Mày Bắc Dực Đồng nhăn lại: “Ngươi cảm thấy hắn như thế nào?”
“Còn có thể thế nào? Hắn lớn lên thật tuấn mỹ!” Âm Tế Thiên tùy ý đáp.
Âm Tế Thiên bất quá cũng mới nhìn thấy mặt Hiên Viên Duật, một câu cũng chẳng nói được với nhau, còn có thể thấy người ta như thế nào? Bất quá, từ câu “sinh tử của bọn họ không liên quan đến ta” mà Hiên Viên Duật nói, có thể thấy người này tương đối lạnh lùng, tựa như hết thảy sự vật đều không quan hệ tới y. Đương nhiên, cũng có thể câu nói kia của y là do y chẳng thèm để tâm đến uy hiếp của người kia.
Bắc Dực Đồng vừa nghe, rất không thoải mái mà đem mặt chôn ở cần cổ Âm Tế Thiên, không được tự nhiên nói: “Ngươi không thể đánh giá con người ở mặt ngoài, nội tâm cũng rất quan trọng!”
“Đương nhiên, cái kia…”
Giờ phút này trong lòng Âm Tế Thiên chỉ muốn hỏi chuyện Bắc Minh, cũng không chờ hắn kịp mở miệng hỏi thì đã bị Bắc Dực Đồng ngắt lời, nói: “Có vài người lớn lên càng xinh đẹp, lại càng âm hiểm dối trá!”
“Ta biết!” Âm Tế Thiên đồng ý quan điểm của nhóc: “Ngươi…”
“Cho nên, ngươi về sau tránh xa Hiên Viên Duật một chút!” Lúc Bắc Dực Đồng nói đến ba chữ Hiên Viên Duật ngữ khí rất cao, thậm chí còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Hai bên thái dương Âm Tế Thiên nhất thời xuất hiện vài cái hắc tuyến: “…”
Hắn rốt cục hiểu rồi! Nguyên lai tiểu thí hài này tới là để giúp Bắc Minh tẩy não hắn! Khuôn mặt trẻ con của Bắc Dực Đồng nghiêm túc, bá đạo nói: “Nhớ kĩ, cách xa hắn một chút!”
Âm Tế Thiên nhìn nhóc thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng be bé đô đô, thấy thế nào cũng rất đáng yêu, nhịn không được hỏi đùa nhóc: “Ngươi lấy thân phận gì mà muốn ta cách xa Hiên Viên Duật ra?”
Bắc Dực Đồng chăm chăm nhìn hắn, môi nhỏ hết đóng lại mở, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, một bộ muốn nói lại thôi. Âm Tế Thiên không đùa nhóc nữa, híp mắt cười cười, hỏi: “Thân thể Bắc Minh như thế nào rồi?”
“Ngươi… ngươi quan tâm y sao?” Trong mắt Bắc Dực Đồng hiện lên vẻ cổ quái.
Đáy mắt Âm Tế Thiên thoáng chút xấu hổ, không phủ nhận mà phát ra một tiếng ừ hử. Lúc này khuôn mặt Bắc Dực Đồng nảy lên vẻ vui sướng, nhanh chóng cúi xuống, lúc chỉ cách đôi môi của Âm Tế Thiên có nửa tấc thì đột ngột dừng lại, sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn một cái.
“Này! Ta quan tâm Bắc Minh chứ không phải ngươi, ngươi kích động cái gì?”
Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, tức giận đưa tay ra búng trán của nhóc. Bắc Dực Đồng không kìm được nụ cười: “Y tốt lắm!”
Vậy sao y không có trở về phòng nghỉ ngơi! Âm Tế Thiên câu vừa đến bên miệng, lại nghẹn trở về. Bắc Minh có trở về phòng hay không cũng không liên quan đến hắn, hơn nữa rất có thể là tiểu thí hài này vì muốn hắn yên tâm nên mới nói vậy. Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được hỏi thêm một câu: “Thân thể y, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Bắc Dực Đồng chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, hai mày nhăn chặt lại, trầm mặc không nói. Trong phòng bỗng nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí còn có chút ngưng trọng. Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Dực Đồng sẽ không nói, nó lại đột nhiên mở miệng: “Không biết! Không tìm được bất cứ nguyên nhân gì! Luyện đan sư cấp mười cũng bó tay không có biện pháp…”
“Còn có thể thế nào? Hắn lớn lên thật tuấn mỹ!” Âm Tế Thiên tùy ý đáp.
Âm Tế Thiên bất quá cũng mới nhìn thấy mặt Hiên Viên Duật, một câu cũng chẳng nói được với nhau, còn có thể thấy người ta như thế nào? Bất quá, từ câu “sinh tử của bọn họ không liên quan đến ta” mà Hiên Viên Duật nói, có thể thấy người này tương đối lạnh lùng, tựa như hết thảy sự vật đều không quan hệ tới y. Đương nhiên, cũng có thể câu nói kia của y là do y chẳng thèm để tâm đến uy hiếp của người kia.
Bắc Dực Đồng vừa nghe, rất không thoải mái mà đem mặt chôn ở cần cổ Âm Tế Thiên, không được tự nhiên nói: “Ngươi không thể đánh giá con người ở mặt ngoài, nội tâm cũng rất quan trọng!”
“Đương nhiên, cái kia…”
Giờ phút này trong lòng Âm Tế Thiên chỉ muốn hỏi chuyện Bắc Minh, cũng không chờ hắn kịp mở miệng hỏi thì đã bị Bắc Dực Đồng ngắt lời, nói: “Có vài người lớn lên càng xinh đẹp, lại càng âm hiểm dối trá!”
“Ta biết!” Âm Tế Thiên đồng ý quan điểm của nhóc: “Ngươi…”
“Cho nên, ngươi về sau tránh xa Hiên Viên Duật một chút!” Lúc Bắc Dực Đồng nói đến ba chữ Hiên Viên Duật ngữ khí rất cao, thậm chí còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Hai bên thái dương Âm Tế Thiên nhất thời xuất hiện vài cái hắc tuyến: “…”
Hắn rốt cục hiểu rồi! Nguyên lai tiểu thí hài này tới là để giúp Bắc Minh tẩy não hắn! Khuôn mặt trẻ con của Bắc Dực Đồng nghiêm túc, bá đạo nói: “Nhớ kĩ, cách xa hắn một chút!”
Âm Tế Thiên nhìn nhóc thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng be bé đô đô, thấy thế nào cũng rất đáng yêu, nhịn không được hỏi đùa nhóc: “Ngươi lấy thân phận gì mà muốn ta cách xa Hiên Viên Duật ra?”
Bắc Dực Đồng chăm chăm nhìn hắn, môi nhỏ hết đóng lại mở, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, một bộ muốn nói lại thôi. Âm Tế Thiên không đùa nhóc nữa, híp mắt cười cười, hỏi: “Thân thể Bắc Minh như thế nào rồi?”
“Ngươi… ngươi quan tâm y sao?” Trong mắt Bắc Dực Đồng hiện lên vẻ cổ quái.
Đáy mắt Âm Tế Thiên thoáng chút xấu hổ, không phủ nhận mà phát ra một tiếng ừ hử. Lúc này khuôn mặt Bắc Dực Đồng nảy lên vẻ vui sướng, nhanh chóng cúi xuống, lúc chỉ cách đôi môi của Âm Tế Thiên có nửa tấc thì đột ngột dừng lại, sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn một cái.
“Này! Ta quan tâm Bắc Minh chứ không phải ngươi, ngươi kích động cái gì?”
Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, tức giận đưa tay ra búng trán của nhóc. Bắc Dực Đồng không kìm được nụ cười: “Y tốt lắm!”
Vậy sao y không có trở về phòng nghỉ ngơi! Âm Tế Thiên câu vừa đến bên miệng, lại nghẹn trở về. Bắc Minh có trở về phòng hay không cũng không liên quan đến hắn, hơn nữa rất có thể là tiểu thí hài này vì muốn hắn yên tâm nên mới nói vậy. Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được hỏi thêm một câu: “Thân thể y, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Bắc Dực Đồng chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, hai mày nhăn chặt lại, trầm mặc không nói. Trong phòng bỗng nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí còn có chút ngưng trọng. Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Dực Đồng sẽ không nói, nó lại đột nhiên mở miệng: “Không biết! Không tìm được bất cứ nguyên nhân gì! Luyện đan sư cấp mười cũng bó tay không có biện pháp…”
/349
|