Hàn Lập nhìn cảnh tượng quỷ dị phía trước, sâu trong mắt chợt lóe mâu quang, nhìn kỹ về phía hai đạo nhân ảnh đang bị mười mấy ngân sắc ma thú bao vây.
Một gã đại hán Ma tộc phảng phất như tháp sắt, cùng với một lão giả Ma tộc hai má khắc lam sắc ma văn.
Cả hai đều có tu vi Luyện Hư Hậu Kì!
Giờ phút này cả người đại hán Ma tộc quay cuồng ma khí, hai tay huy động một cây cự côn màu đen, ẩn ước có tiếng sấm nổ mạnh.
Cự côn vung lên, từng đạo hắc khí từ đó cuồn cuộn tuôn ra, đem hơn phân nửa ngân thú chắn bên ngoài.
Mà lão giả Ma tộc kia thì có đôi mắt xanh hình tam giác, lấy ra một cái bát tròn màu đen, từ đó không ngừng tuôn ra vô số hư ảnh quai điểu to lớn.
Những hư ảnh này vừa lao tới gần ngân thú, lập tức hóa thành từng đoàn hôi quang nổ tung, mạnh mẽ bức lui ngân thú về phía sau.
Bất quá, vô luận hắc khí do cự côn biến thành, hay hư ảnh quái điểu tự bạo thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản ngân sắc ma thú, không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho chúng.
Những ma thú này cả người cứng không dưới pháp bảo bình thường, sau khi bị đánh lui, vẫn không thèm để ý, lần nữa phóng lên.
Cứ như thế, chờ khi pháp lực trong cơ thể hai gã Ma tộc này hao hết, hiển nhiên cũng chính là lúc hai gã này phải chết.
Thi thể ma thú đầu mọc quái sừng năm màu ở bên cạnh, từ khí tức cường đại lưu lại thì xem ra hẳn là Thú Vương mà hắn đang tìm kiếm.
Không ngờ đã bị giết chết! Chẳng lẽ là do hai gã Ma tộc này làm sao? Hai kẻ này ngay cả khi pháp lực không tệ, nhưng sao có thể làm được việc này?
Hàn Lập ngay cả khi tâm tư linh mẫn, nhưng thấy cảnh này vẫn có chút nghi hoặc.
Bất quá Thú Vương đã chết, nhưng đám ma thú này vẫn không hoàn toàn tan rã, đây là điều nằm ngoài dự đoán.
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, không khỏi tự định giá suy nghĩ xem tiếp theo nên tìm thế nào.
Những lục sắc ma thú phía trước dường như biết Hàn Lập không dẽ trêu vào, chỉ che chắn phía đối diện, không giống như ma thú bình thường không sợ chết lao vào.
Chúng và Hàn Lập trong lúc này tạm thời duy trì cục diện giằng co.
Ngay khi Hàn Lập còn đang có chút do dự, đại hán Ma tộc bị vây công ở phía xa, đột nhiên lớn tiếng nói với đồng bạn:
“Ô lão, không thể giằng co được nữa, Khu Thú Hương gần hết tác dụng rồi, phải lập tức rời khỏi đây. Ta liều mạng tổn thất nguyên khí cuốn lấy đám súc sinh này, ngươi mau làm pháp truyền tống chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, đại hán Ma tộc lập tức gầm lên giận dữ, khí tức phút chốc trở nên vô cùng cuồng bạo, mật độ côn ảnh trong tay so với lúc trước dày đặc gấp mấy lần, đánh về phía lão giả Ma tộc, đem ngân thú bức ra phía ngoài.
“Được, Thiết đạo hữu cẩn thận một chút…”
Lão giả Ma tộc nghe vậy, không suy nghĩ thêm, đáp ứng một tiếng, bàn tay vừa lật, viên bát biến mất không thấy, thay vào đó là vô số viên tinh thạch đen thui trong suốt, đột nhiên ném ra trước người, miệng nói lầm bầm.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Tinh thạch quay tròn, phun ra vô số hắc sắc quang ti, đan xen vào nhau, hình thành một pháp trận màu đen rộng một trượng.
Ầm một tiếng!
Pháp trận màu đen chậm rãi chuyển động trên không trung, bộ dáng đang được khởi động.
“Tốt rồi, mau đi thôi!”
Lão giả Ma tộc vội gọi đại hán một tiếng, thân hình thoáng cái, không chút do dự phóng về phía pháp trận.
Đại hán Ma tộc bên kia thấy cảnh này, đột nhiên cầm cự côn đánh mạnh vài cái, mạnh mẽ bức lui vài con ngân thú gần đó, tiếp theo hóa thành một cổ khí đen phóng về phía pháp trận.
Hiển nhiên hai người muốn mượn lực pháp trận để chạy trốn từ trong đàn thú.
Nhưng mắt thấy hai gã Ma tộc gần đạt được kế hoạch, thì dị biến nổi lên!
Trên bầu trời pháp trận ba động, một con ngân thú quỷ dị hiện lên, há miệng phun ra một đạo ngân sắc quang trụ, chợt lóe liền đánh vào giữa pháp trận.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra!
Pháp trận màu đen không ngừng co giãn quang mang, tiếp theo nổ tung, ba động cuồng bạo quét ra bốn phương tám hướng.
Cảnh này khiến hai gã Ma tộc đang lao tới nhất thời trong long mát lạnh, thân hình dừng lại, đứng tại chỗ như tượng băng.
Nhưng đám ngân thú thì không vì vậy mà trì hoãn, ngược lại lần nữa lao lên, vây hai người vào giữa.
Cơ hồ cùng lúc đó, vòng tròn mờ ảo do khói xanh biến thành cũng vang lên một tiếng nhỏ, chợt lóe liền biến mất.
Đám ma thú đang đứng bên ngoài, nhất thời cùng rống lên một tiếng, như thủy triều tuôn về phía hai gã Ma tộc.
Trong phút chốc, hai gã Ma tộc kinh sợ hét lên từ trong đàn thú, tiếng nổ và tiếng rống đồng thời vang lên.
Hiển nhiên hai gã Ma tộc nọ gần như lâm vào tuyệt cảnh, không tiếc pháp lực và nguyên khí giữ mạng.
Hàn Lập từ xa nhìn thấy tất cả cảnh này, ánh mắt sau khí có chút chớp động đột nhiên tay bắt quyết, ngoài thân sau khi chớp động kim quang, trên người sinh ra một lớp vảy đen, đồng thời một cỗ ma khí cường đại từ trên người phát ra, hóa thành một cổ linh áp cực kì đáng sợ đè thẳng về phía ma thú đối diện.
Đám lục thú chặn đường bị cự áp đè lên, phát ra tiếng gầm nhẹ, theo bản năng lien tiếp thối lui về phía sau, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Lập dần dần nổi lên hung quang.
“Không biết là vị tiền bối nào đang ở đây, hai người chúng ta là hộ pháp Huyết Nha Thành, mong rằng tiền bối ra tay cứu giúp, sau này nhất định trọng tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
“Vãn bối là con trai duy nhất của U Nha Tộc trưởng, tiền bối nếu đồng ý cứu giúp, bổn tộc đồng dạng sẽ không quên ơn của tiền bối.”
Hàn Lập vừa mới kích thích Thương Ma Châu mới tạo ra thanh thế như vậy, hai gã Ma tộc bên kia lập tức phát hiện ra Hàn Lập, nhất thời như nắm được ngọn cây cứu mạng, lớn tiếng hét lên.
Hàn Lập thấy cảnh này, mỉm cười, ánh mắt sau khi đảo qua đám lục thú chặn đường phía trước, đột nhiên cất bước tiến lên.
Chỉ thấy hơi mơ hồ, một đạo nhân ảnh liền xuất hiện trên bầu trời lục thú.
Lục thú thấy cảnh này, rốt cuộc không lui về phía sau nữa, ngược lãi rống lên, tất cả lông sau lưng dựng đứng, hóa thành vô số lục mang bắn về phía nhân ảnh trên không trung.
“Có chút ý tứ!”
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, hai tay nắm lại thành quyền, nhất thời một tầng hắc quang hiện lên trên lưng, tiếp theo hóa thành vô số quyền ảnh màu đen đánh xuống phía dưới.
Lục mang ngay cả khi số lượng kinh người, nhưng sao có thể địch lại công kích do Phạm Thánh Chân Ma Công biến thành.
Bị uy lực khủng bố của quyền ảnh đánh lên, tất cả lục mang đều nổ tung.
Tiếp theo mấy trăm lục thú tức thì bị quyền ảnh đánh thành thịt vụn, mà bản thân Hàn Lập thì thoáng cái, lần nữa chợt lóe biến mất.
Sauk hi thi triển độn thuật quỷ dị, chỉ vài lần chớp động, Hàn Lập liền xuất hiện phía trên đại hán và lão giả Ma tộc, chắp tay lạnh lung nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy lúc này, hai gã Ma tộc đang dựa lưng vào nhau, liều mạng thúc dục ma công và bảo vật để chống đỡ đám ma thú đông như tre già măng mọc.
Đám ma thú bình thường thì còn đỡ, cho dù có chút ma pháp cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho bọn họ, nhưng lục thú và mười mấy con ngân thú ban đầu lại khiến cả hai phải toàn lực ngăn cản, dường như tùy thời đều có thể bị đàn thú hoàn toàn bao phủ.
“Cứu các ngươi cũng được, nhưng sau đó phải giúp ta làm một việc.” Hàn Lập không chút hoang mang, thản nhiên nói.
“Được, chỉ cần tiền bối đồng ý cứu hai người chúng ta, tính mạng hai người vãn bối liền xem như của tiền bối.” Đại hán Ma tộc nghe thế, không chút suy nghĩ vội hét lên.
Mà chỉ một lát, một con ngân thú đã đột phá phòng ngự ma công bên ngoài, hung hăng trảo mấy cái thật sâu trên đầu vai hắn, cơ hồ thấy được cả xương trắng.
Lão giả Ma tộc hiển nhiên cũng liên tục đáp ứng.
Hàn Lập sau khi nghe xong, cười hắc hắc, sau lưng phát ra tiếng sấm, một đôi cánh trong suốt hiện ra, vỗ một cái liền có vô số lôi cầu trắng xanh hiện ra.
Nhưng bản thân Hàn Lập lại bắt quyết, cả người và lôi cầu lần nữa biến mất trong hư không.
Hai gã Ma tộc bên dưới chỉ nghe khắp nơi vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên động đía, vô số đạo ngân hồ từ không trung hiện lên đan xen vào nhau, trong nháy mắt ngưng kết thành một điện võng che cả trời, hung hăng đè xuống.
Trong phút chốc, từng đạo điện hồ đánh lên đám ma thú, tiếp theo nổ tung, từng đoàn lôi hỏa trong nháy mắt ngưng kết lại, rồi tiếp theo phóng ra.
Hư không bên dưới phút chốc giống như biển lôi điện.
Nhưng khó tin chính là, đại hán và lão giả Ma tộc lại bình yên vô sự trong lôi quang, không hề có bất cứ điện hồ gì thương tổn đến cả hai, ngược lại tạo thành một lớp điện rậm rạp, bảo vệ cả hai nghiêm ngặt bên trong. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện "
Về phần những ma thú khác, dưới công kích điên cuống của lôi điện, hơn phân nửa ma thú lập tức biến thành tro bụi. Sauk hi điện quang thu lại, một phần cao giai ma thú chỉ bị thương tổn, nhưng toàn thân lại đen thui, mười phần chỉ còn lại hai phần ba thôi.
Mà đám ma thú còn sót lại, sau khi trải qua một phen bị sét đánh, cũng không còn dám hung hăng, đều gọi nhau quay đầu bỏ chạy.
“Tiền bối, mau giết những Ngân Cảnh Thú kia, chỉ cần giết sạch đám cao giai ma thú đó, lúc này thú triều lập tức sẽ tan rã, hơn nữa trong vòng trăm năm cũng thể nào sinh ra Thú Vương.” Đại hán Ma tộc thấy cảnh này, hiển nhiên vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì, vội vàng cung kính nói với Hàn Lập.
“Ngân Cảnh Thú?”
Hàn Lập nghe vậy, hai mắt híp lại, thần niệm tập trung vào mười mấy con ngân thú bị thương đang chạy cách đó hơn trăm trượng.
Ma thú mà đại hán Ma tộc nói, hiển nhiên chính là những cao giai ma thú này.
Đám ngân thú đó, mỗi con đều có thực lực Luyện Hư Sơ Kì, hơn nữa mới vừa rồi bị sét đánh vẫn giữ được mạng, nếu muốn giết tất cả thì phải ra tay lần nữa.
Tâm niệm Hàn Lập thoáng chuyển, bàn tay bắt quyết lần nữa hành động.
Chỉ nghe “Phốc Xuy” một tiếng, kim quang sau lưng chợt lóe, một pháp tướng ba đầu sáu tay hiện lên.
Pháp tướng vừa hiện thân, liền đón gió cuồng trướng gấp mấy lần, biến cao hơn mười trượng, sáu con mắt đồng thời mở ra.
Một gã đại hán Ma tộc phảng phất như tháp sắt, cùng với một lão giả Ma tộc hai má khắc lam sắc ma văn.
Cả hai đều có tu vi Luyện Hư Hậu Kì!
Giờ phút này cả người đại hán Ma tộc quay cuồng ma khí, hai tay huy động một cây cự côn màu đen, ẩn ước có tiếng sấm nổ mạnh.
Cự côn vung lên, từng đạo hắc khí từ đó cuồn cuộn tuôn ra, đem hơn phân nửa ngân thú chắn bên ngoài.
Mà lão giả Ma tộc kia thì có đôi mắt xanh hình tam giác, lấy ra một cái bát tròn màu đen, từ đó không ngừng tuôn ra vô số hư ảnh quai điểu to lớn.
Những hư ảnh này vừa lao tới gần ngân thú, lập tức hóa thành từng đoàn hôi quang nổ tung, mạnh mẽ bức lui ngân thú về phía sau.
Bất quá, vô luận hắc khí do cự côn biến thành, hay hư ảnh quái điểu tự bạo thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản ngân sắc ma thú, không thể tạo thành thương tổn quá lớn cho chúng.
Những ma thú này cả người cứng không dưới pháp bảo bình thường, sau khi bị đánh lui, vẫn không thèm để ý, lần nữa phóng lên.
Cứ như thế, chờ khi pháp lực trong cơ thể hai gã Ma tộc này hao hết, hiển nhiên cũng chính là lúc hai gã này phải chết.
Thi thể ma thú đầu mọc quái sừng năm màu ở bên cạnh, từ khí tức cường đại lưu lại thì xem ra hẳn là Thú Vương mà hắn đang tìm kiếm.
Không ngờ đã bị giết chết! Chẳng lẽ là do hai gã Ma tộc này làm sao? Hai kẻ này ngay cả khi pháp lực không tệ, nhưng sao có thể làm được việc này?
Hàn Lập ngay cả khi tâm tư linh mẫn, nhưng thấy cảnh này vẫn có chút nghi hoặc.
Bất quá Thú Vương đã chết, nhưng đám ma thú này vẫn không hoàn toàn tan rã, đây là điều nằm ngoài dự đoán.
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, không khỏi tự định giá suy nghĩ xem tiếp theo nên tìm thế nào.
Những lục sắc ma thú phía trước dường như biết Hàn Lập không dẽ trêu vào, chỉ che chắn phía đối diện, không giống như ma thú bình thường không sợ chết lao vào.
Chúng và Hàn Lập trong lúc này tạm thời duy trì cục diện giằng co.
Ngay khi Hàn Lập còn đang có chút do dự, đại hán Ma tộc bị vây công ở phía xa, đột nhiên lớn tiếng nói với đồng bạn:
“Ô lão, không thể giằng co được nữa, Khu Thú Hương gần hết tác dụng rồi, phải lập tức rời khỏi đây. Ta liều mạng tổn thất nguyên khí cuốn lấy đám súc sinh này, ngươi mau làm pháp truyền tống chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, đại hán Ma tộc lập tức gầm lên giận dữ, khí tức phút chốc trở nên vô cùng cuồng bạo, mật độ côn ảnh trong tay so với lúc trước dày đặc gấp mấy lần, đánh về phía lão giả Ma tộc, đem ngân thú bức ra phía ngoài.
“Được, Thiết đạo hữu cẩn thận một chút…”
Lão giả Ma tộc nghe vậy, không suy nghĩ thêm, đáp ứng một tiếng, bàn tay vừa lật, viên bát biến mất không thấy, thay vào đó là vô số viên tinh thạch đen thui trong suốt, đột nhiên ném ra trước người, miệng nói lầm bầm.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Tinh thạch quay tròn, phun ra vô số hắc sắc quang ti, đan xen vào nhau, hình thành một pháp trận màu đen rộng một trượng.
Ầm một tiếng!
Pháp trận màu đen chậm rãi chuyển động trên không trung, bộ dáng đang được khởi động.
“Tốt rồi, mau đi thôi!”
Lão giả Ma tộc vội gọi đại hán một tiếng, thân hình thoáng cái, không chút do dự phóng về phía pháp trận.
Đại hán Ma tộc bên kia thấy cảnh này, đột nhiên cầm cự côn đánh mạnh vài cái, mạnh mẽ bức lui vài con ngân thú gần đó, tiếp theo hóa thành một cổ khí đen phóng về phía pháp trận.
Hiển nhiên hai người muốn mượn lực pháp trận để chạy trốn từ trong đàn thú.
Nhưng mắt thấy hai gã Ma tộc gần đạt được kế hoạch, thì dị biến nổi lên!
Trên bầu trời pháp trận ba động, một con ngân thú quỷ dị hiện lên, há miệng phun ra một đạo ngân sắc quang trụ, chợt lóe liền đánh vào giữa pháp trận.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra!
Pháp trận màu đen không ngừng co giãn quang mang, tiếp theo nổ tung, ba động cuồng bạo quét ra bốn phương tám hướng.
Cảnh này khiến hai gã Ma tộc đang lao tới nhất thời trong long mát lạnh, thân hình dừng lại, đứng tại chỗ như tượng băng.
Nhưng đám ngân thú thì không vì vậy mà trì hoãn, ngược lại lần nữa lao lên, vây hai người vào giữa.
Cơ hồ cùng lúc đó, vòng tròn mờ ảo do khói xanh biến thành cũng vang lên một tiếng nhỏ, chợt lóe liền biến mất.
Đám ma thú đang đứng bên ngoài, nhất thời cùng rống lên một tiếng, như thủy triều tuôn về phía hai gã Ma tộc.
Trong phút chốc, hai gã Ma tộc kinh sợ hét lên từ trong đàn thú, tiếng nổ và tiếng rống đồng thời vang lên.
Hiển nhiên hai gã Ma tộc nọ gần như lâm vào tuyệt cảnh, không tiếc pháp lực và nguyên khí giữ mạng.
Hàn Lập từ xa nhìn thấy tất cả cảnh này, ánh mắt sau khí có chút chớp động đột nhiên tay bắt quyết, ngoài thân sau khi chớp động kim quang, trên người sinh ra một lớp vảy đen, đồng thời một cỗ ma khí cường đại từ trên người phát ra, hóa thành một cổ linh áp cực kì đáng sợ đè thẳng về phía ma thú đối diện.
Đám lục thú chặn đường bị cự áp đè lên, phát ra tiếng gầm nhẹ, theo bản năng lien tiếp thối lui về phía sau, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Lập dần dần nổi lên hung quang.
“Không biết là vị tiền bối nào đang ở đây, hai người chúng ta là hộ pháp Huyết Nha Thành, mong rằng tiền bối ra tay cứu giúp, sau này nhất định trọng tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
“Vãn bối là con trai duy nhất của U Nha Tộc trưởng, tiền bối nếu đồng ý cứu giúp, bổn tộc đồng dạng sẽ không quên ơn của tiền bối.”
Hàn Lập vừa mới kích thích Thương Ma Châu mới tạo ra thanh thế như vậy, hai gã Ma tộc bên kia lập tức phát hiện ra Hàn Lập, nhất thời như nắm được ngọn cây cứu mạng, lớn tiếng hét lên.
Hàn Lập thấy cảnh này, mỉm cười, ánh mắt sau khi đảo qua đám lục thú chặn đường phía trước, đột nhiên cất bước tiến lên.
Chỉ thấy hơi mơ hồ, một đạo nhân ảnh liền xuất hiện trên bầu trời lục thú.
Lục thú thấy cảnh này, rốt cuộc không lui về phía sau nữa, ngược lãi rống lên, tất cả lông sau lưng dựng đứng, hóa thành vô số lục mang bắn về phía nhân ảnh trên không trung.
“Có chút ý tứ!”
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, hai tay nắm lại thành quyền, nhất thời một tầng hắc quang hiện lên trên lưng, tiếp theo hóa thành vô số quyền ảnh màu đen đánh xuống phía dưới.
Lục mang ngay cả khi số lượng kinh người, nhưng sao có thể địch lại công kích do Phạm Thánh Chân Ma Công biến thành.
Bị uy lực khủng bố của quyền ảnh đánh lên, tất cả lục mang đều nổ tung.
Tiếp theo mấy trăm lục thú tức thì bị quyền ảnh đánh thành thịt vụn, mà bản thân Hàn Lập thì thoáng cái, lần nữa chợt lóe biến mất.
Sauk hi thi triển độn thuật quỷ dị, chỉ vài lần chớp động, Hàn Lập liền xuất hiện phía trên đại hán và lão giả Ma tộc, chắp tay lạnh lung nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy lúc này, hai gã Ma tộc đang dựa lưng vào nhau, liều mạng thúc dục ma công và bảo vật để chống đỡ đám ma thú đông như tre già măng mọc.
Đám ma thú bình thường thì còn đỡ, cho dù có chút ma pháp cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho bọn họ, nhưng lục thú và mười mấy con ngân thú ban đầu lại khiến cả hai phải toàn lực ngăn cản, dường như tùy thời đều có thể bị đàn thú hoàn toàn bao phủ.
“Cứu các ngươi cũng được, nhưng sau đó phải giúp ta làm một việc.” Hàn Lập không chút hoang mang, thản nhiên nói.
“Được, chỉ cần tiền bối đồng ý cứu hai người chúng ta, tính mạng hai người vãn bối liền xem như của tiền bối.” Đại hán Ma tộc nghe thế, không chút suy nghĩ vội hét lên.
Mà chỉ một lát, một con ngân thú đã đột phá phòng ngự ma công bên ngoài, hung hăng trảo mấy cái thật sâu trên đầu vai hắn, cơ hồ thấy được cả xương trắng.
Lão giả Ma tộc hiển nhiên cũng liên tục đáp ứng.
Hàn Lập sau khi nghe xong, cười hắc hắc, sau lưng phát ra tiếng sấm, một đôi cánh trong suốt hiện ra, vỗ một cái liền có vô số lôi cầu trắng xanh hiện ra.
Nhưng bản thân Hàn Lập lại bắt quyết, cả người và lôi cầu lần nữa biến mất trong hư không.
Hai gã Ma tộc bên dưới chỉ nghe khắp nơi vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên động đía, vô số đạo ngân hồ từ không trung hiện lên đan xen vào nhau, trong nháy mắt ngưng kết thành một điện võng che cả trời, hung hăng đè xuống.
Trong phút chốc, từng đạo điện hồ đánh lên đám ma thú, tiếp theo nổ tung, từng đoàn lôi hỏa trong nháy mắt ngưng kết lại, rồi tiếp theo phóng ra.
Hư không bên dưới phút chốc giống như biển lôi điện.
Nhưng khó tin chính là, đại hán và lão giả Ma tộc lại bình yên vô sự trong lôi quang, không hề có bất cứ điện hồ gì thương tổn đến cả hai, ngược lại tạo thành một lớp điện rậm rạp, bảo vệ cả hai nghiêm ngặt bên trong. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện "
Về phần những ma thú khác, dưới công kích điên cuống của lôi điện, hơn phân nửa ma thú lập tức biến thành tro bụi. Sauk hi điện quang thu lại, một phần cao giai ma thú chỉ bị thương tổn, nhưng toàn thân lại đen thui, mười phần chỉ còn lại hai phần ba thôi.
Mà đám ma thú còn sót lại, sau khi trải qua một phen bị sét đánh, cũng không còn dám hung hăng, đều gọi nhau quay đầu bỏ chạy.
“Tiền bối, mau giết những Ngân Cảnh Thú kia, chỉ cần giết sạch đám cao giai ma thú đó, lúc này thú triều lập tức sẽ tan rã, hơn nữa trong vòng trăm năm cũng thể nào sinh ra Thú Vương.” Đại hán Ma tộc thấy cảnh này, hiển nhiên vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì, vội vàng cung kính nói với Hàn Lập.
“Ngân Cảnh Thú?”
Hàn Lập nghe vậy, hai mắt híp lại, thần niệm tập trung vào mười mấy con ngân thú bị thương đang chạy cách đó hơn trăm trượng.
Ma thú mà đại hán Ma tộc nói, hiển nhiên chính là những cao giai ma thú này.
Đám ngân thú đó, mỗi con đều có thực lực Luyện Hư Sơ Kì, hơn nữa mới vừa rồi bị sét đánh vẫn giữ được mạng, nếu muốn giết tất cả thì phải ra tay lần nữa.
Tâm niệm Hàn Lập thoáng chuyển, bàn tay bắt quyết lần nữa hành động.
Chỉ nghe “Phốc Xuy” một tiếng, kim quang sau lưng chợt lóe, một pháp tướng ba đầu sáu tay hiện lên.
Pháp tướng vừa hiện thân, liền đón gió cuồng trướng gấp mấy lần, biến cao hơn mười trượng, sáu con mắt đồng thời mở ra.
/2449
|