Vô Tâm ngụp trong nước giếng, vụng trộm phun từ miệng ra một con cá nhỏ hoạt bát. Lại quay người nổi lên, thật linh hoạt giơ tay bắt được một con đỉa rắn chắc.
Nhạc Khởi La đứng trước miệng giếng, áo choàng sa tanh đen dài thêu hoa mai trắng, cổ áo lông cáo bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới tóc mái bằng lộ ra đôi hàng lông mi rành mạch. Một tay cầm bát sứ Thanh Hoa, vừa lòng nhìn Vô Tâm chăm chú, đồng thời nhấc lên một con cá sống đang quẫy đuôi rung rinh, đắc ý ném về phía lồng sắt. Vô Tâm há mồm đớp nhưng hụt. Cá nhỏ trượt qua má rơi vào trong giếng, hắn cười ha ha lớn tiếng với cô: "Lại đến, lại đến!"
Nhạc Khởi La nhìn làn da trắng âm u và đôi mày sâu kín của hắn, cảm thấy thật đẹp trai. Tuyết đầu mùa mịn màng rơi xuống, Vô Tâm đã sinh hoạt trong giếng ba ngày mà thân thể không bị đông cứng, da cũng không bị nhăn. Nhạc Khởi La đã yêu chết thân thể hắn, không có được vậy làm bạn cũng tốt.
Đem con cá cuối cùng trong bát ném đến, Vô Tâm ngửa mạnh đầu dùng răng nanh đớp lấy con cá bạc nhỏ. Lập tức cúi đầu khép môi nuốt xuống, đồng thời buông hai tay một lần nữa chìm xuống giếng.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn. Vô Tâm không chịu lại ăn đồ sống, muốn đồ ăn nóng cơm nóng. Ăn uống no đủ rồi, hắn như thường lệ treo trên lồng sắt đối với bên ngoài nói: "Ta yêu cô, thả ta ra ngoài đi, ta rất lạnh!"
Nhạc Khởi La đứng giữa tuyết, hai tay rụt trong tay áo, người bất động, chỉ có tóc theo gió lạnh nhẹ nhàng phiêu: "Huynh yêu cái gì của ta?"
Vô Tâm nở nụ cười hỏi ngược lại: "Cô lại yêu ta cái gì?"
Nhạc Khởi La lẳng lặng dừng ở hắn: "Yêu thân thể của huynh."
Vô Tâm gập người, hai chân chổng lên bám vào lồng sắt: "Chỉ có thân thể?"
Nhạc Khởi La đột ngột cười, ánh mắt khép thành hình bán nguyệt. Hơi lúng túng tươi cười lướt qua, cô lập tức khôi phục bình tĩnh: "Linh hồn ai đáng để ta yêu? Dựa vào trí tuệ của ta, nhìn ai cũng trong như lưu ly. Liếc mắt một cái đã nhìn thấu, còn yêu cái gì?"
Sau đó không tình nguyện biểu lộ xem thường, cô non nớt hừ nói: "Chỗ cao không thắng lạnh, nói vậy chắc huynh cũng hiểu sự tịch mịch của ta."
Vô Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên rất nhớ Nguyệt Nha và Cố đại nhân, thậm chí bao gồm đạo trưởng Xuất Trần Tử. Hắn thật sự hiểu nỗi tịch mịch của Nhạc Khởi La, chỉ là cô ta tự làm bậy, không thể sống.
May là hắn đã thấy nhiều quái vật, cũng không kém Nhạc Khởi La là mấy. Nhạc Khởi La không thả hắn đại khái là còn chưa nghĩ ra cách khống chế. Ngón chân bám vào song sắt ngẩng đầu nhìn trời, trời cao vạn dặm, mây đen dầy đặc, nước giếng có lẽ rất nhanh sẽ kết băng.
Nhạc Khởi La hơi hơi thấp đầu, dưới tóc mái bằng giương mắt nhìn hắn, nhìn nhìn, cô thấy song sắt rõ ràng có dấu răng.
Sải bước phía trước, cô chỉ vào dấu răng hỏi: "Ai cắn?"
Vô Tâm trải qua mấy đêm thí nghiệm, đối với quỷ con hoàn toàn thất vọng, cho nên thản nhiên đáp: "Con bé xấu xí trong quan tài."
Nhạc Khởi La lúc này xoay người đi về hướng quan tài trước cửa, gió lạnh quét đến, thổi bay vạt áo choàng lộ ra chiếc quần màu xanh bên trong. Không cần người bên ngoài ra tay, cô tự mình đẩy nắp quan. Bên trong chỉ có con quỷ nhỏ nằm ngửa mặt, vốn đã trong trạng thái phân hủy dở, nay bị ánh mặt trời chiếu xạ càng như bị thiêu đốt. Thân xác càng lúc càng rữa, thất khiếu chảy ra dịch vàng nước xanh. Nâng tay chạm vào nắp quan, Nhạc Khởi La lẩm bẩm vẽ ra một đạo phù chú, cuối cùng một nét hất ra ngoài, nhắm mắt rồi ngẩng mặt lên, thanh âm vừa nhẹ vừa vội: "Trước sát ác quỷ, sau trảm dạ quang, sao thần không phục, sao quỷ dám nghịch. Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!"
Dùng sức phất tay áo về trước, cô mạnh mẽ mở mắt. Hồn phách đang bám trong quỷ nhỏ do cô triệu hồi mà đến, nay lại bị đẩy ra. Xoay người trở về phía trong viện ra lệnh cho vệ sĩ bốn phía: "Thiêu hủy toàn bộ quan tài và xác!"
Sau đó cô chuyển hướng về phía miệng giếng: "Đại ca…"
Vô Tâm đã vô tung vô ảnh, miệng giếng dưới lồng sắt hé ra bùa vàng. Bùa vàng đối với Nhạc Khởi La tác dụng rất đáng sợ, Vô Tâm dán bùa lên là có ý muốn nghỉ ngơi.
Vô Tâm nổi trong nước, làm bạn với mấy con cá bạc nhỏ. Miệng cá nhẹ nhàng đớp lên mặt và tai hắn, mỗi ngày thức ăn đúng giờ, nếu không phải Nguyệt Nha và Cố đại nhân cũng có sức hút, nếu không phải không khí và nước đều càng ngày càng lạnh, có lẽ hắn đã yên tâm chìm xuống dưới. Nghiêng mặt nâng tay, cá bạc nhỏ chỉ dài hơn ngón tay. Dòng nước trong nháy mắt hơi hỗn loạn, con cá đã biến mất. Hầu kết của Vô Tâm chậm rãi trượt, lại một lần đi săn trong nước.
Vài ngày sau, mặt ngoài giếng quả nhiên kết băng.
Vô Tâm phía dưới lồng sắt, hai chân dạng ra chống vào vách tường, tiểu ào ào xuống dưới, nước tiểu cũng lạnh như băng. Nhạc Khởi La ngồi xổm trên lồng sắt, đeo chụp tai bằng lông thỏ trắng. Thấy Vô Tâm tiểu xong rồi, dùng sức chạm ngón tay lên đỉnh đầu hắn: "Có muốn đi ra?"
Vô Tâm lập tức ngẩng đầu: "Có."
Nhạc Khởi La nhảy khỏi lồng sắt, sau đó tiếp tục nói: "Muốn ra trước hết phải thiêu hủy bùa vàng của huynh!"
Một gã binh lính tìm diêm tiến đến gần lồng sắt. Vô Tâm không phản đối, thuận theo lấy ra bùa vàng đưa vào ngọn lửa.
Đá to chuyển xuống, lồng sắt cũng nhấc ra. Nhạc Khởi La sợ Vô Tâm đả thương mình, lùi xa ra phía sau. Quanh người bốn khẩu sũng chĩa vào, Vô Tâm ngồi trên miệng giếng chậm rãi mặc quần áo đi giày.
Nhạc Khởi La đứng xa đề phòng hắn: "Huynh hiện tại đối với ta là yêu, hay là hận?"
Vô Tâm cúi đầu hơi nở nụ cười, một bên cài cúc áo một bên đáp: "Dựa vào trí tuệ của ta, còn có thể câu nệ yêu hận sao?"
Sau đó hắn giương mắt nhìn Nhạc Khởi La: "Kế tiếp làm sao bây giờ? Cô nhốt ta hay thả ta?"
Nhạc Khởi La nhíu mày, phát hiện mình đối với Vô Tâm như hổ muốn ăn trời, không có chỗ cào. Vô Tâm tựa hồ yêu hay hận cũng không sao, nếu là người rất dễ bài bố, không phải người lại rất khó bài bố. Nhạc Khởi La sờ vào cái chụp tai, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
"Không nhốt huynh, cũng không thả huynh." Cuối cùng mở miệng đáp: "Lưu huynh ở vài ngày, thế nào?"
Vô Tâm cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, ở thì ở."
Nhạc Khởi La cũng hơi cười, mắt phải ẩn ẩn đau. Còn chưa nói cho Vô Tâm cô đã gần mù con mắt phải, bởi vì cảm giác không cần. Vô Tâm sẽ không thương hại cô mù, cô cũng không đáng tự bộc lộ điểm yếu.
Nhạc Khởi La mang theo Vô Tâm ở trong đại viện. Tuyết càng ngày càng nặng, nhà cửa trong ngoài lạnh lẽo thê lương, hồn phách dày đặc. Trong phòng đốt lò lửa, bàn chính giữa bày một cái nồi lớn, bên trong một chậu thịt canh ùng ục sôi trào. Nhạc Khởi La và Vô Tâm ngồi đối diện, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào nồi, có mũi có mắt trẻ con.
Vô Tâm thật bình tĩnh nhấc một cái bánh bao lớn, cắn một miếng chậm rãi nhấm nuốt. Nhạc Khởi La uống một ngụm canh thịt trắng mịn, không tự chủ được rùng mình một cái.
"Ăn thịt người bổ người." Cô nhẹ giọng tự nói: "Trời giá rét đông lạnh, ta phải bồi bổ."
Vô Tâm nuốt xuống bánh bao, hỏi lại: "Như thế nào không có đồ ăn cho ta? Cô biết ta không ăn người. Nhạc Khởi La, chính cô miệng ăn đầy thịt lại cho ta ăn bánh bao, có thể thấy cô căn bản không thương ta."
Nhạc Khởi La với đũa vào trong nồi, gắp một cái đầu nhỏ từ trong nước canh. Gắp vào trong bát, da thịt bị ninh nhừ tan gần hết, một viên cầu mắt nát nhừ rơi giữa chừng, lăn vài vòng trên bàn. Một hơi hút sạch não trong hộp sọ, liếm môi ngẩng đầu: "Đại ca, có sao không ăn? Người với người còn bóc lột thậm tệ, huống chi huynh căn bản không phải là người."
Vô Tâm lắc đầu: "Cho nên ta với cô không thể cùng đi. Nghĩ không giống, muốn cũng không giống."
Nhạc Khởi La nở nụ cười: "Huynh có thể đi cùng ai? Nguyệt Nha?"
Vô Tâm không đáp lời, sợ đem lực chú ý của cô dời đến trên người Nguyệt Nha. Hắn hăng hái ăn thêm năm cái bánh bao, Nhạc Khởi La cũng hấp tấp ăn hết đứa trẻ. Mắt phải dần bớt đau, trong cơ thể cô lại dần có nhiệt khí. Bỗng lưu ý đến ánh mắt Vô Tâm, không nói gì riêng nở nụ cười.
Vô Tâm ăn no mỉm cười, âm thầm dùng đầu lưỡi xỉa răng. Ngoài cửa nhất định có lính canh, một mình hắn có thể đánh Nhạc Khởi La, nhưng thêm bốn tên nhóc như Cố đại nhân thì không được. Đương nhiên nếu nhất định phải trốn, vẫn có biện pháp, chỉ là hoặc nguy hiểm hoặc thống khổ.
Còn có một biện pháp rất đơn giản, phần thắng cơ hồ rất nhỏ nhưng có thể thử một chút. Vô Tâm chống tay xuống bàn đứng lên, không nói một lời hướng ra cửa. Tay đẩy hai cánh cửa, hít một hơi thật sâu không khí rét lạnh, sau đó từng bước vượt qua.
Nhạc Khởi La không hiểu gì nhìn hắn: "Huynh làm gì?"
Vô Tâm thở ra một cỗ không khí rét lạnh, một chân kia cũng đã ở ngoài cửa. Nâng hai tay đi qua lính vũ trang hạng nặng hai bên, quay vào trong phòng gật đầu một cái với Nhạc Khởi La: "Tuyết rất lớn."
Lập tức chuyển hướng phía trước nhanh chân bỏ chạy. Nhạc Khởi La đột nhiên đứng dậy chạy ra, tiện tay đoạt lấy súng trường của binh lính, kéo bệ khóa nòng giơ lên, không cần ngắm đã bóp cò. Một tiếng súng vang lên, Vô Tâm trúng đạn té ngã. Nhưng ngay lập tức đứng dậy, cả người đã ra khỏi hai cánh cổng đen.
Nhạc Khởi La biết hắn sẽ không an phận, nhưng không nghĩ tới hắn dám công khai chạy trốn. Nhấc chân về phía trước đuổi theo hai bước, cô một bên dùng tay lên đạn, một bên to tiếng hô: "Người tới, đuổi cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
"Chết phải thấy xác" bốn chữ vừa ra, binh lính ghi tạc trong lòng. Bốn gã thanh niên chen chúc đuổi theo, Nhạc Khởi La đứng ở trong viện chợt nghe tiếng súng bên ngoài vang lên một loạt. Vô Tâm có trốn lên trời sợ cũng thành bia hứng đạn.
Nhạc Khởi La đứng trước miệng giếng, áo choàng sa tanh đen dài thêu hoa mai trắng, cổ áo lông cáo bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới tóc mái bằng lộ ra đôi hàng lông mi rành mạch. Một tay cầm bát sứ Thanh Hoa, vừa lòng nhìn Vô Tâm chăm chú, đồng thời nhấc lên một con cá sống đang quẫy đuôi rung rinh, đắc ý ném về phía lồng sắt. Vô Tâm há mồm đớp nhưng hụt. Cá nhỏ trượt qua má rơi vào trong giếng, hắn cười ha ha lớn tiếng với cô: "Lại đến, lại đến!"
Nhạc Khởi La nhìn làn da trắng âm u và đôi mày sâu kín của hắn, cảm thấy thật đẹp trai. Tuyết đầu mùa mịn màng rơi xuống, Vô Tâm đã sinh hoạt trong giếng ba ngày mà thân thể không bị đông cứng, da cũng không bị nhăn. Nhạc Khởi La đã yêu chết thân thể hắn, không có được vậy làm bạn cũng tốt.
Đem con cá cuối cùng trong bát ném đến, Vô Tâm ngửa mạnh đầu dùng răng nanh đớp lấy con cá bạc nhỏ. Lập tức cúi đầu khép môi nuốt xuống, đồng thời buông hai tay một lần nữa chìm xuống giếng.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn. Vô Tâm không chịu lại ăn đồ sống, muốn đồ ăn nóng cơm nóng. Ăn uống no đủ rồi, hắn như thường lệ treo trên lồng sắt đối với bên ngoài nói: "Ta yêu cô, thả ta ra ngoài đi, ta rất lạnh!"
Nhạc Khởi La đứng giữa tuyết, hai tay rụt trong tay áo, người bất động, chỉ có tóc theo gió lạnh nhẹ nhàng phiêu: "Huynh yêu cái gì của ta?"
Vô Tâm nở nụ cười hỏi ngược lại: "Cô lại yêu ta cái gì?"
Nhạc Khởi La lẳng lặng dừng ở hắn: "Yêu thân thể của huynh."
Vô Tâm gập người, hai chân chổng lên bám vào lồng sắt: "Chỉ có thân thể?"
Nhạc Khởi La đột ngột cười, ánh mắt khép thành hình bán nguyệt. Hơi lúng túng tươi cười lướt qua, cô lập tức khôi phục bình tĩnh: "Linh hồn ai đáng để ta yêu? Dựa vào trí tuệ của ta, nhìn ai cũng trong như lưu ly. Liếc mắt một cái đã nhìn thấu, còn yêu cái gì?"
Sau đó không tình nguyện biểu lộ xem thường, cô non nớt hừ nói: "Chỗ cao không thắng lạnh, nói vậy chắc huynh cũng hiểu sự tịch mịch của ta."
Vô Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên rất nhớ Nguyệt Nha và Cố đại nhân, thậm chí bao gồm đạo trưởng Xuất Trần Tử. Hắn thật sự hiểu nỗi tịch mịch của Nhạc Khởi La, chỉ là cô ta tự làm bậy, không thể sống.
May là hắn đã thấy nhiều quái vật, cũng không kém Nhạc Khởi La là mấy. Nhạc Khởi La không thả hắn đại khái là còn chưa nghĩ ra cách khống chế. Ngón chân bám vào song sắt ngẩng đầu nhìn trời, trời cao vạn dặm, mây đen dầy đặc, nước giếng có lẽ rất nhanh sẽ kết băng.
Nhạc Khởi La hơi hơi thấp đầu, dưới tóc mái bằng giương mắt nhìn hắn, nhìn nhìn, cô thấy song sắt rõ ràng có dấu răng.
Sải bước phía trước, cô chỉ vào dấu răng hỏi: "Ai cắn?"
Vô Tâm trải qua mấy đêm thí nghiệm, đối với quỷ con hoàn toàn thất vọng, cho nên thản nhiên đáp: "Con bé xấu xí trong quan tài."
Nhạc Khởi La lúc này xoay người đi về hướng quan tài trước cửa, gió lạnh quét đến, thổi bay vạt áo choàng lộ ra chiếc quần màu xanh bên trong. Không cần người bên ngoài ra tay, cô tự mình đẩy nắp quan. Bên trong chỉ có con quỷ nhỏ nằm ngửa mặt, vốn đã trong trạng thái phân hủy dở, nay bị ánh mặt trời chiếu xạ càng như bị thiêu đốt. Thân xác càng lúc càng rữa, thất khiếu chảy ra dịch vàng nước xanh. Nâng tay chạm vào nắp quan, Nhạc Khởi La lẩm bẩm vẽ ra một đạo phù chú, cuối cùng một nét hất ra ngoài, nhắm mắt rồi ngẩng mặt lên, thanh âm vừa nhẹ vừa vội: "Trước sát ác quỷ, sau trảm dạ quang, sao thần không phục, sao quỷ dám nghịch. Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!"
Dùng sức phất tay áo về trước, cô mạnh mẽ mở mắt. Hồn phách đang bám trong quỷ nhỏ do cô triệu hồi mà đến, nay lại bị đẩy ra. Xoay người trở về phía trong viện ra lệnh cho vệ sĩ bốn phía: "Thiêu hủy toàn bộ quan tài và xác!"
Sau đó cô chuyển hướng về phía miệng giếng: "Đại ca…"
Vô Tâm đã vô tung vô ảnh, miệng giếng dưới lồng sắt hé ra bùa vàng. Bùa vàng đối với Nhạc Khởi La tác dụng rất đáng sợ, Vô Tâm dán bùa lên là có ý muốn nghỉ ngơi.
Vô Tâm nổi trong nước, làm bạn với mấy con cá bạc nhỏ. Miệng cá nhẹ nhàng đớp lên mặt và tai hắn, mỗi ngày thức ăn đúng giờ, nếu không phải Nguyệt Nha và Cố đại nhân cũng có sức hút, nếu không phải không khí và nước đều càng ngày càng lạnh, có lẽ hắn đã yên tâm chìm xuống dưới. Nghiêng mặt nâng tay, cá bạc nhỏ chỉ dài hơn ngón tay. Dòng nước trong nháy mắt hơi hỗn loạn, con cá đã biến mất. Hầu kết của Vô Tâm chậm rãi trượt, lại một lần đi săn trong nước.
Vài ngày sau, mặt ngoài giếng quả nhiên kết băng.
Vô Tâm phía dưới lồng sắt, hai chân dạng ra chống vào vách tường, tiểu ào ào xuống dưới, nước tiểu cũng lạnh như băng. Nhạc Khởi La ngồi xổm trên lồng sắt, đeo chụp tai bằng lông thỏ trắng. Thấy Vô Tâm tiểu xong rồi, dùng sức chạm ngón tay lên đỉnh đầu hắn: "Có muốn đi ra?"
Vô Tâm lập tức ngẩng đầu: "Có."
Nhạc Khởi La nhảy khỏi lồng sắt, sau đó tiếp tục nói: "Muốn ra trước hết phải thiêu hủy bùa vàng của huynh!"
Một gã binh lính tìm diêm tiến đến gần lồng sắt. Vô Tâm không phản đối, thuận theo lấy ra bùa vàng đưa vào ngọn lửa.
Đá to chuyển xuống, lồng sắt cũng nhấc ra. Nhạc Khởi La sợ Vô Tâm đả thương mình, lùi xa ra phía sau. Quanh người bốn khẩu sũng chĩa vào, Vô Tâm ngồi trên miệng giếng chậm rãi mặc quần áo đi giày.
Nhạc Khởi La đứng xa đề phòng hắn: "Huynh hiện tại đối với ta là yêu, hay là hận?"
Vô Tâm cúi đầu hơi nở nụ cười, một bên cài cúc áo một bên đáp: "Dựa vào trí tuệ của ta, còn có thể câu nệ yêu hận sao?"
Sau đó hắn giương mắt nhìn Nhạc Khởi La: "Kế tiếp làm sao bây giờ? Cô nhốt ta hay thả ta?"
Nhạc Khởi La nhíu mày, phát hiện mình đối với Vô Tâm như hổ muốn ăn trời, không có chỗ cào. Vô Tâm tựa hồ yêu hay hận cũng không sao, nếu là người rất dễ bài bố, không phải người lại rất khó bài bố. Nhạc Khởi La sờ vào cái chụp tai, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
"Không nhốt huynh, cũng không thả huynh." Cuối cùng mở miệng đáp: "Lưu huynh ở vài ngày, thế nào?"
Vô Tâm cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, ở thì ở."
Nhạc Khởi La cũng hơi cười, mắt phải ẩn ẩn đau. Còn chưa nói cho Vô Tâm cô đã gần mù con mắt phải, bởi vì cảm giác không cần. Vô Tâm sẽ không thương hại cô mù, cô cũng không đáng tự bộc lộ điểm yếu.
Nhạc Khởi La mang theo Vô Tâm ở trong đại viện. Tuyết càng ngày càng nặng, nhà cửa trong ngoài lạnh lẽo thê lương, hồn phách dày đặc. Trong phòng đốt lò lửa, bàn chính giữa bày một cái nồi lớn, bên trong một chậu thịt canh ùng ục sôi trào. Nhạc Khởi La và Vô Tâm ngồi đối diện, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào nồi, có mũi có mắt trẻ con.
Vô Tâm thật bình tĩnh nhấc một cái bánh bao lớn, cắn một miếng chậm rãi nhấm nuốt. Nhạc Khởi La uống một ngụm canh thịt trắng mịn, không tự chủ được rùng mình một cái.
"Ăn thịt người bổ người." Cô nhẹ giọng tự nói: "Trời giá rét đông lạnh, ta phải bồi bổ."
Vô Tâm nuốt xuống bánh bao, hỏi lại: "Như thế nào không có đồ ăn cho ta? Cô biết ta không ăn người. Nhạc Khởi La, chính cô miệng ăn đầy thịt lại cho ta ăn bánh bao, có thể thấy cô căn bản không thương ta."
Nhạc Khởi La với đũa vào trong nồi, gắp một cái đầu nhỏ từ trong nước canh. Gắp vào trong bát, da thịt bị ninh nhừ tan gần hết, một viên cầu mắt nát nhừ rơi giữa chừng, lăn vài vòng trên bàn. Một hơi hút sạch não trong hộp sọ, liếm môi ngẩng đầu: "Đại ca, có sao không ăn? Người với người còn bóc lột thậm tệ, huống chi huynh căn bản không phải là người."
Vô Tâm lắc đầu: "Cho nên ta với cô không thể cùng đi. Nghĩ không giống, muốn cũng không giống."
Nhạc Khởi La nở nụ cười: "Huynh có thể đi cùng ai? Nguyệt Nha?"
Vô Tâm không đáp lời, sợ đem lực chú ý của cô dời đến trên người Nguyệt Nha. Hắn hăng hái ăn thêm năm cái bánh bao, Nhạc Khởi La cũng hấp tấp ăn hết đứa trẻ. Mắt phải dần bớt đau, trong cơ thể cô lại dần có nhiệt khí. Bỗng lưu ý đến ánh mắt Vô Tâm, không nói gì riêng nở nụ cười.
Vô Tâm ăn no mỉm cười, âm thầm dùng đầu lưỡi xỉa răng. Ngoài cửa nhất định có lính canh, một mình hắn có thể đánh Nhạc Khởi La, nhưng thêm bốn tên nhóc như Cố đại nhân thì không được. Đương nhiên nếu nhất định phải trốn, vẫn có biện pháp, chỉ là hoặc nguy hiểm hoặc thống khổ.
Còn có một biện pháp rất đơn giản, phần thắng cơ hồ rất nhỏ nhưng có thể thử một chút. Vô Tâm chống tay xuống bàn đứng lên, không nói một lời hướng ra cửa. Tay đẩy hai cánh cửa, hít một hơi thật sâu không khí rét lạnh, sau đó từng bước vượt qua.
Nhạc Khởi La không hiểu gì nhìn hắn: "Huynh làm gì?"
Vô Tâm thở ra một cỗ không khí rét lạnh, một chân kia cũng đã ở ngoài cửa. Nâng hai tay đi qua lính vũ trang hạng nặng hai bên, quay vào trong phòng gật đầu một cái với Nhạc Khởi La: "Tuyết rất lớn."
Lập tức chuyển hướng phía trước nhanh chân bỏ chạy. Nhạc Khởi La đột nhiên đứng dậy chạy ra, tiện tay đoạt lấy súng trường của binh lính, kéo bệ khóa nòng giơ lên, không cần ngắm đã bóp cò. Một tiếng súng vang lên, Vô Tâm trúng đạn té ngã. Nhưng ngay lập tức đứng dậy, cả người đã ra khỏi hai cánh cổng đen.
Nhạc Khởi La biết hắn sẽ không an phận, nhưng không nghĩ tới hắn dám công khai chạy trốn. Nhấc chân về phía trước đuổi theo hai bước, cô một bên dùng tay lên đạn, một bên to tiếng hô: "Người tới, đuổi cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
"Chết phải thấy xác" bốn chữ vừa ra, binh lính ghi tạc trong lòng. Bốn gã thanh niên chen chúc đuổi theo, Nhạc Khởi La đứng ở trong viện chợt nghe tiếng súng bên ngoài vang lên một loạt. Vô Tâm có trốn lên trời sợ cũng thành bia hứng đạn.
/41
|