Sở Nhược Đình cũng phải đi theo trầm mặc.
Một lát sau, tựa hồ Tạ Tố Tinh nghĩ ra chủ ý gì đó, nắm lấy cổ tay Sở Nhược Đình, ấn nàng quỳ gối xuống dưới háng, cởi đai lưng, nâng cằm nàng, ra lệnh nói "Ngươi hút độc cho ta "
Sở Nhược Đình "?"
Đừng nhìn Tạ Tố Tinh nhỏ tuổi mà đoán bừa, vật kia không hề nhỏ. Quy đầu to tròn bóng loáng, giống cây Đàm Hương bật ra, gân xanh quấn quanh thập phần dữ tợn, thực không hợp với khuôn mặt tuấn tú non nớt kia của hắn.
Sở Nhược Đình thất thần không nhúc nhích.
Tạ Tố Tinh cảm thấy nhục côn trường đau, hắn thúc giục nói "Nhanh lên Ta muốn tức giận "
Sau khi Sở Nhược Đình do dự, hỏi "Ta giúp người hút độc ra, ngươi.. Người tha mạng cho ta được không? Ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Kiều Sư Muội."
Cũng không phải là lập lời thề tâm ma, lời nói dối này mới có thể tùy tiện nói ra.
Tạ Tố Tinh cười như không cười "Được a, ta đáp ứng ngươi."
Nghe vậy, Sở Nhược Đình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nâng đôi tay lên, nắm lửa nóng, nhẹ nhàng loát động.
Tay nữ tử trắng nõn non mềm, đầu ngón tay còn dính khí lạnh ban đêm, tuy không thể hoàn toàn bao lại thịt trụ của hắn, nhưng Tạ Tố Tinh vẫn bị sự mát lạnh đó làm cho sướng đến rùng mình một cái.
Hắn cực kỳ kinh ngạc, nhìn xuống đỉnh đầu nữ tử, âm thầm nghĩ, hình thức giải độc này sao lại thoải mái đến thế?
Đến Tuân Tử còn không dám bảo nàng làm chuyện này, bây giờ lại phải làm cho kẻ thù.. Sở Nhược Đình cắn răng đành nuốt nhục vào trong.
Nàng thất thần loát vài cái, mã mắt trên đầu nấm liền chảy ra một giọt dịch. Nàng bất đắc dĩ vươn lưỡi, liếm dọc theo vòng tròn bên ngoài, cảm thấy có chút mặn, cũng không khó ăn.
Đời trước đời này Sở Nhược Đình chưa từng nếm qua dương căn của nam nhân, lúc này vừa liếm, liền cảm thấy vật trong tay từ từ biến lớn, cứng hoi hỏi. Nàng chớp mắt, muốn nhìn thử xem thứ này có thể biến lớn đến thế nào, bỗng hé miệng ngậm lấy toàn bộ đầu nấm, đầu lưỡi đè lên mã mắt liếm tới liếm lui.
Miệng lưỡi ấm áp bao bọc cứng rắn, mang đến từng đợt khoái cảm tê dại. Tạ Tố Tinh đỡ eo, tự vị xa lạ từ nơi đó chạy thẳng lên đỉnh đầụ
Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng bắt lấy ót Sở Nhược Đình, đẩy tới đẩy lui, ép buộc nàng phải nuốt cả gốc lẫn rễ vào.
Vật cứng vừa thô vừa to, bỗng nhiên đẩy vào trong cổ họng, Sở Nhược Đình bị sặc cái trở tay không kịp. Muốn ho khan nhưng không được chỉ có thể há to miệng, nước bọt từ khóe miệng chẹp chẹp chảy xuống.
Tạ Tố Tinh mặc kệ những cái đó, miệng ấm áp, lưỡi và răng nàng va chạm với côn thịt, sảng khoái đến mức làm hắn lúc này chỉ thấy ba hồn, không thấy bảy phách, động tác ấn đầu Sở Nhược Đình càng lúc càng nhanh, hô hấp dồn dập, đột nhiên cảm thấy bên hông đau xót, đại não trống rỗng.
Sở Nhược Đình bị sặc đến không thể thở.
Quy đầu Tạ Tố Tinh còn để trong cổ họng nàng, run lên run lên, tinh dịch ấm nóng bắn ra, nàng không kịp phun, đã nuốt hết vào trong.
"Em ưm." Sở Nhược Đình đấm mạnh eo Tạ Tố Tinh, lúc này Tạ Tố Tinh mới từ dư vị cao trào tỉnh lại.
Hắn rút ra, cũng rút một sợi chỉ bạc sáng bóng từ trong miệng nhỏ nhắn của Sở Nhược Đình ra.
Trên khuôn mặt như ngọc toàn là nước mắt, không phân biệt được là do bị sặc hay bị nghẹn. Nàng cau mày liễu, lau nước mắt, như khói cuộn dưới ánh trăng, nhu nhược vô cùng.
Tạ Tố Tinh không ngờ giải độc Linh Hoa sẽ thoải mái như vậy.
Là sự thoải mái mà hắn chưa bao giờ trải qua.
Hắn nói ra suy nghĩ của mình, hỏi Sở Nhược Đình "Vừa rồi ngươi nuốt hết độc ta xuất ra vào bụng?"
Trong lòng Sở Nhược Đình đã chửi ầm lên, trên mặt lại ủy ủy khuất khuất.
Nàng gật đầu, cắn cánh môi "Đạo hữu, ta thật sự không sống được bao lâụ Vừa rồi người đã nói buông tha ta... Chính là nhất ngôn cửu đỉnh?"
"Đương nhiên."
Sở Nhược Đình nhẹ nhàng thở ra.
Nếu chó điên Tạ Tố Tinh này tạm thời không chú ý đến nàng, nuốt nhiều hai ngụm cũng không phải không được.
Sau khi Tạ Tố Tinh phóng thích, một bộ tâm tình ta rất tốt. Hắn buộc lưng quần, đi lên trước, nắm cằm Sở Nhược Đình, cười một cái trong ánh mắt dường như có hàn ngàn tinh tú.
Sở Nhược Đình nhìn đến ngây người ngẩn ngơ, giây tiếp theo, miệng chợt bị hắn dùng ngón tay cạy ra, linh hoạt nhét vào một viên được màu chu sa.
Viên dược vào miệng liền tan, Sở Nhược Đình muốn phun cũng phun không được.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Sở Nhược Đình hoảng sợ phẫn nộ mắt trừng to.
Tạ Tố Tinh cười hì hì, hắn nói "Đây là trứng Cổ Trùng, ba ngày sau sẽ nở, mẫu cổ ở trên tay ta." Hắn vỗ vỗ bả vai bị thương của Sở Nhược Đình, Độc Linh Hoa trong người người ít nhất một năm mới bộc phát, vạn nhất trong một năm này người lại đến làm tổn thương Kiều tỷ tỷ của ta thì sao? Ta phải phòng bị người. Dù sao người cũng sắp chết, chắc không để ý trong cơ thể có thêm một Cổ Trùng đâu nhỉ "
"Ngươi đã nói buông tha ta "
"Đúng, buông tha ngươi lần này. Nhưng lần saụ Lần sau lại nói tiếp."
Hắn cợt nhả nói ra lời thiếu đánh, phổi Sở Nhược Đình tức giận đến muốn nổ tung.
Nhưng mà, chó điên làm việc chưa bao giờ nói đạo lý, nàng đưa ra điều kiện với hắn đã phạm vào tối kỵ rồi.
Tay Sở Nhược Đình trong tay áo nắm chặt, tự nhận do mình xui xẻo.
Mi mắt nàng rũ xuống, trong mắt đầy hận ý lạnh lẽo Tạ Tố Tinh, người tốt nhất hãy cầu nguyện đừng rơi vào tay ta Nếu không, thù mới hận cũ, ta muốn thanh toán hết
/364
|