Vô Tâm đã lâu không gặp chiến tranh, không nghĩ tới hiện tại pháo lợi hại như thế. Mắt thấy trên đường nổ liên tiếp, hắn không dám dừng lại, túm Nguyệt Nha nhằm chỗ tối mà chạy. Nguyệt Nha chân dài khỏe mạnh, Vô Tâm chạy nhanh, cô cũng chạy nhanh, hoàn toàn không vướng víu. Không biết trốn qua mấy con phố, Vô Tâm bắt đầu thấy binh lính ở phía xa.
Nguyệt Nha ngày bé có trải qua vài lần binh biến, sợ nhất là binh lính làm loạn. Một tay gắt gao ôm bọc nhỏ trước ngực, thở hổn hển kêu lên: "Binh lính thế nào cũng cướp bóc!"
Trên đường lớn càng lúc càng ồn ào, còn nhà ở bốn phía thì yên tĩnh. Từng nhà tối đèn, câm như hến đóng cửa đợi bị làm thịt. Vô Tâm đơn giản mang theo Nguyệt Nha quẹo vào một ngõ nhỏ sâu thẳm, quanh co khúc khuỷu bốn phương thông suốt, cuối cùng dừng ở một gốc cây, ôm Nguyệt Nha ngồi xổm xuống. Thái dương Nguyệt Nha bị mồ hôi làm ướt, tóc dán lại bên tai. Miệng hổn hển thở gấp, cô hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cố sức ngừng thở, ngay mèo hoang chó hoang cũng không dám kinh động. Bên tai vang lên thanh âm Vô Tâm: "Đừng sợ, quân lính đều ở đường lớn giết người phóng hỏa, ngõ này nhỏ như vậy, họ sẽ không đến."
Nguyệt Nha thở hồng hộc gật gật đầu, cũng biết mình giờ an toàn hơn. Theo bản năng chui vào lòng Vô Tâm, hận không thể trốn vào tán cây. Phía xa nổi lên một loạt tiếng súng, cô như chấn động, lại phát hiện Vô Tâm rất im lặng.
Rốt cuộc là im lặng như thế nào, không nói nên lời, tóm lại chính là cảm thấy hắn rất tĩnh. Hô hấp dần dần hồi phục, âm thầm nhẹ nhàng áp vào ngực Vô Tâm. Sau một hồi chạy như điên, khuôn mặt của cô nóng như châm lửa, cần một chút gió lạnh.
Bất động thanh sắc đợi chừng hai ba phút, Vô Tâm một hơi cũng không thở ra!
Nguyệt Nha dựng tóc gáy muốn chất vấn, Vô Tâm đột nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, lại ngáp một cái.
"Lâu quá!" Vô Tâm hơi thở linh hoạt, ghé vào bên tai Nguyệt Nha nói nhỏ: "Đêm nay Cố đại nhân có chết vì binh biến, anh cũng phải đòi bằng được."
Khi nói lời này, hắn như trước cùng Nguyệt Nha thân thiết một chỗ, nhưng chỉ bên sườn, không cho Nguyệt Nha dựa vào ngực mình.
Nguyệt Nha đổ mồ hôi thoải mái, nghĩ mình suýt bị dọa chết, cư nhiên hoài nghi thân phận Vô Tâm. Vô Tâm có thể ăn uống, phơi nắng, chẳng lẽ là quỷ?
"Được rồi!" Cô vỗ bọc nhỏ trong lòng: "Có cái này là đủ."
Vế sau nhịn xuống: "Cái này đủ cho chúng mình mua một căn nhà", một cô gái lớn sao có thể nói ra câu này? Đôi vai mỏng manh chùng xuống, đổi đề tài: "Anh đừng ôm em."
Vô Tâm nhẹ nhàng cười, cánh tay ôm càng chặt hơn. Nguyệt Nha không để ý tới hắn, không ngờ bả vai bỗng nặng hơn, hắn được một tấc lại muốn một thước cúi đầu gối lên.
Nguyệt Nha không chịu nổi loại hành động trẻ con này, làm như cả thiên hạ trừ mình ra không có ai thích hắn. Làm như không có gì ngồi yên, cô nâng đầu Vô Tâm cọ vào cổ mình, cảm giác hơi đau lòng.
Hai người trốn dưới tàng cây hồi lâu, thẳng đến chân trời có ánh sáng, ngõ nhỏ hoàn toàn yên lặng, mới đứng dậy thử ra ngoài xem.
Trên đường cái đúng là cảnh tượng sống sót sau tai nạn thảm khốc, mặt tiền cửa hiệu đều bị tổn hại, tường đổ khói đen. Thi thể la liệt giữa đường trông còn giống người, người sống lại giống quỷ yên lặng thu nhặt thi thể, đào bới phế tích.
Vô Tâm không cho Nguyệt Nha xem lo cô sợ hãi, dẫn cô đi nhanh. Vô luận ban đêm binh biến ai thua ai thắng, không cần biết. Ôm Nguyệt Nha ngồi một đêm, hắn hiện nay muốn nhanh chóng cao chạy xa bay sống cùng Nguyệt Nha.
Cửa thành rào kín, kiểm tra nghiêm ngặt. Nguyệt Nha cẩn thận lấy thỏi vàng giấu vào trong người, lại bôi đất lên mặt ra kiểu mặt xám mày tro. Đến cửa thành, bọc nhỏ quả nhiên bị tháo ra kiểm tra, bên trong ngoài vài bộ quần áo ra không còn gì khác.
Ra khỏi huyện Văn có hai con đường, một cái đi trấn Thông Bình, nhà Nguyệt Nha ở đó nên không thể đi. Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định đi huyện Trường An. Huyện Trường An so với huyện Văn còn phồn hoa náo nhiệt hơn, chẳng lẽ không chứa nổi hai người bọn họ.
Rảo chân bước nhanh, hai người một hơi đi một canh giờ. Thấy ven đường phía trước có một tiệm cơm nho nhỏ, Nguyệt Nha lấy ra tiền riêng, tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ ăn dọc đường.
Cái gọi là tiệm cơm, chỉ là cái bàn che mái tranh mà thôi. Vô Tâm cùng Nguyệt Nha ngồi ở một góc sáng sủa, gọi hai bát mì và một cái bánh bao, vừa ăn vừa nghe thực khách đàm luận. Hóa ra binh biến chưa kết thúc, Cố đại nhân và Trương đội trưởng còn ở trong thành giằng co, thực lực hai bên tương đương, không ai chiếm thượng phong.
Vô Tâm đối với Cố đại nhân không ý kiến cũng không cảm tình, Nguyệt Nha còn thấy hắn phiền cho nên không quan tâm, ăn xong đi ngay.
Từ huyện Văn đến huyện Trường An cách mấy chục dặm, không xa không gần. Ở giữa còn có một cái trấn Mõm Heo, tên tuy không hay nhưng do giao thông trọng yếu, vẫn là một địa phương nổi tiếng. Vô Tâm và Nguyệt Nha vốn muốn đến trấn ăn no rồi nhanh nhanh tới huyện Trường An trước khi trời tối. Nhưng buổi chiều vào trấn, đến tối vẫn chưa ra được.
Ngoài rìa trấn có hộ cho thuê nhà, là một loạt ba gian phòng có cửa sổ thủy tinh, bên ngoài còn có hàng rào làm thành tiểu viện. Trừ bỏ vị trí hẻo lánh, không có gì xấu. Vô Tâm ngẫu nhiên phát hiện nơi này, liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Nguyệt Nha kỳ thật còn muốn có nhà hơn Vô Tâm, Vô Tâm ở đâu cô ở đó. Vậy đem một thỏi vàng đổi thành chín trăm năm mươi đồng đại dương, chẳng những thuê phòng, hơn nữa ngay cả bát đũa thịt thà các loại đầy đủ hết. Chủ nhà đoán bọn họ là vợ chồng son bỏ trốn, thức thời không hỏi nhiều.
Ba gian phòng chỉ có gian chính là có cửa, rồi thông sang hai phòng ngủ, giống nhau đều có giường sưởi đặt dưới cửa sổ. Nhà chính không trống rỗng, bên phải có một cái bếp lò lớn, Nguyệt Nha thích lắm. Nhóm cả hai bên bếp, một nấu cơm một xào rau, tiếng đũa chạm vào chảo mới tinh khiến lòng cô sinh ra một loại cảm giác thống khoái quên trời đất. Lúc trước nếu không trốn đi, hiện tại mình đã sớm thành người họ Mã! Làm vợ bé Mã lão gia, với đường hoàng làm cô dâu của Vô Tâm, hai cuộc sống tốt xấu rõ ràng.
Hai người dọn bát đũa ăn một bữa phong phú. Nguyệt Nha không nói hai lời, thu dọn bát đũa rửa sạch, làm hết mọi việc không cho Vô Tâm nhúng tay. Đợi tới phòng trong ngoài phòng đều thu dọn xong, Vô Tâm đã trải chăn đệm trên giường, kêu: "Nguyệt Nha, đến ngủ!"
Nguyệt Nha lên tiếng trả lời rồi vào, nhưng chỉ đứng trước giường nghiêm túc nói: "Hai ta còn chưa thành thân, không thể mơ hồ chung giường ngủ, sau này nghĩ lại cũng không biết ngày nào là ngày động phòng. Dù sao cùng anh đến đây, tâm tư của em như thế nào anh đã hiểu. Ngày mai chúng mình chọn ngày lành, không cần kinh động ai đổi một bộ quàn áo mới, lại đốt một tràng pháo là được."
Vô Tâm ngồi xổm, để chăn đệm sang một bên: "Vậy chúng mình mỗi đứa một bên như ở huyện Văn?"
Nguyệt Nha "Ai nha" một tiếng, không kiên nhẫn cười, xoay người ôm lấy một bộ đệm chăn: "Anh gấp cái gì, em còn có thể nửa đêm chạy a?"
Không đợi Vô Tâm giữ lại, cô bước nhanh sang phòng khác. Vô Tâm không đuổi theo, cho dù ngủ cùng giường hắn cũng không định động vào Nguyệt Nha. Bí mật của hắn sớm muộn cũng không giấu được, trước khi chân tướng rõ ràng hắn không thể chạm vào Nguyệt Nha.
Trong phòng dần dần an tĩnh lại, hai ngọn đèn cũng trước sau tắt. Vô Tâm không nghĩ mình như thế dễ dàng an gia, trong lòng cao hứng không ngủ được. Nằm trên giường trằn trọc một trận, cuối cùng ngồi dậy muốn ngắm trăng qua cửa sổ.
Không ngờ trong nháy mắt, bỗng phát hiện ngoài cửa có người đứng!
Người không lớn, cao chưa đến cửa, nếu không phải hàng rào thưa thớt Vô Tâm quả thực nhìn không tới. Hai bím tóc nhỏ, chắc là một cô bé, quần áo lôi thôi bẩn thỉu hình như còn là của con trai. Vô Tâm thấy không rõ mặt, chỉ thấy cô vẫn không nhúc nhích đứng dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đối diện thẳng cửa nhà mình.
Cô bất động, Vô Tâm cũng bất động lẳng lặng nhìn chằm chằm. Như thế qua thật lâu, cô bé như nhìn đủ rồi, tư thái xinh đẹp mà lại phiêu dật xoay người bước đi. Dưới ánh trăng mờ ảo Vô Tâm thấy rõ, dưới ống quần vá víu chằng chịt một đôi giày nhỏ thêu hoa vàng ẩn hiện, tiên diễm như một vệt máu.
Vô Tâm mắt nhìn cô bé càng chạy càng xa, không rõ vì sao nằm xuống suy nghĩ. Tay lấy trong túi áo ra lá bùa màu vàng, lá bùa đã khô từ lâu. Hắn giơ lên xem thật kỹ, vẫn không hiểu gì.
Nếu hắn lẻ loi một mình thì chẳng cần quan tâm cái gì, nhưng phòng bên Nguyệt Nha còn đang ngủ, nhìn lá bùa có linh cảm không lành.
Nguyệt Nha ngày bé có trải qua vài lần binh biến, sợ nhất là binh lính làm loạn. Một tay gắt gao ôm bọc nhỏ trước ngực, thở hổn hển kêu lên: "Binh lính thế nào cũng cướp bóc!"
Trên đường lớn càng lúc càng ồn ào, còn nhà ở bốn phía thì yên tĩnh. Từng nhà tối đèn, câm như hến đóng cửa đợi bị làm thịt. Vô Tâm đơn giản mang theo Nguyệt Nha quẹo vào một ngõ nhỏ sâu thẳm, quanh co khúc khuỷu bốn phương thông suốt, cuối cùng dừng ở một gốc cây, ôm Nguyệt Nha ngồi xổm xuống. Thái dương Nguyệt Nha bị mồ hôi làm ướt, tóc dán lại bên tai. Miệng hổn hển thở gấp, cô hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cố sức ngừng thở, ngay mèo hoang chó hoang cũng không dám kinh động. Bên tai vang lên thanh âm Vô Tâm: "Đừng sợ, quân lính đều ở đường lớn giết người phóng hỏa, ngõ này nhỏ như vậy, họ sẽ không đến."
Nguyệt Nha thở hồng hộc gật gật đầu, cũng biết mình giờ an toàn hơn. Theo bản năng chui vào lòng Vô Tâm, hận không thể trốn vào tán cây. Phía xa nổi lên một loạt tiếng súng, cô như chấn động, lại phát hiện Vô Tâm rất im lặng.
Rốt cuộc là im lặng như thế nào, không nói nên lời, tóm lại chính là cảm thấy hắn rất tĩnh. Hô hấp dần dần hồi phục, âm thầm nhẹ nhàng áp vào ngực Vô Tâm. Sau một hồi chạy như điên, khuôn mặt của cô nóng như châm lửa, cần một chút gió lạnh.
Bất động thanh sắc đợi chừng hai ba phút, Vô Tâm một hơi cũng không thở ra!
Nguyệt Nha dựng tóc gáy muốn chất vấn, Vô Tâm đột nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, lại ngáp một cái.
"Lâu quá!" Vô Tâm hơi thở linh hoạt, ghé vào bên tai Nguyệt Nha nói nhỏ: "Đêm nay Cố đại nhân có chết vì binh biến, anh cũng phải đòi bằng được."
Khi nói lời này, hắn như trước cùng Nguyệt Nha thân thiết một chỗ, nhưng chỉ bên sườn, không cho Nguyệt Nha dựa vào ngực mình.
Nguyệt Nha đổ mồ hôi thoải mái, nghĩ mình suýt bị dọa chết, cư nhiên hoài nghi thân phận Vô Tâm. Vô Tâm có thể ăn uống, phơi nắng, chẳng lẽ là quỷ?
"Được rồi!" Cô vỗ bọc nhỏ trong lòng: "Có cái này là đủ."
Vế sau nhịn xuống: "Cái này đủ cho chúng mình mua một căn nhà", một cô gái lớn sao có thể nói ra câu này? Đôi vai mỏng manh chùng xuống, đổi đề tài: "Anh đừng ôm em."
Vô Tâm nhẹ nhàng cười, cánh tay ôm càng chặt hơn. Nguyệt Nha không để ý tới hắn, không ngờ bả vai bỗng nặng hơn, hắn được một tấc lại muốn một thước cúi đầu gối lên.
Nguyệt Nha không chịu nổi loại hành động trẻ con này, làm như cả thiên hạ trừ mình ra không có ai thích hắn. Làm như không có gì ngồi yên, cô nâng đầu Vô Tâm cọ vào cổ mình, cảm giác hơi đau lòng.
Hai người trốn dưới tàng cây hồi lâu, thẳng đến chân trời có ánh sáng, ngõ nhỏ hoàn toàn yên lặng, mới đứng dậy thử ra ngoài xem.
Trên đường cái đúng là cảnh tượng sống sót sau tai nạn thảm khốc, mặt tiền cửa hiệu đều bị tổn hại, tường đổ khói đen. Thi thể la liệt giữa đường trông còn giống người, người sống lại giống quỷ yên lặng thu nhặt thi thể, đào bới phế tích.
Vô Tâm không cho Nguyệt Nha xem lo cô sợ hãi, dẫn cô đi nhanh. Vô luận ban đêm binh biến ai thua ai thắng, không cần biết. Ôm Nguyệt Nha ngồi một đêm, hắn hiện nay muốn nhanh chóng cao chạy xa bay sống cùng Nguyệt Nha.
Cửa thành rào kín, kiểm tra nghiêm ngặt. Nguyệt Nha cẩn thận lấy thỏi vàng giấu vào trong người, lại bôi đất lên mặt ra kiểu mặt xám mày tro. Đến cửa thành, bọc nhỏ quả nhiên bị tháo ra kiểm tra, bên trong ngoài vài bộ quần áo ra không còn gì khác.
Ra khỏi huyện Văn có hai con đường, một cái đi trấn Thông Bình, nhà Nguyệt Nha ở đó nên không thể đi. Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định đi huyện Trường An. Huyện Trường An so với huyện Văn còn phồn hoa náo nhiệt hơn, chẳng lẽ không chứa nổi hai người bọn họ.
Rảo chân bước nhanh, hai người một hơi đi một canh giờ. Thấy ven đường phía trước có một tiệm cơm nho nhỏ, Nguyệt Nha lấy ra tiền riêng, tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ ăn dọc đường.
Cái gọi là tiệm cơm, chỉ là cái bàn che mái tranh mà thôi. Vô Tâm cùng Nguyệt Nha ngồi ở một góc sáng sủa, gọi hai bát mì và một cái bánh bao, vừa ăn vừa nghe thực khách đàm luận. Hóa ra binh biến chưa kết thúc, Cố đại nhân và Trương đội trưởng còn ở trong thành giằng co, thực lực hai bên tương đương, không ai chiếm thượng phong.
Vô Tâm đối với Cố đại nhân không ý kiến cũng không cảm tình, Nguyệt Nha còn thấy hắn phiền cho nên không quan tâm, ăn xong đi ngay.
Từ huyện Văn đến huyện Trường An cách mấy chục dặm, không xa không gần. Ở giữa còn có một cái trấn Mõm Heo, tên tuy không hay nhưng do giao thông trọng yếu, vẫn là một địa phương nổi tiếng. Vô Tâm và Nguyệt Nha vốn muốn đến trấn ăn no rồi nhanh nhanh tới huyện Trường An trước khi trời tối. Nhưng buổi chiều vào trấn, đến tối vẫn chưa ra được.
Ngoài rìa trấn có hộ cho thuê nhà, là một loạt ba gian phòng có cửa sổ thủy tinh, bên ngoài còn có hàng rào làm thành tiểu viện. Trừ bỏ vị trí hẻo lánh, không có gì xấu. Vô Tâm ngẫu nhiên phát hiện nơi này, liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Nguyệt Nha kỳ thật còn muốn có nhà hơn Vô Tâm, Vô Tâm ở đâu cô ở đó. Vậy đem một thỏi vàng đổi thành chín trăm năm mươi đồng đại dương, chẳng những thuê phòng, hơn nữa ngay cả bát đũa thịt thà các loại đầy đủ hết. Chủ nhà đoán bọn họ là vợ chồng son bỏ trốn, thức thời không hỏi nhiều.
Ba gian phòng chỉ có gian chính là có cửa, rồi thông sang hai phòng ngủ, giống nhau đều có giường sưởi đặt dưới cửa sổ. Nhà chính không trống rỗng, bên phải có một cái bếp lò lớn, Nguyệt Nha thích lắm. Nhóm cả hai bên bếp, một nấu cơm một xào rau, tiếng đũa chạm vào chảo mới tinh khiến lòng cô sinh ra một loại cảm giác thống khoái quên trời đất. Lúc trước nếu không trốn đi, hiện tại mình đã sớm thành người họ Mã! Làm vợ bé Mã lão gia, với đường hoàng làm cô dâu của Vô Tâm, hai cuộc sống tốt xấu rõ ràng.
Hai người dọn bát đũa ăn một bữa phong phú. Nguyệt Nha không nói hai lời, thu dọn bát đũa rửa sạch, làm hết mọi việc không cho Vô Tâm nhúng tay. Đợi tới phòng trong ngoài phòng đều thu dọn xong, Vô Tâm đã trải chăn đệm trên giường, kêu: "Nguyệt Nha, đến ngủ!"
Nguyệt Nha lên tiếng trả lời rồi vào, nhưng chỉ đứng trước giường nghiêm túc nói: "Hai ta còn chưa thành thân, không thể mơ hồ chung giường ngủ, sau này nghĩ lại cũng không biết ngày nào là ngày động phòng. Dù sao cùng anh đến đây, tâm tư của em như thế nào anh đã hiểu. Ngày mai chúng mình chọn ngày lành, không cần kinh động ai đổi một bộ quàn áo mới, lại đốt một tràng pháo là được."
Vô Tâm ngồi xổm, để chăn đệm sang một bên: "Vậy chúng mình mỗi đứa một bên như ở huyện Văn?"
Nguyệt Nha "Ai nha" một tiếng, không kiên nhẫn cười, xoay người ôm lấy một bộ đệm chăn: "Anh gấp cái gì, em còn có thể nửa đêm chạy a?"
Không đợi Vô Tâm giữ lại, cô bước nhanh sang phòng khác. Vô Tâm không đuổi theo, cho dù ngủ cùng giường hắn cũng không định động vào Nguyệt Nha. Bí mật của hắn sớm muộn cũng không giấu được, trước khi chân tướng rõ ràng hắn không thể chạm vào Nguyệt Nha.
Trong phòng dần dần an tĩnh lại, hai ngọn đèn cũng trước sau tắt. Vô Tâm không nghĩ mình như thế dễ dàng an gia, trong lòng cao hứng không ngủ được. Nằm trên giường trằn trọc một trận, cuối cùng ngồi dậy muốn ngắm trăng qua cửa sổ.
Không ngờ trong nháy mắt, bỗng phát hiện ngoài cửa có người đứng!
Người không lớn, cao chưa đến cửa, nếu không phải hàng rào thưa thớt Vô Tâm quả thực nhìn không tới. Hai bím tóc nhỏ, chắc là một cô bé, quần áo lôi thôi bẩn thỉu hình như còn là của con trai. Vô Tâm thấy không rõ mặt, chỉ thấy cô vẫn không nhúc nhích đứng dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đối diện thẳng cửa nhà mình.
Cô bất động, Vô Tâm cũng bất động lẳng lặng nhìn chằm chằm. Như thế qua thật lâu, cô bé như nhìn đủ rồi, tư thái xinh đẹp mà lại phiêu dật xoay người bước đi. Dưới ánh trăng mờ ảo Vô Tâm thấy rõ, dưới ống quần vá víu chằng chịt một đôi giày nhỏ thêu hoa vàng ẩn hiện, tiên diễm như một vệt máu.
Vô Tâm mắt nhìn cô bé càng chạy càng xa, không rõ vì sao nằm xuống suy nghĩ. Tay lấy trong túi áo ra lá bùa màu vàng, lá bùa đã khô từ lâu. Hắn giơ lên xem thật kỹ, vẫn không hiểu gì.
Nếu hắn lẻ loi một mình thì chẳng cần quan tâm cái gì, nhưng phòng bên Nguyệt Nha còn đang ngủ, nhìn lá bùa có linh cảm không lành.
/41
|