Huyền Bạch trưởng lão lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi bị hủy linh căn, sao ngươi còn có thể sử dụng thuấn di được chứ?”
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ cũng rất tò mò, mất đi linh căn đồng nghĩ với việc mất linh lực, mà đã mất linh lực rồi thì sao có thể dùng thuấn di được nữa. Âm Tế Thiên thản nhiên nói:
“Đây cũng không phải là chuyện Huyền Bạch trưởng lão nên biết.”
Huyền Bạch trưởng lão cãi: “Nếu Vạn Điện Chủ tra được linh căn của ngươi không bị hủy, tức có nghĩa ngươi đã lừa gạt mọi người. Vì thế nên cho dù đệ tử của ta đã từng chế nhạo và cố tình dùng Ngũ lôi đánh ngươi, nhưng chẳng tạo thành bất kỳ thương tổn nào với ngươi. Mà ngươi, cắt lưỡi của bọn họ, chính là hành vi đầy tính ác ý.”
Nói đến đây, trong mắt Tư Đồ Túc hiện lên vẻ ác độc, nói chêm vào: “Nếu đó là hành vi đầy tính ác ý, ngươi cũng nên nghĩ xem bồi thường, hay nhận trừng phạt như thế nào cho phải phép.”
Bắc Diệu Đông nghe thấy hai chữ ‘bồi thường’, liền khinh bỉ đáp: “Chẳng phải Tịch Thiên đã nói rồi sao? Hắn cắt lưỡi đệ tử của ngươi là bởi bọn họ có ý muốn cướp Yêu thú của hắn, chứ không phải do bọn họ chế nhạo hay dùng Ngũ lôi đánh Tịch Thiên. Hành vi vô liêm sỉ như vậy, Thuần Trần phái các ngươi còn không biết xấu hổ bảo Tịch Thiên bồi thường. Nói mà không biết ngượng mồm.”
Sao gã không biết lời của Tư Đồ Túc có ý tứ gì cơ chứ? Cái gọi là ‘bồi thường’, đương nhiên không phải thứ nào khác, mà muốn Tịch Thiên giúp bọn họ khế ước Yêu thú cấp mười thôi. Tư Đồ Túc lớn tiếng cãi lại:
“Hắn nói đệ tử của bọn ta muốn cướp Yêu thú của hắn, ai biết được lời hắn nói là thật hay là giả? Đệ tử của bọn ta vốn dĩ có ý tốt, sợ hắn gặp chuyện nên mới theo sau, ai ngờ lại bị nói thành ác ý.”
Vạn Vân Thiên nhíu mày, nghĩ thấy bên nào nói cũng có lý. Âm Tế Thiên hỏi ngược lại Huyền Bạch trưởng lão: “Vậy ý của Huyền Bạch trưởng lão là nói, nếu ta thực sự bị hủy linh căn, ta liền có thể lấy lý do đệ tử của ngươi thiếu chút nữa dùng Ngũ lôi đánh chết ta, để mà cắt lưỡi bọn họ, có đúng không?”
“A…. không…” Huyền Bạch trưởng lão ấp úng.
Âm Tế Thiên coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Cứ theo lời Tư Đồ chưởng môn đi. Nếu ta thực sự không bị hủy linh căn, ta đồng ý nhận trừng phạt hoặc bồi thường cho đệ tử Thuần Trần phái. Nhưng nếu ngược lại, từ nay về sau các ngươi đừng bao giờ tìm tới Bắc gia và Vạn Phật Tự để gây rắc rối nữa.”
Bên phía Thuần Trần phái có vị trưởng lão bỡn cợt nói: “Sao vậy? Sợ Bắc gia và Vạn Phật Tự xấu mặt sao?”
Âm Tế Thiên liếc nhìn lão, đáp: “Chỉ là cắt hai cái lưỡi thôi mà, có gì phải sợ xấu mặt? So với số người từng chết dưới tay các ngươi, thì còn phải gọi là sư phụ.”
Những người có mặt ở đây, không có một kẻ nào dám mở miệng nói mình chưa từng giết ai. Nếu không phải xuất thân của hắn là hòa thượng, cắt hai cái lưỡi cũng chẳng nhằm nhò gì.
Vị trưởng lão kia không cãi lại được, chỉ có thể tức giận trừng hắn. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn Tư Đồ Túc hỏi: “Không biết ý của Tư Đồ trưởng môn như thế nào?”
Tư Đồ Túc che dấu nụ cười của mình, nói: “Cứ làm như thế đi.”
Gã có chết cũng không tin, một người bị hủy linh căn lại dùng được thuấn di. Thôn Phách nghe thế, trong mắt sáng rỡ. Âm Tế Thiên quay sang Vạn Vân Thiên:
“Vậy nhờ Vạn Điện Chủ làm chứng cho ta.”
“Đắc tội!”
Vạn Vân Thiên nói xong, liền chạm tay vào bụng Âm Tế Thiên để kiểm tra. Nhóm người bên Bắc gia hơi sốt ruột nhìn Âm Tế Thiên. Đương nhiên, bọn họ không lo lắng chuyện Thuần Trần phái làm phiền, mà lo lắng Âm Tế Thiên thật sự không bị hủy linh căn, cuối cùng sẽ phải nhận trừng phạt từ bên Thuần Trần phái. Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Âm Tế Thiên, trong lòng cũng có phần an tâm hơn. Một lúc lâu sau, Vạn Vân Thiên nhíu mày nói:
“Đan điền của hắn rất hỗn loạn, linh căn thật sự bị hủy.”
Mọi người đều sửng sốt. Tức thời, Tư Đồ Túc không cười nổi nữa. Huyên Bạch trưởng lão không tin nổi, kêu lên:
“Không thể nào! Linh căn bị hủy rồi thì sao có thể thuấn di được nữa. Vạn Điện Chủ, có phải có sai sót gì đó không? Có phải hắn dùng pháp bảo cao cấp để che dấu đi linh căn không? Chẳng thể tra ra? Nếu không thì ngài cẩn thận xem lại lần nữa đi, nói không chừng có thể xem xét được linh căn của hắn.”
Vạn Vân Thiên bất mãn Huyền Bạch trưởng lão nghi ngờ khả năng của mình, lạnh lùng nói:
“Ta đã kiểm tra ba lần rồi. Hơn nữa cho dù Tịch Thiên có sử dụng pháp bảo cao cấp để che dấu linh căn của mình, thì hắn cũng không thể sử dụng linh lực được.”
Bắc Diệu Đông lại hỏi: “Vậy ý của Vạn Điện Chủ là…”
Vạn Vân Thiên ngó Âm Tế Thiên với ánh mắt kỳ lạ: “Trong đan điền của hắn có một cái phong ấn cao cấp, bởi thế cho dù linh căn của hắn không bị hủy đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào sử dụng linh lực được.”
Quỷ Quái lão tổ và Yêu Quái lão tổ nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. Mọi người đểu tỏ vẻ kinh ngạc:
“Sao có thể như thế được. Không có linh lực thì hắn thuấn di như thế nào?”
Âm Tế Thiên nhìn Tư Đồ Túc và Huyền Bạch trưởng lão:
“Hy vọng Thuần Trần phái tuân thủ lời hứa, về sau đừng lôi chuyện Thanh Bảo đạo hữu và Thanh Phong đạo hữu ra nữa. Cũng đừng gây rắc rối cho Bắc gia và Vạn Phật Tự.”
Vạn Vân Thiên cũng nói: “Ta được mời đến để làm chứng giữa hai bên. Vậy, từ nay về sau hy vọng Thuần Trần phái đừng dùng chuyện của hai đệ tử làm lý do để gây phiền phức cho Bắc gia và Vạn Phật Tự. Nếu vi phạm, Tu Chân giới sẽ không tôn trọng các ngươi nữa.”
Sắc mặt Tư Đồ Túc và Huyền Bạch trưởng lão đen xì, tức giận phất tay áo rời đi. Sau chuyện này, hai bên Thuần Trần phái và Bắc gia triệt để lật mặt. Bắc Diệu Đông nhìn nhóm Thuần Trần phái rời đi, nhẹ nhõm nở nụ cười.
Tối hôm Lăng gia đánh chiếm Bắc gia, Thuần Trần phái chờ mọi chuyện êm xuôi mới giả bộ vội vội vàng vàng chạy tới, rồi vờ vịt nói mình mới vừa nhận đến tin tức liền dẫn người sang hỗ trợ! Xì! Thực sự coi Bắc gia đều là một đám ngu ngốc hay sao? Có ai mà không biết, là Thuần Trần phái chẳng thèm giúp Bắc gia. Nếu không phải Bắc gia đột ngột xuất hiện một Ngự thú sư cấp mười, có khi bọn họ đến cả làm bộ làm tịch cũng chẳng thèm.
Bắc Diệu Đông nhìn Bắc Vũ Hoành: “Hoành trưởng lão, ngươi cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi đấy. Chuyện của ngươi và Huyền Ngọc trưởng lão, có khi…”
Bắc Vũ Hoành ngắt lời: “Chuyện của ta và nàng, chúng ta sẽ tự giải quyết.”
Vạn Vân Thiên thấy người Thuần Trần phái đã đi xa rồi thì hỏi Âm Tế Thiên: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn ra không?”
Âm Tế Thiên đương nhiên biết Vạn Vân Thiên có ý muốn làm thân với hắn, không nói ra cũng biết. Nhưng hắn chẳng từ chối, bởi Âm Tế Thiên thấy con người Vạn Vân Thiên không tồi, coi như là thêm một đồng minh cho Bắc gia đi:
“Cảm ơn Vạn Điện Chủ.”
Phía sau, Thôn Phách truyền âm nói: “Ngươi cứ theo cha về Bắc gia đi, tối nay ta sẽ trở về.”
“Được.” Âm Tế Thiên biết y có việc muốn nói với Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ.
Thôn Phách xoay người, cùng hai vị lão tổ rời đi. Lúc bọn y trở về nơi tà tu tụ tập, Quỷ Quái lão tổ lập tức hỏi:
“Phách nhi, đừng nói ngươi lại muốn rời khỏi Quỷ Tông phái một thời gian đó chứ?
Thôn Phách cười nói:
“Sư phụ thật hiểu đệ tử.”
Yêu Quái lão tổ không vui nói: “Ngươi vừa mới trở về đã định rời đi. Bộ ngươi định cùng tên tiểu hòa thượng kia tới Bắc gia ở luôn?”
Quỷ Quái lão tổ hừ lạnh: “Bổn tọa thấy y chỉ muốn kiếm cớ thôi. Không quay lại Quỷ Tông phái để khỏi phải diện bích tư quá!”
“Con đừng tưởng thật. Lão ta chỉ nói đùa thôi.”
Quỷ Quái tức giận trừng Yêu Quái lão tổ. Ai nói y chỉ đùa thôi? Thôn Phách tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Quỷ Quái lão tổ hỏi:
“Sư phụ, ngài có nhớ chuyện ta còn thiếu một hồn hay không?”
Quỷ Quái lão tổ hơi ngẩn ra: “Ta có nhớ. Cũng bởi vì thiếu một hồn cho nên ngươi mãi vẫn không tấn cấp được.”
“Lần này, ta rời đi là để tìm một hồn còn thiếu đó.”
Quỷ Quái lão tổ vui vẻ hỏi: “Ý của ngươi là ngươi đã biết mảnh hồn kia ở đâu rồi?”
“Không biết. Nhưng có người bảo ta đến Minh Ngục tìm thử xem sao.”
Minh Ngục?
Hai vị lão tổ ngốc rớt, Quỷ Quái lão tổ quát lớn:
“Không cho ngươi đi!”
Thôn Phách có chút giật mình, y không nghĩ tới Quỷ Quái lão tổ sẽ phản đối. Quỷ Quái lão tổ giận giữ:
“Tên nhóc con không biết trời cao đất rộng này. Ngươi có hiểu Minh Ngục là một nơi như thế nào hay không? Nó là nơi tụ tập của các linh hồn sau khi chết, mà cũng là nơi cư trú của rất nhiều Quỷ Tiên. Quỷ Tiên ở đó nhiều không đếm hết, ngay cả bổn tọa cũng không dám tới. Ngươi mới chỉ là một tu sĩ Luyện Hư kỳ. So với đám Quỷ Tiên kia, ngươi chẳng khác nào một con kiến. Bọn chúng búng tay một cái là ngươi chết chắc!”
Yêu Quái lão tổ cũng vội khuyên nhủ: “Phách nhi, nơi ấy quả thực rất nguy hiểm. Nghe lời sư phụ ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Ngoan ngoãn ở lại trong môn phái mà tu luyện, bổn tọa sẽ cùng phu quân nghĩ biện pháp khác cho ngươi tìm lại được hồn phách. Mà không thể thăng cấp cũng không sao, so với chạy đi tìm chết vẫn tốt hơn. Với lại, còn có bổn tọa ở đây, kẻ nào dám khinh thường ngươi chứ?”
Thôn Phách nghiêm túc nói: “Ta không thể không đi!”
Yêu Quái lão tổ giận đến nóng nảy: “Bộ ngươi muốn chọc cho bổn tọa tức chết à? Ngươi muốn bổn tọa nhốt ngươi lại hay sao? Ngoan ngoãn nghe lời sư phụ đi!”
Thôn Phách im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Gần đây ta càng ngày càng phải hút nhiều hồn phách của người khác hơn. Ta sợ nếu không tìm lại được một hồn kia, thì sớm muộn, ta cũng sẽ hồn phi phách tán.”
“…”
“Nếu ngươi bị hủy linh căn, sao ngươi còn có thể sử dụng thuấn di được chứ?”
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ cũng rất tò mò, mất đi linh căn đồng nghĩ với việc mất linh lực, mà đã mất linh lực rồi thì sao có thể dùng thuấn di được nữa. Âm Tế Thiên thản nhiên nói:
“Đây cũng không phải là chuyện Huyền Bạch trưởng lão nên biết.”
Huyền Bạch trưởng lão cãi: “Nếu Vạn Điện Chủ tra được linh căn của ngươi không bị hủy, tức có nghĩa ngươi đã lừa gạt mọi người. Vì thế nên cho dù đệ tử của ta đã từng chế nhạo và cố tình dùng Ngũ lôi đánh ngươi, nhưng chẳng tạo thành bất kỳ thương tổn nào với ngươi. Mà ngươi, cắt lưỡi của bọn họ, chính là hành vi đầy tính ác ý.”
Nói đến đây, trong mắt Tư Đồ Túc hiện lên vẻ ác độc, nói chêm vào: “Nếu đó là hành vi đầy tính ác ý, ngươi cũng nên nghĩ xem bồi thường, hay nhận trừng phạt như thế nào cho phải phép.”
Bắc Diệu Đông nghe thấy hai chữ ‘bồi thường’, liền khinh bỉ đáp: “Chẳng phải Tịch Thiên đã nói rồi sao? Hắn cắt lưỡi đệ tử của ngươi là bởi bọn họ có ý muốn cướp Yêu thú của hắn, chứ không phải do bọn họ chế nhạo hay dùng Ngũ lôi đánh Tịch Thiên. Hành vi vô liêm sỉ như vậy, Thuần Trần phái các ngươi còn không biết xấu hổ bảo Tịch Thiên bồi thường. Nói mà không biết ngượng mồm.”
Sao gã không biết lời của Tư Đồ Túc có ý tứ gì cơ chứ? Cái gọi là ‘bồi thường’, đương nhiên không phải thứ nào khác, mà muốn Tịch Thiên giúp bọn họ khế ước Yêu thú cấp mười thôi. Tư Đồ Túc lớn tiếng cãi lại:
“Hắn nói đệ tử của bọn ta muốn cướp Yêu thú của hắn, ai biết được lời hắn nói là thật hay là giả? Đệ tử của bọn ta vốn dĩ có ý tốt, sợ hắn gặp chuyện nên mới theo sau, ai ngờ lại bị nói thành ác ý.”
Vạn Vân Thiên nhíu mày, nghĩ thấy bên nào nói cũng có lý. Âm Tế Thiên hỏi ngược lại Huyền Bạch trưởng lão: “Vậy ý của Huyền Bạch trưởng lão là nói, nếu ta thực sự bị hủy linh căn, ta liền có thể lấy lý do đệ tử của ngươi thiếu chút nữa dùng Ngũ lôi đánh chết ta, để mà cắt lưỡi bọn họ, có đúng không?”
“A…. không…” Huyền Bạch trưởng lão ấp úng.
Âm Tế Thiên coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Cứ theo lời Tư Đồ chưởng môn đi. Nếu ta thực sự không bị hủy linh căn, ta đồng ý nhận trừng phạt hoặc bồi thường cho đệ tử Thuần Trần phái. Nhưng nếu ngược lại, từ nay về sau các ngươi đừng bao giờ tìm tới Bắc gia và Vạn Phật Tự để gây rắc rối nữa.”
Bên phía Thuần Trần phái có vị trưởng lão bỡn cợt nói: “Sao vậy? Sợ Bắc gia và Vạn Phật Tự xấu mặt sao?”
Âm Tế Thiên liếc nhìn lão, đáp: “Chỉ là cắt hai cái lưỡi thôi mà, có gì phải sợ xấu mặt? So với số người từng chết dưới tay các ngươi, thì còn phải gọi là sư phụ.”
Những người có mặt ở đây, không có một kẻ nào dám mở miệng nói mình chưa từng giết ai. Nếu không phải xuất thân của hắn là hòa thượng, cắt hai cái lưỡi cũng chẳng nhằm nhò gì.
Vị trưởng lão kia không cãi lại được, chỉ có thể tức giận trừng hắn. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn Tư Đồ Túc hỏi: “Không biết ý của Tư Đồ trưởng môn như thế nào?”
Tư Đồ Túc che dấu nụ cười của mình, nói: “Cứ làm như thế đi.”
Gã có chết cũng không tin, một người bị hủy linh căn lại dùng được thuấn di. Thôn Phách nghe thế, trong mắt sáng rỡ. Âm Tế Thiên quay sang Vạn Vân Thiên:
“Vậy nhờ Vạn Điện Chủ làm chứng cho ta.”
“Đắc tội!”
Vạn Vân Thiên nói xong, liền chạm tay vào bụng Âm Tế Thiên để kiểm tra. Nhóm người bên Bắc gia hơi sốt ruột nhìn Âm Tế Thiên. Đương nhiên, bọn họ không lo lắng chuyện Thuần Trần phái làm phiền, mà lo lắng Âm Tế Thiên thật sự không bị hủy linh căn, cuối cùng sẽ phải nhận trừng phạt từ bên Thuần Trần phái. Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Âm Tế Thiên, trong lòng cũng có phần an tâm hơn. Một lúc lâu sau, Vạn Vân Thiên nhíu mày nói:
“Đan điền của hắn rất hỗn loạn, linh căn thật sự bị hủy.”
Mọi người đều sửng sốt. Tức thời, Tư Đồ Túc không cười nổi nữa. Huyên Bạch trưởng lão không tin nổi, kêu lên:
“Không thể nào! Linh căn bị hủy rồi thì sao có thể thuấn di được nữa. Vạn Điện Chủ, có phải có sai sót gì đó không? Có phải hắn dùng pháp bảo cao cấp để che dấu đi linh căn không? Chẳng thể tra ra? Nếu không thì ngài cẩn thận xem lại lần nữa đi, nói không chừng có thể xem xét được linh căn của hắn.”
Vạn Vân Thiên bất mãn Huyền Bạch trưởng lão nghi ngờ khả năng của mình, lạnh lùng nói:
“Ta đã kiểm tra ba lần rồi. Hơn nữa cho dù Tịch Thiên có sử dụng pháp bảo cao cấp để che dấu linh căn của mình, thì hắn cũng không thể sử dụng linh lực được.”
Bắc Diệu Đông lại hỏi: “Vậy ý của Vạn Điện Chủ là…”
Vạn Vân Thiên ngó Âm Tế Thiên với ánh mắt kỳ lạ: “Trong đan điền của hắn có một cái phong ấn cao cấp, bởi thế cho dù linh căn của hắn không bị hủy đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào sử dụng linh lực được.”
Quỷ Quái lão tổ và Yêu Quái lão tổ nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. Mọi người đểu tỏ vẻ kinh ngạc:
“Sao có thể như thế được. Không có linh lực thì hắn thuấn di như thế nào?”
Âm Tế Thiên nhìn Tư Đồ Túc và Huyền Bạch trưởng lão:
“Hy vọng Thuần Trần phái tuân thủ lời hứa, về sau đừng lôi chuyện Thanh Bảo đạo hữu và Thanh Phong đạo hữu ra nữa. Cũng đừng gây rắc rối cho Bắc gia và Vạn Phật Tự.”
Vạn Vân Thiên cũng nói: “Ta được mời đến để làm chứng giữa hai bên. Vậy, từ nay về sau hy vọng Thuần Trần phái đừng dùng chuyện của hai đệ tử làm lý do để gây phiền phức cho Bắc gia và Vạn Phật Tự. Nếu vi phạm, Tu Chân giới sẽ không tôn trọng các ngươi nữa.”
Sắc mặt Tư Đồ Túc và Huyền Bạch trưởng lão đen xì, tức giận phất tay áo rời đi. Sau chuyện này, hai bên Thuần Trần phái và Bắc gia triệt để lật mặt. Bắc Diệu Đông nhìn nhóm Thuần Trần phái rời đi, nhẹ nhõm nở nụ cười.
Tối hôm Lăng gia đánh chiếm Bắc gia, Thuần Trần phái chờ mọi chuyện êm xuôi mới giả bộ vội vội vàng vàng chạy tới, rồi vờ vịt nói mình mới vừa nhận đến tin tức liền dẫn người sang hỗ trợ! Xì! Thực sự coi Bắc gia đều là một đám ngu ngốc hay sao? Có ai mà không biết, là Thuần Trần phái chẳng thèm giúp Bắc gia. Nếu không phải Bắc gia đột ngột xuất hiện một Ngự thú sư cấp mười, có khi bọn họ đến cả làm bộ làm tịch cũng chẳng thèm.
Bắc Diệu Đông nhìn Bắc Vũ Hoành: “Hoành trưởng lão, ngươi cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi đấy. Chuyện của ngươi và Huyền Ngọc trưởng lão, có khi…”
Bắc Vũ Hoành ngắt lời: “Chuyện của ta và nàng, chúng ta sẽ tự giải quyết.”
Vạn Vân Thiên thấy người Thuần Trần phái đã đi xa rồi thì hỏi Âm Tế Thiên: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn ra không?”
Âm Tế Thiên đương nhiên biết Vạn Vân Thiên có ý muốn làm thân với hắn, không nói ra cũng biết. Nhưng hắn chẳng từ chối, bởi Âm Tế Thiên thấy con người Vạn Vân Thiên không tồi, coi như là thêm một đồng minh cho Bắc gia đi:
“Cảm ơn Vạn Điện Chủ.”
Phía sau, Thôn Phách truyền âm nói: “Ngươi cứ theo cha về Bắc gia đi, tối nay ta sẽ trở về.”
“Được.” Âm Tế Thiên biết y có việc muốn nói với Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ.
Thôn Phách xoay người, cùng hai vị lão tổ rời đi. Lúc bọn y trở về nơi tà tu tụ tập, Quỷ Quái lão tổ lập tức hỏi:
“Phách nhi, đừng nói ngươi lại muốn rời khỏi Quỷ Tông phái một thời gian đó chứ?
Thôn Phách cười nói:
“Sư phụ thật hiểu đệ tử.”
Yêu Quái lão tổ không vui nói: “Ngươi vừa mới trở về đã định rời đi. Bộ ngươi định cùng tên tiểu hòa thượng kia tới Bắc gia ở luôn?”
Quỷ Quái lão tổ hừ lạnh: “Bổn tọa thấy y chỉ muốn kiếm cớ thôi. Không quay lại Quỷ Tông phái để khỏi phải diện bích tư quá!”
“Con đừng tưởng thật. Lão ta chỉ nói đùa thôi.”
Quỷ Quái tức giận trừng Yêu Quái lão tổ. Ai nói y chỉ đùa thôi? Thôn Phách tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Quỷ Quái lão tổ hỏi:
“Sư phụ, ngài có nhớ chuyện ta còn thiếu một hồn hay không?”
Quỷ Quái lão tổ hơi ngẩn ra: “Ta có nhớ. Cũng bởi vì thiếu một hồn cho nên ngươi mãi vẫn không tấn cấp được.”
“Lần này, ta rời đi là để tìm một hồn còn thiếu đó.”
Quỷ Quái lão tổ vui vẻ hỏi: “Ý của ngươi là ngươi đã biết mảnh hồn kia ở đâu rồi?”
“Không biết. Nhưng có người bảo ta đến Minh Ngục tìm thử xem sao.”
Minh Ngục?
Hai vị lão tổ ngốc rớt, Quỷ Quái lão tổ quát lớn:
“Không cho ngươi đi!”
Thôn Phách có chút giật mình, y không nghĩ tới Quỷ Quái lão tổ sẽ phản đối. Quỷ Quái lão tổ giận giữ:
“Tên nhóc con không biết trời cao đất rộng này. Ngươi có hiểu Minh Ngục là một nơi như thế nào hay không? Nó là nơi tụ tập của các linh hồn sau khi chết, mà cũng là nơi cư trú của rất nhiều Quỷ Tiên. Quỷ Tiên ở đó nhiều không đếm hết, ngay cả bổn tọa cũng không dám tới. Ngươi mới chỉ là một tu sĩ Luyện Hư kỳ. So với đám Quỷ Tiên kia, ngươi chẳng khác nào một con kiến. Bọn chúng búng tay một cái là ngươi chết chắc!”
Yêu Quái lão tổ cũng vội khuyên nhủ: “Phách nhi, nơi ấy quả thực rất nguy hiểm. Nghe lời sư phụ ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Ngoan ngoãn ở lại trong môn phái mà tu luyện, bổn tọa sẽ cùng phu quân nghĩ biện pháp khác cho ngươi tìm lại được hồn phách. Mà không thể thăng cấp cũng không sao, so với chạy đi tìm chết vẫn tốt hơn. Với lại, còn có bổn tọa ở đây, kẻ nào dám khinh thường ngươi chứ?”
Thôn Phách nghiêm túc nói: “Ta không thể không đi!”
Yêu Quái lão tổ giận đến nóng nảy: “Bộ ngươi muốn chọc cho bổn tọa tức chết à? Ngươi muốn bổn tọa nhốt ngươi lại hay sao? Ngoan ngoãn nghe lời sư phụ đi!”
Thôn Phách im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Gần đây ta càng ngày càng phải hút nhiều hồn phách của người khác hơn. Ta sợ nếu không tìm lại được một hồn kia, thì sớm muộn, ta cũng sẽ hồn phi phách tán.”
“…”
/349
|