Sau khi giải quyết xong hai người Cố Hướng, Diệp Khôn cũng không ở lại chỗ này nữa, hắn đi theo Diệp Nam Thiên vào sâu bên trong rừng Tinh Thiết Trúc.
Càng đi sâu vào trong, Diệp Khôn càng cảm nhận được linh khí nơi này tuy dày đặc hơn bên ngoài, thế nhưng nó lại giống như đã ngưng kết với nhau.
- Chuyện gì vậy? !
Diệp Khôn cảm thấy hoảng sợ.
- Bức ngăn Cửu Châu... Hóa ra là vậy. Bản tôn đã biết vì sao Bích Không Tử Khí Trúc ở hoang uyên lại xuất hiện trên vùng đất nhỏ bé tại Cảnh Châu này rồi.
Trong đầu Diệp Khôn bỗng vang lên giọng nói của Thao Thiết.
- Bức ngăn Cửu Châu? Hoang uyên? Đấy là cái gì?
Diệp Khôn dùng giọng nói rất bé hỏi.
- Thằng nhóc, dốt cũng phải có mức độ thôi chứ.
Thao Thiết bĩu môi, hơi do dự rồi lên tiếng:
- Thế giới của chúng ta có tên là Thiên Khải. Nó là một cái đại lục mênh mông bát ngát, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ngươi. Mà đại lục Thiên Khải được chia ra làm hai khu vực. Một khu vực gọi là Cửu Châu (chín Châu), một khu vực gọi là Cửu Uyên (chín vực).
- Ở vị trí trung tâm của đại lục Thiên Khải chính là Cửu Châu, cũng là nơi mà nhân loại các ngươi đang thống trị. Cảnh Châu của ngươi chính là một Châu thuộc Cửu Châu. Mà khu vực bên ngoài Cửu Châu chính là một vùng đất rộng lớn hơn rất nhiều. Ở ngoài đó, những tồn tại hùng mạnh càng nhiều không đếm nổi. Vùng đất này đối với nhân loại nhỏ bé các ngươi mà nói chính là vực sâu dưới địa ngục, bởi vậy mới có cái tên Cửu Uyên. Hơn vạn năm trước, để bảo vệ đám nhân loại nhỏ bé các ngươi, chín tên tu sĩ có đại thần thông đã liên thủ với nhau bố trí thành công một bức bình phong ngăn cách Cửu Châu với bên ngoài. Nó được gọi là Bức ngăn Cửu Châu...
Nói đến đây, Thao Thiết bỗng dưng dừng lại, nói nhỏ:
- Nhìn đi, đó chính là Bức ngăn Cửu Châu!
Cùng lúc đó, Diệp Nam Thiên đi phía trước đã mở miệng nói:
- Nơi này chính là cấm địa của Diệp gia!
Diệp Khôn nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện một vách đá rất lớn. Vách đá nối liền với sông núi xung quanh tạo thành một vòng tròn bao bọc khu rừng Tinh Thiết Trúc. Bên dưới vách đá dựng đứng là một hang động cao khoảng vài chục trượng. Trong hang động, từng luồng ánh sắng bảy màu từ từ hiện lên!
Bên trong ánh sáng bảy màu ẩn chứa một loại lực lượng rất khủng bố. Cho dù đang đứng cách nơi đó mấy trăm trượng, Diệp Khôn vẫn cảm thấy run sợ.
Đây giống như một kẻ thuộc tầng lớp dưới gặp một người tầng lớp trên, trong lòng mất tự chủ sinh ra cảm giác run sợ!
- Đây chính là Bức ngăn Cửu Châu được bố trí cách đây vạn năm, uy năng của nó vẫn còn tồn tại như ban đầu. Không biết chín vị tu sĩ bố trí ra nó mạnh mẽ tới mức nào? !
Diệp Khôn kích động mạnh, ánh mắt rời khỏi Bức ngăn Cửu Châu trong hang động.
Bên ngoài hang động, một khóm trúc màu tím cao hơn mười trượng đang ngạo nghễ đứng thẳng. Nó giống như bức tượng của một vị quân vương đang coi thường tất cả!
Hơn mười trượng xung quanh nó không có bất cứ một cây Tinh Thiết Trúc nào dám mọc. Mà bên cạnh Diệp Khôn, một số cây Tinh Thiết Trúc giống hệt như Diệp Nam Thiên đã nói, bọn chúng đều cúi mình hướng về phía cây Bích Không Tử Khí Trúc. Tất cả giống như những bề tôi đang bái kiến quân vương. Phối hợp với khí thế của Bích Không Tử Khí Trúc, tất cả đều giống như lẽ thường.
Ở ngay bên cạnh Bích Không Tử Khí Trúc, một búp măng nhỏ trông rất đẹp, bên trong tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt đang từ dưới đất chui lên.
- Tộc trưởng, đó là cái gì?
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:
- Nó được gọi là Bức ngăn Cửu Châu, là một bức bình phong che chở cho nhân loại chúng ta. Ở bên ngoài kia chính là một vùng đất giống như vực sâu dưới địa ngục... Mọi chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ được. Thế nhưng, tổ tiên chúng ta đã từng để lại lời căn dặn rằng, nếu một ngày nào đó Diệp gia xuất hiện một tu sĩ Kim Đan, người đó phải dẫn cả gia tộc rời khỏi nơi này đến Đế quốc Vân Cảnh.
Nói đến đây, Diệp Nam Thiên bỗng dừng lại một lúc, sau đó ông nói tiếp:
- Mặc dù ông tổ không nói rõ ra nguyên nhân, thế nhưng nó chắc chắn có liên quan tới Bức ngăn Cửu Châu này.
- Thì ra là vậy!
Diệp Khôn gật đầu. Trong lòng hắn hơi lặng yên, kết hợp với lời nói của Thao Thiết, Diệp Khôn chợt nghĩ tới một cái khả năng lớn nhất: Sở dĩ Đế quốc Vân Cảnh để cho hai mươi nước tự do sinh sống mà không thống nhất cả vùng đất Cảnh Châu này, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là như vậy!
Nước Vạn Trúc... Không, thậm chỉ cả hai mươi quốc gia vùng Nam bộ đều chính là một đội quân tiền tiêu cho Đế quốc Vân Cảnh!
Nếu như có một ngày Bức ngăn Cửu Châu bị mất đi tác dụng khiến các thứ kinh khủng từ bên ngoài kia tràn vào, hai mươi quốc gia vùng Nam bộ chắc chắn sẽ chết đầu nước. Đây chính là tranh thủ cho Đế quốc Vân Cảnh thêm được chút thời gian!
Diệp Khôn cắn răng, hai nắm tay nắm chặt lại phát ra từng tiếc răng rắc. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng cấp bách.
Mặc dù không biết rõ Bức ngăn Cửu Châu này có thể tồn tại được bao lâu, thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn cha mẹ, người nhà của hắn sống ở cái nơi chưa biết lúc nào sẽ bị bóng ma chết chóc bao phủ.
Nhưng, nếu như lúc này Diệp gia có di chuyển tới Đế quốc Vân Cảnh, bọn họ chắc chắn sẽ không có được chỗ dung thân. Chỉ còn cách tiếp tục trở nên mạnh mẽ tới mức có thể dừng chân trên Đế quốc Vân Cảnh thì mới có khả năng thoát khỏi bóng ma chết chóc này!
- Hô...
Sau khi thở mạnh ra một hơi, Diệp Khôn ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Diệp Nam Thiên đang mỉm cười nhìn mình, Diệp Khôn liền sửng sốt.
Bất chợt, dường như hắn đã hiểu ra điều gì.
Dù sao, việc hái linh nhũ cũng không cần hắn phải tự mình tới đây, sở dĩ Diệp Nam Thiên làm vậy chính là muốn Diệp Khôn thấy được mối nguy hiểm này, để cho hắn cảm nhận được một phần cấp bách.
Điều này, sợ rằng trong lịch sử Diệp gia đã trở thành một loại nghi thức dành cho người sắp kế nhiệm vị trí gia chủ. Dẫn đệ tử thiên tài có hi vọng đạt tới Kim Đan tới đây, sau đó đưa linh nhũ cùng với hi vọng của gia tộc phó thác cho y!
Cảm nhận được sự chờ đợi trong mắt Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói:
- Tộc trưởng, người hãy yên tâm. Lần tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội này, cháu sẽ hết sức cố gắng đoạt được vị trí trong tốp mười, sẽ được trở thành môn hạ trong "Nam tam tông"!
- Đi đi, lên hái linh nhũ đi. Sau khi trở về Diệp gia, ta sẽ an bài cho cháu một cái viện độc lập để bế quan.
Diệp Nam Thiên gật đầu, ánh mắt hơi xuất thần.
Ban đầu, khi người cha Diệp Thiên Khung của ông dẫn ông tới nơi này và nói ra những điều như vậy. Khi đó, ông vừa trải qua thất bại thảm hại tại Chư Quốc Võ Đấu Hội. Thế nhưng, ngay lập tức, ông đã phấn chấn lại rất nhanh, trong lòng thề sẽ phải đạt tới Kim Đan.
Hiện tại, ông đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, đã trở thành một trong những cao thủ trong lịch sử Diệp gia. Thế nhưng, trong tâm Diệp Nam Thiên cũng biết rõ, sợ rằng tu vi cả đời ông sẽ phải dừng lại ở giai đoạn này.
Vậy nhưng, tên nhóc Diệp Khôn đang đứng trước mặt ông lúc này, bất kể là thiên phú hay ý chí đều vượt trội hơn ông rất nhiều. Có lẽ, trong tương lai, Diệp Khôn sẽ đạt tới cấp độ mà ông không thể nào đạt tới được...
Trong ánh mắt chăm chú của Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn chậm rãi bước về phía Bích Không Tử Khí Trúc.
Hắn cảm nhận được rõ linh khí vốn đang ngưng kết ở xung quanh bỗng trở nên rất sinh động. Ngoại trừ linh khí, xung quanh còn ẩn chứa thêm một loại lực lượng vô cùng thần bí.
- Đây chính là loại tử khí mà Thao Thiết nói?
Ánh mắt Diệp Khôn trở nên chăm chú, từng bước đi về phía Bích Không Tử Khí Trúc.
Mặc dù trước mặt chỉ là một khóm trúc, thế nhưng khí thế mà nó phát ra lại không kém hơn chút nào so với khí thế của con Ngân Lang trong ảo cảnh kia. Đi thêm mấy bước nữa, Diệp Khôn bỗng cảm thấy hô hấp có hơi dồn dập. Bước chân giống như đang đi trên tuyết, mỗi một bước đều khiến hắn mất đi rất nhiều sức lực.
Chỉ có vài chục trượng mà Diệp Khôn phải đi hết thời gian nửa nén hương. Sau khi đi tới bên cạnh Bích Không Tử Khí Trúc, Diệp Khôn ngước cổ lên nhìn cái cây trúc khổng lồ này. Diệp Khôn nhíu mày lại, hai tay chợt nắm thành trảo chụp vào cây Bích Không Tử Khí Trúc!
- Bụp!
Tiếng động cực lớn vang lên đánh thức Diệp Nam Thiên đang chăm chú suy nghĩ. Vừa nhìn thấy công kích của Diệp Khôn bị đánh bật lại, trong lòng ông không biết nên khóc hay cười.
- Kể cả là ta cũng không khiến cái cây trúc thần bí này xước một vết nào. Chẳng qua, nếu như so sánh với cây trúc cứng rắn này thi búp măng lại rất là mềm yếu.
Diệp Nam Thiên cười nói. Nhìn vẻ mặt của ông, dường như ngày trước ông cũng đã từng một lần làm giống như Diệp Khôn.
Diệp Khôn nghe vậy đành xấu hổ không dám thử thêm cái nữa. Không quan tâm tới tràng cười ha hả của Thao Thiết ở trong đầu, hắn dơ tay sờ vào búp măng.
Vừa chạm búp măng lạnh như băng, Diệp Khôn bỗng cảm nhận được một luồng sức sống vô cùng dồi dào.
Móc con dao đá được làm từ bạch ngọc cùng với hai cái bình ngọc để sẵn trong túi eo ra, Diệp Khôn lột phần vỏ bên ngoài búp măng tới phần thịt trắng nõn bên trong. Bất chợt, hắn dùng dao đá rạch nhẹ một cái lên phần thịt.
Chỉ thấy một dòng linh nhũ màu trắng bỗng trào ra từ bên trong. Diệp Khôn vội vàng đặt bình ngọc dưới chỗ vừa rạch. Dần dần, tất cả linh nhũ đã chảy hết ra từ chỗ rách đó. Sau khi giọt linh nhũ cuối cùng chảy ra, Diệp Khôn liền bị giật mình một phen.
Búp măng vừa nãy còn bừng bừng sức sống chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy một luồng khí chết chóc. Bóc lớp vỏ bên ngoài ra, lớp thịt trắng nõn bên trong đã biến thành màu đen. Tất cả đều đã trở nên khô héo. Không quá một lúc sau, búp măng bỗng hóa thành một đống bụi rơi xuống đất...
- Thật là lãng phí! Lớp thịt của búp măng này chẳng những ăn rất ngon mà còn ẩn chứa rất nhiều linh khí. Tuy nhiên, bằng thực lực hiện giờ của ngươi lại không thể đào lớp đất này lên lấy rễ của búp măng ở bên dưới. Nếu như không đào cả rễ nó lên thì chẳng khác nào ăn phải thứ kịch độc.
Thao Thiết nói một cách rất đáng tiếc. Không cần nhìn cũng thấy được trong giọng nói của y có vài phần hả hê.
- Có bản lĩnh thì tự mình đào đi.
Diệp Khôn bĩu môi, cẩn thận cất hai bình ngọc đựng linh nhũ vào túi eo. Sau khi đáp lại một câu không hề khách khí, Diệp Khôn vui mừng đứng dậy đi về phía Diệp Nam Thiên.
Vừa lấy được linh nhũ, Diệp Khôn đã có chút nóng lòng muốn đánh vào bình cảnh Trúc Cơ.
Càng đi sâu vào trong, Diệp Khôn càng cảm nhận được linh khí nơi này tuy dày đặc hơn bên ngoài, thế nhưng nó lại giống như đã ngưng kết với nhau.
- Chuyện gì vậy? !
Diệp Khôn cảm thấy hoảng sợ.
- Bức ngăn Cửu Châu... Hóa ra là vậy. Bản tôn đã biết vì sao Bích Không Tử Khí Trúc ở hoang uyên lại xuất hiện trên vùng đất nhỏ bé tại Cảnh Châu này rồi.
Trong đầu Diệp Khôn bỗng vang lên giọng nói của Thao Thiết.
- Bức ngăn Cửu Châu? Hoang uyên? Đấy là cái gì?
Diệp Khôn dùng giọng nói rất bé hỏi.
- Thằng nhóc, dốt cũng phải có mức độ thôi chứ.
Thao Thiết bĩu môi, hơi do dự rồi lên tiếng:
- Thế giới của chúng ta có tên là Thiên Khải. Nó là một cái đại lục mênh mông bát ngát, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ngươi. Mà đại lục Thiên Khải được chia ra làm hai khu vực. Một khu vực gọi là Cửu Châu (chín Châu), một khu vực gọi là Cửu Uyên (chín vực).
- Ở vị trí trung tâm của đại lục Thiên Khải chính là Cửu Châu, cũng là nơi mà nhân loại các ngươi đang thống trị. Cảnh Châu của ngươi chính là một Châu thuộc Cửu Châu. Mà khu vực bên ngoài Cửu Châu chính là một vùng đất rộng lớn hơn rất nhiều. Ở ngoài đó, những tồn tại hùng mạnh càng nhiều không đếm nổi. Vùng đất này đối với nhân loại nhỏ bé các ngươi mà nói chính là vực sâu dưới địa ngục, bởi vậy mới có cái tên Cửu Uyên. Hơn vạn năm trước, để bảo vệ đám nhân loại nhỏ bé các ngươi, chín tên tu sĩ có đại thần thông đã liên thủ với nhau bố trí thành công một bức bình phong ngăn cách Cửu Châu với bên ngoài. Nó được gọi là Bức ngăn Cửu Châu...
Nói đến đây, Thao Thiết bỗng dưng dừng lại, nói nhỏ:
- Nhìn đi, đó chính là Bức ngăn Cửu Châu!
Cùng lúc đó, Diệp Nam Thiên đi phía trước đã mở miệng nói:
- Nơi này chính là cấm địa của Diệp gia!
Diệp Khôn nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện một vách đá rất lớn. Vách đá nối liền với sông núi xung quanh tạo thành một vòng tròn bao bọc khu rừng Tinh Thiết Trúc. Bên dưới vách đá dựng đứng là một hang động cao khoảng vài chục trượng. Trong hang động, từng luồng ánh sắng bảy màu từ từ hiện lên!
Bên trong ánh sáng bảy màu ẩn chứa một loại lực lượng rất khủng bố. Cho dù đang đứng cách nơi đó mấy trăm trượng, Diệp Khôn vẫn cảm thấy run sợ.
Đây giống như một kẻ thuộc tầng lớp dưới gặp một người tầng lớp trên, trong lòng mất tự chủ sinh ra cảm giác run sợ!
- Đây chính là Bức ngăn Cửu Châu được bố trí cách đây vạn năm, uy năng của nó vẫn còn tồn tại như ban đầu. Không biết chín vị tu sĩ bố trí ra nó mạnh mẽ tới mức nào? !
Diệp Khôn kích động mạnh, ánh mắt rời khỏi Bức ngăn Cửu Châu trong hang động.
Bên ngoài hang động, một khóm trúc màu tím cao hơn mười trượng đang ngạo nghễ đứng thẳng. Nó giống như bức tượng của một vị quân vương đang coi thường tất cả!
Hơn mười trượng xung quanh nó không có bất cứ một cây Tinh Thiết Trúc nào dám mọc. Mà bên cạnh Diệp Khôn, một số cây Tinh Thiết Trúc giống hệt như Diệp Nam Thiên đã nói, bọn chúng đều cúi mình hướng về phía cây Bích Không Tử Khí Trúc. Tất cả giống như những bề tôi đang bái kiến quân vương. Phối hợp với khí thế của Bích Không Tử Khí Trúc, tất cả đều giống như lẽ thường.
Ở ngay bên cạnh Bích Không Tử Khí Trúc, một búp măng nhỏ trông rất đẹp, bên trong tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt đang từ dưới đất chui lên.
- Tộc trưởng, đó là cái gì?
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:
- Nó được gọi là Bức ngăn Cửu Châu, là một bức bình phong che chở cho nhân loại chúng ta. Ở bên ngoài kia chính là một vùng đất giống như vực sâu dưới địa ngục... Mọi chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ được. Thế nhưng, tổ tiên chúng ta đã từng để lại lời căn dặn rằng, nếu một ngày nào đó Diệp gia xuất hiện một tu sĩ Kim Đan, người đó phải dẫn cả gia tộc rời khỏi nơi này đến Đế quốc Vân Cảnh.
Nói đến đây, Diệp Nam Thiên bỗng dừng lại một lúc, sau đó ông nói tiếp:
- Mặc dù ông tổ không nói rõ ra nguyên nhân, thế nhưng nó chắc chắn có liên quan tới Bức ngăn Cửu Châu này.
- Thì ra là vậy!
Diệp Khôn gật đầu. Trong lòng hắn hơi lặng yên, kết hợp với lời nói của Thao Thiết, Diệp Khôn chợt nghĩ tới một cái khả năng lớn nhất: Sở dĩ Đế quốc Vân Cảnh để cho hai mươi nước tự do sinh sống mà không thống nhất cả vùng đất Cảnh Châu này, nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là như vậy!
Nước Vạn Trúc... Không, thậm chỉ cả hai mươi quốc gia vùng Nam bộ đều chính là một đội quân tiền tiêu cho Đế quốc Vân Cảnh!
Nếu như có một ngày Bức ngăn Cửu Châu bị mất đi tác dụng khiến các thứ kinh khủng từ bên ngoài kia tràn vào, hai mươi quốc gia vùng Nam bộ chắc chắn sẽ chết đầu nước. Đây chính là tranh thủ cho Đế quốc Vân Cảnh thêm được chút thời gian!
Diệp Khôn cắn răng, hai nắm tay nắm chặt lại phát ra từng tiếc răng rắc. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng cấp bách.
Mặc dù không biết rõ Bức ngăn Cửu Châu này có thể tồn tại được bao lâu, thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn cha mẹ, người nhà của hắn sống ở cái nơi chưa biết lúc nào sẽ bị bóng ma chết chóc bao phủ.
Nhưng, nếu như lúc này Diệp gia có di chuyển tới Đế quốc Vân Cảnh, bọn họ chắc chắn sẽ không có được chỗ dung thân. Chỉ còn cách tiếp tục trở nên mạnh mẽ tới mức có thể dừng chân trên Đế quốc Vân Cảnh thì mới có khả năng thoát khỏi bóng ma chết chóc này!
- Hô...
Sau khi thở mạnh ra một hơi, Diệp Khôn ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Diệp Nam Thiên đang mỉm cười nhìn mình, Diệp Khôn liền sửng sốt.
Bất chợt, dường như hắn đã hiểu ra điều gì.
Dù sao, việc hái linh nhũ cũng không cần hắn phải tự mình tới đây, sở dĩ Diệp Nam Thiên làm vậy chính là muốn Diệp Khôn thấy được mối nguy hiểm này, để cho hắn cảm nhận được một phần cấp bách.
Điều này, sợ rằng trong lịch sử Diệp gia đã trở thành một loại nghi thức dành cho người sắp kế nhiệm vị trí gia chủ. Dẫn đệ tử thiên tài có hi vọng đạt tới Kim Đan tới đây, sau đó đưa linh nhũ cùng với hi vọng của gia tộc phó thác cho y!
Cảm nhận được sự chờ đợi trong mắt Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói:
- Tộc trưởng, người hãy yên tâm. Lần tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội này, cháu sẽ hết sức cố gắng đoạt được vị trí trong tốp mười, sẽ được trở thành môn hạ trong "Nam tam tông"!
- Đi đi, lên hái linh nhũ đi. Sau khi trở về Diệp gia, ta sẽ an bài cho cháu một cái viện độc lập để bế quan.
Diệp Nam Thiên gật đầu, ánh mắt hơi xuất thần.
Ban đầu, khi người cha Diệp Thiên Khung của ông dẫn ông tới nơi này và nói ra những điều như vậy. Khi đó, ông vừa trải qua thất bại thảm hại tại Chư Quốc Võ Đấu Hội. Thế nhưng, ngay lập tức, ông đã phấn chấn lại rất nhanh, trong lòng thề sẽ phải đạt tới Kim Đan.
Hiện tại, ông đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, đã trở thành một trong những cao thủ trong lịch sử Diệp gia. Thế nhưng, trong tâm Diệp Nam Thiên cũng biết rõ, sợ rằng tu vi cả đời ông sẽ phải dừng lại ở giai đoạn này.
Vậy nhưng, tên nhóc Diệp Khôn đang đứng trước mặt ông lúc này, bất kể là thiên phú hay ý chí đều vượt trội hơn ông rất nhiều. Có lẽ, trong tương lai, Diệp Khôn sẽ đạt tới cấp độ mà ông không thể nào đạt tới được...
Trong ánh mắt chăm chú của Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn chậm rãi bước về phía Bích Không Tử Khí Trúc.
Hắn cảm nhận được rõ linh khí vốn đang ngưng kết ở xung quanh bỗng trở nên rất sinh động. Ngoại trừ linh khí, xung quanh còn ẩn chứa thêm một loại lực lượng vô cùng thần bí.
- Đây chính là loại tử khí mà Thao Thiết nói?
Ánh mắt Diệp Khôn trở nên chăm chú, từng bước đi về phía Bích Không Tử Khí Trúc.
Mặc dù trước mặt chỉ là một khóm trúc, thế nhưng khí thế mà nó phát ra lại không kém hơn chút nào so với khí thế của con Ngân Lang trong ảo cảnh kia. Đi thêm mấy bước nữa, Diệp Khôn bỗng cảm thấy hô hấp có hơi dồn dập. Bước chân giống như đang đi trên tuyết, mỗi một bước đều khiến hắn mất đi rất nhiều sức lực.
Chỉ có vài chục trượng mà Diệp Khôn phải đi hết thời gian nửa nén hương. Sau khi đi tới bên cạnh Bích Không Tử Khí Trúc, Diệp Khôn ngước cổ lên nhìn cái cây trúc khổng lồ này. Diệp Khôn nhíu mày lại, hai tay chợt nắm thành trảo chụp vào cây Bích Không Tử Khí Trúc!
- Bụp!
Tiếng động cực lớn vang lên đánh thức Diệp Nam Thiên đang chăm chú suy nghĩ. Vừa nhìn thấy công kích của Diệp Khôn bị đánh bật lại, trong lòng ông không biết nên khóc hay cười.
- Kể cả là ta cũng không khiến cái cây trúc thần bí này xước một vết nào. Chẳng qua, nếu như so sánh với cây trúc cứng rắn này thi búp măng lại rất là mềm yếu.
Diệp Nam Thiên cười nói. Nhìn vẻ mặt của ông, dường như ngày trước ông cũng đã từng một lần làm giống như Diệp Khôn.
Diệp Khôn nghe vậy đành xấu hổ không dám thử thêm cái nữa. Không quan tâm tới tràng cười ha hả của Thao Thiết ở trong đầu, hắn dơ tay sờ vào búp măng.
Vừa chạm búp măng lạnh như băng, Diệp Khôn bỗng cảm nhận được một luồng sức sống vô cùng dồi dào.
Móc con dao đá được làm từ bạch ngọc cùng với hai cái bình ngọc để sẵn trong túi eo ra, Diệp Khôn lột phần vỏ bên ngoài búp măng tới phần thịt trắng nõn bên trong. Bất chợt, hắn dùng dao đá rạch nhẹ một cái lên phần thịt.
Chỉ thấy một dòng linh nhũ màu trắng bỗng trào ra từ bên trong. Diệp Khôn vội vàng đặt bình ngọc dưới chỗ vừa rạch. Dần dần, tất cả linh nhũ đã chảy hết ra từ chỗ rách đó. Sau khi giọt linh nhũ cuối cùng chảy ra, Diệp Khôn liền bị giật mình một phen.
Búp măng vừa nãy còn bừng bừng sức sống chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy một luồng khí chết chóc. Bóc lớp vỏ bên ngoài ra, lớp thịt trắng nõn bên trong đã biến thành màu đen. Tất cả đều đã trở nên khô héo. Không quá một lúc sau, búp măng bỗng hóa thành một đống bụi rơi xuống đất...
- Thật là lãng phí! Lớp thịt của búp măng này chẳng những ăn rất ngon mà còn ẩn chứa rất nhiều linh khí. Tuy nhiên, bằng thực lực hiện giờ của ngươi lại không thể đào lớp đất này lên lấy rễ của búp măng ở bên dưới. Nếu như không đào cả rễ nó lên thì chẳng khác nào ăn phải thứ kịch độc.
Thao Thiết nói một cách rất đáng tiếc. Không cần nhìn cũng thấy được trong giọng nói của y có vài phần hả hê.
- Có bản lĩnh thì tự mình đào đi.
Diệp Khôn bĩu môi, cẩn thận cất hai bình ngọc đựng linh nhũ vào túi eo. Sau khi đáp lại một câu không hề khách khí, Diệp Khôn vui mừng đứng dậy đi về phía Diệp Nam Thiên.
Vừa lấy được linh nhũ, Diệp Khôn đã có chút nóng lòng muốn đánh vào bình cảnh Trúc Cơ.
/119
|