- Bảo đại tướng quân, cấp trên đã duyệt lệnh khẩn cấp bổ sung Nguyên Tinh Pháo cực hạn, ba quả đã được chuyển tới thành Long Đỗ.
Trong một căn phòng nằm ở khu vực Trung tâm của Quân doanh Hồng Hà, một vị trung niên lên tiếng nói với Bảo tướng Quân. Nguyễn Văn Bảo là đại tướng quân cao nhất quản lý quân doanh Hồng Hà của thành Long Đỗ. Ông cùng với chủ tịch Đinh Quân hợp thành bộ đôi cầm quyền của toà thành lớn này.
- Thanh Văn đại tướng quân, cảm ơn ông đã giúp đỡ. Thảm họa vừa rồi quá ác, không biết tại sao lại rơi vào thành Long Đỗ chúng ta. Đúng là xui xẻo tận mạng.
Bảo đại tướng quân đang ngồi cạnh một thiết bị vi tính lên tiếng đáp lại. Giọng ông đầy tức tưởi.
- Ừ, thật là xui xẻo, cũng may Đinh Quân cùng đội Dã Tượng đã cản lại nó. Không thì khó mà tránh được thiệt hại lớn.
Vị đại tướng quân kia nghe nói thế cũng kinh sợ trả lời.
- Ừ, tên Đinh Quân này đúng là khá, vừa đi theo con đường lãnh đạo mà vẫn duy trì được tốc độ tu luyện. Thật không hổ là quán quân của cuộc thi toàn liên bang lần trước.
- Đúng, ước gì chúng ta có nhiều người như hắn. Hiện nay phía chúng ta đang khát tài lắm.
- Ngài yên tâm, lứa chiến sĩ trẻ bây giờ cũng rất được. Chỉ tiếc mấy đứa đã hi sinh trong chuyến đi kia. Phân khu đúng là phải thay đổi chính sách phát triển. Tụi nhỏ giờ chênh lệch ghê quá.
- Biết sao được. Thời đại này thực lực quyết định nhiều thứ. Hãy nhìn về Bắc Liên, tuy họ có chút tàn ác, máu lạnh nhưng không thể không nói, lớp trẻ của họ quá phát triển. Cuộc thi liên bang lần này rồi cuộc thi toàn Liên minh năm sau hội đồng phân khu chúng ta rất lo lắng.
- Võ Nguyên Nha, sao lại để cho cậu ta đi chuyến đó cơ chứ? Sự mất mát này, chịu không nổi nữa.
Hai vị tướng quân bàn tán rồi trầm mặc. Cái tên đó là sự tổn thất quá lớn.
- Tút tút!
Một tiếng báo hiệu tần số cao bỗng vang lên trong căn phòng.
- Có báo hiệu của phòng trắc thí. Là ai vậy?
- Báo hiệu này chỉ dành cho trắc thí cấp độ Tinh Vân chiến tướng. Nghe tần số báo hiệu thì kết quả rất cao? Là gì đây?
Hai đại tướng quân kia ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
- Đi, có gì đó không bình thường.
- Ừ, nhanh.
Hai người vụt một cái biến mất khỏi căn phòng.
- Tích tích tích, trắc thí kết thúc, thời gian bốn phút ba mươi hai chấm năm giây, mục tiêu hoàn toàn tránh thoát, tất cả các đạn mục tiêu đều bị giữ lại, cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ.
Âm thanh trí năng như mê chú vang lên trong căn phòng trắc thí của Phạm Ngọc. Cả ba người trong phòng gần như hoá đá. Phía bên ngoài, thông qua một lớp kính, cả hai vị đại tướng quân cũng không kìm được run rẩy. Ánh mắt khó có thể tin nhìn vào căn phòng.
- Cạch!
Tiếng mở cửa khiến đám người giật mình.
Phạm Ngọc bước ra, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về trắc thí vừa xong. Hắn thật sự bất ngờ. Không thể tưởng được những con người nhỏ bé này lại nghĩ ra một cách thức trắc thí xuất sắc đến vậy. Những viên đạn bắn ra nhìn như rất hỗn loạn nhưng nhờ vào linh hồn cường đại, Phạm Ngọc có thể nhận ra một loại quy luật được tính toán vô cùng tinh vi. Đặc biệt là những viên đạn mục tiêu hình tam giác kia.
Lúc đầu hắn chỉ định trắc thí qua loa nhưng sau loạt đạn đầu tiên, hắn đã chơi thật mình.
- Cậu, cậu bắt được bao nhiêu đạn mục tiêu?
Cả ba nhìn hắn như quái vật, kích động không nói lên lời. Sau đó Tư soái khó khăn hỏi.
- À, hình như là một trăm viên.
Phạm Ngọc gãi đầu sau đó xoè tay ra. Trên tay hắn có một nắm những viên đạn hình tam giác rất mỏng và nhỏ. Đây là loại đạn đặc biệt chuyên dùng để trắc thí.
- Trời ạ, là thật sao?
Tư soái nghe trả lời không biết nói gì hơn. Một trăm viên chính là đại biểu cho cấp hoàn mỹ về mặt kiểm soát tinh thần.
- Cậu, cậu làm thế nào vậy?
Bên cạnh Nguyễn Quân lắp bắp hỏi một câu ngớ ngẩn.
- Thì chụp thôi, sao? kết quả tốt lắm hả?
Phạm Ngọc trả lời, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Hắn cũng nghĩ kết quả sẽ kha khá nhưng không ngờ làm ba người này kinh ngạc đến vây.
- Tốt, rất tốt. Haha, Bảo đại tướng quân, chúc mừng ngài.
Một giọng nói vui vẻ vang lên. Hai vị đại tướng quân bước vào. Không khí cả căn phòng như nặng nề hơn.
Cả bốn người Phạm Ngọc nghe thấy quay đầu lại.
- Chào hai vị đại tướng quân!
Tư soái hơi giật mình sau đó lập tức hành lễ quân nhân.
- Bảo đại tướng Quân? Đây là Phạm Ngọc kia?
- Đúng. Không thể tin nổi. Cậu ta cho chúng ta một bất ngờ lớn đến vậy. Nam Thuỷ cuối cùng lại có hi vọng rồi.
Nguyễn Văn Bảo nghe thế trả lời. Trong lòng ông xúc động không thôi.
- Khoan, kết quả này cần giữ bí mật. Không thể lộ ra. Để tôi báo lên nguyên soái. Chắc ngài sẽ rất kinh ngạc cùng vui mừng.
Bỗng Văn đại tướng quân chợt nhớ tới điều gì đó lên tiếng nhắc nhở. Bất ngờ này nhiều khi mang đến phiền toái. Nó vẫn cần được giữ bí mật.
- Chào cậu, tôi là Nguyễn Văn Bảo, chỉ huy của Quân doanh Hồng Hà này.
- Còn tôi là Nguyễn Thanh Văn, tới từ thành Nam Giao.
Hai vị đại tướng tiến tới thân mật chào hỏi. Tư soái nhìn Phạm Ngọc không tự giác được hâm mộ. Được một lúc hai vị đại tướng Quân chào đón. Đó là vinh dự bậc nào chứ.
- A, cháu...tôi...xin chào các ngài.
Phạm Ngọc thản nhiên trả lời. Có vẻ không lễ phép lắm nhưng quả thật hắn sử dụng ngôn ngữ dạng này chưa quen lắm. Quá nhiều cách xưng hô.
Còn bên cạnh đó cha hắn và Nguyễn Quân đã có chút ngây ra. Khí thế cùng hai cái tên này làm họ không tự chủ được sinh ra kính sợ. Cha Phạm Ngọc còn tốt vì dù sao ông cũng từng là chiến sĩ cao cấp. Nhưng Nguyễn Quân thì cảm thấy như có gì đè nặng, mặt đỏ lên.
Đối với bình dân thì cấp đại tướng quân cũng gần giống như Vua chúa thời xưa vậy, rất uy nghiêm và cao cả. Mà ở đây có tới hai vị.
- Ừ, hai vị, chúng tôi có thể nói chuyện riêng với Phạm Ngọc trong chốc lát không.
Hai vị đại tướng Quân hướng về phía cha Phạm Ngọc và Nguyễn Quân chào hỏi sau đó nói.
- Dạ, tất nhiên là được.
Nguyễn Quân nghe thế vội vàng đáp lại. Còn cha Phạm Ngọc chỉ gật đầu. Sau đó cả hai cùng với Tư soái bước ra ngoài căn phòng.
Trong phòng còn lại ba người. Hai vị đại tướng quân thay nhau quan sát thanh niên trước mắt. Tố chất thân thể rất tốt, phong thái rất bình tĩnh dù đang đứng trước hai người cũng không bị khí thế của họ làm xao động. Điều này rất hiếm thấy.
Phạm Ngọc bị hai người đàn ông nhìn cũng có chút khó chịu. Nhưng thấy khí thế vô hình từ trên người họ rõ ràng phát ra để dò xét hắn thì cười nhạt. Hắn cũng thản nhiên quan sát lại hai vị này.
Vị Bảo đại tướng quân này vóc người đậm, đầy lực lượng, là dân võ biền chính cống. Còn vị Thanh Văn đại tướng quân kia thì có chút thu liễm và cơ trí hơn.
- Ừm, cậu là đột phá trong chuyến đi đó? Kể tôi nghe một chút được không?
Bảo đại tướng quân đột nhiên hỏi, mắt nhìn xoáy vào Phạm Ngọc.
- À, tôi...
Phạm Ngọc cảm thấy có một tia lực lượng dò xét thâm nhập vào trong thân thể của hắn. Tia lực lượng này đảo qua đảo lại sau đó lại thu về. Dò xét? Hắn nghĩ vậy nên mặc kệ nó. Dù sao cũng chẳng dò xét được gì. Giống một con kiến chui vào một cái hang khổng lồ đen ngòm thôi. Muốn dò xét hắn cần có lực lượng tinh hồn ngang bằng. Do vậy hắn nhàm chán trả lời những gì đã sắp xếp lại.
- Ừ, cũng không có gì sai khác cả. Sắp tới cậu có dự định gì không?
Sau khi dò xét hai vị đại tướng quân đều hài lòng. Lúc này, đại tướng Quân Nguyễn Thanh Văn lên tiếng hỏi.
- Không. À, thật ra cũng có. Tôi định kiếm một vài cuốn sách về tư liệu cuộc sống thời xưa. Cái gì mà Nho học, Tứ thú, Sỹ Nông Công Thương Binh...
Phạm Ngọc trả lời. Hắn quả thật muốn tìm một vài thứ.
- Ồ, tham khảo tri thức thời xưa? Thật thú vị. Không ngờ cậu cũng có sở thích này.
Đại tướng Quân Nguyễn Thanh Văn nghe hắn trả lời bỗng ngạc nhiên thốt lên. Thời nay ít ai mà coi mấy thứ đó, nhất là người tu luyện. Nhưng có một số người như ông chẳng hạn lại rất thích đọc mấy thứ này.
- Chuyện này, Cậu nếu thích có thể đến mấy thư viện hay bảo tàng trong các trường đại học lớn. Đại học Đông Hải chẳng hạn. Trong đó rất nhiều.
- Vậy à, tốt quá, cảm ơn ngài. Không biết còn chuyện gì không?
Phạm Ngọc nghe thế vui hẳn lên. Hắn đang cần những tài liệu này để hiểu sâu hơn về cuộc sống của phàm nhân. Cái nơi đại học đó giống như các học viện.
- À, Tôi chỉ muốn nhắc cậu. Trong cuộc thi liên bang sắp tới hãy cố hết sức. Cuộc thi lần này rất quan trọng với phân khu ta. Cậu đã đạt tới cấp hoàn mỹ về kiểm soát tinh thần nhưng chiến lực của cậu, tôi đã xem qua, vẫn còn yếu.
Đại tướng Quân Nguyễn Văn Bảo nghiêm túc nhắc nhở. Hiện nay thế lực hai phân khu đang có sự chênh lệch, nhất là lớp trẻ. Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của Nam Thuỷ cùng tiếng nói trong toàn Liên minh của bọn họ.
- Cậu đừng lo, cậu đã đạt được cấp kiểm soát tinh thần hoàn mỹ thì việc tăng tu vi chiến lực sẽ rất nhanh. Tôi cũng thay mặt hội đồng thưởng cho cậu một phần dược chất bổ dưỡng cấp chín, có thể tăng lên tu vi chiến lực rất nhanh. Lát nữa tôi sẽ cho người mang tới nhà cậu.
Đại tướng quân Nguyễn Thanh Văn tiếp lời.
- Nghe nói cậu học môn Võ Ta rất giỏi? Cậu học được mấy loại rồi?
Bảo tướng Quân bỗng chuyển chủ đề hỏi.
- À, cũng được ba loại gì đó.
Phạm Ngọc Bình tĩnh trả lời. Thực ra trong tinh Thần truyền ấn có ghi lại rất nhiều môn Võ của thế giới này chín, mười ngàn năm trước. Trong đó Võ Ta cũng có đến mấy loại. Nhưng Phạm Ngọc mới sử dụng ba loại dựa theo quan sát những trận đấu kia nên hắn nói là ba loại.
- Ba loại. Tốt lắm, đúng là cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ có khác.
Hai vị đại tướng nghe thế cũng không ngạc nhiên. Võ học quan trọng nhất là nắm được yếu pháp tinh tuý. Người thanh niên này có mức độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ thì không có gì khó cả.
- Được rồi, cậu ra về đi. Điều cuối cùng, cần chú ý cẩn thận...
Đại tướng quân Nguyễn Văn Bảo lên tiếng căn dặn.
- Vậy chào hai vị, tôi đi đây.
Phạm Ngọc chào rồi đi ra phía cửa. Cha hắn cùng Nguyễn Quân nói chuyện với Tư soái thấy hắn đi ra thì cùng chào Tư soái rồi cả ba đi theo một vị quân nhân rời khỏi quân doanh Hồng Hà.
Trong một căn phòng nằm ở khu vực Trung tâm của Quân doanh Hồng Hà, một vị trung niên lên tiếng nói với Bảo tướng Quân. Nguyễn Văn Bảo là đại tướng quân cao nhất quản lý quân doanh Hồng Hà của thành Long Đỗ. Ông cùng với chủ tịch Đinh Quân hợp thành bộ đôi cầm quyền của toà thành lớn này.
- Thanh Văn đại tướng quân, cảm ơn ông đã giúp đỡ. Thảm họa vừa rồi quá ác, không biết tại sao lại rơi vào thành Long Đỗ chúng ta. Đúng là xui xẻo tận mạng.
Bảo đại tướng quân đang ngồi cạnh một thiết bị vi tính lên tiếng đáp lại. Giọng ông đầy tức tưởi.
- Ừ, thật là xui xẻo, cũng may Đinh Quân cùng đội Dã Tượng đã cản lại nó. Không thì khó mà tránh được thiệt hại lớn.
Vị đại tướng quân kia nghe nói thế cũng kinh sợ trả lời.
- Ừ, tên Đinh Quân này đúng là khá, vừa đi theo con đường lãnh đạo mà vẫn duy trì được tốc độ tu luyện. Thật không hổ là quán quân của cuộc thi toàn liên bang lần trước.
- Đúng, ước gì chúng ta có nhiều người như hắn. Hiện nay phía chúng ta đang khát tài lắm.
- Ngài yên tâm, lứa chiến sĩ trẻ bây giờ cũng rất được. Chỉ tiếc mấy đứa đã hi sinh trong chuyến đi kia. Phân khu đúng là phải thay đổi chính sách phát triển. Tụi nhỏ giờ chênh lệch ghê quá.
- Biết sao được. Thời đại này thực lực quyết định nhiều thứ. Hãy nhìn về Bắc Liên, tuy họ có chút tàn ác, máu lạnh nhưng không thể không nói, lớp trẻ của họ quá phát triển. Cuộc thi liên bang lần này rồi cuộc thi toàn Liên minh năm sau hội đồng phân khu chúng ta rất lo lắng.
- Võ Nguyên Nha, sao lại để cho cậu ta đi chuyến đó cơ chứ? Sự mất mát này, chịu không nổi nữa.
Hai vị tướng quân bàn tán rồi trầm mặc. Cái tên đó là sự tổn thất quá lớn.
- Tút tút!
Một tiếng báo hiệu tần số cao bỗng vang lên trong căn phòng.
- Có báo hiệu của phòng trắc thí. Là ai vậy?
- Báo hiệu này chỉ dành cho trắc thí cấp độ Tinh Vân chiến tướng. Nghe tần số báo hiệu thì kết quả rất cao? Là gì đây?
Hai đại tướng quân kia ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
- Đi, có gì đó không bình thường.
- Ừ, nhanh.
Hai người vụt một cái biến mất khỏi căn phòng.
- Tích tích tích, trắc thí kết thúc, thời gian bốn phút ba mươi hai chấm năm giây, mục tiêu hoàn toàn tránh thoát, tất cả các đạn mục tiêu đều bị giữ lại, cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ.
Âm thanh trí năng như mê chú vang lên trong căn phòng trắc thí của Phạm Ngọc. Cả ba người trong phòng gần như hoá đá. Phía bên ngoài, thông qua một lớp kính, cả hai vị đại tướng quân cũng không kìm được run rẩy. Ánh mắt khó có thể tin nhìn vào căn phòng.
- Cạch!
Tiếng mở cửa khiến đám người giật mình.
Phạm Ngọc bước ra, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về trắc thí vừa xong. Hắn thật sự bất ngờ. Không thể tưởng được những con người nhỏ bé này lại nghĩ ra một cách thức trắc thí xuất sắc đến vậy. Những viên đạn bắn ra nhìn như rất hỗn loạn nhưng nhờ vào linh hồn cường đại, Phạm Ngọc có thể nhận ra một loại quy luật được tính toán vô cùng tinh vi. Đặc biệt là những viên đạn mục tiêu hình tam giác kia.
Lúc đầu hắn chỉ định trắc thí qua loa nhưng sau loạt đạn đầu tiên, hắn đã chơi thật mình.
- Cậu, cậu bắt được bao nhiêu đạn mục tiêu?
Cả ba nhìn hắn như quái vật, kích động không nói lên lời. Sau đó Tư soái khó khăn hỏi.
- À, hình như là một trăm viên.
Phạm Ngọc gãi đầu sau đó xoè tay ra. Trên tay hắn có một nắm những viên đạn hình tam giác rất mỏng và nhỏ. Đây là loại đạn đặc biệt chuyên dùng để trắc thí.
- Trời ạ, là thật sao?
Tư soái nghe trả lời không biết nói gì hơn. Một trăm viên chính là đại biểu cho cấp hoàn mỹ về mặt kiểm soát tinh thần.
- Cậu, cậu làm thế nào vậy?
Bên cạnh Nguyễn Quân lắp bắp hỏi một câu ngớ ngẩn.
- Thì chụp thôi, sao? kết quả tốt lắm hả?
Phạm Ngọc trả lời, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Hắn cũng nghĩ kết quả sẽ kha khá nhưng không ngờ làm ba người này kinh ngạc đến vây.
- Tốt, rất tốt. Haha, Bảo đại tướng quân, chúc mừng ngài.
Một giọng nói vui vẻ vang lên. Hai vị đại tướng quân bước vào. Không khí cả căn phòng như nặng nề hơn.
Cả bốn người Phạm Ngọc nghe thấy quay đầu lại.
- Chào hai vị đại tướng quân!
Tư soái hơi giật mình sau đó lập tức hành lễ quân nhân.
- Bảo đại tướng Quân? Đây là Phạm Ngọc kia?
- Đúng. Không thể tin nổi. Cậu ta cho chúng ta một bất ngờ lớn đến vậy. Nam Thuỷ cuối cùng lại có hi vọng rồi.
Nguyễn Văn Bảo nghe thế trả lời. Trong lòng ông xúc động không thôi.
- Khoan, kết quả này cần giữ bí mật. Không thể lộ ra. Để tôi báo lên nguyên soái. Chắc ngài sẽ rất kinh ngạc cùng vui mừng.
Bỗng Văn đại tướng quân chợt nhớ tới điều gì đó lên tiếng nhắc nhở. Bất ngờ này nhiều khi mang đến phiền toái. Nó vẫn cần được giữ bí mật.
- Chào cậu, tôi là Nguyễn Văn Bảo, chỉ huy của Quân doanh Hồng Hà này.
- Còn tôi là Nguyễn Thanh Văn, tới từ thành Nam Giao.
Hai vị đại tướng tiến tới thân mật chào hỏi. Tư soái nhìn Phạm Ngọc không tự giác được hâm mộ. Được một lúc hai vị đại tướng Quân chào đón. Đó là vinh dự bậc nào chứ.
- A, cháu...tôi...xin chào các ngài.
Phạm Ngọc thản nhiên trả lời. Có vẻ không lễ phép lắm nhưng quả thật hắn sử dụng ngôn ngữ dạng này chưa quen lắm. Quá nhiều cách xưng hô.
Còn bên cạnh đó cha hắn và Nguyễn Quân đã có chút ngây ra. Khí thế cùng hai cái tên này làm họ không tự chủ được sinh ra kính sợ. Cha Phạm Ngọc còn tốt vì dù sao ông cũng từng là chiến sĩ cao cấp. Nhưng Nguyễn Quân thì cảm thấy như có gì đè nặng, mặt đỏ lên.
Đối với bình dân thì cấp đại tướng quân cũng gần giống như Vua chúa thời xưa vậy, rất uy nghiêm và cao cả. Mà ở đây có tới hai vị.
- Ừ, hai vị, chúng tôi có thể nói chuyện riêng với Phạm Ngọc trong chốc lát không.
Hai vị đại tướng Quân hướng về phía cha Phạm Ngọc và Nguyễn Quân chào hỏi sau đó nói.
- Dạ, tất nhiên là được.
Nguyễn Quân nghe thế vội vàng đáp lại. Còn cha Phạm Ngọc chỉ gật đầu. Sau đó cả hai cùng với Tư soái bước ra ngoài căn phòng.
Trong phòng còn lại ba người. Hai vị đại tướng quân thay nhau quan sát thanh niên trước mắt. Tố chất thân thể rất tốt, phong thái rất bình tĩnh dù đang đứng trước hai người cũng không bị khí thế của họ làm xao động. Điều này rất hiếm thấy.
Phạm Ngọc bị hai người đàn ông nhìn cũng có chút khó chịu. Nhưng thấy khí thế vô hình từ trên người họ rõ ràng phát ra để dò xét hắn thì cười nhạt. Hắn cũng thản nhiên quan sát lại hai vị này.
Vị Bảo đại tướng quân này vóc người đậm, đầy lực lượng, là dân võ biền chính cống. Còn vị Thanh Văn đại tướng quân kia thì có chút thu liễm và cơ trí hơn.
- Ừm, cậu là đột phá trong chuyến đi đó? Kể tôi nghe một chút được không?
Bảo đại tướng quân đột nhiên hỏi, mắt nhìn xoáy vào Phạm Ngọc.
- À, tôi...
Phạm Ngọc cảm thấy có một tia lực lượng dò xét thâm nhập vào trong thân thể của hắn. Tia lực lượng này đảo qua đảo lại sau đó lại thu về. Dò xét? Hắn nghĩ vậy nên mặc kệ nó. Dù sao cũng chẳng dò xét được gì. Giống một con kiến chui vào một cái hang khổng lồ đen ngòm thôi. Muốn dò xét hắn cần có lực lượng tinh hồn ngang bằng. Do vậy hắn nhàm chán trả lời những gì đã sắp xếp lại.
- Ừ, cũng không có gì sai khác cả. Sắp tới cậu có dự định gì không?
Sau khi dò xét hai vị đại tướng quân đều hài lòng. Lúc này, đại tướng Quân Nguyễn Thanh Văn lên tiếng hỏi.
- Không. À, thật ra cũng có. Tôi định kiếm một vài cuốn sách về tư liệu cuộc sống thời xưa. Cái gì mà Nho học, Tứ thú, Sỹ Nông Công Thương Binh...
Phạm Ngọc trả lời. Hắn quả thật muốn tìm một vài thứ.
- Ồ, tham khảo tri thức thời xưa? Thật thú vị. Không ngờ cậu cũng có sở thích này.
Đại tướng Quân Nguyễn Thanh Văn nghe hắn trả lời bỗng ngạc nhiên thốt lên. Thời nay ít ai mà coi mấy thứ đó, nhất là người tu luyện. Nhưng có một số người như ông chẳng hạn lại rất thích đọc mấy thứ này.
- Chuyện này, Cậu nếu thích có thể đến mấy thư viện hay bảo tàng trong các trường đại học lớn. Đại học Đông Hải chẳng hạn. Trong đó rất nhiều.
- Vậy à, tốt quá, cảm ơn ngài. Không biết còn chuyện gì không?
Phạm Ngọc nghe thế vui hẳn lên. Hắn đang cần những tài liệu này để hiểu sâu hơn về cuộc sống của phàm nhân. Cái nơi đại học đó giống như các học viện.
- À, Tôi chỉ muốn nhắc cậu. Trong cuộc thi liên bang sắp tới hãy cố hết sức. Cuộc thi lần này rất quan trọng với phân khu ta. Cậu đã đạt tới cấp hoàn mỹ về kiểm soát tinh thần nhưng chiến lực của cậu, tôi đã xem qua, vẫn còn yếu.
Đại tướng Quân Nguyễn Văn Bảo nghiêm túc nhắc nhở. Hiện nay thế lực hai phân khu đang có sự chênh lệch, nhất là lớp trẻ. Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của Nam Thuỷ cùng tiếng nói trong toàn Liên minh của bọn họ.
- Cậu đừng lo, cậu đã đạt được cấp kiểm soát tinh thần hoàn mỹ thì việc tăng tu vi chiến lực sẽ rất nhanh. Tôi cũng thay mặt hội đồng thưởng cho cậu một phần dược chất bổ dưỡng cấp chín, có thể tăng lên tu vi chiến lực rất nhanh. Lát nữa tôi sẽ cho người mang tới nhà cậu.
Đại tướng quân Nguyễn Thanh Văn tiếp lời.
- Nghe nói cậu học môn Võ Ta rất giỏi? Cậu học được mấy loại rồi?
Bảo tướng Quân bỗng chuyển chủ đề hỏi.
- À, cũng được ba loại gì đó.
Phạm Ngọc Bình tĩnh trả lời. Thực ra trong tinh Thần truyền ấn có ghi lại rất nhiều môn Võ của thế giới này chín, mười ngàn năm trước. Trong đó Võ Ta cũng có đến mấy loại. Nhưng Phạm Ngọc mới sử dụng ba loại dựa theo quan sát những trận đấu kia nên hắn nói là ba loại.
- Ba loại. Tốt lắm, đúng là cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ có khác.
Hai vị đại tướng nghe thế cũng không ngạc nhiên. Võ học quan trọng nhất là nắm được yếu pháp tinh tuý. Người thanh niên này có mức độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ thì không có gì khó cả.
- Được rồi, cậu ra về đi. Điều cuối cùng, cần chú ý cẩn thận...
Đại tướng quân Nguyễn Văn Bảo lên tiếng căn dặn.
- Vậy chào hai vị, tôi đi đây.
Phạm Ngọc chào rồi đi ra phía cửa. Cha hắn cùng Nguyễn Quân nói chuyện với Tư soái thấy hắn đi ra thì cùng chào Tư soái rồi cả ba đi theo một vị quân nhân rời khỏi quân doanh Hồng Hà.
/145
|