Bắc Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc của hai vị lão tổ, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa, rốt cuộc đứng không vững nữa, cả người lảo đà lảo đảo vài bước, phải tựa vào cây cột mới chậm rãi ngồi xuống đất được.
Hai vị lão tổ nhìn nhau, cũng không bước tới gần, mà đứng nguyên tại chỗ dò xét Bắc Minh.
Tuy người trước mắt mặc áo choàng đen, mang mặt nạ bạc giống y như đồ nhi Thôn Phách của bọn họ. Thế nhưng khí tức lại khác hẳn hoàn toàn.
Bọn họ chẳng thể nào đoán được ý đồ của nam nhân này!
Nếu muốn cải trang để lừa gạt hay giết người cướp của, thì trước tiên cũng nên che lại khí tức trên cơ thể đã chứ.
Thêm vào đó, linh lực trên người đối phương còn chạy toán loạn, hiển nhiên là bị trọng thương, nom xem có vẻ rất là suy yếu, dường như đã gần hấp hối.
Bọn họ không nghĩ ra, một người như vậy, sao còn phải cải trang thành đồ nhi của bọn họ để đến lừa gạt.
Trong cơ thể của Bắc Minh, ngoại trừ lục phủ ngũ tạng đang đau đớn thét gào vì bị Thần khí gây chấn thương, y còn có loại cảm giác lâng lâng, như sắp bị xé lìa thành nhiều mảnh.
Y biết hồn phách của mình sắp sửa thoát ra khỏi cơ thể rồi, chẳng có cách nào gom lại được, chỉ có thể mặc cho nó biến mất vào trong trời đất.
Bắc Minh vội vét sạch những linh lực cuối cùng, ngăn chặn hồn phách lại, kế đó cố hết sức lấy những pháp bảo, dược phẩm và vật phẩm mà trước kia Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ đã đưa cho y, ném ra ngoài.
Giờ phút này, ngay cả khí lực để nói chuyện, y cũng không có.
Trước mắt chỉ còn một mảnh mông lung, sắp sửa không nhìn được gì, y căn bản chẳng nhận biết được người đối diện là ai nữa.
Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ nhìn ba đống đồ vật dưới đất, từ kinh ngạc chuyển thành toe toét.
Những thứ này, đều là của bọn họ đưa cho Thôn Phách.
Bên trái là Quỷ Quái lão tổ đưa, bên phải là Yêu Quái lão tổ đưa, ở giữa là của hai người bọn họ cùng đưa. Trình tự từ trước tới sau, vô cùng chỉnh tề, không một chút sai lệch.
Yêu Quái lão tổ kích động: “Hắn…”
Nếu người trước mắt trộm lấy ký ức của Thôn Phách, vậy còn ba đống đồ vật này tính sao? Chẳng lẽ y giết Thôn Phách, rồi cướp đồ vật, sau đó đến lừa bà và phu quân?
Nhưng Yêu Quái lão tổ cảm thấy, sự tình nhất định không phải là như vậy. Người trước mặt cư nhiên khiến cho bà quan tâm sốt ruột, bộ dáng suy yếu ấy làm lòng bà đau thắt lại.
Quỷ Quái lão tổ đưa tay kéo Quỷ Quái lão tổ lại: “Để ta nhìn trước!”
Tuy rằng ông cũng đôi chút tin tưởng người trước mắt đúng là Thôn Phách, thế nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận. Một người gặp chuyện không may, vẫn hơn là cả hai người đều gặp chuyện không may.
Quỷ Quái lão tổ mới tiến lên được một bước, đã thấy Bắc Minh giơ tay, run run tháo chiếc mặt nạ bạc ra.
Hai vị lão tổ và các trưởng lão đứng phía sau, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt kia mà đầy kinh ngạc.
Người nọ không phải là thiếu gia Bắc Minh sao?
Hơi thở Bắc Minh mong manh, khẽ gọi: “Sư phụ!”
Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ lại một lần nữa ngẩn người: “Ngươi….”
Tâm tình của bọn họ lúc này quả thật là ngũ vị tạp trần, không biết nên tức giận vì đã bị Bắc Minh lừa gạt, hay nên đau lòng vì bộ dáng hiện tại của y.
[Năm vị trộn lẫn: mặn, ngọt, đắng, cay, chua]
Yêu Quái lão tổ thấy Bắc Minh sắp chịu hết được, hốc mắt đỏ lên, vừa tức giận vừa đau lòng quát Quỷ Quái lão tổ: “Còn không mau nâng y dậy!”
Bà chẳng quan tâm người trước mắt có phải đồ đệ của mình hay không, tóm lại vừa nhìn thấy bộ dáng này của Bắc Minh, lòng bà liền đau đớn khó chịu.
Quỷ Quái lão tổ vội lấy lại *** thần, vừa bước tới đã trông thấy đôi con ngươi của Bắc Minh dần trở nên trong suốt, thần thái ảm đạm, ánh mắt bắt đầu tan rã, dường như không nhận biết được mọi thứ xung quanh nữa.
Ông đưa tay quơ quơ trước mặt Bắc Minh, thấy tròng mắt đối phương không nhúc nhích, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau xót, hốc mắt cũng ửng đỏ cả lên.
Lửa giận ban nãy, tức khắc tan thành mây khói.
Y đã sắp chết.
Ông còn tức giận với người sắp chết để làm gì nữa.
Huống chi, trước khi chết Bắc Minh còn đặc biệt chạy về Quỷ Tông phái để nói rõ thân phận của mình, nhiêu đó cũng đủ để bọn họ tha thứ cho y rồi.
Quỷ Quái lão tổ nhanh chóng nâng người dậy, đột nhiên bên cạnh Bắc Minh, vụt xuất hiện một cái bóng màu xanh nhạt.
Mọi người trông thấy là Âm Tế Thiên, liền ngớ cả ra, đến khi đối phương ra dấu im lặng, bọn họ mới đành ngậm miệng.
Âm Tế Thiên cúi đầu, nhìn Bắc Minh đang hấp hối, ánh mắt không khỏi co rút đau đớn, lặng lẽ không tiếng động mà bế y đứng lên.
Bắc Minh run run, tuy rằng mắt không nhìn thấy gì nữa, nhưng dựa vào khí tức cùng động tác cẩn thận của đối phương, y có thể tức khắc nhận biết được người đang ôm mình là ai.
“Tịch…”
Sao Tịch Thiên lại đến đây?
Âm Tế Thiên xuỵt một tiếng, kêu y đừng nói gì cả.
Hắn ôm người, đi đến ngồi vào chiếc ghế của hai vị lão tổ.
Bắc Minh muốn Âm Tế Thiên rời khỏi.
Y không muốn Tịch Thiên nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, cũng không muốn hắn biết mình sắp chịu không được nữa rồi.
Tuy nhiên thân thể chẳng thể nào động đậy, lại thêm trước mắt đã biến thành một mảng đen tối, ngay cả mở miệng nói một tiếng cũng không được.
Âm Tế Thiên ôm Bắc Minh, hôn lên gương mặt lạnh lẽo của y, cười nói: “Bắc Minh, thực ra ta là một người rất ích kỷ. Ta sợ nhìn ngươi biến mất khỏi thế giới của ta, cũng sợ hãi cuộc sống sau này không có người tên là Bắc Minh làm bạn bên cạnh. Ta còn rất sợ đau, nhất là loại đau lòng này, thật sự ta không thể nào chịu đựng nổi.”
Hắn cọ cọ lên gương mặt của Bắc Minh, tiếp tục nói: “Còn nữa, ta không thích dựa vào tưởng niệm để sống, lại càng không muốn sống như một cái xác không hồn.”
Mọi người im lặng, không tiếng động mà nhìn Âm Tế Thiên. Hắn rõ ràng đang cười sáng lạn như vậy, nhưng lại cho họ cảm thấy tia bi thương, khổ sở. Trái tim đều bị nụ cười của thiếu niên trước mắt hung hăng xiết chặt.
Yêu quái lão tổ đau đớn mà ngả vào lòng vào Quỷ quái lão tổ.
Tuy bà không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, nhưng chỉ nghe lời của thiếu niên nói, bà cũng rõ ràng hai người kia sắp sửa phải chia lìa, hơn nữa còn là sinh ly tử biệt.
“Bắc Minh, ngươi quan tâm đến ta như vậy, chắc ngươi cũng không muốn ta phải gánh chịu nỗi đau khổ đó đâu nhỉ?”
Âm Tế Thiên lại hôn lên mặt Bắc Minh: “Ngươi không trả lời, vậy tức là đồng ý rồi nhé.”
Bắc Minh nghe đến đây, trong lòng chợt dâng lên sợ hãi, nhưng rất tiếc y chẳng thể nào phát ra được âm thanh.
Nhất định Tịch Thiên đã biết một hồn kia của y bị phong ấn trong nốt chu sa của hắn, nếu không hắn cũng không nói ra câu này.
Khó trách, có đôi khi Tịch Thiên chợt lóe qua biểu tình khổ sở, hóa ra hắn đã rõ ràng mọi chuyện.
Đều tại y, chỉ lo chìm đắm trong đau thương khi sắp phải xa lìa Tịch Thiên, bởi vậy không thấy được sự khác thường của hắn.
“Bắc Minh, ngươi thật tốt. Ta nói gì ngươi cũng đều chấp nhận, vậy chúng ta cứ quyết định thế đi!”
Âm Tế Thiên vỗ vỗ mặt Bắc Minh: “Bắc Minh, con người của ta ngoại trừ ích kỷ, còn đặc biệt mang thù nữa. Ngươi có nhớ Phụng Âm không? Ngươi nhất định phải thay ta báo thù đó. Phụng Âm chính là Quỷ Tiên, bởi vậy nếu ngươi không chịu tu luyện thêm trăm năm nữa, ngươi sẽ không thể nào đánh bại được y đâu!”
“Còn cả Hạ Hầu Lân, ta vừa nhìn thấy ngươi giết hắn, nhưng rất tiếc hồn phách đã quay trở về Thần giới rồi! Như vậy, không thể tính là đã báo thù cho ta, cho nên ngươi nhất định phải tu luyện thành Thần, đi giết chết hắn ta nữa!”
Thực ra, hắn không phải muốn Bắc Minh báo thù cho mình, mà mục đích chính của hắn là mong Bắc Minh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Âm Tế Thiên nhìn về phía Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ: “Sau này, phiền hai vị lão tổ giám sát việc tu luyện của Bắc Minh.”
Hắn đang chứng minh cho hai vị lão tổ rõ, Bắc Minh chính là Thôn Phách!
Hai vị lão tổ đều gật đầu đồng ý.
Bắc Minh vô cùng hoảng loạng. Y sợ Tịch Thiên sẽ dùng mạng của hắn để đổi cho y. Thế nhưng, hô hấp của y hiện giờ rất mỏng manh, cơ hồ không nghe rõ được Âm Tế Thiên đang nói cái gì.
Âm Tế Thiên chú ý thấy hơi thở của Bắc Minh càng ngày càng suy yếu, lưu luyến hôn lên đôi môi lạnh băng của y một cái.
“Bắc Minh, ngươi có còn nhớ cái ngày chúng ta từ Minh Ngục trở về, chuyện ta nói với ngươi chứ? Ngươi nhất định phải thực hiện đấy! Còn nữa, ta dùng tính mạng của mình để đổi cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải quý trọng mạng sống này. Nếu ngươi dám tìm đến cái chết, thì đừng mong ta tha thứ cho ngươi. Nếu kiếp sau có gặp lại, ta cũng sẽ trốn tránh ngươi, nhất định không để ngươi tìm thấy!”
Lời nói vừa dứt, khóe mắt nam nhân nằm trong ngực hắn, bỗng trượt xuống một giọt lệ trong suốt.
“Ta biết, ngươi nghe thấy được những gì ta vừa nói.”
Âm Tế Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bắc Minh: “Đừng thương tâm, ngươi cứ xem như ta đã bế quan đi.”
Hắn thấy hồn phách Bắc Minh đang muốn lao ra khỏi cơ thể y, bèn mạnh ôm siết nam nhân vào trong ngực, nức nở nói: “Bắc Minh, ta thật không muốn rời xa ngươi. Thật sự!”
Thế nhưng, không muốn buông, cũng vẫn phải buông.
Âm Tế Thiên đứng lên, nhẹ nhàng đặt nam nhân xuống đất, liền ngồi xếp bằng ngay bên cạnh.
Yêu quái lão tổ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Quỷ quái lão tổ, dùng truyền âm hỏi lão: “Hắn muốn làm gì thế?”
Hai vị lão tổ nhìn nhau, cũng không bước tới gần, mà đứng nguyên tại chỗ dò xét Bắc Minh.
Tuy người trước mắt mặc áo choàng đen, mang mặt nạ bạc giống y như đồ nhi Thôn Phách của bọn họ. Thế nhưng khí tức lại khác hẳn hoàn toàn.
Bọn họ chẳng thể nào đoán được ý đồ của nam nhân này!
Nếu muốn cải trang để lừa gạt hay giết người cướp của, thì trước tiên cũng nên che lại khí tức trên cơ thể đã chứ.
Thêm vào đó, linh lực trên người đối phương còn chạy toán loạn, hiển nhiên là bị trọng thương, nom xem có vẻ rất là suy yếu, dường như đã gần hấp hối.
Bọn họ không nghĩ ra, một người như vậy, sao còn phải cải trang thành đồ nhi của bọn họ để đến lừa gạt.
Trong cơ thể của Bắc Minh, ngoại trừ lục phủ ngũ tạng đang đau đớn thét gào vì bị Thần khí gây chấn thương, y còn có loại cảm giác lâng lâng, như sắp bị xé lìa thành nhiều mảnh.
Y biết hồn phách của mình sắp sửa thoát ra khỏi cơ thể rồi, chẳng có cách nào gom lại được, chỉ có thể mặc cho nó biến mất vào trong trời đất.
Bắc Minh vội vét sạch những linh lực cuối cùng, ngăn chặn hồn phách lại, kế đó cố hết sức lấy những pháp bảo, dược phẩm và vật phẩm mà trước kia Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ đã đưa cho y, ném ra ngoài.
Giờ phút này, ngay cả khí lực để nói chuyện, y cũng không có.
Trước mắt chỉ còn một mảnh mông lung, sắp sửa không nhìn được gì, y căn bản chẳng nhận biết được người đối diện là ai nữa.
Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ nhìn ba đống đồ vật dưới đất, từ kinh ngạc chuyển thành toe toét.
Những thứ này, đều là của bọn họ đưa cho Thôn Phách.
Bên trái là Quỷ Quái lão tổ đưa, bên phải là Yêu Quái lão tổ đưa, ở giữa là của hai người bọn họ cùng đưa. Trình tự từ trước tới sau, vô cùng chỉnh tề, không một chút sai lệch.
Yêu Quái lão tổ kích động: “Hắn…”
Nếu người trước mắt trộm lấy ký ức của Thôn Phách, vậy còn ba đống đồ vật này tính sao? Chẳng lẽ y giết Thôn Phách, rồi cướp đồ vật, sau đó đến lừa bà và phu quân?
Nhưng Yêu Quái lão tổ cảm thấy, sự tình nhất định không phải là như vậy. Người trước mặt cư nhiên khiến cho bà quan tâm sốt ruột, bộ dáng suy yếu ấy làm lòng bà đau thắt lại.
Quỷ Quái lão tổ đưa tay kéo Quỷ Quái lão tổ lại: “Để ta nhìn trước!”
Tuy rằng ông cũng đôi chút tin tưởng người trước mắt đúng là Thôn Phách, thế nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận. Một người gặp chuyện không may, vẫn hơn là cả hai người đều gặp chuyện không may.
Quỷ Quái lão tổ mới tiến lên được một bước, đã thấy Bắc Minh giơ tay, run run tháo chiếc mặt nạ bạc ra.
Hai vị lão tổ và các trưởng lão đứng phía sau, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt kia mà đầy kinh ngạc.
Người nọ không phải là thiếu gia Bắc Minh sao?
Hơi thở Bắc Minh mong manh, khẽ gọi: “Sư phụ!”
Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ lại một lần nữa ngẩn người: “Ngươi….”
Tâm tình của bọn họ lúc này quả thật là ngũ vị tạp trần, không biết nên tức giận vì đã bị Bắc Minh lừa gạt, hay nên đau lòng vì bộ dáng hiện tại của y.
[Năm vị trộn lẫn: mặn, ngọt, đắng, cay, chua]
Yêu Quái lão tổ thấy Bắc Minh sắp chịu hết được, hốc mắt đỏ lên, vừa tức giận vừa đau lòng quát Quỷ Quái lão tổ: “Còn không mau nâng y dậy!”
Bà chẳng quan tâm người trước mắt có phải đồ đệ của mình hay không, tóm lại vừa nhìn thấy bộ dáng này của Bắc Minh, lòng bà liền đau đớn khó chịu.
Quỷ Quái lão tổ vội lấy lại *** thần, vừa bước tới đã trông thấy đôi con ngươi của Bắc Minh dần trở nên trong suốt, thần thái ảm đạm, ánh mắt bắt đầu tan rã, dường như không nhận biết được mọi thứ xung quanh nữa.
Ông đưa tay quơ quơ trước mặt Bắc Minh, thấy tròng mắt đối phương không nhúc nhích, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau xót, hốc mắt cũng ửng đỏ cả lên.
Lửa giận ban nãy, tức khắc tan thành mây khói.
Y đã sắp chết.
Ông còn tức giận với người sắp chết để làm gì nữa.
Huống chi, trước khi chết Bắc Minh còn đặc biệt chạy về Quỷ Tông phái để nói rõ thân phận của mình, nhiêu đó cũng đủ để bọn họ tha thứ cho y rồi.
Quỷ Quái lão tổ nhanh chóng nâng người dậy, đột nhiên bên cạnh Bắc Minh, vụt xuất hiện một cái bóng màu xanh nhạt.
Mọi người trông thấy là Âm Tế Thiên, liền ngớ cả ra, đến khi đối phương ra dấu im lặng, bọn họ mới đành ngậm miệng.
Âm Tế Thiên cúi đầu, nhìn Bắc Minh đang hấp hối, ánh mắt không khỏi co rút đau đớn, lặng lẽ không tiếng động mà bế y đứng lên.
Bắc Minh run run, tuy rằng mắt không nhìn thấy gì nữa, nhưng dựa vào khí tức cùng động tác cẩn thận của đối phương, y có thể tức khắc nhận biết được người đang ôm mình là ai.
“Tịch…”
Sao Tịch Thiên lại đến đây?
Âm Tế Thiên xuỵt một tiếng, kêu y đừng nói gì cả.
Hắn ôm người, đi đến ngồi vào chiếc ghế của hai vị lão tổ.
Bắc Minh muốn Âm Tế Thiên rời khỏi.
Y không muốn Tịch Thiên nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, cũng không muốn hắn biết mình sắp chịu không được nữa rồi.
Tuy nhiên thân thể chẳng thể nào động đậy, lại thêm trước mắt đã biến thành một mảng đen tối, ngay cả mở miệng nói một tiếng cũng không được.
Âm Tế Thiên ôm Bắc Minh, hôn lên gương mặt lạnh lẽo của y, cười nói: “Bắc Minh, thực ra ta là một người rất ích kỷ. Ta sợ nhìn ngươi biến mất khỏi thế giới của ta, cũng sợ hãi cuộc sống sau này không có người tên là Bắc Minh làm bạn bên cạnh. Ta còn rất sợ đau, nhất là loại đau lòng này, thật sự ta không thể nào chịu đựng nổi.”
Hắn cọ cọ lên gương mặt của Bắc Minh, tiếp tục nói: “Còn nữa, ta không thích dựa vào tưởng niệm để sống, lại càng không muốn sống như một cái xác không hồn.”
Mọi người im lặng, không tiếng động mà nhìn Âm Tế Thiên. Hắn rõ ràng đang cười sáng lạn như vậy, nhưng lại cho họ cảm thấy tia bi thương, khổ sở. Trái tim đều bị nụ cười của thiếu niên trước mắt hung hăng xiết chặt.
Yêu quái lão tổ đau đớn mà ngả vào lòng vào Quỷ quái lão tổ.
Tuy bà không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, nhưng chỉ nghe lời của thiếu niên nói, bà cũng rõ ràng hai người kia sắp sửa phải chia lìa, hơn nữa còn là sinh ly tử biệt.
“Bắc Minh, ngươi quan tâm đến ta như vậy, chắc ngươi cũng không muốn ta phải gánh chịu nỗi đau khổ đó đâu nhỉ?”
Âm Tế Thiên lại hôn lên mặt Bắc Minh: “Ngươi không trả lời, vậy tức là đồng ý rồi nhé.”
Bắc Minh nghe đến đây, trong lòng chợt dâng lên sợ hãi, nhưng rất tiếc y chẳng thể nào phát ra được âm thanh.
Nhất định Tịch Thiên đã biết một hồn kia của y bị phong ấn trong nốt chu sa của hắn, nếu không hắn cũng không nói ra câu này.
Khó trách, có đôi khi Tịch Thiên chợt lóe qua biểu tình khổ sở, hóa ra hắn đã rõ ràng mọi chuyện.
Đều tại y, chỉ lo chìm đắm trong đau thương khi sắp phải xa lìa Tịch Thiên, bởi vậy không thấy được sự khác thường của hắn.
“Bắc Minh, ngươi thật tốt. Ta nói gì ngươi cũng đều chấp nhận, vậy chúng ta cứ quyết định thế đi!”
Âm Tế Thiên vỗ vỗ mặt Bắc Minh: “Bắc Minh, con người của ta ngoại trừ ích kỷ, còn đặc biệt mang thù nữa. Ngươi có nhớ Phụng Âm không? Ngươi nhất định phải thay ta báo thù đó. Phụng Âm chính là Quỷ Tiên, bởi vậy nếu ngươi không chịu tu luyện thêm trăm năm nữa, ngươi sẽ không thể nào đánh bại được y đâu!”
“Còn cả Hạ Hầu Lân, ta vừa nhìn thấy ngươi giết hắn, nhưng rất tiếc hồn phách đã quay trở về Thần giới rồi! Như vậy, không thể tính là đã báo thù cho ta, cho nên ngươi nhất định phải tu luyện thành Thần, đi giết chết hắn ta nữa!”
Thực ra, hắn không phải muốn Bắc Minh báo thù cho mình, mà mục đích chính của hắn là mong Bắc Minh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Âm Tế Thiên nhìn về phía Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ: “Sau này, phiền hai vị lão tổ giám sát việc tu luyện của Bắc Minh.”
Hắn đang chứng minh cho hai vị lão tổ rõ, Bắc Minh chính là Thôn Phách!
Hai vị lão tổ đều gật đầu đồng ý.
Bắc Minh vô cùng hoảng loạng. Y sợ Tịch Thiên sẽ dùng mạng của hắn để đổi cho y. Thế nhưng, hô hấp của y hiện giờ rất mỏng manh, cơ hồ không nghe rõ được Âm Tế Thiên đang nói cái gì.
Âm Tế Thiên chú ý thấy hơi thở của Bắc Minh càng ngày càng suy yếu, lưu luyến hôn lên đôi môi lạnh băng của y một cái.
“Bắc Minh, ngươi có còn nhớ cái ngày chúng ta từ Minh Ngục trở về, chuyện ta nói với ngươi chứ? Ngươi nhất định phải thực hiện đấy! Còn nữa, ta dùng tính mạng của mình để đổi cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải quý trọng mạng sống này. Nếu ngươi dám tìm đến cái chết, thì đừng mong ta tha thứ cho ngươi. Nếu kiếp sau có gặp lại, ta cũng sẽ trốn tránh ngươi, nhất định không để ngươi tìm thấy!”
Lời nói vừa dứt, khóe mắt nam nhân nằm trong ngực hắn, bỗng trượt xuống một giọt lệ trong suốt.
“Ta biết, ngươi nghe thấy được những gì ta vừa nói.”
Âm Tế Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bắc Minh: “Đừng thương tâm, ngươi cứ xem như ta đã bế quan đi.”
Hắn thấy hồn phách Bắc Minh đang muốn lao ra khỏi cơ thể y, bèn mạnh ôm siết nam nhân vào trong ngực, nức nở nói: “Bắc Minh, ta thật không muốn rời xa ngươi. Thật sự!”
Thế nhưng, không muốn buông, cũng vẫn phải buông.
Âm Tế Thiên đứng lên, nhẹ nhàng đặt nam nhân xuống đất, liền ngồi xếp bằng ngay bên cạnh.
Yêu quái lão tổ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Quỷ quái lão tổ, dùng truyền âm hỏi lão: “Hắn muốn làm gì thế?”
/349
|