Tên này là âm hồn không tan à?
Trong lòng Tì Nguyệt thấy sởn cả gai ốc, không cho tên Kiều gì đó sắc mặt tốt, ánh mắt như cây đinh đâm thẳng vào lòng anh.
Kiều Đông Dương cũng không quan tâm đến thái độ của cô. Anh cong môi nở nụ cười như có như không, ở một nơi nghiêm túc như đồn cảnh sát lại có vẻ ngả ngớn mơ hồ.
"10! 9! 8...3,2,1!:
Anh đếm đến mười, sau đó giận tím mặt: "Mười giây rồi mà còn nhìn? Chưa từng thấy đàn ông à?"
"Chưa từng thấy đàn ông tự yêu bản thân như thế."
Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười, không nói lời nào.
Anh cảnh sát đang xử lý vụ án nghi ngờ hỏi Trì Nguyệt: "Hai người có quen biết à?"
Trì Nguyệt lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi thấy tám phần mười là kẻ điên ở đâu đó."
Anh cảnh sát: "..."
Anh ta đến gần Kiều Đông Dương: "Hơi quen mặt..."
Anh cảnh sát là người có trách nhiệm: "Đồng chí, có chuyện gì không?"
Kiều Đông Dương chép miệng, nhìn về phía Trì Nguyệt rồi bật cười: "Tôi đến đón bạn gái của tôi. Gần đây dì cả của cô ấy không đều, trong người nóng nảy, tính tình rất kỳ quái... Đang giận dỗi với tôi, lại còn xảy ra việc này...Ôi, thật xin lỗi anh cảnh sát, để các anh phải chê cười rồi."
Trì Nguyệt: "..."
Vương Tuyết Nha: "..."
Anh cảnh sát nhìn anh, lại nhìn khuôn mặt tối tăm của Trì Nguyệt, có cảm giác chợt hiểu ra: "Vậy anh vào đi, cùng nghe tình hình một chút..."
Anh cảnh sát đồng cảm nhìn người đẹp trai bị vợ quản nghiêm này, mỉm cười thân thiện.
Trì Nguyệt nghiến răng: "Kiều Đông Dương!"
Cô đang muốn nổi giận, Kiều Đông Dương đã chỉ ra ngoài cửa.
"Đừng nổi giận, anh đi, anh đi ngay! Anh chờ em ở bên ngoài."
Nói xong, bóng lưng cao ráo của anh đã biến mất ở cửa văn phòng.
Anh ta cố ý! Tên khốn này đang cố ý! Cô nói anh ta là kẻ điên, anh ta liền nói cô là bạn gái của anh ta...
Trì Nguyệt tức đến mức da đầu đau đớn, sắc mặt rất xấu, người khác lại tưởng cô đang tức giận với 'bạn trai'?
"Nguyệt Quang Quang?" Vương Tuyết Nha lắc lắc ngón tay ở trước mặt cô: "Hỏi cậu đấy? Có chuyện gì thế, cô ta có làm cậu bị thương không?
Cái gì? Không phải đã dùng cả dao sao?
Vương Tuyết Nha suy nghĩ, ánh mắt chậm rãi di chuyển sang phải.
Ở trên một chiếc ghế khác, Chu Thanh ủ rủ ngồi đó. Cô ta cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt bầm tím, một cục u lớn như quả trứng bồ câu ở trên trán, đang lên án hành vi độc ác của Trì Nguyệt.
"Phụt!" Vương Tuyết Nha bật cười.
"Đúng là chị Nguyệt của mình, người hung ác không nói nhiều! Đánh rất hay!"
Trì Nguyệt liếc mắt, nói với anh cảnh sát đang xử lý vụ án.
"Anh cảnh sát, tôi cũng vì giúp cảnh sát trấn áp hoạt động mại dâm chơi gái nên mới tự hy sinh xâm nhập vào trong...Tùy cách làm hơi cực đoan nhưng cũng vì cuộc sống hài hoà của quần chúng nhân dân đúng không? Các giao dịch ngân hàng, tài khoản chuyển tiền tới, những điều này không hề khó với các anh. Biết đâu còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, phá triệt để nền tảng mại dâm, hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất, còn có cả phần thưởng cuối năm, còn trừ hại cho dân. Một công ba việc, rất có lời."
Hai anh cảnh sát bị lời nói của cô chặn họng.
"Không phải chúng tôi còn phải cảm ơn cô chứ?"
"Không cần, không cần! Tôi chỉ đang làm nghĩa vụ của công dân thôi!"
Trì Nguyệt mỉm cười, không ngừng xua tay, dáng vẻ rất chân thành.
Anh cảnh sát dở khóc dở cười: "Lần sau gặp việc này phải báo cảnh sát trước tiên, không thể tự hành động, phải biết rằng hành động kéo quần áo quay video của cô, thật ra cũng chạm đến..."
"Tôi đã báo cảnh sát trước!" Trì Nguyệt giơ ngón tay lên, mỉm cười ngắt lời: "Tôi đảm bảo, sau khi tôi vào cửa là cô ta từ cởi. Cô ta tự nguyện, tôi không ép cô ta! Có video làm chứng..."
Anh cảnh sát rất bất đắc dĩ nhưng vẫn có kiên nhẫn với người đẹp: "Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng cách làm thật sự thiếu sót. Một cô gái đi ra ngoài vào buổi tối, nếu gặp phải chuyện không may nào đó, cô xử lý như thế nào?"
Trì Nguyệt yếu ớt xoa cánh tay đau đớn của mình: "Tôi sẽ tự bảo vệ mình...Cảm ơn anh cảnh sát! Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau! Đảm bảo!
Chu Thanh giật mình, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc là ai bị đánh. Rất cuộc là ai cần được bảo vệ?
Cô ta đột nhiên tức giận: "Anh cảnh sát, là cô ta đánh tôi một trận! Người bị thương là tôi!"
Anh cảnh sát liếc nhìn cô ta một cái, không nể mặt: "Ở trong video, người chửi mắng là cô, người cầm dao cũng là cô!"
Chu Thanh: :)
Vương Tuyết Nha lại bật cười: "Mắt anh cảnh sát sáng như đuốc, nhìn quá rõ ràng. Loại người cầm dao đi ra ngoài thế này, là nhân tố không ổn định trong xã hội, cần bị nghiêm trị, bảo vệ sự an toàn cho những người yếu đuối như chúng tôi!"
Yếu đuối?
Chu Thanh nhìn hai cô gái này.
Bọn họ yếu đuối? Bọn họ sắp đi ngang ở trường học rồi có được không?
(*) đi ngang: là kiểu hống hách á mọi người.
Trên mặt Chu Thanh chỗ tím chỗ đỏ, bị Trì Nguyệt đánh sưng vù, thật sự làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ta. Cộng thêm vừa nãy Trì Nguyệt đã cống hiến nguyên bộ video HD không che cho anh cảnh sát, cô ta muốn lấy được thiện cảm của anh cảnh sát chính trực, đã là điều không thể nào.
"Nào, ký tên vào đấy là cô có thể về."
Nửa tiếng sau, anh cảnh sát ghi chép xong, đẩy cuốn sổ đến trước mặt Trì Nguyệt , hướng dẫn cô ký tên.
"Nếu sau này con cần sự giúp đỡ của cô, tôi sẽ thông báo."
Trì Nguyệt ồ một tiếng , liếc nhìn Chu Thanh: "Vậy cô ta thì sao?"
"Chuyện này cô không cần để ý. Chúng tôi sẽ xử lý!"
"...Ồ, được." Trì Nguyệt không hỏi nhiều, lập tức ký tên của mình lên.
Anh cảnh sát lấy lại cuốn sổ nhìn thoáng qua, còn nói: "Số tiền cô đã chuyển cho cô ta, sau này chúng tôi sẽ để cô ta trả lời cho cô. Nhưng tiền thuốc men của cô ta..."
"Tôi sẽ trả." Trì Nguyệt không đợi anh ta nói xong: "Tôi đánh, tôi nhận!
Nộp chút tiền thuốc men vẫn tốt hơn chịu tội xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa, lúc anh cảnh sát đang xử lý quá trình hòa giải, rõ ràng đã thiên vị cô.
Anh cảnh sát rất hài lòng với sự hợp tác của cô, gật đầu: "Vậy được, cứ vậy đi. Có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô."
"Được!"
"Vất vả rồi!"
Anh cảnh sát đứng lên, bắt tay với cô.
"Không vất vả." Trì Nguyệt mỉm cười, không bắt tay với anh ta mà chỉ lắc lắc cánh tay: "Chỉ là đánh hơi đau tay."
Anh cảnh sát: "..."
/199
|