Overlord

Q.3 - Chương 11 - Rối Loạn Và Thấu Hiểu 2

/210


Tầng năm của Nazarick là lảnh địa của lạnh giá, nó được tạo ra dựa trên khái niệm vùng cực hàn (nơi luôn giữ nhiệt độ tại mức -45F và nhiệt độ trung bình dưới 0*)

Nếu lang thang tại mảnh đất này, người ta sẽ dễ dàng bị lạc hướng bởi những ảo giác được sinh ra từ vô số núi băng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Những núi băng này có mặt ở khắp nơi, dựng đứng và nhọn hoắt, tựa như những mộ bia sừng sững nhuốm màu tang thương.

Những đám mây dày dặc cuồn cuộn trên bầu trời bao la. Tuyết liên tục rơi xuống, cưỡi trên những cơn gió cắt da cắt thịt và nhảy múa theo những tiếng rít gào khi gió va đập vào núi băng.

Dù quan sát từ bất kì điểm nào, ta chỉ có thể nhìn thấy một thế giới bị bão tuyết bao trùm, một vùng đất bị người ta lãng quên, một màu trắng trải dài vô tận tựa như ẩn mình dưới tấm áo choàng tinh khiết của người khổng lồ.

Y phục của Ainz phấp phới dữ dội trong cơn gió lạnh thấu xương. Nhớ tới bộ lễ phục mà Albedo đang mặc, Ainz hỏi:

“Ngươi không lạnh sao? Nếu cần thì hãy mặc giáp của ngươi vào đi. Chúng ta có đủ thời gian…”

Công kích của hệ Băng với Undead như Ainz là vô hiệu, bất kể giá rét đến đâu cũng không thể khiến cậu cảm thấy lạnh hay bị đóng băng.

Nhưng Albedo lại khác.

Nếu mang theo giáp trang bị, chút băng giá này không thể làm tổn thương tới cô, song Albedo lại đang mặc trên mình bộ lễ phục trắng mỏng manh. Dù cô nói mọi chuyện đều ổn trước khi dịch chuyển qua đây, cảm giác của cậu mách bảo rằng cô ấy chỉ đang cố gắng gượng.

Trước sự lo lắng của Ainz, Albedo nở một nụ cười dịu dàng:

“Thần rất biết ơn sự quan tâm của người, nhưng người không phải lo đâu, thưa Ainz-sama. Chút lạnh này không phải là vấn đề với thần.”

Ainz gật đầu trả lời: “Là vậy à?”

Nguyên bản nơi đây còn có hiêu hứng tạo tổn thương hệ Băng và giảm tốc độ, nhưng chi phí cho việc duy trì quá lớn buộc Ainz phải để nó ngừng hoạt động.

Quyết định này đã giúp Albedo chăng? Hay cô đang sử dụng kỹ năng hoặc đạo cụ ma pháp để ngăn tổn thương Băng hệ?

Trên cơ bản, trang bị của các NPC đều là do sáng tạo giả của họ cấp cho. Ngay cả khi cậu đã xem lại số liệu của tất cả tôi tớ sau cuộc dịch chuyển, Ainz cũng chỉ có thể nắm rõ trang bị của Pandora’s Actor và vài người ít ỏi khác mà thôi.

Ainz quăng thắc mắc của mình sang một bên khi căn biệt thự hai tầng tráng lệ hiện lên trước mắt cậu.

Tại giữa thế giới của băng tuyết lạnh lẽo lại xuất hiện một tòa nhà kì lạ. Tựa như lâu đài băng giá trong những câu truyện cổ tích thần tiên.

Có điều, mặt ngoài của nó được phủ lên một tầng băng dày, toát ra bầu không khí khiến người ta lạnh lẽo và khó chịu. Mà thực tế thì tên thật của tòa nhà này cũng chẳng có chút gì mang cảm giác cổ tích.

Tên của nó là Ngục Hàn Băng.

Nơi giam giữ mọi kẻ thù của Nazarick.

“Đi thôi.”

Ainz chỉ báo một câu ngắn gọn rồi chạm tay vào cánh cửa kết đầy băng. Ngay cả khi bề mặt đã bị phủ một lớp băng dày, cánh cửa vẫn dễ dàng mở ra, như thể nó đang chào mừng vị khách tới chơi nhà.

Trong nháy mắt, một luồng lốc xoáy mang hơi lạnh ùa tới. Bởi nhiệt độ trong tòa ngục còn thấp hơn cả nhiệt độ không khí tại thế giới băng giá bên ngoài.

Albedo run rẩy khi luồng gió lạnh đập vào cơ thể. Thấy vậy, Ainz đưa tay tiến vào không gian và lấy ra một tấm áo choàng đỏ thẫm với hoa văn của ngọn lửa bập bình trên tà áo.

“Mặc chiếc áo choàng này vào, Albedo. Dù nó không có ma pháp đặc biệt nhưng có thể giúp ngươi cảm thấy ấm áp.”

“Thứ đáng giá thế này! Thần vô cùng cảm kích! Thần sẽ trân trọng nó suốt đời.”

Dù cậu không nói là sẽ tặng nó cho cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Albedo khiến cậu im lặng quay đi và nhìn vào một cánh cửa gần đó.

Đó là một lối đi âm u và yên tĩnh, kéo dài đến tận bên trong phòng giam.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì lũ Sunlight Scripture cũng được giam ở đây.”

“Đúng ạ. Neuronist Painkill luôn quản chúng rất nghiêm ngặt…Ấm quá…cứ như là được Ainz-sama ôm chặt vào ngực vậy…fufufu.”

“…Vậy à…thế thì tốt.”

Bị vòng tay toàn xương không thịt không da của mình ôm lấy làm sao mà ấm nổi. Có điều Ainz cũng không định nói lời ấy thành tiếng. Cậu còn chưa ngốc đến trình độ ấy. (ED: có ai nhớ cái ôm của Clementine không)

Đặt Albedo – người đang uốn éo trong chiếc áo choàng – ra khỏi tầm mắt, Ainz chậm rãi đi tới.

“Ngươi đang làm gì vậy… không còn nhiều thời gian… dưới tình huống đặc biệt thế này đâu.”

“Vâng, vâng!”

Kỹ năng bị động của Ainz, [Undead Blessing] (Bất tử chúc phúc) cho phép cậu phát hiện mọi con Undead đang ẩn nấp tại nơi này. Cảm thấy phiền toái, Ainz vô hiệu hóa kỹ năng ấy và làm lơ thứ ánh sáng xanh phủ trên những con Undead đang di chuyển dọc hành lang. Nếu vướng bận vào lũ Undead này, cậu sẽ mất thêm thời gian và bị phân tâm hơn.

“…Ainz-sama, thần có cần gọi cho Neuronist Painkill không? “Thứ đó” dám tránh mặt và để ngài – Vô Thượng Chí Tôn – một mình đi lại…”

“Không cần. Thế này cũng không tệ, dù sao tên đó cũng nói nhiều lắm. Ta không muốn phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ ấy, chuyện cấp bách là giải quyết xong việc kia đã.”

“Tuân mệnh, như vậy sau khi kết thúc ta sẽ cấm “thứ đó” tiếp tục nhiều chuyện.”

“Không, không không, không cần phải thế. Ta không cảm thấy khó chịu vì điều đó.”

“Nhưng…”

Nhìn Albedo bên cạnh nhíu mày khiến Ainz nở một nụ cười khổ trên gương mặt bất động. Thân là chủ nhân, cậu cảm thấy có thuộc hạ luôn lo nghĩ những điều mang tới niềm vui cho chủ nhân mình thật tốt, nhưng cũng bởi vậy, nếu không xử lý ổn thỏa, có thể sẽ khiến các thuộc hạ không dám phàn nàn và giấu đi ý kiến của mình trong tương lai.

“Không sao. Ta yêu quý tất cả các ngươi, dù là ưu hay khuyết điểm. Các ngươi đều là những tạo vật được các đồng đội của ta đã đổ cả trái tim mình để thiết kế. Nếu vì điều đó mà ta không vui, vậy người sai là ta mới đúng.”

Đúng vậy…nếu Shalltear phản bội là điều có trong thiết lập, thì cậu cần phải tha thứ cho cô. Bởi cô chỉ đơn thuần là tuân theo ý chí của sáng tạo của mình – Pelucino.

Có điều suy nghĩ này cũng khiến Ainz bối rối, cậu tin Pelucino là kẻ thích đùa giỡn, nhưng hắn cũng cực kì ghét sự rạn nứt tình cảm giữa các đồng đội cùng những kẻ chuyên gieo bất hòa.

(Nói như vậy, đều là do tác động bên ngoài chăng? Bởi dòng chữ này đại biểu cho việc bị khống chế tinh thần… nhưng mình lại không có cách nào để chứng minh điều đó. Hay là có chút thay đổi trong hệ thống sau khi đến thế giới này? Mình cũng không nắm được hoàn toàn thiết lập nhân cách của các NPC…mà hình như tính cách của các NPC đều có nét tương tự với các sáng tạo giả… Mình không nghĩ là có ai hoàn toàn đem nhân cách của mình chuyển giao cho NPC, nhưng chỉ có lý do này thôi… Nói đi nói lại, về phần Shalltear… có lẽ phần nào đó trong thiết lập của cô ta hoạt động tương tự như bom nổ chậm chăng? Dù sao sáng tạo giả của Shalltear là kẻ nghiện H-Game, và cho vào cô ta một dạng sự kiện kiểu như chinh phục nữ chính…Wow, có khả năng đấy chứ…)

Ainz thở dài một cách mệt mỏi. Đồng thời cậu cũng nhận ra sự bất thường của cô gái bên cạnh.

Dù cô chỉ nhìn về phía trước và lặng lẽ bước đi nhưng tốc độ của cô đã tụt lại sau lưng Ainz. Ngay cả vậy, dù mặt cô hướng về phía tước, nhưng đôi mắt cô chỉ đính trên một điểm.

Khi Ainz phát hiện ra miệng của Albedo đang lẩm bẩm, cậu vểnh vai lắng nghe.

“Ta yêu người…ta yêu người… ta yêu người…”

Cụm từ này được lặp lại liên tục không ngừng nghỉ tựa như một chiếc băng ghi âm bị hỏng.

“…Này, Albedo, ta nói là ta yêu quý tất cả các ngươi, là tất cả…”

Albedo bất ngờ xoay đầu với một nét mặt quái dị.

“Không, nhưng mà, nếu nói vậy, thì ngài cũng yêu thần đúng không?”

“Cái này…cũng đúng!”

“Tuyệt-----------------------!”

Hai chân của Albedo khép lại khi cô nhún nhảy, có điều sức bật của cô lớn đến nỗi khiến đầu cô va phải tràn nhà.

Chuyện có năng lực siêu phàm quả thật cũng có lắm rắc rối.

Ầm! Không hẳn, phải là ầm vang đúng hơn. Trần nhà phát ra một âm thanh rung động tựa như bị một vật thể to lớn đập mạnh vào.

Sau tiếng nổ, những con Undead hệ siêu nhiên có hình dáng bán trong suốt ló mặt ra từ trần và sàn nhà.

Chúng là những Undead náu mình trong tòa ngục này, và đã sớm bị kỹ năng đặc thù của Ainz phát hiện ra.

“À, các ngươi có thể lui. Không có việc gì đâu.”

Albedo vui mừng đến nỗi sắp sửa ngâm nga thành một bài hát. Dù va sập trần nhà nhưng kỹ năng đặc thù của chủng tộc cô có khả năng làm giảm chấn thương, vậy nên cô không cảm thấy đau đớn chút nào.

Lũ Undead đã xuất hiện khom người và cung kính cúi chào rồi nhanh chóng biến mắt, trở lại nơi canh giác của mình.

“…Albedo, chúng ta sắp đến phòng của chị ngươi rồi. Ngươi đã sẵn sàng chứ?”

Biểu hiện vui vẻ của Albedo trong nháy mắt biến lại sự nghiêm túc.

“Vâng. Thần sẽ mang con búp bê tới…”

“Ừhm, lấy nó cho ta.”

Albedo đưa một tay về phía vách tường. Một cánh tay màu trắng trong nhô ra và đặt lên tay cô một hình nộm. Nó là dạng búp bê trẻ em, với kích thước bằng một đứa bé thật.

“Thật kinh tởm.”

Hình dáng của nó bắt trước từ những đường nét tạo hình của trẻ sơ sinh, nhưng sự khoa trương trong đó tựa như búp bê Cupid bị người ta hủy hoại. Đặc biệt là đôi mắt to không có lông mi với lòng trắng cực kì ghê tởm. Lông mày không tồn tại của Ainz hơi nhíu lại. Cậu đem mắt hướng đến điểm cuối của lối vào. Chỗ ấy có bức bích họa lớn và một cánh cửa ngay giữa trung tâm.

Một người mẹ và một đứa bé. Bức tranh là cảnh người mẹ đang ôm ấp đứa con mình.

Nếu chỉ có vậy thì nó hẳn là một bức họa vô cùng tuyệt đẹp. Nhưng có lẽ vì được vẽ từ rất lâu về trước, những màu sắc đã bị tróc ra, biến thành một bộ dáng thảm thương. Hình hài của đứa bé gần như đã biến mất, chỉ còn những mảnh vỡ sót lại.

Ainz đẩy cửa.

Cánh cửa im lặng mở ra – và tiếng khóc òa của trẻ con truyền đến.

Đó không phải là một, hay hai, cũng không phải là tiếng vọng.

Đó là từ hàng chục, hàng trăm tiếng khóc hòa với nhau tạo thành một khúc đồng thanh khi truyền đến tai Ainz và Albedo.

Thế nhưng trong căn phòng này lại không hề có lấy bóng dáng của đứa trẻ nào.

Tuy không thể nhìn thấy, nhưng quả thực chúng có tồn tại.

Ở chính giữa căn phòng trống không vắng bóng nội thất này là một người phụ nữ đang nhẹ nhàng đưa nôi.

Ngay cả khi Ainz và Albedo bước vào phòng, người đàn bà mặc trang phục đen vẫn giữ yên lặng, chỉ ngồi đung đưa chiếc nôi.

Khuôn mặt cô không rõ ràng, bởi nó đã hoàn toàn ẩn dưới mái tóc dài đen tuyền.

Bình thường, nếu có một NPC trông thấy Vô Thượng Chí Tôn ( Ainz) mà vẫn lơ đãng, Albedo nhất định sẽ lớn tiếng trách cứ. Thế nhưng lần này cô lại không hé môi lấy một lời. Ainz hiểu lý do, bởi tư thế hơi cảnh giác của Albedo đã nói lên tất cả.

“Sắp bắt đầu chưa?”

“Sắp rồi ạ. Xin người cẩn trọng.”

Giống như phản ứng trước lời nói của hai người, cánh tay của người phụ nữ dừng lại không nhúc nhích. Tiếp đó, cô chậm rãi vươn tay vào lôi, và nhẹ nhàng bế lên đứa trẻ bên trong. Không, đó không phải là một đứa trẻ thực sự, mà là một con búp bê trẻ con.

“Không đúng, không đúng, không--------------------------đúng!”

Người đàn bà lắc mạnh rồi dùng sức ném nó vào vách tường khiến tay chân của con búp bê bị đứt lìa.

“Con của ta….Con của ta….Con của taaaaaaaaaaaaaaaa-----------!”

Như một lời báo hiệu, những tiếng rít cùng tiếng nghiến răng vang lên, hòa cùng với nó là tiếng khóc ngày một lớn của vô số gương mặt trẻ con xuất hiện trên tường và sàn nhà.

“Tabula Smaragdina-san dùng từng này ma vật để trang trí sao…Rốt cuộc thì hắn đã tiêu mất bao nhiêu tiền vậy.”

Mớ thịt cựa quậy có gương mặt như trẻ con này có level khoảng chừng cấp 20 và có tên là Carrion Baby.

Trong YGGDRASIL, người chơi có thể bỏ ra một khoản tiền nhất định – tiền trong game hoặc tiền mặt – để dùng ma vật phối trí trong mê cung. Có điều, nếu chúng bị tiêu diệt thì không thể sống lại. Đối với những người chơi bình thường, dạng ma vật như vậy bị coi là hàng xa xỉ, chỉ có những người ưa thích cosplay mới đam mê mấy cái trò như vậy.

Đặt từng này Carrion Baby chỉ để trang trí – dù chỉ là ma vật cấp thấp – cũng đủ thấy Tabula Smaragdina cầu toán đến mức nào.

Trong lúc Ainz đang cảm thấy thán phục, người phụ nữ không biết từ đâu lôi ra một chiếc kéo lớn và gắt gao nắm nó trong tay. Ánh mắt sắc bén lộ ra sau mái đầu rối bung và trừng mắt về phía hai người.

“Là các ngươi, các ngươi, các ngươi, cướpcướpcướpdoạtđoạtcon ta-------------!”

“Chị gái ngươi…quả thật rất giống ngươi đấy.”

“Eh? Th, thế ạ?”

Sự nhàn nhã trong lời trao đổi giữa hai người bị người phụ nữ coi là ác ý. Cô ta mang theo luồng sát khí mạnh mẽ và lao đến trước Ainz.

Chỉ còn cách mấy bước sẽ khiến khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn, mang trên mình thân tang phục màu đen, người đàn bà tiến đến bằng một bước nhảy dài.

Chiếc kéo lớn trong tay cô đâm thẳng vào Ainz –

“Con của ngươi đây.”

– Ainz đem con búp bê giơ lên trước mắt người đàn bà, động tác của cô ta lập tức đông cứng lại tựa như nút đình chỉ bị đè áp. Cô ta ném chiếc kéo sang một bên và chậm rãi nhận lấy con búp bê.

“Bé ngoan, bé ngoan bé ngoan….”

Cô ôm lấy con búp bê bằng sự nhẹ nhàng và từ ái tựa như ôm lấy đứa nhỏ của chính mình, cảm giác như vĩnh viễn sẽ không buông. Sau đó, cô cẩn thận đem con búp bê thả vào trong nôi rồi đem đầu tóc dài hướng đến Ainz và Albedo:

“Momonga-sama và đứa em gái đáng yêu của chị, thật đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp rồi Nigredo. Ta rất hài lòng khi thấy ngươi…ừm, vẫn không thay đổi.”

Xuyên suốt quá trình Ainz có thể bình tĩnh ứng đối mà không chút hoang mang là bởi cậu từng trải qua cảnh tưởng điên cuồng này một lần trong game rồi.

(Lần đấy hù mình hét đến chói tai.)

Còn nhớ lần đó đồng bạn nói đã sáng tạo nhân vật mới và rủ cậu cùng một vài thành viên khác đến nhìn, kết quả khiến mọi người cùng nhau rít gào và liên thủ công kích Nigredo. Tình cảnh đó nay đã thành những kỷ ức khiến người ta hoài niệm.

“Đã lâu không gặp, chị.”

Đúng vậy, Nigredo là chị gái của Albedo. Một phần là do cô ta là NPC đầu tiên được Tabula Smaragdina sáng tạo.

Nếu Albedo là cái minh họa cho sở thích mãnh liệt dành cho “gap-moe” [google] thì Nigredo lại là hiên thân của một sở thích khác trong anh ta – phim kinh dị.

(Dù anh ta không phải người xấu, nhưng lại là một con người đa nhân cách.)

Trong những cuộc nói chuyện bình thường, Tabula đều rất mạch lạc. Nhưng nếu nói sâu hơn, thì tính đa nhân cách của anh ta bắt đầu thể hiện ra ngoài.

Khi cậu bắt đầu hồi tưởng lại những thành viên Guild trong quá khứ, mái tóc của Nigredo được vén lên để lộ ra diện mạo chân thật bị che khuất.

Có lẽ cô ấy nghĩ nếu vẫn che mặt thì thật thất lễ, nhưng Ainz ước gì cô ta giữ nguyên như vậy đi.

Khuôn mặt của cô ta thật sự rất quỷ dị - không có làn da, mà chỉ có một mớ cơ bắp.

Không có môi, chỉ có những chiếc răng nanh trắng như ngà. Không mí mắt, chỉ có một đôi con ngươi ngời sáng. Nếu chỉ nhìn răng hoặc mắt, chúng thực sự rất đẹp, nhưng khi kết hợp với nhau thì gương mặt này có thể gọi là ghê tởm.

Cái diện mạo xấu xí, méo mó gây kinh hãi hệt như gương mặt của những kẻ hay xuất hiện trong phim kinh dị. Dù không có làn da, nhưng cô ta vẫn khác với Ainz, những búi cơ trên mặt cô có thể cử động, và lúc này đây chúng tựa như đang cười.

“Vậy…Momonga-sama, có việc gì….”

“…Ah, xin lỗi. Khi ấy ngươi không đến đại điện nên không biết. Ta không còn gọi là Momonga nữa mà đã đổi thành Ainz Ooal Gown. Từ giờ trở đi hãy gọi ta là Ainz.”

Nigredo hít vào một hơi tựa như thể hiện sự kinh ngạc, sau đó cô chậm rãi cúi đầu:

“Thần đã hiểu, thưa Ainz-sama.”

“Vậy Nigredo, ta tới đây là với mong muốn nhờ ngươi một việc. Ngươi có thể dùng năng lực của mình để giúp ta chứ?”

“Năng lực của thần ạ? Nó là dạng sinh thể hay phi sinh thể?”

“…Coi như là sinh thể đi…còn sống…Ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi sau…Mục tiêu lần này là Shalltear Bloodfallen.”

“Là Thủ vệ tầng trệt? … Thật có lỗi. Nếu Ainz-sama đã ra lệnh, thần sẽ thực hiện ngay.”

Tuy giọng điệu của cô tràn ngập sự hoài nghi nhưng Nigredo vẫn nhanh chóng đáp ứng yêu cầu.

“Làm ơn, thưa chị.”

Sau khi dựng ngón cái lên để đáp ứng yêu cầu của Albedo một cách tinh nghịch, Nigredo bắt đầu kích hoạt nhiều loại ma pháp. Chủng loại của chúng vô cùng phong phú, có nhiều loại ma pháp khá quen thuộc với Ainz, đều là các ma pháp mà tối qua cậu đã dạy Narberal cách dùng.

Nigredo là một Magic Caster và nằm trong những NPC cấp cao đứng đầu danh sách của Nazarick. Mặc dù ngoại hình của cô khá kì dị, nhưng class của cô lại có khả năng vô cùng mạnh mẽ với nhiều kỹ năng chuyên dùng cho việc thu thập tình báo và điều tra. Đó là lý do tại sao Ainz phải đến đây để nhờ cô trợ giúp việc định vị Shalltear.

Bằng sức mạnh của mình, Nigredo nhanh chóng báo cáo kết quả.

“Đã tìm thấy.”

“Sử dụng phép [Crystal Monitor] đi.”

Một ma pháp lại được kích hoạt. Từ trong không trung, một màn hình tinh thể xuất hiện. Hình ảnh mơ hồ hiện ra bóng người đang đứng lơ đãng trong khoảng trống giữa rừng.

Ainz cất lời khen ngợi:

“Tuyệt vời, khả năng định vị chính xác mục tiêu này, rất xứng danh của một Magic Caster chuyên ngh…”

Lời khen ngợt biến mất khi hình ảnh trở nên rõ ràng hơn.

Hiện giữa màn hình là một người mang trên mình bộ giáp nhuốm máu đỏ thẫm. Từ phần ngực đến bả vai là trang sức hình cánh, nửa dưới phần giáp là một bộ váy đỏ tươi. Cả người cô như được bảo bọc trong giáp trụ. Duy chỉ có bên dưới mũ giáp có hình đầu của một thiên nga với lông chim trang trí hai bên là để lộ ra một gương mặt vô hồn.

Bên tay cô nắm lấy một mũi thương lớn có hình thù quái đản, tựa như ống nhỏ giọt trong môn hóa học.

Đây là hình dáng khi Shalltear Bloodfallen hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu – một Magic Caster tín ngưỡng hệ với khả năng chuyên chiến đấu của class Valkyrie.

[Spuit Lance] (Thương Tiêm). Nó là đạo cụ ma pháp cấp [Divine] mà Pelucino-sama trao cho Shalltear.”

Albedo kêu lên thất thanh khi nhận ra món vũ khí của Shalltear.

Với Ainz, đạo cụ cấp [Divine] không quá hiếm lạ, cậu sở hữu số lượng nhiều đến mức có thể đem chúng phủ kín cả cơ thể. Nhưng điều đó không có nghĩa là đạo cụ này có thể dễ dàng được chế tạo.

Trong YGGDRASIL, những ma pháp đạo cụ đều được tạo ra từ việc can thiệp các dữ liệu máy tính. Khi đánh quái, sẽ có khả năng rơi ra những thủy tinh thể chuyên dùng để chế tạo. Nhưng chất lượng và số lượng của chúng thường bất động, mà để tạo ra một đạo cụ [Divine] phải có một lượng lớn “chiến lợi phẩm cực kì hiếm”.

Không chỉ có vậy, nếu như tạo ra đạo cụ có dạng kiếm hoặc vũ khí, thì ngoại trừ việc sử dụng tinh thể ra cũng cần tới một lượng siêu kim loại hiếm mới có thể tích hợp được.

Vậy nên chuyện người chơi cấp 100 nhưng không có nổi một món cấp [Divine] là rất bình thường.

Ngay cả Ainz Ooal Gown, một trong top 10 những Guild hùng mạnh, cũng không thể trang bị cho tất cả các NPC đạo cụ cấp [Divine] mà chỉ có thể đưa cho mỗi sáng tạo vật một hai món mà thôi.

Mà món vũ khí của Shalltear Bloodfallen sở hữu lại là thanh [Divine] Spuit Lance.

Cái tên nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng năng lực tàn độc của nó lại không thể coi thường. Một số dạng dữ liệu pha lê có khả năng hấp thu sát thương để phục hồi thể lực cho người dùng, mà Spuit Lance lại là điển hình cho cái khả năng mạnh mẽ này.

“…Chúng ta cần đi ngay.”

“Hở? Ah, xin ngài chờ một chút. Shalltear đã trang bị đầy đủ như vậy, nếu gặp mặt chắc chắn sẽ vô cùng căng thẳng, thần tin là cần có lựa chọn một vài người đến hộ vệ cho Ainz-sama.”

“Không còn thời gian. Nếu thương lượng thất bại, chúng ta sẽ lập tức rút – “

[Ainz-sama, xin thứ lỗi vì thần đã làm phiền người.]

Giọng của một cô gái vang lên trong đầu Ainz, đó là Narberal, người đã ở lại Re-Lantier.

Cuộc gọi đường đột không biết chọn lúc này khiến Ainz cảm thấy hơi tức giận.

“Chuyện gì, Narberal? Hiện ta – “

Ta đang bận. Ainz ngừng lại trước khi buột miệng nói ra điều này.

Bởi cậu nhớ lại khi mình đã cắt ngang [Message] của Entoma đêm qua. Dù đó là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu cậu hành động ngay lúc đó, mọi thứ có lẽ đã khác. Bởi nhiệm vụ giải cứu Nfirea, Narberal hoàn toàn có khả năng tự giải quyết mà không cần tới cậu. -

Sự hối hận khiến Ainz lấy lại nét bình tĩnh trong lòng.

Các NPC đều coi Ainz là Vô Thượng Chí Tôn và coi lời của cậu là ưu tiên hạng nhất. Nếu Ainz chọn lựa không đúng thì mọi chuyện sẽ rất tệ. Cậu hít một hơi để giữ lấy sự tỉnh táo của mình và bắt đầu cẩn trọng cân nhắc từ ngữ để tránh phát sinh sai lầm.

(Với loại người tầm thường như mình thì yêu cầu thật quá mức…).

Cậu cười nhạo trước những thiếu sót của mình, cậu tin là mình không thể làm nổi những chuyện như vậy. Nhưng khi cảm nhận sự chờ đợi của Narberal ở phía bên kia của [Message] như một người đầy tờ tận tụy trước chủ nhân khiến Ainz run lên như bị chấn động.

(Mình đang nghĩ gì vậy? Mình là Vô Thượng Chí Tôn của Ainz Ooal Gown, kẻ được mọi người tôn xưng bằng chính cái tên này. Đúng vậy, mình không còn là Suzuki nữa. Quá mức? Sai rồi, vì nếu mình đã tự xưng cái tên này, thì nhất định phải biến điều không thể trở thành có thể).

“…Không, không có gì. Sao thế? Có tình huống khẩn cấp nào buộc ngươi phải liên lạc với ta thông qua [Message] à?”

“Vâng, có một vài người ở Công Hội Mạo hiểm giả đang tìm Ainz-sama.”

“…Nếu là chuyện tối qua thì để bọn họ chờ đi…Không, không đúng, là việc khác đúng không?”

“Vâng! Ainz-sama thật thấu đáo!”

Đến đây, Narberal bắt đầu trở nên mơ hồ, sự im lặng của cô cho thấy vẻ bối rối. Không lâu sau, như thể cô đã đưa ra được kết luận trong tâm mình, cô tiếp tục nói:

“Thật ra, trừ chuyện trước thì còn một vấn đề khác đã nảy sinh…Chuyện đó…liên quan tới một con Vampire.”

“Cái gì? Ngươi nói là Vampire?”

Ainz đưa mắt về phía [Crystal Monitor], Shalltear vẫn đang đứng thẳng người một cách cứng nhắc như cũ.

“Về con Vampire, phía bên kia có nói gì không? Vì dụ như tóc bạc, vận giáp đỏ thẫm hay gì đó tương tự?”

“Tiếc là không ạ. Người đến tìm Ainz-sama chỉ là chân chạy việc. Phía bên kia nói các chi tiết liên quan sẽ được giải thích tại Công Hội và mong ngài đến đó càng sớm càng tốt. Thần nghe nói một vài đội ngũ đều đã cử người đến rồi..Người của Công Hội đang ở gần đây, thần nên nói gì với hắn ạ?”

Ainz nhắm mắt lại. Hiển nhiên là cậu không có cầu mắt, chỉ có ánh sáng trong hốc mắt trống rỗng biến mất mà thôi.

“Về [Message] của Narberal, ngươi thấy sao Albedo?”

Sau khi Ainz nhắc lại lời của Narberal, Albedo hạ thấp ánh mắt vài giây rồi mới nhìn lại cậu.

“Dựa theo tình báo khiếm khuyết hiện tại, bất kể lựa chọn thế nào, cả hai đều có ưu và khuyết điểm. Chuyện nàỳ nên thuận theo ý của Ainz-sama để quyết định. Còn cá nhân thần cho rằng chúng ta để mặc lũ người đó cũng chẳng sao.”

Aniz gật đầu coi như biểu lộ sự cảm kích, cậu tiếp tục lâm vào trầm tư.

Nếu lấy Shalltear đặt lên ưu tiên hàng đầu thì có khả năng xảy ra tình huống tệ nhất.

Nếu đặt Công Hội lên ưu tiên hàng đầu thì hiện trạng của Shalltear sẽ chuyển biến đến mức nào đây?

Nếu tính toán đến những hậu quả tệ nhất có thể xảy ra thì cậu cảm giác dù cậu có làm thế nào cũng vẫn dẫn đến tình huống tệ nhất.

Nếu lúc này những đồng bạn của cậu ở đây, có lẽ quyết định sẽ nhanh chóng được đưa ra bởi số đông. Nhưng họ không ở. Chỉ có mình cậu với tư cách Thủ Lĩnh của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, cũng như cái tên của cậu là niềm tự hào của cả Guild, vậy nên, cậu phải tự mình chọn lựa.

Sau một hồi do dự, Ainz đưa ra kết luận.

“Albedo, phái người giám thị Shalltear. Ta sẽ đến Công Hội tại Eae Rantel. Sau khi chuyện này kết thúc, mang ta đến chỗ Shalltear.”

“Thần tuân mệnh.”

“Ngươi nghe rồi chứ, Narberal?”

“Vâng. Vậy thuộc hạ sẽ báo với kẻ đưa tin rằng ngài sẽ đến ngay lập tức.”

“Ah, cứ nói vậy với hắn đi. Thế thì Albedo, thứ lỗi, ta phải đi trước rồi.”

“Vâng thưa ngài. Thần sẽ thực hiện mệnh lệnh của ngài và phái ra một vài thuộc hạ chấp hành.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền ngươi. Vậy chiếc nhẫn này giao lại cho Yuri, thay ta giữ gìn nó cẩn thận.”

Còn một vài thứ cậu muốn giao cho thủ thư, nhưng Ainz cảm thấy không còn thời gian nên nhanh chóng kích hoạt năng lực dịch chuyển của chiếc nhẫn.

Trong phòng chỉ còn hai chị em, và bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Như đã chờ đợi cơ hội này, cặp mắt không mí của Nigredo lóe lên sự tò mò.

“Chuyện gì vậy? Shalltear đã xảy ra chuyện gì à?”

“Hừm, có vẻ cô ta đã phản bội.”

“…Không thể tin được…Làm sao mà có thể…Thật ư?”

“Em cũng thấy khó tin, nhưng chuyện là vậy đấy.”

“Như vậy thì nhanh chóng đem ả giải quyết là xong mà. Nhưng nhìn cách hành xử của Ainz-sama thì có vẻ người không muốn làm vậy?”

“Vâng, bởi tấm lòng của Ainz-sama cực kì nhân hậu…Không, đúng hơn là Ainz-sama cho rằng phải nắm rõ lý do phản bội của Shalltear thì ngài mới có thể đưa ra được phán quyết. Nếu không chuyện có thể sẽ tệ hơn.”

“Ồ - “ Nigredo phát ra một âm thanh không rõ là tán thành hay phủ định quyết định ấy.

“Hiểu rồi. Chị sẽ tiếp tục dùng ma thuật để giám sát Shalltear cho đến khi thuộc hạ của em tập hợp lại và thay chị việc này.”

“Làm phiền chị rồi, thưa chị.”

Tin rằng cuộc đối thoại đã xong, Albedo định kích hoạt năng lực của chiếc nhẫn. Nhưng cô dừng lại khi thấy chị gái mình đang ngập ngừng muốn nói. Bình thường chị cô luôn là người rất thẳng thắn, nhưng nếu để đến mức phải do dự thì chắc lý do chỉ có một.

Tuy không muốn hỏi, nhưng nghĩ tới việc có thể điều chị cô muốn có thể không liên quan tới chủ đề kia nên cô hỏi:

“Có việc gì sao, thưa chị?”

“…Vì không được phép rời khỏi Hàn Băng Ngục, nên chị không rõ những tình huống bên ngoài…cái kia… con nhóc Rubedo vẫn tốt à?”

… Qủa nhiên là vậy.

Albedo thầm nghĩ và cảm thấy hối hận vì mình đã mở miệng hỏi. Nhưng cô không thể không trả lời:

“Chị cả, chị vẫn gọi cô bé kia như vậy sao…”

“Chị chán ghét con nhỏ đó. Tuy chúng ta đều là tạo vật được Tabula Smaragdina-sama thiết lập..Không, cách mà Rubedo được tạo ra khác với chúng ta. Nó không phải dạng người ta có thể tin tưởng được.”

“Không có chuyện ấy đâu chị. Cô bé đó cũng rất dễ thương mà.”

“Theo chị thấy thì em đang bị ả lừa thôi. Rubedo chắc chắn sẽ mang tai ương lớn đến cho Nazarick, chị đảm bảo đấy.”

“…Về chuyện này thì em nghĩ quan điểm giữa hai ta không thể hòa hợp rồi. Em tin cô bé kia sẽ không trở thành tai họa.”

“Vậy à? Cũng tốt, dù sao em cũng là Tổng Quản Thủ Vệ. Nếu em đã quyết định như vậy thì chị sẽ không nói thêm điều gì nữa. Thế nhưng chị vẫn hy vọng em, dưới tư cách của Tổng Quản Thủ Vệ, có thể nhớ kỹ nỗi lo lắng của chị.”

“Vâng, em sẽ nhớ.”

Cố nén cảm xúc muốn thở dài, Albedo dịch chuyển sang một địa điểm khác.

Có điều, ngày thường cô sẽ cười trừ cho qua chuyện này, nhưng hôm nay nó lại như một mũi gai đâm vào lòng cô.

Cô đã luôn tin rằng các tạo vật của các đấng Sáng Tạo giả sẽ luôn hết mực trung thành…Thế nhưng Shalltear vẫn làm loạn đấy thôi.

Vậy những kẻ khác thì sao? Chúng cũng có khả năng phản bội đúng không?

Nói không chừng, đứa em gái cô yêu quý cũng có thể sẽ phản bội –

Cô không thể loại bỏ hoàn toàn ý nghĩ này. Nhưng đối với Albedo mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.

Tại địa điểm dịch chuyển, đôi mắt Albedo trở nên mê muội mịt mờ.

“Ainz-sama, người em yêu, em sẽ là con chó trung thành của ngài, là nô lệ của ngài…”

Hướng về người vắng mặt, nàng bộc lộ những suy nghĩ chân thành của mình.

“Cho dù tất cả mọi người tại Nazarick phản bội, em sẽ vĩnh viễn đứng bên người.”

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status