Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 884: Trú địa

/2449


“Hắn không phải người Đột Ngột!”

“Sao? Làm sao chủ nhân biết được?”

Hàn Lập vừa mở miệng đã nói ra một tin tức kinh người khiến Ngân Nguyệt càng hoảng sợ.

“Ngươi xem đây là vật gì?” Hàn Lập đột nhiên quạt nhẹ vào không khí một cái. Nhất thời một đoàn thanh quan hiện lên, một ngọc bôi xuất hiện, khiến người khác chú ý chính là, trên nó dường như được khắc những văn tự cổ xưa.

“Đây là cổ văn Đại Tấn.” Ngân Nguyệt lại kinh ngạc một lần nữa.

“Nếu vừa nãy ta không ra tay phỏng chừng cũng sẽ không phát hiện việc này. Đây là một đỉnh cấp pháp khí mà Phong Nhạc mang theo, mỗi khi yêu cầm đến gần nó lại tự tản mát ra linh ba ( sóng linh khí), hẳn là có khả năng tự động hộ chủ. Mặc dù hắn giấu nó ở bên hông nhưng chỉ là một lớp vải sao có thể dấu được linh mục của ta, hiển nhiên bị ta phát giác hoàn toàn. Văn tự Đại Tấn chắc ngươi cũng biết được một ít. Với vài chữ này, ta cũng có thể đoán được hắn thuộc một gia tộc nào đó tại Đại Tấn.

“Không sai.” ‘Trữ Trung Phùng’, loại xưng hô này tại điển tịch cổ xưa đã từng nhắc qua, đích thực là nói về các thế gia Đại Tấn. Xem ra Phong đạo hữu cũng đã ứng với “Phùng đạo hữu” rồi, vậy còn ‘Trữ’ ở giữa là ai? Tại tam Trữ Xuyên quận? Hay là trong một trăm lẻ tám châu Tây Trữ châu? Hay là nằm trong một thành thị “Trữ” nào đó?” Ngân Nguyệt trầm ngâm trả lời.

Bởi vì muốn đến Đại Tấn, Hàn Lập lúc trước đã sưu tầm rất nhiều tập tục về Đại Tấn, các điển tịch cổ xưa, Ngân Nguyệt đồng dạng cũng biết thêm được không ít, lúc này thuận miệng nói ra nên hắn cũng không có chút nào ngạc nhiên.

“Mặc kệ hắn có phải là đệ tử thế gia Đại Tống hay không, một người một mình tại Thiên Lan thảo nguyên rất dễ gặp phiền toái, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với đối phương. Việc chúng ta nên làm lúc này là mau chóng tìm được phương pháp giải trừ sát khí rồi rời khỏi thảo nguyên.” Hàn Lập vừa nhắm mắt vừa nói.

“Điều này cũng đúng! Người này chỉ là tu vi Trúc cơ kỳ mà lại có pháp khí có thể tự động hộ chủ, tuyệt đối là nhân vật trọng yếu, nhưng bây giờ phải ẩn trốn tại một bộ lạc nhỏ vào trong đội ngũ tiến cống, chắc chắn là mang phiền phúc trong người.” Ngân Nguyệt khẽ cười, cúi đầu đồng ý.Sau đó mọi người không lên tiếng, trong xe lại hồi phục yên lặng.

Lúc này ở bên ngoài, mấy tên thanh niên cuối cùng cũng đã dùng đại chùy gõ nát được hai khối cự băng, mang ba khứ cốt của viên thứu (vượn) phân giải ra, sau đó mang các lợi trảo cùng mười mấy cái cánh trân quý đưa cho Hàn Lập. Các thứ còn lại, bộ lạc không chút khách khí chia nhau.

Bởi vì có Hàn Lập tọa trấn, mặc dù phải chia cho hắn phần lớn nhưng bọn họ xem như là có thu hoạch lớn, hơn nữa lúc bị yêu cầm tập kích cũng không tổn thất người nào, bọn họ hiển nhiên vô cùng cao hứng.

Cách đó vài trượng, tại một nơi kín đáo trên mã xa, lam bào nhân kia tựa hồ cảm giác bất tiện khi mang theo áo choàng, cuối cùng cũng đã gỡ áo trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn. Trừ việc hắn có đôi môi trắng bệch, nếu không cũng được tính là anh tuấn. Giờ phút này, khuôn mặt hắn âm hàn, im lặng không nói gì. Đột nhiên nắm tay hướng đến cổ lục lọi, sau đó lấy ra một vật trang sức màu vàng, vòng dưới vật này lại là một chiếc chìa khóa bạc.

Chiếc chìa khóa này dài hơn tấc, phía trên lại được khắc hoa văn cổ, tại phía trên cổ chìa khóa lại có khắc một chữ vàng: “Phong”. Nhìn chiếc chìa khóa, ánh mắt Phong Nhạc lại lộ ra vẻ kỳ quá, sắc mặt âm trầm bất định. Lúc thì hưng phấn, lúc lại thống khỏ, cuối cùng lại thành lo lắng.

Thở ra một hơi dài, cẩn thận xoay chìa khóa lại, một lần nữa lại trở thành vòng cổ trang sức trước ngực. Xác nhận người ngoài không thể chứng kiến cảnh này, hắn cũng nhắm mắt ngồi xuống, hồi phục linh lực vừa tiêu hao.

Sau khi lấy xong bộ hài cốt viên thứu cuối cùng, cả đội xe lại bắt đầu lên đường. Chỉ là lúc này trong đoàn người không ai dám lớn tiếng, hồi chiến đấu vừa rồi tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng khiến bọn họ kinh sợ không thôi, lại thêm vài tên có linh căn nhiệt huyết dâng trào, nghĩ đến một ngày mình trở thành một gã tiên sư thần thông vô địch.

Một ngày bình yên trôi qua, đến trưa ngày thứ hai, trong khi đang tìm hiểu khẩu quyết Hàn Lập đã cảm ứng được “Trú địa” mà thánh điện chỉ định. Bởi vì lo lắng có các tiên sư cao cấp đóng quân xung quanh, Hàn Lập không dám dùng thần thức dò xét quá gần, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy linh khí bên trong ba động hỗn tập, chứng tỏ bên trong có không ít tu tiên giả cấp thấp.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, vẻ mặt không thay đổi. Tiếp tục đi hơn hai mươi dặm nữa, đoàn người đã bắt đầu vang lên tiếng hoan hô. Thần sắc Hàn Lập vừa động, tay áo phất một cái, màn xe tự động vén lên, nhướng mày nhìn về phương xa. Chỉ thấy phía xa, một điểm đen ngày càng to dần. Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, đem điểm đen kia nhìn thật kỹ.

Một bức tường cao khoảng ba bốn trượng, được xây từ đá và gỗ, mà ở phía sau bức tường có không ít các lều cải của người đột ngột, gồm các lều vải khá đơn sơ và các căn nhà gỗ bình thường., thỉnh thoảng lại có vài người Đột Ngột ra vào, tình cảnh trong khá hỗn loạn. Bất quá do có quá nhiều lều và nhà nên nhìn cũng có chút mơ hồ. Nổi bật là một tòa thạch điện được dựng trên một vùng đá lớn, lại vừa có hai gã tu tiên phục sức kỳ quái vừa tiến vào.

Đó chắc chắn là “Trú địa”, Hàn Lập tự đánh giá, xoay chuyển ánh mắt nhìn vào các thạch trụ lớn xung quanh. Thạch trụ phát ra quang thải chói mắt, to chừng vòng tay một người, cao khoảng hai đến ba mươi trượng, hiển nhiên đó là một pháp trận khổng lồ được thánh điện bố trí nhằm bảo vệ tòa thành. Mà trên bầu trời cũng không có bóng dáng của tu tiên giả nào, hiển nhiên tại đây cũng có cấm chế cấm không.

Đánh giá hết thảy, Hàn Lập cũng không còn hứng thú quan sát, vẫy nhẹ tay, màn xe lại phủ xuống. Một lát sau, bọn họ đã dừng chân gần lối vào, ở đây cũng không có thủ vệ gì, người khác có thể tùy ý ra vào.

Anh Lộ cùng đại hán thương lượng một chút, cũng không biết lo lắng cái gì, sau đó hai người lại tách bộ lạc ra đi theo hai hướng khác nhau. Hàn Lập mặc dù bên trong xe nhưng thần thức vẫn cảm ứng được hết thảy.

Nơi này quả thật như hắn đã trông thấy lúc trước, chỉ có thể dùng chữ “loạn” để khái quát. Ngoài trừ mấy cái thạch ốc đã được dựng từ trước, còn lại khắp nơi đều là lều chõng đơn sơ, hiển nhiên đây là nơi ở tạm thời cho các bộ lạc do thánh điện cung cấp. Bất quá nơi dừng chân của bộ lạc cũng cách thánh điện xa nhất. Chuyện này cũng không trách được, đây chỉ là một bộ lạc nhỏ, còn các bộ lạc lớn khác đều đã trú tại những nơi gần thánh điện. Vì thế nên ngoài trừ các lều vải có phần hoa mỹ, còn lại đều là các kiến trúc bình thường, có nơi còn không có trần nhà.

Điều này cũng cho thấy được tình hình mạnh yếu của các bộ lạc đó. Sau một hồi vất vả, cuối cùng mọi người cũng đã tìm được một quảng đất trống làm nơi trú chân, mọi người cũng bắt đầu giăng lều. Hàn Lập xuống xe, lạnh lùng nhìn cử động của bọn họ.

Mà Anh Lộ sau một hồi do dự cũng đang đi đến. “Hàn tiên sư, nơi ồn ào hỗn tạp này có lẽ không thích hợp cho ngài trú chân, nơi này cũng có nơi chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi miễn phí cho các tiên sinh, ngài có muốn vào đó hay không? Chờ hai ngày sau khi mọi người đã hồi phục, chúng ta lại tiếp tục lên đường, ý ngài thế nào?” Lão giả kính cẩn hỏi.

“Tốt, hai ngày sau ta sẽ gặp lại các ngươi tại đây.” Hàn Lập gật đầu, sau đó cũng không khách khí lập tức xoay người đi. Phương hướng đi đến đúng là tòa kiến trúc cao nhất, một gian thạch điện hai tầng. Nơi thường có người tu tiên ra vào hẳn là nơi lão giả nói đến.

Đi một đoạn ngắn, hắn đã đến trước thạch điện. Hàn Lập đứng trước của điện, sắc mặt bình tĩnh nhìn vào hai pho tượng quái vật đầu trâu cao tầm ba bốn trượng. Mặc dù hắn tự tin không hề lộ sơ hở khi giả trang thành người Đột Ngột, nhưng trong một lúc mà gặp nhiều tu tiên giả Đột Ngột quá thì cũng không tốt. Vạn nhất bên trong có tu tiên giả đạt đến Nguyên Anh kỳ không chừng lại xảy ra chuyện. Hoặc là rời đi, tùy tiện tìm một địa phương gần đó mà trú chân, chờ đến hai ba ngày sau lại hòa vào đội ngũ tiếp tục lên đường.

Sau khi rời khỏi Thiên Lan thánh điện, hẳn là việc tìm kiếm hắn cũng sẽ tăng một ít, đến lúc đó nghĩ cách ly khai khỏi đoàn, lộ trình còn lại tuy cách Đại Tấn một khoảng nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể tiến vào địa giới Đại Tấn. Suy nghĩ xong, Hàn Lập bước ra khỏi khu “Trú địa”, lấy ra một tiểu kiếm, sau đó hóa thành một đạo độn quang phóng lên cao.

Bay được năm sáu mươi dặm đến một bãi loạn thạch, độn quang dừng lại. Ánh mắt hắn đảo xuống rồi dừng lại tạ một khối cự thạch khoảng năm sáu trượng. Hắn đáp xuống, lập tức đả tọa sau đó phóng thích thần thức, xác định trong khuôn viên hai mươi dặm không có ai, lúc này mới an tâm xoay người về phía cự thạch điểm chỉ. Một mảnh kiếm khí màu xanh xẹt qua, một khoảng không cao hai trượng lập tức xuất hiện, không gian cũng vừa đủ để một người tiến vào.

Hàn Lập vào trong, ngồi xuống một chút, sau khi hài lòng lại ra ngoài, cách cự thạch khoảng mười trượng rồi dừng lại, lấy từ túi trữ vật ra một bộ trận kỳ. Mười mấy đạo quang man lóe ra rồi bắn đi tứ tán, trận pháp ẩn hình đã bố trí thành công.

Từ bên ngoài nhìn vào, phía cự thạch bây giờ chỉ còn là một khoảng không. Hàn Lập cũng không dừng lại, thân hình nhoáng lên, tiếp nhập vào pháp trận. Nơi này lại trở thành một mảnh không người như cũ.

Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua một ngày, Hàn Lập vẫn còn bên trong cự thạch nhập định nghiên cứu khẩu quyết Đại Diễn Thần Quân đưa cho. Việc tham ngộ khẩu quyết thuận lợi hơn so với hắn nghĩ, cơ hồ đã hiểu quá nửa. Điều này làm Hàn Lập mừng thầm.

Hôm nay hắn vừa định đi vào tìm hiểu vài vấn đề mấu chốt, đột nhiên mí mắt giật giật, trong nhát mắt thần thức lập tức tản ra, sau đó kinh hãi mở hai mắt.


/2449

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status