Các trưởng lão, Đường chủ, hương chủ trong Nhật Nguyệt thần giáo bình thường phân tán khắp nơi, nhưng cứ mỗi ba năm nhất định sẽ quay về Hắc Mộc Nhai tụ họp.
Dù chưa đến ngày đó, nhưng lúc này đã không ít người đến. Một số đã nghe phong thanh tin tức Tả An Chi chuẩn bị tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, vì vậy lập tức đến bái kiến nàng. Nàng không chịu nổi bọn họ quấy nhiễu, lại không thể cự tuyệt, cũng may là Đông Phương Bất Bại còn giúp nàng phân tán một nửa chú ý. Mọi người đều biết, sau này người chân chính sẽ xử lí công việc chính là hắn. Cho nên họ nói với nàng một câu thì lại nói với hắn mười câu. Tất nhiên, với cục diện này, nàng vô cùng vui mừng.
Gần giờ cơm trưa, người đến cũng ít đi. Tả An Chi đi ra chỗ ở cây đại thụ trồng ở giữa sân, hoan hỉ xem hoa mọc trên cây. Nàng bày một bộ bàn ghế dưới tán cây, lại đặt một ít điểm tâm, một ấm trà và một khay hạt dưa, vừa ăn vừa nhìn phong cảnh, sướng đến nỗi không muốn đi đâu một bước. Cái phong cảnh nàng thưởng thức kia, cũng không phải phong cảnh bình thường. Nàng nhìn là nhìn hai người trong sảnh lớn. Đông Phương Bất Bại ngồi trước án xem hồ sơ, chốc chốc lại ngẩng đầu nói vài câu. Sau đó Dương Liên Đình liền đi qua, ôm chồng hồ sơ cũ đi. Thật là một hình ảnh hòa hợp, quả thực có thể dùng câu thuận vợ thuận chồng để hình dung. Cho nên, nữ phụ như nàng tất nhiên phải trốn xa, để đỡ phải làm vật hi sinh. Về phần trong đường còn bốn năm người khác, bưng trà rót nước, mài mực chép hồ sơ, sửa sang kiểm kê vật phẩm, nàng trực tiếp coi như không thấy.
Đông Phương Bất Bại là đang xem xét danh sách người tới và quà tặng hôm nay. Đó cũng không phải là chuyện đơn giản, từ cái danh sách đó cẩn thận suy nghĩ, liền có thể phán đoán được người nào ngả theo mình, người nào trung lập mà người nào là có địch ý. Đang nghiên cứu, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cảm thấy có người chăm chú nhìn hắn, liếc mắt liền thấy Tả An Chi. Hắn cười với nàng một cái, đang muốn xem tiếp hồ sơ, lại thấy một nam tử mặc đồ đen đi tới chỗ Tả An Chi. Hai người họ nói nói cười cười vô cùng vui vẻ. Nam tử kia hắn cũng biết, chính là Khúc Dương. Khúc Dương tuổi không còn nhỏ, con hắn tuổi cũng xấp xỉ Tả An Chi. Nhưng mặc dù hắn để tang vợ nhiều năm, nhưng khí chất u buồn vẫn không che lấp được vẻ anh tuấn tiêu sái, chỉ sợ trong mắt một tiểu cô nương lại càng có sức hút hơn.
“Phạm gia tiểu cô nương, tại hạ là Khúc Dương.” Khúc Dương không giống như hắn nghĩa, hoàn toàn dùng ánh mắt trưởng bối để nhìn Tả An Chi, “Lúc cháu còn nhỏ ta từng ôm cháu, năm đó sau khi cháu mất tích cùng Phạm trưởng lão, ta đã nghĩ hai người lành ít dữ nhiều. Không ngờ cháu không những còn sống, lại còn xinh đẹp như vậy.”
Xem ra Khúc Dương chính là bạn cũ của ông nội mình, hơn nữa quan hệ giữa hai người có lẽ cũng rất tốt. Hắn cũng là trưởng lão, trong giáo địa vị nhất định không thấp, vì thế cố bám lấy cái ô dù này cũng tốt a. Nghĩ vậy, Tả An Chi lập tức liền lăn xả vào, cố gắng kéo gần quan hệ giữa hai người, đưa một chén trà cho Khúc Dương, ngọt ngào kêu lên: “Khúc thúc thúc, ta mới vào trong giáo, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, sau này phải nhờ thúc thúc chỉ giáo nhiều.”
Khúc Dương thấy nàng thông minh lanh lợi, liền nhận chén trà, cười nói: “Cháu yên tâm, trong giáo kẻ nào dám động vào cháu. Nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Hắn do dự một chút, lại thấp giọng nói: “Cháu là do Đông Phương Bất Bại cứu về, nói vậy quan hệ với hắn cũng không tồi, nhưng nhớ, không thể vì thế mà không đề phòng người này.”
Hắn nói lời này vô cùng thân thiết, biểu lộ ý quan tâm sâu sắc, khiến Tả An Chi cảm kích nói: “Ta đã biết, cảm ơn Khúc thúc thúc.”
“Vậy là tốt rồi.” Khúc Dương cũng không dài dòng, liền hỏi nàng đã quen cuộc sống trong giáo chưa, ăn, mặc, ở, đi lại thế nào.
Tả An Chi trả lời hết câu hỏi của Khúc Dương xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền tò mò hỏi: “Khúc thúc thúc, ta nghe nói thúc thúc tinh thông âm luật, thúc đã từng nghe đến khúc Quảng Lăng Tán thất truyền đã lâu chưa?”
Khúc Dương cười to nói: “Cháu hỏi đúng người rồi. Ta không tin Quảng Lăng Tán kia thất truyền, vì thế đã đi quật hai mươi chín ngôi mộ cổ, rốt cục ở dưới mộ của Thái Ung, đã tìm thấy bản ghi khúc Quảng Lăng Tán. Ta còn cùng…Một vị bằng hữu cải biên nó thành khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ cầm tiêu hợp tấu.” Nhật Nguyệt thần giáo và danh môn chính phái Hành Sơn xem như kẻ thù sống chết, cho nên đối với chuyện hắn và Lưu Chính Phong thân thiết, mặc dù bọn họ tự nhận không thẹn với sư môn, nhưng người khác khó tránh khỏi gièm pha. Vì thế, Khúc Dương không đề cập tới tên của Lưu Chính Phong.
“Không biết ta có vinh hạnh được nghe Khúc thúc thúc tấu một khúc không?” Ánh mắt Tả An Chi tỏa sáng nhìn hắn. Có thể được chân chính nghe một khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ như vậy, thực sự quá khó khăn.
“Cháu cũng thích âm luật? Chính là khúc này cần cầm tiêu hợp tấu, thôi được, ta dùng thất huyền cầm tấu vậy.” Khúc Dương thấy nàng mong chờ như vậy, không nỡ để nàng thất vọng, liền xoay người trở về lấy đàn. Hắn ngồi trên chiếu, cảnh vật trước mắt dường như hắn không thấy gì, chỉ hai tay đánh đàn. Tiếng đàn khi thì từ từ bình thản, khi lại dõng dạc hào hùng. Tả An Chi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, phải đợi đến hết khúc nhạc mới dám thở ra, khen: “Khúc nhạc này quả chỉ có chốn tiên giới mới có.”
Lời này của nàng chính là xuất phát từ nội tâm. Âm nhạc hay, phải có ma lực lay động lòng người, có thể mang cảm xúc của người đàn đến với người nghe. Trước kia nghe qua “Thương Hải nhất thanh tiếu”, nàng cảm thấy không phải nói không hay, nhưng so với khúc nhạc Khúc Dương tấu vừa rồi thì kém nhiều lắm. Hắn không chỉ có tài đàn, mà còn đưa vào đó tình cảm, dường như vẽ ra trước mắt nàng cảnh trời xanh trăng sáng, nương dâu bãi bể.
“Nghe danh Khúc trưởng lão cầm kỳ thi họa, không gì không biết, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” Không biết Đông Phương Bất Bại từ lúc nào đã tới đây, sắc mặt hắn có chút âm trầm. Hắn từ nhò cha mẹ đã mất, chỉ có thể dựa vào chính mình, ngày thường vùi đầu khổ học, đều là học những thứ thực dụng, không quan hệ gì tới những thứ phong hoa tuyết nguyệt này. Mà Khúc Dương tinh thông nhạc lý, mọi người đều biết, hơn nữa còn biết hắn sẽ không dễ dàng đánh đàn thổi tiêu cho người khác nghe. Vì thế, mà tình cảnh trước mắt Đông Phương Bất Bại, khó trách hắn suy nghĩ lung tung.
Khúc Dương phẩy đi lá cây rơi trên đàn, cẩn thận cất đàn sang một bên, sau đó mới cười đứng dậy, thong dong nói: “Đông Phương huynh đệ quá lời rồi.” Hắn lại nhìn Tả An Chi một cái, nói: “Phạm tiểu cô nương là con cố nhân của ta, nếu như có thiếu sót gì, còn mong Đông Phương huynh đệ giúp đỡ.”
Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc. Hắn không biết Phạm Tùng và Khúc Dương là bạn cũ. Nhưng sau đó rất nhanh phản ứng lại, cười nói; “An An quen biết ta lâu như vậy, đã giúp ta rất nhiều. Ta sao có thể không chiếu cố nàng, xin ngài đừng lo.”
Khúc Dương cảm thấy không cần nói nhiều nữa, chỉ gật đầu với Tả An Chi rồi cáo từ.
“Đi theo ta, những người này nàng cần phải biết.” Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong phòng.
Tả An Chi bất đắc dĩ theo hắn đi xem hồ sơ, phát hiện những người trong phòng đều đi ra hết, chỉ còn hai người bọn họ. Hắn cầm bút lên, nàng đành phải bất đắc dĩ đi mài mực.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay Tả An Chi thay đồ xong, liền theo Đông Phương Bất Bại đến đại điện. Trong điện đã có rất nhiều người, lúc nàng bước vào, mọi ánh mắt liền tập trung lên người Tả An Chi. Nàng trong lòng tuy vì thế mà lo sợ bất an, nhưng không thể hiện ra trên mặt, chỉ lạnh nhạt ngồi xuống vị trí của mình.
“Thanh Long đường quan trọng như vậy, làm sao có thể để cho một tiểu cô nương đến cai quản chúng ta.” Quả thực như dự liệu của Đông Phương Bất Bại, sau khi Nhậm Ngã Hành cho nàng tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác đều không có ý kiến gì, chỉ có một tên râu quai nón bước ra làm khó dễ nàng.
Tả An Chi nhìn hắn, sau đó nhìn những vị trưởng lão khác, nắm chặt bàn tay phi thường khẩn trương. Nàng biết có người không dám ngang nhiên làm khó dễ nàng, cho nên mới sai kẻ này ra.
Dù chưa đến ngày đó, nhưng lúc này đã không ít người đến. Một số đã nghe phong thanh tin tức Tả An Chi chuẩn bị tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, vì vậy lập tức đến bái kiến nàng. Nàng không chịu nổi bọn họ quấy nhiễu, lại không thể cự tuyệt, cũng may là Đông Phương Bất Bại còn giúp nàng phân tán một nửa chú ý. Mọi người đều biết, sau này người chân chính sẽ xử lí công việc chính là hắn. Cho nên họ nói với nàng một câu thì lại nói với hắn mười câu. Tất nhiên, với cục diện này, nàng vô cùng vui mừng.
Gần giờ cơm trưa, người đến cũng ít đi. Tả An Chi đi ra chỗ ở cây đại thụ trồng ở giữa sân, hoan hỉ xem hoa mọc trên cây. Nàng bày một bộ bàn ghế dưới tán cây, lại đặt một ít điểm tâm, một ấm trà và một khay hạt dưa, vừa ăn vừa nhìn phong cảnh, sướng đến nỗi không muốn đi đâu một bước. Cái phong cảnh nàng thưởng thức kia, cũng không phải phong cảnh bình thường. Nàng nhìn là nhìn hai người trong sảnh lớn. Đông Phương Bất Bại ngồi trước án xem hồ sơ, chốc chốc lại ngẩng đầu nói vài câu. Sau đó Dương Liên Đình liền đi qua, ôm chồng hồ sơ cũ đi. Thật là một hình ảnh hòa hợp, quả thực có thể dùng câu thuận vợ thuận chồng để hình dung. Cho nên, nữ phụ như nàng tất nhiên phải trốn xa, để đỡ phải làm vật hi sinh. Về phần trong đường còn bốn năm người khác, bưng trà rót nước, mài mực chép hồ sơ, sửa sang kiểm kê vật phẩm, nàng trực tiếp coi như không thấy.
Đông Phương Bất Bại là đang xem xét danh sách người tới và quà tặng hôm nay. Đó cũng không phải là chuyện đơn giản, từ cái danh sách đó cẩn thận suy nghĩ, liền có thể phán đoán được người nào ngả theo mình, người nào trung lập mà người nào là có địch ý. Đang nghiên cứu, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cảm thấy có người chăm chú nhìn hắn, liếc mắt liền thấy Tả An Chi. Hắn cười với nàng một cái, đang muốn xem tiếp hồ sơ, lại thấy một nam tử mặc đồ đen đi tới chỗ Tả An Chi. Hai người họ nói nói cười cười vô cùng vui vẻ. Nam tử kia hắn cũng biết, chính là Khúc Dương. Khúc Dương tuổi không còn nhỏ, con hắn tuổi cũng xấp xỉ Tả An Chi. Nhưng mặc dù hắn để tang vợ nhiều năm, nhưng khí chất u buồn vẫn không che lấp được vẻ anh tuấn tiêu sái, chỉ sợ trong mắt một tiểu cô nương lại càng có sức hút hơn.
“Phạm gia tiểu cô nương, tại hạ là Khúc Dương.” Khúc Dương không giống như hắn nghĩa, hoàn toàn dùng ánh mắt trưởng bối để nhìn Tả An Chi, “Lúc cháu còn nhỏ ta từng ôm cháu, năm đó sau khi cháu mất tích cùng Phạm trưởng lão, ta đã nghĩ hai người lành ít dữ nhiều. Không ngờ cháu không những còn sống, lại còn xinh đẹp như vậy.”
Xem ra Khúc Dương chính là bạn cũ của ông nội mình, hơn nữa quan hệ giữa hai người có lẽ cũng rất tốt. Hắn cũng là trưởng lão, trong giáo địa vị nhất định không thấp, vì thế cố bám lấy cái ô dù này cũng tốt a. Nghĩ vậy, Tả An Chi lập tức liền lăn xả vào, cố gắng kéo gần quan hệ giữa hai người, đưa một chén trà cho Khúc Dương, ngọt ngào kêu lên: “Khúc thúc thúc, ta mới vào trong giáo, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, sau này phải nhờ thúc thúc chỉ giáo nhiều.”
Khúc Dương thấy nàng thông minh lanh lợi, liền nhận chén trà, cười nói: “Cháu yên tâm, trong giáo kẻ nào dám động vào cháu. Nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Hắn do dự một chút, lại thấp giọng nói: “Cháu là do Đông Phương Bất Bại cứu về, nói vậy quan hệ với hắn cũng không tồi, nhưng nhớ, không thể vì thế mà không đề phòng người này.”
Hắn nói lời này vô cùng thân thiết, biểu lộ ý quan tâm sâu sắc, khiến Tả An Chi cảm kích nói: “Ta đã biết, cảm ơn Khúc thúc thúc.”
“Vậy là tốt rồi.” Khúc Dương cũng không dài dòng, liền hỏi nàng đã quen cuộc sống trong giáo chưa, ăn, mặc, ở, đi lại thế nào.
Tả An Chi trả lời hết câu hỏi của Khúc Dương xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền tò mò hỏi: “Khúc thúc thúc, ta nghe nói thúc thúc tinh thông âm luật, thúc đã từng nghe đến khúc Quảng Lăng Tán thất truyền đã lâu chưa?”
Khúc Dương cười to nói: “Cháu hỏi đúng người rồi. Ta không tin Quảng Lăng Tán kia thất truyền, vì thế đã đi quật hai mươi chín ngôi mộ cổ, rốt cục ở dưới mộ của Thái Ung, đã tìm thấy bản ghi khúc Quảng Lăng Tán. Ta còn cùng…Một vị bằng hữu cải biên nó thành khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ cầm tiêu hợp tấu.” Nhật Nguyệt thần giáo và danh môn chính phái Hành Sơn xem như kẻ thù sống chết, cho nên đối với chuyện hắn và Lưu Chính Phong thân thiết, mặc dù bọn họ tự nhận không thẹn với sư môn, nhưng người khác khó tránh khỏi gièm pha. Vì thế, Khúc Dương không đề cập tới tên của Lưu Chính Phong.
“Không biết ta có vinh hạnh được nghe Khúc thúc thúc tấu một khúc không?” Ánh mắt Tả An Chi tỏa sáng nhìn hắn. Có thể được chân chính nghe một khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ như vậy, thực sự quá khó khăn.
“Cháu cũng thích âm luật? Chính là khúc này cần cầm tiêu hợp tấu, thôi được, ta dùng thất huyền cầm tấu vậy.” Khúc Dương thấy nàng mong chờ như vậy, không nỡ để nàng thất vọng, liền xoay người trở về lấy đàn. Hắn ngồi trên chiếu, cảnh vật trước mắt dường như hắn không thấy gì, chỉ hai tay đánh đàn. Tiếng đàn khi thì từ từ bình thản, khi lại dõng dạc hào hùng. Tả An Chi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, phải đợi đến hết khúc nhạc mới dám thở ra, khen: “Khúc nhạc này quả chỉ có chốn tiên giới mới có.”
Lời này của nàng chính là xuất phát từ nội tâm. Âm nhạc hay, phải có ma lực lay động lòng người, có thể mang cảm xúc của người đàn đến với người nghe. Trước kia nghe qua “Thương Hải nhất thanh tiếu”, nàng cảm thấy không phải nói không hay, nhưng so với khúc nhạc Khúc Dương tấu vừa rồi thì kém nhiều lắm. Hắn không chỉ có tài đàn, mà còn đưa vào đó tình cảm, dường như vẽ ra trước mắt nàng cảnh trời xanh trăng sáng, nương dâu bãi bể.
“Nghe danh Khúc trưởng lão cầm kỳ thi họa, không gì không biết, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” Không biết Đông Phương Bất Bại từ lúc nào đã tới đây, sắc mặt hắn có chút âm trầm. Hắn từ nhò cha mẹ đã mất, chỉ có thể dựa vào chính mình, ngày thường vùi đầu khổ học, đều là học những thứ thực dụng, không quan hệ gì tới những thứ phong hoa tuyết nguyệt này. Mà Khúc Dương tinh thông nhạc lý, mọi người đều biết, hơn nữa còn biết hắn sẽ không dễ dàng đánh đàn thổi tiêu cho người khác nghe. Vì thế, mà tình cảnh trước mắt Đông Phương Bất Bại, khó trách hắn suy nghĩ lung tung.
Khúc Dương phẩy đi lá cây rơi trên đàn, cẩn thận cất đàn sang một bên, sau đó mới cười đứng dậy, thong dong nói: “Đông Phương huynh đệ quá lời rồi.” Hắn lại nhìn Tả An Chi một cái, nói: “Phạm tiểu cô nương là con cố nhân của ta, nếu như có thiếu sót gì, còn mong Đông Phương huynh đệ giúp đỡ.”
Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc. Hắn không biết Phạm Tùng và Khúc Dương là bạn cũ. Nhưng sau đó rất nhanh phản ứng lại, cười nói; “An An quen biết ta lâu như vậy, đã giúp ta rất nhiều. Ta sao có thể không chiếu cố nàng, xin ngài đừng lo.”
Khúc Dương cảm thấy không cần nói nhiều nữa, chỉ gật đầu với Tả An Chi rồi cáo từ.
“Đi theo ta, những người này nàng cần phải biết.” Đông Phương Bất Bại kéo nàng vào trong phòng.
Tả An Chi bất đắc dĩ theo hắn đi xem hồ sơ, phát hiện những người trong phòng đều đi ra hết, chỉ còn hai người bọn họ. Hắn cầm bút lên, nàng đành phải bất đắc dĩ đi mài mực.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay Tả An Chi thay đồ xong, liền theo Đông Phương Bất Bại đến đại điện. Trong điện đã có rất nhiều người, lúc nàng bước vào, mọi ánh mắt liền tập trung lên người Tả An Chi. Nàng trong lòng tuy vì thế mà lo sợ bất an, nhưng không thể hiện ra trên mặt, chỉ lạnh nhạt ngồi xuống vị trí của mình.
“Thanh Long đường quan trọng như vậy, làm sao có thể để cho một tiểu cô nương đến cai quản chúng ta.” Quả thực như dự liệu của Đông Phương Bất Bại, sau khi Nhậm Ngã Hành cho nàng tiếp nhận chức vụ trưởng lão của Thanh Long đường, các vị trưởng lão khác đều không có ý kiến gì, chỉ có một tên râu quai nón bước ra làm khó dễ nàng.
Tả An Chi nhìn hắn, sau đó nhìn những vị trưởng lão khác, nắm chặt bàn tay phi thường khẩn trương. Nàng biết có người không dám ngang nhiên làm khó dễ nàng, cho nên mới sai kẻ này ra.
/56
|