Pháo Hôi Thành Phụ Trợ Nữ Chủ (Sắc)

Chương 5 Kiều Kiều

/364


Chương 5  Kiều Kiều

Sở Nhược Đình và Tuân Từ một trước một sau trở lại Thanh Kiếm Tông, mới biết hai người đã biến mất bảy ngày.

"Bảy ngày? Sao có thể?"

Sở Nhược Đình bấm ngón tay tính thời gian, thực sự đã qua lâu như vậy. Nhưng đời trước, bọn họ chỉ rời đi có ba ngày.

Nghĩ đến bảy ngày này mình bị Tuân Từ thao không biết ngày đêm, thân thể Sở Nhược Đình có chút nhũn ra.

1 ra.

Tuân Từ tiến lên hai bước, hỏi một vị nữ tu đồng môn, "Tiểu Sư Muội và Tam Sư Đệ có sao không? Bọn họ thế nào?"

Nữ tu mỉm cười trả lời  "Bọn họ đã trở lại cách đây bốn ngày. Thoạt nhìn quan hệ giữa Tiểu Sư Muội và Tam Sư Đệ rất tốt "

Sở Nhược Đình ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Tuân Từ một cái, trong lời nói có ẩn ý  "Quan hệ Tiểu Sư Muội với ai cũng tốt."

Tuân Từ không nói gì.

Xác định Lý Phong và Kiều Kiều đã xảy ra quan hệ, Sở Nhược Đình trở lại động phủ của mình, bắt đầu lập kế mưu đồ báo thù.

Nàng đọc xong   Kiều Kiều Tu Chân Ký   , đời trước rất nhiều chuyện không hiểu bây giờ đã hiểụ

Ví dụ như, tại sao sau khi Chưởng Môn nhận nuôi Kiều Kiều, đối với Kiều Kiều cực kỳ thiên vị. Sở Nhược Đình vẫn luôn bất mãn, nàng coi Chưởng Môn như phụ thân, cảm thấy Kiều Kiều cướp đi tình thương của cha. Dù vậy, khi đó nàng còn ngây ngốc cho rằng, Chưởng Môn chỉ là đối với nàng khắc nghiệt hơn Kiều Kiều một chút mà thôi, đáy lòng người cũng yêu thương nàng như thế.

Cho đến khi nàng điều tra rõ năm đó cha mẹ bị Kiều Kiều ngu xuẩn hại chết, muốn chính tay đâm Kiều Kiều, bị Chưởng Môn nhất Kiếm xuyên tim.

m

Nàng mới hiểu, bao năm qua đều là nàng tự cho mình đúng.

Kiều Kiều là viên ngọc của Chưởng Môn, nàng chỉ là hạt cát trên mặt đất.

Sau đó, nàng xem hết quyển   Kiều Kiều Tu Chân Ký   , mới biết được Chưởng Môn ra vẻ đạo mạo đối với Kiều Kiều không phải là thân tình, mà là nghiệt tình trái ngược luân thường đạo lý.

Kiều Kiều là bé gái mồ côi, sáu tuổi được Chưởng Môn nhận là đệ tử thần truyền, chờ nàng đủ mười ba tuổi, bị Chưởng Môn phá thân. Từ đó về sau, thầy trò hai người lấy cớ truyền thụ đạo nghiệp, trộm làm chuyện không biết xấu hổ.

Nghĩ đến Kiều Kiều ở trước mặt mọi người giả bộ trong sáng vô tội ngây thơ, Sở Nhược Đình liền cảm thấy ghê tởm.

Kế sách đầu tiên của nàng, đó là đem chuyện đối cẩu nam nữ này giấu diếm công bố với ra ngoài.

nai

Vào ngày mười lăm tháng giêng Thanh Kiếm Tông mở Yến Hội Linh Quả, đó là thời cơ tốt nhất

Thanh Kiếm Tông nằm ở nơi có linh khí nhất Ba Thục, trên núi hàng năm mọc đầy Linh Quả. Mỗi khi đến ngày thu, Chưởng Môn sẽ lệnh đệ tử hái đủ các loại Linh Quả, tổ chức yến hội, mời tông môn lớn lớn bé bé xung quanh tham gia cùng nhấm nháp. Một mặt thể hiện lòng dạ Thanh Kiếm Tông hào phóng, mặt khác là muốn mượn sức các thế lực khác nhau nên mới xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.

Quon 1

Sở Nhược Đình hạ quyết tâm, liền bắt đầu tu luyện   Mị Thánh Quyết  . Quyển thứ nhất có ba tầng nàng đã nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa bảy ngày qua nhờ Tuân Từ hỗ trợ, không đến ba canh giờ, Sở Nhược Đình ẩn ẩn có cảm giác tu vi tăng đến Luyện Khí tầng chín.

Nàng kiềm chế vui sướng, đang định cố hết sức nâng cao tiến độ, đột nhiên có một con hạc giấy bay từ cửa động vào, bay qua cấm chế nàng bày ra.

Sở Nhược Đình giơ tay, hạc giấy liền nhẹ nhàng đầu lên đầu ngón tay nàng, một tia sáng đỏ lóe lên, giọng nói Chưởng Môn trầm thấp vang lên   "Nhược Đình, mấy ngày nay người cùng Tuân Tử đã đi đâu? Tốc tới Lăng Tiêu Điện."

Tim Sở Nhược Đình nhảy trật một nhịp, biết tai họa này khó thoát.

Nàng căng da đầu đi vào Lăng Tiêu Điện, lại thấy Tuân Tử đã đứng trước mặt Chưởng Môn từ sớm.

Chưởng Môn năm nay ba trăm tuổi, rõ ràng là tu sĩ Nguyễn Anh, nhưng bề ngoài thoạt nhìn lại chưa tới bốn mươi, có ba chòm râu dài, tiên phong đạo cốt, trên cổ tay phải đắp một cây Phất Trần.

Sở Nhược Đình nhìn tấm lưng thẳng tác của Tuấn Từ, có dự cảm không tốt.

27

Tên hỗn đản này, có phải đã xin Chưởng Môn ban hôn với nàng?

"Tham kiến Chưởng Môn." Sở Nhược Đình chắp tay cúi đầụ

Chưởng Môn Vương Cẩn lạnh lùng nhìn đỉnh đầu đen nhánh của thiếu nữ, trực tiếp hỏi  "Tuân Tử nói, bảy ngày nay các ngươi ở Huyền Hoa Sơn săn Thanh Mã Thú?"

Sở Nhược Đình không biết vì sao Tuân Tử nói dối, nàng nhíu mày, thấp giọng đáp vâng.

"Săn được không?"

Sở Nhược Đình đang châm chước, Tuấn Từ ở bên cạnh mở miệng  "Yêu Thú kia đã chạy thoát, nhưng con nhặt được một cái vảy của nó, dùng để luyện Khí cũng không tồi."

Nói xong, hắn liền lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc váy lên màu lục lam trình lên.

Vương Cẩn nhận vảy nhìn kỹ một lát, xác nhận không sai, lại nhìn chằm chằm Sở Nhược Đình hỏi  "Vậy ngươi có biết, Kiều Kiều trúng độc?"

Sở Nhược Đình ra vẻ kinh ngạc, "Tiểu Sư Muội trúng độc? Muội ấy trúng độc gì?"

Vương Cẩn đương nhiên không nói, tâm can bảo bối của hắn bị tên Lý Phong thủ tục kia làm cho toàn thân không có một chỗ tốt. Hắn nhíu mày nói  "Cũng không phải là kịch độc gì, đã giải được."

"Vậy người Tiểu Sư Muội có ổn không Sư Phụ? Đệ Tử đi thăm muội ấy được không?" Sở Nhược Đình làm bộ thập phần quan tâm.

Vương Cẩn lắc đầu  "Không có gì. Chỉ là hôm trước có cứu một thiếu niên bị thương ở dưới chân núi, lúc này đang chăm sóc hắn. Thiếu niên kia tính tình không tốt, ngươi đừng đi quấy rầy."

Sở Nhược Đình ứng vâng.

Nàng cụp mắt, dưới đáy mắt lại là gió nổi mây phun.

Thiếu niên bị thương..

Không ngờ Tạ Tố Tinh xuất hiện nhanh như vậy

Tạ Tố Tinh người này, tính tình không chỉ nóng nảy, còn rất cố chấp, hoang tưởng, độc ác.

Dù vậy, hắn cũng bị Kiều Kiều thiện lương đáng yêu cảm hóa. Hắn nhận định nàng ta là duy nhất của hắn, hắn có thể cùng thiên tranh, địa đấu, nhưng lại ngoan ngoãn nghe Kiều Kiều nói, thậm chí nguyện ý vì nàng ta đi tìm chết.

Đối với Kiều Kiều mà nói, Tạ Tố Tinh là tiểu chó săn ấm lòng, nhưng đối với Sở Nhược Đình đã được định sẵn là pháo hôi nữ xứng này, Tạ Tố Tinh là chó điên

Chó điên này, ngoại trừ không cắn Kiều Kiều, đối xử với người nào cũng bình đẳng. Mà Sở Nhược Đình làm khó Kiều Kiều, liền trở thành gai trong thịt định trong mắt hắn, hắn ám sát Sở Nhược Đình bảy tám lần, Sở Nhược Đình thiếu chút nữa đã chết dưới tay hắn. Thật vất vả tránh được tử kiếp, lại bị hắn cắt loạn khuôn mặt, hủy dung

Sở Nhược Đình hồi tưởng lại chuyện cũ, nghiến răng nghiến lợi.

Nàng nắm chặt nắm tay, hận không thể lập tức lấy roi Thương Vân ra, quất vào khuôn mặt tà khí kia đến nát như mới thôi, để xoa dịu nỗi đau mà đời trước nàng đã chịu

Trước đó Vương Cẩn hoài nghi Kiều Kiều là do Sở Nhược Đình ám toán, sau khi đề ra nghi vấn hỏi Tuân Từ và Sở Nhược Đình, hai người đều tỏ vẻ không biết, mà Kiều Kiều cũng thừa nhận là nàng trộm đi theo Tuân Từ đến Huyền Hoa Sơn. Qua một lúc, Vương Cẩn xoa xoa giữa mày, nói  "Bổn Tọa mệt mỏi, các ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Hai người cùng khom người rời đi.

Sở Nhược Đình đang muốn về động phủ, chợt ống tay áo bị người nắm lại.

Tuân Tử nhìn nàng, cảm thấy nửa ngày không gặp, nàng còn xinh hơn vài phần, ánh mắt nhìn đến ngẩn ngơ, "Nhược Đình."

"Đừng gọi muội như vậy "

Tuân Từ ngây ngốc, "Nhị Sư Muội." Hắn lấy ra một bình sứ nhỏ, trên mặt mang theo ửng đỏ, nhẹ giọng quan tâm  "Nơi đó của muội còn đau không? Thoa một ít thuốc mỡ này vào sẽ dễ chịu hơn."

Mặt Sở Nhược Đình nóng lên.

Nàng luyện   Mị Thánh Quyết   , thân thể sớm đã khỏe. Nàng không kiên nhẫn nói  "Muội không cần đồ của huynh."

Tuân Từ cảm thấy miệng đầy chua xót, hắn lúng ta lúng túng thu lại bình dược, hỏi  "Nhất định phải thế sao?" Hắn nâng mặt mày ôn nhuận lên, "Nhược Đình, ta biết muội không tin, nhưng.. Đã nhiều ngày qua, trong đầu ta đều là hình bóng muội."

Sở Nhược Đình nhịn không được cười ra tiếng.

Đời trước, Sở Nhược Đình đối với Tuân Tử tôn trọng yêu thích, xem hắn như Huynh Trưởng. Nhưng vị Huynh Trưởng này, tận mắt thấy nàng gặp hết bất công này đến bất công khác, một lời cũng không nói. Có lẽ hắn đối với cái chết của nàng sẽ không đành lòng, nhưng lại không có một lần vươn tay giúp đỡ.

Sở Nhược Đình thật sự không thể tiếp thu được sự biến đổi đời này của hắn.

Giọng nói nàng cực lãnh, giương mắt nói  "Tuân Từ, kỳ thật huynh muốn gì, lòng muội biết rõ. Huynh đối với muội có tình cảm gì đâu? Chỉ là muốn tiếp tục đùa bỡn thân thể muội mà thôi "

"Tuyệt không phải "

Tuân Từ không ngờ nàng sẽ nói ra lời nói xấu xa như vậy, khiếp sợ nhìn nàng.

Sở Nhược Đình chê cười  "Không phải như vậy, vậy là thế nào? Sư huynh ái mộ Tiểu Sư Muội, cùng muội làm vài lần, liền di tình biệt luyến. Chờ Sư Huynh lại song tu với nữ nhân khác, có phải cũng vứt ta muội sau đầu? Bây giờ luôn miệng nói ái mộ muội, huynh không cảm thấy ghê tởm sao?"

Nàng xảo ngôn thiện biện, Tuân Từ miệng vụng, không biết phản bác thế nào.

Sở Nhược Đình không muốn thảo luận này đó với hắn, quay đầu hỏi  "Vì sao huynh không nói chuyện chúng ta song tu cho Chưởng Môn nghe?"

Tuân Từ trầm giọng nói  "Ta muốn tôn trọng quyết định của muội."

Hắn không muốn dùng trinh tiết tới ép bức Sở Nhược Đình làm đạo lữ hắn.

"Huynh nghĩ được vậy, muội rất cảm kích." Cằm Sở Nhược Đình khẽ nâng nhìn về phía trước, "Không hơn không kém."

Nói xong, lại không nhìn hắn, xoay người rời khỏi.


/364

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status