như mình nghĩ, rất khó để chống lại một đối thủ cùng cấp độ nếu không dùng ma thuật. Mà dù sao mình cũng là một Magic Caster…

Nếu là như vậy, chỉ có một điều mình có thể làm.

“Sao vậy? Sao anh không tấn công lại đây? Hay anh sẽ thu mình lại giống như một con rùa?”

“Bệ hạ, tôi sẽ không để mất cảnh giác. Mặc dù các quy tắc làm cho ngài không thể sử dụng phép thuật, song thực tế là ngài có thể né tránh đòn tấn công không thể coi nhẹ vừa nãy.”

“Vì vậy, anh muốn ta đến tấn công sao? Nếu vậy, anh có thể di chuyển cây gậy chùy của anh sang một bên không? Nó khá vướng và rất khó tấn công.”

Võ Vương không trả lời. Ánh mắt sắc bén của anh ta vẫn dính vào toàn thân Ainz qua các khe hở tấm che mặt của chiếc mũ giáp của mình.

“Vậy sao…Nếu như thế hãy để ta đến.”

Ainz mạnh mẽ vung pháp trượng vào mũi của cây gậy chùy. Cây gậy chùy mạnh mẽ va chạm cùng mặt đất đồng thời Võ Vương phát ra một tiếng rên rỉ “GGH!”

Các chấn động hẳn là đã truyền vào tay Võ Vương và làm nó tê dại. Ngược lại, Ainz không có chức năng sinh học như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Ainz xông thẳng vào phạm vi tấn công của Võ Vương.

Ainz dùng suy nghĩ gửi một mệnh lệnh cho pháp trượng của mình, và ngọn lửa bốc ra từ nó. Nói là “lửa bốc ra” song đơn giản chỉ có một lớp lửa bao quanh pháp trương mà thôi. Bản thân ngọn lửa không tạo ra bất cứ tổn thương nào. Tuy nhiên, Ainz cảm nhận được sự chú ý của Võ Vương chuyển từ bản thân anh sang cho pháp trượng.

Chính là như vậy. Anh ta có năng lực tái sinh của tộc Troll. Nên hoàn toàn hợp lý khi anh ta chú ý đến món vũ khílàm vô hiệu sự tái sinh của mình. Tuy nhiên, đó lại là một sai lầm chết người của anh ta.

Ainz nhẹ nhàng chạm vào bộ giáp của Võ Vương bằng bàn tay trái trống rỗng của mình. Trong nháy mắt đó, Võ Vương rùng rẩy cơ thể như thể anh ta đã bị điện giật, làm cho anh ta vung cây gậy theo bản năng.

“Kuh!”

Ainz né tránh thất bại, và những âm thanh rạn nứt từ cơ thể của Ainz vang lên cùng lúc anh bị đánh bay ra khoảng xa. Vì anh đã vô hiệu hóa miễn dịch vật lý cao cấp, nên cái thân thể yếu đuối của anh bị một món vũ khí đánh trúng cũng gây ra một lượng thương tổn tương đối lớn. Cơ thể Ainz bay vài mét, không đúng, hơn mười mét trong không khí, giống như một quả bóng bị tấn công bởi một con dơi.

Tiếp theo, anh va chạm với mặt đất, lăn nhào vài vòng.

Tiêng hoan hô như sấm nổ vang lên từ phía đám đông.

Ainz nghe Jircniv hét lên trong niềm vui sướng khi anh lăn trên mặt đất, và độ thiện cảm vừa tăng vọt của anh đối với người đàn ông đó đã tụt xuống nhanh chóng.

Chết tiệt, chúng ta là đồng minh, đúng không? Dù sao khi nhìn thấy vua nước đồng minh ngã trên mặt đất cũng phải biểu hiện chút sự lo lắng chứ?

Mặc dù bị thương tổn, thế nhưng Ainz không còn cảm thấy đau đớn, và anh nằm phụ trên mặt đất, dò xét Võ Vương.

Không có đòn tấn công theo sau đó.

Những âm thanh cổ vũ dần dần nhỏ lại, thay vào đó, một cảm giác bất an bao phủ toàn bộ đấu trường. Tại sao Võ Vương không tiếp tục tấn công? Không, tại sao là Võ Chúa cúi người xuống? Điều gì đã làm động tác của Võ Vương trở nên chậm chạm.

Ainz duyên dáng đứng dậy, phủi những hạt bụi dính trên người đi. Thái độ của anh thản nhiên, không có vẻ bực bội gì với việc mình bị đánh bay.

Ngược lại, động tác Võ Vương vô cùng chậm chạp.

Ainz cười khúc khích.

Lấy biểu diễn tới nói, đây thực sự là hiệu quả tốt nhất

Ainz trở lại vị trí ban đầu của mình ở giữa tiếng chói tai của tiếng ồn. Mà lúc này Võ Vương hỏi một cách nghi ngờ:

“C-cái gì thế này? Độc … không phải chứ, đây rốt cuộc là?”

“Ta đã không phá vỡ các quy tắc. Đây là một cuộc thi đường đường chính chính. Điều đó nói rằng, đây vượt xa từ ‘độc’. Cảm ứng của ta có thể truyền năng lượng tiêu cực vào cơ thể của đối thủ. Tuy nhiên, dùng năng lực tái sinh của Troll có khả năng chữa trị được cái đó. ”

Ainz làm cùng một cử chỉ anh sử dụng khi chạm vào Võ Chúa, mở và đóng các ngón tay của mình.

“Tuy nhiên, ta có thể phát huy một cái năng lực khác khi chạm vào anh. Đó chính là năng lực có thể làm tổn thương cơ thể đối thủ. Vậy nên sức mạnh và sự nhanh nhẹn của anh đã được bị giảm xuống. Những thứ này có thể trị được chứ?”

Từ những gì Ainz biết, năng lực tái sinh của Troll chỉ có thể chữa lành tổn thương, nhưng không chưa được việc cơ thể suy yếu.

“Nói cách khác, Võ Vương, ta càng chạm vào anh, năng lực của anh sẽ càng giảm xuống, cho đến khi anh giống như một con sâu bướm.”

Đương nhiên, đó là một lời nói dối.

Anh có thể gây ra các trừng phạt đối với khả năng của kẻ thù, tuy nhiên nó cũng có một giới hạn. Anh không thể làm giảm chỉ số xuống mức 0. Tất nhiên, đối thủ của anh không thể nào biết điều này.

Tuy nhiên, những Undead cũng có khả năng tương tự khả năng này, vì vậy anh không thể kết luận rằng đối thủ của mình thực sự không biết. Anh ta có thể nói dối về việc chưa bao giờ chiến đấu với undead, và anh ta có thể biết điều gì đó liên quan đến họ.

Đó là lý do tại sao Ainz đã công khai tuyên bố tên loài của mình.

Overlord là một loài rất mạnh mẽ, và cũng là loài mà các ngươi chưa biết đến. Trong khi anh để lại ấn tượng sâu sắc trong suy nghĩ của Võ Vương, làm cho anh ta cảm thấy rằng năng lực của Ainz là năng lực huyền bí và khó thể thăm dò. Việc Ainz đề cập rằng anh là chủng tộc tối cao và không nói thể gì là để tăng thêm cảm giác lo lắng.

Điều quan trọng nhất là anh đã đưa ra một lời giải thích không cần thiết cho Võ Vương. Điều đó cũng là để gây nhầm lẫn cho anh ta bằng thông tin sai lệch.

-Nói chung, cái gọi là chiến đấu chính là dựa trên sự lừa dối lẫn nhau.

Ainz bình tĩnh quan sát Võ Vương, người dường như không thể phục hồi từ đòn trừng phạt làm giảm khả năng của mình.

Điều này là để xem Võ Vương có phải đang cố lừa gạt bằng hành động của anh ta không.

Hắn ta có thể sử dụng khả năng tái sinh để chữa trị hình phạt làm giảm khả năng của Ainz nhưng lại cố ý không làm điều đó để tạo ra một lỗ hổng chết người ở hàng phòng ngự của Ainz. Hắn ta cũng có thể có một thiên tài, hoặc có một số khả năng ẩn khác mà Ainz hoàn toàn không biết.

Chỉ khi có sức mạnh cực kì áp đảo thì người ta mới có thể chà đạp kẻ thù trong một cuộc chiến.

“… Các hình phạt khả năng ta gây ra sẽ không chữa lành theo thời gian. Ta sẽ làm cơ thể anh suy yếu từng chút một, cho đến khi ta dành cho anh một đòn trí mạng bằng cây trượng này, hiểu không? Vâng, nếu bạn làm thế, thì chúng ta tiếp tục. ”

Ainz bước về phía trước, và Võ Vương chậm rãi tạo tư thế.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Anh ta cười với chính mình, hay anh ta đang rất nôn nóng đây?

Nếu là cái sau thì tốt rồi…

Bởi vì Võ Vương đeo mũ giáp, Ainz nhanh nhẹ di chuyển bàn tay trái không cầm trượng của mình. Võ Vương cũng phản ứng theo. Có vẻ như anh ta đã rất cảnh giác với nó.

Võ Vương khẳng định đang nghĩ rằng chỉ cần cảnh giác với cái bàn tay trái đó là sẽ không có vấn đề.

Chính là như vậy. Ở trong thí nghiệm của Ainz, anh thấy rằng với mặc kệ là phần nào của cơ thể, anh đều có thể làm ra các đòn tấn công tiếp xúc. Chỉ cần anh muốn, anh thậm chí có thể sử dụng đầu gậy để làm như vậy.

Ainz càng đến gần hơn, và Võ Chúa thì lại từng bước từng bước kéo dài khoảng cách.

Ainz phát ra tiếng cười lạnh lùng.

Từ động tác của họ, các khán giả có thể biết rõ ràng là ai đang chiếm ưu thế, ai đang chiếm yếu thế.

Anh có biết sự khác biệt giữa chúng ta không, Võ Vương? Đúng là anh làm chiến binh có thể là tốt hơn so với tôi. Nhưng giữa chúng ta có một sự chênh lệch tuyệt đối.

Sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Võ Vương là HP.

Ainz có sức khỏe của một nhân vật level 100. Thậm chí nếu cả hai bên từ bỏ qua phòng ngự và tham gia vào một slugging match, cuối cùng cũng sẽ là Ainz giành chiến thắng.

Tuy nhiên, vấn đề nằm trong võ kỹ, những đòn tấn công mà Ainz không biết.

“Trong trận chiến với anh, ngoài việc không sử dụng phép thuật, ta còn đặt ra một quy định khác nữa. Đó chính là liên quan đến các vật phẩm ma thuật. Lần tranh tài này ta không sử dụng các vật phẩm ma thuật -… Nói cách khác, một hạn chế về trang bị. Tuy nhiên, điều này lại hoàn toàn có lợi cho ta.”

Ainz chiếm được nhiều vật phẩm từ thời điểm anh còn ở Yggdrasil. Mỗi một món trong số chúng đều là một kho báu vô song trong thế giới này. Vì vậy, nếu Ainz đã sử dụng những thứ đó, anh có thể dễ dàng giành chiến đấu trước Võ Vương. Tuy nhiên, Ainz không cảm thấy đó là cách chiến đấu đúng đắn.

Do đó, Ainz chỉ trang bị các vật phẩm cấp thấp.

“Ta đã tự ra hạn chế bản thân mình, chỉ sử dụng những món vũ khí mà trong trình độ của anh có thể vận dụng. Song mặt khác, ta cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để kiểm tra một món vũ khí mới nhận được.”

Ainz cắm trượng của anh xuống mặt đất và rút hai trong số bốn chiếc dao găm treo tại eo của mình. Anh nắm thật chặt nó.

“Hãy thử nghiệm món vũ khí ta đã mượn từ chỗ Momon.”

Võ Vương có lẽ không hiểu sự trêu trọc của Ainz. Bản thân Ainz cũng không có ý định khai sáng cho hắn ta. Anh chỉ đơn giản là nói chuyện với chính mình.

“Vậy thì – ta đến đây.”

Ainz không cách nào bắt chước được tư thế kỳ lạ -cái kiểu khom mình xuất phát kia. Tuy nhiên, sau khi trải qua huấn luyện, anh đã học được một cách chạy tương tự như cách chạy trên. Anh giống như một mũi tên được bắn ra, lao vọt về phía Võ Vương.

Khoảng cách hai bên rất ngắn. Tuy nhiên,ngay trong nháy mắt trước đòn tấn công của Ainz, cây gậy của Võ Vương vẫn quét ngang về hướng Ainz. Tuy bị dính hình phạt làm khả năng làm cho động tác hơi chậm chạp, nhưng đó thật sự là một đòn tấn công trúng đích.

Ainz không thể thực hiện một đòn né tránh đẹp đẽ như người phụ nữ kia được. Tuy nhiên, Ainz có thể làm một điều mà người phụ nữ kia không thể.

Ainz kích hoạt khả năng của mình, và động tác Võ Vương ngừng lại trong một giây lát.

Ainz nhân cơ hội thu hẹp khoảng cách giữa họ và đâm dao găm về phía bả vai. Phối hợp với tốc độ chạy của mình, đòn tấn công toàn lực như một mũi tên được bắn ra.

Khi người phụ nữ đó dùng đòn đó đánh anh, cô ta đã làm hỏng bộ áo giáp còn cứng hơn so với adamantite do Ainz dùng ma thuât tạo ra. Đòn tấn công này cũng cùng mức độ với đòn đó, con dao găm xuyên thủng áo giáp và làn da Võ Vương, đâm vào cơ thể Võ Vương.

-Tuy nhiên ngay trong khoảng khắc đó

“[Reinforce Hide], [Greater Reinforce Hide]!”

Võ Vương kích hoạt võ kỹ của anh ta.

Giống như anh ta đã giải phóng một cái gì đó từ bên trong cơ thể của mình, mũi con dao găm bị đầy lùi về.

Điều làm người ta giật mình là đòn tấn công phát huy hết sức mạnh của Ainz chỉ tạo thành một chút vết thương giống như bị trầy da. Lấy năng lực tái sinh của tộc Troll, loại tổn thương đó sẽ lành trong vòng vài giây.

Võ Vương có lẽ cảm thấy yên tâm bởi điều này. Cây gậy vung về phía Ainz vẫn rất nhanh, và anh đã chỉ lấy một vết trầy xước từ đòn tấn công toàn lực của Ainz. Người ta có thể nói rằng chiến thắng nằm chắc trong tay cho Võ Vương.

Tuy nhiên, đó sẽ là một suy nghĩ ngu ngốc.

“-Phát động.”

“Goh! Gowaaaaaaaaah!!”

Ainz giải phóng phép thuật, truyền [Fireball] mà Fluder đã yểm lên món vũ khí này vào vị trí anh đã đâm Võ Vương, từ đó đốt cháy cơ thể của anh ta từ bên trong. Anh nghĩ về việc đâm một con dao găm khác vào bả vai khác, nhưng bởi đòn đâm không đủ mạnh, và áo giáp đánh bật ra.

Ainz đang định nhắm vào một kẽ hở trong bộ áo giáp của anh ta song lại cảm nhận chuyển động từ Võ Vương và lao sang một bên mà không cần nhìn.

Một cơn gió mạnh thổi từ phía sau lưng. Nó chắc hẳn là sức gió tạo ra từ câu gậy.

Sau khi bỏ chạy khoảng 10 mét, Ainz xoay người lại.

Võ Vương dùng cánh tay cầm gậy của anh ta ôm lấy bả vai. Cánh tay khác của anh ta thì buông thõng xuống, có lẽ bất động. Có vẻ như pháp thuật Fluder dường như có một chút quá mạnh mẽ. Có lẽ anh nên đã yêu cầu một Magic Caster yếu hơn để yểm pháp thuật lên nó.

Sau khi nhận ra Võ Vương ở trong tình cảnh khó khăn vô cùng, đám đông phát ra tiếng kêu khóc trong sự cảm thông.

Ainz nhìn quanh đấu trường.

Cho dù anh nhìn về hướng nào đi nữa, anh đều không thể nhìn thấy bất cứ ai cổ vũ cho anh.

Thật lạ lùng … Trong Yggdrasil, nếu có người nào đó bắt đầu cổ vũ cho mình vào thời ðiểm này cũng không kỳ quái… Mình đoán chiến đấu ở sân khách là một trận đấu khó khăn.

“Không có cách nào khác. Ta nghĩ ta sẽ phải từ bỏ kế hoạch nắm bắt trái tim của khán giả. Vậy thì Võ Vương … đến lúc giết chết anh rồi.”

Ainz thu hồi con dao găm đã được giải phóng pháp thuật và lấy con dao găm khác ra. Con dao găm mới này được yểm một ma thuật công kích hệ acid cấp 3. Anh đã chuẩn bị nó trong trường hợp Võ Vương làm bản thân hắn ta miễn dịch với tổn thương của hệ lửa.

Tuy rằng Võ Vương nhìn như đã bị tổn thương bởi đòn tấn công thuộc tính lửa, nhưng đó có thể là diễn kịch. Quái vật nắm giữ khả năng tái sinh không thể chống lại hoàn toàn các đòn tấn công gây trở ngại cho sự tái sinh của họ, nhưng đó chỉ là tình huống trong Yggdrasil.

Nói không chắc, điều đó cũng áp dụng được đối với thế giới này.

Nếu nói như vậy, kế hoạch ban đầu của anh là giết anh ta bằng cách kích hoạt kỹ năng của mình khi khán giả – khi tất cả mọi người đến xem- cảm thấy chiến thắng đã được quyết định.

“Nếu ngươi nhận thua ngay bây giờ… Ta sẽ kết thúc mọi thứ ở đây.”

“Không … Bệ hạ. Không … chưa. Tôi dù sao vẫn là Võ Vương. Tôi vẫn là vị vua của đấu trường này. Tôi sẽ chống lại cho tới chết.”

“Vậy thì, hãy gỡ mũ bảo hiểm xuống để cho ta nhìn một chút khuôn mặt của anh.”

Đó là một yêu cầu thật ngạc nhiên, nhưng Võ Vương vẫn tuân thủ, cởi mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt của mình.

Mồ hôi thấm đầy trên trán, và khuôn mặt của mình nhăn nhó có lẽ bởi chịu những cơn đau dữ dội. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta vẫn hết sức mạnh mẽ.

“Ánh mắt không tệ. Chúng làm ta nhớ về Gazef Stronoff.”

“Cảm ơn ngài. Được ca ngợi bởi một người hùng mạnh như ngài làm cho tôi cảm thấy vui sướng.”

“… Nói cho ta. Anh có biện pháp nào có thể đánh bại ta không? Anh có biện pháp nào có thể đảo ngược tình thế không?”

“-Không có. Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn chiến đấu.”

Đó là những lời nói khá thẳng thắn.

Ainz cảm thấy một chút xấu hổ về việc anh đã làm quá nhiều điều lừa gạt trong cuộc chiến này. Ngoài ra, để tạo ra một trận đấu tốt anh đã phong ấn rất nhiều năng lực thực sự của mình.

Bởi vì đối thủ của mình đang chiến đấu một cách nghiêm túc, Ainz buộc phải đáp trả bằng tất cả mọi thứ anh có thể làm, trong phạm vi của những gì anh được phép làm.

Võ Vương, người đã đến ngay trước Ainz, dường như tỏa sáng trong mắt anh.

“Những Thủ Vệ sẽ nghĩ gì về ánh sáng trong đôi mắt ấy …”

Tuy nhiên, anh biết rằng họ sẽ khinh thường bất cứ sinh vật gì không phải là của Nazarick. Nếu đó là trường hợp – không ít cảm giác lo lắng và cô đơn dâng lên trong lòng Ainz..

Ainz gạt những cảm xúc sang một bên, và từ từ nâng con dao găm của mình lên.

Võ Vương dùng cẳng tay lau sạch mồ hôi trên trán, và một lần nữa đội lại chiếc giáp của mình.

“-Đến đây, Võ Vương.”

“Gooohhhhhhh!”

Với một tiếng gầm, cơ thể to lớn của anh ta ép về phía Ainz.

Anh ta nhanh hơn so với vừa giờ. Có lẽ anh ta đã kích hoạt một môn võ kỹ.

Tốc độ kinh người cùng cơ thể to lớn – hai thứ này phối hợp tạo ra một cảm giác áp bức áp đảo, làm cho kẻ thù không thể động đậy được. Không, đối với những người bình thường thì đúng là thế, nhưng những undead miễn dịch với hiệu ứng tinh thần như vậy.

Ainz bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Võ Vương.

Hắn ta thật nhanh – nhưng đó là tất cả.

Độ cân bằng của anh ta không ổn định, có lẽ vì cái vai bị dao găm đâm không thể cử động.

-Kém hơn thời điểm đó.

Càng quan trọng hơn là-

Anh có biết tại sao ta làm cho tốc độ anh giảm xuống không? Nếu anh không biết, vậy thì nó sẽ là điều kết thúc anh?

Ainz kích hoạt khả năng tương tự vừa nãy.

[Despair Aura I (Fear)]

Năng lực này có năm loại hiệu quả.

I là Hoảng sợ

II là Khủng hoảng.

III là Hỗn loạn.

IV là Phát điên.

V là Đột tử.

Hoảng sợ ám chỉ một trạng thái bất thường của sợ hãi, nó gây ra một hình phạt cho tất cả các hành động.

Khủng hoảng là một phiên bản nặng hơn của Hoảng sợ, gây ra bằng cách xếp chồng các hiệu ứng Hoảng sợ lên nhau. Bất cứ ai bị ảnh hưởng bởi tình trạng đó sẽ muốn dùng hết sức lực để chạy trốn người sử dụng khả năng đó- Nói cách khác, họ sẽ không thể thực hiện bất kỳ hành động chiến đấu nào liên quan đến việc chống lại người đó.

Hỗn loạn có tác dụng như tên gọi của nó. Nếu không có bất kỳ biện pháp phục hồi, mục tiêu sẽ rơi trong tình trạng hỗn loạn.

Phát điên là một tình trạng tiêu cực cực kỳ khó chịu, là một phiên bản lâu dài của Hỗn loạn. Nó không thể được gỡ bỏ nếu không dựa vào phép thuật từ một bên thứ ba.

Và đột tử thì không nói cũng biết, nó chính là gây ra cái chết.

Các hiệu quả sẽ thay đổi theo việc level của một người tăng lên.

Ainz sử dụng hiệu ứng Hoảng sợ đầu tiên, và phát động rồi hủy bỏ nó ngay lập tức. Bằng cách làm như vậy, trong nháy mắt đó hành động tưởng tượng trong đầu sẽ không phù hợp với hành động thực tế của cơ thể, và vì thế cơ thể sẽ cảm thấy như thể bị tê liệt.

Tuy nhiên, Võ Vương đã dự đoán rằng điều này sẽ xảy ra nếu anh cố gắng làm một cuộc tấn công trực diện. Ngay cả sau khi tâm trí và cơ thể đã thoát khỏi hiệu ứng, anh ta vẫn đong đưa cây gậy chùy của mình.

Suy xét đến sự tổ hợp giữa sự trừng phạt làm giảm trị số năng do do cái chạm của Ainz tạo thành và trạng thái sợ hãi, né tránh cuộc tấn công của Võ Vương là một chuyện giản đơn. Tuy nhiên-

“[Strong Strike], [God Skill Single Flash].”

Ainz nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một tia chớp xẹt qua.

Trong đó nháy mắt đó, đau nhức- ngay lập tức bị đè xuống đến mức chịu đựng được – và một cảm giác trôi nổi không chế cả cơ thể.

“[Flow Acceleration]!”

Một cảm giác đau âm ỉ ập đến từ phía trên, theo sau đó một cảm giác đau đớn bùng nổ trong khoảng khắc tiếp theo.

Mặc dù bị bối rối một thời gian ngắn bởi khó nắm được tình hình, Ainz nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Đây có lẽ là một sự kết hợp của hai đòn tấn công. Đòn tấn cồn đánh bay Ainz vào không trung, trong khi đòn thứ hai đập anh xuống mặt đất.

Nếu anh là Suzuki Satoru, anh có thể không có khả năng để nắm bắt tình hình và rơi vào rắc rối. Tuy nhiên, Ainz Ooal Gown miễn dịch với trạng thái tiêu cực.

Ainz biết rằng anh đã ngã trên mặt đất, và cây gậy đang muốn vung xuống người anh.

“Cheh!”

Ainz cựa mình né tránh vừa kịp lúc cây gậy đánh xuống. Có lẽ là do võ kỹ, lực tác động xuyên qua mặt đất và truyền vào trong cơ thể của Ainz.

Tuy nhiên, điều này cũng mang đến thêm bất kỳ thương tổn nào.

Ainz nhảy lên đồng thời cây gậy cắm trong mặt đất cũng bắn lên theo. Hành động này, như mò một cái gì đó từ trong sâu thẳm lên, dường như muốn nói rằng “ta sẽ kết thúc ngươi bằng nó”.

Ainz trong nháy mắt làm ra quyết định, dùng dao găm trên tay đỡ lại đòn tấn công lại, và cơ thể Ainz lần thứ hai bay vào trong không trung. Dù rằng tiếng cổ vũ của khán giả vang lên xuyên suốt cả đấu trường, nhưng Võ Vương lại ủ rũ, nguyền rủa một câu “Chết tiệt!”. Hắn ta định dựa vào những đòn tấn công liên tiếp này để giải quyết Ainz.

Sau khi bị đánh bay xa vài mét trong không trung, Ainz xoay người vài vòng trên mặt đất và sau đó nhanh chóng chỉnh đốn lại tư thế của mình trong khi nói móc vài câu.

“Không có biện pháp lật ngược tình thế nào sao? Bị lừa mất rồi. Punitto Moe sẽ mắng ta vì điều này.”

Giống như Ainz, Võ Vương đã tung con át chủ bài – võ kỹ ẩn giấu của mình – ra vào thời khắc cuối cùng. Điều đó chứng tỏ anh là một chiến binh hạng nhất.

Ainz thu hồi một con dao găm, để một bàn tay không cầm gì.

Bởi sự kiêu ngạo và nôn nóng để giành lấy chiến thắng của anh đã mang lại cho anh một đòn cứng rắn- không, là hai đòn trong số chúng đấy. Giờ là lúc nên loại bỏ những suy nghĩ ngây thơ của mình. Anh sẽ phải làm giảm sức mạnh của đối thủ xuống trước khi kết thúc những việc này.

Thật ồn ào…

Tiêng cổ vũ của khán giả thực sự gây phiền nhiễu. Họ vừa nãy vẫn than khóc, và giờ họ đã vui mừng. Đặc biệt là-

-Chết tiệt, Jircniv! Cái quái gì mà “kết thúc tên đó?!” Ah, thật đúng thế…

Ainz di chuyển chầm chậm. Anh không bị thương nặng, nhưng anh đã bị trừng phạt vì sự bất cẩn của mình, vì vậy anh sẽ không mắc vào loại sai lầm đó thêm một lần nữa.

Tuy nhiên, mình thực sự không hiểu nổi võ kỹ. Đây là những kỹ năng không tồn tại trong Yggdrasil … đã có người phát triển chúng để chống lại người chơi Yggdrasil? Hay mình chỉ cố gắng để gán ghép một lý thuyết ở đây…? Chờ đã, mà võ kỹ nên là một cái gì đó làm gia tăng tốc độ tấn công chứ? Anh ta có lẽ sẽ thử một ra một đòn tương tự nữa, vì vậy mình tốt hõn nên có giác ngộ về giáp thịt… à không giáp xýõng?

(Lưu ý: chắc Ainz nhớ lầm một câu nói, 肉を切らせて骨を断つ, chuẩn bị việc thịt của bạn bị cắt và xương của bạn bị phá vỡ. Tất nhiên, anh ta không có thịt ….)

Ainz tiến vào phạm vi tấn công của Võ Vương, và Võ Vương lập tức vung gậy của anh ta xuống. Mà Ainz cũng không có né tránh.

Anh một mặt đi tới, mặt khác chịu đựng những cú đánh của Võ Vương.

Cảm giác cuar áp lực nặng nề và đau đớn điền đầy trong anh, nhưng anh có thể làm được điều này do sự chênh lệch rất lớn về lượng HP giữa họ. Không có bất cứ vấn đề gì. Ngoài ra, cơ thể Undead của anh ngay lập tức nén cơn đau lại, để anh có thể chịu được những nỗi đau đớn mà người sống không thể chịu đựng.

Bằng cách này, Ainz chạm vào cơ thể của Võ Vương.Như thế nào đí nữa, vừa hoàn thành một cuộc tấn công – và sự dưới ảnh hưởng của trạng thái hoảng sợ từ aura của Ainz – khá khó khăn để né tránh nó.

Sau đó, Ainz duy trì việc chạm vào Võ Vương đồng thời vòng tới đằng sau lưng anh ta. Tất nhiên, anh đã liên tục đưa các năng lượng tiêu cực có khả năng trừng phạt xuyên qua bộ áo giáp của anh ta.

“Uooooooooh!”

Lần này, Võ Vương như thể lăn trên mặt đất để kéo dài khoảng cách với Ainz.

Ainz lúng túng không biết có nên truy kích không, nhưng anh quyết định vẫn đứng yên để đề phòng ám chiêu.

Võ Vương nâng vũ khí của mình lên bằng động tác nặng nề. Hơi thở anh ta khá rối loạn, và thái độ ngang ngược của anh ta khi họ gặp nhau lần đầu đã biến mất.

Ainz nắm chặt dao găm.

Việc chuẩn bị đã hoàn tất. Đây sẽ là đòn tấn công cuối cùng.

Có lẽ anh ta đã cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, Võ Vương cởi mũ bảo hiểm của mình ra và ném nó sang một bên.

Ở vào lúc Ainz cảm thấy kinh ngạc, Võ Vương cũng cởi toàn bộ bộ giáp của anh ta ra. Tuy nói anh ta đang bị suy yếu, nhưng cũng không tới mức mà anh không thể di chuyển do trọng lượng của chiếc áo giáp.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sự quyết tâm trên khuôn mặt Võ Vương, Ainz hiểu kế hoạch của anh ta.

Mình hiểu rồi. Bộ áo giáp có thể phòng vệ dao găm, nhưng nó không làm gì chống lại các hình phạt làm giảm khả năng. Anh ta phải cảm thấy sự đe dọa rất lớn từ nó, đó là lý do tại sao anh ta đánh bạc trên lượng HP còn lại không nhiều của kẻ thù và việc làm cho cơ thể nhẹ hơn một chút chỉ để anh ta có thể kéo dài việc tấn công.

Đó cũng là điều cuối cùng của anh ta- và cũng là một canh bạc rất bất lợi.

“Hãy nói cho tôi nghe một chút … Tôi rất yếu sao?”

“Cái gì?”

“Bệ hạ. Cho đến bây giờ ngài vân không tiết lộ một phần của sức mạnh thực sự của ngài. Mặc dù không có đôi cánh ma thuật hùng manh của mình, song điều đó hẳn là không làm khó được ngài. Tôi … Tôi thực sự yếu đến mức độ đó sao?”

Ainz nhắm mắt lại, suy nghĩ mấy giây rồi anh mở mắt ra một lần nữa.

“Đúng vậy, anh rất yếu.”

“… Có đúng không.”

Cả đấu trường chìm vào im lặng.

Giọng Ainz không thể truyền đến được chỗ khán giả. Tuy nhiên, trong mắt họ thắng bại đã được phân định rõ ràng.

“Trong trận chiến này, tôi đã ngăn cấm bản thân mình sử dụng các vật phẩm pháp thuận và hạn chế nhiều loại năng lực.”

“Nếu không, ngài sẽ có kết thúc trận chiến này trong nháy mắt?”

Ainz gật đầu xác nhận.

“Đúng là như vậy. Tuy nhiên, ta biết rất rõ về anh. Vì vậy…” Ainz lắc đầu một cái. Điều này không có nghĩa tính là an ủi anh ta “Đó là do anh chỉ cần có một đối thủ không tốt mà thôi. Nếu anh là người đàn ông mạnh nhất trong Đế quốc … Ta chỉ sợ ta cũng là người đàn ông mạnh nhất thế giới. ”

“Thì ra là vậy … Thế nhưng … Tôi thật vui mừng. Biết rằng trên mình còn có người giỏi hơn thì tôi mới có thể vùi đầu vào trong huấn luyện.”

“Ta cũng có thể hiểu một phần loại ý nghĩ đó.”

Một vài người bạn của anh trong quá khứ – ví dụ, Touch Me – là những người mà anh chưa bao giờ thắng được một lần được trong PVP. Mặc dù vậy, anh vẫn rất hoài niệm những hồi ức về cách anh đã suy nghĩ cách để đánh bại chiến thuật và trang thiết bị của họ.

Ainz mỉm cười với Võ Vương, và Võ Vương cũng mỉm cười với Ainz.

“… Vậy thì, hãy đến đây.”

“-Bệ hạ, Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown. Cuối cùng, xin hãy chỉ cho tôi – dù một phần nhỏ cũng được- sức mạnh thực sự của ngài. Cho phép tôi trải nghiệm đỉnh cao của sức mạnh!”

Võ Vương đột nhiên giơ vũ khí của mình lên.

“Là như vậy sao … Rất tốt. Vậy thì, ta sẽ tiết lộ đỉnh cao của sức mạnh cho anh.”

Ainz kích hoạt kỹ năng đặc thù, và sải bước đi về phía trước.

Anh đi vào phạm vi tấn công của Võ Vương. Võ Vương vung gậy xuống.

So với giơ lên đỉnh đầu thì tốc độ hoàn toàn khác nhau. E rằng anh ta đã sử dụng võ thuật để tăng mạnh nó. Tuy nhiên, so với tốc độ trước khi anh bị dính hình phạt làm giảm khả năng, thực sự là quá chậm.

Cây gậy đánh về phía cơ thể Ainz, song Ainz không thèm để ý.

Đòn tấn công không có cách nào gây tổn hại cho cơ thể Ainz của.

Ainz đi qua nó, giống như anh được một cơn gió nhẹ vuốt ve.

Tuy rằng gặp những đòn tấn liên tiếp, nhưng Ainz tiếp tục tiến tới, nhìn thẳng vào đôi mắt Võ Vương.

Võ Vương mỉm cười, như thể đã từ bỏ. Ainz đâm mũi dao găm nhọn vào ngực Võ Vương đang không có chút ý định lùi lại, và sau đó giải phóng phép thuật niêm phong bên trong.

♦ ♦ ♦

Ainz nhìn xuống cái xác của Võ Vương.

Tiếp theo, anh kích hoạt một vật phẩm ma pháp mà anh đi mượn. Đó là một chiếc loa phóng thanh.

“Hãy lắng nghe! Hỡi thần dân của Đế quốc! Ta gọi là Vua pháp thuật, Ainz Ooal Gown!”

Giọng Ainz vang vọng khắp đấu trường, dội lại với âm thanh the thé. Anh nhanh chóng nói tiếp.

“Ta có một kế hoạch đào tạo và rèn luyện các mạo hiểm giả trong Vương quốc Sorcerous. Bằng việc bồi dưỡng và bảo vệ các mạo hiểm giả, rồi gửi họ đến khắp nơi trên thế giới, điều đó sẽ mang lợi cho đất nước của ta. Đa số mạo hiểm giả phải tự lo cho bản thân. Nhưng đã có bao nhiêu người ngã xuống trước khi đạt tới đỉnh cao?”

Ainz nhớ lại nhóm mạo hiểm giả mà anh đã đồng hành trong khoảng thời gian ngắn.

“…Vậy nên, ta dự định sáp nhập Công hội mạo hiểm giả vào Sorcerous. Sẽ có những người lo sợ, rằng tự do của họ sẽ bị tước mất một khi Công hội mạo hiểm giả trở thành một tổ chức chính phủ. Ta không thể bác bỏ điều đó. Tuy nhiên, như các ngươi đã chứng kiến, sức mạnh của ta còn hơn cả đủ. Ta không có ý định dùng các ngươi như công cụ chiến tranh. Vương quốc Sorcerous chỉ chiêu mộ những ai tìm kiếm phiêu lưu thực sự! Những ai khao khát thám hiểm cái chưa biết, những ai khao khát khám phá thế giới, và mơ ước trở thành mạo hiểm giả, đến với ta! Ta cam kết, với sự giúp đỡ của thứ sức mạnh mà loài người không thể nào mơ tới, ta sẽ giúp các ngươi đứng vững trên chính đôi chân của mình. Giờ, hãy chiêm ngưỡng một phần nhỏ của thứ sức mạnh thần thánh đó.”

Ainz đi tới chỗ Võ Vương.

“Võ Vương đã chết! Ai sẽ xác nhận điều này?”

Im lặng như tờ.

“Chết là chấm hết cho mọi thứ. Thế nhưng—như một số người đã biết, cái chết có thể bị chinh phục.”

Ainz rút ra một cây đũa, và chĩa vào ngực Võ Vương.

Nếu hắn mà không sống lại, chắc anh chỉ còn biết đào hố mà trốn quá. Trái tim không tồn tại vì thế mà đập nhanh hơn.

“Nhìn đây!”

Kích hoạt đũa phép, Võ Vương đột nhiên hít sâu. Và sau đó, ngực hắn bắt đầu nhấp nhô.

“Ma pháp hồi sinh là phạm trù của những tu sĩ tối cao. Tuy nhiên, nó không là gì với ta cả! Nói thế, nhưng các ngươi vẫn phải trả một lượng vàng thích hợp! Ta, kẻ đã chinh phục cái chết, sẽ hỗ trợ các ngươi! Nào, hãy về với ta, những người khao khát trở thành mạo hiểm giả chân chính!”

Giữa những tiếng xì xầm sôi nổi, Ainz niệm phép [Fly].

Điểm đến là căn phòng VIP của Jircniv.

Liếc mắt xung quanh, Ainz để ý chỉ còn Jircniv và hai vệ sĩ ở lại. Những người khác xem ra đã về sớm. Ainz thấy vui vì bớt được rắc rối, nhưng không nói ra.

“Chà, thứ lỗi cho ta về chuyện vừa nãy, Jircniv-dono. Oya, sắc mặt của anh có vẻ tốt hơn rồi. Thật nhẹ lòng mà.”

Jircniv đứng lên có chút loạng choạng. Tuy nhiên, vì anh ta đã cổ vũ nhiệt tình thế nên chắc không sao.

“Xin lỗi vì làm ngài lo lắng, Gown-dono.”

“Ahhh, đừng để tâm. Ai cũng sẽ lo nếu người quen của họ nhìn có vẻ không khỏe thôi.”

“Cảm ơn ngài đã quan tâm. Đó thật là một trận đấu gay cấn. Quả không ngoài mong đợi, Gown-dono. Nghĩ rằng ngài có thể đánh bại chiến binh mạnh nhất của Đế quốc dễ dàng như thế. Ta không thể nói gì hơn ngoài ‘tuyệt diệu’”

“Ngài quá khen. Đó là một trận đấu hay. Nó có thể đã có kết quả khác. Chỉ là ta gặp may thôi.”

Nhìn cách Jircniv cổ vũ cho Võ Vương, anh ta hẳn là một fan bự. Nếu đúng vậy thì anh không làm gì sai cả.

Hay đúng hơn—

—Đồ chết bầm!! Anh không cổ vũ cho tôi gì cả! Tôi biết hết đấy!

Bụng nghĩ vậy nhưng Ainz đâu dại mà nói ra.

Nếu suy nghĩ bình tĩnh hơn, trong trận chiến giữa chiến binh nước mình và chiến binh nước khác, lẽ dĩ nhiên là cổ vũ cho chiến binh nước mình rồi.

Cơ mà…nếu Jircniv cổ vũ cho Ainz, thì chỉ số tình cảm của anh – một cụm từ mà Peronocino vẫn hay dùng – hẳn sẽ tăng đến chóng mặt.

“Người ngoài cuộc có thể không nhận ra, nhưng ta dám chắc ngài không hề nhầm lẫn, Gown-dono. Vậy, tiếp theo – thứ lỗi cho ta. Bây giờ ta nên nói gì nhỉ?”

“Đúng vậy” Ainz đồng ý. Nói cách khác, anh không muốn nói chuyện với Jircniv quá lâu ở một nơi như thế này.

Ainz không muốn Jircniv nhận ra Ainz Ooal Gown chỉ là một người bình thường.

Vô duyên vô cớ ‘quảng cáo’ ở đấu trường, đã vậy còn vượt biên trái phép, Ainz cứ nghĩ mình sẽ bị mắng, nhưng có vẻ Jircniv không có tâm trạng quở trách.

Càng tốt! Đây là cơ hội để anh biến khỏi đây.

“Chà, cái đó—.” Ainz kịp thời nuốt ngược những lời nói thân mật chuẩn bị bắn ra. Như thế chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình cả. “Hãy kết thúc mọi thứ bây giờ. Ta sẽ tới thăm ngài vào lúc khác, Jircniv-dono.”

Cá nhân Ainz muốn quay về bằng ma pháp dịch chuyển tức thời, nhưng anh phải đi đón Ainzach đã. Vì vậy, anh sẽ hạ cánh trước, rồi dịch chuyển ngay – sau đó…

Đang suy nghĩ như thế, Ainz chú ý Jircniv đang nhìn anh chằm chằm, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Tên này định nói cái gì đó kỳ quặc lắm đây.

Một tình huống quá đỗi quen thuộc với những người bán hàng. Ainz quay đầu nhìn Jircniv.

“Bệ hạ. Ta có một thỉnh cầu. Ngài sẽ lắng nghe chứ?”

Đéo. Thế giới sẽ đẹp biết bao nhiêu nếu anh có thể nói vậy.

Nhưng Ainz sẽ không chạy trốn khỏi thực tế. Anh mỉm cười – mặc dù cái mặt không cười – và nhẹ nhàng trả lời “Cứ nói”.

“Vậy, ta hy vọng – không, Đế quốc Baharuth mong muốn trở thành nước phụ thuộc của Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown.”

“……Hả?.”

Ainz không khỏi phát ra tiếng kêu kì quặc khi nghe những lời đó.

Não bộ anh vẫn chưa thể theo kịp những gì anh vừa nghe.

Hai vệ sĩ cũng đang trợn mắt sửng sốt.

Thiếu chút nữa là Ainz đã đưa tay vỗ trán Jircniv.

Cậu Làm Gì Thế?!

Cơ mà nước phụ thuộc là quan hệ kiểu quái gì thế? Ainz biết từ đó, nhưng không biết chính xác nghĩa chúng là gì.

Vấn đề hệ trọng như vậy, anh không thể quyết định một mình. Thiết nghĩ nên bàn bạc với Albedo và Demiurge trước khi đưa ra câu trả lời.

“…Jircniv-dono, đề nghị trở thành nước phụ thuộc…”

Vậy cái kế hoạch xây dựng “tình bạn thắm thiết” giữa Ainz và Jircniv thì sao….ể ể ể ể ể ể ể!?

Ainz nên nói gì về vấn đề này đây? Có ổn không nếu anh nói “Ta vẫn chưa nghĩ tới nó”?

Tuy nhiên, Demiruge và những người khác có thể đã có ý định tương tự. Anh không muốn đau đầu thêm nữa, nhưng bỏ mặc vấn đề này cũng không ổn.

Phương án tốt nhất có lẽ là gạt anh ta bằng cách nào đó.

Sau khi cân nhắc từng chữ trong đầu, Ainz trả lời:

“Vấn đề này không nên thỏa thuận bằng miệng. Ta không thể trả lời ngay lập tức, nhưng ta tin nó nên được viết ra giấy trắng mực đen.”

“Vậy có nghĩa là, một khi ta đưa bản cam kết cho ngài, ngài sẽ chấp nhận?”

Eh? Nghiêm túc đó hả? Ainz định hỏi câu đó, nhưng nhanh chóng nuốt ngược trở lại. Có lẽ do anh đã bình tĩnh phần nào. Sự thật là, anh đã không còn bấn loạn như mới đầu nữa. Từ tận đáy lòng, Ainz thầm cảm ơn cái cơ thể undead của mình.

Nhưng vấn đề vẫn còn nằm đó.

Ý ta không phải vậy, ta chỉ muốn kéo dài thời gian thôi.

Tất nhiên anh không thể nói vậy rồi, vậy nên, anh phải nghĩ ra một câu trả lời mà Jircniv chấp nhận được. Không còn cách nào khác.

“….Dĩ nhiên. Vậy, hãy gửi một bản sao đơn thỉnh cầu trở thành nước lệ thuộc, cũng như một bản dự thảo về địa vị và sự đối đãi của Đế quốc trong tương lai đến văn phòng của ta tại Vương quốc Sorcerous, Jircniv-dono. Sau đó, hai ta sẽ bàn bạc đầy đủ chi tiết.”

“Ta sẽ làm vậy. Ta sẽ cố gắng hoàn thành chúng nhanh nhất có thể và giao tận tay Bệ hạ. — Vậy thì, bây giờ, xin Bệ hạ cho phép ta nói với người một cách ngang hàng – như những vị vua với nhau. Sau này, mong ngài giúp đỡ nhiều hơn.”

Mặc dù đã bình tĩnh lại, Ainz vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và thế bất nào lại dẫn đến cớ sự này. Anh chỉ gật đầu đáp lại Jircniv.

Tiếp đó, cố gắng không để lộ vẻ hoảng loạn, Ainz hạ xuống đấu trường bằng phép [Fly].

“Sao lại thành ra thế này vậy trời? Hay đúng hơn, trong trường hợp này, Albedo và Demiurge sẽ làm gì…?”

Ainz chùng vai xuống, ủ rũ như một đứa trẻ chắc mẩm sẽ bị bố mẹ mắng khi về tới nhà.

♦ ♦ ♦

Căn phòng VIP chìm trong im lặng sau khi Vua pháp thuật rời đi. Như muốn phá tan sự im lặng khó chịu ấy, Nimble la lên:

“Bệ hạ!”

Nhíu mày khó chịu một cách cường điệu, Jircniv nhìn Nimble.

“Ngươi ồn ào quá. Lỗ tai của ta vẫn chưa bị điếc.”

“Tha-tha lỗi cho thần. Nhưng, nhưng thần có thể biết chuyện gì vừa xảy ra không?!”

“Ngươi muốn biết tại sao ta lại đưa ra quyết định đó?”

Nimble gật đầu xác nhận. Jircniv liếc nhìn Baziwood, người đang có nét mặt tương tự.

“Ta hiểu…vậy, ngươi khuyên ta nên làm gì đây?”

Jircniv cười nhạo bản thân.

“Kể từ khi hắn đến đây, cùng với – ah! Thỏa hiệp với Pháp quốc Slane coi như đổ bể rồi. Các ngôi đền cũng không nghĩ tốt về ta. Ngươi nghĩ sẽ mất bao lâu để thỏa hiệp trở lại? Mà đó cũng đâu phải là vấn đề thời gian, đúng không?”

Jircniv nghĩ mình sẽ làm gì nếu anh là một trong những người đứng đầu Pháp quốc Slane.

Nếu một quốc gia đưa ra một cái cớ nghe hết sức thảm hại như, “Đó là do Ainz Ooal Gown đã nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi, chúng tôi nào có mưu đồ gì!!”, họ chắc chắn sẽ nghĩ hợp tác với quốc gia này chẳng mang lại lợi ích gì và bỏ rơi nó. Không, họ sẽ lợi dụng quốc gia đó cho những âm mưu sau này.

Liên minh với Pháp quốc Slane coi như bỏ.

“Và rồi hắn nói, “Nào, Jircniv-dono, hãy cố gắng hết sức để thoi thóp mà không có Pháp quốc giúp sức đi há!”. Ôi chao, quả nhiên là Bệ hạ, Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown. Ta đây xin ngả mũ bái phục. Ngài nhìn xa trông rộng hơn ta tưởng. Đầu tiên, ngài để cho đối thủ tự đắc, và rồi hạ gục họ trong một nhát khi họ lơ là cảnh giác.”

Mặc dù là kẻ thù với nhau, nhưng Jircniv không thể nào không tán dương cái kế hoạch hoàn hảo đó.

Nó được tính toán chi li, tỉ mỉ đến từng chi tiết, để đảm bảo anh không còn con đường nào khác ngoài đầu hàng. Không một quân tiếp viện dành cho Đế quốc, trong khi Ainz đã có chứng cớ vững chắc cho hành động của họ.

Nói cách khác, Đế quốc sống chết ra sao đều nằm trong tay Ainz.

Baziwood bất lực lắc đầu. Có vẻ như họ đã hiểu tình cảnh của họ hiện giờ.

“Ahhh, điều này thật…nên nói thế nào đây. Hắn hoàn toàn đi guốc trong bụng đối phương. Hắn đánh ngay điểm yếu của ta. Kiểu như vậy.”

“Chính xác. Ta không thể nghĩ ra cách nào để đối phó với hắn. Ta đã thân tàn lực kiệt rồi. Giờ mọi thứ có ra sao cũng đều ổn cả.”

“Bệ hạ…” Nimble lặng nhìn Jircniv và nói nhỏ.

“Nói hắn là undead cũng chưa chính xác vì hắn rất quỷ quyệt. Cứ như hắn biết cách đập nát ý chí người khác vậy.”

“Nhưng…kể cả vậy, trở thành nước phụ thuộc có hơi…..”

Jircniv nhẹ nhàng nhìn Nimble, người vẫn chưa chấp nhận được.

Anh hiểu cảm giác của Nimble.

Tuy nhiên, anh thà chọn một giải pháp dựa trên lí trí sáng suốt, còn hơn cái cảm xúc tự tôn trẻ con của mình. Nhưng nếu ngay cả Jircniv còn không giải quyết được, thì đối với Nimble sẽ khó khăn chừng nào?.

“….Ta sẽ nói thẳng. Chúng ta không thể thắng. Giải pháp duy nhất của chúng ta, như ta đã nói, là phải làm những thuộc hạ thân tín của hắn nổi loạn. Ta không thể nghĩ ra cách nào để chống lại hắn. Ngươi cũng thấy trên chiến trường đó rồi đấy, hắn vô đối khi là một magic caster.”

Hai người họ gật đầu đồng ý.

“Vậy khi hắn là một chiến binh thì sao? Có thể giết hắn bằng một thanh kiếm không?.”

Jircniv nhún vai.

“Ngươi thấy rồi mà, đúng không? Kể cả khi là một chiến binh, ngay cả Võ Vương cũng không thể đánh bại. Và thế quái nào?! Hắn nhận những đòn tấn công của Võ Vương mà vẫn không sao?! Có phải nhờ phép thuật?.”

“Thần không chắc, nhưng cũng có thể.”

“Vậy đó. Nói cách khác, hắn có thể vô hiệu hóa bất cứ đòn tấn công nào bằng phép thuật. Nên ám sát là không thể. Có khi nào hắn bất diệt không?.”

“Chà, hắn ta có một cơ thể vật lí, nên thần nghi ngờ khả năng hắn là bất diệt.”

“Vậy sao hắn không hề bị thương?.”

Nimble ú ớ không nói được gì, đành bất lực quay sang Baziwood. Nhưng Baziwood vẫn giữ im lặng, hai bờ môi mím lại thành một đường thẳng.

“…Vậy giờ cứ làm thế này đi. Thu thập tất cả thông tin về vũ khí của Võ Vương. Sau đó triệu tập tất cả các ma pháp sư và mạo hiểm giả mà chúng ta có thể tìm được, để bàn bạc tại sao Vua pháp thuật không bị thương. Cũng may, tuyên bố vừa rồi của hắn tức chống lại Công hội mạo hiểm giả, nên họ sẽ sẵn sàng giúp chúng ta thôi.”

“Vậy sao ta không thử những cách đó trước khi đề nghị trở thành nước phụ thuộc? Cũng may là hắn từ chối.”

Jircniv cảm thấy phiền phức bởi câu nói của Nimble, nhưng anh cố gắng trấn tĩnh và không thể hiện nó ra. Thay vào đó, anh nhìn Nimble với gương mặt khổ sở.

“May? Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Ta lại nghĩ khác. Ngược lại, không phải tốt nhất khi thúc tiến quá trình phụ thuộc càng nhanh càng tốt sao?” Jircniv hỏi Nimble, người đang có biểu cảm khó hiểu trên gương mặt.

“Tại sao ngươi nghĩ Vua pháp thuật sẽ từ chối đề nghị làm nước phụ thuộc của chúng ta?.”

“Điều, điều đó…tôi tớ của ngài không chắc…”

“Nếu hắn ta là một kẻ bất tài, không biết cách xử lí những tình huống bất ngờ — hắn có thể có suy nghĩ như ngươi nói. Tuy nhiên, đối thủ của chúng ta là Vua pháp thuật, nhớ chứ? Xem xét đến trí thông minh siêu phàm của hắn, hắn chắc chắn đã vẽ ra một kế hoạch cho tương lai chỉ trong phút chốc, ngay sau khi chúng ta đề nghị trở thành nước phụ thuộc. Mà nếu hắn có từ chối sau khi đã suy nghĩ kỹ, điều đó ám chỉ đề nghị của chúng ta không khớp với mục đích của hắn.”

“Và mục đích đó là?.”

Jircniv nhăn mặt khó chịu trước câu hỏi của Baziwood.

“Sao ta biết được?! Nhưng dù mục đích đó là gì, hẳn sẽ không tốt cho chúng ta. Nếu không, hắn sẽ không bối rối như thế khi chúng ta đề nghị trở thành nước phụ thuộc. Chúng ta chỉ biết là….mục tiêu của hắn là thứ mà hắn không thể thực hiện chỉ trong Vương quốc. Trong trường hợp đó — ”

Jircniv để bộ não đã quá tải của mình, thứ sẽ sớm bốc khói, hoạt động hết công suất.

Đối thủ của anh là Ainz Ooal Gown. Hắn chắc chắn có vài mục tiêu trong đầu.

Là một vị vua của Vương quốc Sorcerous, hắn muốn điều gì? Ghét điều gì?

Mặc kệ vần trán đã lấm tấm mồ hôi, Jircniv ép mình suy nghĩ.

“—Công hội mạo hiểm giả? Có khi nào hắn muốn làm gì đó với Công hội mạo hiểm giả, nên đã từ chối yêu cầu phụ thuộc?”

“Thế cái tuyên bố đó thì sao?…Liệu đó có phải là đáp án không, thưa Bệ hạ? Trong một vài năm nữa, những cá nhân giỏi nhất và nổi trội nhất của Đế quốc sẽ thoát ly khỏi đất nước.”

“…Ta không hiểu lắm. Nói ta nghe, sao ngươi lại kết luận như vậy?.”

“Lời tuyên bố đó có nghĩa tự do của các mạo hiểm giả sẽ bị hạn chế. Nhưng mặt khác, có được một thế lực mạnh mẽ như Vua pháp thuật nâng đỡ là một đề nghị rất hấp dẫn. Trong thế giới của các mạo hiểm giả, số người chết lớn hơn rất nhiều so với những người thành công gây dựng tên tuổi bản thân. Tuy nhiên, có một cá nhân mạnh mẽ như vậy hỗ trợ họ…chà, ít ra thì đó là suy nghĩ của những người không tự tin vào bản thân. Hơn nữa, ‘nhờ’ có các kỵ sĩ mà những mạo hiểm giả cấp thấp không có nhiều việc làm.”

“Chảy máu chất xám…..mặc dù họ không tự tin vào bản thân, không có nghĩa họ không có năng lực.”

Có những người rất tài giỏi, nhưng lại tự ti. Nói là thế, nhưng phải là người rất tự tin vào bản thân mới dám đi khám phá thế giới mới.

“Nếu vậy, với những lí do đó thì càng không nên phản đối lời mời chư hầu sao? Nhưng mà…chẳng phải sẽ thuận lợi cho chúng ta nếu trở thành nước phụ thuộc sao? Bằng cách đó, hắn ta có thể nuốt chửng Công hội mạo hiểm giả một cách trực tiếp….Ah! Ainz Ooal Gown! Tại sao trí tuệ của ngươi lại vượt xa ta như vậy?! Mưu đồ của ngươi thâm sâu đến nỗi ta cũng bắt đầu không thể theo kịp!.”

“Có thể nào hắn ta không nghĩ gì hết không?.”

Jircniv quắc mắt liếc xéo Baziwood vì câu đùa ngớ ngẩn của ông.

“Ngươi đang nói cái quái gì thế? Hắn ta đã lường trước hành động của chúng ta đến mức này…không, nó không thể đoán được. Chúng ta cũng cần phải xem xét cảm xúc căm ghét người sống của hắn.”

Có lẽ ngộ nhận Vua pháp thuật suy nghĩ giống như những undead tầm thường là sai lầm.

Có lẽ Ainz đã lường trước rằng Jircniv sẽ bâng khuâng suy nghĩ và đoán về điều này, để rồi tính toán cả khả năng đó trong kế hoạch của hắn. Hẳn tên đó đang chờ đợi Jircniv với một vòng tay dang rộng nhằm thúc đẩy tiến trình phụ thuộc hóa.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?.” Nimble hỏi.

Hẳn ý anh là nước đi sau này của Đế quốc.

“…Ta dự định loan tin này cho các quốc gia lân cận. Đầu tiên, ta sẽ tập hợp những người ghi chép bản thảo và nói với họ một cách ngắn gọn, rằng Đế quốc chọn quy hàng và trở thành nước phụ thuộc của Vương quốc Sorcerous, và chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta sẽ làm cho những quốc gia đó nhanh chóng biết tin này và để nó lan rộng ra. Như vậy, Vương quốc Sorcerous sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó.”

“Bệ hạ…..”

Hai người bọn họ cúi đầu cay đắng.

Ngay cả Baziwood cũng mang vẻ mặt như thế, khiến Jircniv không khỏi nghi vấn liệu đây là trò đùa?

Jircniv xóa bỏ nụ cười cay đắng trên khuôn mặt, thay thế bằng giọng nói thủ thỉ, ôn tồn.

“Sao ủ rũ thế? Có nhiều loại phụ thuộc mà. Nếu Đế quốc được phép tự trị phần lớn, thì chúng ta có thể tiếp tục sống như bây giờ. Không – nếu Vương quốc Sorcerous bảo kê chúng ta bằng sức mạnh phi thường của họ, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?.”

Nghe đức vua của họ kể về một tương lai có chút tươi sáng (chắc vậy), sắc mặt hai người bọn họ cũng đỡ hơn phần nào.

“Vì thế, chúng ta cần phải giải quyết những mâu thuẫn trong nội bộ. Nếu Vương quốc Sorcerous không cho chúng ta tự trị, Đế quốc sẽ bắt đầu tan rã. Có thể sẽ xuất hiện vài thành phần không hài lòng với hiệp ước mà nổi loạn.”

Jircniv bắt đầu nghĩ về các thế lực trong Đế quốc.

Thế lực quan trọng nhất là quân đoàn kỵ sĩ. Nhưng họ sẽ không về phe chống đối hiệp ước phụ thuộc. Mà nếu họ có phản đối, thì cũng chỉ dừng lại ở những lời than phiền. Họ sẽ không hành động.

Tiếp theo là quý tộc. Chúng không thể đoán trước được. Trong khi một số người chỉ than phiền về quyết định của Jircniv, số khác sẽ lợi dụng thời cơ này để hạ bệ Hoàng đế Đẫm máu. Chúng sẽ không từ mọi thủ đoạn để trở thành vị vua mới của Đế quốc sau nước phụ thuộc.

Thường dân chắc sẽ không sao. Đối với họ, chỉ cần cuộc sống của mình không bị ảnh hưởng, họ không ngại lệ thuộc vào nước khác.

“ – Các tu sĩ sẽ không để yên.”

Các ngôi đền sẽ không bao giờ chấp nhận. Và tình hình sẽ trở nên tệ hơn nếu các ngôi đền không những phản đối, mà còn ngăn cấm các biện pháp phục hồi. Anh cần phải thuyết phục họ không ngừng nghỉ, đến khi họ chịu theo phe anh.

“…Ngài sẽ ổn chứ, Bệ hạ?.”

“Ai biết? Khi ta vẫn còn đây, Đế quốc sẽ có cơ hội tốt nhất để trở thành nước phụ thuộc. Và ta định phô trương kết quả của quyết định đó…mặc dù ta biết mình không nên nói vậy.”

Tại sao lại là mình, Jircniv nghĩ.

Kế vị ngôi vương từ cha anh, Jircniv đã và đang dẫn dắt Đế quốc từ từ lớn mạnh. Trong cả quá trình đó, anh không hề phạm một sai lầm nào.

Và rồi con quái vật đó đột nhiên xuất hiện, mọi thứ cứ thế trật đường ray.

Có lẽ vấn đề không nằm ở cách anh đàm phán với con quái vật đó. Chỉ đơn giản Ainz Ooal Gown là một sự tồn tại với trí tuệ vượt trội loài người.

Chỉ trong một tháng, mọi thứ đã đổi khác.

Jircniv thở dài đầy sầu não.

“Mình hẳn là người đàn ông xui xẻo nhất thế giới.”

Mặc dù chỉ là đồn thổi vẩn vơ, nhưng tin tức về việc Silver Canary chuyển trụ sở từ Đế quốc sang Liên minh Thành phố Quốc gia đã đến tai Jircniv không lâu sau đó. Vào ngày tiếp theo, Jircniv không chịu thấu mà than khóc: “Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai*”.

(*Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai = Xui xẻo không đến một lần, may mắn không đến hai lần. Ý nói Họa nhiều hơn phúc)

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status