Không để Hoàng chờ lâu, Cao Tuệ Mẫn đứng một lát rồi đi ra ngoài ngay, mày nhíu lại như đang suy nghĩ.
Làm sao thế? Sao lông mày lại cong như nửa cái bánh quy tròn úp ngược thế kia?
Im đi. Ngươi thì biết cái gì?
Ha. Làm sao lại không biết? Có phải cô nhìn thấy bức tượng của bà mụ kia thấy khó hiểu hay không?
Chắc chắn liên quan đến con quỷ kia. Có lẽ trước lúc đó, nó đã dùng bức tượng kia trú ngụ?
Không nhìn thấy điều gì khả nghi?
Hoàng nheo mắt nhìn vẻ mặt Cao Tuệ Mẫn đang suy nghĩ.
Vạt giao lĩnh vắt trái kìa.
Hoàng nhếch môi cười nhẹ, tay chỉ chỉ vào bức tượng bà mụ.
Làm sao mà một sinh viên ngành lịch sử - khảo cổ học như cậu lại không phát hiện ra chuyện này chứ. Ngay từ lúc chú Hải rửa nước cho nó Hoàng thắc mắc không biết là mình nhìn không đúng chỗ nào, mất công nát óc một đêm, hoá ra là vạt áo vắt trái.
Khi mặc giao lĩnh, người ta thường kiêng kị không vắt trái giao lĩnh để mặc.
Vắt trái là dành cho người chết.
Bức tượng đó đã chính là cố tình thờ vong linh của người chết.
Cao Tuệ Mẫn như nhớ ra điều gì, cong khoé miệng lên cười, thốt ra.
Đúng rồi đúng rồi, thông minh quá.
Hoàng cười, tính khen Cao Tuệ Mẫn một câu nữa, tay lại chuẩn bị đưa ra xoa đầu Cao Tuệ Mẫn, nhưng đến nửa đường thì chợt khựng lại.
Vcl nhé...
Đang làm gì đấy thằng điên kia?
Hành động đấy là sao? Giao Linh nhà mày đấy à?
Mày đang tự cứa dao vào động mạch chủ đấy à?
Hoàng thu tay về, thấy Cao Tuệ Mẫn không có gì là để ý đến những hành động vừa rồi của Hoàng, nàng suy nghĩ xong thứ gì đó, rồi nhìn ra.
Người quen của ngươi kìa.
Quen đâu? Quen đâu?
Hoàng theo hướng mắt của Cao Tuệ Mẫn mới chỉ, đảo mắt nhìn quanh.
Cô làm sao biết được tôi có quen ai à? Giỏi thế? Mà đông người thế này tìm đâu ra... A...
Cao Tuệ Mẫn vẫn đứng dựa người vào cột, khoanh tay lại, nhìn Hoàng.
Còn không đúng chắc.
Hoàng quay qua, cười gượng.
Nói đúng cũng không đúng, mà sai lại càng không. Đó không tính được gọi là người quen. Thân xác người quen thì đúng nhất.
Hừ.
Cao Tệ Mẫn vẫn tiếp tục dựa cột, nhìn Tuấn.
Tuấn chọn một vị trí cạnh ngay bên kiệu. Đứng từ phía Hoàng cũng nhìn ra, vị trí đó quay sang đã có thể nhìn toàn diện được bên trong kiệu.
Đây là Tuấn cố tình đi ngang để giám sát mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đấy ư?
Là hắn đang đi ngang kiệu để kiểm soát mọi thứ.
Cao Tuệ Mẫn vừa nói vừa đứng thẳng dậy, vươn vai.
Đi, chuẩn bị thôi.
Đúng lúc ấy, kẻng kêu dài một tiếng thực chói tai, báo hiệu rằng nghi thức rước kiệu đã bắt đầu, làm Hoàng cũng chực tỉnh.
Làm sao thế? Sao lông mày lại cong như nửa cái bánh quy tròn úp ngược thế kia?
Im đi. Ngươi thì biết cái gì?
Ha. Làm sao lại không biết? Có phải cô nhìn thấy bức tượng của bà mụ kia thấy khó hiểu hay không?
Chắc chắn liên quan đến con quỷ kia. Có lẽ trước lúc đó, nó đã dùng bức tượng kia trú ngụ?
Không nhìn thấy điều gì khả nghi?
Hoàng nheo mắt nhìn vẻ mặt Cao Tuệ Mẫn đang suy nghĩ.
Vạt giao lĩnh vắt trái kìa.
Hoàng nhếch môi cười nhẹ, tay chỉ chỉ vào bức tượng bà mụ.
Làm sao mà một sinh viên ngành lịch sử - khảo cổ học như cậu lại không phát hiện ra chuyện này chứ. Ngay từ lúc chú Hải rửa nước cho nó Hoàng thắc mắc không biết là mình nhìn không đúng chỗ nào, mất công nát óc một đêm, hoá ra là vạt áo vắt trái.
Khi mặc giao lĩnh, người ta thường kiêng kị không vắt trái giao lĩnh để mặc.
Vắt trái là dành cho người chết.
Bức tượng đó đã chính là cố tình thờ vong linh của người chết.
Cao Tuệ Mẫn như nhớ ra điều gì, cong khoé miệng lên cười, thốt ra.
Đúng rồi đúng rồi, thông minh quá.
Hoàng cười, tính khen Cao Tuệ Mẫn một câu nữa, tay lại chuẩn bị đưa ra xoa đầu Cao Tuệ Mẫn, nhưng đến nửa đường thì chợt khựng lại.
Vcl nhé...
Đang làm gì đấy thằng điên kia?
Hành động đấy là sao? Giao Linh nhà mày đấy à?
Mày đang tự cứa dao vào động mạch chủ đấy à?
Hoàng thu tay về, thấy Cao Tuệ Mẫn không có gì là để ý đến những hành động vừa rồi của Hoàng, nàng suy nghĩ xong thứ gì đó, rồi nhìn ra.
Người quen của ngươi kìa.
Quen đâu? Quen đâu?
Hoàng theo hướng mắt của Cao Tuệ Mẫn mới chỉ, đảo mắt nhìn quanh.
Cô làm sao biết được tôi có quen ai à? Giỏi thế? Mà đông người thế này tìm đâu ra... A...
Cao Tuệ Mẫn vẫn đứng dựa người vào cột, khoanh tay lại, nhìn Hoàng.
Còn không đúng chắc.
Hoàng quay qua, cười gượng.
Nói đúng cũng không đúng, mà sai lại càng không. Đó không tính được gọi là người quen. Thân xác người quen thì đúng nhất.
Hừ.
Cao Tệ Mẫn vẫn tiếp tục dựa cột, nhìn Tuấn.
Tuấn chọn một vị trí cạnh ngay bên kiệu. Đứng từ phía Hoàng cũng nhìn ra, vị trí đó quay sang đã có thể nhìn toàn diện được bên trong kiệu.
Đây là Tuấn cố tình đi ngang để giám sát mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đấy ư?
Là hắn đang đi ngang kiệu để kiểm soát mọi thứ.
Cao Tuệ Mẫn vừa nói vừa đứng thẳng dậy, vươn vai.
Đi, chuẩn bị thôi.
Đúng lúc ấy, kẻng kêu dài một tiếng thực chói tai, báo hiệu rằng nghi thức rước kiệu đã bắt đầu, làm Hoàng cũng chực tỉnh.
/387
|