Cố đại nhân uống một bát canh thịt nóng, đưa tay lên trán lai mồ hôi. Bắt chéo chân nhìn Vô Tâm nói: "Ta có tiền."
Vô Tâm bày ra tư thế rỗi việc, lười biếng buồn ngủ: "Ân."
Cố đại nhân bình thường hay cợt nhả lúc này cũng thấy khó chịu: "Hôm qua ta ra ngoài đi bộ một vòng, nghe nói Trương lông ngắn và Đinh đầu to trở mặt, đang đánh nhau ở huyện Văn."
Trương lông ngắn là Trương đội trưởng, Đinh đầu to là Đinh lữ trưởng, đều là kẻ tử thù của Cố đại nhân. Vô Tâm bên ngoài mặc ấm, bụng cũng ấm, thoải mái không nhúc nhích, hô hấp cũng ngừng lại: "Ân."
Cố đại nhân đưa khuỷu tay lên bàn, lông mày xếch lên hung hăng: "Ta muốn dùng tiền chiêu binh mãi mã, để hai tên khốn kia đánh mệt rồi, ta sẽ khiến chúng trở tay không kịp."
Vô Tâm khẽ gật đầu: "Ân."
Cố đại nhân thấy hắn lười đến dao kiếm cũng không muốn tránh, gấp đến độ lấy tay chọc xuống bàn: "Cho nên ta phải đi lấy tiền!"
Vô Tâm quay ra ngoài nhẹ nhàng vung tay áo: "Tốt, lấy đi, gặp lại sau."
Cố đại nhân lệch mũi thở hắt ra: "Con mẹ ngươi chó má! Một mình ta mà lấy được thì phí lời với ngươi làm gì? Ta nói cho ngươi, ta có ba rương vàng năm kia đào được từ mộ của Phùng gia. Cụ thể đáng giá bao nhiêu ta chưa tính, dù sao mới chỉ vụng trộm mang giấu đến núi Đầu heo. Giờ ngươi giúp ta chuyển vàng ra, không để ngươi phí công, ta nhất định không bạc đãi. Ngươi xem ngươi ngoài giả thần giả quỷ ra thì cũng chẳng có gì, ngươi đói không chết nhưng Nguyệt Nha thì sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giúp ta, ta sẽ để cho ngươi chút vàng vụn, thừa đủ cho hai người sống tốt nửa đời còn lại."
Lời vừa nói ra, Nguyệt Nha mang rau đổ vào nồi kêu "Xèo" một tiếng lớn. Nguyệt Nha cười thầm nghĩ Cố đại nhân có việc nhờ người mà còn dám dõng dạc, làm như hai người các cô không sống nổi phải chờ bột vàng của hắn vậy!
Nguyệt Nha vung xẻng xào một bát đồ ăn, thoạt nhìn như đao quang kiếm ảnh. Vô Tâm bất động nhắm mắt: "Vì sao nhất định tìm ta?"
Cố đại nhân ngồi gần khói bếp ho khan một tiếng, lập tức đáp: "Từ sau khi bị Trương lông ngắn phản bội ta không tin ai."
Vô Tâm hỏi ngược lại: "Ai cũng không tin, chỉ tin ta?"
Cố đại nhân hít vào một hơi toàn mùi thức ăn, bỗng sinh ra dũng khí âm thầm nắm chặt hai bàn tay, nói với Vô Tâm đứng ngoài cửa: "Thầy tướng số nói ta sẽ làm tướng công thành khô vạn cốt, ông đây còn chưa lên cấp tướng, còn chưa giết được ngàn vạn người sao có thể nói xong là xong? Sư phụ, người xem lại đi, ông đây tương lai phát đạt, mặc kệ người rốt cuộc là cái gì đều không thiếu người vinh hoa phú quý! Cho nên…"
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Cố Đại Nhân dùng nắm tay đập xuống mặt bàn, như hổ rình mồi gằn từng tiếng với Vô Tâm: "Người theo ta lên núi Đầu heo đi!"
Vô Tâm chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu gì: "Cố đại nhân, ngươi đông một câu tây một câu nói cái gì? Nói cho ngài bây giờ đầu ta rất non, gió thổi một chút cũng đau, dựa vào cái gì muốn ta cùng lên núi?"
Đồ ăn bưng lên. Vô Tâm cùng Cố đại nhân còn cãi nhau. Thật ra lên núi không có gì, chỉ là núi lớn không tính được, giống như tên nhìn xa là một cái đầu heo. Mà trấn này vừa hay ở dưới nên mới có tên là Mõm heo. Nhà Vô Tâm ở ngoài rìa trấn lên núi rất tiện, bảo lên núi một chuyến cũng không khó đến mười phần. Có điều Cố đại nhân nói chuyện khó nghe, từ trên cao nhìn xuống thay người làm chủ cho nên Vô Tâm không đáp ứng. Đợi đến khi Cố đại nhân gấp đến đỏ mặt tía tai hắn mới khôn ngoan thờ ơ đồng ý.
Buổi chiều Cố đại nhân không sợ người, tự mình vào trấn mua dụng cụ leo núi. Vô Tâm và Nguyệt Nha ở nhà. Nguyệt Nha ngồi trên giường xâu chỉ hỏi: "Thật muốn lên núi a?"
Vô Tâm bốn chân quỳ một bên chủ động tới gần: "Anh nghĩ mang chút vàng về, rất lâu sau cũng không thiếu tiền."
Nguyệt Nha cúi đầu nói: "Em cũng theo các anh đi."
Vô Tâm thăm dò đem cằm để lên bả vai Nguyệt Nha: "Lên núi mệt lắm, ở nhà chờ anh đi!"
Hai gò má Nguyệt Nha nổi lên rặng mây đỏ, trên mặt nóng nhưng trong lòng nghĩ chuyện mưu cầu danh lợi mà thấy lạnh… hai người gần như vậy, hơi thở của đối phương cũng cảm thấy. Bỗng buông kim chỉ trong tay áp vào ngực Vô Tâm.
Ngực không có động tĩnh gì, một chút vui vẻ cũng không có.
Nguyệt Nha không đòi hỏi nhiều, buông tay đáp: "Mệt em không sợ, chỉ sợ vất vả chờ anh, đến lúc quay về lại thiếu đi cái gì đó."
Vô Tâm cười nhìn một bên mặt của Nguyệt Nha, cúi đầu càng gần, cuối cùng môi chạm môi. Nguyệt Nha hơi run run cảm thấy như uống rượu, nửa người đã tê rần, nội tạng cơ hồ muốn theo cổ họng phọt ra.
Cùng lúc đó Cố đại nhân đang mua dây thừng.
Dây thừng chất thành từng bó trên đất, đều là loại tốt mềm mại bóng loáng, bình thường mọi người vẫn tự làm được nên bán ra không có mấy lợi nhuận. Buổi chiều, trong trấn người đến người đi tấp nập, mười phần náo nhiệt. Cố đại nhân ngồi xổm chọn dây thừng bỗng cảm thấy như có người cách lớp quần áo chọc mình, không khỏi giận dữ quay đầu hỏi: "Ai a?"
Phía sau không có người, chỉ có một con nhóc ăn mặc rách rưới đầu tóc rối bù, mặt toàn bùn bẩn nhìn không ra mặt mũi. Cố đại nhân tuy háo sắc nhưng không hề có hứng thú với trẻ con, há mồm liền mắng: "Đi đi đi, nhóc con ra chỗ khác!"
Cô bé mới lớn mặt không đổi sắc, cúi người dùng ngón tay chỉ vào mi tâm của hắn. Cố đại nhân bị cô bé chạm vào một cái cảm giác tâm thần nhoáng lên, giống như đầu óc suy nghĩ bị hút ra ngoài. Bực mình phát tiết dùng sức hất ngón tay đứng dựng dậy, đỏ mặt tía tai muốn chửi cô bé. Cô bé thấy vậy lùi lại từng bước xoay người bỏ chạy. Tiểu thương bên cạnh vội vàng giữ Cố đại nhân lại, sợ là trộm vặt trên đường dùng kế dương đông kích tây làm loạn.
Cố đại nhân mua các thứ đầy đủ rồi về thẳng nhà, dọc đường đi đầu váng mắt hoa còn hơi có chút buồn nôn. Đến dưới tàng cây cạnh giếng, trước mắt chính là cửa nhà mà vô luận thế nào cũng không đi nổi nữa. Ngồi trên miệng giếng thở hổn hển nửa ngày, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng một chút mới đứng dậy tha hai cái đùi, tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi Cố đại nhân qua cửa, dưới tàng cây ló ra một cái bóng nho nhỏ, trong ống tay áo bẩn thỉu có hai bàn tay gầy thõng xuống, ngón cái ngón trỏ tay phải chậm rãi ma sát.
Nhạc Khởi La không nghĩ tới dương khí của Cố đại nhân lại nặng như thế.
Dương khí nặng, sát khí cũng nặng, đạo hạnh của cô không thể dẫn hồn phách của hắn ra. Hai ngón tay phải tốc độ ma sát dần dần nhanh hơn, đồng thời dùng tay trái lấy từ túi ra một xấp giấy vàng đã được cắt thành hình nhân nhỏ, phóng đến miệng giếng. Mắt thấy bốn phía không người, cô cắn nát đầu ngón trỏ tay phải, rất nhanh viết huyết chú lên một loạt hình nhân, trong miệng lẩm bẩm. Dùng sức viết ra huyết chú cuối cùng, tay trái đột nhiên chỉ hướng cửa nhà, tay phải vung lên tạo ra một cơn gió cuốn lấy đám hình nhân: "Ngô bội thực phù, sai khiến vạn linh, bay lên tam cảnh, đi hợp đế thành, lập tức tuân lệnh!"
Một đám lửa bùng cháy, người giấy nháy mắt thành tro. Miệng giếng sạch sẽ không để lại vết lửa khói. Nhạc Khởi La căm giận nâng tay bưng kín mặt, cất bước biến mất sau cây đại thụ.
Cô vốn có điểm thích Vô Tâm. Không phải vì Vô Tâm phá tan đại trận giải cứu cô, mà là khi đó Vô Tâm trần truồng nhìn vừa mắt lắm. Lúc ấy cô nằm ngửa trong quan tài, ánh mắt xuyên qua khe hở của lá bùa thấy rõ nhất cử nhất động của hắn. Tứ chi thon dài gương mặt tuấn tú, điểm chết người là trước sau không sợ hãi, không biết sợ.
Trước giờ cô ở trong nhân gian cố ý vô tình đều dọa người, vì thế Vô Tâm như có vẻ thật đáng quý. Nhưng Vô Tâm chẳng những không tán thưởng, còn dùng máu độc đả thương mặt của cô. Trời biết cô đối với khuôn mặt này có bao nhiêu vừa lòng, cô cho rằng mình rất đáng yêu, xinh đẹp cực kỳ. Để giấu đi lỗ thủng trên mặt, ấm ức đành phải hóa trang thành ăn mày, đào móc thi thể chung quanh luyện đan, sử dụng pháp thuật khôi phục dung nhan.
Việc của cô cực kỳ quan trọng, nhưng không thể dễ dàng tha cho Vô Tâm. Nếu gã họ Cố không lợi dụng được, cô đành phải tự mình chế tạo vài tên bộ hạ coi như Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, miễn cho nhất thời sơ sẩy để mất tung tích đối phương về sau.
Cố đại nhân không biết gì vào sân, Nguyệt Nha xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy, vội vàng nép vào tường tránh. Vô Tâm xấn tới giữ lại hôn cô một cái, môi hai người đều hơi sưng đỏ. Nguyệt Nha kéo rèm, kéo tay hắn từ trong quần áo của mình ra: "Đừng như thế! Sớm hay muộn đều là của anh, ban ngày ban mặt anh gấp cái gì?"
Cửa phòng vang lên một tiếng, Cố đại nhân bước vào. Vô Tâm mặt nhăn thành chữ bát, xuống giường ra cửa nhìn: "Này nọ mua đủ chưa?"
Cố đại nhân một tay mang dây thừng, một tay đỡ xẻng: "Đủ, chúng ta lập tức đi, được không?"
Vô Tâm gật đầu một cái: "Đi, thừa dịp đêm đi thừa dịp đêm về."
Ăn xong cơm chiều, Cố đại nhân thắt lưng đeo khảm đao, khiêng xẻng mang thừng đi đầu. Hắn là người địa phương, ngày bé thường chạy lên núi Đầu heo, nhắm mắt cũng dạo quanh được. Nay chỉ cần vào núi đào vàng, dùng dây thừng trói lên lưng mang về là có thể sống tốt. Rương không lớn, chỉ cần có sức, khuân vác không thành vấn đề. Mà mình rất khỏe, Vô Tâm cũng khỏe, Nguyệt Nha lượng cơm ăn không ít, cũng không phải cô gái bình thường. Ba người lớn lại không khiêng được ba rương vàng?
Vô Tâm đi sau, một tay cầm túi một tay lôi kéo Nguyệt Nha. Túi lông hơi nhô lên là do hắn âm thầm giấu da đầu của mình vào… Xương thịt của hắn không phân hủy, chỉ dần dần mềm đi, cuối cùng thành tro. Da đầu bây giờ đã mềm còn bạc đi một tầng, nếu không xử lý cũng sắp mất đi. Dù sao đều là biến mất không bằng trước mang trên người, chẳng phải gì xấu mà ít nhất có thể dùng để trừ tà.
Ba người lặng lẽ đi qua đồng hoang vào trong núi. Núi Đầu heo không hiểm trở, nhìn từ xa giống như cái đầu heo to tròn. Thời gian cuối hạ đầu thu trên núi cỏ cây xanh um, nên gọi là đầu heo xanh thì hơn. Nguyệt Nha đang đi bỗng quay đầu lại, không phát hiện cái gì, thuận miệng hỏi Vô Tâm: "Trên núi không sói chứ?"
Cố đại nhân không quay đầu lại đáp: "Không có sói! Có ta đã lột da làm đệm giường!"
Nguyệt Nha quay đầu lại nhìn thoáng qua, tự vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ nhảy dựng, tôi còn tưởng có đôi mắt xanh đang nhìn mình, hóa ra là một cặp đom đóm."
Vô Tâm bày ra tư thế rỗi việc, lười biếng buồn ngủ: "Ân."
Cố đại nhân bình thường hay cợt nhả lúc này cũng thấy khó chịu: "Hôm qua ta ra ngoài đi bộ một vòng, nghe nói Trương lông ngắn và Đinh đầu to trở mặt, đang đánh nhau ở huyện Văn."
Trương lông ngắn là Trương đội trưởng, Đinh đầu to là Đinh lữ trưởng, đều là kẻ tử thù của Cố đại nhân. Vô Tâm bên ngoài mặc ấm, bụng cũng ấm, thoải mái không nhúc nhích, hô hấp cũng ngừng lại: "Ân."
Cố đại nhân đưa khuỷu tay lên bàn, lông mày xếch lên hung hăng: "Ta muốn dùng tiền chiêu binh mãi mã, để hai tên khốn kia đánh mệt rồi, ta sẽ khiến chúng trở tay không kịp."
Vô Tâm khẽ gật đầu: "Ân."
Cố đại nhân thấy hắn lười đến dao kiếm cũng không muốn tránh, gấp đến độ lấy tay chọc xuống bàn: "Cho nên ta phải đi lấy tiền!"
Vô Tâm quay ra ngoài nhẹ nhàng vung tay áo: "Tốt, lấy đi, gặp lại sau."
Cố đại nhân lệch mũi thở hắt ra: "Con mẹ ngươi chó má! Một mình ta mà lấy được thì phí lời với ngươi làm gì? Ta nói cho ngươi, ta có ba rương vàng năm kia đào được từ mộ của Phùng gia. Cụ thể đáng giá bao nhiêu ta chưa tính, dù sao mới chỉ vụng trộm mang giấu đến núi Đầu heo. Giờ ngươi giúp ta chuyển vàng ra, không để ngươi phí công, ta nhất định không bạc đãi. Ngươi xem ngươi ngoài giả thần giả quỷ ra thì cũng chẳng có gì, ngươi đói không chết nhưng Nguyệt Nha thì sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giúp ta, ta sẽ để cho ngươi chút vàng vụn, thừa đủ cho hai người sống tốt nửa đời còn lại."
Lời vừa nói ra, Nguyệt Nha mang rau đổ vào nồi kêu "Xèo" một tiếng lớn. Nguyệt Nha cười thầm nghĩ Cố đại nhân có việc nhờ người mà còn dám dõng dạc, làm như hai người các cô không sống nổi phải chờ bột vàng của hắn vậy!
Nguyệt Nha vung xẻng xào một bát đồ ăn, thoạt nhìn như đao quang kiếm ảnh. Vô Tâm bất động nhắm mắt: "Vì sao nhất định tìm ta?"
Cố đại nhân ngồi gần khói bếp ho khan một tiếng, lập tức đáp: "Từ sau khi bị Trương lông ngắn phản bội ta không tin ai."
Vô Tâm hỏi ngược lại: "Ai cũng không tin, chỉ tin ta?"
Cố đại nhân hít vào một hơi toàn mùi thức ăn, bỗng sinh ra dũng khí âm thầm nắm chặt hai bàn tay, nói với Vô Tâm đứng ngoài cửa: "Thầy tướng số nói ta sẽ làm tướng công thành khô vạn cốt, ông đây còn chưa lên cấp tướng, còn chưa giết được ngàn vạn người sao có thể nói xong là xong? Sư phụ, người xem lại đi, ông đây tương lai phát đạt, mặc kệ người rốt cuộc là cái gì đều không thiếu người vinh hoa phú quý! Cho nên…"
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Cố Đại Nhân dùng nắm tay đập xuống mặt bàn, như hổ rình mồi gằn từng tiếng với Vô Tâm: "Người theo ta lên núi Đầu heo đi!"
Vô Tâm chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu gì: "Cố đại nhân, ngươi đông một câu tây một câu nói cái gì? Nói cho ngài bây giờ đầu ta rất non, gió thổi một chút cũng đau, dựa vào cái gì muốn ta cùng lên núi?"
Đồ ăn bưng lên. Vô Tâm cùng Cố đại nhân còn cãi nhau. Thật ra lên núi không có gì, chỉ là núi lớn không tính được, giống như tên nhìn xa là một cái đầu heo. Mà trấn này vừa hay ở dưới nên mới có tên là Mõm heo. Nhà Vô Tâm ở ngoài rìa trấn lên núi rất tiện, bảo lên núi một chuyến cũng không khó đến mười phần. Có điều Cố đại nhân nói chuyện khó nghe, từ trên cao nhìn xuống thay người làm chủ cho nên Vô Tâm không đáp ứng. Đợi đến khi Cố đại nhân gấp đến đỏ mặt tía tai hắn mới khôn ngoan thờ ơ đồng ý.
Buổi chiều Cố đại nhân không sợ người, tự mình vào trấn mua dụng cụ leo núi. Vô Tâm và Nguyệt Nha ở nhà. Nguyệt Nha ngồi trên giường xâu chỉ hỏi: "Thật muốn lên núi a?"
Vô Tâm bốn chân quỳ một bên chủ động tới gần: "Anh nghĩ mang chút vàng về, rất lâu sau cũng không thiếu tiền."
Nguyệt Nha cúi đầu nói: "Em cũng theo các anh đi."
Vô Tâm thăm dò đem cằm để lên bả vai Nguyệt Nha: "Lên núi mệt lắm, ở nhà chờ anh đi!"
Hai gò má Nguyệt Nha nổi lên rặng mây đỏ, trên mặt nóng nhưng trong lòng nghĩ chuyện mưu cầu danh lợi mà thấy lạnh… hai người gần như vậy, hơi thở của đối phương cũng cảm thấy. Bỗng buông kim chỉ trong tay áp vào ngực Vô Tâm.
Ngực không có động tĩnh gì, một chút vui vẻ cũng không có.
Nguyệt Nha không đòi hỏi nhiều, buông tay đáp: "Mệt em không sợ, chỉ sợ vất vả chờ anh, đến lúc quay về lại thiếu đi cái gì đó."
Vô Tâm cười nhìn một bên mặt của Nguyệt Nha, cúi đầu càng gần, cuối cùng môi chạm môi. Nguyệt Nha hơi run run cảm thấy như uống rượu, nửa người đã tê rần, nội tạng cơ hồ muốn theo cổ họng phọt ra.
Cùng lúc đó Cố đại nhân đang mua dây thừng.
Dây thừng chất thành từng bó trên đất, đều là loại tốt mềm mại bóng loáng, bình thường mọi người vẫn tự làm được nên bán ra không có mấy lợi nhuận. Buổi chiều, trong trấn người đến người đi tấp nập, mười phần náo nhiệt. Cố đại nhân ngồi xổm chọn dây thừng bỗng cảm thấy như có người cách lớp quần áo chọc mình, không khỏi giận dữ quay đầu hỏi: "Ai a?"
Phía sau không có người, chỉ có một con nhóc ăn mặc rách rưới đầu tóc rối bù, mặt toàn bùn bẩn nhìn không ra mặt mũi. Cố đại nhân tuy háo sắc nhưng không hề có hứng thú với trẻ con, há mồm liền mắng: "Đi đi đi, nhóc con ra chỗ khác!"
Cô bé mới lớn mặt không đổi sắc, cúi người dùng ngón tay chỉ vào mi tâm của hắn. Cố đại nhân bị cô bé chạm vào một cái cảm giác tâm thần nhoáng lên, giống như đầu óc suy nghĩ bị hút ra ngoài. Bực mình phát tiết dùng sức hất ngón tay đứng dựng dậy, đỏ mặt tía tai muốn chửi cô bé. Cô bé thấy vậy lùi lại từng bước xoay người bỏ chạy. Tiểu thương bên cạnh vội vàng giữ Cố đại nhân lại, sợ là trộm vặt trên đường dùng kế dương đông kích tây làm loạn.
Cố đại nhân mua các thứ đầy đủ rồi về thẳng nhà, dọc đường đi đầu váng mắt hoa còn hơi có chút buồn nôn. Đến dưới tàng cây cạnh giếng, trước mắt chính là cửa nhà mà vô luận thế nào cũng không đi nổi nữa. Ngồi trên miệng giếng thở hổn hển nửa ngày, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng một chút mới đứng dậy tha hai cái đùi, tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi Cố đại nhân qua cửa, dưới tàng cây ló ra một cái bóng nho nhỏ, trong ống tay áo bẩn thỉu có hai bàn tay gầy thõng xuống, ngón cái ngón trỏ tay phải chậm rãi ma sát.
Nhạc Khởi La không nghĩ tới dương khí của Cố đại nhân lại nặng như thế.
Dương khí nặng, sát khí cũng nặng, đạo hạnh của cô không thể dẫn hồn phách của hắn ra. Hai ngón tay phải tốc độ ma sát dần dần nhanh hơn, đồng thời dùng tay trái lấy từ túi ra một xấp giấy vàng đã được cắt thành hình nhân nhỏ, phóng đến miệng giếng. Mắt thấy bốn phía không người, cô cắn nát đầu ngón trỏ tay phải, rất nhanh viết huyết chú lên một loạt hình nhân, trong miệng lẩm bẩm. Dùng sức viết ra huyết chú cuối cùng, tay trái đột nhiên chỉ hướng cửa nhà, tay phải vung lên tạo ra một cơn gió cuốn lấy đám hình nhân: "Ngô bội thực phù, sai khiến vạn linh, bay lên tam cảnh, đi hợp đế thành, lập tức tuân lệnh!"
Một đám lửa bùng cháy, người giấy nháy mắt thành tro. Miệng giếng sạch sẽ không để lại vết lửa khói. Nhạc Khởi La căm giận nâng tay bưng kín mặt, cất bước biến mất sau cây đại thụ.
Cô vốn có điểm thích Vô Tâm. Không phải vì Vô Tâm phá tan đại trận giải cứu cô, mà là khi đó Vô Tâm trần truồng nhìn vừa mắt lắm. Lúc ấy cô nằm ngửa trong quan tài, ánh mắt xuyên qua khe hở của lá bùa thấy rõ nhất cử nhất động của hắn. Tứ chi thon dài gương mặt tuấn tú, điểm chết người là trước sau không sợ hãi, không biết sợ.
Trước giờ cô ở trong nhân gian cố ý vô tình đều dọa người, vì thế Vô Tâm như có vẻ thật đáng quý. Nhưng Vô Tâm chẳng những không tán thưởng, còn dùng máu độc đả thương mặt của cô. Trời biết cô đối với khuôn mặt này có bao nhiêu vừa lòng, cô cho rằng mình rất đáng yêu, xinh đẹp cực kỳ. Để giấu đi lỗ thủng trên mặt, ấm ức đành phải hóa trang thành ăn mày, đào móc thi thể chung quanh luyện đan, sử dụng pháp thuật khôi phục dung nhan.
Việc của cô cực kỳ quan trọng, nhưng không thể dễ dàng tha cho Vô Tâm. Nếu gã họ Cố không lợi dụng được, cô đành phải tự mình chế tạo vài tên bộ hạ coi như Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, miễn cho nhất thời sơ sẩy để mất tung tích đối phương về sau.
Cố đại nhân không biết gì vào sân, Nguyệt Nha xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy, vội vàng nép vào tường tránh. Vô Tâm xấn tới giữ lại hôn cô một cái, môi hai người đều hơi sưng đỏ. Nguyệt Nha kéo rèm, kéo tay hắn từ trong quần áo của mình ra: "Đừng như thế! Sớm hay muộn đều là của anh, ban ngày ban mặt anh gấp cái gì?"
Cửa phòng vang lên một tiếng, Cố đại nhân bước vào. Vô Tâm mặt nhăn thành chữ bát, xuống giường ra cửa nhìn: "Này nọ mua đủ chưa?"
Cố đại nhân một tay mang dây thừng, một tay đỡ xẻng: "Đủ, chúng ta lập tức đi, được không?"
Vô Tâm gật đầu một cái: "Đi, thừa dịp đêm đi thừa dịp đêm về."
Ăn xong cơm chiều, Cố đại nhân thắt lưng đeo khảm đao, khiêng xẻng mang thừng đi đầu. Hắn là người địa phương, ngày bé thường chạy lên núi Đầu heo, nhắm mắt cũng dạo quanh được. Nay chỉ cần vào núi đào vàng, dùng dây thừng trói lên lưng mang về là có thể sống tốt. Rương không lớn, chỉ cần có sức, khuân vác không thành vấn đề. Mà mình rất khỏe, Vô Tâm cũng khỏe, Nguyệt Nha lượng cơm ăn không ít, cũng không phải cô gái bình thường. Ba người lớn lại không khiêng được ba rương vàng?
Vô Tâm đi sau, một tay cầm túi một tay lôi kéo Nguyệt Nha. Túi lông hơi nhô lên là do hắn âm thầm giấu da đầu của mình vào… Xương thịt của hắn không phân hủy, chỉ dần dần mềm đi, cuối cùng thành tro. Da đầu bây giờ đã mềm còn bạc đi một tầng, nếu không xử lý cũng sắp mất đi. Dù sao đều là biến mất không bằng trước mang trên người, chẳng phải gì xấu mà ít nhất có thể dùng để trừ tà.
Ba người lặng lẽ đi qua đồng hoang vào trong núi. Núi Đầu heo không hiểm trở, nhìn từ xa giống như cái đầu heo to tròn. Thời gian cuối hạ đầu thu trên núi cỏ cây xanh um, nên gọi là đầu heo xanh thì hơn. Nguyệt Nha đang đi bỗng quay đầu lại, không phát hiện cái gì, thuận miệng hỏi Vô Tâm: "Trên núi không sói chứ?"
Cố đại nhân không quay đầu lại đáp: "Không có sói! Có ta đã lột da làm đệm giường!"
Nguyệt Nha quay đầu lại nhìn thoáng qua, tự vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ nhảy dựng, tôi còn tưởng có đôi mắt xanh đang nhìn mình, hóa ra là một cặp đom đóm."
/41
|