CHƯƠNG V : HAI KẺ KIÊU NGẠO GẶP NHAU…
“Hôm nay anh không die thì tôi die’’ nó nói xong cầm chai tương ớt ở kế bên đem xịt vào anh ta. Anh ta hoảng hốt khi thấy áo trắng của mình dính đầy tương đỏ và mùi khó chịu bốc lên
“Cô điên hả. Cô có biết bộ này đáng giá bao nhiêu tiền không hả ?’’ cậu ta đứng lên săm soi cái áo bị nó làm cho hư
“Áo sơ mi này bằng tiền lương một ngày làm việc của tôi đó. Còn anh thì sao… anh có biết bát mì này quý giá với tôi thế nào không, chỉ cần tôi mà không ăn được nó… khi tôi thèm không chịu được thì anh hiểu rồi chứ’’ nó giơ chai nước tương lên đe dọa… tay bóp chặt
“Cô có biết chỉ có cô mới dám làm vậy với tôi không ? Cô có biết tôi là ai không ?’’ cậu ta kiêu ngạo nhìn nó
“Thiếu gia… quý tử… công tử bột hay là tổng thống… mà dáng anh vậy sao làm tổng thống được… chắc là hot boy bán vé số cũng nên’’ cô cười một cách tự nhiên mà không cần phải giữ hình tượng… trêu chọc anh ta đến nỗi khiến anh ta tức… cầm tô mì đổ vào người cô. Thấy đồ mình dính nước mì… một vài cọng mì còn xót lại trên áo khiến cô đang nở nụ cười cũng phải cắn răng tức giận
“Anh quá đáng lắm đó. Tôi còn chưa nói lí lẽ với anh đó nha’’ cô kiêu ngạo nhìn anh ta với ánh mắt đang nóng như lửa đốt
“Được lắm’’ cô không ngần ngại chọi thẳng chai nước tương đã mở nắp vào người anh ta. Anh ta điên máu hét lên
“Cô…’’ không nói nên lời khi chứng kiến mái tóc đẹp đẽ… yêu quý của mình nhơn nhớt. Thấy anh ta như vậy cô cảm giác rất thoải mái
“Sao… anh cảm giác khắp người mùi tương ớt như thế nào. À quên… lúc nảy anh cũng cảm nhận được rồi nhưng bây giờ có vẻ đậm đặc hơn thì phải ?’’ cô chống tay ngang eo vui vẻ cười, lúc này
“Anh Cao… cô Phong. Hai người không sao chứ’’ nhân viên bán hàng hồi nảy đang cầm nước của nó chạy đến thì thấy hai người toàn mùi của mì gói, tương ớt bốc lên
“Gặp quỷ đó mà’’ cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau
“Anh dám bắt chước tôi’’
“Cô dám bắt chước tôi’’
“Là anh/ cô mới đúng’’
Tiếng ồn vang lên khiến Lâm Tiên Sinh tò mò bước ra, trong tiệm hiện giờ không có khách chứ không hai người này sẽ hot nhất trên trang mạng chỉ trong vòng 1 giây
“Stop’’ Lâm Tiên Sinh hét lên khiến hai người họ im, anh nhân viên cũng phải sợ hãi khi nghe thấy tiếng hét lớn như vậy của chủ anh vì từ trước giờ anh chưa thấy chủ anh nổi nóng
“Cô Phong… cậu Cao hai người làm gì vậy ?’’ ông nhìn hai người họ mà mỉm cười… khác xa với trí tưởng tượng của nhân viên mình là ông sẽ nổi giận và mắng họ
“Là cô/anh ta’’ cả hai đồng thanh tập hai
“Cậu Cao… cậu nói trước đi’’ Lâm Tiên sinh nhìn anh ta vì cứ để thế này hai người họ sẽ tiếp tục biến nơi đây thành khu chợ hay là khu cho xã hội đen đánh nhau mất
“Thật ra tôi chỉ ăn mì của tôi mà thôi. Vậy mà cô ta dám’’
“Là anh ăn mì của tôi mà’’ nó chen ngang
“Thật ra là sao ! từng người kể lại cho tôi nghe coi. Cậu trước đi’’
Cả hai người kể lại tình hình sự việc
“Thật ra tôi không nấu mì cho ai cả. Có thể cậu Cao đã tưởng tôi nấu mì cho cậu ấy nên mới ăn hết của cháu đó’’ Lâm Tiên Sinh lên tiếng, lúc này cô đang cầm ly sinh tố uống nên không thèm để ý
“Nè cô kia. Cô có nghe không ?’’ cậu ta hét vào tai nó
“Tôi không điếc’’ nó chườm mắt nhìn cậu ta
“Chỉ là hiểu lầm thôi. Hai người nên về tắm rửa đi’’ Lâm Tiên Sinh nhìn hai người họ… muốn cười lắm cũng không cười được
“Tôi nói rồi tôi sẽ không để anh yên đâu. Thù này không báo không phải là Phong Nguyệt’’ nó đặt mạnh ly nước xuống bàn rồi rời đi
“Cô ta là ai chứ. Một tiếng xin lỗi cũng không có. Đồ kiêu ngạo’’ Cao Phong chỉ vào cô mà chửi rủa
“Cao Phong à… cháu tốt nhất đừng đụng vào con bé đó’’ Lâm Tiên Sinh nhìn Cao Phong
“Thôi cháu về đây. Bác giúp cháu dọn đống này nha… tiền cháu sẽ thanh toán sau’’ Cao Phong nói xong rồi bước ra về luôn
Lâm Tiên Sinh quay sang nhìn nhân viên của mình "Đúng là hai kẻ kiêu ngạo gặp nhau"
….
“Hôm nay làm gì mà mình bị ám thế. Anh ta điên chắc, dám ăn mì của mình… đã thế không xin lỗi mà còn đổ tô mì vào người mình nữa chứ. Xui gì đâu ?’’ Phong Nguyệt nhìn khắp người rồi bước vào nhà. Phong Hoàng đang chờ cô về vì sợ cô lâu ngày không ở đây nên sẽ quên đường đi nhưng khi thấy em mình trở về thì khiến anh rất xốc (xốc nặng lắm đó)
“Em gái… em sao thế ?’’ Phong Hoàng đang ngồi cũng phải đứng dậy đi lại phía em mình mà xót xa khi thấy bộ dạng xấu xí, dơ bẩn của em mình nhưng cô không trả lời chỉ sai khiến anh mình
“Anh điều tra cho em anh ta là ai mà dám… dám làm em như thế này ?’’ cô chỉ vào quần áo bị dính nước tương
“Em gái anh yêu quý thế này mà ai lại to gan đụng vào chứ. Không được anh sẽ không tha đâu ?’’ Phong Hoàng nhìn em gái mình
“Anh chỉ cần điều tra địa chỉ… tên cho em là được. Thù này em sẽ tự báo, anh chỉ cần hổ trợ thôi’’ cô vỗ vào vai Phong Hoàng
“Em đi tắm đi. Phải ngâm người lâu vào mới được. Để anh đi pha nước tắm… bỏ vài bông hồng vào.’’ Phong Hoàng nhìn thấy em mình như vậy rất tức giận nhưng phải lo cho em gái trước đã, người đó tìm sau
“Là anh đó’’
“ Là cô’’
“Từ trước đến giờ chưa có ai dám… anh là người đầu tiên’’ Cao Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì nghĩ ngợi chuyện lúc nảy. Tay đang dùng cái gì đó bôi lên người cho hết mùi tương ớt
“Cao Nam Phong… mình sao vậy trời… sao cứ nghĩ đến cô ta vậy trời’’ Cao Phong lấy tay vỗ vào đầu mình để không nghĩ về Phong Nguyệt nữa
Điện thoại của anh rung lên… anh nhìn thấy tên liền mừng rỡ
“Mẹ à… mẹ gọi con có gì không ?’’
“Con đó…25 tuổi rồi khi nào kiếm con dâu cho mẹ đây ?’’ người phụ nữ đầu dây nói
“Mẹ à… con vẫn còn trẻ mà’’ Cao Phong tỏ vẻ buồn bã
“Con đó… mau kiếm vợ đi còn không mẹ với ba con từ Mĩ qua kiếm giùm con nha. Mẹ thấy Thiên Mĩ cũng tốt lắm đó’’ mẹ của anh chọc
“Thôi được rồi. Con sẽ ghi nhận ý kiến của mẹ… kiếm cho mẹ một người con dâu ngoan hiền chứ gì ?’’ Cao Phong chọc lại mẹ
“Ta nghe nói Eliza Christina trở về rồi đó. Con nhất định phải giành được cô ấy nghe chưa ?’’ mẹ anh dặn dò
“Mẹ yên tâm đi con đã có dự tính hết rồi. Con sẽ chứng tỏ cho họ xem con trai của nhà họ Cao không phải dạng bình thường đâu’’ anh kiêu ngạo chứng tỏ bản thân
“Hắc xì…hắc xì…’’ Cao Phong đột nhiên hắc xì
“Con bị cảm sao ?’’ mẹ anh lo lắng cho con mình
“Con không sao đâu, mẹ yên tâm đi’’ anh nói xong thì cúp máy
“Sao hôm nay xui vậy trời hết gặp quỷ dữ lại đến bị ám… không biết ai ám mình vậy trời’’ Cao Phong leo lên giường
“Đồ đáng chết… anh dám làm bộ đồ mới của tôi như vậy sao… mình định sẽ cho ra mắt bộ này mà giờ làm lại cũng không muốn nữa. Đồ đầu bò…’’ cô đang phóng phi tiêu trong phòng Phong Hoàng
“Em gái… em đừng giận nữa. Anh điều tra cho em rồi nè’’ Phong Hoàng cầm một sắp tài liệu bước vào
“Sao lẹ thế… chưa đầy 3 tiếng nữa’’ cô bất ngờ trước sự điều tra nhanh như chớp của anh mình
“Em ngồi xuống đi’’ Phong Hoàng ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi theo
“Anh ta là Cao Nam Phong… con trai của chủ tịch tập đoàn PL mới từ Mĩ trở về’’ Phong Hoàng kể cho cô nghe
“PL sao ? Em đang muốn hợp tác với PL nhưng bây giờ em phải đối ý thôi’’ cô bất đắc dĩ nói
“Khoan đã… trong đây có ghi anh ta đã trở về từ 5 năm trước và hiện giờ đang giữ chức tổng giám thiết kế PL’’ anh cô nhìn tờ giấy
“Tại sao ?’’ cô nhìn anh mình
“Theo như thông tin điều tra thì anh ta tốt nghiệp tại đại học Harvard nhưng sau đó anh ta đi Thụy Sĩ và đã mở một chuỗi khách sạn- nhà hàng tại đây. Phải nói rất nổi tiếng. Anh ta hiện 25 tuổi nắm trong tay hàng trăm bất động sản của gia đình để lại và do anh ta tham gia nhưng PL thì không được. Anh ta bị cổ đông phản đối khi không biết chút gì về thiết kế mà lại là người thừa kế- sắp giữ chức tổng giám đốc điều hành. Vì không muốn ba mình khó xử nên đã bí mật che dấu thân phận vào làm trong bộ phận thiết kế ’’ Phong Hoàng nhìn tờ giấy mà đọc
“Được rồi… đã vậy em sẽ vào đó làm và giúp anh ta. Thứ gì anh ta muốn em sẽ làm cho anh ta không có’’ cô nhìn đống tờ giấy trên bàn mà đưa ra quyết định quan trọng
“Em chắc chứ, anh nghĩ nên thôi đi. Hay em vào Phong Tưởng làm việc cũng có thể cạnh tranh với anh ta’’ Phong Hoàng đưa ra giải pháp tốt hơn
“Vậy là quá dễ dàng cho anh ta rồi. Em muốn anh ta ngồi ở vị trí đó không yên huống gì chức tổng giám đốc. Phong Tưởng là thời trang trong nước và Châu Âu còn PL là ở Châu Á… coi như em vào đó học hỏi thêm để sau này cần dùng đến thì sao’’ cô đứng lên vứt tờ giấy đang cầm trên tay vào mặt Phong Hoàng
“Cám ơn anh. Good night’’ cô đóng cánh cửa lại, để lại anh mình ngồi ở đó
“Con bé nhãi răng này’’ Phong Hoàng ném đống giấy tờ đó vào thùng rác rồi leo lên giường, tắt đèn. Ngủ
“Hôm nay anh không die thì tôi die’’ nó nói xong cầm chai tương ớt ở kế bên đem xịt vào anh ta. Anh ta hoảng hốt khi thấy áo trắng của mình dính đầy tương đỏ và mùi khó chịu bốc lên
“Cô điên hả. Cô có biết bộ này đáng giá bao nhiêu tiền không hả ?’’ cậu ta đứng lên săm soi cái áo bị nó làm cho hư
“Áo sơ mi này bằng tiền lương một ngày làm việc của tôi đó. Còn anh thì sao… anh có biết bát mì này quý giá với tôi thế nào không, chỉ cần tôi mà không ăn được nó… khi tôi thèm không chịu được thì anh hiểu rồi chứ’’ nó giơ chai nước tương lên đe dọa… tay bóp chặt
“Cô có biết chỉ có cô mới dám làm vậy với tôi không ? Cô có biết tôi là ai không ?’’ cậu ta kiêu ngạo nhìn nó
“Thiếu gia… quý tử… công tử bột hay là tổng thống… mà dáng anh vậy sao làm tổng thống được… chắc là hot boy bán vé số cũng nên’’ cô cười một cách tự nhiên mà không cần phải giữ hình tượng… trêu chọc anh ta đến nỗi khiến anh ta tức… cầm tô mì đổ vào người cô. Thấy đồ mình dính nước mì… một vài cọng mì còn xót lại trên áo khiến cô đang nở nụ cười cũng phải cắn răng tức giận
“Anh quá đáng lắm đó. Tôi còn chưa nói lí lẽ với anh đó nha’’ cô kiêu ngạo nhìn anh ta với ánh mắt đang nóng như lửa đốt
“Được lắm’’ cô không ngần ngại chọi thẳng chai nước tương đã mở nắp vào người anh ta. Anh ta điên máu hét lên
“Cô…’’ không nói nên lời khi chứng kiến mái tóc đẹp đẽ… yêu quý của mình nhơn nhớt. Thấy anh ta như vậy cô cảm giác rất thoải mái
“Sao… anh cảm giác khắp người mùi tương ớt như thế nào. À quên… lúc nảy anh cũng cảm nhận được rồi nhưng bây giờ có vẻ đậm đặc hơn thì phải ?’’ cô chống tay ngang eo vui vẻ cười, lúc này
“Anh Cao… cô Phong. Hai người không sao chứ’’ nhân viên bán hàng hồi nảy đang cầm nước của nó chạy đến thì thấy hai người toàn mùi của mì gói, tương ớt bốc lên
“Gặp quỷ đó mà’’ cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau
“Anh dám bắt chước tôi’’
“Cô dám bắt chước tôi’’
“Là anh/ cô mới đúng’’
Tiếng ồn vang lên khiến Lâm Tiên Sinh tò mò bước ra, trong tiệm hiện giờ không có khách chứ không hai người này sẽ hot nhất trên trang mạng chỉ trong vòng 1 giây
“Stop’’ Lâm Tiên Sinh hét lên khiến hai người họ im, anh nhân viên cũng phải sợ hãi khi nghe thấy tiếng hét lớn như vậy của chủ anh vì từ trước giờ anh chưa thấy chủ anh nổi nóng
“Cô Phong… cậu Cao hai người làm gì vậy ?’’ ông nhìn hai người họ mà mỉm cười… khác xa với trí tưởng tượng của nhân viên mình là ông sẽ nổi giận và mắng họ
“Là cô/anh ta’’ cả hai đồng thanh tập hai
“Cậu Cao… cậu nói trước đi’’ Lâm Tiên sinh nhìn anh ta vì cứ để thế này hai người họ sẽ tiếp tục biến nơi đây thành khu chợ hay là khu cho xã hội đen đánh nhau mất
“Thật ra tôi chỉ ăn mì của tôi mà thôi. Vậy mà cô ta dám’’
“Là anh ăn mì của tôi mà’’ nó chen ngang
“Thật ra là sao ! từng người kể lại cho tôi nghe coi. Cậu trước đi’’
Cả hai người kể lại tình hình sự việc
“Thật ra tôi không nấu mì cho ai cả. Có thể cậu Cao đã tưởng tôi nấu mì cho cậu ấy nên mới ăn hết của cháu đó’’ Lâm Tiên Sinh lên tiếng, lúc này cô đang cầm ly sinh tố uống nên không thèm để ý
“Nè cô kia. Cô có nghe không ?’’ cậu ta hét vào tai nó
“Tôi không điếc’’ nó chườm mắt nhìn cậu ta
“Chỉ là hiểu lầm thôi. Hai người nên về tắm rửa đi’’ Lâm Tiên Sinh nhìn hai người họ… muốn cười lắm cũng không cười được
“Tôi nói rồi tôi sẽ không để anh yên đâu. Thù này không báo không phải là Phong Nguyệt’’ nó đặt mạnh ly nước xuống bàn rồi rời đi
“Cô ta là ai chứ. Một tiếng xin lỗi cũng không có. Đồ kiêu ngạo’’ Cao Phong chỉ vào cô mà chửi rủa
“Cao Phong à… cháu tốt nhất đừng đụng vào con bé đó’’ Lâm Tiên Sinh nhìn Cao Phong
“Thôi cháu về đây. Bác giúp cháu dọn đống này nha… tiền cháu sẽ thanh toán sau’’ Cao Phong nói xong rồi bước ra về luôn
Lâm Tiên Sinh quay sang nhìn nhân viên của mình "Đúng là hai kẻ kiêu ngạo gặp nhau"
….
“Hôm nay làm gì mà mình bị ám thế. Anh ta điên chắc, dám ăn mì của mình… đã thế không xin lỗi mà còn đổ tô mì vào người mình nữa chứ. Xui gì đâu ?’’ Phong Nguyệt nhìn khắp người rồi bước vào nhà. Phong Hoàng đang chờ cô về vì sợ cô lâu ngày không ở đây nên sẽ quên đường đi nhưng khi thấy em mình trở về thì khiến anh rất xốc (xốc nặng lắm đó)
“Em gái… em sao thế ?’’ Phong Hoàng đang ngồi cũng phải đứng dậy đi lại phía em mình mà xót xa khi thấy bộ dạng xấu xí, dơ bẩn của em mình nhưng cô không trả lời chỉ sai khiến anh mình
“Anh điều tra cho em anh ta là ai mà dám… dám làm em như thế này ?’’ cô chỉ vào quần áo bị dính nước tương
“Em gái anh yêu quý thế này mà ai lại to gan đụng vào chứ. Không được anh sẽ không tha đâu ?’’ Phong Hoàng nhìn em gái mình
“Anh chỉ cần điều tra địa chỉ… tên cho em là được. Thù này em sẽ tự báo, anh chỉ cần hổ trợ thôi’’ cô vỗ vào vai Phong Hoàng
“Em đi tắm đi. Phải ngâm người lâu vào mới được. Để anh đi pha nước tắm… bỏ vài bông hồng vào.’’ Phong Hoàng nhìn thấy em mình như vậy rất tức giận nhưng phải lo cho em gái trước đã, người đó tìm sau
“Là anh đó’’
“ Là cô’’
“Từ trước đến giờ chưa có ai dám… anh là người đầu tiên’’ Cao Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì nghĩ ngợi chuyện lúc nảy. Tay đang dùng cái gì đó bôi lên người cho hết mùi tương ớt
“Cao Nam Phong… mình sao vậy trời… sao cứ nghĩ đến cô ta vậy trời’’ Cao Phong lấy tay vỗ vào đầu mình để không nghĩ về Phong Nguyệt nữa
Điện thoại của anh rung lên… anh nhìn thấy tên liền mừng rỡ
“Mẹ à… mẹ gọi con có gì không ?’’
“Con đó…25 tuổi rồi khi nào kiếm con dâu cho mẹ đây ?’’ người phụ nữ đầu dây nói
“Mẹ à… con vẫn còn trẻ mà’’ Cao Phong tỏ vẻ buồn bã
“Con đó… mau kiếm vợ đi còn không mẹ với ba con từ Mĩ qua kiếm giùm con nha. Mẹ thấy Thiên Mĩ cũng tốt lắm đó’’ mẹ của anh chọc
“Thôi được rồi. Con sẽ ghi nhận ý kiến của mẹ… kiếm cho mẹ một người con dâu ngoan hiền chứ gì ?’’ Cao Phong chọc lại mẹ
“Ta nghe nói Eliza Christina trở về rồi đó. Con nhất định phải giành được cô ấy nghe chưa ?’’ mẹ anh dặn dò
“Mẹ yên tâm đi con đã có dự tính hết rồi. Con sẽ chứng tỏ cho họ xem con trai của nhà họ Cao không phải dạng bình thường đâu’’ anh kiêu ngạo chứng tỏ bản thân
“Hắc xì…hắc xì…’’ Cao Phong đột nhiên hắc xì
“Con bị cảm sao ?’’ mẹ anh lo lắng cho con mình
“Con không sao đâu, mẹ yên tâm đi’’ anh nói xong thì cúp máy
“Sao hôm nay xui vậy trời hết gặp quỷ dữ lại đến bị ám… không biết ai ám mình vậy trời’’ Cao Phong leo lên giường
“Đồ đáng chết… anh dám làm bộ đồ mới của tôi như vậy sao… mình định sẽ cho ra mắt bộ này mà giờ làm lại cũng không muốn nữa. Đồ đầu bò…’’ cô đang phóng phi tiêu trong phòng Phong Hoàng
“Em gái… em đừng giận nữa. Anh điều tra cho em rồi nè’’ Phong Hoàng cầm một sắp tài liệu bước vào
“Sao lẹ thế… chưa đầy 3 tiếng nữa’’ cô bất ngờ trước sự điều tra nhanh như chớp của anh mình
“Em ngồi xuống đi’’ Phong Hoàng ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi theo
“Anh ta là Cao Nam Phong… con trai của chủ tịch tập đoàn PL mới từ Mĩ trở về’’ Phong Hoàng kể cho cô nghe
“PL sao ? Em đang muốn hợp tác với PL nhưng bây giờ em phải đối ý thôi’’ cô bất đắc dĩ nói
“Khoan đã… trong đây có ghi anh ta đã trở về từ 5 năm trước và hiện giờ đang giữ chức tổng giám thiết kế PL’’ anh cô nhìn tờ giấy
“Tại sao ?’’ cô nhìn anh mình
“Theo như thông tin điều tra thì anh ta tốt nghiệp tại đại học Harvard nhưng sau đó anh ta đi Thụy Sĩ và đã mở một chuỗi khách sạn- nhà hàng tại đây. Phải nói rất nổi tiếng. Anh ta hiện 25 tuổi nắm trong tay hàng trăm bất động sản của gia đình để lại và do anh ta tham gia nhưng PL thì không được. Anh ta bị cổ đông phản đối khi không biết chút gì về thiết kế mà lại là người thừa kế- sắp giữ chức tổng giám đốc điều hành. Vì không muốn ba mình khó xử nên đã bí mật che dấu thân phận vào làm trong bộ phận thiết kế ’’ Phong Hoàng nhìn tờ giấy mà đọc
“Được rồi… đã vậy em sẽ vào đó làm và giúp anh ta. Thứ gì anh ta muốn em sẽ làm cho anh ta không có’’ cô nhìn đống tờ giấy trên bàn mà đưa ra quyết định quan trọng
“Em chắc chứ, anh nghĩ nên thôi đi. Hay em vào Phong Tưởng làm việc cũng có thể cạnh tranh với anh ta’’ Phong Hoàng đưa ra giải pháp tốt hơn
“Vậy là quá dễ dàng cho anh ta rồi. Em muốn anh ta ngồi ở vị trí đó không yên huống gì chức tổng giám đốc. Phong Tưởng là thời trang trong nước và Châu Âu còn PL là ở Châu Á… coi như em vào đó học hỏi thêm để sau này cần dùng đến thì sao’’ cô đứng lên vứt tờ giấy đang cầm trên tay vào mặt Phong Hoàng
“Cám ơn anh. Good night’’ cô đóng cánh cửa lại, để lại anh mình ngồi ở đó
“Con bé nhãi răng này’’ Phong Hoàng ném đống giấy tờ đó vào thùng rác rồi leo lên giường, tắt đèn. Ngủ
/14
|