( Chương bình thường hôm nay. Tý nữa bù bạo chương hôm qua canh 4 nhé các đạo hữu!:“>)
---
Đi bên cạnh Lữ Mặc, Trần Dương phát hiện nơi này chia thành nhiều gian phòng khác nhau.
Mỗi gian phòng đều có phong cách quý phái sang trọng, bên trong có ánh đèn nhưng không có tiếng người, hiển nhiên cách âm rất tốt.
Mà mỗi gian phòng này, lại cách nhau bằng một cái hoa viên nho nhỏ.
Những hoa viên này trồng nhiều loại hoa cỏ hiếm thấy, mặc dù nơi đây ánh sáng lờ mờ do đèn chiếu sáng hắt tới nhìn không rõ hoàn toàn, nhưng mùi hương thoang thoảng truyền tới làm cho Trần Dương không nhịn được hít thêm vài hơi.
Càng đi vào bên trong, độ sang trọng tinh xảo của các gian phòng ngày càng tăng lên.
‘Ồ, thú vị!’
Trần Dương đột nhiên ngửi được một mùi hương của dược thảo. Mặc dù chỉ thoảng qua, chứng tỏ dược thảo này còn non nhưng dù sao vẫn là dược thảo, mùi hương nó phát tán ra không thể nhầm lẫn đi đâu được.
‘Xem ra nơi này cũng có chút ý tứ.’
Trần Dương trong lòng thầm khen nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng đi tới. Một chút dược thảo non nớt này, mặc dù làm cho hắn có chút ngạc nhiên nho nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ sức lọt vào pháp nhãn của Trần Dương.
Thanh niên Lữ Mặc vẫn không có chút trì hoãn nào mà dẫn Trần Dương đi khoảng mười phút nữa, men theo con đường lát sỏi mà đi sâu vào bên trong.
Một đường đi tới, thỉnh thoảng lại có đặt camera quan sát làm cho Trần Dương đối với trình độ giám sát của nơi này cũng có nhận thức mới.
Tới một căn phòng, Lữ Mặc liền nhìn Trần Dương nói:
- Mời Trần tiên sinh vào bên trong, tiểu thư đang chờ!
Nói xong liền đứng trước cửa một căn phòng.
Trần Dương gật nhẹ đầu bước tới.
Thần thức hắn khẽ đảo qua liền phát hiện bên trong có một người ngồi.
Chính là cô gái mang nửa mặt nạ mà trong miệng Lữ Mặc gọi là Nguyệt tiểu thư.
Trần Dương cười lạnh, đẩy cửa bước vào.
Hắn nâng chân bước vào được ba bước thì phẩy tay một cái, cánh cửa ngay lập tức đóng lại nhẹ nhàng.
Một chiêu Cầm Long Thủ này rơi vào mắt của Nguyệt tiểu thư khiến cho khoé mắt của nàng khẽ co rút rồi lập tức hồi phục vẻ lãnh đạm.
Trần Dương mắt thấy mình đã đạt được mục đích, cũng không có ra vẻ gì mà đi về phía bên cạnh cô gái nhìn vào bức tranh gỗ được điêu khắc chạm trổ tinh xảo.
Nguyệt tiểu thư thấy vậy thì đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng bị nàng che giấu rất nhanh.
- Tranh đẹp, gỗ quý! Không tồi!
Trần Dương có thâm ý mở miệng khen.
Nguyệt tiểu thư thấy Trần Dương nói một câu không liên quan như vậy thì cũng phụ hoạ:
- Trần tiên sinh không ngờ còn có nghiên cứu về nghệ thuật, tiểu nữ bội phục!
- Hắc hắc, nàng là Nguyệt tiểu thư?
Trần Dương lại nói một câu khác không liên quan.
- Thật thất lễ, đó chỉ là một cái phương danh mà bạn bè thường gọi. Nếu như Trần tiên sinh muốn biết tên tiểu nữ, vậy thì tiểu nữ cũng không tiện giấu diếm…
Trần Dương đưa ngón tay lên ra vẻ ngăn nàng nói tiếp:
- Suỵt…có lẽ nàng hiểu lầm. Ta chỉ muốn hỏi để nói cho nàng biết một chuyện, Nguyệt tiểu thư, ta không cần biết nàng là ai, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng. Nếu còn lần nữa, vậy thì dù mặc kệ nàng là thân phận gì, kết cục chỉ có một.
Nói xong, Trần Dương phất tay một cái liền có hai cái Hoả cầu bay ra, một cái va chạm với bức tranh gỗ và một cái đập vào cái lư đỉnh đang phát ra khói hương nhè nhẹ.
‘Bùm~’
Hai Hoả cầu vừa va chạm liền tạo thành một đám lửa, thiêu cháy toàn bộ bức tranh gỗ và lư hương thành tro bụi.
Trần Dương nắm tay lại dập tắt Hoả cầu tránh cho chúng cháy lan sang bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt Nguyệt tiểu thư ngồi xuống.
Nguyệt tiểu thư thân thể cứng đờ, nhìn Trần Dương phất tay một cái liền đánh hai vật kia tan thành tro bụi vô cùng nhẹ nhàng.
Bản thân nàng biết rõ, hai thứ kia có độ quý giá như thế nào. Nhất là bí mật bên trong nó càng khó có người nhận biết được. Thế nhưng không ngờ Trần Dương lại liếc mắt liền nhìn ra, hơn nữa từ trong miệng hắn còn nói là đây là lần thứ hai. Vậy thì lần trước…
Nghĩ đến đây, nàng liền âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chút tiểu xảo của nàng thì ra trong mắt người ta ngay cả cái rắm cũng không bằng, vậy mà nàng luôn nghĩ rằng mình thông minh, làm cho hôm nay trong nháy mắt liền mất đi hai vật phẩm quý giá.
Trong lòng nàng thật sự có điểm đau lòng.
Tuy nhiên, thực lực của Trần Dương đã bày ra đó, nàng cũng không dám làm thêm cử chỉ gì, khoé miệng đắng chát, nhìn Trần Dương mở miệng nói:
- Tiên sư!
Trần Dương nghe vậy thì cười gằn, hừ một tiếng không nói gì nữa.
Nguyệt tiểu thư thấy vậy thì gương mặt càng bất đắc dĩ thêm, bèn chắp tay cúi đầu nói:
- Tiểu nữ Lý Tiểu Nguyệt ra mắt Trần tiên sư! Lúc trước có gì mạo phạm, xin tiên sư tha thứ!
- Nhìn nàng trong cơ thể chân khí nồng hậu, tu vi có điểm phát tán, hiển nhiên đã tới giai đoạn bình cảnh. Một ngưỡng cửa này nếu bước qua thì cũng được xem như đã bước lên chung đường. Nếu nói bây giờ chúng ta là nửa cái đồng đạo cũng không quá đáng, không cần câu nệ tiểu tiết.
Trần Dương nhàn nhạt nói, đồng thời bàn tay đánh ra một luồng khí vô hình nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
Thấy Lý Tiểu Nguyệt thái độ thành khẩn, cơn giận của Trần Dương có chút dịu lại, hoà hoãn nói tiếp:
- Hai thứ kia mặc dù kết hợp lại với nhau có chút hiệu quả mê hoặc thần trí, nhưng chỉ có thể đối phó với những nhân sĩ võ lâm bình thường thì còn có thể tạo thành tác dụng mê hoặc, khiến cho người ta thần trí mê man, thậm chí một thân công lực có thể vì vậy mà không phát huy được bao nhiêu. Nguyệt tiểu thư nàng năm lần bảy lượt đối với ta sử dụng vật này, chẳng hay là có ý khinh tại hạ dễ ức hiếp hay là cho rằng tại hạ thật không dám đối với ngươi ra tay?
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thân mình vốn đã được Trần Dương nâng dậy liền run lên, ánh mắt hoảng sợ định khom người giải thích thì nghe Trần Dương dùng giọng không thương lượng nói:
- Ngồi xuống từ từ nói.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì thở dài ngồi xuống.
Mặc dù lời lẽ của Trần Dương lạnh lẽo, nhưng nàng nhìn ra được hắn không phải dạng hung thần ác sát, nếu không thì ngay lần đầu tiên hắn đã hạ thủ rồi mà không chờ đến hôm nay.
Nghĩ tới nàng càng thêm hối hận.
Mặc dù chính bản thân nàng hiện giờ cũng khó chấp nhận hành động liên tục hai lần bị kẻ khác tính kế ngay trước mắt. Đổi lại là nàng, nàng chưa chắc có thái độ ung dung nhàn nhã như Trần Dương hiện giờ.
Đặc biệt, lời nói của Trần Dương nói ra sơ sài đã điểm trúng trọng tâm, tu vi của nàng quả thật đang ở ngưỡng cửa bước vào giới tu tiên. Điều này là nhờ một tiền bối mất nhiều công sức giúp cho nàng mới được như vậy. Không ngờ Trần Dương chỉ liếc mắt liền nói ra rõ ràng.
Nàng từng thông qua một số câu chuyện mà nghe nói trong số những môn tiên pháp, có vài loại uy năng lớn lao có thể giúp cho người tu luyện thanh xuân vĩnh trú, mặc dù trải qua mấy trăm năm tuổi thọ nhưng hình dáng vẫn giữ y như lúc còn trẻ.
Nàng càng nghĩ, càng thấy khả năng này rất lớn.
Cũng vì ý nghĩ này, trong lòng nàng hình ảnh của Trần Dương bỗng trở nên cao thâm mạt trắc hơn nhiều lần. Nàng dùng giọng cung kính nói:
- Xin tiền bối bớt giận. Vãn bối nhất thời hồ đồ, không biết thân phận của ngài nên làm chuyện ngu xuẩn, xin ngài bỏ qua, nhất định không có lần sau.
Nói xong, nàng suy nghĩ đến gì đó liền cắn răng móc từ trên đầu xuống một cây trâm, cung kính đưa tới trước mặt Trần Dương nói:
- Cây trâm này là Pháp bảo phòng thân của vãn bối luôn mang theo bên mình, kính xin tiền bối…
Trần Dương thấy Lý Tiểu Nguyệt làm động tác này liền nhíu mài:
- Ta cũng không phải ‘Cú có gai’, nàng đưa một cây trâm cho ta làm gì? Nếu ta muốn trách tội thì cũng không cần đợi đến lúc này, cất vào đi.
( Ai muốn biết Cú có gai là gì vui lòng search Google tìm hiểu thêm – Tuý Vân Tử)
Trần Dương trong lòng buồn bực. Cây trâm cài kia quả thật là một pháp bảo cấp thấp. Theo Trần Dương dựa vào linh lực như có như không phía trên nó, thì nói không chừng sau lưng cô gái này có một tu sĩ nào đó vì nàng mà luyện chế pháp bảo này để bảo hộ đi.
Mà Trần Dương mặc dù bên người không có gì, nhưng cũng không đến nỗi tham lam một cây trâm cài của một hậu bối còn chưa tiến vào Luyện Khí Kỳ. Nếu sau này việc này truyền ra, Trần Dương hắn làm sao còn dám nhìn mặt ai.
Lý Tiểu Nguyệt thấy vậy liền thở dài thu lại cây trâm.
‘Tiền bối chắc là chướng mắt pháp bảo này đi. Phải rồi, lão quái vật như người làm sao có thể chú ý đến thứ này được. Lý Tiểu Nguyệt ơi Lý Tiểu Nguyệt, mày hôm nay sao thế. Có thể đối với mày là thứ quý hiếm, nhưng trong mắt tiền bối lại chẳng khác gì cóc ổi mía ghim, mày còn dám đưa ra để tiền bối chê cười sao!’
Lý Tiểu Nguyệt âm thầm suy nghĩ tự trách.
Nàng mím chặt môi, có chút khổ sở nói:
- Nếu vậy, chỉ cần tiền bối chịu bỏ qua. Vãn bối…ta …xin tiền bối cứ việc…tuỳ ý!
Lý Tiểu Nguyệt cắn chặt răng đến gần như bật máu, ấp úng.
- Chỉ xin…xin tiền bối giúp vãn bối… một chuyện!
Nàng lại dùng giọng kiên định nói tiếp.
Trần Dương hơi liếc mắt qua nhìn nàng, ánh mắt không chút khách khí đảo qua mặt nàng thật chậm rãi.
Lý Tiểu Nguyệt tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của Trần Dương, cái cổ đỏ lựng lên.
Nàng cắn răng một cái đứng dậy.
Trần Dương thấy vậy thì hoảng hồn, tưởng đâu nàng thực hành động tác thoát y trong truyền thuyết, đang định đưa tay ngăn cản thì thấy nàng run rẩy đưa tay lên chiếc mặt nạ trên mặt.
Bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng gỡ mặt nạ xuống.
Sau khi gỡ mặt nạ xuống, Lý Tiểu Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt nói:
- Vãn bối xấu xí, xin tiền bối chớ chê cười!
Tuy nàng nói vậy, nhưng gương mặt của lại vô cùng xinh đẹp chỉ nửa gương mặt đã cực kỳ xinh đẹp, hiện giờ toàn bộ gương mặt hiện ra lại càng lộ ra vẻ động lòng người.
Gương mặt Trần Dương vốn lãnh đạm, lúc này nhịn không được cũng có một chút ngẩn ngơ. Ánh mắt hắn không nhịn được lướt xuống dưới, ngay lập tức là hai ngọn núi ngạo nghễ như muốn phá tung mọi giới hạn và trói buộc để được tự do.
Trần Dương bản tính lương thiện, rất ghét sự trói buộc và xiềng xích, lúc này không nhịn được nổi lên một chút ý nghĩ làm việc thiện giúp cho hai ngọn núi này có được sự tự do thuộc về chúng đáng lẽ nên có.
‘Ài, cũng tại ta bản tính quá thiện tâm, việc nghĩa không nên ngại gian khó a!’
Trần Dương âm thầm thở dài.
Dĩ nhiên, cái ý nghĩ này chỉ loé qua rồi ngay lập tức bị Trần Dương tự mình dập tắt.
Lý Tiểu Nguyệt thấy ánh mắt của Trần Dương lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ phải sang trái, từ trái sang phải rồi dừng lại ở giữa ngực, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ như gấc, nhưng cũng cắn răng nói:
- Vãn bối to gan cầu khẩn, nếu tiền bối ra tay, vãn bối lập tức thoả mãn mọi yêu cầu của người!
Lần này, nàng nói thật kiên quyết, không chút ấp úng nào.
Thấy thái độ của nàng, Trần Dương cũng thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn nàng liền trở nên trong suốt. Đăng bởi: admin
---
Đi bên cạnh Lữ Mặc, Trần Dương phát hiện nơi này chia thành nhiều gian phòng khác nhau.
Mỗi gian phòng đều có phong cách quý phái sang trọng, bên trong có ánh đèn nhưng không có tiếng người, hiển nhiên cách âm rất tốt.
Mà mỗi gian phòng này, lại cách nhau bằng một cái hoa viên nho nhỏ.
Những hoa viên này trồng nhiều loại hoa cỏ hiếm thấy, mặc dù nơi đây ánh sáng lờ mờ do đèn chiếu sáng hắt tới nhìn không rõ hoàn toàn, nhưng mùi hương thoang thoảng truyền tới làm cho Trần Dương không nhịn được hít thêm vài hơi.
Càng đi vào bên trong, độ sang trọng tinh xảo của các gian phòng ngày càng tăng lên.
‘Ồ, thú vị!’
Trần Dương đột nhiên ngửi được một mùi hương của dược thảo. Mặc dù chỉ thoảng qua, chứng tỏ dược thảo này còn non nhưng dù sao vẫn là dược thảo, mùi hương nó phát tán ra không thể nhầm lẫn đi đâu được.
‘Xem ra nơi này cũng có chút ý tứ.’
Trần Dương trong lòng thầm khen nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng đi tới. Một chút dược thảo non nớt này, mặc dù làm cho hắn có chút ngạc nhiên nho nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ sức lọt vào pháp nhãn của Trần Dương.
Thanh niên Lữ Mặc vẫn không có chút trì hoãn nào mà dẫn Trần Dương đi khoảng mười phút nữa, men theo con đường lát sỏi mà đi sâu vào bên trong.
Một đường đi tới, thỉnh thoảng lại có đặt camera quan sát làm cho Trần Dương đối với trình độ giám sát của nơi này cũng có nhận thức mới.
Tới một căn phòng, Lữ Mặc liền nhìn Trần Dương nói:
- Mời Trần tiên sinh vào bên trong, tiểu thư đang chờ!
Nói xong liền đứng trước cửa một căn phòng.
Trần Dương gật nhẹ đầu bước tới.
Thần thức hắn khẽ đảo qua liền phát hiện bên trong có một người ngồi.
Chính là cô gái mang nửa mặt nạ mà trong miệng Lữ Mặc gọi là Nguyệt tiểu thư.
Trần Dương cười lạnh, đẩy cửa bước vào.
Hắn nâng chân bước vào được ba bước thì phẩy tay một cái, cánh cửa ngay lập tức đóng lại nhẹ nhàng.
Một chiêu Cầm Long Thủ này rơi vào mắt của Nguyệt tiểu thư khiến cho khoé mắt của nàng khẽ co rút rồi lập tức hồi phục vẻ lãnh đạm.
Trần Dương mắt thấy mình đã đạt được mục đích, cũng không có ra vẻ gì mà đi về phía bên cạnh cô gái nhìn vào bức tranh gỗ được điêu khắc chạm trổ tinh xảo.
Nguyệt tiểu thư thấy vậy thì đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng bị nàng che giấu rất nhanh.
- Tranh đẹp, gỗ quý! Không tồi!
Trần Dương có thâm ý mở miệng khen.
Nguyệt tiểu thư thấy Trần Dương nói một câu không liên quan như vậy thì cũng phụ hoạ:
- Trần tiên sinh không ngờ còn có nghiên cứu về nghệ thuật, tiểu nữ bội phục!
- Hắc hắc, nàng là Nguyệt tiểu thư?
Trần Dương lại nói một câu khác không liên quan.
- Thật thất lễ, đó chỉ là một cái phương danh mà bạn bè thường gọi. Nếu như Trần tiên sinh muốn biết tên tiểu nữ, vậy thì tiểu nữ cũng không tiện giấu diếm…
Trần Dương đưa ngón tay lên ra vẻ ngăn nàng nói tiếp:
- Suỵt…có lẽ nàng hiểu lầm. Ta chỉ muốn hỏi để nói cho nàng biết một chuyện, Nguyệt tiểu thư, ta không cần biết nàng là ai, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng. Nếu còn lần nữa, vậy thì dù mặc kệ nàng là thân phận gì, kết cục chỉ có một.
Nói xong, Trần Dương phất tay một cái liền có hai cái Hoả cầu bay ra, một cái va chạm với bức tranh gỗ và một cái đập vào cái lư đỉnh đang phát ra khói hương nhè nhẹ.
‘Bùm~’
Hai Hoả cầu vừa va chạm liền tạo thành một đám lửa, thiêu cháy toàn bộ bức tranh gỗ và lư hương thành tro bụi.
Trần Dương nắm tay lại dập tắt Hoả cầu tránh cho chúng cháy lan sang bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt Nguyệt tiểu thư ngồi xuống.
Nguyệt tiểu thư thân thể cứng đờ, nhìn Trần Dương phất tay một cái liền đánh hai vật kia tan thành tro bụi vô cùng nhẹ nhàng.
Bản thân nàng biết rõ, hai thứ kia có độ quý giá như thế nào. Nhất là bí mật bên trong nó càng khó có người nhận biết được. Thế nhưng không ngờ Trần Dương lại liếc mắt liền nhìn ra, hơn nữa từ trong miệng hắn còn nói là đây là lần thứ hai. Vậy thì lần trước…
Nghĩ đến đây, nàng liền âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chút tiểu xảo của nàng thì ra trong mắt người ta ngay cả cái rắm cũng không bằng, vậy mà nàng luôn nghĩ rằng mình thông minh, làm cho hôm nay trong nháy mắt liền mất đi hai vật phẩm quý giá.
Trong lòng nàng thật sự có điểm đau lòng.
Tuy nhiên, thực lực của Trần Dương đã bày ra đó, nàng cũng không dám làm thêm cử chỉ gì, khoé miệng đắng chát, nhìn Trần Dương mở miệng nói:
- Tiên sư!
Trần Dương nghe vậy thì cười gằn, hừ một tiếng không nói gì nữa.
Nguyệt tiểu thư thấy vậy thì gương mặt càng bất đắc dĩ thêm, bèn chắp tay cúi đầu nói:
- Tiểu nữ Lý Tiểu Nguyệt ra mắt Trần tiên sư! Lúc trước có gì mạo phạm, xin tiên sư tha thứ!
- Nhìn nàng trong cơ thể chân khí nồng hậu, tu vi có điểm phát tán, hiển nhiên đã tới giai đoạn bình cảnh. Một ngưỡng cửa này nếu bước qua thì cũng được xem như đã bước lên chung đường. Nếu nói bây giờ chúng ta là nửa cái đồng đạo cũng không quá đáng, không cần câu nệ tiểu tiết.
Trần Dương nhàn nhạt nói, đồng thời bàn tay đánh ra một luồng khí vô hình nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
Thấy Lý Tiểu Nguyệt thái độ thành khẩn, cơn giận của Trần Dương có chút dịu lại, hoà hoãn nói tiếp:
- Hai thứ kia mặc dù kết hợp lại với nhau có chút hiệu quả mê hoặc thần trí, nhưng chỉ có thể đối phó với những nhân sĩ võ lâm bình thường thì còn có thể tạo thành tác dụng mê hoặc, khiến cho người ta thần trí mê man, thậm chí một thân công lực có thể vì vậy mà không phát huy được bao nhiêu. Nguyệt tiểu thư nàng năm lần bảy lượt đối với ta sử dụng vật này, chẳng hay là có ý khinh tại hạ dễ ức hiếp hay là cho rằng tại hạ thật không dám đối với ngươi ra tay?
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thân mình vốn đã được Trần Dương nâng dậy liền run lên, ánh mắt hoảng sợ định khom người giải thích thì nghe Trần Dương dùng giọng không thương lượng nói:
- Ngồi xuống từ từ nói.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì thở dài ngồi xuống.
Mặc dù lời lẽ của Trần Dương lạnh lẽo, nhưng nàng nhìn ra được hắn không phải dạng hung thần ác sát, nếu không thì ngay lần đầu tiên hắn đã hạ thủ rồi mà không chờ đến hôm nay.
Nghĩ tới nàng càng thêm hối hận.
Mặc dù chính bản thân nàng hiện giờ cũng khó chấp nhận hành động liên tục hai lần bị kẻ khác tính kế ngay trước mắt. Đổi lại là nàng, nàng chưa chắc có thái độ ung dung nhàn nhã như Trần Dương hiện giờ.
Đặc biệt, lời nói của Trần Dương nói ra sơ sài đã điểm trúng trọng tâm, tu vi của nàng quả thật đang ở ngưỡng cửa bước vào giới tu tiên. Điều này là nhờ một tiền bối mất nhiều công sức giúp cho nàng mới được như vậy. Không ngờ Trần Dương chỉ liếc mắt liền nói ra rõ ràng.
Nàng từng thông qua một số câu chuyện mà nghe nói trong số những môn tiên pháp, có vài loại uy năng lớn lao có thể giúp cho người tu luyện thanh xuân vĩnh trú, mặc dù trải qua mấy trăm năm tuổi thọ nhưng hình dáng vẫn giữ y như lúc còn trẻ.
Nàng càng nghĩ, càng thấy khả năng này rất lớn.
Cũng vì ý nghĩ này, trong lòng nàng hình ảnh của Trần Dương bỗng trở nên cao thâm mạt trắc hơn nhiều lần. Nàng dùng giọng cung kính nói:
- Xin tiền bối bớt giận. Vãn bối nhất thời hồ đồ, không biết thân phận của ngài nên làm chuyện ngu xuẩn, xin ngài bỏ qua, nhất định không có lần sau.
Nói xong, nàng suy nghĩ đến gì đó liền cắn răng móc từ trên đầu xuống một cây trâm, cung kính đưa tới trước mặt Trần Dương nói:
- Cây trâm này là Pháp bảo phòng thân của vãn bối luôn mang theo bên mình, kính xin tiền bối…
Trần Dương thấy Lý Tiểu Nguyệt làm động tác này liền nhíu mài:
- Ta cũng không phải ‘Cú có gai’, nàng đưa một cây trâm cho ta làm gì? Nếu ta muốn trách tội thì cũng không cần đợi đến lúc này, cất vào đi.
( Ai muốn biết Cú có gai là gì vui lòng search Google tìm hiểu thêm – Tuý Vân Tử)
Trần Dương trong lòng buồn bực. Cây trâm cài kia quả thật là một pháp bảo cấp thấp. Theo Trần Dương dựa vào linh lực như có như không phía trên nó, thì nói không chừng sau lưng cô gái này có một tu sĩ nào đó vì nàng mà luyện chế pháp bảo này để bảo hộ đi.
Mà Trần Dương mặc dù bên người không có gì, nhưng cũng không đến nỗi tham lam một cây trâm cài của một hậu bối còn chưa tiến vào Luyện Khí Kỳ. Nếu sau này việc này truyền ra, Trần Dương hắn làm sao còn dám nhìn mặt ai.
Lý Tiểu Nguyệt thấy vậy liền thở dài thu lại cây trâm.
‘Tiền bối chắc là chướng mắt pháp bảo này đi. Phải rồi, lão quái vật như người làm sao có thể chú ý đến thứ này được. Lý Tiểu Nguyệt ơi Lý Tiểu Nguyệt, mày hôm nay sao thế. Có thể đối với mày là thứ quý hiếm, nhưng trong mắt tiền bối lại chẳng khác gì cóc ổi mía ghim, mày còn dám đưa ra để tiền bối chê cười sao!’
Lý Tiểu Nguyệt âm thầm suy nghĩ tự trách.
Nàng mím chặt môi, có chút khổ sở nói:
- Nếu vậy, chỉ cần tiền bối chịu bỏ qua. Vãn bối…ta …xin tiền bối cứ việc…tuỳ ý!
Lý Tiểu Nguyệt cắn chặt răng đến gần như bật máu, ấp úng.
- Chỉ xin…xin tiền bối giúp vãn bối… một chuyện!
Nàng lại dùng giọng kiên định nói tiếp.
Trần Dương hơi liếc mắt qua nhìn nàng, ánh mắt không chút khách khí đảo qua mặt nàng thật chậm rãi.
Lý Tiểu Nguyệt tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của Trần Dương, cái cổ đỏ lựng lên.
Nàng cắn răng một cái đứng dậy.
Trần Dương thấy vậy thì hoảng hồn, tưởng đâu nàng thực hành động tác thoát y trong truyền thuyết, đang định đưa tay ngăn cản thì thấy nàng run rẩy đưa tay lên chiếc mặt nạ trên mặt.
Bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng gỡ mặt nạ xuống.
Sau khi gỡ mặt nạ xuống, Lý Tiểu Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt nói:
- Vãn bối xấu xí, xin tiền bối chớ chê cười!
Tuy nàng nói vậy, nhưng gương mặt của lại vô cùng xinh đẹp chỉ nửa gương mặt đã cực kỳ xinh đẹp, hiện giờ toàn bộ gương mặt hiện ra lại càng lộ ra vẻ động lòng người.
Gương mặt Trần Dương vốn lãnh đạm, lúc này nhịn không được cũng có một chút ngẩn ngơ. Ánh mắt hắn không nhịn được lướt xuống dưới, ngay lập tức là hai ngọn núi ngạo nghễ như muốn phá tung mọi giới hạn và trói buộc để được tự do.
Trần Dương bản tính lương thiện, rất ghét sự trói buộc và xiềng xích, lúc này không nhịn được nổi lên một chút ý nghĩ làm việc thiện giúp cho hai ngọn núi này có được sự tự do thuộc về chúng đáng lẽ nên có.
‘Ài, cũng tại ta bản tính quá thiện tâm, việc nghĩa không nên ngại gian khó a!’
Trần Dương âm thầm thở dài.
Dĩ nhiên, cái ý nghĩ này chỉ loé qua rồi ngay lập tức bị Trần Dương tự mình dập tắt.
Lý Tiểu Nguyệt thấy ánh mắt của Trần Dương lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ phải sang trái, từ trái sang phải rồi dừng lại ở giữa ngực, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ như gấc, nhưng cũng cắn răng nói:
- Vãn bối to gan cầu khẩn, nếu tiền bối ra tay, vãn bối lập tức thoả mãn mọi yêu cầu của người!
Lần này, nàng nói thật kiên quyết, không chút ấp úng nào.
Thấy thái độ của nàng, Trần Dương cũng thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn nàng liền trở nên trong suốt. Đăng bởi: admin
/379
|