Nguyệt Nha sống mười bảy năm, lần đầu tiên biết ghen. Không nghĩ tới tư vị lại khó chịu như vậy, đứng ở nhà chính lý leng keng lạch cạch nấu canh. Hai tay lót khăn bưng nồi sắt, thật muốn ra ngoài hắt vào Vô Tâm cùng tiểu muội. Đúng là việc không xảy đến với mình thì không biết bản thân còn có thể nhẫn tâm phóng hỏa giết người.
Bình tĩnh phơi quần áo, Nguyệt Nha bắt đầu tính như thế nào làm cho tiểu muội rời đi. Tiểu muội đang cúi đầu quét sân, thoạt nhìn nho nhỏ ngoan ngoãn, cô thực không đành lòng cứng rắn đuổi đi. Nhưng nhớ mới vừa rồi Vô Tâm mờ ám mê đắm cười hì hì, cô liền tức giận đến hận không thể khóc lóc om sòm một hồi. Cắn môi đấm ngực về phòng lấy ra hai xâu tiền nhét vào túi tiểu muội, cúi đầu nói: "Em gái, chị biết em không nơi nương tựa. Nhưng nhà chị vợ chống mới cưới cũng không giàu có. Chị cho em hai xâu tiền đủ ăn uống một thời gian, chính em tự nghĩ cách sống tiếp đi."
Tiểu muội lập tức ngẩng đầu, hé ra mặt trái xoan dưới ánh mặt trời trắng tới gần trong suốt: "Tỷ tỷ, ta ăn ít, có thể làm việc, ngươi để lại ta đi, ta không còn nơi nào."
Nguyệt Nha khó xử cau mày, đang muốn nói không ngờ Vô Tâm lặng yên không một tiếng động, từ sau đi tới: "Thêm một người cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm, coi như làm việc tốt để em ấy lại đi."
Nguyệt Nha nuốt nước miếng, trong lòng sắp bốc lửa. Tiểu muội ngày hôm qua chưa rửa mặt thì không thấy hắn động lòng tốt, hôm nay rửa ra cả bộ dáng đẹp mắt, hắn lại lên mặt dạy mình "Làm việc tốt!" Dư quang chợt lóe nhận ra ánh mắt tiểu muội. Tiểu muội mới vừa rồi nhìn Vô Tâm điệu bộ khá lắm, tròng mắt to thiếu chút nữa lòi cả ra!
Nguyệt Nha áp chế một hơi ác khí, trên mặt nặn ra một nụ cười tạm không đuổi người. Ngồi trên giường khâu giày một hồi, để Vô Tâm cùng tiểu muội giữ nhà, tự mình ra ngoài mua chút thịt. Hai người rành mạch đáp ứng, đến khi Nguyệt Nha lắc lắc eo nhỏ ra khỏi cửa, tiểu muội đẩy cửa vào tây ốc mỉm cười: "Đại ca, huynh như thế nào không được thấy mặt trời nha?"
Vô Tâm ngồi xếp bằng trên giường, vẫy tay gọi cô bé: "Lại đây ngồi, buổi sáng làm liên luỵ em."
Tiểu muội quả nhiên duyên dáng ngồi lên giường, âm thanh mềm mại nũng nịu: "Ta cũng không ngồi lâu, tỷ tỷ xem ra không muốn huynh cùng ta nói chuyện đâu."
Vô Tâm hơi cúi người về phía cô bé: "Vậy em có nguyện ý cùng anh nói chuyện không?"
Tiểu muội lấy răng nhỏ cắn môi, cười nâng lên một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Vô Tâm, giật mình: "Ta không biết."
Mi tâm là nơi hồn phách con người tụ tập, đầu ngón tay tiểu muội như chạm phải túi da, trong lòng lộ ra hàn ý. Vô Tâm vẫn không nhúc nhích đáp: "Nhạc Khởi La, ngươi không biết, ta cũng không biết."
Tiểu muội không nói, trên mặt ý cười càng sâu, sâu đến mức cuối cùng chuyển thành dữ tợn. Vô Tâm nhắm mắt lại liền thấy phía trước ẩn ẩn một đám máu đen.
Chậm rãi đã mở miệng nói với đám máu đen: "Ngươi không cần cười. Ta thật không biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, vị nào bày trận nghịch đảo dùng chí âm tà khí trấn ngươi, cũng nuôi ngươi. Khó trách tiểu nha hoàn liều mạng hồn phi phách tán cũng phải phá hủy vách đá, hóa ra vách đá vỡ rồi ngươi mới có cơ hội thoát ra."
Lập tức mở hai mắt, nâng tay cầm ngón tay tiểu muội: "Đừng phí công."
Tiểu muội chợt thu lại nụ cười: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"
Vô Tâm hạ ngón tay của cô xuống, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay: "Tuy rằng ta vô tình phá hủy vách đá, nhưng dù sao cũng là cho ngươi gặp lại mặt trời, không có công cũng có sức. Cho nên ngươi đừng phiền ta, mời đi nhanh cho!"
Nhạc Khởi La bỗng nhiên cười, cười đến thiên chân vô tà: "Nguyên lai ngươi là cái xác không hồn, chẳng trách không sợ thần quỷ. Nhưng hồn phách ngươi ở đâu? Thời tiết nóng, ngươi đợi tới đêm động phòng hoa chúc có khi đã rữa thành một đống thịt thối? Nguyệt Nha thật sự là đồ ngốc, nàng không biết nàng cùng với người chết thành thân sao?"
Vô Tâm tốt tính cười: "Được được được, ta là cái xác không hồn, ta là con rối, ta là cái bóng, ta là người chết. Ngươi nói ta là cái gì, ta liền là cái đó, được chưa?"
Nhạc Khởi La hất mái tóc đen ngắn, tính tình trẻ con mười phần nói: "Ta muốn đi nói cho Nguyệt Nha, dặn nàng khi động phòng nhớ xốc chăn lên chọn lấy một con giòi thật dài!" Nói rồi khúc kha khúc khích cười thành tiếng, mười phần là bộ dáng một cô bé: "Trách không được ngươi không chịu ra phơi nắng, có hay không bởi vì càng phơi nắng càng rữa nhanh?"
Vô Tâm hơi cười nhìn cô không nói, mà cô cơ hồ ngây thơ vui vẻ tiến đến ngồi xuống đùi Vô Tâm. Nâng tay ôm cổ Vô Tâm, đôi mắt thu thủy mờ ám động lòng người: "Ta thấy ngươi khoác túi da này không tốt, bằng không ngươi theo ta đi! Ta sẽ tìm chút hồn phách vụn vặt nhập vào thân thể, cho ngươi đích thực thành người, thế nào?"
Vô Tâm cúi đầu nhìn nhìn vào mắt cô, nhìn nhìn, bỗng nhiên ôm cô hơi đẩy ra. Cùng lúc đó cửa viện mở, Nguyệt Nha xách rổ không rảo bước đi vào, nhìn qua hai cánh cửa sổ mở toang, bắt gặp tiểu muội ghé vào trên người Vô Tâm.
Nguyệt Nha nhất thời đỏ mắt, hình tượng thục nữ cũng không giữ nổi nữa, chỉ vào cửa sổ hét lớn một tiếng: "Hai người đang làm gì?"
Nói rồi quăng rổ sang một bên, xồng xộc như gió lao vào phòng tây. Hai người kia đã tách ra ngồi dậy, Vô Tâm nhảy lên giường co lại, chỉ vào tiểu muội: "Không phải, là cô ta ôm anh!"
Nguyệt Nha trong đầu đã có chiến lược, diệt giặc ngoài đã rồi nội chiến sau. Một tay lôi tiểu muội từ trên giường xuống, chỉ vào mũi cô mắng: "Hồ ly tinh giỏi lắm! Ta có ý tốt cho cô ăn, hóa ra lại dẫn sói vào nhà! Thế nào? Chưa bao giờ thấy đàn ông sao, bao nhiêu người lại câu dẫn đàn ông của ta? Đồ đê tiện vô liêm sỉ, cô cút con mẹ nó đi!"
Nguyệt Nha có lực, mắng xong kéo tóc ném tiểu muội ra ngoài. Vô Tâm thấy thế lập tức xuống giường đuổi theo, đề phòng Nhạc Khởi La ra tay đả thương người. Nguyệt Nha không nghĩ nhiều như vậy, ném tiểu muội như ném gà xong "Cạch" một tiếng sập cửa. Quay lại trừng mắt với Vô Tâm: "Anh có nghĩ cho tôi không? Chưa thành thân đã muốn ngoại tình, sau này kết hôn tôi sống thế nào? Liếc mắt không thấy người liền mang gái lên giường, anh gấp như thế sao? Gấp đến độ ngay cả liêm sỉ cũng không cần?"
Nguyệt Nha càng nói càng giận, vì giặc ngoài đã bị đuổi ra nên hiện giờ hết sức chuyên chú xử lý nội gian. Vô Tâm bị cô đấm cho mấy cú, ôm đầu chạy vào phòng trốn. Nguyệt Nha theo sát sau, vừa qua cửa phòng bất ngờ bị Vô Tâm ôm lấy cổ, thấp giọng hỏi: "Túi thơm còn nguyên vẹn chứ?"
Nguyệt Nha sửng sốt, lập tức bắt đầu giãy dụa: "Đừng đánh trống lảng, anh…"
Vô Tâm không chịu buông tay, tiếp tục nói: "Anh nói cho em, tiểu muội kia… có yêu khí!"
Nguyệt Nha ngẩng đầu: "Có yêu khí anh còn mang lên giường? Vẫn biết anh có chỗ mờ ám, hai ngày nữa không đi tìm quỷ mà ngủ chứ?"
Vô Tâm một tay đặt ở thắt lưng Nguyệt Nha một tay vỗ vỗ: "Là cô ta ôm anh chứ không phải anh ôm cô ta. Nghĩ sao anh lại coi trọng cô ta chứ? Ai biết cô ta là cái gì?"
Nguyệt Nha hung tợn trừng mắt, trừng nửa ngày lại đấm một cái: "Anh dám nói anh không dao động?"
Vô Tâm đúng lý hợp tình đáp: "Dám nói!"
Nguyệt Nha lại cho hắn một đấm: "Anh cãi cứng?"
Vô Tâm mặc cho cô đánh, bàn tay cọ vào gương mặt cô ra điều không thèm chấp. Không muốn đôi co với cô, chỉ muốn chứng minh mình trong sạch.
Nguyệt Nha hiểu ý tứ của hắn, dần dần nguôi giận. Nâng tay véo tai Vô Tâm, nghiến răng nói: "Đừng nhìn em không có nhà mẹ đẻ, em không phải người dễ đụng vào!"
Vô Tâm cười kéo trong cổ áo cô ra túi thơm, thấy lá bùa còn nguyên mới yên tâm, nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ anh đùa. Lá bùa này có chút lai lịch khẳng định hữu dụng. Nguyệt Nha, em đoán tiểu muội kia rốt cuộc là ai?"
Nguyệt Nha nghe nói sợ hãi: "Em nào biết."
Vô Tâm thấp giọng: "Cô ta chính là Nhạc Khởi La!"
Nguyệt Nha run run: "A? Cô ta không phải sớm đã chết sao?"
Vô Tâm suy tư một lát, cuối cùng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra anh cũng không rõ. Nói ngắn lại, em nhớ kỹ cô ta là người đáng chết, thấy cô ta tương đương thấy quỷ!"
Nguyệt Nha biết Vô Tâm dựa vào trêu thần chọc quỷ kiếm cơm, nói ra nhất định chuẩn. Nghĩ mình đêm qua thế mà còn cùng Nhạc Khởi La ngủ một đêm, không khỏi cả người nổi da gà. Bỗng nhiên xoay người đẩy cửa hướng ra phía ngoài xem xem, sân bên ngoài không có một bóng người, dĩ nhiên không có bóng dáng Nhạc Khởi La.
Nguyệt Nha bị kinh hãi, cũng may tính tình không phải loại nũng nịu, cho nên sợ thì sợ cũng không chậm trễ việc nấu cơm, chỉ là ban đêm chủ động chuyển sang phòng tây chia giường ngủ. Như thế qua năm ngày, Vô Tâm cùng cô lại đi trấn trên mua vải đỏ nến đỏ. Bộ đồ mới khâu, các thứ chuẩn bị thành thân cũng đầy đủ hết.
Bởi cách ngày tốt còn có vài ngày, Nguyệt Nha rảnh rỗi bắt đầu mới lo đến mình. Đêm nay ôm một loạt chậu nước đổ vào bồn lớn, muốn tắm rửa triệt để một cái. Vô Tâm vào phòng muốn giúp lập tức bị đẩy đi ra ngoài, cách ván cửa dặn: "Trời sắp tối rồi, đốt đèn trước đi."
Nguyệt Nha đáp một tiếng nghe lời đốt đèn. Thuận mắt lướt qua giường trống, không tránh khỏi lại nhớ tới Nhạc Khởi La. May mà Vô Tâm ở nhà chính đi tới đi lui, không đập bàn lại đá ghế ồn ào làm cô đỡ sợ.
Thả xuống hai bím tóc lớn, Nguyệt Nha cúi đầu cởi cúc áo. Thời tiết nóng, cả ngày bận rộn đến tối có thể ngửi thấy mùi mồ hôi. Nguyệt Nha ném quần áo lên giường, sau đó ngồi xổm trong bồn cúi người gội đầu trước. Đổ nước làm ướt mái tóc dài, nhắm mắt lại nâng tay tìm cục xà phòng mới. Sờ một cái không thấy, sờ hai cái cũng không thấy, lần thứ ba lại chạm phải thứ gì lạnh lẽo ẩm ướt, theo cổ tay chảy xuống. Đột nhiên vung tóc mở to mắt, Nguyệt Nha hét to một tiếng, chỉ thấy một lớp nhầy đỏ như máu thịt bị hầm nhừ dính đầy bàn tay, rõ ràng đang lan tràn dọc theo cánh tay. Nổi điên gạt cánh tay vào cạnh giường vài cái, một bên đứng dậy hô to Vô Tâm, một bên linh tính mách bảo, ngay lúc đám máu thịt sắp sửa lướt qua khửu tay, tay kia nhanh chóng với lấy áo trên giường. Máu thịt vừa chạm vào túi thơm, "Xèo" một tiếng ngưng kết thành một lớp da hồng bó chặt cánh tay của cô. Lớp da kia không chỉ run rẩy mà như có gân mạch bình thường, không ngừng vặn vẹo làm cho các khớp ngón tay bị trật hết cả. Nguyệt Nha nhịn đau nhặt túi thơm xoay người hướng cửa chạy, một bên muốn lấy ra lá bùa. Phía trước cửa phòng đã vang lên tiếng cạch cạch, nhưng ván cửa chẳng những không chút sứt mẻ, thậm chí chặt chẽ đến khe hở cũng không có. Nguyệt Nha đau lại bị dọa, đoán bên ngoài tất nhiên xảy ra chuyện. Luống cuống tay chân lấy lá bùa đập vào cánh tay, bỗng nghe ngoài cửa sổ vang lên một chuỗi tiếng cười thanh thúy hi hi ha ha. Là âm thanh của một cô bé.
Xoay người nhìn cửa sổ, qua ánh đèn lay động tới cửa kính bên ngoài hé ra khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn, đúng là Nhạc Khởi La.
Bình tĩnh phơi quần áo, Nguyệt Nha bắt đầu tính như thế nào làm cho tiểu muội rời đi. Tiểu muội đang cúi đầu quét sân, thoạt nhìn nho nhỏ ngoan ngoãn, cô thực không đành lòng cứng rắn đuổi đi. Nhưng nhớ mới vừa rồi Vô Tâm mờ ám mê đắm cười hì hì, cô liền tức giận đến hận không thể khóc lóc om sòm một hồi. Cắn môi đấm ngực về phòng lấy ra hai xâu tiền nhét vào túi tiểu muội, cúi đầu nói: "Em gái, chị biết em không nơi nương tựa. Nhưng nhà chị vợ chống mới cưới cũng không giàu có. Chị cho em hai xâu tiền đủ ăn uống một thời gian, chính em tự nghĩ cách sống tiếp đi."
Tiểu muội lập tức ngẩng đầu, hé ra mặt trái xoan dưới ánh mặt trời trắng tới gần trong suốt: "Tỷ tỷ, ta ăn ít, có thể làm việc, ngươi để lại ta đi, ta không còn nơi nào."
Nguyệt Nha khó xử cau mày, đang muốn nói không ngờ Vô Tâm lặng yên không một tiếng động, từ sau đi tới: "Thêm một người cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm, coi như làm việc tốt để em ấy lại đi."
Nguyệt Nha nuốt nước miếng, trong lòng sắp bốc lửa. Tiểu muội ngày hôm qua chưa rửa mặt thì không thấy hắn động lòng tốt, hôm nay rửa ra cả bộ dáng đẹp mắt, hắn lại lên mặt dạy mình "Làm việc tốt!" Dư quang chợt lóe nhận ra ánh mắt tiểu muội. Tiểu muội mới vừa rồi nhìn Vô Tâm điệu bộ khá lắm, tròng mắt to thiếu chút nữa lòi cả ra!
Nguyệt Nha áp chế một hơi ác khí, trên mặt nặn ra một nụ cười tạm không đuổi người. Ngồi trên giường khâu giày một hồi, để Vô Tâm cùng tiểu muội giữ nhà, tự mình ra ngoài mua chút thịt. Hai người rành mạch đáp ứng, đến khi Nguyệt Nha lắc lắc eo nhỏ ra khỏi cửa, tiểu muội đẩy cửa vào tây ốc mỉm cười: "Đại ca, huynh như thế nào không được thấy mặt trời nha?"
Vô Tâm ngồi xếp bằng trên giường, vẫy tay gọi cô bé: "Lại đây ngồi, buổi sáng làm liên luỵ em."
Tiểu muội quả nhiên duyên dáng ngồi lên giường, âm thanh mềm mại nũng nịu: "Ta cũng không ngồi lâu, tỷ tỷ xem ra không muốn huynh cùng ta nói chuyện đâu."
Vô Tâm hơi cúi người về phía cô bé: "Vậy em có nguyện ý cùng anh nói chuyện không?"
Tiểu muội lấy răng nhỏ cắn môi, cười nâng lên một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Vô Tâm, giật mình: "Ta không biết."
Mi tâm là nơi hồn phách con người tụ tập, đầu ngón tay tiểu muội như chạm phải túi da, trong lòng lộ ra hàn ý. Vô Tâm vẫn không nhúc nhích đáp: "Nhạc Khởi La, ngươi không biết, ta cũng không biết."
Tiểu muội không nói, trên mặt ý cười càng sâu, sâu đến mức cuối cùng chuyển thành dữ tợn. Vô Tâm nhắm mắt lại liền thấy phía trước ẩn ẩn một đám máu đen.
Chậm rãi đã mở miệng nói với đám máu đen: "Ngươi không cần cười. Ta thật không biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, vị nào bày trận nghịch đảo dùng chí âm tà khí trấn ngươi, cũng nuôi ngươi. Khó trách tiểu nha hoàn liều mạng hồn phi phách tán cũng phải phá hủy vách đá, hóa ra vách đá vỡ rồi ngươi mới có cơ hội thoát ra."
Lập tức mở hai mắt, nâng tay cầm ngón tay tiểu muội: "Đừng phí công."
Tiểu muội chợt thu lại nụ cười: "Ngươi rốt cuộc là loại người nào?"
Vô Tâm hạ ngón tay của cô xuống, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay: "Tuy rằng ta vô tình phá hủy vách đá, nhưng dù sao cũng là cho ngươi gặp lại mặt trời, không có công cũng có sức. Cho nên ngươi đừng phiền ta, mời đi nhanh cho!"
Nhạc Khởi La bỗng nhiên cười, cười đến thiên chân vô tà: "Nguyên lai ngươi là cái xác không hồn, chẳng trách không sợ thần quỷ. Nhưng hồn phách ngươi ở đâu? Thời tiết nóng, ngươi đợi tới đêm động phòng hoa chúc có khi đã rữa thành một đống thịt thối? Nguyệt Nha thật sự là đồ ngốc, nàng không biết nàng cùng với người chết thành thân sao?"
Vô Tâm tốt tính cười: "Được được được, ta là cái xác không hồn, ta là con rối, ta là cái bóng, ta là người chết. Ngươi nói ta là cái gì, ta liền là cái đó, được chưa?"
Nhạc Khởi La hất mái tóc đen ngắn, tính tình trẻ con mười phần nói: "Ta muốn đi nói cho Nguyệt Nha, dặn nàng khi động phòng nhớ xốc chăn lên chọn lấy một con giòi thật dài!" Nói rồi khúc kha khúc khích cười thành tiếng, mười phần là bộ dáng một cô bé: "Trách không được ngươi không chịu ra phơi nắng, có hay không bởi vì càng phơi nắng càng rữa nhanh?"
Vô Tâm hơi cười nhìn cô không nói, mà cô cơ hồ ngây thơ vui vẻ tiến đến ngồi xuống đùi Vô Tâm. Nâng tay ôm cổ Vô Tâm, đôi mắt thu thủy mờ ám động lòng người: "Ta thấy ngươi khoác túi da này không tốt, bằng không ngươi theo ta đi! Ta sẽ tìm chút hồn phách vụn vặt nhập vào thân thể, cho ngươi đích thực thành người, thế nào?"
Vô Tâm cúi đầu nhìn nhìn vào mắt cô, nhìn nhìn, bỗng nhiên ôm cô hơi đẩy ra. Cùng lúc đó cửa viện mở, Nguyệt Nha xách rổ không rảo bước đi vào, nhìn qua hai cánh cửa sổ mở toang, bắt gặp tiểu muội ghé vào trên người Vô Tâm.
Nguyệt Nha nhất thời đỏ mắt, hình tượng thục nữ cũng không giữ nổi nữa, chỉ vào cửa sổ hét lớn một tiếng: "Hai người đang làm gì?"
Nói rồi quăng rổ sang một bên, xồng xộc như gió lao vào phòng tây. Hai người kia đã tách ra ngồi dậy, Vô Tâm nhảy lên giường co lại, chỉ vào tiểu muội: "Không phải, là cô ta ôm anh!"
Nguyệt Nha trong đầu đã có chiến lược, diệt giặc ngoài đã rồi nội chiến sau. Một tay lôi tiểu muội từ trên giường xuống, chỉ vào mũi cô mắng: "Hồ ly tinh giỏi lắm! Ta có ý tốt cho cô ăn, hóa ra lại dẫn sói vào nhà! Thế nào? Chưa bao giờ thấy đàn ông sao, bao nhiêu người lại câu dẫn đàn ông của ta? Đồ đê tiện vô liêm sỉ, cô cút con mẹ nó đi!"
Nguyệt Nha có lực, mắng xong kéo tóc ném tiểu muội ra ngoài. Vô Tâm thấy thế lập tức xuống giường đuổi theo, đề phòng Nhạc Khởi La ra tay đả thương người. Nguyệt Nha không nghĩ nhiều như vậy, ném tiểu muội như ném gà xong "Cạch" một tiếng sập cửa. Quay lại trừng mắt với Vô Tâm: "Anh có nghĩ cho tôi không? Chưa thành thân đã muốn ngoại tình, sau này kết hôn tôi sống thế nào? Liếc mắt không thấy người liền mang gái lên giường, anh gấp như thế sao? Gấp đến độ ngay cả liêm sỉ cũng không cần?"
Nguyệt Nha càng nói càng giận, vì giặc ngoài đã bị đuổi ra nên hiện giờ hết sức chuyên chú xử lý nội gian. Vô Tâm bị cô đấm cho mấy cú, ôm đầu chạy vào phòng trốn. Nguyệt Nha theo sát sau, vừa qua cửa phòng bất ngờ bị Vô Tâm ôm lấy cổ, thấp giọng hỏi: "Túi thơm còn nguyên vẹn chứ?"
Nguyệt Nha sửng sốt, lập tức bắt đầu giãy dụa: "Đừng đánh trống lảng, anh…"
Vô Tâm không chịu buông tay, tiếp tục nói: "Anh nói cho em, tiểu muội kia… có yêu khí!"
Nguyệt Nha ngẩng đầu: "Có yêu khí anh còn mang lên giường? Vẫn biết anh có chỗ mờ ám, hai ngày nữa không đi tìm quỷ mà ngủ chứ?"
Vô Tâm một tay đặt ở thắt lưng Nguyệt Nha một tay vỗ vỗ: "Là cô ta ôm anh chứ không phải anh ôm cô ta. Nghĩ sao anh lại coi trọng cô ta chứ? Ai biết cô ta là cái gì?"
Nguyệt Nha hung tợn trừng mắt, trừng nửa ngày lại đấm một cái: "Anh dám nói anh không dao động?"
Vô Tâm đúng lý hợp tình đáp: "Dám nói!"
Nguyệt Nha lại cho hắn một đấm: "Anh cãi cứng?"
Vô Tâm mặc cho cô đánh, bàn tay cọ vào gương mặt cô ra điều không thèm chấp. Không muốn đôi co với cô, chỉ muốn chứng minh mình trong sạch.
Nguyệt Nha hiểu ý tứ của hắn, dần dần nguôi giận. Nâng tay véo tai Vô Tâm, nghiến răng nói: "Đừng nhìn em không có nhà mẹ đẻ, em không phải người dễ đụng vào!"
Vô Tâm cười kéo trong cổ áo cô ra túi thơm, thấy lá bùa còn nguyên mới yên tâm, nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ anh đùa. Lá bùa này có chút lai lịch khẳng định hữu dụng. Nguyệt Nha, em đoán tiểu muội kia rốt cuộc là ai?"
Nguyệt Nha nghe nói sợ hãi: "Em nào biết."
Vô Tâm thấp giọng: "Cô ta chính là Nhạc Khởi La!"
Nguyệt Nha run run: "A? Cô ta không phải sớm đã chết sao?"
Vô Tâm suy tư một lát, cuối cùng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra anh cũng không rõ. Nói ngắn lại, em nhớ kỹ cô ta là người đáng chết, thấy cô ta tương đương thấy quỷ!"
Nguyệt Nha biết Vô Tâm dựa vào trêu thần chọc quỷ kiếm cơm, nói ra nhất định chuẩn. Nghĩ mình đêm qua thế mà còn cùng Nhạc Khởi La ngủ một đêm, không khỏi cả người nổi da gà. Bỗng nhiên xoay người đẩy cửa hướng ra phía ngoài xem xem, sân bên ngoài không có một bóng người, dĩ nhiên không có bóng dáng Nhạc Khởi La.
Nguyệt Nha bị kinh hãi, cũng may tính tình không phải loại nũng nịu, cho nên sợ thì sợ cũng không chậm trễ việc nấu cơm, chỉ là ban đêm chủ động chuyển sang phòng tây chia giường ngủ. Như thế qua năm ngày, Vô Tâm cùng cô lại đi trấn trên mua vải đỏ nến đỏ. Bộ đồ mới khâu, các thứ chuẩn bị thành thân cũng đầy đủ hết.
Bởi cách ngày tốt còn có vài ngày, Nguyệt Nha rảnh rỗi bắt đầu mới lo đến mình. Đêm nay ôm một loạt chậu nước đổ vào bồn lớn, muốn tắm rửa triệt để một cái. Vô Tâm vào phòng muốn giúp lập tức bị đẩy đi ra ngoài, cách ván cửa dặn: "Trời sắp tối rồi, đốt đèn trước đi."
Nguyệt Nha đáp một tiếng nghe lời đốt đèn. Thuận mắt lướt qua giường trống, không tránh khỏi lại nhớ tới Nhạc Khởi La. May mà Vô Tâm ở nhà chính đi tới đi lui, không đập bàn lại đá ghế ồn ào làm cô đỡ sợ.
Thả xuống hai bím tóc lớn, Nguyệt Nha cúi đầu cởi cúc áo. Thời tiết nóng, cả ngày bận rộn đến tối có thể ngửi thấy mùi mồ hôi. Nguyệt Nha ném quần áo lên giường, sau đó ngồi xổm trong bồn cúi người gội đầu trước. Đổ nước làm ướt mái tóc dài, nhắm mắt lại nâng tay tìm cục xà phòng mới. Sờ một cái không thấy, sờ hai cái cũng không thấy, lần thứ ba lại chạm phải thứ gì lạnh lẽo ẩm ướt, theo cổ tay chảy xuống. Đột nhiên vung tóc mở to mắt, Nguyệt Nha hét to một tiếng, chỉ thấy một lớp nhầy đỏ như máu thịt bị hầm nhừ dính đầy bàn tay, rõ ràng đang lan tràn dọc theo cánh tay. Nổi điên gạt cánh tay vào cạnh giường vài cái, một bên đứng dậy hô to Vô Tâm, một bên linh tính mách bảo, ngay lúc đám máu thịt sắp sửa lướt qua khửu tay, tay kia nhanh chóng với lấy áo trên giường. Máu thịt vừa chạm vào túi thơm, "Xèo" một tiếng ngưng kết thành một lớp da hồng bó chặt cánh tay của cô. Lớp da kia không chỉ run rẩy mà như có gân mạch bình thường, không ngừng vặn vẹo làm cho các khớp ngón tay bị trật hết cả. Nguyệt Nha nhịn đau nhặt túi thơm xoay người hướng cửa chạy, một bên muốn lấy ra lá bùa. Phía trước cửa phòng đã vang lên tiếng cạch cạch, nhưng ván cửa chẳng những không chút sứt mẻ, thậm chí chặt chẽ đến khe hở cũng không có. Nguyệt Nha đau lại bị dọa, đoán bên ngoài tất nhiên xảy ra chuyện. Luống cuống tay chân lấy lá bùa đập vào cánh tay, bỗng nghe ngoài cửa sổ vang lên một chuỗi tiếng cười thanh thúy hi hi ha ha. Là âm thanh của một cô bé.
Xoay người nhìn cửa sổ, qua ánh đèn lay động tới cửa kính bên ngoài hé ra khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn, đúng là Nhạc Khởi La.
/41
|