Sau khi Diệp Khôn tỉnh lại, cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là xác của Hỏa Đề Hổ đang nằm sấp ngay trước mặt mình.
Diệp Khôn sợ hết hồn, dựng đứng cả tóc gáy!
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao hắn lại không chết?
Diệp Khôn ngơ ngác nhìn Hỏa Đề Hổ gần trong gang tấc. Trong cặp mắt hổ kia vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi nồng đậm, trên đỉnh đầu nó còn có một vệt rãnh máu thật sâu, bên trong còn có máu cùng não chưa khô.
Có người cứu hắn!
Diệp Khôn khẽ cau mày. Nơi đây là Phong Tuyệt sơn mạch nên phần lớn đều là tu sĩ thuộc hai mươi quốc gia Nam bộ, chẳng lẽ có tu sĩ Trúc Cơ thuộc hai mươi nước cứu hắn?
Nhìn vết thương trên người Hỏa Đề Hổ, Diệp Khôn càng thêm chắc chắn về kết luận của mình.
Nếu như là yêu thú xuất thủ thì hắn và Hỏa Đề Hổ đã sớm trở thành bữa ăn ngon của nó rồi. Cũng chỉ có nhân loại ra tay thì mới có thể đánh chết Hỏa Đề Hổ rồi sau đó lấy đi yêu hạch trong đầu Hỏa Đề Hổ.
"Hô..." Diệp Khôn thở ra một hơi dài, hắn đang chuẩn bị cảm thán mấy câu thì bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó. Diệp Khôn không thèm để ý đến xác Hỏa Đề Hổ trước mặt, vội vội vàng vàng chạy về hướng sơn cốc.
"Luyện Cốt Thảo!"
Khi nhìn thấy gốc Luyện Cốt Thảo bên trong sơn cốc vẫn còn ở đó, trên mặt Diệp Khôn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Thật đúng là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, không ngờ người cứu hắn lại không phát hiện ra gốc Luyện Cốt Thảo này.
Diệp Khôn đi thêm vài bước đến bên cạnh Luyện Cốt Thảo, hắn vươn tay ra đang định hái đi Luyện Cốt Thảo.
Nhưng Diệp Khôn vừa mới vươn tay ra thì hắn bỗng nhiên sửng sốt.
Tay của mình...
Sau khi tỉnh lại, trong đầu chỉ nghĩ đến ai là người cứu mình. Tiếp đó, hắn chỉ nghĩ đến gốc nhị cấp linh dược Luyện Cốt Thảo mà quên mất chính bản thân mình lúc chữa đã bị trọng thương!
Nhìn cánh tay vẫn còn hoàn hảo của mình, làn da lúc trước còn bị hỏa diễm trên hỏa trảo của Hỏa Đề Hổ làm cho cháy đen. Vậy mà hai cánh tay hắn lúc này lại có thể hoạt động như bình thường!
Càng khiến cho Diệp Khôn cảm thấy da đầu tê dại chính là hai cánh tay của hắn vẫn còn dính lại một đống hỗn hợp ghê tởm giữa máu và não!
Chính hắn là người giết chết Hỏa Đề Hổ? !
Làm sao có thể!
Diệp Khôn nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời hắn liền ngây người ngay tại chỗ. Qua một lúc, hắn mới lấy lại được thần trí rồi lau đi vệt máu trên cánh tay vào đám cỏ dại bên cạnh.
Nếu thật sự là tu sĩ khác ra tay thì người núp một bên xem hắn cùng Hỏa Đề Hổ giao chiến làm sao có thể không lấy đi nhị cấp linh thảo Luyện Cốt Thảo. Chứ chưa nói đến hiện tại Diệp Khôn rõ ràng cảm thấy một cỗ chướng bụng lấp đầy bên trong cơ thể. Nhìn hầu bao bên cạnh hoàn toàn trống rỗng, Diệp Khôn vội vàng kiểm tra cơ thể. Sau khi kiểm tra xong cơ thể, hắn liền hít vào một hơi khí lạnh!
Cơ thể hắn vốn chỉ mới đả thông sáu đạo trong mười hai chính kinh. Nhưng hiện tại trong cơ thể hắn, mười một đạo trong mười hai chính kinh đã lấp đầy linh khí, chỉ còn lại một đạo chính kinh duy nhất là vẫn còn chưa được đả thông!
Chẳng lẽ hắn thật sự bị quỷ nhập vào người? !
Diệp Khôn như mất hồn nhìn hai tay của mình, trong đầu cũng chỉ hiện lên một cách giải thích. Phần lớn linh dược bên trong hầu bao đã bị chính hắn nuốt vào, còn Hỏa Đề Hổ cũng chính là do hắn giết chết!
Trong chốc lát, đầu óc hắn liền rối tung rối mù. Mặc dù sự thật này có chút khó tin nhưng đây lại chính là cách giải thích duy nhất.
Đứng ngẩn ngơ một lúc, Diệp Khôn cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Lại đúng lúc trông thấy Luyện Cốt Thảo, những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu lập tức ném sang một bên.
"Mà thôi, đã là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì cũng không tránh được."
Diệp Khôn vừa nói vừa móc dao đá bên trong hầu bao ra. Hắn cẩn thận dọc theo rễ của Luyện Cốt Thảo mà đào. Rất nhanh, một gốc Luyện Cốt Thảo đã bị hắn đào ra.
Đem Luyện Cốt Thảo bỏ vào trong hầu bao, Diệp Khôn liền chuyển mục đích của mình sang xác của Hỏa Đề Hổ. Toàn thân Hỏa Đề Hổ đều là kho báu, ngoại trừ yêu hạch quý giá nhất không biết ở đâu thì thịt và máu cũng ẩn chứa rất nhiều linh khí, da lông cũng rất có giá trị.
Trải qua thời gian hai chén trà, Diệp Khôn mới đem được hết toàn bộ bốn cái hỏa trảo cùng da hổ của Hỏa Đề Hổ cắt ra. Sau đó Diệp Khôn dùng da hổ gói lại phần lớn thịt hổ cùng bốn cái trảo hổ buộc lên người, làm xong hết thảy hắn mới nhanh chóng ly khai.
...
Ban đêm yên tĩnh, trong một sơn động trên vách núi.
Đống lửa trại được đốt lên, thịt của Hỏa Đề Hổ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Diệp Khôn cong người lại, ngồi dựa lưng vào bức tường đá trong động.
Bàn tay hắn vuốt vuốt gốc Luyện Cốt Thảo nho nhỏ, trên mặt tràn trề vẻ vui mừng.
Thực lực hiện giờ của hắn đã đạt tới đỉnh của Thông Kinh Cảnh. Ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch cửu tử nhất sinh cũng coi như đáng giá. Nếu như tính cả gốc Luyện Cốt Thảo này thì hắn có thể nói là kiếm được bồn đầy bát đầy (1).
"Cũng đã đến lúc phải trở về rồi."
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ tinh anh. Dùng thực lực hiện tại của hắn trở về Diệp gia cũng đủ làm cho mọi người chấn động!
Quan trọng nhất, hắn đã ở Phong Tuyệt sơn mạch này nửa tháng trời nên hoàn toàn có thể che dấu việc thực lực của bản thân tiến triển điên cuồng. Dù sao, trong lịch sử Diệp gia cũng có rất ít người dám một thân một mình tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, chứ đừng nói là ở bên trong này sinh sống suốt nửa tháng trời!
Sau khi ăn xong mấy miếng thịt Hỏa Đề Hổ nướng, Diệp Khôn thỏa mãn liếm liếm môi. Thịt của Hỏa Đề Hổ quả nhiên rất nhiều linh khí, nhưng linh khí dày đặc trong thịt yêu thú lại cực kỳ cuồng bạo, thông thường tu sĩ rất khó hấp thu. Cũng chỉ có năng lực tiêu hóa khủng bố của hắn mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết linh khí cuồng bạo bên trong thịt yêu thú. Rất nhanh, thịt hổ cùng một ít nội tạng bên trong Hỏa Đề Hổ đã được Diệp Khôn ăn vào bụng. Yên tĩnh cảm ngộ một lúc, Diệp Khôn hoảng sợ phát hiện ra năng lực tiêu hóa của bản thân dường như tăng lên một chút.
Dựa theo "sức ăn" của hắn lúc mới tấn cấp Thông Kinh Cảnh thì chỉ cần hai gốc linh thảo không có phẩm cấp là có thể lấp đầy bụng. Nhưng hiện tại, linh khí bên trong thịt cùng nội tạng của Hỏa Đề Hổ cũng không hề ít hơn hai gốc linh thảo không phẩm cấp lại không thể làm hắn no bụng. Dạ dày hắn lúc này giống như một cái động không đáy, tràn ngập sự đói khát cùng dục vọng tham lam!
Diệp Khôn liếm liếm môi, chuẩn bị đem phần thịt còn thừa của Hỏa Đề Hổ nướng chín hết. Nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn vào hầu bao, hai mắt sáng lên!
Lúc trước, hắn sở dĩ không muốn cắn nuốt gốc nhị cấp linh thảo này. Nguyên nhân thứ nhất chính là sợ bản thân không tiêu hóa được, thứ hai chính là sợ nếu như mình trực tiếp cắn nuốt gốc nhị cấp linh thảo này thì có chút lãng phí. Nếu đem nó phối hợp với mấy vị dược thảo thì hoàn toàn có thể tìm kiếm một vị luyện đan sư luyện chế một loại nhị cấp linh đan tên là "Kiện Cốt Đan".
Tuy loại linh đan này dễ dàng hấp thu hơn nhưng chỗ không được thuận lợi chính là muốn luyện chế Kiện Cốt Đan thì nhất định phải tìm nhị cấp luyện đan sư. Nhìn khắp hai mươi quốc gia Nam bộ cũng không tìm được một người nào là nhị cấp luyện đan sư, bắt buộc phải đi đến Xích Nham Quận thuộc Nam bộ Vân Cảnh đế quốc mới có thể tìm được. Hơn nữa, muốn luyện đan, linh thạch chính là phí cần phải trả. Dù sao trong truyền thuyết, bên trong Vân Cảnh đế quốc hầu hết mọi người đều là Tiên Thiên tu sĩ. Mà ở đây, linh thạch chính là tiền tệ thông dụng nhất, thậm chí còn có thể bị luyện đan sư lừa gạt.
Cho dù đi tìm gia tộc ra mặt luyện chế Kiện Cốt Đan, hắn cũng chỉ có thể được phân cho một ít mà thôi, không bằng chính mình trực tiếp cắn nuốt Luyện Cốt Thảo.
Suy đi tính lại, Diệp Khôn cũng không tìm ra biện pháp ổn thỏa nào, dứt khoát lấy ra Luyện Cốt Thảo.
Hiện tại, hắn phát hiện ra năng lực tiêu hóa của mình tăng nhiều, vừa lúc có thể dùng Luyện Cốt Thảo này kiểm tra năng lực tiêu hóa của bản thân.
Nghĩ đến làm luôn, Diệp Khôn lấy ra dao đá, vận khởi linh khí chậm rãi quấn quanh cây dao đá. Sau đó, Diệp Khôn chậm rãi cắt bỏ từ trên bức tường đá ra một tảng đá to bằng chậu rửa mặt, tiếp đó hắn dùng dao đá nhẹ nhàng tạo hình. Rất nhanh, một cái cối giã thuốc bằng đá đã được tạo thành.
Diệp Khôn đem Luyện Cốt Thảo để vào, sau đó dùng vỏ dao đá nhẹ nhàng nghiền nát ra.
Rất nhanh, Luyện Cốt Thảo đã bị nghiền thành bột mịn. Diệp Khôn từ hầu bao lấy ra một cái bình nhỏ rồi đem đổ đống bột mịn vào trong bình, sau đó lấy ra một ít cho vào nước suối để ăn.
Luyện Cốt Thảo không hổ danh là nhị cấp linh thảo. Cho dù chỉ là một ít nhưng sau khi Diệp Khôn nuốt vào thì hắn ngay lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng đang tràn ngập trong cơ thể. Mặc dù dạ dày truyền đến một luồng hấp lực nhưng luồng lực lượng kinh khủng này vẫn còn khẽ giãy giụa, sau đó mới bị hút vào dạ dày. Không giống như ngày trước sinh ra nhiệt lưu, luồng lực lượng này sau khi bị dạ dày tiêu hóa thì một phần hóa thành nhiệt lưu tràn ngập cơ thể, một phần khác chuyển thành luồng lực lượng lạnh như băng chậm rãi dung nhập vào trong xương cốt.
"Ca sát ca sát!" Xương cốt liên tục vang lên tiếng động. Diệp Khôn chỉ cảm thấy thân thể mình dường như bị một loại lực lượng vô hình kéo căng ra, xương cốt cả người giống như đang bị kiến cắn. Hắn hét thảm một tiếng, cả người lập tức cuộn lại.
Xương cốt phát ra từng tiếng vang quanh quẩn bên trong động. Diệp Khôn cảm thấy chính mình như đang ở dưới địa ngục, lúc nhịn không được phải hôn mê, lúc thì bị đau nhức làm cho tỉnh lại rồi ngay sau đó lại bị đau nhức hành hạ cho hôn mê. Ngay trong lúc bị hành hạ đi hành hạ lại, thân thể của hắn cũng dần dần trở nên cao lớn. Thân hình vốn nhỏ gầy đang không ngừng dài ra, xương cốt trải qua rèn luyện không ngừng trở nên vô cùng chắc chắn.
Đến nửa điểm, sự hành hạ này rốt cục mới chấm dứt. Diệp Khôn cả người vô lực nằm trên mặt đất, trên người bị mồ hôi chảy ra ướt như tắm nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười yếu ớt.
Tuy rằng sự hành hạ này rất đau đớn nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Xương cốt của hắn trải qua rèn luyện trở nên chắc chắn hơn, ngay cả chỗ nứt xương rất nhỏ trên bàn tay cũng được chữa trị hoàn toàn. Nếu lúc này để cho hắn cùng Hỏa Đề Hổ lấy cứng đối cứng, cho dù hắn không địch lại nhưng xương cốt ở cánh tay chắc chắn sẽ không bị thương tổn gì!
Nằm trên mặt đất chừng thời gian nửa nén hương, lúc này Diệp Khôn mới run run rẩy rẩy đứng lên. Luyện Cốt Thảo cùng với các loại linh thảo khác hoàn toàn không giống nhau. Sau khi hấp thu, năng lượng tiêu hao cho việc rèn luyện xương cốt rất nhiều, ngoại trừ linh khí ẩn trong linh thảo bị tiêu hao hết thì hắn lại càng thêm đói bụng.
Nghiêng nghiêng ngả ngả đến bên đống lửa trại, Diệp Khôn cầm lấy một miếng thịt Hỏa Đề Hồ nửa sống nửa chín vội vàng gặm không ngừng. Máu tươi và linh khí tràn ngập trong miếng thịt cùng lúc chuyển động bên trong miệng. Diệp Khôn nhất thời cảm thấy được một loại cảm giác kích thích vô cùng khát máu!
Lại trải qua một tuần, Diệp Khôn vì việc hấp thu Luyện Cốt Thảo nên đã trì hoãn thêm thời gian trở về. Tuy nói hấp thu Luyện Cốt Thảo tiêu hao rất nhiều linh khí nhưng nơi đây chính là Phong Tuyệt sơn mạch, không bao giờ thiếu các loại linh dược cùng yêu thú!
Hiện tại, Diệp Khôn đã đem toàn bộ Luyện Cốt Thảo hấp thu hết. Thân thể hắn hiện giờ đã cao đến bảy thước rưỡi cùng với khuôn mặt giống như đao khắc đã trải qua ma luyện. Lúc này hắn đã không còn bộ dáng của một thiếu niên mười sáu tuổi mà hoàn toàn giống với một thanh niên hai mươi tuổi tính tình kiên nghị!
Ngoại trừ thân thể cao lớn cùng khuôn mặt trưởng thành thì thực lực của hắn cũng tăng lên rõ rệt. Thực lực hiện tại của hắn đã đạt đến đỉnh của Thông Kinh, mười hai chính kinh chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể đả thông, tấn cấp Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh!
Thực lực tăng lên cũng làm cho hầu bao của Diệp Khôn dày thêm. Số lượng linh thảo hắn kiếm được trong một tuần này đã tương đương với số lượng linh thảo hắn kiếm trong nửa tháng trước. Mà chất lượng cũng được đề cao rõ rệt, kể như nhất phẩm linh cũng đã có tới ba gốc!
Bàn chân nhẹ nhàng dập đi đống lửa trại. Diệp Khôn dùng da của Hỏa Đề Hổ đem bốn cái hỏa trảo gói lại buộc ở trên lưng. Hắn nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về hướng Tây Nam.
Đây chính là lúc trở về!
(1) bồn đầy bát đầy: kiếm được đầy đủ, cảm thấy rất thỏa mãn.
Diệp Khôn sợ hết hồn, dựng đứng cả tóc gáy!
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao hắn lại không chết?
Diệp Khôn ngơ ngác nhìn Hỏa Đề Hổ gần trong gang tấc. Trong cặp mắt hổ kia vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi nồng đậm, trên đỉnh đầu nó còn có một vệt rãnh máu thật sâu, bên trong còn có máu cùng não chưa khô.
Có người cứu hắn!
Diệp Khôn khẽ cau mày. Nơi đây là Phong Tuyệt sơn mạch nên phần lớn đều là tu sĩ thuộc hai mươi quốc gia Nam bộ, chẳng lẽ có tu sĩ Trúc Cơ thuộc hai mươi nước cứu hắn?
Nhìn vết thương trên người Hỏa Đề Hổ, Diệp Khôn càng thêm chắc chắn về kết luận của mình.
Nếu như là yêu thú xuất thủ thì hắn và Hỏa Đề Hổ đã sớm trở thành bữa ăn ngon của nó rồi. Cũng chỉ có nhân loại ra tay thì mới có thể đánh chết Hỏa Đề Hổ rồi sau đó lấy đi yêu hạch trong đầu Hỏa Đề Hổ.
"Hô..." Diệp Khôn thở ra một hơi dài, hắn đang chuẩn bị cảm thán mấy câu thì bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó. Diệp Khôn không thèm để ý đến xác Hỏa Đề Hổ trước mặt, vội vội vàng vàng chạy về hướng sơn cốc.
"Luyện Cốt Thảo!"
Khi nhìn thấy gốc Luyện Cốt Thảo bên trong sơn cốc vẫn còn ở đó, trên mặt Diệp Khôn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Thật đúng là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, không ngờ người cứu hắn lại không phát hiện ra gốc Luyện Cốt Thảo này.
Diệp Khôn đi thêm vài bước đến bên cạnh Luyện Cốt Thảo, hắn vươn tay ra đang định hái đi Luyện Cốt Thảo.
Nhưng Diệp Khôn vừa mới vươn tay ra thì hắn bỗng nhiên sửng sốt.
Tay của mình...
Sau khi tỉnh lại, trong đầu chỉ nghĩ đến ai là người cứu mình. Tiếp đó, hắn chỉ nghĩ đến gốc nhị cấp linh dược Luyện Cốt Thảo mà quên mất chính bản thân mình lúc chữa đã bị trọng thương!
Nhìn cánh tay vẫn còn hoàn hảo của mình, làn da lúc trước còn bị hỏa diễm trên hỏa trảo của Hỏa Đề Hổ làm cho cháy đen. Vậy mà hai cánh tay hắn lúc này lại có thể hoạt động như bình thường!
Càng khiến cho Diệp Khôn cảm thấy da đầu tê dại chính là hai cánh tay của hắn vẫn còn dính lại một đống hỗn hợp ghê tởm giữa máu và não!
Chính hắn là người giết chết Hỏa Đề Hổ? !
Làm sao có thể!
Diệp Khôn nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời hắn liền ngây người ngay tại chỗ. Qua một lúc, hắn mới lấy lại được thần trí rồi lau đi vệt máu trên cánh tay vào đám cỏ dại bên cạnh.
Nếu thật sự là tu sĩ khác ra tay thì người núp một bên xem hắn cùng Hỏa Đề Hổ giao chiến làm sao có thể không lấy đi nhị cấp linh thảo Luyện Cốt Thảo. Chứ chưa nói đến hiện tại Diệp Khôn rõ ràng cảm thấy một cỗ chướng bụng lấp đầy bên trong cơ thể. Nhìn hầu bao bên cạnh hoàn toàn trống rỗng, Diệp Khôn vội vàng kiểm tra cơ thể. Sau khi kiểm tra xong cơ thể, hắn liền hít vào một hơi khí lạnh!
Cơ thể hắn vốn chỉ mới đả thông sáu đạo trong mười hai chính kinh. Nhưng hiện tại trong cơ thể hắn, mười một đạo trong mười hai chính kinh đã lấp đầy linh khí, chỉ còn lại một đạo chính kinh duy nhất là vẫn còn chưa được đả thông!
Chẳng lẽ hắn thật sự bị quỷ nhập vào người? !
Diệp Khôn như mất hồn nhìn hai tay của mình, trong đầu cũng chỉ hiện lên một cách giải thích. Phần lớn linh dược bên trong hầu bao đã bị chính hắn nuốt vào, còn Hỏa Đề Hổ cũng chính là do hắn giết chết!
Trong chốc lát, đầu óc hắn liền rối tung rối mù. Mặc dù sự thật này có chút khó tin nhưng đây lại chính là cách giải thích duy nhất.
Đứng ngẩn ngơ một lúc, Diệp Khôn cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Lại đúng lúc trông thấy Luyện Cốt Thảo, những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu lập tức ném sang một bên.
"Mà thôi, đã là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì cũng không tránh được."
Diệp Khôn vừa nói vừa móc dao đá bên trong hầu bao ra. Hắn cẩn thận dọc theo rễ của Luyện Cốt Thảo mà đào. Rất nhanh, một gốc Luyện Cốt Thảo đã bị hắn đào ra.
Đem Luyện Cốt Thảo bỏ vào trong hầu bao, Diệp Khôn liền chuyển mục đích của mình sang xác của Hỏa Đề Hổ. Toàn thân Hỏa Đề Hổ đều là kho báu, ngoại trừ yêu hạch quý giá nhất không biết ở đâu thì thịt và máu cũng ẩn chứa rất nhiều linh khí, da lông cũng rất có giá trị.
Trải qua thời gian hai chén trà, Diệp Khôn mới đem được hết toàn bộ bốn cái hỏa trảo cùng da hổ của Hỏa Đề Hổ cắt ra. Sau đó Diệp Khôn dùng da hổ gói lại phần lớn thịt hổ cùng bốn cái trảo hổ buộc lên người, làm xong hết thảy hắn mới nhanh chóng ly khai.
...
Ban đêm yên tĩnh, trong một sơn động trên vách núi.
Đống lửa trại được đốt lên, thịt của Hỏa Đề Hổ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Diệp Khôn cong người lại, ngồi dựa lưng vào bức tường đá trong động.
Bàn tay hắn vuốt vuốt gốc Luyện Cốt Thảo nho nhỏ, trên mặt tràn trề vẻ vui mừng.
Thực lực hiện giờ của hắn đã đạt tới đỉnh của Thông Kinh Cảnh. Ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch cửu tử nhất sinh cũng coi như đáng giá. Nếu như tính cả gốc Luyện Cốt Thảo này thì hắn có thể nói là kiếm được bồn đầy bát đầy (1).
"Cũng đã đến lúc phải trở về rồi."
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ tinh anh. Dùng thực lực hiện tại của hắn trở về Diệp gia cũng đủ làm cho mọi người chấn động!
Quan trọng nhất, hắn đã ở Phong Tuyệt sơn mạch này nửa tháng trời nên hoàn toàn có thể che dấu việc thực lực của bản thân tiến triển điên cuồng. Dù sao, trong lịch sử Diệp gia cũng có rất ít người dám một thân một mình tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, chứ đừng nói là ở bên trong này sinh sống suốt nửa tháng trời!
Sau khi ăn xong mấy miếng thịt Hỏa Đề Hổ nướng, Diệp Khôn thỏa mãn liếm liếm môi. Thịt của Hỏa Đề Hổ quả nhiên rất nhiều linh khí, nhưng linh khí dày đặc trong thịt yêu thú lại cực kỳ cuồng bạo, thông thường tu sĩ rất khó hấp thu. Cũng chỉ có năng lực tiêu hóa khủng bố của hắn mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết linh khí cuồng bạo bên trong thịt yêu thú. Rất nhanh, thịt hổ cùng một ít nội tạng bên trong Hỏa Đề Hổ đã được Diệp Khôn ăn vào bụng. Yên tĩnh cảm ngộ một lúc, Diệp Khôn hoảng sợ phát hiện ra năng lực tiêu hóa của bản thân dường như tăng lên một chút.
Dựa theo "sức ăn" của hắn lúc mới tấn cấp Thông Kinh Cảnh thì chỉ cần hai gốc linh thảo không có phẩm cấp là có thể lấp đầy bụng. Nhưng hiện tại, linh khí bên trong thịt cùng nội tạng của Hỏa Đề Hổ cũng không hề ít hơn hai gốc linh thảo không phẩm cấp lại không thể làm hắn no bụng. Dạ dày hắn lúc này giống như một cái động không đáy, tràn ngập sự đói khát cùng dục vọng tham lam!
Diệp Khôn liếm liếm môi, chuẩn bị đem phần thịt còn thừa của Hỏa Đề Hổ nướng chín hết. Nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn vào hầu bao, hai mắt sáng lên!
Lúc trước, hắn sở dĩ không muốn cắn nuốt gốc nhị cấp linh thảo này. Nguyên nhân thứ nhất chính là sợ bản thân không tiêu hóa được, thứ hai chính là sợ nếu như mình trực tiếp cắn nuốt gốc nhị cấp linh thảo này thì có chút lãng phí. Nếu đem nó phối hợp với mấy vị dược thảo thì hoàn toàn có thể tìm kiếm một vị luyện đan sư luyện chế một loại nhị cấp linh đan tên là "Kiện Cốt Đan".
Tuy loại linh đan này dễ dàng hấp thu hơn nhưng chỗ không được thuận lợi chính là muốn luyện chế Kiện Cốt Đan thì nhất định phải tìm nhị cấp luyện đan sư. Nhìn khắp hai mươi quốc gia Nam bộ cũng không tìm được một người nào là nhị cấp luyện đan sư, bắt buộc phải đi đến Xích Nham Quận thuộc Nam bộ Vân Cảnh đế quốc mới có thể tìm được. Hơn nữa, muốn luyện đan, linh thạch chính là phí cần phải trả. Dù sao trong truyền thuyết, bên trong Vân Cảnh đế quốc hầu hết mọi người đều là Tiên Thiên tu sĩ. Mà ở đây, linh thạch chính là tiền tệ thông dụng nhất, thậm chí còn có thể bị luyện đan sư lừa gạt.
Cho dù đi tìm gia tộc ra mặt luyện chế Kiện Cốt Đan, hắn cũng chỉ có thể được phân cho một ít mà thôi, không bằng chính mình trực tiếp cắn nuốt Luyện Cốt Thảo.
Suy đi tính lại, Diệp Khôn cũng không tìm ra biện pháp ổn thỏa nào, dứt khoát lấy ra Luyện Cốt Thảo.
Hiện tại, hắn phát hiện ra năng lực tiêu hóa của mình tăng nhiều, vừa lúc có thể dùng Luyện Cốt Thảo này kiểm tra năng lực tiêu hóa của bản thân.
Nghĩ đến làm luôn, Diệp Khôn lấy ra dao đá, vận khởi linh khí chậm rãi quấn quanh cây dao đá. Sau đó, Diệp Khôn chậm rãi cắt bỏ từ trên bức tường đá ra một tảng đá to bằng chậu rửa mặt, tiếp đó hắn dùng dao đá nhẹ nhàng tạo hình. Rất nhanh, một cái cối giã thuốc bằng đá đã được tạo thành.
Diệp Khôn đem Luyện Cốt Thảo để vào, sau đó dùng vỏ dao đá nhẹ nhàng nghiền nát ra.
Rất nhanh, Luyện Cốt Thảo đã bị nghiền thành bột mịn. Diệp Khôn từ hầu bao lấy ra một cái bình nhỏ rồi đem đổ đống bột mịn vào trong bình, sau đó lấy ra một ít cho vào nước suối để ăn.
Luyện Cốt Thảo không hổ danh là nhị cấp linh thảo. Cho dù chỉ là một ít nhưng sau khi Diệp Khôn nuốt vào thì hắn ngay lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng đang tràn ngập trong cơ thể. Mặc dù dạ dày truyền đến một luồng hấp lực nhưng luồng lực lượng kinh khủng này vẫn còn khẽ giãy giụa, sau đó mới bị hút vào dạ dày. Không giống như ngày trước sinh ra nhiệt lưu, luồng lực lượng này sau khi bị dạ dày tiêu hóa thì một phần hóa thành nhiệt lưu tràn ngập cơ thể, một phần khác chuyển thành luồng lực lượng lạnh như băng chậm rãi dung nhập vào trong xương cốt.
"Ca sát ca sát!" Xương cốt liên tục vang lên tiếng động. Diệp Khôn chỉ cảm thấy thân thể mình dường như bị một loại lực lượng vô hình kéo căng ra, xương cốt cả người giống như đang bị kiến cắn. Hắn hét thảm một tiếng, cả người lập tức cuộn lại.
Xương cốt phát ra từng tiếng vang quanh quẩn bên trong động. Diệp Khôn cảm thấy chính mình như đang ở dưới địa ngục, lúc nhịn không được phải hôn mê, lúc thì bị đau nhức làm cho tỉnh lại rồi ngay sau đó lại bị đau nhức hành hạ cho hôn mê. Ngay trong lúc bị hành hạ đi hành hạ lại, thân thể của hắn cũng dần dần trở nên cao lớn. Thân hình vốn nhỏ gầy đang không ngừng dài ra, xương cốt trải qua rèn luyện không ngừng trở nên vô cùng chắc chắn.
Đến nửa điểm, sự hành hạ này rốt cục mới chấm dứt. Diệp Khôn cả người vô lực nằm trên mặt đất, trên người bị mồ hôi chảy ra ướt như tắm nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười yếu ớt.
Tuy rằng sự hành hạ này rất đau đớn nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Xương cốt của hắn trải qua rèn luyện trở nên chắc chắn hơn, ngay cả chỗ nứt xương rất nhỏ trên bàn tay cũng được chữa trị hoàn toàn. Nếu lúc này để cho hắn cùng Hỏa Đề Hổ lấy cứng đối cứng, cho dù hắn không địch lại nhưng xương cốt ở cánh tay chắc chắn sẽ không bị thương tổn gì!
Nằm trên mặt đất chừng thời gian nửa nén hương, lúc này Diệp Khôn mới run run rẩy rẩy đứng lên. Luyện Cốt Thảo cùng với các loại linh thảo khác hoàn toàn không giống nhau. Sau khi hấp thu, năng lượng tiêu hao cho việc rèn luyện xương cốt rất nhiều, ngoại trừ linh khí ẩn trong linh thảo bị tiêu hao hết thì hắn lại càng thêm đói bụng.
Nghiêng nghiêng ngả ngả đến bên đống lửa trại, Diệp Khôn cầm lấy một miếng thịt Hỏa Đề Hồ nửa sống nửa chín vội vàng gặm không ngừng. Máu tươi và linh khí tràn ngập trong miếng thịt cùng lúc chuyển động bên trong miệng. Diệp Khôn nhất thời cảm thấy được một loại cảm giác kích thích vô cùng khát máu!
Lại trải qua một tuần, Diệp Khôn vì việc hấp thu Luyện Cốt Thảo nên đã trì hoãn thêm thời gian trở về. Tuy nói hấp thu Luyện Cốt Thảo tiêu hao rất nhiều linh khí nhưng nơi đây chính là Phong Tuyệt sơn mạch, không bao giờ thiếu các loại linh dược cùng yêu thú!
Hiện tại, Diệp Khôn đã đem toàn bộ Luyện Cốt Thảo hấp thu hết. Thân thể hắn hiện giờ đã cao đến bảy thước rưỡi cùng với khuôn mặt giống như đao khắc đã trải qua ma luyện. Lúc này hắn đã không còn bộ dáng của một thiếu niên mười sáu tuổi mà hoàn toàn giống với một thanh niên hai mươi tuổi tính tình kiên nghị!
Ngoại trừ thân thể cao lớn cùng khuôn mặt trưởng thành thì thực lực của hắn cũng tăng lên rõ rệt. Thực lực hiện tại của hắn đã đạt đến đỉnh của Thông Kinh, mười hai chính kinh chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể đả thông, tấn cấp Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh!
Thực lực tăng lên cũng làm cho hầu bao của Diệp Khôn dày thêm. Số lượng linh thảo hắn kiếm được trong một tuần này đã tương đương với số lượng linh thảo hắn kiếm trong nửa tháng trước. Mà chất lượng cũng được đề cao rõ rệt, kể như nhất phẩm linh cũng đã có tới ba gốc!
Bàn chân nhẹ nhàng dập đi đống lửa trại. Diệp Khôn dùng da của Hỏa Đề Hổ đem bốn cái hỏa trảo gói lại buộc ở trên lưng. Hắn nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về hướng Tây Nam.
Đây chính là lúc trở về!
(1) bồn đầy bát đầy: kiếm được đầy đủ, cảm thấy rất thỏa mãn.
/119
|