"Đây hẳn là Thiết Sa lĩnh, thoạt nhìn quả có phần đặc biệt, ma khí nồng đậm hơn nhiều so với các nơi khác, nơi đây e rằng sinh ra không ít ma thú." Hàn Lập đứng trước mũi phi chu, đăm chiêu nhìn sơn lĩnh xa xa, tự nói.
"Thanh Dực tộc vốn am hiểu Khu thú thuật, Thiết Sa lĩnh này chính là một trong những vùng đất bọn họ trú ngụ, có thể nói cũng chính là nơi cung cấp không ngừng ma thú cho Thanh Dực tộc. Nếu không, người của tộc này, vốn không tính là nhiều, làm sao có thể nắm trong tay khu vực lớn như vậy." Vũ y thiếu nữ, đứng sau lưng Hàn Lập, tiếp lời.
"Khu thú thuật? Người của Thanh Dực tộc mượn dùng ngoại lực như thế, tu vi thần thông của bản thân hẳn có chỗ kém cạnh nhất định." Hàn Lập cười khẽ trả lời.
"Khả năng là hạng bình thường trong Thanh Dực tộc sẽ như thế. Nhưng những người chúng ta quan tâm lại thuộc nhóm hạch tâm ưu tú e rằng sẽ không có nhược điểm như vậy. Dù sao thì Thanh Loan huyết mạch cũng không phải là hữu danh vô thực (có tiếng không có miếng)." Vũ y thiếu nữ nghe vậy thì phần nào lộ vẻ ngưng trọng.
"Chúng ta nếu đã tính chuyện đối phó với cả hóa thân của Thánh tổ, thì những người hạch tâm của Thanh Dực tộc cũng chẳng cần phải coi trọng bao nhiêu. Tuy vậy, cách thức cư ngụ của Thanh Dực tộc có chút phiền phức, sống quần tụ thành các trại, muốn từ đấy tìm ra mục tiêu thích hợp e phải phí chút tay chân." Hàn Lập không thèm để ý nói.
"Chính xác như thế. Vấn đề là chúng ta không thể lưu lại nơi này quá lâu, nhiều lắm cũng chỉ là một tháng mà thôi. Nếu không sẽ trễ hẹn tụ họp." Vũ y thiếu nữ ra vẻ khó xử.
"Chỉ cần vận khí không quá tệ, một tháng thời gian hẳn là cũng đủ. Huống hồ tiên tử chẳng phải có pháp khí cảm ứng đặc chế hay sao, chỉ cần tiếp cận mục tiêu trong mười dặm là có thể cảm ứng được mà." Hàn Lập nói nhàn nhạt.
"Nói vậy cũng đúng, nhưng mà những người hạch tâm của Thanh Dực tộc chắc chắn sẽ được bảo vệ nghiêm mật, sợ rằng muốn tiếp cận cũng không dễ. Nếu gặp phải những trại loại lớn, chúng ta dù có mạo hiểm lẻn vào cũng khó nói trước kết quả sẽ ra sao." Vũ y thiếu nữ xem ra đã suy nghĩ qua chuyện này, cười khổ trả lời.
"Chỉ cần vận khí không quá đen đủi, xui xẻo mà đụng đầu vào nơi trấn thủ của vị Lăng Nguyên thánh tổ kia, ngươi và ta đột nhập vào mấy trại hẳn là không thành vấn đề." Hàn Lập nhẹ nhàng khẳng định.
"Hy vọng là như vậy. Đáng tiếc không biết vị Lăng Nguyên thánh tổ hóa thân kia ở chổ nào, nếu không chỉ cần tránh ra xa xa, tính mạo hiểm liền giảm thiểu tối đa." Vũ y thiếu nữ tiếc rẻ nói.
"Hàn mỗ cũng hy vọng không phải kinh động vị thánh tổ hóa thân này, nhưng sự việc sẽ như thế nào chỉ có thể trông vào thiên ý mà thôi. Nếu chúng ta đã muốn chỗ tốt, thì chút phiêu lưu mạo hiểm đành phải chấp nhận. Dù gì đi nữa, trên đời này cũng không có chuyện ăn cỗ miễn phí." Hàn Lạp đồng ý nói.
"Ha hả... nếu chỉ có một mình tiểu muội, hiển nhiên phải có phần lo ngại. Nhưng đã có Hàn huynh tương trợ, tin rằng sẽ vô sự. Chúng ta hãy tiến vào Thiết Sa lĩnh đi! Một khi vào trong, ắt sẽ không thể sử dụng kiện ma khí phi hành này, ngươi và ta chỉ có thể ẩn nặc xâm nhập mà thôi." Vũ y thiếu nữ cười khúc khích, nịnh nịnh Hàn Lập, rồi hướng sơn mạch xa xa, chỉ tay nói.
"Hiển nhiên." Hàn Lập gật đầu, không có ý kiến gì khác, hành động trước, lập tức rời khỏi phi chu.
Vũ y thiếu nữ liền bấm niệm thần chú. Trong nháy mắt, phi chu dưới chân tỏa hắc quang, nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ bàn tay, vút vào trong tay thiếu nữ.
Hai người lại thương lượng vài câu với nhau, rồi hóa thành hai đạo cầu vồng bay vào sơn mạch kia. Phút chốc, cả hai đã biến mất vào trong sơn lĩnh.
Năm ngày sau, Hàn Lập đang bay xuyên qua một hẻm núi, hai bên vách đá dựng đứng. Độn quang mơ mơ hồ hồ, mau lẹ phi thường, mỗi lần chớp động là vút đi vài chục trượng. Gần đó, không hề thấy bóng dáng của Vũ y thiếu nữ. Hiển nhiên hai người sau khi vào sơn lĩnh liền tự phân ra hành động một mình.
Chẳng bao lâu, Hàn Lập đã có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của lối ra, ngay lúc hắn định bay vèo ra thì bỗng nhiên từ trong mấy thạch động, ở hai bên vách đá, truyền ra mấy tiếng chim hót chói tai. Tiếp theo, hơn mười con ma cầm to lớn, cả người xanh biếc, bay vụt ra, thẳng đến Hàn Lập, hung hăng bổ nhào xuống. Mấy con ma cầm này giang rộng hai cánh, lớn chừng năm sáu trượng, từng cặp mắt vàng sẫm chớp nháy dáng vẻ dữ tợn, nhìn giống những con kên kên cực lớn.
Trong độn quang, Hàn Lập không chút biến sắc. Hắn nhấc tay, năm ngón xỉa tới. Tức thì,...
"Xuy xuy" thanh âm bạo phát, năm đạo hắc ti từ mấy đầu ngón tay bắn vụt ra, hướng bầy ma cầm, lóe lên biến mất.
Hơn mười con ma cầm lập tức kêu la thảm thiết, thân hình liền hóa ra một mảnh máu thịt rơi xuống như mưa. Trong khi đó, thanh sắc độn quang đã sớm chớp lóe bay đi, không vấy nhiễm chút nào tinh huyết ấy.
Gần một tiểu sơn cốc bí mật, trong khu rừng rậm bên ngoài cốc, Vũ y thiếu nữ đang trốn sau một gốc cây đại thụ, yên lặng ngó vào cửa sơn cốc. Cửa sơn cốc, cây cỏ um tùm dày đặc cao quá hai thân người, xem chừng ít người lui tới, hoang vắng dị thường. Dù vậy, Vũ y thiếu nữ đã ngóng nhìn cả một canh giờ, hai mắt không hề chớp, giống như đang chăm chú xem cái gì đó vô cùng thú vị.
Bỗng nhiên phía trên cửa cốc, hư không mập mờ, một cỗ vô hình rung động lan tỏa, hai gã ma nhân có cánh, mặc áo da, quỷ dị hiện ra. Hai người cẩn thận quét mắt đánh giá khắp nơi, thấy cửa cốc không có điều gì dị thường thì an tâm vỗ cánh phá không bay đi, trong nháy mắt đã trở thành hai điểm đen, rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Thấy vậy, Vũ y thiếu nữ thở ra một hơi, khuôn mặt rạng rỡ hẳn, lập tức hai tay kết quyết, thân hình yểu điệu chớp nhẹ, biến mất ngay tại chỗ.
Chừng sau một bữa cơm, cách sơn cốc hơn vạn dặm, trong một động quật bí mật, Vũ y thiếu nữ đang bình tĩnh đặt tay lên đầu một gã ma nhân có cánh, trên mặt nàng mơ hồ có một tầng ngũ sắc quang hà lưu chuyển không ngừng. Nàng đang thi triển một loại sưu hồn bí thuật rất lợi hại nào đó.
Ngay bên cạnh, có một tên ma nhân khác đang úp mặt nằm rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích, chẳng biết là sống chết thế nào.
Sau vài hơi thở, ráng màu trên mặt Vũ y thiếu nữ chợt lóe lên tan biến, năm ngón tay nàng buông lỏng, ma nhân kia lập tức cả người xụi lơ nằm lăn trên đất.
"Thế ra đây chỉ là một cái trại nhỏ ven rìa, cũng chẳng có hạch tâm tộc nhân nào ở bên trong. Xem chừng chỉ có thể đi tới mấy cái trại lớn để tìm kiếm. Nhưng trước đó, phải báo một tiếng cho Hàn đạo hữu." Vũ y thiếu nữ ở yên tại chỗ, chớp hai mắt cân nhắc một hồi, rồi có chút bất đắc dĩ nói thầm.
Liền đó, bàn tay thon ngọc nhẹ nhàng xòe ra, lập tức hiện ra một mặt pháp bàn mờ mờ. Nàng điểm nhẹ ngón tay ở bên trên, rồi lật tay vỗ vào pháp bàn. Âm thanh trầm đục vang lên, pháp bàn bộc phát ra một đoàn bạch quang, bên trong ẩn ẩn những ngân sắc văn tự, rồi chợt lóe lên biến mất.
Xong xuôi, nàng buông lỏng thần sắc, quét ánh mắt nhìn hai gã ma nhân trên mặt đất, nét mặt bỗng lạnh lùng đanh lại.
"Phốc phốc" hai tiếng.
Tại một nơi khác, đang vô thanh vô tức phi hành dưới tầng trời thấp, Hàn Lập thoáng biến sắc, cảm ứng được điều gì đó, hắn vội lật bàn tay, trong tay liền hiện ra một pháp bàn tương tự, trên mặt rõ ràng chớp động ngân sắc văn tự, giống như đúc với các văn tự kia.
Hàn Lập đảo mắt xem qua, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Lập tức, hắn thay đổi độn quang, hướng một phương khác, ẩn nặc bay đi.
Nửa tháng sau, giáp ranh một bồn địa được ba ngọn núi bao quanh, Hàn Lập cùng Vũ y thiếu nữ sóng vai đứng trên cành một cây đại thụ cao chọc trời, đang ngắm nhìn vầng sương trắng mịt mù che phủ một tòa sơn phong. Vầng sương trắng xóa như bông gòn, mông mông lung lung, mỗi khi gió thổi qua lại toát ra mùi hương khó tả.
"Diệp tiên tử khẳng định đây chính là Huân Hương trại, một trong bốn chỗ trú ngụ lớn nhất của Thanh Dực tộc?" Nhìn một hồi, Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chắc chắn không sai. Ta đã thi triển sưu hồn thuật với hai người của Thanh Dực tộc mới biết được địa điểm chính xác. Chỉ tiếc là tu vi của hai người kia không cao, cũng chẳng biết gì nhiều về Huân Hương trại. Nhưng xét quy mô của trại này, nhất định sẽ có hạch tâm tộc nhân của Thanh Dực tộc. Nhưng nơi này rõ ràng đang bày ra cấm chế lợi hại, muốn đột nhập vào, sợ rằng cũng không dễ dàng." Vũ y thiếu nữ thấp giọng trả lời, ngọc dung lộ vẻ ngưng trọng.
"Ừ, xét hương khí trong sương mù mà nói, địa điểm thì chắc là không sai. Về phần cách thức đột nhập, thật ra ta lại có, bất quá cần một cơ hội thích hợp. Chúng ta tạm thời chờ thêm chút nữa." Hàn Lập nghe vậy thì mỉm cười, sớm tính trước nói.
"Hay quá. Nếu Hàn huynh đã có biện pháp, tiểu muội xin rửa mắt trông mong." Vũ y thiếu nữ nghe xong, tự nhiên mừng rỡ lên.
Hàn Lập gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhìn về ngọn núi xa xa, ánh mắt hiện lên vẻ quỷ dị.
Gần nửa ngày sau, từ chân trời, tiếng xé gió truyền đến, một con phi xà dài đến vài chục trượng xuất hiện, hướng đỉnh núi vút nhanh bay tới. Trên lưng cự xà có bảy tám gã ma nhân Thanh Dực tộc, tên nào tên nấy sắc diện vui mừng. Đám người, đa số là thanh niên nam nữ nhưng cầm đầu lại là một lão già tóc muối tiêu, thân hình cao lớn, phát ra khí thế kinh người.
"Tốt, thời cơ tới rồi, chúng ta hành động thôi." Đang ngồi trên cành cây đả tọa, vừa thấy đám ma nhân Thanh Dực tộc kia, Hàn Lập lập tức đứng dậy, thong thả nói với Vũ y thiếu nữ. Vũ y thiếu nữ cũng đứng lên, nhìn Hàn Lập, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Hàn Lập cũng chẳng nhiều lời, nhấc tay, lập tức một vật bắn thẳng đến nữ tử. Vũ y thiếu nữ hơi ngẩn ra, theo bản năng giơ tay bắt lấy, cúi đầu nhìn. Chính là một tấm phù lục tím mờ.
Lúc này, Hàn Lập nói điềm đạm:
"Đạo hữu đem tấm phù này kích phát rồi đi theo phía sau những người kia, ắt có thể trà trộn vào trong sơn trại. Chỉ cần Huân Hương trại này không có mấy thứ cấm chế đặc thù trong truyền thuyết, tin chắc sẽ không bị bại lộ hành tung. Nhưng mà đạo hữu nhớ cho, sau khi kích phát tấm phù này, ngàn vạn lần không nên sử dụng thần thông đặc thù khác để ngừa phù lục mất đi hiệu lực."
Dứt lời, Hàn Lập lại xòe tay, trong tay hiện ra một tấm phù lục y hệt như vậy, dán thẳng lên người.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Vũ y thiếu nữ, một đoàn tử quang lập tức bạo phát, đồng thời vô số ký hiệu màu tím từ bốn phía hiện ra, thoáng cái liền hóa thành một màn sương mù màu tím nhạt bao phủ lấy Hàn Lập.
"Thanh Dực tộc vốn am hiểu Khu thú thuật, Thiết Sa lĩnh này chính là một trong những vùng đất bọn họ trú ngụ, có thể nói cũng chính là nơi cung cấp không ngừng ma thú cho Thanh Dực tộc. Nếu không, người của tộc này, vốn không tính là nhiều, làm sao có thể nắm trong tay khu vực lớn như vậy." Vũ y thiếu nữ, đứng sau lưng Hàn Lập, tiếp lời.
"Khu thú thuật? Người của Thanh Dực tộc mượn dùng ngoại lực như thế, tu vi thần thông của bản thân hẳn có chỗ kém cạnh nhất định." Hàn Lập cười khẽ trả lời.
"Khả năng là hạng bình thường trong Thanh Dực tộc sẽ như thế. Nhưng những người chúng ta quan tâm lại thuộc nhóm hạch tâm ưu tú e rằng sẽ không có nhược điểm như vậy. Dù sao thì Thanh Loan huyết mạch cũng không phải là hữu danh vô thực (có tiếng không có miếng)." Vũ y thiếu nữ nghe vậy thì phần nào lộ vẻ ngưng trọng.
"Chúng ta nếu đã tính chuyện đối phó với cả hóa thân của Thánh tổ, thì những người hạch tâm của Thanh Dực tộc cũng chẳng cần phải coi trọng bao nhiêu. Tuy vậy, cách thức cư ngụ của Thanh Dực tộc có chút phiền phức, sống quần tụ thành các trại, muốn từ đấy tìm ra mục tiêu thích hợp e phải phí chút tay chân." Hàn Lập không thèm để ý nói.
"Chính xác như thế. Vấn đề là chúng ta không thể lưu lại nơi này quá lâu, nhiều lắm cũng chỉ là một tháng mà thôi. Nếu không sẽ trễ hẹn tụ họp." Vũ y thiếu nữ ra vẻ khó xử.
"Chỉ cần vận khí không quá tệ, một tháng thời gian hẳn là cũng đủ. Huống hồ tiên tử chẳng phải có pháp khí cảm ứng đặc chế hay sao, chỉ cần tiếp cận mục tiêu trong mười dặm là có thể cảm ứng được mà." Hàn Lập nói nhàn nhạt.
"Nói vậy cũng đúng, nhưng mà những người hạch tâm của Thanh Dực tộc chắc chắn sẽ được bảo vệ nghiêm mật, sợ rằng muốn tiếp cận cũng không dễ. Nếu gặp phải những trại loại lớn, chúng ta dù có mạo hiểm lẻn vào cũng khó nói trước kết quả sẽ ra sao." Vũ y thiếu nữ xem ra đã suy nghĩ qua chuyện này, cười khổ trả lời.
"Chỉ cần vận khí không quá đen đủi, xui xẻo mà đụng đầu vào nơi trấn thủ của vị Lăng Nguyên thánh tổ kia, ngươi và ta đột nhập vào mấy trại hẳn là không thành vấn đề." Hàn Lập nhẹ nhàng khẳng định.
"Hy vọng là như vậy. Đáng tiếc không biết vị Lăng Nguyên thánh tổ hóa thân kia ở chổ nào, nếu không chỉ cần tránh ra xa xa, tính mạo hiểm liền giảm thiểu tối đa." Vũ y thiếu nữ tiếc rẻ nói.
"Hàn mỗ cũng hy vọng không phải kinh động vị thánh tổ hóa thân này, nhưng sự việc sẽ như thế nào chỉ có thể trông vào thiên ý mà thôi. Nếu chúng ta đã muốn chỗ tốt, thì chút phiêu lưu mạo hiểm đành phải chấp nhận. Dù gì đi nữa, trên đời này cũng không có chuyện ăn cỗ miễn phí." Hàn Lạp đồng ý nói.
"Ha hả... nếu chỉ có một mình tiểu muội, hiển nhiên phải có phần lo ngại. Nhưng đã có Hàn huynh tương trợ, tin rằng sẽ vô sự. Chúng ta hãy tiến vào Thiết Sa lĩnh đi! Một khi vào trong, ắt sẽ không thể sử dụng kiện ma khí phi hành này, ngươi và ta chỉ có thể ẩn nặc xâm nhập mà thôi." Vũ y thiếu nữ cười khúc khích, nịnh nịnh Hàn Lập, rồi hướng sơn mạch xa xa, chỉ tay nói.
"Hiển nhiên." Hàn Lập gật đầu, không có ý kiến gì khác, hành động trước, lập tức rời khỏi phi chu.
Vũ y thiếu nữ liền bấm niệm thần chú. Trong nháy mắt, phi chu dưới chân tỏa hắc quang, nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ bàn tay, vút vào trong tay thiếu nữ.
Hai người lại thương lượng vài câu với nhau, rồi hóa thành hai đạo cầu vồng bay vào sơn mạch kia. Phút chốc, cả hai đã biến mất vào trong sơn lĩnh.
Năm ngày sau, Hàn Lập đang bay xuyên qua một hẻm núi, hai bên vách đá dựng đứng. Độn quang mơ mơ hồ hồ, mau lẹ phi thường, mỗi lần chớp động là vút đi vài chục trượng. Gần đó, không hề thấy bóng dáng của Vũ y thiếu nữ. Hiển nhiên hai người sau khi vào sơn lĩnh liền tự phân ra hành động một mình.
Chẳng bao lâu, Hàn Lập đã có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của lối ra, ngay lúc hắn định bay vèo ra thì bỗng nhiên từ trong mấy thạch động, ở hai bên vách đá, truyền ra mấy tiếng chim hót chói tai. Tiếp theo, hơn mười con ma cầm to lớn, cả người xanh biếc, bay vụt ra, thẳng đến Hàn Lập, hung hăng bổ nhào xuống. Mấy con ma cầm này giang rộng hai cánh, lớn chừng năm sáu trượng, từng cặp mắt vàng sẫm chớp nháy dáng vẻ dữ tợn, nhìn giống những con kên kên cực lớn.
Trong độn quang, Hàn Lập không chút biến sắc. Hắn nhấc tay, năm ngón xỉa tới. Tức thì,...
"Xuy xuy" thanh âm bạo phát, năm đạo hắc ti từ mấy đầu ngón tay bắn vụt ra, hướng bầy ma cầm, lóe lên biến mất.
Hơn mười con ma cầm lập tức kêu la thảm thiết, thân hình liền hóa ra một mảnh máu thịt rơi xuống như mưa. Trong khi đó, thanh sắc độn quang đã sớm chớp lóe bay đi, không vấy nhiễm chút nào tinh huyết ấy.
Gần một tiểu sơn cốc bí mật, trong khu rừng rậm bên ngoài cốc, Vũ y thiếu nữ đang trốn sau một gốc cây đại thụ, yên lặng ngó vào cửa sơn cốc. Cửa sơn cốc, cây cỏ um tùm dày đặc cao quá hai thân người, xem chừng ít người lui tới, hoang vắng dị thường. Dù vậy, Vũ y thiếu nữ đã ngóng nhìn cả một canh giờ, hai mắt không hề chớp, giống như đang chăm chú xem cái gì đó vô cùng thú vị.
Bỗng nhiên phía trên cửa cốc, hư không mập mờ, một cỗ vô hình rung động lan tỏa, hai gã ma nhân có cánh, mặc áo da, quỷ dị hiện ra. Hai người cẩn thận quét mắt đánh giá khắp nơi, thấy cửa cốc không có điều gì dị thường thì an tâm vỗ cánh phá không bay đi, trong nháy mắt đã trở thành hai điểm đen, rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Thấy vậy, Vũ y thiếu nữ thở ra một hơi, khuôn mặt rạng rỡ hẳn, lập tức hai tay kết quyết, thân hình yểu điệu chớp nhẹ, biến mất ngay tại chỗ.
Chừng sau một bữa cơm, cách sơn cốc hơn vạn dặm, trong một động quật bí mật, Vũ y thiếu nữ đang bình tĩnh đặt tay lên đầu một gã ma nhân có cánh, trên mặt nàng mơ hồ có một tầng ngũ sắc quang hà lưu chuyển không ngừng. Nàng đang thi triển một loại sưu hồn bí thuật rất lợi hại nào đó.
Ngay bên cạnh, có một tên ma nhân khác đang úp mặt nằm rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích, chẳng biết là sống chết thế nào.
Sau vài hơi thở, ráng màu trên mặt Vũ y thiếu nữ chợt lóe lên tan biến, năm ngón tay nàng buông lỏng, ma nhân kia lập tức cả người xụi lơ nằm lăn trên đất.
"Thế ra đây chỉ là một cái trại nhỏ ven rìa, cũng chẳng có hạch tâm tộc nhân nào ở bên trong. Xem chừng chỉ có thể đi tới mấy cái trại lớn để tìm kiếm. Nhưng trước đó, phải báo một tiếng cho Hàn đạo hữu." Vũ y thiếu nữ ở yên tại chỗ, chớp hai mắt cân nhắc một hồi, rồi có chút bất đắc dĩ nói thầm.
Liền đó, bàn tay thon ngọc nhẹ nhàng xòe ra, lập tức hiện ra một mặt pháp bàn mờ mờ. Nàng điểm nhẹ ngón tay ở bên trên, rồi lật tay vỗ vào pháp bàn. Âm thanh trầm đục vang lên, pháp bàn bộc phát ra một đoàn bạch quang, bên trong ẩn ẩn những ngân sắc văn tự, rồi chợt lóe lên biến mất.
Xong xuôi, nàng buông lỏng thần sắc, quét ánh mắt nhìn hai gã ma nhân trên mặt đất, nét mặt bỗng lạnh lùng đanh lại.
"Phốc phốc" hai tiếng.
Tại một nơi khác, đang vô thanh vô tức phi hành dưới tầng trời thấp, Hàn Lập thoáng biến sắc, cảm ứng được điều gì đó, hắn vội lật bàn tay, trong tay liền hiện ra một pháp bàn tương tự, trên mặt rõ ràng chớp động ngân sắc văn tự, giống như đúc với các văn tự kia.
Hàn Lập đảo mắt xem qua, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Lập tức, hắn thay đổi độn quang, hướng một phương khác, ẩn nặc bay đi.
Nửa tháng sau, giáp ranh một bồn địa được ba ngọn núi bao quanh, Hàn Lập cùng Vũ y thiếu nữ sóng vai đứng trên cành một cây đại thụ cao chọc trời, đang ngắm nhìn vầng sương trắng mịt mù che phủ một tòa sơn phong. Vầng sương trắng xóa như bông gòn, mông mông lung lung, mỗi khi gió thổi qua lại toát ra mùi hương khó tả.
"Diệp tiên tử khẳng định đây chính là Huân Hương trại, một trong bốn chỗ trú ngụ lớn nhất của Thanh Dực tộc?" Nhìn một hồi, Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chắc chắn không sai. Ta đã thi triển sưu hồn thuật với hai người của Thanh Dực tộc mới biết được địa điểm chính xác. Chỉ tiếc là tu vi của hai người kia không cao, cũng chẳng biết gì nhiều về Huân Hương trại. Nhưng xét quy mô của trại này, nhất định sẽ có hạch tâm tộc nhân của Thanh Dực tộc. Nhưng nơi này rõ ràng đang bày ra cấm chế lợi hại, muốn đột nhập vào, sợ rằng cũng không dễ dàng." Vũ y thiếu nữ thấp giọng trả lời, ngọc dung lộ vẻ ngưng trọng.
"Ừ, xét hương khí trong sương mù mà nói, địa điểm thì chắc là không sai. Về phần cách thức đột nhập, thật ra ta lại có, bất quá cần một cơ hội thích hợp. Chúng ta tạm thời chờ thêm chút nữa." Hàn Lập nghe vậy thì mỉm cười, sớm tính trước nói.
"Hay quá. Nếu Hàn huynh đã có biện pháp, tiểu muội xin rửa mắt trông mong." Vũ y thiếu nữ nghe xong, tự nhiên mừng rỡ lên.
Hàn Lập gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhìn về ngọn núi xa xa, ánh mắt hiện lên vẻ quỷ dị.
Gần nửa ngày sau, từ chân trời, tiếng xé gió truyền đến, một con phi xà dài đến vài chục trượng xuất hiện, hướng đỉnh núi vút nhanh bay tới. Trên lưng cự xà có bảy tám gã ma nhân Thanh Dực tộc, tên nào tên nấy sắc diện vui mừng. Đám người, đa số là thanh niên nam nữ nhưng cầm đầu lại là một lão già tóc muối tiêu, thân hình cao lớn, phát ra khí thế kinh người.
"Tốt, thời cơ tới rồi, chúng ta hành động thôi." Đang ngồi trên cành cây đả tọa, vừa thấy đám ma nhân Thanh Dực tộc kia, Hàn Lập lập tức đứng dậy, thong thả nói với Vũ y thiếu nữ. Vũ y thiếu nữ cũng đứng lên, nhìn Hàn Lập, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Hàn Lập cũng chẳng nhiều lời, nhấc tay, lập tức một vật bắn thẳng đến nữ tử. Vũ y thiếu nữ hơi ngẩn ra, theo bản năng giơ tay bắt lấy, cúi đầu nhìn. Chính là một tấm phù lục tím mờ.
Lúc này, Hàn Lập nói điềm đạm:
"Đạo hữu đem tấm phù này kích phát rồi đi theo phía sau những người kia, ắt có thể trà trộn vào trong sơn trại. Chỉ cần Huân Hương trại này không có mấy thứ cấm chế đặc thù trong truyền thuyết, tin chắc sẽ không bị bại lộ hành tung. Nhưng mà đạo hữu nhớ cho, sau khi kích phát tấm phù này, ngàn vạn lần không nên sử dụng thần thông đặc thù khác để ngừa phù lục mất đi hiệu lực."
Dứt lời, Hàn Lập lại xòe tay, trong tay hiện ra một tấm phù lục y hệt như vậy, dán thẳng lên người.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Vũ y thiếu nữ, một đoàn tử quang lập tức bạo phát, đồng thời vô số ký hiệu màu tím từ bốn phía hiện ra, thoáng cái liền hóa thành một màn sương mù màu tím nhạt bao phủ lấy Hàn Lập.
/2449
|