Pha Lê Đen

Chương 2

/48


Cũng may là bữa nay tôi đã chuyển ca chiều thành ca tối nên mới đến chỗ nhà hàng kem mà Khắc Long hẹn được.

Nhà hàng Kem Ý đó rất nổi tiếng ở thành phố này, tôi cũng đi qua đó nhiều lần rồi nhưng chưa bước chân vào trong bao giờ cả, nó quá sang trọng và xa xỉ đối với tôi mà!

Ngập ngừng mãi tôi mới dám bước chân vào trong. Chẳng hiểu sao chị lễ tân lại bước đến chỗ tôi một cách quan tâm đặc biệt:

-Chào quý khách! Qúy khách có phải là khách của Khắc Long thiếu gia...?

Tôi cười gượng, khẽ gật đầu. Thì ra là do tôi là khách của Khắc Long nên mới nồng nhiệt được như thế.

Tôi theo bước của chị ấy lên lầu trên. Tôi thật sự choáng ngợp trước sự sang trọng, hiện đại của Nhà hàng. Toàn bộ nhà hàng được sơn bằng màu xanh lá nhạt, trông cực kì là tươi mát, nước sơn trông xịn lắm chứ không phải như chỗ trọ của nó, tường chỉ được quét sơ bằng vôi. Mà quên! Tại sao tôi lại có thể so sánh chỗ này với nhà trọ của tôi được chứ nhỉ? Thật là khập khiễng quá!

Hết ngạc nhiên này tôi lại đi đến ngạc nhiên khác, tường ở đây còn được vẽ tỉ mỉ các họa tiết như cây cối, các cô gái hay là những con vật đáng yêu và còn có cả hình đầu lâu đáng sợ mà uy nghiêm nữa. Nội thất ở đây thì khỏi phải bàn, chỉ cần tưởng tượng rằng mình được sử dụng nó, ngồi lên nó, nằm dài lên nó thôi cũng đã đủ thấy hạnh phúc và cuộc đời như lên mây rồi. Chứ đâu như bàn ghế ở chỗ trọ tôi, ngồi phải nhẹ nhàng và cẩn thận chứ không là gãy như chơi! Nghĩ mà cũng thấy rùng cả mình.

Chị lễ tân dừng lại ở một căn phòng, ở bên ngoài có ghi chữ “VIP”. Chị đẩy nhẹ cửa ra, tôi khẽ cúi người chào chị rồi bước vào trong phòng. Thì ra Khắc Long vẫn chưa đến! Điều này không khiến tôi cảm thấy khó chịu mà ngược lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi run sợ khi gặp hắn.

Tôi từ từ ngồi vào ghế một cách khép nép, căng thẳng. Dù căn phòng chỉ có mình tôi nhưng tôi vẫn không bỏ được cái thái độ khác thường ngày đó, có lẽ là do không khí trang trọng ở nơi đây chăng? Ở căn phòng này, tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng chỉ có riêng tiếng nhạc là không, nhạc rộn rã và sôi động, xem ra thì không phù hợp cho lắm. Mà tôi cũng không thích loại nhạc ồn ào này, nhẹ nhàng và sâu lắng mới là sở thích của tôi.

Một lát sau, chính xác là khoảng hơn 15 phút, cánh cửa mới được mở ra lần nữa, thì ra là Khắc Long đã đến, bên cạnh hắn là cô phục vụ. Tôi cố tình ngó lơ đi chỗ khác, tôi không dám đối diện với hắn.

-Cưng tới lâu chưa? – Khắc Long ngồi vào ghế đối diện, sau đó ngoảnh đầu nhìn thẳng vào mặt tôi mà hỏi.

Lúc này tôi mới quay mặt lại, lắc nhẹ đầu:

-Cũng mới!

-Bây giờ cưng gọi món đi! Sau đó chúng ta nói chuyện!

-Tôi dùng gì cũng được! – Tôi đáp.

Hắn không nì nài tôi chọn món mà chỉ kêu cô phục vụ lấy tất cả các món kem đắt tiền nhất ra đây. Hắn cư xử đúng theo lối công tử nhà giàu.

Căn phòng im lặng trong chốc lát. Tôi không nhìn hắn nhưng cũng nhận ra được rằng hắn đang nhìn tôi chằm chằm, thậm chí là không chớp mắt. Sở dĩ tôi nhận ra điều đó là vì mỗi ánh mắt của hắn đều như có ma lực, nó khiến người đối diện luôn cảm thấy sợ hãi. Tôi vẫn thế, cúi gằm mặt xuống và không nói gì.

Bất chợt, Khắc Long cười phá lên, hắn lại nâng lấy cằm tôi:

-Anh tưởng cưng là mấy cô gái đáng yêu, thích phá phách như trong truyện cơ chứ? Anh chỉ thích mẫu người phá cách như vậy thôi. Nhưng mà... cưng yên tâm đi! Bữa nay anh đổi sang thích mẫu người như cưng rồi! Anh sẽ “tút” lại 180 độ cho cưng, tóc tai, trang điểm đủ hết! Anh sẽ khiến cưng không thua gì bồ cũ của anh – hoa khôi Mai Thư.

Bỗng, một cô gái chạy xồng xộc vào ngay. Tôi kịp nhận ra đó chính là Mai Thư. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ rất giận dữ và bắt đầu dọa nạt tôi nhưng không, cô ấy chỉ khóc.

-Tại sao hả Khắc Long? Chẳng phải là chúng ta đã yêu nhau hơn 1 tháng rồi sao? Chẳng phải em là người đầu tiên anh yêu lâu đến thế sao? Sao lại bỏ em…

Tôi lại nhầm thêm một lần nữa, tưởng chừng như hắn ta sẽ giấu diếm tôi nhưng hắn như muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn quàng tay vào cổ tôi, cười nhếch mép:

-Vì cô gái này đây! Bây giờ thì cưng đi ra ngoài đi, Mai Thư! Anh và cô ấy cần nói chuyện.

Mai Thư gạt vội nước mắt, cô bước lại rồi bất ngờ cầm nhẹ lấy tay tôi:

-Tôi khuyên cô thật lòng đó! Tránh xa hắn ta ra đi! Hắn là một gã sở khanh không hơn không kém! Rồi cô cũng như bao người… Sẽ bị hắn tẩy bỏ khỏi cuộc đời mà thôi!

Nói xong, Mai Thư bỏ đi một mạch. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không làm gì tôi mà còn khuyên tôi nữa. Cô ấy thật tốt! Thật ra, tôi cũng muốn tránh xa Khắc Long lắm chứ nhưng… vì Hiếu Thiên…

-Cưng tên Minh Trúc?

Gật.

-Học 10a7?

Gật.

-Chưa có bạn trai?

Gật.

-Làm bạn trai anh, ok?

Theo phản xạ, tôi đang định gật một cái thì mới giật nảy mình. Trời đất! Khắc Long đang đề nghị tôi làm bạn gái hắn đấy?! Tôi không để ý đến nỗi sợ hãi của mình về gương mặt máu lạnh của hắn nữa mà nhìn hắn chằm chằm. Hắn bật cười:

-Sao cưng không gật nữa đi?

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn mà ngơ ngác hỏi lại:

-Anh đùa đấy à?

-Nghiêm túc.

-Không bao giờ! – Tôi hét toáng lên, hắn ta thật là quá đáng lắm rồi. - Anh quên ngay cái chuyện đó đi!

Bỗng, cánh cửa lại được mở ra. Cô phục vụ mang đến hơn 20 ly kem đủ loại, đủ màu sắc khác nhau trông đến là ngon miệng. Nhưng tôi bỏ qua mấy thứ ngon lành đó mà cứ nhìn hắn, không chớp mắt. Tôi cố gắng nhìn sâu trong ánh mắt hắn, muốn xem thử thực sự hắn đang nghĩ gì, muốn gì ở tôi?

Khắc Long đưa tôi cái thìa, sau đó nheo mắt nói:

-Cưng ăn kem đi, thích ăn cái gì thì ăn! Không thích loại này thì gọi loại khác! Anh bao nên cưng cứ thoải mái đi!

Tôi cầm lấy cái thìa nhưng mắt vẫn không thôi nhìn hắn. Hắn lại bật cười:

-Gì mà nhìn anh lắm thế? Bộ anh đẹp trai quá nên cưng mê rồi hả?

Tôi khẽ “hừ” một tiếng, lúc này đôi mắt tôi mới chịu buông tha cho hắn. Tôi nhìn một lượt kem rồi nếm thử từng loại.Công nhận ở đây xứng dáng là nhà hàng Kem Ý trứ danh, tôi ăn mà chẳng thấy chán tí nào hết. Đây cũng chính là lần đầu tiên tôi được ăn những loại kem ngon như vậy. Bình thường tôi chỉ ăn kem ốc quế 2 ngàn/1 que bán ngoài cổng trường thôi.

Khắc Long bảo rằng mỗi ly kem ở đây đều trên 50 ngàn/1 ly cả. Tôi nghe mà phát hoảng nhưng mặc kệ, hắn trả tiền chứ tôi có trả tiền đâu! Tôi phải làm cho hắn cạn tiền cháy túi để lần sau hắn sợ, không dám đụng chạm đến tôi nữa mới được!

Hắn không ăn mà chỉ nhìn tôi ăn và cười cười. Tôi ăn một ít nữa xong rồi quyết định “ gác thìa”. Hắn liền chống cằm, hỏi:

-Muốn ăn gì nữa thì cứ gọi!

Tôi lắc đầu.

-Thế thích đi đâu chơi? Anh dẫn đi!

-Tôi đã đến đây theo lời hứa rồi. Bây giờ tôi về được rồi chứ?

-Được rồi! – Chỉ chờ có thế, tôi đứng dậy quay lưng ra về nhưng hắn vội chộp tay tôi lại:

-Khoan! Ra về ngày mai ở lại trường đợi anh nhé cưng!

-Không việc gì tôi phải ở lại trường hết! Anh quên đi! – Nói rồi tôi vùng vằng bỏ đi, cái thằng cha này khố n nạn thiệt, sao hắn cứ thích làm tới thế nhỉ?

-Ngày mai có ở lại hay không là tùy ở cưng thôi! Nhưng tôi không chắc cái gã bạn cưng sẽ được yên thân đâu đó!

Tôi gằn mặt tức giận rồi quyết định bỏ đi một mạch. Tôi ước hắn không nắm được điểm yếu của tôi là Hiếu Thiên. Chứ không thì… bảy đời tôi mới phải nghe lời hắn răm rắp như thế này! Hừ! Càng nghĩ tôi càng bực quá nhưng mà… kem cũng ngon!

___________________________

Tôi vừa bước ra khỏi Nhà hàng kem Ý thì…

“ Tách! Tách!”

Từng hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống rồi mưa lại nặng hạt hơn, những giọt mưa không định rõ hình thù cứ thế rơi rơi. Mưa thấm vào không khí, thấm vào cây cối và thấm vào những mái nhà xung quanh. Không ngờ mưa lại kéo đến nhanh đến thế, nó khiến tôi không kịp nghĩ rằng mình phải trú ở đâu. Chợt! Tôi cảm thấy mình không bị ướt nữa. Nhưng rõ ràng ngoài trời vẫn đang giăng giăng một màn mưa trắng xóa cơ mà?

Tôi ngước mắt lên trời… Xanh, đỏ, tím, vàng,… Ôi! Nói chung là đủ màu đang hiện ra trước mắt tôi. Đó là một chiếc ô. Là ai đang che cho tôi thế nhỉ? Tôi nghĩ thầm rồi đưa mắt ra sau.

-Hiếu Thiên! Sao anh lại ở đây?

-Anh ra nhà sách. Em ăn kem ở đây cơ à? – Hiếu Thiên nói với vẻ ngạc nhiên. Anh ấy ngạc nhiên cũng đúng thôi, cả xóm trọ tôi đều vậy. Đi qua đây thì nhiều mà chẳng bao giờ dám đặt chân vào. Nó thuộc một đẳng cấp khác với bọn tôi. Nhưng lúc này, tôi không thể nói rằng Khắc Long hẹn tôi ra đây và vì anh nên tôi phải nghe theo lời hắn được.

Tôi cười trừ nhìn anh:

-Bài kiểm tra vừa rồi em được điểm cao nên… tự thưởng cho mình ý mà! – Đây là lần đầu tiên tôi nói dối anh. Bình thường, tôi nói dối rất dở nhưng chẳng hiểu sao lần này Hiếu Thiên lại tin lời tôi ngay.

Tôi đã không biết rằng, anh ấy tin tôi hơn bất kì ai.

-Bây giờ thì về thôi! – Hiếu Thiên nói rồi kéo tôi đi. Thế là cả hai chúng tôi cùng sánh bước trong màn mưa.

Hiếu Thiên bất giác quay lưng lại nhìn về phía Nhà hàng kem. Anh chợt nhận ra, có một bóng dáng ai đó rất giống Khắc Long. Anh cảm thấy hơi kì lạ, hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh tự nhủ bản thân rằng, tẩt cả chỉ là trùng hợp, là trùng hợp mà thôi!

o-0-o

Tối hôm đó, như thường lệ tôi và Hiếu Thiên lại đến quán café Mộc Lan ở góc phố để phục vụ từ 6h30 đến 9h30. Tôi chợt có linh cảm chẳng lành…

.

-Qúy khách dùng gì ạ?

-Thứ gì đắt nhất ở đây?

“ Tên nào chơi ngông giống Khắc Long thế nhỉ?” Tôi trộm nghĩ, đang định trả lời thì gã “quý khách” vừa rồi của tôi cũng quay lại. Trời đất! Đúng là Khắc Long.

Mặt tôi bỗng tái đi. Rõ ràng là hắn ta đã điều tra rất kĩ về tôi, tất tần tật mọi thứ. Tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp:

-Đây là Menu.

Khắc Long lắc nhẹ đầu:

-Cưng ngồi xuống cạnh anh đi đã. Hôm nay anh bao hết quán rồi, gọi gì thì có quan trọng đâu chứ!

-Tôi phải làm việc. – Tôi đáp một cách gọn lõn và lạnh lùng nhất có thể. Tôi nghe rõ tiếng tim tôi đang đập nhanh khó kiểm soát, đó là vì sợ hãi và lo lắng.

-Bà chủ sẽ không trách mắng cưng đâu! Ngồi xuống đi! Có gì anh chịu! – Vừa nói, hắn ta vừa nắm lấy tay tôi. Tôi vội giằng ra, nhắc lại câu nói vừa nãy:

-Tôi phải làm việc.

Nói rồi, tôi tính bỏ đi thì Khắc Long kéo tôi lại và thì thầm vào tai, từng lời nói rõ mồn một:

-Anh có thể khiến thằng cha đó bị đình chỉ học đó! Cưng tin không?

Tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi bắt đầu cảm thấy cái áp lực đang đè nặng trên vai tôi, trên đầu óc tôi. Thật là tức quá đi mất! Tôi luôn phải nhường nhịn hắn một cách khó chịu như vậy đấy.

Bỗng! Hiếu Thiên bước lại:

-Có chuyện gì vậy, Minh Trúc? – Dứt câu, anh mới kịp nhận ra sự có mặt của Khắc Long, gương mặt hiền hòa của anh bỗng ghì chặt lại – Đừng có làm khó cô ấy!

-Tao có làm khó gì Minh Trúc đâu! – Khắc Long đáp với vẻ thờ ơ rồi quay sang phía tôi – Nói xem! Nãy giờ anh có làm khó gì cưng không?

Tôi thở hắt, nhắm ghiền mắt lại rồi lắc nhẹ cái đầu trong sự thất vọng của Hiếu Thiên. Anh thở dài, đưa mắt nhìn đi chỗ khác:

-Có thật hắn ta không làm gì em không?

Tôi gật đầu.

-Thấy chưa? Giờ thì mày đi ra chỗ khác! Tao nói chuyện với cô ấy!

-Tôi không đi. Cậu dùng gì tôi sẽ lấy! – Hiếu Thiên bình tĩnh nói rồi siết nhẹ lấy bàn tay tôi – Minh Trúc! Em cứ đi phục vụ ở các bàn khác! Ở đây cứ để anh!

Tôi chỉ chờ có thế, bỏ đi một mạch, không để cho Khắc Long kịp làm khó gì thêm. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự nhẹ nhõm được bởi vì có thể Khắc Long sẽ gây chuyện với Hiếu Thiên cũng nên.

Tôi lắc đầu cho qua rồi đi sang bàn số 10 dọn đồ.

o-0-o

Đến 9h30. Xong công việc của mình, tôi ra cổng đợi Hiếu Thiên cùng về. Bà chủ nhờ anh sửa cái đồng hồ nên phải ở lại thêm một lát.

Bỗng. Một đôi bàn tay siết nhẹ lấy hông tôi. Tôi giật mình quay lại, suýt nữa la toáng lên thì bàn tay ấy lại vội vàng bụm miệng tôi.

-Anh đây mà cưng! Làm gì mà hoảng thế!

Trời tối nên tôi không kịp nhận ra đó là ai nhưng mà… nghe cái giọng và kiểu cách nói đó thì không ai khác ngoài Khắc Long rồi. Hắn ta là đồ nhận vơ biến thái.

Tôi gắt lên:

-Tôi không phải là bạn gái anh để mà anh thoải mải tự do thích ôm thì ôm, thích làm gì thì làm đâu!

-Ủa? Bộ cưng không phải bạn gái anh hả? Uả? Chứ anh nhớ lộn hả? Nhưng mà… anh không nhớ lộn người va vào anh sáng qua đâu, cưng à! – Khắc Long bắt đầu dở giọng đe dọa. Mỗi lần như vậy tôi như muốn sôi ruột sôi gan nhưng cũng không làm được gì, ai bảo hắn nắm được điểm yếu của tôi chứ? Hắn ta là đồ bỉ ổi.

-Anh về đi! Đừng có làm phiền tôi nữa! Về đi! – Tôi xua xua tay, đuổi vội hắn đi. Tôi sợ Hiếu Thiên ra thấy cái cảnh không hay này.

Khắc Long leo phóc lên chiếc motor phân khối lớn rồi đáp:

-Tất nhiên rồi! Anh ở đây làm gì nữa nhưng mà… cưng lên xe anh chở cưng về!

Tôi đang định “Không!” thì hắn đã nhảy xuống xe và bế xốc tôi lên xe một cách nhanh gọn nhất. Hắn đưa tôi cái mũ bảo hiểm sau đó… Vù! Vù!... Chiếc xe lao trên đường phố với tốc độ muốn vỡ tim. Tôi sợ vô cùng và đành ôm lấy hông hắn. Hắn thích thú nhếch mép cười sau đó cứ tiếp tục lạng lách khiến tôi gần phát khóc.

Tốc độ đã khiến tôi quên đi sự đáng sợ của Khắc Long. Tôi gục vào người hắn để tìm một sự chở che.

Tôi đã quên mất Hiếu Thiên…

o-0-o

Hiếu Thiên.

Sửa xong đồng hồ cho bà chủ, tôi bước ra ngoài cổng để cùng về với Minh Trúc. Tôi ngó quanh mà chẳng thấy cô ấy đâu, tôi vào trong quán hỏi lại nhưng cũng không có, tôi bắt đầu cảm thấy đôi chút lo lắng. Tôi hối hả chạy đi tìm xung quanh khu đó nhưng kết quả vẫn vậy.

“ Hay là cô ấy về nhà rồi?” – Nghĩ vậy tôi liền chạy vào trong quán xin gọi một cú điện thoại về nhà trọ. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy đã về trước. Mà kể cũng lạ kì thật! Từ trước đến nay – kể từ khi hai chúng tôi đi làm chung ở quán café này đến nay, chưa bao giờ Minh Trúc về mà không có tôi ở bên cạnh cả.

Tôi thở dài, sau đó lại cất bước về nhà. Lòng buồn thiu.

o-0-o

Minh Trúc.

Về đến nhà, thấy tôi không đi cùng với Hiếu Thiên, nhỏ Đan Quỳnh và Nhật Hạnh đã bu lại hỏi:

-Anh Thiên đâu mà không về cùng cậu?

Tôi nhún vai viện cớ:

-Tớ phải về trước! Hôm nay có nhiều bài tập phải làm cơ mà! – Nói rồi tôi lấy đồ đi tắm luôn. Tôi sợ ngồi nói một hồi lại bại lộ hết mọi chuyện thì nguy to, Nhật Hạnh và Đan Quỳnh cũng là hai đứa tinh ý lắm nên tôi phải cẩn thận hết sức.

Tắm rửa xong xuôi mà tôi vẫn chưa thấy Hiếu Thiên đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi nhưng mà thật ra đó đâu phải là lỗi của tôi? Đó là lỗi của Khắc Long đấy chứ! Tôi đâu có tự nguyện về cùng hắn, là hắn ép buộc tôi đấy thôi! Tôi gật gù tự bảo với lòng mình như vậy, sau đó lại ôm quyển sách lên học bài.

“ Két!” – Nghe tiếng kéo cổng, tôi cũng hơi run nhưng cũng chạy ra liền, tôi phải ra nhận lỗi với anh Thiên.

-Anh về rồi đấy à? Em xin lỗi vì lúc nãy đã về trước!

-Không sao! – Hiếu Thiên lắc nhẹ đầu - Chỉ có điều… sao em không đợi anh cùng về? Đi một mình nguy hiểm lắm em có biết không? – Anh nói, lộ rõ vẻ lo lắng tột cùng. Tôi nhận ra điều đó chứ nhưng… biết làm sao bây giờ, tôi đành nói dối anh thêm một lần nữa:

-Em định chờ anh nhưng mà lúc đó An Nhiên đi ngang qua, thấy em nên chở em về luôn vì hôm nay… có nhiều bài tập quá! Em về sớm được chừng nào… tốt chừng đó mà! – Tôi nói và nhìn đi chỗ khác, tôi không đủ can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi sợ anh phát hiện ra tôi nói dối rồi sẽ buồn… Tôi tự hứa với lòng mình, từ nay sẽ cố gắng không nói dối anh thêm một lần nào nữa! Tôi sẽ cố gắng!

/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status