Chương 1 Nữ Phụ
Sở Nhược Đình từ từ tỉnh dậy sau hỗn loạn.
Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ cái trán đau muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm rạp.
Buổi trưa nắng xuyên thấu qua khe hở lá cây, tạo ra từng bóng cây loang lổ. Mà phía trước cách đó không xa có một thiếu nữ, song kế búi tóc hình quả đào, áo váy phấn hồng, tay cầm bội Kiếm xanh bích, là người nàng ghen ghét đến ngứa răng Tiểu sư muội Kiều Kiều
"Tại sao Kiều Kiều lại ở đây?" Sở Nhược Đình hít không khí lành lạnh tươi mát một hơi, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, "Không đúng Sao mình lại ở đây?"
Nàng rõ ràng. Rõ ràng đã chết
Chết dưới kiếm Chưởng môn
Kiếm Hàn Sương lạnh lẽo xuyên qua ngực nàng, khắp người bị băng giá bao phủ. Máu từ miệng vết thương ào ạt chảy ra, mình vô lực ngã xuống, máu tươi tụ lại dưới thân thành một vùng đỏ thắm, chiếu ra ảnh ngược hai mắt Đại sư huynh không đành lòng, thần sắc vô tình của Chưởng môn. Mà Tiểu sư muội nàng hận cả đời, mở to đôi mắt vô tội, run bần bật rúc vào lòng Tạ Tố Tinh.
A, thì ra đây là đồng môn a
Kết quả của tám mươi năm tình nghĩa, chỉ có nàng một bên tình nguyện.
Cho dù nàng có làm chuyện tốt gì, bọn họ trước giờ chưa từng để trong lòng. Bọn họ để ý, chỉ có một người Tiểu Sư Muội Kiều Kiềụ
Chỉ cần Kiều Kiều ở, nàng Sở Nhược Đình vĩnh viễn là làm nền.
Tu vi là làm nền, diện mạo là làm nền, ngay cả toàn bộ quá trình sống của nàng, cũng chỉ là làm nền.
Thế giới sau khi chết, Sở Nhược Đình thậm chí nhớ rõ rành mạch. Nơi đó kỳ quái, phồn hoa vô cùng, có con đường nhựa rộng lớn sạch sẽ. Linh hồn của nàng ở không trung du đãng, thường thường còn phải tránh né một vài con chim sắt lớn. Sau đó nàng trôi vào một tòa nhà cao, đó là một tiệm sách, mặc dù phông chữ không giống với những gì nàng đã học, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể đọc hiểu ý nghĩa trong đó.
Thật tình cờ, nàng vừa lúc thấy được một quyển sách tên là “Kiều Kiều Tu Chân Ký .
Đúng lúc gió thổi bay trang sách, Sở Nhược Đình thấy tên của mình, còn có rất nhiều nội dung quen thuộc. Nàng lướt nhanh qua, dùng ý niệm lật trang sách, nghiêm túc nhìn vào.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng cũng xem hết quyển sách.
Đôi tay không tự chủ mà run rẩy, che lại hai mắt, gào khóc.
Đáng tiếc nàng đã chết, khóc đến khàn cả giọng, cũng không thể chảy xuống một giọt nước mắt.
Thì ra, nàng chỉ là một nhân vật không quan trọng gì trong Kiều Kiều Tu Chân Ký , một pháo hôi nơi chốn cùng nữ chủ Kiều Kiều đối chọi gay gắt Tu vi nàng không bằng Kiều Kiều, diện mạo không bằng Kiều Kiều, tính cách cũng không bằng Kiều Kiều đáng yêu dễ thương, vai trò của nàng trong sách chỉ là bán sự ngu ngốc để làm nổi bật lòng tốt và sự ngây thơ của nữ chính
Chẳng trách, nàng có nỗ lực tu luyện thế nào, tốc độ cũng không bằng Kiều Kiềụ Chẳng trách, nàng cẩn thận trong lời nói việc làm, vẫn không làm Chưởng Môn, Sư Huynh thích.
Thì ra hết thảy đều đã được định sẵn.
Kiều Kiều được chú định là vai chính, là Thiên Đạo sủng nhi, nàng Sở Nhược Đình được chú định chỉ là nữ phụ
Tại sao Thiên Đạo lại bất công như vậy?
Kiều Kiều hại cha mẹ nàng song vong, đến cuối cùng nàng còn không được phép ghét Kiều Kiều một chút nào sao?
Nghĩ đến trước khi chết, Sở Nhược Đình xem Chưởng Môn như phụ thân cho nàng một Kiếm, nàng ngồi trên mặt đất không tiếng động nức nở.
Nếu có cơ hội được làm lại lần nữa, nàng sẽ không bao giờ cho người khác hy vọng, thù cha mẹ nàng, nàng muốn đích thân tới báo
Ý niệm vừa dâng lên, linh hồn Sở Nhược Đình bỗng nhiên bay vào hư không. Với vô số thiên thạch vụt sáng trong không gian, Sở Nhược Đình cố gắng vươn tay, nhưng dường như nàng đã chạm phải một mảnh tre. Thẻ tre chạm vào lòng bàn tay nàng thì bỗng nhiên biến mất ngay lập tức. Mở mắt ra lần nữa, nàng đã ở rừng rậm và Kiều Kiều đang ngất xỉu trước mặt.
Cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế? Đáng tiếc nàng một chốc nghĩ không ra.
Sở Nhược Đình chớp chớp mắt, chẳng lẽ, trời cao thương hại nàng đời trước bị thôi, nên bây giờ cho nàng cơ hội báo thù?
Kẻ thù liền ở trước mắt
Sở Nhược Đình nhìn bốn bề vắng lặng, triệu hồi ra bản mạng pháp bảo roi Thương Vân. Nàng nhìn chăm chú vào Kiều Kiều hôn mê bất tỉnh, nắm chặt roi dài, nước mắt lưng tròng Kết thúc, hết thảy sẽ kết thúc Sở Nhược Đình thúc giục linh khí, định vung roi, nhưng đan điền truyền đến đau đớn xuyên tim, đau đến trước mắt nàng biến thành màu đen, cả người giống như bị rút ra xương sống, làm nàng mềm nhũn ngã xuống đất.
Đau đớn tê dại từng đợt lan tràn đến toàn thân, đau đớn này mãnh liệt lại quen thuộc.
Chóp mũi Sở Nhược Đình đọng lại những giọt mồ hôi mịn và đặc, nhỏ lên mu bàn tay, lòng nóng như lửa đốt.
Nhịp tim nàng lỡ mất một nhịp, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Cuối cùng cũng nhớ ra.
Nơi này quá quen thuộc vì đã từng trải qua
Năm đó ở Thanh Kiếm Tông, nàng vừa mới đột phá Luyện Khí tầng sáu, liền muốn đi khiêu chiến yêu thú cấp ba ở Huyền Hoa Sơn, Dạ Mê Ong. Vốn dĩ nàng sẽ không liều lĩnh như thế, nhưng sinh thần Đại Sư Huynh Tuân Từ ngày một gần, Kiều Kiều đã chuẩn bị quà là một viên có thể giải mấy chục loại độc Linh Lung Châụ Nàng không muốn thua kém Kiều Kiều, nên mới đi săn một con Dạ Mê Ong, rút đuôi châm nó ra tặng cho Tuân Tử.
Đuôi châm Dạ Mê Ong, có thể giải trăm loại độc, cứ như vậy, Linh Lung Châu của Kiều Kiều sẽ không lên được mặt bàn.
Ỷ vào sức sống tuổi trẻ, Sở Nhược Đình một mình vác roi Thương Vân đi Huyền Hoa Sơn.
Nhưng lại tình cờ đụng phải Kiều Kiềụ
Kiều Kiều hỏi nàng đi đâu, Sở Nhược Đình đương nhiên sẽ không trả lời. Nhưng điều mà Sở Nhược Đình không ngờ tới là, Kiều Kiều lập tức đem chuyện này nói cho Tuân Từ. Tuân Từ lo lắng Sở Nhược Đình một người gặp nguy hiểm, liền kêu Tam Sư Đệ Lý Phong cùng tìm kiếm.
Kiều Kiều ngây thơ tò mò, liền trộm theo lại đây.
Thực lực Sở Nhược Đình và Dạ Mê Ông không phân cao thấp, nàng dùng sức giãy dụa suốt hai tiếng đồng hồ, sắp cạn kiệt. Ở thời khắc quan trọng cuối cùng, mắt thấy có thể dùng một trận pháp vây khốn Dạ Mê Ong, lại bị Kiều Kiều đột nhiên lao tới làm loạn bố cục, Dạ Mê Ong lao ra mê trận, đuôi châm phóng ra một làn sương đen, cả hai cùng trúng độc.
Dạ Mê Ong phẩm cấp không cao, nhưng độc tính dâm vô cùng, bộc phát nhanh, độc tố mạnh, ngay cả những bậc Nguyên Anh tiền bối nếu không có thuốc giải cũng chỉ có thể áp chế nửa tháng mới có thể tiêu tan hoàn toàn.
Sở Nhược Đình nhớ rõ, lúc trước mình và Kiều Kiều đồng thời trúng độc. Lý Phong và Đại Sư Huynh phát hiện các nàng, Đại Sư Huynh do dự trong chốc lát, rồi bế Kiều Kiều, mà nàng, tất nhiên bị Lý Phong cao lớn thô kệch ôm vào trong ngực.
Tu vi Sở Nhược Đình thấp, bốn người lại không có giải dược, một khi chất độc bùng phát, các cơ quan nội tạng sẽ vỡ nát và chết trong vòng một phần tự giờ, chỉ có dựa vào phương pháp song tu, thông qua tiết thân, đưa độc tố ra ngoài mới có thể giải độc.
Điều kế tiếp là ký ức đau buồn nhất của Sở Nhược Đình.
Lý Phong đè lên người nàng như một tòa tháp sắt, khiến nàng không thở nổi, cơn đau dưới thân khiến nàng hận Kiều Kiều đến cực điểm.
Nếu không có Kiều Kiều, nàng và Dạ Mê Ông thắng bại không đoán trước.
Cho dù thua, cùng lắm thì bị độc chết, mà không phải. Mà không phải bị Lý Phong.
Bốn người song song biến mất ba ngày.
Ba ngày sau, mọi người ăn ý không nhắc tới chuyện này, coi như chưa từng xảy ra. Nhưng Lý Phong là một tên khốn nạn, hắn thực tủy biết vị, dùng chuyện này tới uy hiếp Sở Nhược Đình, ép buộc nàng phải ngày đêm quan hệ với hắn. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, Chưởng Môn phát hiện sự tình không đúng, tìm Kiều Kiều, Kiều Kiều xấu hổ nói ra sự thật, lúc ấy bên người Chưởng Môn có không ít đệ tử. Ngay lập tức, Thanh Kiếm Tông bùng nổ, tất cả mọi người bàn tán về Sở Nhược Đình và Lý Phong.
Lý Phong không hề xấu hổ, ngược lại còn tự đắc, say sưa công khai, nói cái gì nữ nhi Trưởng Lão thì sao, còn không phải ở dưới thân hắn uyển chuyển thừa hoan vân vân.
Cảm giác khuất nhục che trời lấp đất vọt tới.
Mỗi một đồng môn mà Sở Nhược Đình gặp đều chỉ trỏ sau lưng nàng, nói nàng là dâm oa đãng phụ, nói nàng không đúng mực, nói nàng hạ tiện. Sở Nhược Đình thậm chí còn không biết nàng đã trải qua khoảng thời gian đó thế nào.
Vết nhơ của cuộc đời làm nàng đau đớn, ở trong Kiều Kiều Tu Chân Ký , chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu Sở Nhược Đình ngày thường thích khi dễ Kiều Kiều thiện lương, không ngờ ngược lại có một ngày bị người khi dễ, thật là ở ác gặp dữ.
Ác?
Nàng có cái gì ác?
May mắn thay, bây giờ mọi thứ đã khác, Lý Phong và Tuân Từ còn chưa xuất hiện, nàng vẫn còn cơ hội để thay đổi.
Sở Nhược Đình đưa tay lên, hung hăng lau sạch nước mắt.
"Ai cũng nói ta là ác nhân. Từ giờ ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là ác nhân thực sự "
/364
|