Hậu viện Diệp phủ.
Hiện giờ, hai người đệ tử chịu trách bảo vệ của Diệp gia đã đứng sang hai bên.
Phía trước căn lầu, Diệp Nam Thiên cùng bốn người tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Diệp gia đang dùng ánh mắt lo âu nhìn chằm chằm vào căn lầu.
- Như bình thường thì phải đi ra rồi chứ? !
Diệp Thiên Nhai nuốt nước miếng, nhấp đôi môi khô nói.
- Dù sao vẫn chưa hết một ngày, có thể nó vẫn còn cần thêm chút thời gian.
Ánh mắt Diệp Thanh Bình vẫn đang nhìn chằm chằm vào căn lầu. Thậm chí, ngay cả chiếc lá trúc bị thổi bay xuống đầu lão cũng không cảm nhận được.
Lúc này, bên trong căn lầu, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Bên cạnh hắn là hai bình ngọc rỗng.
- Thằng nhóc, bây giờ bản tôn muốn ngủ say một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, nếu như không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy bản tôn.
Bên trong thức hải, Thao Thiết nói xong câu đó liền không phát ra âm thanh nào khác nữa. Sau khi nhận lại quyền khống chế, Diệp Khôn nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mình.
Trong đan điền, một luồng khí xoáy màu trắng tinh đang chậm rãi xoay tròn. Uy năng ẩn chứa trong luống khí xoáy trắng tinh còn mạnh hơn xa nguyên lực lúc trước.
Đây chính là luồng xoáy pháp lực?
Diệp Khôn cảm nhận được mỗi lần luồng khí xoáy này quay tròn, nó lại hấp thu được rất nhiều linh khí. Mà tốc độ quay càng nhanh, số linh khí được hấp thu sẽ càng tăng.
Có tin đồn nói rằng bên trong bí tích tứ phẩm có pháp môn gia tăng tốc độ quay tròn của luồng khí xoáy. Đáng tiếc cái "Ngự Thú Tâm Kinh" mà Diệp Khôn tu luyện chỉ là bí tích nhị phẩm, bên trong không có loại pháp môn này.
Thế nhưng, cho dù là vậy, Diệp Khôn vẫn cảm nhận thấy rõ tốc độ hấp thu linh khí của mình bây giờ đã nhanh hơn lúc chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng từ hai đến ba lần!
Nếu như đổi thành bí tịch tứ phẩm trở lên, tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng đến mức độ nào đây? !
Diệp Khôn hít vào một hơi dài. Trong đầu nhớ lại lời Diệp Nam Thiên nói lúc hai người đi tới đây.
Tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ có thể thông qua nguyên thần ngưng luyện linh khí trong cơ thể thành pháp lực bằng luồng xoáy trong đan điền. Mà nền tảng ban đầu của tu sĩ Trúc Cơ chính là pháp lực!
Dĩ nhiên, cảnh giới Trúc Cơ cũng được chia làm bốn cấp độ. Bình thường, tu sĩ vẫn thuận miệng gọi chúng là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh.
Mà bốn cấp độ này ứng với Khí Toàn kỳ, Khí Phách kỳ, Khí Hải kỳ cùng Pháp Đan kỳ.
Khí Toàn kỳ chính là luồng xoáy pháp lực lúc ban đầu. Lúc này, tu sĩ phải trải qua quá trình tích lũy, hấp thu linh khí không ngừng, sau đó ngưng luyện linh khí thành pháp lực dung nhập vào luồng xoáy. Sau khi luồng xoáy đầu tiên lớn mạnh tới cực hạn sẽ sinh ra luồng xoáy thứ hai, tiếp đó sẽ là luồng xoáy thứ ba. Sau khi ba luồng xoáy lớn ngưng kết lại thành phách khí sẽ đạt tới Khí Phách kỳ. Hiện tại, Diệp Nam Thiên đang dừng lại ở cấp độ này.
Sau khi tu sĩ đạt tới Khí Phách kỳ, pháp lực bên trong đan điền sẽ từ dạng khí chuyển sang thành dạng lỏng. Sau khi hình thành được ba cái phách khí, pháp lực sẽ hoàn toàn biến thành dạng lỏng. Mà sau khi ba cái phách khí từ từ hợp lại thành một điểm, trong đan điền sẽ ngưng tụ thành khí hải, đạt tới Khí Hải kỳ.
Lúc này, pháp lực bên trong đan điền của người tu sĩ sẽ dâng trào như sóng biển. Khi phóng pháp lực sẽ giống như sóng biển cuộn trào. Chỉ cần giơ tay giơ chân đã có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ Khí Toàn kỳ và Khí Phách kỳ, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ. Còn bên trong khí hải, pháp lực ở dạng lỏng cũng đang dần dần biến thành trạng thái rắn. Sau khi pháp lực đã hoàn toàn chuyển sang thể rắn, khí hải sẽ co lại ngưng kết thành đan. Đây chính là dấu hiệu đã đạt tới đỉnh của Trúc Cơ.
Đạt tới Pháp Đan kỳ chính là đã bước được nửa bước vào Kim Đan!
Hiện giờ, Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc cơ, còn đang ở giai đoạn đầu tiên của Trúc Cơ - cũng chính là Khí Toàn kỳ, luồng xoáy khí duy nhất đang chậm rãi chuyển động trong cơ thể hắn đã ẩn chứa lực lượng rất mạnh khiến hắn càng mong muốn đạt tới Khí Phách kỳ. Thậm chí là cả Khí Hải kỳ!
Tuy nhiên, hiện giờ hắn cũng không muốn tiếp tục tu luyện.
Diệp Khôn đứng dậy vươn hai tay ra phía trước, chỉ thấy hai lòng bàn tay bắt đầu tuôn ra pháp lực, dần dần biến thành một bàn tay bằng pháp lực. Ngay sau đó, Diệp Khôn giơ tay hướng về phía cái bàn. Hắn đứng từ xa khẽ nhấc một cái, chiếc bàn đã trực tiếp bị nâng lên!
Phát lực từ xa!
Đây chính là năng lực mạnh mẽ của tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ!
Có thể nói, hiện giờ hắn không cần phải tự dùng chính cơ thể mình thi triển ra chiến kỹ Mô Phỏng Thú giống như bình thường nữa!
Tuy nói trước khi Trúc Cơ, chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ có thể đứng từ xa công kích người khác; thế nhưng, tác dụng của nó vẫn thuộc các loại chiến kỹ. Nếu như không phải ở trong lôi đài nhỏ hẹp mà đổi thành một khu đất rộng lớn, Diệp Khôn biết đến mười loại phương pháp có thể dễ dàng tránh né công kích từ chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ.
Thế nhưng, đã đạt tới Trúc Cơ thì lại khác. Do nguyên lực đã ngưng tụ thành nguyên thần nên tu sĩ có thể sử dụng thần thức. Trong lúc đang thi triển chiến kỹ, tu sĩ hoàn toàn có thể dùng thần thức điều khiển chiến kỹ bám sát theo đối thủ. Giống như ngày trước Lưu Phong đứng từ xa thi triển Quy Nguyên Kiếm Chỉ, cho dù cách nhau khá xa, lão vẫn có thể đánh trúng cánh tay đang bóp cổ Lưu Dong của Diệp Khôn. Sau đó Diệp Khôn xuất ra đòn sát thủ, Lưu Phong chỉ còn biết ôm hận ra tay. Cái cảm giác toàn thân đang bị khóa chặt mà Diệp Khôn cảm nhận được lúc đó chính là tác dụng của thần thức.
Dĩ nhiên, cái này cũng không phải là khóa chặt hoàn toàn. Nếu như kẻ địch có thần thức mạnh mẽ thì y hoàn toàn có thể dùng thần thức của mình phá chiến kỹ được điều khiển bằng thần thức khiến người kia bị mất tập trung. Giống như Diệp Nam Thiên ra ta với Lưu Phong ngày trước. Vì muốn Lưu Phong bị thương nặng và không để cho lão kịp né tránh, Diệp Nam Thiên đã sử dụng công kích cận thân!
Trừ điều đó ra, thần thức cũng có khoảng cách nhất định. Giống như Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc Cơ, thần thức chuẩn xác cũng chỉ tỏa ra được phạm vi gần một trượng. Nếu như hắn sử dụng thần thức lan ra thì cùng lắm chỉ được mười trượng.
Diệp Khôn hạ cái bàn xuống, sau đó nhìn về hướng cái đỉnh vàng đang cách đó bốn đến năm trượng. Tuy nói đỉnh hương này nhỏ hơn loại đỉnh đồng bình thường, thế nhưng nó cũng phải nặng tới một vạn cân!
Sau khi tụ pháp lực trên tay, Diệp Khôn lại giơ bàn tay về phía đỉnh hương rồi chậm rãi phát lực!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Cái đỉnh hương bằng vàng ròng đã được hắn từ từ nhấc lên. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Diệp Khôn bỗng cảm thấy pháp lực trong tay đã tản ra, đỉnh hương cũng hạ xuống mặt đất!
- Xem ra lực lượng của pháp lực yếu hơn rất nhiều so với lực lượng của cơ thể. Tuy nhiên điều này cũng bình thường. Hiện giờ mình mới chỉ là tu sĩ Khí Toàn kỳ, mới chỉ có một cái xoáy khí. Nếu như mình sử dụng chiến kỹ, dung hợp pháp lực cùng lực lượng cơ thể với nhau, lực lượng cơ thể đã đạt tới một vạn ba ngàn cân, cộng thêm với pháp lực thì sẽ đạt tới hai vạn một ngàn hoặc hai vạn hai ngàn cân. Hơn nữa, hiện giờ mình đã đạt tới Trúc Cơ, mình đã có thể giải phóng ra trạng thái ba đuôi trong chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ rồi!
Diệp Khôn bóp chặt bàn tay. Trong mắt rực lên ánh sáng!
- Nước Thiên Phong, các ngươi chờ đó. Món nợ anh trai ta, trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này ta sẽ bắt các ngươi phải phun ra chút máu!
...
Sau khi đạt tới Trúc Cơ, Diệp Khôn phải mất một ngày củng cố lại pháp lực bên trong cơ thể. Hiện tại hắn mới bước ra khỏi phòng, không ngờ lại bắt gặp năm người Diệp Nam Thiên đang đứng ở ngoài.
Nhìn nụ cười thoải mái trên khuôn mặt bọn họ, sự lo lắng trong lòng Diệp Khôn cũng giảm đi rất nhiều.
Nửa tháng tiếp theo, Diệp Khôn lại trở vào trong dãy núi Phong Tuyệt. Trải qua hơn nửa tháng thực chiến, đặc biệt là vài lần kịch chiến cùng mấy con yêu thú cấp hai, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được kỷ xảo khi đối chiến của tu sĩ Trúc Cơ. Cũng trong nửa tháng này, Diệp gia cũng đã đem tin tức Diệp Khôn đạt tới Trúc Cơ che dấu thật kín đáo. Dù sao, mỗi người trong Diệp gia đều hiểu rõ lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này chính là khảo nghiệm lớn nhất của Diệp gia. Mà bản thân Diệp Khôn lại chính là nhân tố quyết định xem Diệp gia có thể vượt qua khỏi nguy cơ lần này hay không!
Trong nửa tháng Diệp Khôn một mình tu luyện, Diệp gia đã chọn lựa ra được mười người tu sĩ dưới tuổi hai mươi lăm đi tham dự. Ngoại trừ Diệp Khôn cùng Diệp Ưng, mười người này hầu như đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng hoặc Tiên Thiên đệ bát tầng. Mà Diệp Nhạn cũng được có mặt trong nhóm này.
Vào thời điểm cách ngày tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội khoảng mười ngày, trước cổng thành Trúc Hải, mười chiếc xe ngựa cùng hơn mười con tuấn mã tạo thành một đoàn xe đang từ từ chạy ra khỏi thành.
- Diệp Khôn chưa tới ư?
Phía trước đoàn xe, Diệp Thanh Bình đang cưỡi tuấn mã bỗng cau mày, hai mắt nhìn về hướng dãy núi Phong Tuyệt.
Đội ngũ của Diệp gia lần này được chính Quốc chủ Diệp Nam Thiên tự mình lãnh đạo, hai vị Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai đi trước hộ tống. Về phần hai vị Thái thượng trưởng lão Diệp Thiên Khung cùng Diệp Long Chiến do đã lớn tuổi, cộng thêm linh mạch của Diệp gia còn cần người bảo vệ nên họ đã ở lại Diệp gia.
Nhưng, cho dù là vậy, số lượng tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia tính thêm cả Diệp Khôn đã có tới bốn người!
- Chắc là sắp tới rồi!
Thiên Nam Thiên ở bên cạnh cười nói. Ông vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng huýt gió vọng lại từ đằng xa.
- Nhìn kìa, tới rồi đó.
Diệp Nam Thiên cười nói. Sâu trong mắt ông hiện lên sự khen ngợi.
Từ trong tiếng huýt gió, ông đã nhận thấy thực lực hiện giờ của Diệp Khôn đã tăng lên không ít so với nửa tháng trước.
Một lúc sau, bóng hình Diệp Khôn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bay lên nhảy xuống mấy cái đã đuổi kịp đoàn xe.
- Tộc trưởng, cháu đã đến muộn.
Diệp Khôn cười cười, chắp tay lại nói.
- Lên ngựa đi!
Diệp Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, sau đó quay đầu lại quát lớn:
- Xuất phát, đi tới thành Thiên Phong!
Nói xong, ông vung roi điều khiển tuấn mã dẫn đầu chạy về phía cuối con đường lớn. Diệp Khôn tung mình lên ngựa, bên trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ vô cùng thích thú cùng tò mò.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được rời khỏi thành Trúc Hải. Rốt cuộc thế giới bên ngoài có hình dạng thế nào? !
Hắn vung roi ngựa đuổi theo đoàn xe phía trước. Trong lúc đó còn thấp thoáng nghe được âm thanh khá nhỏ do hắn phát ra:
- Nước Thiên Phong, lão tử tới đây!
Hiện giờ, hai người đệ tử chịu trách bảo vệ của Diệp gia đã đứng sang hai bên.
Phía trước căn lầu, Diệp Nam Thiên cùng bốn người tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Diệp gia đang dùng ánh mắt lo âu nhìn chằm chằm vào căn lầu.
- Như bình thường thì phải đi ra rồi chứ? !
Diệp Thiên Nhai nuốt nước miếng, nhấp đôi môi khô nói.
- Dù sao vẫn chưa hết một ngày, có thể nó vẫn còn cần thêm chút thời gian.
Ánh mắt Diệp Thanh Bình vẫn đang nhìn chằm chằm vào căn lầu. Thậm chí, ngay cả chiếc lá trúc bị thổi bay xuống đầu lão cũng không cảm nhận được.
Lúc này, bên trong căn lầu, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Bên cạnh hắn là hai bình ngọc rỗng.
- Thằng nhóc, bây giờ bản tôn muốn ngủ say một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, nếu như không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy bản tôn.
Bên trong thức hải, Thao Thiết nói xong câu đó liền không phát ra âm thanh nào khác nữa. Sau khi nhận lại quyền khống chế, Diệp Khôn nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mình.
Trong đan điền, một luồng khí xoáy màu trắng tinh đang chậm rãi xoay tròn. Uy năng ẩn chứa trong luống khí xoáy trắng tinh còn mạnh hơn xa nguyên lực lúc trước.
Đây chính là luồng xoáy pháp lực?
Diệp Khôn cảm nhận được mỗi lần luồng khí xoáy này quay tròn, nó lại hấp thu được rất nhiều linh khí. Mà tốc độ quay càng nhanh, số linh khí được hấp thu sẽ càng tăng.
Có tin đồn nói rằng bên trong bí tích tứ phẩm có pháp môn gia tăng tốc độ quay tròn của luồng khí xoáy. Đáng tiếc cái "Ngự Thú Tâm Kinh" mà Diệp Khôn tu luyện chỉ là bí tích nhị phẩm, bên trong không có loại pháp môn này.
Thế nhưng, cho dù là vậy, Diệp Khôn vẫn cảm nhận thấy rõ tốc độ hấp thu linh khí của mình bây giờ đã nhanh hơn lúc chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng từ hai đến ba lần!
Nếu như đổi thành bí tịch tứ phẩm trở lên, tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng đến mức độ nào đây? !
Diệp Khôn hít vào một hơi dài. Trong đầu nhớ lại lời Diệp Nam Thiên nói lúc hai người đi tới đây.
Tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ có thể thông qua nguyên thần ngưng luyện linh khí trong cơ thể thành pháp lực bằng luồng xoáy trong đan điền. Mà nền tảng ban đầu của tu sĩ Trúc Cơ chính là pháp lực!
Dĩ nhiên, cảnh giới Trúc Cơ cũng được chia làm bốn cấp độ. Bình thường, tu sĩ vẫn thuận miệng gọi chúng là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh.
Mà bốn cấp độ này ứng với Khí Toàn kỳ, Khí Phách kỳ, Khí Hải kỳ cùng Pháp Đan kỳ.
Khí Toàn kỳ chính là luồng xoáy pháp lực lúc ban đầu. Lúc này, tu sĩ phải trải qua quá trình tích lũy, hấp thu linh khí không ngừng, sau đó ngưng luyện linh khí thành pháp lực dung nhập vào luồng xoáy. Sau khi luồng xoáy đầu tiên lớn mạnh tới cực hạn sẽ sinh ra luồng xoáy thứ hai, tiếp đó sẽ là luồng xoáy thứ ba. Sau khi ba luồng xoáy lớn ngưng kết lại thành phách khí sẽ đạt tới Khí Phách kỳ. Hiện tại, Diệp Nam Thiên đang dừng lại ở cấp độ này.
Sau khi tu sĩ đạt tới Khí Phách kỳ, pháp lực bên trong đan điền sẽ từ dạng khí chuyển sang thành dạng lỏng. Sau khi hình thành được ba cái phách khí, pháp lực sẽ hoàn toàn biến thành dạng lỏng. Mà sau khi ba cái phách khí từ từ hợp lại thành một điểm, trong đan điền sẽ ngưng tụ thành khí hải, đạt tới Khí Hải kỳ.
Lúc này, pháp lực bên trong đan điền của người tu sĩ sẽ dâng trào như sóng biển. Khi phóng pháp lực sẽ giống như sóng biển cuộn trào. Chỉ cần giơ tay giơ chân đã có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ Khí Toàn kỳ và Khí Phách kỳ, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ. Còn bên trong khí hải, pháp lực ở dạng lỏng cũng đang dần dần biến thành trạng thái rắn. Sau khi pháp lực đã hoàn toàn chuyển sang thể rắn, khí hải sẽ co lại ngưng kết thành đan. Đây chính là dấu hiệu đã đạt tới đỉnh của Trúc Cơ.
Đạt tới Pháp Đan kỳ chính là đã bước được nửa bước vào Kim Đan!
Hiện giờ, Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc cơ, còn đang ở giai đoạn đầu tiên của Trúc Cơ - cũng chính là Khí Toàn kỳ, luồng xoáy khí duy nhất đang chậm rãi chuyển động trong cơ thể hắn đã ẩn chứa lực lượng rất mạnh khiến hắn càng mong muốn đạt tới Khí Phách kỳ. Thậm chí là cả Khí Hải kỳ!
Tuy nhiên, hiện giờ hắn cũng không muốn tiếp tục tu luyện.
Diệp Khôn đứng dậy vươn hai tay ra phía trước, chỉ thấy hai lòng bàn tay bắt đầu tuôn ra pháp lực, dần dần biến thành một bàn tay bằng pháp lực. Ngay sau đó, Diệp Khôn giơ tay hướng về phía cái bàn. Hắn đứng từ xa khẽ nhấc một cái, chiếc bàn đã trực tiếp bị nâng lên!
Phát lực từ xa!
Đây chính là năng lực mạnh mẽ của tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ!
Có thể nói, hiện giờ hắn không cần phải tự dùng chính cơ thể mình thi triển ra chiến kỹ Mô Phỏng Thú giống như bình thường nữa!
Tuy nói trước khi Trúc Cơ, chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ có thể đứng từ xa công kích người khác; thế nhưng, tác dụng của nó vẫn thuộc các loại chiến kỹ. Nếu như không phải ở trong lôi đài nhỏ hẹp mà đổi thành một khu đất rộng lớn, Diệp Khôn biết đến mười loại phương pháp có thể dễ dàng tránh né công kích từ chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ.
Thế nhưng, đã đạt tới Trúc Cơ thì lại khác. Do nguyên lực đã ngưng tụ thành nguyên thần nên tu sĩ có thể sử dụng thần thức. Trong lúc đang thi triển chiến kỹ, tu sĩ hoàn toàn có thể dùng thần thức điều khiển chiến kỹ bám sát theo đối thủ. Giống như ngày trước Lưu Phong đứng từ xa thi triển Quy Nguyên Kiếm Chỉ, cho dù cách nhau khá xa, lão vẫn có thể đánh trúng cánh tay đang bóp cổ Lưu Dong của Diệp Khôn. Sau đó Diệp Khôn xuất ra đòn sát thủ, Lưu Phong chỉ còn biết ôm hận ra tay. Cái cảm giác toàn thân đang bị khóa chặt mà Diệp Khôn cảm nhận được lúc đó chính là tác dụng của thần thức.
Dĩ nhiên, cái này cũng không phải là khóa chặt hoàn toàn. Nếu như kẻ địch có thần thức mạnh mẽ thì y hoàn toàn có thể dùng thần thức của mình phá chiến kỹ được điều khiển bằng thần thức khiến người kia bị mất tập trung. Giống như Diệp Nam Thiên ra ta với Lưu Phong ngày trước. Vì muốn Lưu Phong bị thương nặng và không để cho lão kịp né tránh, Diệp Nam Thiên đã sử dụng công kích cận thân!
Trừ điều đó ra, thần thức cũng có khoảng cách nhất định. Giống như Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc Cơ, thần thức chuẩn xác cũng chỉ tỏa ra được phạm vi gần một trượng. Nếu như hắn sử dụng thần thức lan ra thì cùng lắm chỉ được mười trượng.
Diệp Khôn hạ cái bàn xuống, sau đó nhìn về hướng cái đỉnh vàng đang cách đó bốn đến năm trượng. Tuy nói đỉnh hương này nhỏ hơn loại đỉnh đồng bình thường, thế nhưng nó cũng phải nặng tới một vạn cân!
Sau khi tụ pháp lực trên tay, Diệp Khôn lại giơ bàn tay về phía đỉnh hương rồi chậm rãi phát lực!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Cái đỉnh hương bằng vàng ròng đã được hắn từ từ nhấc lên. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Diệp Khôn bỗng cảm thấy pháp lực trong tay đã tản ra, đỉnh hương cũng hạ xuống mặt đất!
- Xem ra lực lượng của pháp lực yếu hơn rất nhiều so với lực lượng của cơ thể. Tuy nhiên điều này cũng bình thường. Hiện giờ mình mới chỉ là tu sĩ Khí Toàn kỳ, mới chỉ có một cái xoáy khí. Nếu như mình sử dụng chiến kỹ, dung hợp pháp lực cùng lực lượng cơ thể với nhau, lực lượng cơ thể đã đạt tới một vạn ba ngàn cân, cộng thêm với pháp lực thì sẽ đạt tới hai vạn một ngàn hoặc hai vạn hai ngàn cân. Hơn nữa, hiện giờ mình đã đạt tới Trúc Cơ, mình đã có thể giải phóng ra trạng thái ba đuôi trong chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ rồi!
Diệp Khôn bóp chặt bàn tay. Trong mắt rực lên ánh sáng!
- Nước Thiên Phong, các ngươi chờ đó. Món nợ anh trai ta, trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này ta sẽ bắt các ngươi phải phun ra chút máu!
...
Sau khi đạt tới Trúc Cơ, Diệp Khôn phải mất một ngày củng cố lại pháp lực bên trong cơ thể. Hiện tại hắn mới bước ra khỏi phòng, không ngờ lại bắt gặp năm người Diệp Nam Thiên đang đứng ở ngoài.
Nhìn nụ cười thoải mái trên khuôn mặt bọn họ, sự lo lắng trong lòng Diệp Khôn cũng giảm đi rất nhiều.
Nửa tháng tiếp theo, Diệp Khôn lại trở vào trong dãy núi Phong Tuyệt. Trải qua hơn nửa tháng thực chiến, đặc biệt là vài lần kịch chiến cùng mấy con yêu thú cấp hai, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được kỷ xảo khi đối chiến của tu sĩ Trúc Cơ. Cũng trong nửa tháng này, Diệp gia cũng đã đem tin tức Diệp Khôn đạt tới Trúc Cơ che dấu thật kín đáo. Dù sao, mỗi người trong Diệp gia đều hiểu rõ lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này chính là khảo nghiệm lớn nhất của Diệp gia. Mà bản thân Diệp Khôn lại chính là nhân tố quyết định xem Diệp gia có thể vượt qua khỏi nguy cơ lần này hay không!
Trong nửa tháng Diệp Khôn một mình tu luyện, Diệp gia đã chọn lựa ra được mười người tu sĩ dưới tuổi hai mươi lăm đi tham dự. Ngoại trừ Diệp Khôn cùng Diệp Ưng, mười người này hầu như đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng hoặc Tiên Thiên đệ bát tầng. Mà Diệp Nhạn cũng được có mặt trong nhóm này.
Vào thời điểm cách ngày tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội khoảng mười ngày, trước cổng thành Trúc Hải, mười chiếc xe ngựa cùng hơn mười con tuấn mã tạo thành một đoàn xe đang từ từ chạy ra khỏi thành.
- Diệp Khôn chưa tới ư?
Phía trước đoàn xe, Diệp Thanh Bình đang cưỡi tuấn mã bỗng cau mày, hai mắt nhìn về hướng dãy núi Phong Tuyệt.
Đội ngũ của Diệp gia lần này được chính Quốc chủ Diệp Nam Thiên tự mình lãnh đạo, hai vị Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai đi trước hộ tống. Về phần hai vị Thái thượng trưởng lão Diệp Thiên Khung cùng Diệp Long Chiến do đã lớn tuổi, cộng thêm linh mạch của Diệp gia còn cần người bảo vệ nên họ đã ở lại Diệp gia.
Nhưng, cho dù là vậy, số lượng tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia tính thêm cả Diệp Khôn đã có tới bốn người!
- Chắc là sắp tới rồi!
Thiên Nam Thiên ở bên cạnh cười nói. Ông vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng huýt gió vọng lại từ đằng xa.
- Nhìn kìa, tới rồi đó.
Diệp Nam Thiên cười nói. Sâu trong mắt ông hiện lên sự khen ngợi.
Từ trong tiếng huýt gió, ông đã nhận thấy thực lực hiện giờ của Diệp Khôn đã tăng lên không ít so với nửa tháng trước.
Một lúc sau, bóng hình Diệp Khôn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bay lên nhảy xuống mấy cái đã đuổi kịp đoàn xe.
- Tộc trưởng, cháu đã đến muộn.
Diệp Khôn cười cười, chắp tay lại nói.
- Lên ngựa đi!
Diệp Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, sau đó quay đầu lại quát lớn:
- Xuất phát, đi tới thành Thiên Phong!
Nói xong, ông vung roi điều khiển tuấn mã dẫn đầu chạy về phía cuối con đường lớn. Diệp Khôn tung mình lên ngựa, bên trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ vô cùng thích thú cùng tò mò.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được rời khỏi thành Trúc Hải. Rốt cuộc thế giới bên ngoài có hình dạng thế nào? !
Hắn vung roi ngựa đuổi theo đoàn xe phía trước. Trong lúc đó còn thấp thoáng nghe được âm thanh khá nhỏ do hắn phát ra:
- Nước Thiên Phong, lão tử tới đây!
/119
|