Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Chương 6

/17


Trên thực tế, nằm ngủ trên chiếc giường cũ không ngờ lại không hề khó ngủ như Diệp Cô Dung đã nghĩ. Đó là đêm ngủ ngon nhất trong suốt nửa năm qua của cô, cho nên sáng hôm sau khi thức dậy, ngay cả bản thân cô cũng thấy lạ lùng.

Vẫn hai chiếc gối, một cái gối đầu, một cái gác chân. Chăn đệm ga phủ màu đen trắng vẫn y nguyên như cũ, có chút lỗi thời cũ kỹ, tỏa ra mùi hương xà phòng thơm ngát, mùi hương rất quen thuộc, làm cô có cảm giác ngẩn ngơ như mình đang nằm mơ.

Sau một lúc ngẩn người ra, cô lấy trên nóc tủ một điếu thuốc ra hút, đầu óc trống rỗng, trong ngực cũng trống rỗng, căn phòng càng vắng lặng, cửa phòng hé mở nửa chừng, áo khoác của cô, khăn quàng cổ, áo lông, quần dài, tất cả được đặt trên kệ TV, một chiếc dép ở cửa, một chiếc khác không biết ở đâu rồi, giữa phòng khách là hai chiếc va li của cô đặt ở đó. Lúc trước cô thường để đồ đạc lung tung, thậm chí còn cho rằng nhà quá chật chội, giờ lại thấy quá trống vắng và quạnh quẽ.

Cô nhìn kim đồng hồ đã chỉ hướng số tám, cô mới dứt bỏ những cảm giác không rõ ràng này sang một bên, từ trong ổ chăn đứng lên đi rửa mặt chải đầu để đi làm.

Tục ngữ nói năm mới không khí mới, nghiệp vụ công ty phát triển không ngừng, khu Hoa Bắc mỗi ngày tăng thêm ba phòng làm việc, gần hai mươi nhân viên, Diệp Cô Dung bận đến nỗi không thở được, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca.

Trung tuần tháng tư Nhan Cảnh Thần tới, lúc đó cô lại đang đi công tác nước ngoài, tận đến ngày lễ mồng một tháng năm mới được nghỉ ngơi, liền gọi điện cho anh hẹn ra ngoài ăn cơm, ai ngờ anh cũng quá bận không rảnh. La Tố Tố cũng kêu khổ không chịu nổi, bởi vì trụ sở chính của công ty ở Thượng Hải, trước đó công ty ở Thượng Hải đã đi vào cải cách và chỉnh đốn trên diện rộng, các bộ phận đều nơm nớp lo sợ bận tối mặt tối mày.

Diệp Cô Dung nghỉ ngơi hai ngày, thừa dịp ngày nghỉ liền đi SPA làm mặt làm tóc, tiện thể làm mái tóc xoăn, nhuộm tóc màu cam đỏ, từ trong thẩm mỹ viện đi ra cảm giác cả người rất thoải mái, rồi đến bách hóa giầy gần đó mua quần áo mùa hè, cầm một đống túi lớn túi nhỏ về đến nhà thì đã sáu giờ tối.

Cô nghỉ ngơi một chút, đang lúc chuẩn bị bắt tay làm cơm tối thì Nhan Cảnh Thần gọi điện tới hẹn đi ăn cơm.

Anh dự tính sống lâu dài ở Thượng Hải, đương nhiên là mua xe mua nhà, liền lái ô tô tới đón cô. Cô nói địa chỉ, trong điện thoại yên lặng một lúc, trong lòng Diệp Cô Dung biết Nhan Cảnh Thần hiểu lầm, vội giải thích một chút về chuyện nhà ở, anh mới thoải mái hơn.

Vì vậy Diệp Cô Dung tắm rửa trang điểm, chuẩn bị cho cuộc hẹn. Hai người từ sau lần tạm biệt đó đã ba bốn tháng không gặp nhau, cô ngồi trước gương trang điểm rất kỹ, tự cảm thấy mình tinh thần phấn chấn, dung nhan tỏa sáng.

Nhan Cảnh Thần lái xe đến dưới lầu thì gọi điện cho cô, một lát sau thấy một cô gái phong tư duyên dáng hiện ra dưới ánh đèn, chiếc váy dài màu xanh ngọc, mái tóc xoăn phong cách, bên tai có đeo bông tai, trên tay cầm chiếc túi nhỏ xinh. Anh vốn đang nhàn nhã dựa người vào xe, thoáng nhìn thấy cô cả người liền đứng thẳng lên, hai mắt sáng rực miệng xuýt lên khen ngợi.

Diệp Cô Dung mỉm cười nhìn Nhan Cảnh Thần, anh vẫn mặc âu phục áo sơmi trắng quần xám màu như thường lệ, vóc người càng tăng thêm vẻ cao thẳng mạnh mẽ, khuôn mặt anh lộ vẻ gầy hơn, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô hơi cúi đầu, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Anh cười tiếp lời: "Như cách ba thu."

"Nói linh tinh." Cô giả vờ giận.

"Mời lên xe." Anh mỉm cười mở cửa xe.

Diệp Cô Dung ngồi vào, anh vừa khởi động xe vừa hỏi: 'Muốn ăn gì?"

"Tùy anh, gì cũng được."

Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nói: 'Cô ăn uống tùy tiện như thế, thảo nào gầy là phải."

Diệp Cô Dung bất đắc dĩ thở dài: 'Tôi rất chăm chỉ ăn uống nhưng lại không biết ăn gì, hầu như ngà nào cũng phiền não vì chuyện ăn uống."

"Vậy thì ăn KFC nhé?"

"Không được."

"Chẳng phải cô vừa nói ăn gì cũng được đấy sao."

"Nhưng không thể tùy tiện ăn KFC được."

"Cô xem đi, các cô gái nói tùy tiện, thực ra yêu cầu họ lại rất cao, tuyệt không tùy tiện."

"Chẳng lúc nào là quên thuyết giáo cả," Diệp Cô Dung nói lầm bầm một câu, nhíu mày nghĩ một chút, nói: "Vậy ăn cá om dưa chua nhé, anh chạy về phía trước qua hai đèn xanh đỏ thì rẽ trái có một nhà hàng."

Nhan Cảnh Thần nghe theo sự hướng dẫn của Diệp Cô Dụng chạy đến đường đó mới thấy một nhà hàng cá om dưa chua, đông như trảy hội, đi vào hỏi thì không còn chỗ ngồi.

Diệp Cô Dung thấy sắc mặt anh lúng túng, cô cười nói: 'Chờ một chút là được, rất nhanh thôi."

"Nhưng tôi rất đói." Anh chau mà lại tay ôm bụng, có vẻ trẻ con nói.

"Không ăn trưa à?"

"Ăn rất ít."

"Hả, sếp của anh khiến anh ăn không ngon à?" Diệp Cô Dung cố ý tỏ ra nghiêm túc hỏi.

Nhan Cảnh Thần không nhịn được chau mày lại, trừng mắt với cô.

Diệp Cô Dung bật cười lên, nói: "Kể chuyện cho anh cười nhé. Này, có biết Hồ Thích không?"

"Biết."

"Biết Tam Tự Kinh không?"

"Biết."

"Vậy tôi đây kể..."

Nhan Cảnh Thần thất bại cười khổ: "Chưa nghe cô kể chuyện cười mà đã phiền phức thế rồi."

Diệp Cô Dung kể: "Thượng Hải thế kỷ hai mươi, một vị họ Kiều ở Thượng Hải cố chấp mở một quán rượu có tên gọi " Tứ Đến Lầu", rất nhiều người không hiểu "Tứ Đến" có ý nghĩa gì, phải đi thỉnh giáo một người có học vị cao ở Thượng Hải tên là Hồ Thích. Hồ Thích có trí tuệ rất siêu phàm mà cũng không giải được, thấy rất mất mặt, không thể làm gì khác hơn là tự mình đến Tứ Đến lầu để uống rượu, tìm cơ hội hỏi thăm chủ nhân. Chủ nhân nói, tên của tửu lầu lấy từ trong <>, một...đến...thập, thập đến bách, bách đến thiên, thiên đến vạn', ý đồ chỉ là một vốn bốn lời. Hồ Thích nghe xong gần như ngất xỉu.

Nhan Cảnh Thần có chút hiểu ra, bĩu môi không nể tình nói: 'Chẳng buồn cười."

Diệp Cô Dung nói: "Kể cho anh nghe một chuyện nữa. À, hí kịch của Đàm Hâm Bồi rất nổi tiếng của Bắc Kinh, trong các trường đại học không ít trường thích giảng về những vở hý kịch của vị họ Đàm này. Một lần trong thời gian nghỉ giữa giờ, giáo sư môn có nhắc đến vở <>, Hồ Thích chen vào nói: 'Kinh kịch lạc hậu rồi, dùng một cây roi thì coi là ngựa, dùng hai lá cờ thì coi là xe, cần phải dùng xe thật ngựa thật mới đúng...' mọi người ở đó yên lặng nghe những lời cao kiến, chỉ có Hoàng Khản đứng lên, nói: 'Thưa thầy, vậy Võ Tòng đánh hổ phải kêu như nào bây giờ?"

Nhan Cảnh Thần mỉm cười: 'Vẫn không buồn cười."

Lúc này, người bán hàng nói đã có chỗ ngồi, mời họ đến đó ngồi.

Hai người gọi đồ ăn xong, Diệp Cô Dung tiếp tục hăng hái kể: 'Năm 1933, Tiêu Bá Nạp đến thăm Trung quốc, Lâm Ngữ Đường đến đón tiếp nói: 'ngày hôm nay thời tiết thật tốt. Tiêu tiên sinh thật sự là người có phúc, Thượng Hải mưa đang nhiều như thế mà vừa thấy ngài thì nắng luôn.' Không ngờ Tiêu Bá Nạp nói: 'Không phải là Tiêu Bá Nạp may mắn ở Thượng Hải nhìn thấy mặt trời, mà là mặt trời ở Thượng Hải may mắn được gặp Tiêu Bá Nạp."

Nhan Cảnh Thần bĩu môi nói: 'Cái này đã từng nghe qua rồi, không có gì đổi mới à?"

Diệp Cô Dung nhịn không được trừng mắt với anh, tức giận nói: 'Không có. Đến phiên anh kể rồi đấy."

Nhan Cảnh Thần quả nhiên mặt mày hớn hở kể chuyện cười, vô cùng hài hước làm Diệp Cô Dung cười liên tục, ăn uống ngon miệng.

Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên dừng lại, hất cằm sang bên trái ý bảo: "Cô gái ngồi bên kia hình như biết cô thì phải? Cô ta nhìn chúng ta suốt."

Diệp Cô Dung nhìn theo ánh mắt của Nhan Cảnh Thần, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười rất tươi.

Cô gái đó chính là Lý Giai.

Họ ngồi ở bàn trong góc, cách đó có bốn năm dãy bàn, ngồi cùng với cô ta còn có ba người đàn ông khác, Nhiếp Dịch Phàm cũng ngồi đó, cả người bị người ngồi trước che mất hơn nửa người, từ góc độ phía Diệp Cô Dung nhìn sang chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, đang chăm chú gắp thức vào miệng, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Đây là nhà hàng trước đây cô và Nhiếp Dịch Phàm thường tới, không ngờ hôm nay vận khí kém như vậy, cô nhất thời không thiết ăn uống nữa.

Nhan Cảnh Thần thấy sắc mặt của cô, nhíu mày nói: 'Sao vậy?"

Diệp Cô Dung giả vờ cười rất tự nhiên: "Oan gia ngõ hẹp."

Nhan Cảnh Thần hiểu ý cô, yên lặng một chút rồi đề nghị: 'Đổi nhà hàng khác nhé?"

Diệp Cô Dung lập tức nói: 'Không cần!"

Nhiếp Dịch Phàm ngồi bên này, ngày nghỉ lễ phải tăng ca, bị đồng nghiệp yêu cầu đi đãi khách, anh liền dẫn họ đi ăn cá om dưa, cũng không ngờ lại gặp Diệp Cô Dung ở đây.

Từ lúc cô bước vào anh đã nhìn thấy cô, thấy họ cười nói thật vui vẻ, trong lòng anh vô cùng buồn bực. Gần nửa năm qua, hầu như anh chưa lúc nào thấy cô vui đùa như vậy, cô tỏ ra rất vui vẻ, còn đổi kiểu tóc khác, trang phục cũng rất đẹp, ngày trước mỗi lần cùng cô ra ngoài anh chưa bao giờ thấy cô trang điểm ăn mặc như vậy, cười nói không kiêng dè như vậy, quả thực là chướng mắt, trước mặt mọi người mà cũng không biết giữ ý tứ, uổng cho cô tự cho mình là thục nữ. Nhìn người đàn ông kia nữa, rõ ràng là người đàn ông tối hôm đó, ngực anh như bị một vết đâm, rõ ràng là bọn họ đã sớm có gian tình, vậy mà cô vẫn còn chỉ trích anh có người bên ngoài được...

Lý Giai thấy sắc mặt Nhiếp Dịch Phàm tái mét cũng không dám nói thêm cái gì. Gần đây Nhiếp Dịch Phàm đối với cô rất lạnh nhạt, thái độ rất cẩn trọng làm cô không tìm được kẽ hở, rõ ràng là không muốn dính dáng gì đến cô nữa. Cô cũng không muốn buông tay, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại. Lần này nhìn thấy Nhan Cảnh Thần, trong lòng cô cũng thầm khen Diệp Cô Dung mệnh tốt, hai người người đàn ông trước sau đều diện mạo hiên ngang, khí độ bất phàm.

***

Bữa cơm đó của cả hai không còn vui vẻ nữa. Diệp Cô Dung và Nhan Cảnh Thần đi trước. Sau đó Nhiếp Dịch Phàm cũng thanh toán và cùng đồng nghiệp đi sau, Lý Giai khoác túi chỉnh sửa lại tóc một chút, hỏi: "Anh không ngại nếu đưa em về một đoạn đường chứ?"

Nhiếp Dịch Phàm mỉm cười nói: 'Chỉ sợ không tiện đường."

Lý Giai cũng cười: 'Em nhớ trước đây vẫn tiện đường mà."

Nhiếp Dịch Phàm mặt lạnh te: "Tôi dọn nhà rồi."

Lý Giai bỗng nhiên hỏi: 'Anh và Diệp Cô Dung, à, hai người..."

"Chúng tôi chia tay rồi." Nhiếp Dịch Phàm nói thẳng.

"Là bởi vì em phải không?" Lý Giai hỏi thẳng.

Nhiếp Dịch Phàm im lặng một lúc, rồi nói: "Không phải, là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan tới em..."

Lý Giai nghe vậy có chút kích động, nói: 'Vậy vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là độc xà mãnh thú à? Vì sao anh lẩn tránh em?"

Cô đau đớn nhìn anh, gương mặt anh giấu trong ánh đèn đường chỉ lộ ra đôi lông mày đen rậm và đôi mắt trầm trũng cụp xuống, không nhìn rõ biểu hiện gì trong đó. Lý Giai bỗng nhiên cảm thấy lòng mềm đi, giọng nói nghẹn ngào: "Anh có biết mấy tháng nay em khổ sở thế nào không?"

Nhiếp Dịch Phàm ngước lên nhìn Lý Giai, nét mặt không hề có chút vui vẻ gì, nói: "Nếu như em cho rằng khổ sở như vậy? Tại sao không thay đổi môi trường?"

Sắc mặt Lý Giai thay đổi. Cô không thể tin được nhìn Nhiếp Dịch Phàm, đôi mắt mỹ lệ long lanh nước mắt.

Trong lòng Nhiếp Dịch Phàm có chút không đành lòng, ngoài miệng lại nói: "Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt."

Lý Giai tát cho anh một cái tát.

Nhiếp Dịch Phàm nói: 'Anh xin lỗi."

Lý Giai lần thứ hai giơ tay lên, lại bị anh bắt được: ' Anh cũng không muốn như vậy đâu, nhưng chúng ta không hợp nhau, Lý Giai, em còn như vậy, càng khiến cho mọi người khó xử thêm." Anh chậm rãi buông tay cô ra, "Anh rất xin lỗi."

Nhiếp Dịch Phàm không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, nhưng Lý Giai lại hiểu lầm: 'Nếu như anh cần thời gian, em có thể chờ, không vấn đề gì..."

Nhiếp Dịch Phàm ngắt lời cô: "Em sẽ gặp được người tốt hơn."

Lý Giai lẳng lặng nhìn Nhiếp Dịch Phàm rất lâu, tựa hồ như muốn xác nhận sự chân thực trong lời nói của anh, nhưng anh thủy chung vẫn yên lặng. Cuối cùng cô nghiến răng nói: "Đây là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh."

Nhiếp Dịch Phàm nhìn theo lưng Lý Giai khuất tại góc đường, sau đó anh đưa tay xoa lên mặt đau rát, rồi mới xoay người lên xe lái xe đi. Trong ngực anh vô cùng khổ sở và đau đớn, bởi vì nhất thời xung động, anh tự hủy diệt cuộc sống yên ổn của mình. Một cuộc sống rất bình thường, rất đơn giản, nhưng bởi vì cô ta mà bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa, mọi thứ đang đẹp đẽ bỗng nhiên trở nên không còn gì cả.

Buổi tối nay đặc biệt kích thích, Diệp Cô Dung đã bắt đầu hẹn hò, khí sắc của cô rất tốt, tựa như bắt đầu thực sự quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới, dựa theo lẽ thường, anh nên tự hào về điều đó, anh và Lý Giai nên lập tức rơi vào bể ái tình, nhưng thật đáng tiếc, mọi việc lại không theo quy luật đó. Chỉ vì một phút vui sướng, anh đã đẩy mình vào ngõ cụt.

Anh đỗ xen ở ven đường, lấy ra một điếu thuốc.

Gần nửa năm qua, anh đã nghiện thuốc lá, ngay cả Nghiêm Thế Thông cũng đã vài ba lần khuyên anh hút ít thuốc đi, chuyện tình cảm thất ý của anh đã không còn là bí mật nữa, công việc gần đây cũng không thuận lợi. Nghĩ đến đây anh càng thêm phiền não, mùi thuốc lẫn mùi rượu ngập trong xe làm anh thấy choáng váng đầu óc, liền quay cửa kính xuống, không khí khô nóng đầu hạ lùa mạnh vào trong xe.

Anh nhìn ra ngoài thấy cửa hàng quen thuộc, phía bên tay trái là một hội quán tập thể dục thể hình, đi lên phía trước là khu dân cư Diệp Cô Dung ở. Sao lại tới nơi này? Như là trong cơ thể có bản năng thần bí chỉ dẫn, mỗi lần tâm phiền ý loạn, anh vô thức mà lái ô tô tới đây.

Anh buồn bực nới lỏng cà vạt, trầm tư một lúc rồi mở cửa xe chậm rãi đi qua đó, đi qua đường mòn hoa viên quen thuộc, đứng bồi hồi dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng anh vào thang máy đi lên lầu, lúc ấn chuông cửa hồi hộp hít một hơi thật sâu, còn hồi hộp hơn so với lần đầu tiên anh tham dự buổi đàm phán thương nghiệp của công ty.

Bởi vì Nhan Cảnh Thần ăn chưa no nên Diệp Cô Dung đề nghị về nhà nấu mỳ cho anh ăn, anh ăn no xong thì lười biếng ngồi dựa vào trong ghế sô pha, nhìn mười ngón tay Diệp Cô Dung đang khéo léo pha trà, vừa nghe cô hào hứng trò chuyện trà đạo Trung Hoa.

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Diệp Cô Dung không thể ngờ người đó là Nhiếp Dịch Phàm, lúc cô ra mở cửa thấy anh thì ngẩn ra.

Nhiếp Dịch Phàm đã sớm chuẩn bị lý do rất hợp lý: "Anh có tập văn kiện tìm mãi không thấy, anh nghĩ có thể còn ở trong này, cho nên đến tìm xem, không làm phiền em chứ?"

Diệp Cô Dung đương nhiên không chút nghi ngờ anh. Ngày trước cô thực sự quá tốt, thế nên dung túng anh rất nhiều tật xấu, đặc biệt là tật hay để đồ lung tung. Cô mặt không biểu cảm nghiêng người để anh đi vào.

Nhiếp Dịch Phàm thấy Nhan Cảnh Thần ngồi trên ghế sô pha, ngồi ở vị trí thường ngày anh vẫn hay ngồi, trong tay cầm chén trà đang tỏa nhiệt. Trên bàn phòng khách còn có một bát sứ Thanh Hoa, trên bát còn có một đôi đũa, trong không khí vẫn còn mùi dầu mỡ chưa hết, đây là hình ảnh rất quen thuộc đối với anh, một cảm giác rất quen thuộc, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng chướng mắt, liên tiếp đâm thẳng vào ngực anh làm trào lên một sự đau đớn sâu sắc.

Nhan Cảnh Thần nhìn thấy Nhiếp Dịch Phàm cũng có chút kinh ngạc, anh nắm chặt chén trà, hơi giật mình trong ghế sô pha, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Dung. Cô đứng sau lưng Nhiếp Dịch Phàm làm động tác bất đắc dĩ với anh.

Nhiếp Dịch Phàm để ý thấy Nhan Cảnh Thần mang một đôi dép hoàn toàn mới dành cho khách, điều này làm cho ngực anh có chút thoải mái hơn.

Diệp Cô Dung cúi xuống khẽ ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng: "Chắc là ở trong phòng sách, anh vào đó tìm thử xem."

Nhưng Nhiếp Dịch Phàm vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhan Cảnh Thần nói: 'Tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có đúng không?"

Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên cười khẽ, đặt chén trà trong tay xuống khay bàn. Ngũ quan của anh cao nghiêm tuấn tú, miệng cong lên cười nhẹ, chưa nói gì, có lẽ là đang tìm từ đề nói. Nhưng dáng vẻ tươi cười này ở trong mắt Nhiếp Dịch Phàm lại có ý là châm biếm. Anh thấy trong ngực mình không kiềm chế nổi cơn tức giận bốc lên, giọng nói cứng ngắc: 'Dung Dung, em chưa giới thiệu cho anh?"

Diệp Cô Dung nghe ngữ khí giận giữ của Nhiếp Dịch Phàm, cô nghĩ ra rốt cuộc anh đến tìm tài liệu thực ra là tìm cô. Cô còn chưa kịp nói gì, Nhan Cảnh Thần đã bước tới, đưa tay ra mỉm cười với Nhiếp Dịch Phàm: "Nhan Cảnh Thần, bạn của Dung Dung."

Diệp Cô Dung như bị ma sui quỷ khiến bổ sung thêm: 'Bạn trai."

Sắc mặt Nhiếp Dịch Phàm tái mét, bỗng nhiên đánh một quyền vào mặt Nhan Cảnh Thần.

"Are you crazy?" Nhan Cảnh Thần khẽ gầm lên, lùi hai bước trừng mắt với Nhiếp Dịch Phàm, ở khóe miệng có vết máu.

Diệp Cô Dung mắt mở to miệng há ra, cô lại không ngờ Nhiếp Dịch Phàm lại thô bạo như vậy, họ quen nhau nhiều năm, tính cách anh rất ôn hòa cứng cỏi, người thân và bạn bè luôn biết đến anh với con người tao nhã lịch sự.

Nhiếp Dịch Phàm cũng kinh ngạc nhìn nắm tay mình vẫn đang nắm chặt lại, các đốt ngón tay có chút tê dại, biểu hiện trên nét mặt anh còn kinh ngạc hơn cả hai người họ. Anh cũng không ngờ mình lại không thể khống chế được, thật sự là kỳ lạ.

Diệp Cô Dung là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, cô lập tức mở cửa:"Đi ra ngoài."

Nhiếp Dịch Phàm run run: 'Dung Dung, anh..."

Diệp Cô Dung lôi tay Nhiếp Dịch Phàm: 'Anh đi ra ngoài cho tôi."

Anh đứng bất động, chỉ ngơ ngác nhìn cô, trong ánh mắt có sự kinh hoàng khó hiểu, dường như giống như một thiếu niên ngây ngô lúng túng đã làm cho cô tức giận, anh lúng túng nói: 'Xin lỗi Dung Dung, anh xin lỗi..."

Trái tim Diệp Cô Dung căng cứng, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, cô vội vã đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lại, đứng lặng im trước cửa vài giây mới xoay người lại.

Nan Cảnh Thần đang ôm một bên gương mặt, bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy đen kịt nhìn không rõ trong đó có gì. Gương mặt anh tuấn hơi sưng lên, ở khóe miệng có vết máu rỉ ra.

Diệp Cô Dung ngại ngùng: 'Thật xin lỗi anh, tôi không biết anh ấy lại làm như vậy, để tôi đi lấy đá trong tủ lạnh."

Nhan cảnh Thần khẽ nhăn mày, vào buồng vệ sinh kiểm tra vết thương trên mặt, khóe miệng rất đau, rõ ràng có thể cảm giác lớp da bị rách trong khoang miệng, anh thầm mắng Nhiếp Dịch Phàm hạ thủ quá mạnh.

Một lúc sau, Diệp Cô Dung hai tay trống trơn, vẻ mặt xấu hổ vô cùng: 'Xin lỗi, trong tủ lạnh không còn viên đá nào, tôi vừa đổ nước vào đó, trong nhà tôi cũng không có thuốc dự phòng, giờ tôi đi xuống lầu mua thuốc..."

"Không cần." Nhan cảnh Thần mở vòi nước rửa vết máu trên tay, lúc nói chuyện động vào vết thương trong miệng làm anh khẽ rên một tiếng: 'Trời ạ, anh ta điên rồi sao?"

Diệp Cô Dung cứ xin lỗi luôn miệng.

Nhan Cảnh Thần xúc miệng một chút, nhổ ra một ngụm máu, sau đó vô cùng thất bại nhìn cô, lại một lần nữa nhìn mặt mình trong gương, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Lần này tôi phải tự cho mình nghỉ vài ngày rồi."

Diệp Cô Dung hổ thẹn không nói gì.

Nhan Cảnh Thần trở lại ghế sô pha không nói chuyện, chỉ nhướng mày đưa mắt nhìn cô. Đôi đồng tử của anh đen sâu trong trẻo giống như chiếc gương có một sự uy hiếp đến người khác, làm người ta không dám nhìn thẳng. Diệp Cô Dung bị anh nhìn làm cô thấy không được tự nhiên, cô mượn cớ đi vào phòng để tìm băng gạc, trong lòng tự thầm trách mình quá ngốc nghếch, lần trước lợi dụng anh thì suýt nữa không được yên lành, giờ nhìn thấy dạng vẻ kín như bưng của anh, chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho mình thôi.

Cô lục tìm cả nửa ngày mới tìm được một chiếc khăn lụa hồng nhạt, cô vào nhà bếp lấy viên đá ra, thấy Nhan Cảnh Thần hình như không có ý tự làm, cô đành phải ngồi vào bên cạnh, nhẹ nhàng đặt viên đá lăn nhẹ lên bên mặt sưng của anh. Anh khẽ kêu lên đau đớn, nhíu mày lại nhìn cô. Ánh mắt anh vô cùng trong trẻo lành lạnh, mạnh mẽ chiếu thẳng vào sắc bén.

Diệp Cô Dung chột dạ tay run lên, viên đá chạm vào vết thương của anh, anh rít lên một hơi, khẽ nghiêng đầu tránh, đưa tay lấy viên đá trong tay cô, đôi mắt đen sâu vẫn nhìn cô chăm chú.

Diệp Cô Dung lúng túng nói: 'Tôi nói xin lỗi rồi mà."

Anh hừ một tiếng, ý bảo cô tiếp tục.

Diệp Cô Dung đứng lên, thẳng thắn nói: 'Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có chút ấu trĩ, nhưng lúc đó tôi cũng không biết làm gì, tôi..."

"Cô còn yêu anh ta."

"Không." Diệp Cô Dung không chút nghĩ ngợi phủ nhận.

Nhan Cảnh Thần nhìn cô không nói gì.

Diệp Cô Dung lại một lần nữa ngồi vào ghế sô pha, lấy tay gác lên trán, khó khăn nói " Có lẽ là vậy. Tôi đã rất cố gắng, nhưng quả thực rất khó. Anh biết đấy, muốn đem một người cùng có với mình tám năm kỷ niệm rũ bỏ khỏi cuộc sống của mình, là một chuyện rất khó khăn."

"Chiều nào khi tôi đi làm về, đi qua đường phố quen thuộc, đi ngang qua nhà hàng quen thuộc, không thể khống chế mình không nhớ những chuyện trước đó, có lúc anh ấy ở tàu điện ngầm chờ tôi, theo tôi đi siêu thị mua sắm, cùng ngắm nghía những chú chó cảnh xinh xắn, tôi vẫn còn thói quen là đến những nhà hàng mà trước đây chúng tôi hay đến..." Cô dừng lại xoa dịu tâm trạng môt chút, sau đó cười tự giễu mình, thở dài giống như kết luận: 'Quên một người, là một thứ rất tịch mịch."

Nhan Cảnh Thần vươn tay ra cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Nếu cô thực sự còn yêu anh ta, vì sao không giữ anh ta lại?"

Diệp Cô Dung không ngờ anh lại nói như vậy, vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Nhan Cảnh Thần cố chịu đau đớn, mỉm cười nói: "Có đôi khi chúng ta có thể học được sự tha thứ, dù sao con người ai cũng có sai lầm."

Diệp Cô Dung cười gượng: "Có một số chuyện thì không có cách nào để cho rằng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi tự hỏi mình không làm được điều đó, những lời đó chỉ là vô ích. Hiện giờ tôi chỉ muốn không nghĩ đến anh ta nữa, nghĩ đến anh ta tôi càng hận nhiều hơn."

Nhan Cảnh Thần thu tay về, im lặng trong chốc lát mới nói: "Đàn ông chưa từng để cho phụ nữ thất vọng, tôi chưa từng gặp qua."

"Tôi cũng không."

"Yêu cầu của phụ nữ đối với đàn ông càng ngày càng cao..."

"Không phải đàn ông đều như nhau sao." Diệp Cô Dung cắt ngang.

"Vì sao nói không được hai câu với cô là chúng ta lại cãi nhau rồi?" Nhan Cảnh Thần ngồi thẳng lên, chau mày với cô.

"Bởi vì anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ." Diệp Cô Dung mỉm cười trả lời anh.

Nhan Cảnh Thần cười nhạo một chút, nhưng lại động tới vết thương nơi khóe miệng, anh chán nản bỏ viên đá ra, than thở: 'Ba ngày tới, tôi chắc là không ăn uống no đủ được đây, tôi sẽ nhớ kỹ món mỳ ngày hôm nay của cô."

Diệp Cô Dung lập tức im bặt.

Nhan Cảnh Thần tiếp tục khổ não: "Diệp Cô Dung, nếu như cô ở công ty thấy một nam đồng nghiệp mặt mũi sưng như đầu heo, cô sẽ nghĩ thế nào."

Trong lòng Diệp Cô Dung rất muốn cười, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi nghĩ, có lẽ anh ta bị ngã."

"Anh ta đã ba mươi tuổi rồi, chắc là phải biết đường đi chứ."

"Vậy thì, có lẽ anh ta uống rượu say, gây sự tại quán bar."

"Phẩm hạnh anh ta rất tốt, chịu sự giáo dục nghiêm khắc, trước đây không có, sau này cũng tuyệt không làm những loại chuyện ngu xuẩn như vậy."

"Vậy thì, trên đường đi anh ta gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, nên bị thương." Diệp Cô Dung chăm chú nhìn Nhan Cảnh Thần, cố ý nhấn mạnh: "Anh ta là một người anh hùng."

Nhan Cảnh Thần giật giật khóe miệng: 'Anh ta cũng không phải là spider man."

Diệp Cô Dung nhịn không được phá lên cười, đá anh một cái:"Thôi đi. Hai ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Nhan Cảnh Thần rên rỉ: 'Trời ơi. Tôi phải về thôi."

Diệp Cô Dung nhìn đồng hồ: 'Đã muộn thế này rồi, nếu anh không ngại, tôi vẫn còn một phòng khách."

Nhan cảnh Thần đứng lên, nhìn áo sơ mi dính vết máu, bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ tôi là cô bé lọ lem, phải về trước mười hai giờ. Tôi không muốn cô thấy tôi biến thành đầu heo."

Diệp Cô Dung lại cười thành tiếng: "Tôi tiễn anh."

Nhan Cảnh Thần lấy áo khoác khoác lên vai, hai người đi ra cửa, lúc đi vào thang máy anh còn không quên nhìn vào gương kiểm tra khuôn mặt mình, lần thứ hai oán giận: "Thật là ăn được của cô một bát mỳ thì cái giá phải trả đắt quá, thật sự là gặp quỷ mà."

Diệp Cô Dung thở dài: 'Tôi thấy đàn ông quan tâm tới tướng mạo của mình như vậy, anh là người đầu tiên."

Nhan Cảnh Thần trợn mắt: "Nếu như tôi tiết lộ thủ phạm, ít nhất 70% phụ nữ trong thành phố này tìm cô tính sổ đấy."

Diệp Cô Dung lại bật cười to.

Cô tiễn Nhan Cảnh Thần, rồi đi vào thang máy lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy thì thấy Nhiếp Dịch Phàm đứng cúi đầu dựa vào bức tường, bóng anh thon dài sa sút dưới ánh đèn, thấy cô lập tức đứng thẳng lên, cúi đầu khẽ gọi tên cô.

Diệp Cô Dung im lặng, nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, nóng đến dâm dấp mồ hôi.

Cô vừa mở rộng cửa vừa hỏi: "Vẫn tìm tài liệu phải không? Vậy vào tìm đi, xem còn cái gì thì mang đi hết đi..."

Nhiếp Dịch Phàm nắm tay cô, ôm lấy cô từ đằng sau, nói nhỏ: 'Anh xin lỗi."

Diệp Cô Dung không hề cử động, trên người anh có mùi rượu và mùi thuốc lá, trong lòng cô bỗng thấy vô cùng bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Vào đi rồi nói sau."

Nhiếp Dịch Phàm chậm rãi buông tay ra: "Anh không đến tìm tài liệu, anh muốn đến thăm em."

"Tiện thể đánh bạn của tôi."

"Anh ta thật sự là bạn trai của em?"

Diệp Cô Dung hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn thẳng anh:"Không phải. Chúng tôi chỉ là bạn thường thôi."

Lòng Nhiếp Dịch Phàm trùng xuống, thầm thở nhẹ ra một hơi, nhưng ngay sau đó Diệp Cô Dung nói: "Nhưng, điều đó cũng không biểu thị là anh có thể mượn cớ đến đây để dây dưa với tôi."

Khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Dịch Phàm khẽ đỏ bừng, nói không ra lời.

Diệp Cô Dung đi tới bàn trà rót cho anh một chén trà lạnh, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chúng ta kết thúc rồi, Dịch Phàm. Cho dù đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn quên được anh, nhưng đó là chuyện của tôi, nếu như anh thực sự quan tâm tôi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, không nên tạo cho tôi những rắc rối. Tôi cũng mong anh có thể hạnh phúc, mặc dù có một thời gian tôi thật sự rất hận anh, ha hả." Cô cố gắng cười, nhưng trong lòng chua xót gần như đau đớn.

"Hãy để chuyện này trở thành quá khứ. Sau này chúng ta không nên ngặp lại nhau nữa, được không?" Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng rất kiên quyết, như là thuyết phục anh, hoặc như là thuyết phục mình.

Nhiếp Dịch Phàm cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh, như chìm vào trong vực băng sâu không đáy. Anh ngây người ra một lúc, chén trà trong tay vẫn còn nguyên đưa trả lại cho cô, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.

Diệp Cô Dung đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt cái chén ở tủ giày, trong lòng trống rỗng, cảm giác toàn bộ đất trời rung chuyển, cô vội bước vào phòng ngủ, gục xuống giường, một bộ phận nào đó trong cơ thể dường như bồng bềnh, không tìm được một chút cảm giác nào chân thực.

Ánh đèn và điều hòa nhiệt độ trong phòng khách vẫn mở, cửa phòng không đóng. Cô nằm trên giường, không muốn cử động, cũng không khóc. Những ngày đầu, nửa đêm cô tỉnh lại rồi lặng lẽ khóc, giờ thì ngay cả sức lực để khóc cũng không có. Có đôi khi cô nghĩ căn phòng quá mức yên tĩnh, liền nửa đêm mở tiếng TV thật to. Thậm chí cô cũng không dám nghe nhạc, mỗi một bài hát, bất luận là bài hát nào cũng khiến cô ưu buồn, nhiều khi làm cô thấy khổ sở.

Cô thường thường cầm điện thoại di động đến đờ đẫn ra, nhiều số như vậy, lại không biết gọi ai để tâm sự, La Tố Tố đang trong tình yêu thắm thiết với ban trai, cô không muốn quấy rầy họ, cũng không muốn thấy cảnh thương tình. Đấy chính là sự lựa chọn của cô, đau khổ khó khăn đến mấy cũng chỉ một mình mình chịu đựng. Trong thành phố này, không ai có thể dựa vào được ai, mọi việc chỉ có thựa dựa vào chính mình.

Cô hỗn loạn đi vào giấc ngủ, đến sáng hôm sau tỉnh dậy mới nhận ra các khớp xương toàn thân đều tê dai, trở mình một chút lập tức rất đau đớn đến mức phải kêu lên. Cô đã cứ thế mà dựa vào giường để ngủ cả đêm, thật là khổ mệnh. Cô nằm lên giường nửa tiếng nữa mới rời khỏi giường, ra phòng khách tắt điều hòa và bóng điện, sau đó rửa bộ trà, dọn dẹp phòng khách, rồi đổ cho mình một bồn nước nóng để tắm.

Đến trưa thì cảm giác cả người lâng lâng, cô biết mình đã bị cảm rồi, liền đi xuống lầu mua thuốc, thuận tiện vào siêu thị mua đĩa phim, lại tới cửa hàng Vĩnh Hòa mua sữa đậu nành cùng với một phần thức ăn nhanh. Ăn xong được một lúc thì nhớ tới Nhan Cảnh Thần, liền gọi điện hỏi thăm tình trạng của anh.

Ngữ khí của anh trêu chọc: 'Tôi cố gắng không đập vỡ chiếc gương, ép mình uống hai hộp sữa, giờ thì ngoài đói ra, không có cảm giác gì khác."

Diệp Cô Dung đề nghị: "Anh có thể ăn cháo mà."

"Trong nhà không có gạo."

"Anh có thể đi nhà hàng ăn mà."

"Tôi sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông chủ đó."

"Ha hả..." Diệp Cô Dung bật cười, "Tôi có thể làm bảo mẫu miễn phí một lần."

"Đừng!:" Anh lập tức cự tuyệt, "Hai ngày này tôi không muốn gặp bất kỳ ai."

"Vậy anh chuẩn bị lên tiêu đề trang đầu của tờ báo thành phố nhé." Diệp Cô Dung vừa bực mình vừa buồn cười.

"Có ý gì vậy?"

"Bởi vì vấn đề tướng mạo mà chết đói trong nhà, chẳng phải là tin lạ hay sao."

"Vậy thì cô là vai nữ chính rồi."

"Nói cho tôi biết địa chỉ của anh, tôi sẽ gửi đồ ăn đến cho anh."

"Chủ ý này không tệ lắm." Nhan Cảnh Thần nói địa chỉ trong điện thoại.

Diệp Cô Dung ngắt điện thoại, đến nhà hàng mua một phần cháo thịt nạc trứng muối gói lại, đón xe đến nơi Nhan Cảnh Thần ở. Cha mẹ cùng với một số bạn già cùng nhau đi du lịch, cô lẻ loi một mình trong ngày nghỉ dài hạn, nhàn rỗi quá nhàn rỗi.

Nhan Cảnh Thần không ngờ cô tự mình tới, rơi vào đường cùng đành phải cho cô vào nhà. Gương mặt anh cũng không đến nỗi như lời nói khoa trương của anh, chỉ là sưng hơn so với hôm qua một chút thôi, miệng thì sưng lên nhiều, xương gò má tím bầm, có thể nhận ra cú đấm của Nhiếp Dịch Phàm là dùng toàn lực.

"Lần này hình tượng của tôi chẳng còn gì trong mắt của cô nữa rồi." Anh than thở.

"Anh quá lo lắng rồi, tôi chưa bao giờ trông mặt mà bắt hình dong cả." Diệp Cô Dung mỉm cười lấy đồ ăn ra cho anh, vừa quan sát bên trong.

Nơi anh ở là khu vực sầm uất, hai buồng một phòng làm việc, thiết bị lắp đặt vô cùng hoàn mỹ, sô pha trong phòng khách mà cam pha socola trên đó rơi lả tả một đống tài liệu, trên chiếc bàn trà thấp thẫm màu đặt một máy tính xách tay, trong chiếc cốc thủy tinh còn ít sữa chưa uống hết. Trong phòng ngủ có một song cửa sổ rất to đặt dưới đất, kéo rèm cửa sổ ra có thể ngắm nhìn được mọi cảnh quan. Điều khiến Diệp Cô Dung ngạc nhiên chính là, trên giường ngủ của anh lại có hai chiếc gối ôm hình con chó đốm thật to, một chiếc cà vạt màu vạng nhạt được ngoắc trên giá áo, mặt trên của chiếc tủ thêu chiếc mỏ đỏ của Vịt donald. Trời ạ, thực sự là quá bị ảnh hưởng của phim hoạt hình, hoàn toàn như không hề liên quan đến con người bên ngoài của anh.

Diệp Cô Dung bật cười.

Nhan Cảnh Thần thu dọn chút tài liệu, ngồi trên ghế sô pha khổ sở ăn cháo, ngẩng lên thấy cô đang phì cười, liền hỏi: 'Cô cười cái gì?"

Diệp Cô Dung bước tới, cười nói: 'Không ngờ anh lại thích Vịt donald."

Nhan Cảnh Thần có chút xấu hổ: 'Tôi không thể thích vịt donald được à?"

Diệp Cô Dung cười thành tiếng: "Đương nhiên có thể. Chúng ta ai cũng đều thích Vịt donald cả."

Nhan Cảnh Thần lườm cô, mỗi lần đút miếng cháo, khóe miệng lại rúm ró lại, Diệp Cô Dung thật sự không nhịn được cười, lấy điện thoại ra nói: "Tôi chụp anh một tấm ảnh nhé?"

Nhan Cảnh Thần mắt lộ sát khí: "Vậy có thể ngày mai cô trở thành tiêu đề trên báo đấy."

Diệp Cô Dung cười ngã vào trong ghế sô pha, tiện tay cầm lấy một tờ tài liệu lên xem, toàn bộ đều là tiếng Anh, cô thở dài: 'Không cần liều mạng như thế chứ?"

Nhan Cảnh Thần chuyển cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ: "Không còn cách nào."

"Mầy ngày này không ra ngoài tiêu khiển à?"

"Công việc thường đến hơn mười giờ tối, làm sao có thời gian chứ?"

"Thật không nhận ra đấy."

"Cô cho rằng tôi là hoa hoa công tử à?'

"Đương nhiên là anh không phải." Diệp Cô Dung cười nói.

"Trên thực tế, lúc tôi hai mươi tuổi từng có chí hướng..." Nhan Cảnh Thần dừng lại, nuốt miếng cháo cuối cùng, rút khăn tay ra lau miệng.

Diệp Cô Dung ngạc nhiên: 'Chí hướng gì?"

Anh ngã vào trong ghế sô pha thở nhẹ ra mỹ mãn, mới chậm rãi nói: "Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu."

Diệp Cô Dung nghe vậy thất bại nhắm mắt lại, lại nghe anh tiếp tục nói: "Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có mệnh tốt như vậy, ngày nào cũng bận rộn như chó nuôi trong nhà, ngay cả thời gian cũng không có."

Diệp Cô Dung sửng sốt, lại vừa giật mình vừa buồn cười, liền ác ý nói: 'Tôi vẫn cho rằng tính dục tính của những người đạo diễn và chó là những sở thích biến thái, không ngờ anh cũng có loại sở thích lạ lùng này."

Nhan Cảnh Thần lập tức ngồi thẳng lên, trừng mắt với cô gầm lên: 'Diệp Cô Dung, rốt cuộc cô tới đây để làm gì?"


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status