" Hội... hội trưởng "Tôi nhìn người đàn ông trước mặt. Chân tay bất ngờ run lên, và miệng thì lắp bắp không thôi
Đỗ Lam Phong thì ngược lại, cậu ta thản nhiên nhìn tôi, đôi mắt đen sắc nhọn bắn thẳng vào chiếc bóp . Tôi hình như đã đoán ra điều gì rồi.
" Có vẻ chúng ta rất có duyên "
Cậu ta nhếch miệng, vẻ mặt trông hoàn toàn thách thức. Tôi không biết nói gì nữa, đành phải chuyển chủ đề nhanh thôi.
" Cái này là của cậu sao ? "
Thời điểm Đỗ Lam Phong gật đầu, cũng là lúc tôi muốn đào lỗ chôn mình xuống đó .
Tại sao ?
Ông trời lại muốn đẩy người ta vào đường cùng như vậy chứ ?
Còn nữa ?
Gương mặt sợ hãi của tên trộm kia là gì ?
Và chiếc túi xách, tại sao lại nhẹ đi cơ chứ?
Tôi hoang mang, mở chiếc giỏ đeo chéo. Kiểm tra mọi ngóc ngách, nhưng không hề thấy dấu hiệu của thủng lỗ, hay mất cắp. Vậy hóa ra, nãy giờ chỉ là do tâm lý. Người bị hại thực ra là tên hội trưởng đứng thù lù kia.
Không thể tin được, tôi đưa tay lên vò tóc, xoa mũi, cắn móng tay suy nghĩ. Hành động đó đập vào mắt Đỗ Lam Phong. Trong tư tưởng cậu ta, đột nhiên người con gái đó trở lên lung linh và phát sáng.
" Chết tiệt, tại sao lại dễ thương vậy chứ "
" Hả "
Tôi nghe thoang thoáng một vài từ thốt ra từ hội trưởng, cậu ta đang khen ai vậy.
Bị bắn trúng tim đen, Đỗ Lam Phong vờ ho khan. Quay mặt sang hướng khác, nhằm che đi gương mặt ngốc nghếch hiếm có của mình.
" E hèm, cô không có ý định trả bóp lại sao "
Lại giật mình, tôi ngại nghùng, đưa tay lên, nhưng đột nhiên...
" MÀ khoan, sao tôi có thể tin đây là đồ của cậu chứ, có bằng chứng gì không "
Đỗ Lam Phong khẽ nheo mày.
" Bằng chứng sao "
" Đúng vậy "
" À, trong đó có ảnh của..."
Chưa kịp nói hết lời, tôi đã nhanh tay mở chiếc bóp. Quả nhiên trong đó là ảnh của hội trưởng, nhưng lại là chụp với một cô gái khác. Phía góc còn kèm một dòng chữ ' My Love '
" Woa cô ấy đẹp thật "
Đỗ Lam Phong giật lại. Nhìn cậu ta kìa, có gì đâu mà phải giấu giếm vậy chứ.
" Đó là cô gái tên Khánh Hy sao ? " Tôi tò mò, dò xét
Hội trưởng đứng đơ người trong vài phút, rồi chợt lên tiếng, tắt ngủm hào hứng trong tôi
" Không cần cô quan tâm "
Cậu ta xoay người định bỏ đi, tôi vội vàng kéo lại
" Cậu không phải nên cảm ơn tôi vì đã lấy lại từ tay tên cướp chiếc bóp đó chứ "
" Cô muốn gì "
" Hãy cho tôi, trải nghiệm của con người đi "
Đỗ Lam Phong nhìn tôi, giữa chốn đông người, tại sao trông cô gái này lạc lõng vậy chứ.
" Được "
...
" Đến công viên đi "
Tôi hứng khởi, chạy lẽo đẽo sau cậu ta.
" Cô mấy tuổi rồi chứ "
" Tôi thực sự rất tò mò về nơi đó "
Đỗ Lam Phong lại nhìn tôi, như một người bạn cực kỳ quái dị. Cô ta không phải là loài vật nào mới đáp xuống hành tinh đó chứ, tại sao từ nãy đến giờ, cô ta chỉ toàn nói những thứ ẩn ý vậy chứ.
" Được rồi "
" Ya, đi thôi "
Tôi vui mừng khôn xiết. Quên đi mất khoảng cách giữa hai người. Liền chạy lên ôm cánh tay hội trưởng. Hai người vui vẻ kéo nhau đi hết con phố này đến con phố khác.
Hình như đây là khoảng khắc của sự công chứng cho mối tình nảy nở.
Đỗ Lam Phong thì ngược lại, cậu ta thản nhiên nhìn tôi, đôi mắt đen sắc nhọn bắn thẳng vào chiếc bóp . Tôi hình như đã đoán ra điều gì rồi.
" Có vẻ chúng ta rất có duyên "
Cậu ta nhếch miệng, vẻ mặt trông hoàn toàn thách thức. Tôi không biết nói gì nữa, đành phải chuyển chủ đề nhanh thôi.
" Cái này là của cậu sao ? "
Thời điểm Đỗ Lam Phong gật đầu, cũng là lúc tôi muốn đào lỗ chôn mình xuống đó .
Tại sao ?
Ông trời lại muốn đẩy người ta vào đường cùng như vậy chứ ?
Còn nữa ?
Gương mặt sợ hãi của tên trộm kia là gì ?
Và chiếc túi xách, tại sao lại nhẹ đi cơ chứ?
Tôi hoang mang, mở chiếc giỏ đeo chéo. Kiểm tra mọi ngóc ngách, nhưng không hề thấy dấu hiệu của thủng lỗ, hay mất cắp. Vậy hóa ra, nãy giờ chỉ là do tâm lý. Người bị hại thực ra là tên hội trưởng đứng thù lù kia.
Không thể tin được, tôi đưa tay lên vò tóc, xoa mũi, cắn móng tay suy nghĩ. Hành động đó đập vào mắt Đỗ Lam Phong. Trong tư tưởng cậu ta, đột nhiên người con gái đó trở lên lung linh và phát sáng.
" Chết tiệt, tại sao lại dễ thương vậy chứ "
" Hả "
Tôi nghe thoang thoáng một vài từ thốt ra từ hội trưởng, cậu ta đang khen ai vậy.
Bị bắn trúng tim đen, Đỗ Lam Phong vờ ho khan. Quay mặt sang hướng khác, nhằm che đi gương mặt ngốc nghếch hiếm có của mình.
" E hèm, cô không có ý định trả bóp lại sao "
Lại giật mình, tôi ngại nghùng, đưa tay lên, nhưng đột nhiên...
" MÀ khoan, sao tôi có thể tin đây là đồ của cậu chứ, có bằng chứng gì không "
Đỗ Lam Phong khẽ nheo mày.
" Bằng chứng sao "
" Đúng vậy "
" À, trong đó có ảnh của..."
Chưa kịp nói hết lời, tôi đã nhanh tay mở chiếc bóp. Quả nhiên trong đó là ảnh của hội trưởng, nhưng lại là chụp với một cô gái khác. Phía góc còn kèm một dòng chữ ' My Love '
" Woa cô ấy đẹp thật "
Đỗ Lam Phong giật lại. Nhìn cậu ta kìa, có gì đâu mà phải giấu giếm vậy chứ.
" Đó là cô gái tên Khánh Hy sao ? " Tôi tò mò, dò xét
Hội trưởng đứng đơ người trong vài phút, rồi chợt lên tiếng, tắt ngủm hào hứng trong tôi
" Không cần cô quan tâm "
Cậu ta xoay người định bỏ đi, tôi vội vàng kéo lại
" Cậu không phải nên cảm ơn tôi vì đã lấy lại từ tay tên cướp chiếc bóp đó chứ "
" Cô muốn gì "
" Hãy cho tôi, trải nghiệm của con người đi "
Đỗ Lam Phong nhìn tôi, giữa chốn đông người, tại sao trông cô gái này lạc lõng vậy chứ.
" Được "
...
" Đến công viên đi "
Tôi hứng khởi, chạy lẽo đẽo sau cậu ta.
" Cô mấy tuổi rồi chứ "
" Tôi thực sự rất tò mò về nơi đó "
Đỗ Lam Phong lại nhìn tôi, như một người bạn cực kỳ quái dị. Cô ta không phải là loài vật nào mới đáp xuống hành tinh đó chứ, tại sao từ nãy đến giờ, cô ta chỉ toàn nói những thứ ẩn ý vậy chứ.
" Được rồi "
" Ya, đi thôi "
Tôi vui mừng khôn xiết. Quên đi mất khoảng cách giữa hai người. Liền chạy lên ôm cánh tay hội trưởng. Hai người vui vẻ kéo nhau đi hết con phố này đến con phố khác.
Hình như đây là khoảng khắc của sự công chứng cho mối tình nảy nở.
/32
|