Chỉ một lát sau hoàng thượng đã dừng bút, Y nhẹ nhàng thổi khô nét mực rồi khẽ gọi nàng:
"Ái phi nhìn xem lời trẫm nói có sai hay không ".
Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng đi lên chưa kịp quan sát đã bị ôm trọn vào lòng, Triệu Ẩn Dương cúi người khẽ thì thầm:
"Tối nay trẫm sẽ cho người tới đón nàng ".
Rồi Y cười thật to rồi bước ra ngoài trong sự xấu hổ của Cẩm Tĩnh.
Thật ra nói là chinh phục hoàng thượng để bám chắc vào cây cổ thụ, tuy nhiên nàng cũng cảm thấy có một chút gì đó phấn khích.
Dù gì nàng cũng không thiệt thòi gì, hoàng thượng lại anh tuấn thế kia, Cẫm Tĩnh có chút mong chờ buổi tối.
Nếu ở tẩm cung của hoàng thượng vậy thì hương liệu không thể đốt được rồi, tuy nhiên không sao khi cầm phối phương đó nàng đã sáng chế ra được cách dùng khác.
Tuy không hiệu quả mạnh như đốt nhưng nó cũng khiến cho hoàng thượng say mê quên lối về.
Dựa vào kinh nghiệm mà tú bà đã dậy và chỉ bảo cho nàng thì nàng vô cùng tự tin, cái lợi ích lớn nhất là dù sao nàng cũng là người hiện đại không bảo thủ như mấy tiểu thư cổ đại thì còn sợ gì nữa chứ.
Trong chuyện phòng the nếu mà bảo thỷ quá cũng khiến nam nhân không thể hưng phấn được, tuy nhiên cũng không thể dạn dĩ sẽ không làm đối phương nhanh chán.
Cái mà Cẩm Tĩnh muốn là lâu dài nên nửa nọ nửa kia mới có thể lâu dài được.
Cẩm Tĩnh nhìn vào bức viết thư pháp của hoàng thượng mà giật mình, nét bút cứng cáp nhưng không mất đi phần uyển chuyển mềm mại, trong nhu có cương.
Nói đúng ra thì hoàng thượng đúng thật là nhân tài, tuy hoàng thượng mới có hai mươi tuổi nhưng tài trị quốc voi cùng tài giỏi, tầm hiểu biết của người vô cùng lớn.
Được làm phj tần của người nàng cũng chẳng thiệt thòi gì thậm chí là qua được lời.
Còn chuyện năm thê tứ thiếp thì nàng chưa nghĩ đến nó, dù sao người nam nhân tài giỏi như Y thì là đương nhiên mà nhất là người còn là hoàng thượng, thôi thì đến đâu hay đến đấy vậy.
Nàng cũng chẳng hi vọng gì xa vời, sống lại một đời nàng chủ muốn thật vui tươi, không lo nghĩ gì nhiều và mục tiêu trở thành một Sủng phi muốn gì được nấy.
Sau khi A Bích và A Huệ nghe được từ nàng nói là tối nay chủ nhân của bọn họ sẽ thị tẩm mà nơi đó lại là cung của hoàng thượng thì ai nấy đều vui mừng.
Từ sớm bọn họ đã chuẩn bị xiêm y và đồ trang điểm cho nàng.
Cẩm Tĩnh đổ một chút hương liệu rồi ngâm mình trohg làn nước ấm, phối phương đó nàng đã cải tạo lại một số dược liệu nên bây giờ cả người nàng đều thơm ngát.
Tắm xong nàng bảo A Bích lau khô tóc rồi bôi một chút hương liệu lên, chỉ là một lớp mỏng thôi nhưng công hiệu có lẽ cũng khiến hoàng thượng phải nhớ mãi.
A Huệ lôi kéo nàng ngồi xuống bàn để trang điểm tuy nhiên Cẩm Tĩnh lại lắc đầu nói:
"Không cần thiết, dù sao cũng là đi ngủ bôi nhiều thứ lên bản thân ta cảm thấy khó chịu mà người bên cạnh cũng thế, cứ để tự nhiên thôi ".
A Huệ nghe nương nương nói cũng cảm thấy hợp lý, tuy nhiên vẫn bôi son mùi quýt cho nàng, Cẩm Tĩnh thấy là hương liệu tự nhiên nên cũng đồng tình.
Thái giám đã cho mang kiệu đến từ rất sớm, tuy nhiên nàng lại la cà tận một canh giờ sau mới xuất phát khiến cho thái giám muốn kêu trời đất.
Từ khi hầu hạ hoàng thượng đến giờ có lẽ đây là cung phi đầu tiên đi muộn như thế, những phi tần trước kia chỉ ước bay thật nhanh lên long sàng chứ ai như vị nương nương này chứ.
Hoàng thượng ở tẩm cung thì vô cùng sốt ruột, thái giám đã đi lâu lắm rồi vì sao người còn chưa đến, không biết có sự cố gì không.
Hoàng thượng đi ra đi vào khiến cho cung nữ và nô tài cũng thấy thấp thỏm không yên.
Lúc kiệu đi gần đến cửa cung thì hoàng thượng đã nhìn thấy, không nói một lời hoàng thượng đi nhanh vào bàn giả vờ đang xem tấu sớ khiến cho nô tài và cung nữ buồn cười nhưng không ai dám cười.
Cẩm Tĩnh thướt tha đi vào, nàng mặc bên ngoài một chiếc áo choàng được bọc kín nên mọi người không biết nàng mặc đồ gì.
Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng đi lên và hành lễ nói:
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng ".
Hoàng thượng lúc này đang giả vờ xem tấu sớ liền ho một cái rồi nói:
"Nàng đến rồi à, đợi trẫm một chút, trẫm sắp xong rồi ".
Lúc này thái giám và cung nữ đã biết ý lui xuống hết, cả tẩm cung rộng lớn chỉ có hai người.
Cẩm Tĩnh thấy không còn ai liền cởi áo choàng bén ngoài ra, trong tẩm cung của hoàng thượng có đốt hương nên nàng cảm thấy hơi nóng.
Cẩm Tĩnh tò mò đi xung quanh để xem mọi thứ, nàng rất hứng thú xem vua chúa cổ đại xưa trong cung bày biện những gì.
Còn Triệu Ẩn Dương thì từ khi nàng cởi áo choàng ra thì Y làm gì có thể chú tâm được nữa.
Nàng đứng đó mặc một bộ y phục mỏng tuy không đến nỗi hở hang nhưng nó lại bó sát thân mình chỗ lòi chỗ lõm của nàng khiến cho nhịp đập con tim Y tăng cao kết hợp với mùi hương trong phòng.
"Ái phi nhìn xem lời trẫm nói có sai hay không ".
Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng đi lên chưa kịp quan sát đã bị ôm trọn vào lòng, Triệu Ẩn Dương cúi người khẽ thì thầm:
"Tối nay trẫm sẽ cho người tới đón nàng ".
Rồi Y cười thật to rồi bước ra ngoài trong sự xấu hổ của Cẩm Tĩnh.
Thật ra nói là chinh phục hoàng thượng để bám chắc vào cây cổ thụ, tuy nhiên nàng cũng cảm thấy có một chút gì đó phấn khích.
Dù gì nàng cũng không thiệt thòi gì, hoàng thượng lại anh tuấn thế kia, Cẫm Tĩnh có chút mong chờ buổi tối.
Nếu ở tẩm cung của hoàng thượng vậy thì hương liệu không thể đốt được rồi, tuy nhiên không sao khi cầm phối phương đó nàng đã sáng chế ra được cách dùng khác.
Tuy không hiệu quả mạnh như đốt nhưng nó cũng khiến cho hoàng thượng say mê quên lối về.
Dựa vào kinh nghiệm mà tú bà đã dậy và chỉ bảo cho nàng thì nàng vô cùng tự tin, cái lợi ích lớn nhất là dù sao nàng cũng là người hiện đại không bảo thủ như mấy tiểu thư cổ đại thì còn sợ gì nữa chứ.
Trong chuyện phòng the nếu mà bảo thỷ quá cũng khiến nam nhân không thể hưng phấn được, tuy nhiên cũng không thể dạn dĩ sẽ không làm đối phương nhanh chán.
Cái mà Cẩm Tĩnh muốn là lâu dài nên nửa nọ nửa kia mới có thể lâu dài được.
Cẩm Tĩnh nhìn vào bức viết thư pháp của hoàng thượng mà giật mình, nét bút cứng cáp nhưng không mất đi phần uyển chuyển mềm mại, trong nhu có cương.
Nói đúng ra thì hoàng thượng đúng thật là nhân tài, tuy hoàng thượng mới có hai mươi tuổi nhưng tài trị quốc voi cùng tài giỏi, tầm hiểu biết của người vô cùng lớn.
Được làm phj tần của người nàng cũng chẳng thiệt thòi gì thậm chí là qua được lời.
Còn chuyện năm thê tứ thiếp thì nàng chưa nghĩ đến nó, dù sao người nam nhân tài giỏi như Y thì là đương nhiên mà nhất là người còn là hoàng thượng, thôi thì đến đâu hay đến đấy vậy.
Nàng cũng chẳng hi vọng gì xa vời, sống lại một đời nàng chủ muốn thật vui tươi, không lo nghĩ gì nhiều và mục tiêu trở thành một Sủng phi muốn gì được nấy.
Sau khi A Bích và A Huệ nghe được từ nàng nói là tối nay chủ nhân của bọn họ sẽ thị tẩm mà nơi đó lại là cung của hoàng thượng thì ai nấy đều vui mừng.
Từ sớm bọn họ đã chuẩn bị xiêm y và đồ trang điểm cho nàng.
Cẩm Tĩnh đổ một chút hương liệu rồi ngâm mình trohg làn nước ấm, phối phương đó nàng đã cải tạo lại một số dược liệu nên bây giờ cả người nàng đều thơm ngát.
Tắm xong nàng bảo A Bích lau khô tóc rồi bôi một chút hương liệu lên, chỉ là một lớp mỏng thôi nhưng công hiệu có lẽ cũng khiến hoàng thượng phải nhớ mãi.
A Huệ lôi kéo nàng ngồi xuống bàn để trang điểm tuy nhiên Cẩm Tĩnh lại lắc đầu nói:
"Không cần thiết, dù sao cũng là đi ngủ bôi nhiều thứ lên bản thân ta cảm thấy khó chịu mà người bên cạnh cũng thế, cứ để tự nhiên thôi ".
A Huệ nghe nương nương nói cũng cảm thấy hợp lý, tuy nhiên vẫn bôi son mùi quýt cho nàng, Cẩm Tĩnh thấy là hương liệu tự nhiên nên cũng đồng tình.
Thái giám đã cho mang kiệu đến từ rất sớm, tuy nhiên nàng lại la cà tận một canh giờ sau mới xuất phát khiến cho thái giám muốn kêu trời đất.
Từ khi hầu hạ hoàng thượng đến giờ có lẽ đây là cung phi đầu tiên đi muộn như thế, những phi tần trước kia chỉ ước bay thật nhanh lên long sàng chứ ai như vị nương nương này chứ.
Hoàng thượng ở tẩm cung thì vô cùng sốt ruột, thái giám đã đi lâu lắm rồi vì sao người còn chưa đến, không biết có sự cố gì không.
Hoàng thượng đi ra đi vào khiến cho cung nữ và nô tài cũng thấy thấp thỏm không yên.
Lúc kiệu đi gần đến cửa cung thì hoàng thượng đã nhìn thấy, không nói một lời hoàng thượng đi nhanh vào bàn giả vờ đang xem tấu sớ khiến cho nô tài và cung nữ buồn cười nhưng không ai dám cười.
Cẩm Tĩnh thướt tha đi vào, nàng mặc bên ngoài một chiếc áo choàng được bọc kín nên mọi người không biết nàng mặc đồ gì.
Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng đi lên và hành lễ nói:
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng ".
Hoàng thượng lúc này đang giả vờ xem tấu sớ liền ho một cái rồi nói:
"Nàng đến rồi à, đợi trẫm một chút, trẫm sắp xong rồi ".
Lúc này thái giám và cung nữ đã biết ý lui xuống hết, cả tẩm cung rộng lớn chỉ có hai người.
Cẩm Tĩnh thấy không còn ai liền cởi áo choàng bén ngoài ra, trong tẩm cung của hoàng thượng có đốt hương nên nàng cảm thấy hơi nóng.
Cẩm Tĩnh tò mò đi xung quanh để xem mọi thứ, nàng rất hứng thú xem vua chúa cổ đại xưa trong cung bày biện những gì.
Còn Triệu Ẩn Dương thì từ khi nàng cởi áo choàng ra thì Y làm gì có thể chú tâm được nữa.
Nàng đứng đó mặc một bộ y phục mỏng tuy không đến nỗi hở hang nhưng nó lại bó sát thân mình chỗ lòi chỗ lõm của nàng khiến cho nhịp đập con tim Y tăng cao kết hợp với mùi hương trong phòng.
/97
|