Phật Đạo

Chương 15: Liên minh yêu quái

/206


“Cô còn có thân nhân nào nữa không?” Liêu Tiểu Tiến hỏi. Truyện "Phật Đạo "

Đôi mắt Mỵ Hồ đỏ lên: “Không, gia đình của tôi ở Mỵ Hồ nhất tộc còn có ca ca, phụ thân, nhưng cũng bị tên yêu quái kia giết chết. Trưởng lão trong tộc vì muốn để tôi chạy thoát nên mới dùng Giải thể đại pháp liều mạng với hắn, do đó tôi mới thoát được! À đúng rồi, muộn muội của tôi chưa chết! Lúc trưởng lão đưa tôi ra cửa thì thấy muội muội của tôi bị tên yêu quái kia bắt lại! Tôi muốn đi cứu muội ấy!” Vừa nói, Mỵ Hồ vừa liều lĩnh xông ra bên ngoài.

Liêu Tiểu Tiến kéo nàng lại, nói: “Cô điên rồi à? Cô chưa đủ tư cách đâu! Tên Bát Cực Lang Vương kia lợi hại đến như vậy mà cũng chỉ là tiểu lâu la của hắn, mà thậm chí ngay cả toàn bộ Mỵ Hồ nhất tộc của cô cũng chưa phải là đối thủ của hắn! Bây giờ cô đi thì chỉ có nước chết mà thôi!”

Mỵ Hồ đột nhiên gạt Chu Tiểu Tiến qua một bên, sau đó chạy tới trước mặt Chu Thanh, kéo tay hắn nói: “Van cầu người, van cầu người mau đi cứu muội muội của tôi! Tôi chỉ còn lại một người thân duy nhất này mà thôi. Người muốn tôi báo đáp thế nào cũng được, ngay cả làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng, chỉ cần người chịu đi cứu muôi muội của tôi thôi!” Vừa nói nàng vừa dập đầu xuống đất liên tục.

Liêu Tiểu Tiến thấy vậy, không khỏi hâm mộ: “Con mẹ nó! Có công lực cao thật là sung sướng nha! Ngay cả mỹ nữ cũng phải van xin mình, đưa thân tới trước của để dâng hiến! Nếu luận về đẹp trai thì sư phụ có cưỡi ngựa đuổi cũng không qua ta được, thế mà sao hiện tại chẳng có em nào để ý đến ta? Quả thật thực lực so với dung mạo còn mạnh mẽ hơn nhiều mà!” Trong đầu Liêu Tiểu Tiến không ngừng nảy sinh những ý niệm linh tinh.

Chu Thanh đỡ Mỵ Hồ dậy: “Cứu người cũng không thành vấn đề, nhưng Liên minh yêu quái nằm ở đâu? Bên trong có cao thủ nào? Chúng ta cũng chưa biết, chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không cứu được người mà ngược lại còn nộp mạng cho đối phương! Nghe cô nói vậy, xem ra công lực của tên yêu quái kia quả thật không kém, ta cũng không dám nắm chắc phần thắng!”

“Tôi biết Liên minh yêu quái ở nơi nào, để tôi mang mọi người đi! Hiện tại Liên minh yêu quái không có cao thủ nào cả. Lần này, việc tên yêu quái ra tay đối phó với Mỵ Hồ nhất tộc chúng tôi sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy bất an, chắc chắn sẽ không có nhiều yêu quái ở tổng bộ đâu! Hắn chỉ có 4 tên thủ hạ trung thành cẩn cẩn, một là con vượn tinh tên Vô Cực, thứ hai chính là Bát Cực Lang Vương, thứ ba là một con yêu quái mèo, cuối cùng là một quỷ hồn tu luyện thành hình gọi là U Minh Quỷ. Công lực của chúng đều ở Dẫn Khí hậu kỳ. Còn về phần tên yêu quái kia đã bị trưởng lão dùng Giải thể đại pháp đả thương nên có lẽ hắn phải lo chữa trị, không thể ngăn cản chúng ta được đâu!” Mỵ Hồ thấy Chu Thanh đã có ý muốn giúp mình nên vội vàng nói. Truyện "Phật Đạo "

Ánh mắt Chu Thanh loạn chuyển: “Tiểu cô nương này có Câu Trần Thiên Thư, vốn dùng văn tự cổ của yêu tộc để ghi chép, nội dung ngày nay không còn ai đọc được, nhưng tên yêu quái kia sớm không đoạt, muộn không đoạt, lại ra tay vào lúc này, hơn nữa không tiếc trở mặt với rất nhiều yêu quái, như vậy có lẽ hắn đã nghĩ ra cách phá giải thiên thư! Mình cũng nên đến một phen xem sao!”

Lập tức Chu Thanh nói: “Bây giờ công lực của cô rất yếu, nếu đi cũng không giúp đỡ được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho chúng ta. Nhưng vấn đề là chúng ta lại không biết muội muội của cô, cũng như chưa quen thuộc địa hình, không có cô không được. Nên tạm thời không nên tiến hành!” Sau đó nháy mắt một cái với Liêu Tiểu Tiến.

Mỵ Hồ nghe vậy liền cứng đờ cả người.

Cũng là Liêu Tiểu Tiến hiểu được ý đồ của Chu Thanh: “Ghê thật! Lão sư phụ này của ta vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn được dựng bia thờ như gái trung trinh đây mà! Lúc trước khi nhận ta làm đồ đệ, người sợ có phiền toái nên mới nói ngược, bây giờ nhìn thấy có lợi trước mắt thì lại giả vờ nhảy ra ngoài, mở miệng thoái thác! Nhẫn tâm lừa gạt một cô bé vừa xinh đẹp vừa đáng thương như vậy, sư phụ, chẳng lẽ trái tim của người làm bằng sắt, chẳng lẽ người không biết động lòng sao!?” Trong lòng hắn dâng lên một niềm khinh bỉ thật lớn với Chu Thanh. Truyện "Phật Đạo "

“Sư phụ! Người có biện pháp gì để đề thăng công lực của Mỵ Hồ lên không? Chỉ cần công lực của cô ấy tăng lên thì sẽ ổn thỏa cả thôi mà!”

“Có chứ! Nhưng Mỵ Hồ tiểu thư lại không phải là đệ tử của Thiên Đạo Tông chúng ta, phương pháp đó không thể cho người ngoài sử dụng được!” Chu Thanh thở dài nói.

Liêu Tiểu Tiến nghe vậy, thiếu chút nữa đã đấm vào mặt Chu Thanh một phát.

Mỵ Hồ thì lại mừng rỡ vô cùng: “Người muốn nhận tôi làm đệ tử sao? Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ đệ Mỵ Hồ một lạy!”

Lần này Chu Thanh cũng không ngăn cản, bình thản nhận 9 cái khấu đầu của Mỵ Hồ.

Liêu Tiểu Tiến thấy vậy liền nín thở, trong lòng dâng lên một ý nghĩ kỳ quặc: “Chẳng lẽ ban đầu người này thu ta làm đồ đệ cũng vì nguyên nhân như vậy sao?”

Đối với việc phải quỳ lạy Chu Thanh, Mỵ Hồ cũng không có ý kiến gì. Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài, nàng chỉ mới 23-24 tuổi, so với Chu Thanh chừng 30 tuổi thì nhỏ hơn, nhưng yêu tộc vốn lấy cường giả vi tôn, lại cộng thêm sinh mệnh của yêu quái dài hơn nhiều so với loài người, cho nên tâm trí cũng chậm trưởng thành hơn con người. Tâm tư của Mỵ Hồ lúc này cũng chỉ như tâm tư của một thiếu nữ nhân loại bình thường mả thôi.

Chu Thanh cười to nói: “Tốt! Tốt! Mỵ Hồ, giờ đây con đã là đệ tử của Thiên Đạo tông! À đúng rồi, tên của con là Mỵ Hồ, vậy muội muội con tên gì?”

“Sư phụ, nữ nhân trong Mỵ Hồ nhất tộc của chúng con đều gọi là Mỵ Hồ, không có tên riêng!”

Chu Thanh nghe vậy nhíu mày: “Thế thì không được hay cho lắm, nếu đã gia nhập Thiên Đạo Tông chúng ta thì nhất định phải có một cái tên riêng biệt. Gọi Mỵ Hồ chẳng những kỳ quặc mà còn có thể để lộ ra phong thanh nữa...Nhu vầy đi, con theo họ ta, gọi là Chu Nghi vậy!”

Mỵ Hồ cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu.

Chu Thanh nói: “Vốn nhất mạch yêu tộc các con bình sinh lấy thiên địa linh khí để sống, vừa là Tinh Linh, lại vừa là yêu tinh, chỉ cần có đầy đủ thiên địa linh khí thì các con đều có thể tiến hóa. Về phương diện này thì Thiên Đạo Tông của ta rất rành rẽ!”

Nói xong, hắn liền ném ra 8 khối ngọc bài. Ngọc bài bay trên không hợp thành một cái bát quái trận thật lớn.

“Chu Nghi! Bình tâm tĩnh khí, bất kể có phát sinh chuyện gì cũng không được vọng động, cứ làm như phương pháp luyện công lúc bình thường của con!”

Vốn các ngọc bài của Chu Thanh đã bị phá hùy trong trận chiến với Tam Tỉnh Thái Lang. Nhưng lần này nhờ có nhiều tiền nên hắn có thể mua được ngọc bài khác có phẩm chất tốt hơn nhiều. So với cái cũ thì chất lượng phải hơn ít nhất 3 lần.

Thấy Chu Nghi ngoan ngoãn nhắm mắt ngồi ở trong trận, Liêu Tiểu Tiến liến giơ ngón tay cái về phía Chu Thanh: “Khặc khặc! Sư phụ quả thật kinh điển! Ngay cả một cô bé ngây thơ mà cũng lừa gạt! Đúng là tâm cứng như sắt à nha!”

Chu Thanh thẹn quá hóa giận, gõ lên đầu Liêu Tiểu Tiến một cái: “Ta đây làm vậy là giúp người! Không thấy ta giúp cô bé gia tăng công lực sao? Ngươi biết cái gì?”

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Liêu Tiểu Tiến một cái. Sau đó vung tay tung ra một hạt châu lấp lánh ánh sáng đỏ, chính là nội đan mà Bát Cực Lang Vương đã lưu lại lúc bỏ chạy.

Tâm thần Chu Thanh vừa động, nguyên thần thứ hai liền chui ra, sau đó phun Tam Vị Chân Hỏa, thiêu hạt châu kia thành một khối khí màu đỏ.

Chu Thanh niệm dẫn kiếm quyết, khối khí đỏ kia liền bay vào trong bát quái đồ, mạnh mẽ áp sát vào trước mặt của Chu Nghi đang ngồi trên mặt đất.

Chu Thanh đắc ý nói với Liêu Tiểu Tiến: “Gần đây ta có tìm hiểu về Văn Vương Hậu Thiên Bát Quái Trận Pháp, uy lực không tệ nha!:

Liêu Tiểu Tiến xì một cái, nói: “Người dùng nội đan của tên Bát Cực Lang Vương kia để gia tăng công lực cho cô ấy, chẳng lẽ không sợ cô ấy không tiếp nhận nổi sao?

“Đương nhiên ta có nghĩ tới chuyện này! Cứ yên tâm, sẽ ổn cả thôi, nhưng phải chịu chút đau đớn!”

Quả nhiên, Liêu Tiểu Tiến thấy khói đỏ dần bao phủ lấy Chu Nghi. Thân thể nàng không ngừng run rẩy, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, mồ hôi giọt nào giọt nấy to như hạt đậu rơi trên trán. Trong nháy mắt toàn bộ khói đỏ đã bốc hỏa khí lên.

Chu Thanh nói: “Lực nhẫn nại của nữ hài tử này cũng không giống người thường, dù đau đớn nhưng vẫn không rên la!”

Liêu Tiểu Tiến không đành lòng thấy cảnh này, nói với Chu Thanh: “Nàng đã đáng thương lắm rồi, xin người đừng hành hạ nàng nữa. Có phương pháp để giảm bớt thống khổ này không?”

“Phương pháp thì có đấy!” Chu Thanh đột nhiên cảm thấy lời của Liêu Tiểu Tiến có chút bất hợp lý: “A! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy, ai hành hạ nàng? Coi ta là ác nhân không bằng! Ta đây làm vậy là vì muốn tốt cho nàng! Đan khí thâm nhập vào trong kinh mạch nên đương nhiên phải đau đớn rồi! Nhưng quả thật lời của ngươi cũng có chút đạo lý, nàng thực sự rất đáng thương. Hôm nay ta đành phải chịu thiệt một tí vậy!”


/206

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status