Trong phòng Nguyệt Nha sạch sẽ không thối, cho nên hai người và một cái tay chuyển sang đó. Nguyệt Nha luống cuống tay chân mang chăn bông đặt lên bàn, Vô Tâm thì khoác tay lên vai cô. Dưới bả vai là cúc áo, một ngón tay nóng lòng muốn thử dò vào, tham lam bên trong ấm áp, hơn nữa còn hai cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt.
Cố đại nhân đi giày, tay câm gậy cảnh giác nhìn lên vai Nguyệt Nha: "Tôi nói, em xác định đây là tay sư phụ?"
Nguyệt Nha tránh mặt trong đám tóc dài: "Từ đầu đến chân anh ấy tôi đều đã xem đến tám trăm lần, lại không biết tay chồng mình dài ngắn thế nào?"
Nói chưa xong trầm trọng thở dài. Vô Tâm dùng ngón út ôm lấy áo Nguyệt Nha, ngón trỏ và ngón cái duỗi thẳng làm hình súng bắn về phía Cố đại nhân.
Cố đại nhân không tự chủ được cũng thở dài theo: "Chuyện này mỗi lần lại khác? Lần trước chỉ thiếu nửa đầu, lần này thừa một cái tay phải!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân ngồi xếp bằng trên giường, cái tay thì bị để xuống bàn. Nguyệt Nha ngửa đầu ra sau hất mái tóc, trong lòng không rõ có cảm xúc gì. Nếu Vô Tâm thiếu tay thiếu chân trở lại, cô khẳng định sợ đau rơi rất nhiều nước mắt. Nhưng đối mặt với cái tay trên bàn lại rất tỉnh táo.
Cố đại nhân cũng cảm giác như bị mông du. Đầu giường Nguyệt Nha đặt lò sưởi, hắn ngay cả tất còn chưa mặc, ngón chân theo bản năng nhích tới nhích lui. Vô Tâm úp sấp tên bàn, ngón trỏ ngón giữa thay phiên gõ nhịp, cảm thấy hai người đều đang nhìn mình liền di động ngón tay viết chữ ra mặt bàn. Lúc còn nhỏ Nguyệt Nha theo cậu học được chút văn hóa, chữ to miễn cưỡng còn nhận thức được, nhưng còn nhầm lẫn tùm lum nên Vô Tâm cố ý viết theo cho Cố đại nhân. Đoạn xương trắng trong cổ tay cũng nằm trong tầm mắt Cố đại nhân. Cố đại nhân nhìn một lúc, bỗng quay đầu hắt xì, Nguyệt Nha dần hiểu ý Vô Tâm, vươn qua bàn vỗ hắn: "Anh đừng quay đi, xem anh ấy viết cái gì?"
Vô Tâm trên bàn thao thao bất tuyệt, cuối cùng đưa ra yêu cầu muốn Cố đại nhân đem mình vụng trộm chôn dưới lòng đất.
Nguyệt Nha đã rõ toàn bộ sự thật, nghĩ đến Vô Tâm bị thương nặng, tim cũng như bị bắn thủng, quả nhiên đau lòng giàn giụa nước mắt. Nghe Cố đại nhân thuật lại chuyện của Vô Tâm, cầm khăn lau nước mũi ồm ồm phản đối: "Không được! Hai gian phòng còn không đủ anh lớn? Sao cứ phải chui xuống đất? Mùa đông dài, đều rất lạnh, muốn sống hay muốn chết a?"
Cố đại nhân cau mày xị mặt đồng ý: "Sư phụ, không gạt cậu, bộ dáng này của cậu dễ nhìn hơn lần trước nhiều. Nguyệt Nha không sợ, tôi lại càng không sợ. Chỉ cần cậu không chạy linh tinh trong phòng như chuột, dưỡng trong phòng đi ta không phản đối."
Vô Tâm chờ hai người nói xong, tiếp tục vẽ chữ tỏ vẻ hiện giờ đang hình bàn tay, nhưng không rõ sau hai ngày sẽ lớn thành dạng gì.
Nguyệt Nha không muốn tiếp tục đôi co với hắn, trực tiếp hai mắt đẫm lệ nói: "Ngoài phòng đàn ông làm chủ, trong phòng đàn bà làm chủ. Hôm nay em làm chủ. Cái rổ đâu rồi?"
Không đợi trả lời tự mình đến đầu giường, mang cái rổ đựng kim chỉ tới. Đổ hết kim chỉ ra ngoài lại lót trong rổ một tầng áo gối: "Sau này anh ngủ trong này, đợi lớn lên em sẽ đổi cái rổ khác."
Vô Tâm yên tĩnh một lát lại viết, muốn sang phòng Cố đại nhân nằm. Hắn biết rõ quá trình trưởng thành của mình, không muốn cho Nguyệt Nha tận mắt thấy. Nguyệt Nha có thể chập nhận mình như vậy đã là kỳ nữ. Hắn nghĩ mọi chuyện đều có hạn, không thể vì Nguyệt Nha không sợ mà lúc nào cũng liều dọa. Vạn nhất ngày nào đó Nguyệt Nha vung tay áo không cần, mình lại mất công trợn mắt.
Nguyệt Nha không cần biết hắn ở phòng nào, chỉ kiên quyết không chui vào đất là được. Cố đại nhân ngoáy lỗ tai: "Ở phòng tôi đi… Nhưng phải thành thật, tôi tỉnh cậu tỉnh, tôi ngủ cậu ngủ, hơn nữa không được chạy loạn trên giường."
Hiệp nghị đạt thành, gió êm sóng lặng. Nguyệt Nha đun nước rửa mặt, lại lau tay cho Vô Tâm. Lúc lau tay Cố đại nhân có thấy, ngạc nhiên chọc vào cổ tay bị gãy. Nguyệt Nha nhất thời quay người cản hắn, đỏ mặt tía tai cả giận nói: "Anh đừng làm thế!"
Cố đại nhân vòng đến trước mặt cô, thật lòng nói: "Em xem trong cổ tay cậu ta, như có chỗ rất không thích hợp?"
Nguyệt Nha nhìn miệng vết thương trên cổ tay, phát hiện xương cốt tuy vẫn trắng như vậy, nhưng ngoài lớp thịt bên trong kết lại một tầng mỏng trong suốt, nhẹ nhàng sờ bàn tay, bàn tay cũng như dày hơn.
"Có thể là bắt đầu dày thịt!" Nguyệt Nha giương mắt nhìn Cố đại nhân: "Anh sờ xem, mu bàn tay đều phình ra."
Cố đại nhân muốn nắm tay, nhưng Vô Tâm nhanh như chớp chạy dọc cánh tay bám lên bả vai Nguyệt Nha. Nguyệt Nha nâng tay vỗ hắn, nghĩ may mà không ở nhà mẹ đẻ, bằng không con rể hình dạng này, còn để mình cùng sống với hắn sao?
Nguyệt Nha vốn không quản Cố đại nhân, vì hắn không sạch sẽ, thu dọn cho hắn đến mai lại đâu vào đấy. Nhưng nếu Vô Tâm đã về lại ở trong phòng hắn, cô cũng không nghĩ nhiều, nhàn rỗi làm việc tốt. Để Vô Tâm lên giường, cô một bên quét rác một bên lầm bầm lầu bầu: "Anh lớn thế nào? Dài tay trước hay thân thể?"
Vô Tâm cảm thấy một lời khó nói hết, muốn viết nhưng thiên ngôn vạn ngữ, hơn nữa chắc gì có thể viết rõ, thế nên chui vào rổ không đáp. Cố đại nhân bưng một bát to mỳ nóng lên giường, húp sùm sụp xì khói ra đầu. Nguyệt Nha cầm chổi đứng thẳng phát hiện có vấn đề: "Anh ngay cả miệng cũng không có thì ăn kiểu gì?"
Vô Tâm chui ra viết lung tung trên giường, Cố đại nhân nhìn rồi cuối cùng nói cho Nguyệt Nha: "Dùng nước ngâm là được, chưa lớn chưa ăn được cơm."
Nguyệt Nha nghĩ: "Nước không đủ no a, hầm canh ngâm thì hơn?"
Vô Tâm viết ba chữ to trên giường: "Đừng cho muối!"
Cố đại nhân theo Vô Tâm dặn không nói cho Xuất Trần Tử, sợ lão đạo lại tới hàng yêu trừ ma đem hắn băm nhừ. Dù sao Thanh Vân quan sản nghiệp khổng lồ, chỉ cần trụ trì lên tiếng các đạo sĩ khác cũng không cần coi trọng hai người ăn không ngồi rồi.
Đến buổi chiều, Vô Tâm nói Cố đại nhân đi tìm một cái hang. Cố đại nhân ngại thời tiết lạnh không chịu đi. Nguyệt Nha cũng nói: "Hang đá vừa lạnh vừa cứng, sao thoải mái như rổ?" Nói xong lại tìm một cái áo gối đắp lên: "Lại cho anh thêm chăn."
Vô Tâm không có biện pháp, thừa dịp còn năm ngón tay hoạt động, bò lên người Nguyệt Nha, sờ mặt rồi sờ tóc thân thiết khó lường. Nguyệt Nha biết ý của hắn, nhân khi Cố đại nhân không chú ý đem Vô Tâm để vào trong ngực.
Đêm đến Nguyệt Nha về phòng, Cố đại nhân lên giường một lúc rồi cũng ngáy như sấm. Cái rổ đặt gần lò sưởi, Vô Tâm nằm trong áo gối, trong bóng tối chỉ thấy phía dưới dần to ra, như bên trong đang lớn lên.
Cố đại nhân ngủ thật say, trong mộng mơ về hai năm trước. Hai năm trước hắn đánh giết chinh phạt, trên núi Đầu heo đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đánh giết tới trời sáng, hắn mở to mắt tỉnh lại. Mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía đơn sơ, có chút suy nghĩ tới bản thân mà lòng tràn đầy buồn bã.
Với tay nhấc cái rổ cạnh lờ sưởi lại gần, hỏi cái tay: "Sư phụ, còn ngủ sao?"
Trong áo gối không động tĩnh, không phải tác phong làm việc của Vô Tâm. Bỗng hoài nghi hắn nửa đêm chuồn mất, vội vàng xốc áo gối lên nhìn vào trong tìm tòi. Nhưng nhìn lên nhìn xuống, quá sợ hãi bật dậy!
Nguyên lai tay bên trong đã không còn là tay.
Ngừng thở sợ run chớp chớp mắt, Cố đại nhân to gan nhấc rổ lên nhìn cho rõ, chỉ thấy một khối thịt hồng to nhỏ lộ ra, da lưng đầy nếp nhăn. Xương ngón tay mảnh khảnh rời ra ngã trái ngã phải. Thịt màu đỏ tươi sáng, bên ngoài phủ một tầng mỏng. Cố đại nhân lo lắng cẩn thận huých khối thịt một cái, non nớt mềm mềm, ngoài ra không có gì lạ. Cúi đầu ngửi, ẩn ẩn có chút ngọt tinh, trừ bỏ ngọt tinh, ngoài ra cũng không có gì lạ.
Cố đại nhân có nghĩ Vô Tâm sẽ lớn thành cánh tay rồi cả cơ thể, nhưng vạn không nghĩ tới qua một đêm chẳng những không có tay, thậm chí ngón tay cũng mất. Bê rổ ra cửa sổ đón ánh mặt trời nhìn kỹ, phát hiện thịt đỏ không giống thịt, chỉ giống túi máu, đục nhưng có thể thấu ánh sáng.
Cố đại nhân không dám đụng sợ bể mất. Nhẹ tay nhẹ chân bỏ vào rổ, mặc quần áo đi giày, nước tiểu cũng chưa tiểu trực tiếp chạy sang phòng Nguyệt Nha cách vách. Như cướp lao vào nói nhỏ với Nguyệt Nha: "Khó lường, sư phụ biến dạng thật!"
Nguyệt Nha hoảng sợ: "Biến dạng gì?"
Cố đại nhân chỉ ra cửa: "Em tự đi xem một cái đi!"
Nguyệt Nha thấy cái gì đó trong rổ, cũng phát ngốc ra. Cô không có chủ ý, Cố đại nhân cũng không có. Không thể nề hà đành phải làm như ngày thường, ngâm vào bát to canh thịt. Nguyệt Nha thật cẩn thận lấy Vô Tâm ra, kết quả cầm lên phát hiện xương cốt không có gì, chỉ có một miếng thịt lưu lại trong bàn tay cô.
Đem thịt bỏ vào trong bát, nhặt một ngón tay trong rổ lên. Da ngón tay như bì lợn khô ráo, xương cốt đặc biệt nhẹ tưởng như sờ vào có thể nát. Nguyệt Nha nuốt nước miếng trong lòng run sợ.
"Anh…" Cô chuyển hướng bát canh nhẹ giọng hỏi: "Anh là Vô Tâm sao?"
Trong bát không có phản ứng, trước sau chỉ có một khối cơ thịt quái dị.
Sau một ngày, Vô Tâm không tiếp tục biến hóa. Đêm tới Nguyệt Nha muốn đem cái rổ về phòng, nhưng Cố đại nhân có ý tốt muốn để lại.
Nguyệt Nha cả đêm không ngủ tốt, biết mình gả nhầm người không thích hợp, nhưng bảo cô bỏ Vô Tâm tìm người khác, cô thật sự luyến tiếc hắn. Hốt hoảng một đêm, sáng sớm hôm sau lại xuống giường mở cửa phòng, thình lình thấy Cố đại nhân cách vách phọt ra, sợ hãi hét với cô: "Xong rồi xong rồi, sư phụ biến thành giòi!"
Cố đại nhân đi giày, tay câm gậy cảnh giác nhìn lên vai Nguyệt Nha: "Tôi nói, em xác định đây là tay sư phụ?"
Nguyệt Nha tránh mặt trong đám tóc dài: "Từ đầu đến chân anh ấy tôi đều đã xem đến tám trăm lần, lại không biết tay chồng mình dài ngắn thế nào?"
Nói chưa xong trầm trọng thở dài. Vô Tâm dùng ngón út ôm lấy áo Nguyệt Nha, ngón trỏ và ngón cái duỗi thẳng làm hình súng bắn về phía Cố đại nhân.
Cố đại nhân không tự chủ được cũng thở dài theo: "Chuyện này mỗi lần lại khác? Lần trước chỉ thiếu nửa đầu, lần này thừa một cái tay phải!"
Nguyệt Nha và Cố đại nhân ngồi xếp bằng trên giường, cái tay thì bị để xuống bàn. Nguyệt Nha ngửa đầu ra sau hất mái tóc, trong lòng không rõ có cảm xúc gì. Nếu Vô Tâm thiếu tay thiếu chân trở lại, cô khẳng định sợ đau rơi rất nhiều nước mắt. Nhưng đối mặt với cái tay trên bàn lại rất tỉnh táo.
Cố đại nhân cũng cảm giác như bị mông du. Đầu giường Nguyệt Nha đặt lò sưởi, hắn ngay cả tất còn chưa mặc, ngón chân theo bản năng nhích tới nhích lui. Vô Tâm úp sấp tên bàn, ngón trỏ ngón giữa thay phiên gõ nhịp, cảm thấy hai người đều đang nhìn mình liền di động ngón tay viết chữ ra mặt bàn. Lúc còn nhỏ Nguyệt Nha theo cậu học được chút văn hóa, chữ to miễn cưỡng còn nhận thức được, nhưng còn nhầm lẫn tùm lum nên Vô Tâm cố ý viết theo cho Cố đại nhân. Đoạn xương trắng trong cổ tay cũng nằm trong tầm mắt Cố đại nhân. Cố đại nhân nhìn một lúc, bỗng quay đầu hắt xì, Nguyệt Nha dần hiểu ý Vô Tâm, vươn qua bàn vỗ hắn: "Anh đừng quay đi, xem anh ấy viết cái gì?"
Vô Tâm trên bàn thao thao bất tuyệt, cuối cùng đưa ra yêu cầu muốn Cố đại nhân đem mình vụng trộm chôn dưới lòng đất.
Nguyệt Nha đã rõ toàn bộ sự thật, nghĩ đến Vô Tâm bị thương nặng, tim cũng như bị bắn thủng, quả nhiên đau lòng giàn giụa nước mắt. Nghe Cố đại nhân thuật lại chuyện của Vô Tâm, cầm khăn lau nước mũi ồm ồm phản đối: "Không được! Hai gian phòng còn không đủ anh lớn? Sao cứ phải chui xuống đất? Mùa đông dài, đều rất lạnh, muốn sống hay muốn chết a?"
Cố đại nhân cau mày xị mặt đồng ý: "Sư phụ, không gạt cậu, bộ dáng này của cậu dễ nhìn hơn lần trước nhiều. Nguyệt Nha không sợ, tôi lại càng không sợ. Chỉ cần cậu không chạy linh tinh trong phòng như chuột, dưỡng trong phòng đi ta không phản đối."
Vô Tâm chờ hai người nói xong, tiếp tục vẽ chữ tỏ vẻ hiện giờ đang hình bàn tay, nhưng không rõ sau hai ngày sẽ lớn thành dạng gì.
Nguyệt Nha không muốn tiếp tục đôi co với hắn, trực tiếp hai mắt đẫm lệ nói: "Ngoài phòng đàn ông làm chủ, trong phòng đàn bà làm chủ. Hôm nay em làm chủ. Cái rổ đâu rồi?"
Không đợi trả lời tự mình đến đầu giường, mang cái rổ đựng kim chỉ tới. Đổ hết kim chỉ ra ngoài lại lót trong rổ một tầng áo gối: "Sau này anh ngủ trong này, đợi lớn lên em sẽ đổi cái rổ khác."
Vô Tâm yên tĩnh một lát lại viết, muốn sang phòng Cố đại nhân nằm. Hắn biết rõ quá trình trưởng thành của mình, không muốn cho Nguyệt Nha tận mắt thấy. Nguyệt Nha có thể chập nhận mình như vậy đã là kỳ nữ. Hắn nghĩ mọi chuyện đều có hạn, không thể vì Nguyệt Nha không sợ mà lúc nào cũng liều dọa. Vạn nhất ngày nào đó Nguyệt Nha vung tay áo không cần, mình lại mất công trợn mắt.
Nguyệt Nha không cần biết hắn ở phòng nào, chỉ kiên quyết không chui vào đất là được. Cố đại nhân ngoáy lỗ tai: "Ở phòng tôi đi… Nhưng phải thành thật, tôi tỉnh cậu tỉnh, tôi ngủ cậu ngủ, hơn nữa không được chạy loạn trên giường."
Hiệp nghị đạt thành, gió êm sóng lặng. Nguyệt Nha đun nước rửa mặt, lại lau tay cho Vô Tâm. Lúc lau tay Cố đại nhân có thấy, ngạc nhiên chọc vào cổ tay bị gãy. Nguyệt Nha nhất thời quay người cản hắn, đỏ mặt tía tai cả giận nói: "Anh đừng làm thế!"
Cố đại nhân vòng đến trước mặt cô, thật lòng nói: "Em xem trong cổ tay cậu ta, như có chỗ rất không thích hợp?"
Nguyệt Nha nhìn miệng vết thương trên cổ tay, phát hiện xương cốt tuy vẫn trắng như vậy, nhưng ngoài lớp thịt bên trong kết lại một tầng mỏng trong suốt, nhẹ nhàng sờ bàn tay, bàn tay cũng như dày hơn.
"Có thể là bắt đầu dày thịt!" Nguyệt Nha giương mắt nhìn Cố đại nhân: "Anh sờ xem, mu bàn tay đều phình ra."
Cố đại nhân muốn nắm tay, nhưng Vô Tâm nhanh như chớp chạy dọc cánh tay bám lên bả vai Nguyệt Nha. Nguyệt Nha nâng tay vỗ hắn, nghĩ may mà không ở nhà mẹ đẻ, bằng không con rể hình dạng này, còn để mình cùng sống với hắn sao?
Nguyệt Nha vốn không quản Cố đại nhân, vì hắn không sạch sẽ, thu dọn cho hắn đến mai lại đâu vào đấy. Nhưng nếu Vô Tâm đã về lại ở trong phòng hắn, cô cũng không nghĩ nhiều, nhàn rỗi làm việc tốt. Để Vô Tâm lên giường, cô một bên quét rác một bên lầm bầm lầu bầu: "Anh lớn thế nào? Dài tay trước hay thân thể?"
Vô Tâm cảm thấy một lời khó nói hết, muốn viết nhưng thiên ngôn vạn ngữ, hơn nữa chắc gì có thể viết rõ, thế nên chui vào rổ không đáp. Cố đại nhân bưng một bát to mỳ nóng lên giường, húp sùm sụp xì khói ra đầu. Nguyệt Nha cầm chổi đứng thẳng phát hiện có vấn đề: "Anh ngay cả miệng cũng không có thì ăn kiểu gì?"
Vô Tâm chui ra viết lung tung trên giường, Cố đại nhân nhìn rồi cuối cùng nói cho Nguyệt Nha: "Dùng nước ngâm là được, chưa lớn chưa ăn được cơm."
Nguyệt Nha nghĩ: "Nước không đủ no a, hầm canh ngâm thì hơn?"
Vô Tâm viết ba chữ to trên giường: "Đừng cho muối!"
Cố đại nhân theo Vô Tâm dặn không nói cho Xuất Trần Tử, sợ lão đạo lại tới hàng yêu trừ ma đem hắn băm nhừ. Dù sao Thanh Vân quan sản nghiệp khổng lồ, chỉ cần trụ trì lên tiếng các đạo sĩ khác cũng không cần coi trọng hai người ăn không ngồi rồi.
Đến buổi chiều, Vô Tâm nói Cố đại nhân đi tìm một cái hang. Cố đại nhân ngại thời tiết lạnh không chịu đi. Nguyệt Nha cũng nói: "Hang đá vừa lạnh vừa cứng, sao thoải mái như rổ?" Nói xong lại tìm một cái áo gối đắp lên: "Lại cho anh thêm chăn."
Vô Tâm không có biện pháp, thừa dịp còn năm ngón tay hoạt động, bò lên người Nguyệt Nha, sờ mặt rồi sờ tóc thân thiết khó lường. Nguyệt Nha biết ý của hắn, nhân khi Cố đại nhân không chú ý đem Vô Tâm để vào trong ngực.
Đêm đến Nguyệt Nha về phòng, Cố đại nhân lên giường một lúc rồi cũng ngáy như sấm. Cái rổ đặt gần lò sưởi, Vô Tâm nằm trong áo gối, trong bóng tối chỉ thấy phía dưới dần to ra, như bên trong đang lớn lên.
Cố đại nhân ngủ thật say, trong mộng mơ về hai năm trước. Hai năm trước hắn đánh giết chinh phạt, trên núi Đầu heo đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đánh giết tới trời sáng, hắn mở to mắt tỉnh lại. Mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía đơn sơ, có chút suy nghĩ tới bản thân mà lòng tràn đầy buồn bã.
Với tay nhấc cái rổ cạnh lờ sưởi lại gần, hỏi cái tay: "Sư phụ, còn ngủ sao?"
Trong áo gối không động tĩnh, không phải tác phong làm việc của Vô Tâm. Bỗng hoài nghi hắn nửa đêm chuồn mất, vội vàng xốc áo gối lên nhìn vào trong tìm tòi. Nhưng nhìn lên nhìn xuống, quá sợ hãi bật dậy!
Nguyên lai tay bên trong đã không còn là tay.
Ngừng thở sợ run chớp chớp mắt, Cố đại nhân to gan nhấc rổ lên nhìn cho rõ, chỉ thấy một khối thịt hồng to nhỏ lộ ra, da lưng đầy nếp nhăn. Xương ngón tay mảnh khảnh rời ra ngã trái ngã phải. Thịt màu đỏ tươi sáng, bên ngoài phủ một tầng mỏng. Cố đại nhân lo lắng cẩn thận huých khối thịt một cái, non nớt mềm mềm, ngoài ra không có gì lạ. Cúi đầu ngửi, ẩn ẩn có chút ngọt tinh, trừ bỏ ngọt tinh, ngoài ra cũng không có gì lạ.
Cố đại nhân có nghĩ Vô Tâm sẽ lớn thành cánh tay rồi cả cơ thể, nhưng vạn không nghĩ tới qua một đêm chẳng những không có tay, thậm chí ngón tay cũng mất. Bê rổ ra cửa sổ đón ánh mặt trời nhìn kỹ, phát hiện thịt đỏ không giống thịt, chỉ giống túi máu, đục nhưng có thể thấu ánh sáng.
Cố đại nhân không dám đụng sợ bể mất. Nhẹ tay nhẹ chân bỏ vào rổ, mặc quần áo đi giày, nước tiểu cũng chưa tiểu trực tiếp chạy sang phòng Nguyệt Nha cách vách. Như cướp lao vào nói nhỏ với Nguyệt Nha: "Khó lường, sư phụ biến dạng thật!"
Nguyệt Nha hoảng sợ: "Biến dạng gì?"
Cố đại nhân chỉ ra cửa: "Em tự đi xem một cái đi!"
Nguyệt Nha thấy cái gì đó trong rổ, cũng phát ngốc ra. Cô không có chủ ý, Cố đại nhân cũng không có. Không thể nề hà đành phải làm như ngày thường, ngâm vào bát to canh thịt. Nguyệt Nha thật cẩn thận lấy Vô Tâm ra, kết quả cầm lên phát hiện xương cốt không có gì, chỉ có một miếng thịt lưu lại trong bàn tay cô.
Đem thịt bỏ vào trong bát, nhặt một ngón tay trong rổ lên. Da ngón tay như bì lợn khô ráo, xương cốt đặc biệt nhẹ tưởng như sờ vào có thể nát. Nguyệt Nha nuốt nước miếng trong lòng run sợ.
"Anh…" Cô chuyển hướng bát canh nhẹ giọng hỏi: "Anh là Vô Tâm sao?"
Trong bát không có phản ứng, trước sau chỉ có một khối cơ thịt quái dị.
Sau một ngày, Vô Tâm không tiếp tục biến hóa. Đêm tới Nguyệt Nha muốn đem cái rổ về phòng, nhưng Cố đại nhân có ý tốt muốn để lại.
Nguyệt Nha cả đêm không ngủ tốt, biết mình gả nhầm người không thích hợp, nhưng bảo cô bỏ Vô Tâm tìm người khác, cô thật sự luyến tiếc hắn. Hốt hoảng một đêm, sáng sớm hôm sau lại xuống giường mở cửa phòng, thình lình thấy Cố đại nhân cách vách phọt ra, sợ hãi hét với cô: "Xong rồi xong rồi, sư phụ biến thành giòi!"
/41
|