Overlord

Chương 26: Hai người mạo hiểm 3

/210


Có cảm giác giống như không khí bị nhuộm với màu sắc khác, Brita dùng ũi ngửi một vài lần giống như một chú chó.

Cô đã không hề lầm về không khí ở nơi đây, tựa hồ có mùi nhàn nhạt của cây cỏ. Sẽ có loại mùi này, là do sự kết hợp của mùi một số loại thuốc và mùi dược thảo nào đó gây nên. Mùi vị này báo cho Brita biết cô đã đến đúng nơi.

Brita tiếp tục tiến lên phía trước, đi tới khu vực mà mùi này càng nồng nặc hơn. Sau khi nhìn xung quanh, cô bước đến trước ngôi nhà lớn nhất.

Kiểu thiết kế của toà nhà này không giống với những cái khác, kiểu mà trong đó có một cửa hàng ở phía trước và một nơi làm việc ở phía sau. Toàn bộ cấu trúc của toà nhà lớn này được thiết kế như một căn xưởng, hoàn toàn không có cửa hàng phía trước như những toà nhà khác.

Theo dòng chữ trên tấm gỗ được treo trên cửa và các dấu hiệu ở bên ngoài, chính là nơi này rồi.

Chiếc chuông treo trên cửa rung to khi Brita đẩy cửa bước vào.

Cô trông thấy một khu vực trông như dùng để tiếp khách, với hai băng ghế dài để đối diện nhau ở giữa phòng, bên tường có để mấy kệ sách và vài bồn cây ở góc phòng

Ngay lúc Brita bước vào phòng khách, một giọng nói vang lên:

"Xin chào quý khách!"

Đó là giọng nam, nhưng có vẻ quá trẻ cho một người đàn ông.

Brita nhìn quanh và thấy một thanh niên mặc một bộ quần áo làm việc tơi tả, dính đầy nhựa cây và bốc lên thứ mùi kỳ lạ.

Một nữa khuôn mặt của cậu ta bị che bởi mái tóc dài vàng óng, khiến cho khó có thể đánh giá được tuổi của cậu ta. Nhưng xét theo giọng nói và chiều cao thì chắc là cậu ta đang ở độ tuổi dậy thì.

Dù chỉ là một thiếu niên nhưng Brita lại biết đến tên của cậu ta. Ngoại trừ người bà rất nổi danh của mình, cậu ta cũng là một trong số ít những người nổi tiếng ở E-Rantel vì tài năng của mình.

". . . Cậu là Nfirea • Bareare?"

"Vâng, chính là tôi."

Thiếu niên —— Nfirea đầu tiên là gật đầu, sau đó mới hỏi:

"Tôi có thể giúp gì cho cô không?"

"À, đúng rồi. Xin chờ một lát."

Brita lấy ra mảnh giấy giới thiệu mà ông chủ quán trọ đã đưa cho cô và đưa cho Nfirea.

Sau khi Nfirea nhận lấy, cậu cẩn thận mở ra và xem nội dung trên đó.

"Oh. . . lại có chuyện như vậy sao. Có thể cho tôi mượn xem chai nước thuốc đó không?"

Nfirea nhận chai thuốc từ Brita và nâng nó lên ngang tầm mắt, mặc dù đôi mắt của cậu bị chi khuất bởi mái tóc của mình.

Bầu không khí bổng thay đổi.

Nfirea vén mái tóc của mình sang một bên, lộ ra khuôn mặt ưa nhìn, có vẻ sẽ có khá nhiều cô gái mê mệt cậu ta trong tương lai.

Ngoại trừ đôi mắt sắc sảo, tính trẻ con vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của cậu. Từ ngữ khí của Nfirea lúc nãy, thật khó tưởng tượng đôi mắt của cậu ta lại sắc nét thế này, nó đang lấp lánh bởi sự phấn khích dữ dội. Sau khi Nfirea lắc chai thuốc mấy lần, cậu gật đầu và nói:

"Xin lỗi, thật sự không tiện để nói chuyện ở đây, chúng ta có thể chuyển sang một nơi khác không?"

Brita đồng ý lời đề nghị của Nfirea và đi theo cậu ta, đi tới một căn phòng bừa bộn. Brita cho là như thế bởi vì cô không có đủ kiến thức chuyên môn để phân biệt ra những thứ đặt trong phòng này.

Trên bàn bày nào là bình thuỷ tinh, ống nghiệm, thiết bị trưng cất, chày cối, ly chịu nhiệt, đèn cồn, cân, những cái chậu kỳ quái và rất nhiều thứ khác nữa. Những cái kệ trên tường chất đầy các loại dược thảo và khoáng thạch.

Một cái mùi hăng hăng khó chịu tràn ngập trong phòng, mang lại ấn tượng là nó có hại cho cơ thể.

Một người đang ở trong phòng trừng mắt nhìn hai kẻ đột nhiên xông vào.

Đó là một người phụ nữ khá lớn tuổi với mái tóc dài đã bạc trắng, cả bàn tay và khuôn mặt đầy những nếp nhăn. Đồng phục làm việc của bà ta dính vết bẩn màu xanh còn nhiều hơn cả Nfirea, và cũng phát ra một thứ mùi nồng đậm hơn.

Nfirea lên tiếng gọi bà ta khi vừa bước vào phòng:

"Bà nội!"

"Cái gì vậy, đừng có gọi lớn như vậy, ta còn có thể nghe được. Lỗ tai của ta còn rất tốt."

Nfirea chỉ có một người bà, cũng chính là dược sư giỏi nhất trong thành phố, Lizzie Bareare.

"bà mau nhìn xem cái này đi."

Bà ta nhận lấy chai nước thuốc mà Nfirea đưa, ánh mắt dữ dội của Lizzia khiến Brita run rẩy, như thể cô đang phải đối mặt với một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.

Đây cũng không phải là ảo giác. Trong quá trình điều chế, dược sư bắt buộc phải sử dụng tới phép thuật, dược sư càng nổi tiếng, cũng đồng nghĩa với việc họ là những pháp sư cao cấp. Vì lẽ đó, là dược sư nổi tiếng nhất E-Rantel, Lizzie có năng lực chiến đấu vượt xa Brita

"Chai thuốc này. . . là của cô à. . . nước thuốc huyền thoại trong truyền thuyết? Không, có khi nào. . . máu của thần linh? Hey, đây rốt cuộc là chai nước thuốc gì vậy?"

"Eh?"

Brita trợn mắt ngoác mồm. Lẽ ra đó phải là câu do mình hỏi chứ, cô nghĩ thầm như vậy.

"Không thể. . . làm sao sẽ có một chai thuốc thế này tồn tại. Cô tìm thấy nó ở đâu vậy? Trong một di tích nào sao?"

"Eh? À, không, đó là. . ."

"Sao mà cô cứ ấp a ấp úng mãi thế. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, cô tìm thấy thứ này ở đâu! Sẽ không phải là do ăn trộm đó chứ? Sao hả?"

Brita bị doạ đến run rẩy. Rõ ràng cô không làm chuyện gì sai cả, nhưng lại bị quở trách.

". . . Bà nội, đừng doạ cô ta nữa."

". . . Cháu nói gì thế, Nfirea. Ta đâu có doạ cô ta. . . đúng không?"

Không, bà có. Muốn nói như vậy nhưng lại không dám nói ra, Brita nuốt nước miếng, kể lại vì sao cô có được chai thuốc này:

"A, uhm, đó chính là người khác bồi thường cho ta."

". . . Cái gì?" Đôi mắt của Lizzie trở nên nghiêm túc hơn."Một thứ quý giá thế này. . ."

"Chờ một chút, bà nội. Tôi có thể hỏi cô điều này được không Brita, là ai đã đưa nó cho cô? Và tại sao?"

Brita giải thích đơn giản là cô nhận được từ một người bí ẩn mặc nguyên một bộ giáp màu đen che kín mít toàn thân. Nghe vậy, nếp nhăn trên trán Lizzie càng sâu hơn:

". . . Cô có biết rằng có 3 loại nước thuốc không?"

Lizzie không đợi Brita trả lời, tiếp tục nói:

"Một loại là chỉ lấy thảo dược điều chế thành. Loại này có tác dụng cực kỳ chậm chạp và nó chỉ có hiệu quả tăng cường khả năng cơ bản của một người. Tuy rằng hiệu quả không cao nhưng được cái là rất rẻ. Loại thứ hai là kết hợp từ phép thuật và thảo dược mà điều chế ra. Đây là loại thuốc có tác dụng nhanh hơn loại đầu tiên, nhưng vẫn phải cần một thời gian. Nếu có thời gian nghỉ ngơi sau một cuộc chiến, hầu hết người mạo hiểm đều sẽ sử dụng loại này để hồi phục. Loại cuối cùng là chỉ được điều chế từ phép thuật. Loại thuốc này được điều chế bằng cách chuyển ma lực vào một loại dung dịch đặc biệt, tác dụng của loại thuốc này là ngay tức thì, có hiệu quả tương đồng với phép thuật hồi phục, bất quá loại này có giá rất cao. Như vậy chai thuốc mà cô mang tới thuộc loại nào đây? Bởi vì hoàn toàn không nhìn thấy có thảo dược lắng đọng, hẳn là chỉ dúng phép thuật để điều chế ra. Bất quá —— "

Lizzie lấy ra cái chai bên trong chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lam, đưa đến trước mắt Brita:

"Đầy là một chai thuốc trị liệu cơ bản. Có thấy màu sắc khác nhau không? Sau khi điều chế xong, nước thuốc trị liệu cơ bản sẽ có màu xanh lam như thế này, thế nhưng cái chai của cô lại có màu đỏ. Nói cách khác quá trình điều chế ra chai đó hoàn toàn khác với những chai nước thuốc bình thường. Đơn giản ma nói, chai thuốc của cô là cực kỳ quý hiếm, và nó có thể mang lại một cuộc cách mạng trong giới dược sư. . . dù sao cô cũng không hiểu được ý nghĩa của nó."

Nói như thế Lizzie phát động phép thuật:

"「Item Identification」, 「Detect Magic Enchantment」."

Phát động hai loại phép thuật lên chai nước thuốc, trên khuôn mặt của Lizzia hiện lên vẻ cực kỳ kinh ngạc và phẩn nộ.

"Kukuku... Fu hahaha!"

. . . Tiếng cười giống như là đã phát điên vang khắp phòng. Lizzie chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười điên cuồng và cực kỳ đáng sợ. Brita bị sốc vì sự thay đổi đột ngột của Lizzia, cô không thể nói ra một lời nào, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy.

"Kukuku! Đúng như ta nghĩ! Nhìn kỹ chai nước thuốc này đi, Nfirea! Đây là mới đúng là hình thái tối thượng của nước thuốc. Chính là đây! Chúng ta —— dược sư, luyện kim thuật sư và tất cả mọi người có liên quan đến việc điều chế nước thuốc, cho dù kéo dài nghiên cứu qua không biết bao nhiêu thế hệ, vẫn không thể đạt tới cảnh giới lý tưởng này!"

Do hưng phấn quá độ mà hai gò má của Lizzie ửng hồng, thở hổn hển không ngừng. Như là tuyệt đối không muốn buông tay, bà ta nắm chặt chai thuốc đưa đến trước mặt Nfirea:

"Nếu để lâu, hiệu quả của nước thuốc sẽ ngày càng kém. Có đúng hay không!"

"Vâng, đó là chuyện đương nhiên."

So với sự phấn khích của Lizzie, ngữ khí của Nfirea xem ra rất bình tĩnh, nhưng Brita vẫn nhận thấy dấu hiệu của sự phân khích biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ta.

Brita không biết tại sao hai người đó lại hưng phấn đến như vậy, nhưng cô cũng có cảm giác mình đã bị kéo vào trong một sự kiện rất lớn. Cũng vì chai nước thuốc mà cô mang tới đã làm cho vị dược sư giỏi nhất này vui mừng kỳ lạ.

"Nước thuốc chỉ điều chế từ phép thuật sử dụng một loại dung dịch đặc biệt, được luyện chế bằng luyện kim thuật. Mà dung dịch là lấy các khoáng vật làm cơ sở, sau đó thông qua luyện kim thuật để tạo thành, do đó việc hiệu quả kém đi theo giời gian là chuyện hoàn toàn bình thường! Đó là lý do vì sao chúng ta phải sử dụng phép thuật「Preserve」để bảo tồn được lâu hơn."

Nói tới đo, Lizzie dừng lại một chút và kết luận. "Trước đó là đúng là như vậy."

Brita có vẻ như đã hiểu được những lời giải thích của Lizzia, cô trợn to hai mắt, giật mình nhìn phía chai thuốc màu đỏ.

“Chai này! Chai nước thuốc này! Chai nước thuốc màu đỏ này! Dù không có phép thuật để bào tồn, nhưng hiệu quả của nó vẫn không hề suy giảm, nói cách khác đây là một chai thuốc cực kỳ hoàn mỹ! Cho đến nay không có bất cứ ai có thể làm được! Căn cứ truyền thuyết, nước thuốc trị liệu thực sự chính là máu của thần linh."

Lizzie lắc chai thuốc trong tay, chất lỏng màu đỏ tươi xoáy bên trong.

"Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết. Các dược sự còn nói đùa rằng máu của thần linh là có màu xanh lam."

Dừng lại một lúc, Lizzie nhìn chai thuốc được nắm trong bàn tay đang run rẩy của bà ta:

"Đây có thể thực sự là máu của thần linh!"

Lizzie thở hổn hển, Nfirea thì không ngừng vuốt lưng cho bà, còn Brita thì bị sốc đến á khẩu. Một lúc sau sự yên tĩnh do 3 người tạo ra bị Lizzie đánh vỡ:

". . . Cô đến đây để hỏi công hiệu của chai nước thuốc này đúng không, hiệu quả của nó tương đương với phép thuật trị liệu cấp 2. Bỏ qua sự quý hiếm và các giá trị ẩn đằng sau nó, giá trị của nó khoảng 8 đồng tiền vàng. Còn nếu tính hết tất cả vào, giá trị của nó đủ cao để người khác phải cướp lấy cho bằng được dù cho có phải giết cô."

Toàn thân Brita bắt đầu run run.

Chỉ tính riêng giá trị về mặt công hiệu, đối với một người mảo hiểm như Brita cũng đã rất cao rồi. Còn những ảnh hường và giá trị ẩn phía sau nó, thậm chí ngay cả Lizzie ngay trước mắt, cũng nhìn cô với ánh mắt sắc bén, cảm giác giống như là đang tìm kiếm thời cơ để ra tay đoạt lấy.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy hoài nghi. Tại sao tên kia lại đưa nó cho mình? Phía dưới bộ giáp đó rốt cuộc là ai?

Vào lúc trong lòng của Brita hiện lên vô số nghi vấn, Lizzie mở miệng hỏi dò:

"Cô có muốn đem nó bán cho ta không? Ta sẽ mua nó với giá cao. Như vậy, 32 đồng tiền vàng có được không?"

Con mắt của Brita mở so với lúc nãy còn lớn hơn.

Đối phương đưa ra giá tiền cao như vậy khiến cho Brita bất ngờ. Nếu không phung phí, số tiền này đủ để cho một gia đình 3 người chi tiêu trong 3 năm.

Brita không khỏi cảm thấy do dự. Cô đã biết chai thuốc này có giá trị không cách nào tưởng tượng được, nhưng việc bán nó đi để lấy 32 đồng tiền vàng là có chính xác không? Cơ hội để cô có được một chai thuốc thế này một lần nữa gần như bằng không.

Nhưng nếu từ chối, mình có thể sống sót ra khỏi đây không?

Nhìn thấy vẻ do dự của Brita, Lizzie bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đề nghị với cô ta một phương án khác ───


/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status