CHƯƠNG VII: TÊN ẺO LÃ PETER…
“Tôi sẽ không vì chuyện này mà tha cho anh đâu” cô nói xong thì xoay lưng bước đi.
“Cô nói vậy là sao. Tôi giúp cô lau mồ hôi mà cô không cảm ơn tôi sao ?’’ Cao Phong nhìn Phong Nguyệt đang bước đi nhưng cô không hề trả lời
‘‘Cô ta cũng biết diện đồ đó chứ’’ Cao Phong đi theo sau lưng Phong Nguyệt… nhìn cách ăn mặc của cô mà ngưỡng mộ
Phong Nguyệt cảm giác có người đi theo mình nên quay lại
‘‘Anh đi theo tôi làm gì ?’’
‘‘Đường này của chung mà’’
Phong Nguyệt không nói gì tiếp tục bước đi nhưng trong đầu đang suy nghĩ “Anh ta bám đuôi mình sao?”
Tại phòng thiết kế thì một trận lôi đình của Peter giành cho cả phòng… mặc dù không ai làm sai nhưng đều phải nghe tiếng chửi của anh
“Đã mấy giờ rồi mà một nhân viên thiết kế mới cũng chưa tới. Cô ta là xếp hay tôi là xếp hả” Peter đập bàn
“Peter. Anh bình tĩnh đi… chắc cô ấy có chuyện gì quan trọng thì sao?” Thiên Mĩ và Tạ Như nói giúp
“Các người làm sao thế?” một cô gái bước vào phòng thiết kế
“Cô ta là ai mà đẹp thế?”
‘‘Đồ cô ấy là hàng gì mà mình chưa từng thấy qua vậy’’
‘‘Cô là người mới đến sao ?’’ Thiên Mĩ nhìn cô gái duyên dáng trước mặt. từ trang phục đến dáng người đều tôn lên dáng vẻ của tiểu thư. Peter nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên
‘‘Là cô sao ?’’
‘‘Xin chào tôi là Phong Nguyệt.23 tuổi. Từng là thực tập sinh của ngành giải trí hàn quốc nhưng sau đó theo đuổi chuyên ngành thiết kế nên từ bỏ ngành giải trí. Từng qua Pháp học 2 năm nhưng sau đó thất nghiệp nên trở về nước’’ Phong Nguyệt giới thiệu sơ qua bản thân
‘‘Nhìn thiết kế của cô rất đẹp tại sao lại thất nghiệp chứ’’ Tạ Như khó hiểu
‘‘À… thật ra tôi có ý định vào làm PL từ rất lâu rồi nên 2 năm qua tôi tham gia các cuộc triển lãm trong nước và học hỏi kinh nghiệm ’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Ngành thiết kế phải học ít nhất 3 năm nếu muốn lên cao. Chắc cô ta không có tiền’’ một nhân viên trong phòng bàn tán thì lúc này Cao Phong bước vào
‘‘Tổng giám’’ tất cả mọi người đều cúi chào ngoại trừ Peter, Thiên Mĩ chỉ mỉm cười. Còn cô thì không thèm ngó tới huống chi cúi chào
‘‘Giới thiệu với anh đây là Phong Nguyệt, Trương Như và Thiên Ân’’ Thiên Mĩ vui vẻ giới thiệu
‘‘Xin chào! tôi là tổng giám thiết kế Cao Phong’’ Cao Phong nhìn mọi người nhưng không nở nụ cười chỉ bắt tay đến lượt cô thì
‘‘Tôi không thích có người làm bẩn tay tôi’’
‘‘Hai người quen nhau sao’’ Tạ Như thắc mắc khi thấy Phong Nguyệt tỏ ra làm ngơ
‘‘Hồi nảy hình như Peter cũng có quen thì phải ?’’ Thiên Mĩ chợt nhớ ra
‘‘Tôi gặp cô ta ở thang máy’’ Cao Phong giải thích xong thì bọn họ quay sang Peter nhưng Peter chỉ nhìn Phong Nguyệt với ánh mắt khó hiểu
‘‘Thật ra Peter là tiền bối của tôi đó. Chúng tôi từng học chung trường’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Phong Nguyệt… cô có biết ai làm cho Peter thất thường khi học ở đó không ? Nghe nói anh ấy có đối thủ và tình yêu ở đó thì phải?” Tạ Như nhìn Phong Nguyệt, Peter đưa ánh mắt cảnh cáo cho cô
‘‘Xin lỗi. Tôi không giúp được mọi người rồi’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Được rồi. Tôi có nhiệm vụ giao cho 3 người đây’’ Cao Phong nhìn thư kí của mình đem 3 mẫu quần áo vào.
‘‘Trước mặt 3 người là 3 bộ thiết kế của năm ngoái đang còn tồn đọng trong kho. Các bạn hãy biến chúng thành những mẫu thiết kế đẹp nhất cho buổi trình diễn thời trang lần này của PL. Tác phẩm tốt nhất sẽ được tham gia buổi ra mắt lần này cũng như sẽ cùng tôi và Peter tham gia một dự án của PL. Còn dự án gì phải đợi đến lúc công bố kết quả sẽ nó. Hi vọng sáng mai các bạn sẽ cho tôi thấy thành quả.’’ Cao Phong nhìn 3 mẫu quần áo
“Làm sao chúng tôi có thể làm được.Biến chúng thành mẫu mới trong một ngày… chỉ có thiên tài?” Trương Như lên tiếng
“Mọi người có thể sử dụng vải áo của 3 bộ này trong nhà kho… chúng là những mẫu vải tốt nhất chỉ là hết mùa nên chúng không thể bán được. Các bạn có thể dùng chúng cho trang phục thu đông lần này” Thiên Mĩ lên tiếng
“Có khó quá không” Tạ Như nhìn những bộ đồ trang phục đã được may một cách tỉ mỉ… nếu tháo ra làm lại thì trong một ngày sao mà làm được
“Tôi cho mọi người tự do làm nhưng phải là những ý tưởng của các bạn. Có thể nhờ người giúp tháo ra hoặc may lại nhưng ý tưởng tuyệt đối không được ăn cắp của người khác.” Cao Phong đưa ra luật
“Được. Tôi làm” Phong Nguyệt nhìn 3 mẫu quần áo
“Tôi cũng làm” Thiên Ân và Trương Như lên tiếng
“Tốt. Tôi sẽ chờ kết quả vào ngày mai.’’ Cao Phong cùng thư kí bước ra ngoài. Trong phòng hiện giờ… Thiên Ân và Trương Như nhìn nhau
“Tổng giám… như vậy có quá khó không?” thư kí của anh đi theo
“Lệ Y. Cô nên biết rằng để trở thành nhà thiết kế giỏi thì phải trải qua tất cả các thử thách cũng như chúng ta sẽ tìm ra nhà thiết kế chính thông qua lần này. Tôi tin họ sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu” Lệ Y và Cao Phong biến mất khỏi phòng thiết kế
“Phòng thiết kế sẽ giao cho Peter. Qua 2 tháng các bạn sẽ được tham gia kì thi trở thành nhà thiết kế chính nhưng không nghĩa là ai cũng có thể. Hãy nhớ cuộc thi này không nhất định phải có người chiến thắng” Thiên Mĩ nở nụ cười rồi cũng rời khỏi phòng thiết kế cùng với Tạ Như.
“Cố lên”
…
“Mọi người chọn bàn ngồi đi. Phòng của tôi ở kia.
Nội quy rất đơn giản
Vào phòng tôi làm ơn ngõ cửa
Thiên Ân cậu phụ trách mua cà phê cho tôi.
Trương Như: cô phụ trách lau dọn
Còn Phong Nguyệt thì cô mua cơm đi
Các bạn còn lại giúp đỡ học viên mới’’ Peter cười đểu nhìn cô
“Tôi đến đây để thiết kế chứ không phải mua cơm cho cái đồ ẻo lả như anh” Phong Nguyệt nhìn Peter
“Cô nên nhớ tôi là thầy của cô đó Phong Nguyệt” Peter nổi cáu
“Anh đừng nổi cáu với tôi. Anh muốn ăn nước mắm nhiều hay ớt nhiều đây” Phong Nguyệt nhìn Peter với ánh mắt chẳng tốt lành gì
“Phong Nguyệt” Peter la lên
“Thầy Peter à… Phong Nguyệt nói đúng đó” Trương Như lên tiếng
“Tôi nói cho các người nghe nè… Muốn làm nhà thiết kế không phải đơn giản đâu. Tôi nói nhiều khát nước rồi, Thiên Ân mua cà phê đi… của tôi nóng phải có sữa, đặc biệt phải mua ở tiệm đầu đường… nhớ sữa và đường không được cho vào trước… tôi thích khi nào uống mới cho vào. Còn cô Trương Như… cơm giao cho cô’’ Peter nói nhanh lẹ khiến Thiên Ân không nhớ kịp
“Thầy Peter… thầy đọc lại một lần được không ?’’ Thiên Ân có chút sợ nhưng Phong Nguyệt không thèm để ý, chỉ lẩm bẩm “1….
“Tôi là người không thích nói lần 2. Nghe chưa’’ Peter la lên còn Phong Nguyệt đang đếm cái gì đó
“Nhưng…’’ Thiên Ân ấp úng
“2…3….pùm…’’
“OUT’’ Peter hét lên khiến Thiên Ân và Trương Như sợ hãi, nhanh chóng biến mất
Trong phòng hiện giờ chỉ còn Phong Nguyệt và Peter
“Vào phòng làm việc của anh thôi’’ Phong nguyệt không thèm để ý gì đến Peter… bước vào phòng làm việc của Peter… tự do ngồi xuống ghế
“Bàn làm việc của tên ẻo lã cũng được đó’’ Phong Nguyệt chọc Peter khiến anh tức giận
“Phong Nguyệt… cô định ám tôi đến khi nào đây. Không phải lúc trước chúng ta nói sẽ không đụng chạm nữa sao?’’ Peter ngồi phía đối diện
“Thật ra tôi cũng không muốn. Không phải anh ở Mĩ sao?’’ Phong Nguyệt nhìn Peter
“Ừ… nhưng ở đó tôi thấy chán nên về đây’’ Peter lạnh lùng nói
“Anh muốn gặp Mĩ Lệ chứ’’ cô nhắc đến tên này thì mắt Peter sáng lên, vội vã hỏi cô
“Cô ấy về rồi à ?’’
Phong Nguyệt không chú tâm Peter nói gì chỉ vào thẳng vấn đề
“Peter… chỉ cần anh giúp tôi một việc tôi có thể giúp anh khuyên Mĩ Lệ cũng như nói giúp cho anh’’ cô nhìn Peter
“Thật sao ? Phong Nguyệt cô nói đi, chuyện gì ?’’ Peter vội vàng đồng ý
“Thật ra là… là’’ cô cố ý ấp úng khiến Peter chịu không nỗi, tay cầm cuốn tạp chí sáng nay phát hành đem lên xem
“Là gì ? Cô nói lẹ đi’’ Peter không chịu đựng nổi
“Thật ra thì tôi không cố ý đụng chạm gì đến cái tên Peter nhưng tôi muốn anh giữ bí mật là tôi từng là đối thủ của anh bên Pháp’’ cô nhìn Peter mỉm cười
“Oke’’ Peter gật đầu
“Còn nữa ?’’
“Còn gì nữa ?’’ Peter tò mò nhìn cô. “Như anh biết thì giày dép và mắt kính không phải là thế mạnh của tôi. Tôi muốn anh dạy tôi cách thiết kế chúng.’’
“Cũng đúng. Cô chỉ học về quần áo với trang sức thôi mà’’ Peter nghĩ lại lúc học bên Pháp
“Vậy là anh đồng ý rồi sao ?’’ cô nhìn Peter
“Thôi được nhưng cô phải giúp tôi chuyện với Mĩ Lệ đó nha’’ Peter nhìn cô. Cô gật đầu “OKE’’.
“Họ về rồi… diễn kịch thôi’’ Peter nhìn ra ngoài cửa thì thấy Thiên Ân và Trương Như đang bước vào, Peter nỗi cáu một cách nhanh chóng với cô “OUT’’
Chiều cao khiêm tốn cùng khuôn mặt tròn
Một chàng trai đáng yêu trong thật tuyệt vời cùng đôi mắt kính
Đôi mắt ẩn hiện khi anh ấy mỉm cười
Là một chàng ...
Pretty boy-Juniel
“Tôi sẽ không vì chuyện này mà tha cho anh đâu” cô nói xong thì xoay lưng bước đi.
“Cô nói vậy là sao. Tôi giúp cô lau mồ hôi mà cô không cảm ơn tôi sao ?’’ Cao Phong nhìn Phong Nguyệt đang bước đi nhưng cô không hề trả lời
‘‘Cô ta cũng biết diện đồ đó chứ’’ Cao Phong đi theo sau lưng Phong Nguyệt… nhìn cách ăn mặc của cô mà ngưỡng mộ
Phong Nguyệt cảm giác có người đi theo mình nên quay lại
‘‘Anh đi theo tôi làm gì ?’’
‘‘Đường này của chung mà’’
Phong Nguyệt không nói gì tiếp tục bước đi nhưng trong đầu đang suy nghĩ “Anh ta bám đuôi mình sao?”
Tại phòng thiết kế thì một trận lôi đình của Peter giành cho cả phòng… mặc dù không ai làm sai nhưng đều phải nghe tiếng chửi của anh
“Đã mấy giờ rồi mà một nhân viên thiết kế mới cũng chưa tới. Cô ta là xếp hay tôi là xếp hả” Peter đập bàn
“Peter. Anh bình tĩnh đi… chắc cô ấy có chuyện gì quan trọng thì sao?” Thiên Mĩ và Tạ Như nói giúp
“Các người làm sao thế?” một cô gái bước vào phòng thiết kế
“Cô ta là ai mà đẹp thế?”
‘‘Đồ cô ấy là hàng gì mà mình chưa từng thấy qua vậy’’
‘‘Cô là người mới đến sao ?’’ Thiên Mĩ nhìn cô gái duyên dáng trước mặt. từ trang phục đến dáng người đều tôn lên dáng vẻ của tiểu thư. Peter nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên
‘‘Là cô sao ?’’
‘‘Xin chào tôi là Phong Nguyệt.23 tuổi. Từng là thực tập sinh của ngành giải trí hàn quốc nhưng sau đó theo đuổi chuyên ngành thiết kế nên từ bỏ ngành giải trí. Từng qua Pháp học 2 năm nhưng sau đó thất nghiệp nên trở về nước’’ Phong Nguyệt giới thiệu sơ qua bản thân
‘‘Nhìn thiết kế của cô rất đẹp tại sao lại thất nghiệp chứ’’ Tạ Như khó hiểu
‘‘À… thật ra tôi có ý định vào làm PL từ rất lâu rồi nên 2 năm qua tôi tham gia các cuộc triển lãm trong nước và học hỏi kinh nghiệm ’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Ngành thiết kế phải học ít nhất 3 năm nếu muốn lên cao. Chắc cô ta không có tiền’’ một nhân viên trong phòng bàn tán thì lúc này Cao Phong bước vào
‘‘Tổng giám’’ tất cả mọi người đều cúi chào ngoại trừ Peter, Thiên Mĩ chỉ mỉm cười. Còn cô thì không thèm ngó tới huống chi cúi chào
‘‘Giới thiệu với anh đây là Phong Nguyệt, Trương Như và Thiên Ân’’ Thiên Mĩ vui vẻ giới thiệu
‘‘Xin chào! tôi là tổng giám thiết kế Cao Phong’’ Cao Phong nhìn mọi người nhưng không nở nụ cười chỉ bắt tay đến lượt cô thì
‘‘Tôi không thích có người làm bẩn tay tôi’’
‘‘Hai người quen nhau sao’’ Tạ Như thắc mắc khi thấy Phong Nguyệt tỏ ra làm ngơ
‘‘Hồi nảy hình như Peter cũng có quen thì phải ?’’ Thiên Mĩ chợt nhớ ra
‘‘Tôi gặp cô ta ở thang máy’’ Cao Phong giải thích xong thì bọn họ quay sang Peter nhưng Peter chỉ nhìn Phong Nguyệt với ánh mắt khó hiểu
‘‘Thật ra Peter là tiền bối của tôi đó. Chúng tôi từng học chung trường’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Phong Nguyệt… cô có biết ai làm cho Peter thất thường khi học ở đó không ? Nghe nói anh ấy có đối thủ và tình yêu ở đó thì phải?” Tạ Như nhìn Phong Nguyệt, Peter đưa ánh mắt cảnh cáo cho cô
‘‘Xin lỗi. Tôi không giúp được mọi người rồi’’ Phong Nguyệt mỉm cười
‘‘Được rồi. Tôi có nhiệm vụ giao cho 3 người đây’’ Cao Phong nhìn thư kí của mình đem 3 mẫu quần áo vào.
‘‘Trước mặt 3 người là 3 bộ thiết kế của năm ngoái đang còn tồn đọng trong kho. Các bạn hãy biến chúng thành những mẫu thiết kế đẹp nhất cho buổi trình diễn thời trang lần này của PL. Tác phẩm tốt nhất sẽ được tham gia buổi ra mắt lần này cũng như sẽ cùng tôi và Peter tham gia một dự án của PL. Còn dự án gì phải đợi đến lúc công bố kết quả sẽ nó. Hi vọng sáng mai các bạn sẽ cho tôi thấy thành quả.’’ Cao Phong nhìn 3 mẫu quần áo
“Làm sao chúng tôi có thể làm được.Biến chúng thành mẫu mới trong một ngày… chỉ có thiên tài?” Trương Như lên tiếng
“Mọi người có thể sử dụng vải áo của 3 bộ này trong nhà kho… chúng là những mẫu vải tốt nhất chỉ là hết mùa nên chúng không thể bán được. Các bạn có thể dùng chúng cho trang phục thu đông lần này” Thiên Mĩ lên tiếng
“Có khó quá không” Tạ Như nhìn những bộ đồ trang phục đã được may một cách tỉ mỉ… nếu tháo ra làm lại thì trong một ngày sao mà làm được
“Tôi cho mọi người tự do làm nhưng phải là những ý tưởng của các bạn. Có thể nhờ người giúp tháo ra hoặc may lại nhưng ý tưởng tuyệt đối không được ăn cắp của người khác.” Cao Phong đưa ra luật
“Được. Tôi làm” Phong Nguyệt nhìn 3 mẫu quần áo
“Tôi cũng làm” Thiên Ân và Trương Như lên tiếng
“Tốt. Tôi sẽ chờ kết quả vào ngày mai.’’ Cao Phong cùng thư kí bước ra ngoài. Trong phòng hiện giờ… Thiên Ân và Trương Như nhìn nhau
“Tổng giám… như vậy có quá khó không?” thư kí của anh đi theo
“Lệ Y. Cô nên biết rằng để trở thành nhà thiết kế giỏi thì phải trải qua tất cả các thử thách cũng như chúng ta sẽ tìm ra nhà thiết kế chính thông qua lần này. Tôi tin họ sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu” Lệ Y và Cao Phong biến mất khỏi phòng thiết kế
“Phòng thiết kế sẽ giao cho Peter. Qua 2 tháng các bạn sẽ được tham gia kì thi trở thành nhà thiết kế chính nhưng không nghĩa là ai cũng có thể. Hãy nhớ cuộc thi này không nhất định phải có người chiến thắng” Thiên Mĩ nở nụ cười rồi cũng rời khỏi phòng thiết kế cùng với Tạ Như.
“Cố lên”
…
“Mọi người chọn bàn ngồi đi. Phòng của tôi ở kia.
Nội quy rất đơn giản
Vào phòng tôi làm ơn ngõ cửa
Thiên Ân cậu phụ trách mua cà phê cho tôi.
Trương Như: cô phụ trách lau dọn
Còn Phong Nguyệt thì cô mua cơm đi
Các bạn còn lại giúp đỡ học viên mới’’ Peter cười đểu nhìn cô
“Tôi đến đây để thiết kế chứ không phải mua cơm cho cái đồ ẻo lả như anh” Phong Nguyệt nhìn Peter
“Cô nên nhớ tôi là thầy của cô đó Phong Nguyệt” Peter nổi cáu
“Anh đừng nổi cáu với tôi. Anh muốn ăn nước mắm nhiều hay ớt nhiều đây” Phong Nguyệt nhìn Peter với ánh mắt chẳng tốt lành gì
“Phong Nguyệt” Peter la lên
“Thầy Peter à… Phong Nguyệt nói đúng đó” Trương Như lên tiếng
“Tôi nói cho các người nghe nè… Muốn làm nhà thiết kế không phải đơn giản đâu. Tôi nói nhiều khát nước rồi, Thiên Ân mua cà phê đi… của tôi nóng phải có sữa, đặc biệt phải mua ở tiệm đầu đường… nhớ sữa và đường không được cho vào trước… tôi thích khi nào uống mới cho vào. Còn cô Trương Như… cơm giao cho cô’’ Peter nói nhanh lẹ khiến Thiên Ân không nhớ kịp
“Thầy Peter… thầy đọc lại một lần được không ?’’ Thiên Ân có chút sợ nhưng Phong Nguyệt không thèm để ý, chỉ lẩm bẩm “1….
“Tôi là người không thích nói lần 2. Nghe chưa’’ Peter la lên còn Phong Nguyệt đang đếm cái gì đó
“Nhưng…’’ Thiên Ân ấp úng
“2…3….pùm…’’
“OUT’’ Peter hét lên khiến Thiên Ân và Trương Như sợ hãi, nhanh chóng biến mất
Trong phòng hiện giờ chỉ còn Phong Nguyệt và Peter
“Vào phòng làm việc của anh thôi’’ Phong nguyệt không thèm để ý gì đến Peter… bước vào phòng làm việc của Peter… tự do ngồi xuống ghế
“Bàn làm việc của tên ẻo lã cũng được đó’’ Phong Nguyệt chọc Peter khiến anh tức giận
“Phong Nguyệt… cô định ám tôi đến khi nào đây. Không phải lúc trước chúng ta nói sẽ không đụng chạm nữa sao?’’ Peter ngồi phía đối diện
“Thật ra tôi cũng không muốn. Không phải anh ở Mĩ sao?’’ Phong Nguyệt nhìn Peter
“Ừ… nhưng ở đó tôi thấy chán nên về đây’’ Peter lạnh lùng nói
“Anh muốn gặp Mĩ Lệ chứ’’ cô nhắc đến tên này thì mắt Peter sáng lên, vội vã hỏi cô
“Cô ấy về rồi à ?’’
Phong Nguyệt không chú tâm Peter nói gì chỉ vào thẳng vấn đề
“Peter… chỉ cần anh giúp tôi một việc tôi có thể giúp anh khuyên Mĩ Lệ cũng như nói giúp cho anh’’ cô nhìn Peter
“Thật sao ? Phong Nguyệt cô nói đi, chuyện gì ?’’ Peter vội vàng đồng ý
“Thật ra là… là’’ cô cố ý ấp úng khiến Peter chịu không nỗi, tay cầm cuốn tạp chí sáng nay phát hành đem lên xem
“Là gì ? Cô nói lẹ đi’’ Peter không chịu đựng nổi
“Thật ra thì tôi không cố ý đụng chạm gì đến cái tên Peter nhưng tôi muốn anh giữ bí mật là tôi từng là đối thủ của anh bên Pháp’’ cô nhìn Peter mỉm cười
“Oke’’ Peter gật đầu
“Còn nữa ?’’
“Còn gì nữa ?’’ Peter tò mò nhìn cô. “Như anh biết thì giày dép và mắt kính không phải là thế mạnh của tôi. Tôi muốn anh dạy tôi cách thiết kế chúng.’’
“Cũng đúng. Cô chỉ học về quần áo với trang sức thôi mà’’ Peter nghĩ lại lúc học bên Pháp
“Vậy là anh đồng ý rồi sao ?’’ cô nhìn Peter
“Thôi được nhưng cô phải giúp tôi chuyện với Mĩ Lệ đó nha’’ Peter nhìn cô. Cô gật đầu “OKE’’.
“Họ về rồi… diễn kịch thôi’’ Peter nhìn ra ngoài cửa thì thấy Thiên Ân và Trương Như đang bước vào, Peter nỗi cáu một cách nhanh chóng với cô “OUT’’
Chiều cao khiêm tốn cùng khuôn mặt tròn
Một chàng trai đáng yêu trong thật tuyệt vời cùng đôi mắt kính
Đôi mắt ẩn hiện khi anh ấy mỉm cười
Là một chàng ...
Pretty boy-Juniel
/14
|