Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1236: Khách tới ma cung

/2449


Ở hai bên đại điện là hai hàng khách quý ngồi trong đó có cả nam lẫn nữ. Mọi người ai cũng tươi cười vui vẻ, khí độ trông rất bất phàm.

Chỉ một lúc sau, trong cung điện các vị cung trang nữ tử đã ca múa xong, tất cả cung kính hướng tới chủ tọa trưởng lão thi lễ rồi từ từ thối lui ra khỏi cung điện.

“Hô tiền bối, nhóm thị nữ này của ngươi dường như rất là xuất sắc, hay hơn lần trước nhiều. Xem ra đạo hữu đã bỏ nhiều công sức vào việc bồi dưỡng họ rồi.” Một vị vận áo bào màu lam nho sinh đột nhiên mỉm cười mở miệng nói.

“Hắc hắc, đối với lão phu mà nói không có những sở thích gì khác nhưng mà với nữ sắc thì đặt biệt có hứng thú a.

Nếu ngày nào đó tham ngộ được điều này thì có lẽ tu vi sẽ có đột phá. Dư sư điệt bọn họ nếu như theo lời của lão phu mà nói thì lão phu còn hy vọng bọn họ chuyên tâm vào việc tu luyện, có thể cũng có người tiến giai tới Hóa Thần cảnh giới. Nếu như vạn nhất ngày nào đó ta đây tọa hóa thì Thiên Ma Tông sẽ bị người khác tới trước cửa mà khi dễ.” Mộc Quan lão giả sau khi ho nhẹ một tiếng rồi đột nhiên nói.

“Hô tiền bối nói đi đâu vậy, tu vi của các vị đạo hữu ở Thiên Ma Tông cũng chỉ cách có đột phá Hóa Thần một bước nhỏ mà thôi. Vì vậy việc đột phá Hóa Thần chỉ là việc nay mai. Mà thanh thế của Thiên Ma Tông ngày hôm nay ở nhân giới thì có ai dám tới cửa mà lớn tiếng chứ.” Lam bào nho sinh vẻ mặt cười cười làm lành nói.

“Thật không? Gần đây nhất nghe người ta nói là ở Âm La Tông một trong thập ma đạo tông đã bị xóa tên. Việc này tưởng rằng không xảy ra thể nhưng thực tế đã xảy ra. Phải nói rằng ma tông này đã ở vị thế ma đạo đệ nhất mấy ngàn năm rồi, thanh thế cũng không thua gì bổn tông nhưng lại có kết quả như ngày nay. Giờ làm sao mà bảo trụ được truyền thừa nếu không muốn nói là rớt xuống nhị lưu tông phái rồi.” Mộc Quan lão giả cười lạnh một tiếng.

Lam bào nho sinh cùng với những người khác không khỏi kinh ngạc nhìn nhau. Thật sự không biết Ma cung chủ nhân muốn nói cái gì, trong lúc này không ai dám tiếp lời nữa.

“Ta cũng nghe nói gần đây ở Âm la Tông có tới bảy tám vị Nguyên Anh cấp trưởng lão không hiểu đã bị giết thế nào. Ngay cả Phòng đạo hữu của Âm La Tông cũng không thể may mắn thoát khỏi mà cũng đồng dạng rớt xuống. Ngay cả người nào ra tay đối phó Âm La Tông cũng không có được manh mối gì. Điều này thật có chút cổ quái. Hay là Âm La Tông đã làm tức giận một vị Hóa Thần tiền bối nào đó ?” Một tên cẩm bào đại hán hốt nhiên đem đề tài liên quan tới việc không tìm ra dấu vết là ai mà nói ra. Rồi cười to lên một tiếng sau đó nói tiếp: “Ha ha, lần này chư vị đạo hữu đến đây chỉ sợ hơn phân nửa đều là vì chuyện của Âm La Tông mà đến rồi. Các ngươi có thể yên tâm. Mặc dù là không biết ai ra tay xuất thủ, nhưng tuyệt đối không phải là mấy lão già của Đại Tấn ra tay.”

Nếu không thì làm thế nào ta không biết chút tin tức gì. Có thể là một lão quái vật nào đó đi ngang qua rồi thuận tay làm một cái. Nhưng mà nếu như ra tay thêm một lần nữa mấy người chúng ta cũng không thể chịu ngồi yên đâu.” Hô Khánh Lôi hai mắt tinh quang chợt lóe lên một cái rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Nghe được được lão giả nói như thế các vị tu sĩ khác đang ngồi đều thở nhẹ ra một hơi. Rồi sau đó cũng không bàn tới nữa mà chỉ nói đến những chuyện kỳ văn dị sự ở tu tiên giới mà thôi.

“Đúng rồi, Hô tiền bối. lần trước ngươi nạp thiếp cũng đã qua hai trăm năm rồi. Lần này đây lại mở rộng Ma cung. Không biết những nữ tu này là ai mà có thể lọt vào trong pháp nhãn của tiền bối vậy.” Một vị lục bào phu nhân trông như khoảng ba mươi tuổi đột nhiên khẽ cười rồi nói, trông nàng này cũng có vài phần tư sắc.

Thấy phụ nhân hỏi như vậy, tất cả tu sĩ còn lại đều lộ ra vẻ hứng thú.

Dù sao vị Thái thượng trưỡng lão của Ma tông này mặc dù thích nữ sắc nhưng chân chính làm thị thiếp nữ tu, trong cung này không có được mấy người.

“Lần này nạp thiếp cũng không phải do lão phu nghĩ tới. Ba vị nữ tu này đều là những người thập toàn thập mỹ. Bất kể là nhan sắc hay là tu vi đều xuất sắc giống như nhau. Đặt biệt trong đó có một vị xuất sắc nhất hơn hai người kia một bậc. Lão phu thực hiện việc nạp thiếp lần này cũng chính là vì vị nữ tu này.” Hô Khánh Lôi nghe có người để cập tới việc lần này muốn nạp ba vị thị thiếp nên trên mặt không khỏi lộ ra hài lòng mỉm cười. Dường như đối với ba vị nữ tu này rất là hứng thú.

“Ha ha, nếu như được Hô tiền bối khen ngợi như vậy, không biết trong buổi lễ này có thể cho chúng ta được gặp mặt một chút không.” Một tên đầu đà tóc bạc mặt mũi hung ác nghe vậy chịu không được hỏi.

Những người khác nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy hứng thú, đều muốn gặp mặt được ba vị nữ tu này là như thế nào. Mà lại có thể làm cho vị chủ nhân của ma cung này động tâm vậy?.

“Bọn ta là người tu đạo, tự nhiên không giống như là những tên thường nhân kia phải kiêng kỵ. Giờ mấy vị đạo hữu đã nói vậy thì tự nhiên là được rồi. Để ra nói người kêu bọn lên dâng mấy chén rượu tới các vị đạo hữu đây.” Mộc Quan lão giả mỉm cười miệng vui vẻ đáp ứng ngay.

Lời này vừa nói xong tên đầu đà kia khẽ biến sắc, vội vàng đưa hai tay ra vẻ không dám.

Nhưng Hô Khánh Lôi lại khoát tay chặn lại, phía sau một tên cung trang nữ tử lập tức khom người đi tới trước.

“Đi, đem ba vị tiên tử thỉnh xuất ra đây.” Hô Khánh Lôi ra lệnh như vậy.”

“Dạ, nô tỳ vừa này vừa lên tiếng kính cẩn đáp ứng thì chưa chờ nàng nói xong bỗng nhiên từ bên ngoài điện bay vào một đạo hồng quang. Chợt lóe lên rồi lướt tới vị Mộc Quan lão giả. Dĩ nhiên đây là một đạo truyền âm phù.

Dị sắc trong mắt Hô Khánh Lôi chợt lóe một tay quơ một cái trong hư không lập tức hỏa quang từ lòng bàn tay bay ra lập tức hóa thành một đoàn liệt diễm khi thế mạnh bạo bốc cháy.

“Ồ, thì ra là Phong lão quái và Hướng Lão quỷ tới rồi, hơn nữa còn mang tới thêm vị một khách.”

“Là ai mà có thể làm cho hai lão này coi trọng như vậy chứ?” trên mặt của Hô Khánh Lôi hiện ra vài phần kinh ngạc nhưng rồi tiện hất tay một cái cả đoàn hỏa diễm liền vụt tắt.

“Người tới đây chẳng lẽ là ngoại đảo Phong tiền bối và Tây Linh Sơn Hướng tiền bối sao?” Lam bào nho sinh nghe Hô Khánh Lôi lầm bầm nói ra như vậy bổng nhiên cả kinh hỏi.

Những vị nam nữ tu sĩ còn lại đều nhao nhao biến sắc.

“Ngoài hai người này thì còn ai vô nữa chứ? Nhưng mà nghe khẩu khí của bọn họ hình như còn mang theo tới đây một người ngoài nữa. Lão phu cũng có chút tò mò. Nếu bọn họ đã tới thì lão phu không thể không ra ngoài nghênh đón một chút.” Hô Khánh Lôi cười hắc hắc.

“Ta đây cũng muốn cùng đi bái kiến hai vị tiền bối.” Cẩm bào đại hán vội vàng đứng lên nói.

Những người khác còn lại cũng đồng dạng không dám chậm trễ nói ra như vậy.

Mộc quan lão giả bất động thanh sắc gật đầu lúc này động thân hướng ngoài cửa điện mà đi còn phía sau thì hai hàng tu sĩ cũng theo sát đi ra ngoài.

Lúc này cả tòa Ma Đà Sơn dường như đều bị băng tuyết phong bạo bao lấy chung quanh. Nhưng chính trong đám gió lốc này xuất hiện một tầng áng sáng màu vàng bao bọc phía ngoài bảo vệ cho toàn bộ cung điện bên dưới. Xuyên thấu qua tầng ánh sáng này mặc dù có chút mơ hồ thế những vẫn nhận thấy vẻ đồ sộ trong đó.

Lúc này quầng sáng trên không trung, dừng lại ba đạo nhân ảnh bao gồm hai tên lão giả và một tên thanh niên thần sắc bình thường trôi nổi một chỗ không nhúc nhích.

Thì ra đúng là Hướng Chi Lễ, Phong lão quái cùng với Hàn Lập ba người bọn họ.

“Ma cung này bây giờ được xây lại a, xem ra còn lớn gấp ba lần lúc trước. Xem ra Hô lão ma rất là xem trọng mấy vị thị nữ này. Ha ha, xem ra ma đạo đệ nhất tông Thái thượng trưởng lão vẫn còn rất phong độ a.” Phong lão quái nhìn nhóm quầng sáng dưới cung điện, đột nhiên cười lên ha hả nói:

“Như thế nào, Phong huynh hâm mộ lão ma a. Nếu như chỉ cần ngươi nói một tiếng, Hô lão ma sẽ vì một vị Thái thượng trưởng lão là ngươi mà xây dựng một tòa cung điện mới tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn Ma cung động phủ này.” Hướng Chi Lễ nghe vậy làm như cười mà không cười nói:

“Tốt, công pháp của lão phu chính là cần thanh tĩnh, nếu như thực sự ở nơi này thì một thời gian tâm cảnh chắc chắn sẽ lùi một bước.” Phong lão quái thở dài một hơi vội vàng lắc đầu.

Hướng Chi Lễ cười một tiếng rồi cũng không nói gì thêm nữa. Bởi vì lúc này từ cung điện bên dưới bay ra một nhóm tu sĩ hướng tới bọn họ mà bay thẳng tới.

Trên đường đi mặc dù Hàn Lập rất ít nói chuyện, còn giờ phút này thì lại ngưng thần liếc mắt nhìn qua một cái liền nhận ra ngay người cần đầu đó chính là Hóa Thần kỳ Mộc Quan lão giả, ánh mắt của hắn còn liếc thấy phía sau người này còn có thêm vài vị tu sĩ nữa trên mặt không khỏi kinh ngạc la lên.

“Như thế nào a, Hàn sư đệ thấy người quen sao!.” Hướng Chi Lễ xoay đầu lại, có chút kinh ngạc.

“Có một người, đã từng gặp qua một lần!.” Hàn Lập liền lập tức thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói.

"Thì ra là thế!" Hướng Chi Lễ từ chối cho ý kiến gật đầu.

Lúc này Mộc Quan lão giả bay tới tầng ánh sáng, hai tay kết quyết trong miệng lẩm bẩm.

Sau đó tầng ánh sáng trước mặt ba người của Hàn Lập linh quang chợt lóe, rồi tự động tách ra tạo thành một vết nứt.

Hướng Chi Lễ cùng với Phong lão quái không có khách khí, lập tức bắn nhanh mà vào còn Hàn Lập sau một chút do dự rồi cũng đồng dạng hóa thành một đạo thanh hồng đi theo vào.

Tầng ánh sáng màu vàng cũng liền lập tức khép lại như cũ.

Một lúc sau, độn quang chớp tắt ba người hiện ra trước mặt đoàn người Mộc Quan lão giả.

"Hướng huynh, Phong đạo hữu, các ngươi lần này hình như đã tới chậm một chút. Ta nhận được tin tức là các ngươi đã sớm lên đường nhưng sao giờ này các ngươi mới tới . Chẳng lẽ trên đường gặp phải chuyện gì sao? Hô Khánh Lôi gặp được hai người Hướng Chi Lễ, mỉm cười rồi sau đó lập tức lười biếng hỏi.

“Hô huynh suy đoán thật đúng! Trên đường đi hai người lão phu gặp phải chút chuyện nên phải trì hoãn một chút. Nhưng chuyện này sau hãy nói, giờ trước ta muốn giới thiệu với Hô đạo hữu một vị đạo hữu. Vị Hàn đạo hữu này cũng đã gia nhập hàng ngũ chúng ta cũng đã trở thành một người tồn tại như chúng ta.” Hướng Chi Lễ cười ha hả một tiếng rồi đưa tay chỉ tới Hàn Lập mở miệng giới thiệu một chút.

Lúc này từ đám tu sĩ đứng phía sau Mộc Quan lão giả có một vị khi thấy rõ Hàn Lập liền lộ ra vẻ giật mình.

“Gia nhập vào nhóm chúng ta? Mộc Quan lão giả vừa nghe lời nói này có chút động dung, nguyên bản hai mắt hơi khép lại giờ mở ra hoàn toàn nhìn thẳng tới Hàn Lập dò xét mà không nói gì cả.

“Tại hạ Hàn Lập, ra mắt Hô huynh!.” Thần sắc của Hàn Lập bình tỉnh, hai tay ôm quyền thi lễ. Vừa thể hiện không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, tỏ vẻ chỉ là ngang hàng tương giao với nhau.

Biểu hiện này liền làm cho đám người của lam bào nho sinh mở hai mắt mở to, còn miệng thì mím chặt lại.

“Khẩu khí lớn thật! Hướng lão huynh, Phong lão quái các ngươi là lão già hồ đồ hay sao chứ. Đây chỉ là một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ mà thôi, làm gì có tư cách mà tham gia vào nhóm của chúng ta?.” Hô Khánh Lôi sắc mặt trầm xuống không chút khách khí hỏi lại.

“Hắc hắc, Hướng mỗ làm vậy là có lý do của mình.” Sắc mặt của Hướng Chi Lễ không chút thay đổi chỉ cười khẽ một tiếng rồi sau đó không nói to thành tiếng mà chỉ mấp máy môi mà thôi.

Dĩ nhiên hắn đang sử dụng cách truyền âm.

Trên mặt của Hô Khánh Lôi bắt đầu có chút thay đổi. Mới đầu thì có chút âm trầm nhưng sau khi nghe xong vài câu thì trong mắt lộ ra kỳ quang. Đầu tiên là giật mình, tiếp theo là hưng phấn và sau đó thì liên tục gật đầu.


/2449

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status