Cả buổi thỉnh an đó hoàng hậu không được tập trung cho lắm, không công kích Cẩm Tĩnh như nàng đã tưởng.
Cuối cùng hoàng hậu lấy lý do cơ thể mình mệt mỏi mà cho mọi người về sớm.
Cẩm Tĩnh thấy sắc trời còn sớm liền đi dạo xung quanh ngự hoa viên, vì giờ này có về thì bảo bảo cũng vẫn còn đang ngủ.
Thời gian này nàng đắm chìm trong sự yêu thương một nhà ba người mà quên mất bản thân hiện tại nàng đang ở đâu.
Cũng may hiện thực cảnh tỉnh cho nàng sớm để nàng đỡ phải rơi vào ảo cảnh quá lâu, đã một tuần nay hoàng thượng không triệu kiến cũng như đến thăm nàng, có lẽ một phần do áp lực của các quan đại thần
( Đừng trách hoàng thượng nhé, vì nghĩ cho nàng thôi sợ các quan đại thần lên án nàng chuyên sủng vì chuyện nến long phụng lần trước chưa qua, chứ đêm nào hoàng thượng cũng bí mật đến thăm nàng và nhị hoàng tử đó ạ!).
Nàng đang ngắm cảnh hồ nước bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ chạy nhanh đến và không may vấp phải nàng.
Cẩm Tĩnh nhanh tay đỡ lấy đứa bé, khi nhìn kỹ thì nàng phát hiện ra là đại hoàng tử, là đứa bé đáng thương ở buổi yến tiệc nàng đồng cảm hỏi:
"Sao con lại chạy nhanh như thế nếu không may ngã xuống hồ thì sao, cung nữ và thái giám đi theo con đâu hết rồi mà để mình con thế này ".
Ẩn Duệ tò mò người đứng trước mặt mình và hỏi nhỏ:
“Người là ai, vì sao lại biết ta chứ?”.
Cẩm Tĩnh mỉm cười vì sự ngây thơ của cậu, trong ánh mắt của cậu bây giờ đã ánh lên vẻ nhanh nhẹn chứ không sợ hãi như lúc trước nữa, nàng cười nói:
"Ta là Tĩnh quý phi là mẫu thân của nhị hoàng tử, là đệ đệ của con đó, con còn chưa nói vì sao chạy đến đây một mình ".
Ẩn Duệ vui xướng hỏi lại:
"Người có thật là Tĩnh Quý Phi không, may quá ta đang định đi tìm người thì lại gặp ở đây ".
Cẩm Tĩnh vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Tìm ta, con tìm ta làm gì?”.
Ẩn Duệ gãi đầu nói nhỏ:
"Thật ra là con đi tìm đệ đệ nhưng không niết đệ ấy ở đâu chỉ biết là tìm người thì sẽ gặp đệ đệ ".
Cẩm Tĩnh cười nhỏ nhẹ nói:
"Thì ra là vậy, thế con đi theo ta dù sao giờ này đệ đệ cũng sắp dậy rồi ".
Nàng quay sang cầm tay Ẩn Duệ rồi dắt thằng bé đi không quên dặn A Bích đến Đông viện để nhắn nhủ với thái giám và cung nữ sợ bọn họ lại đi tìm mà không thấy đâu.
Ẩn Duệ càng nhìn vị Quý phi này càng thấy yêu thích, nàng nhẹ nhàng hiền dịu chứ không như mẫu hậu của cậu, giá như có thể đổi được thì tốt biết bao.
Lúc Cẩm Tĩnh dắt Ẩn Duệ đến thì nhị hoàng tử vừa mới dậy, tuy nhiên cậu bé rất ngoan ngoãn không quấy khóc, lúc này đã được gần bốn tháng rồi nhìn vô cùng dễ thương.
Cẩm Tĩnh liền bế nhị hoàng tử và nói nhỏ nhẹ:
"Bảo bảo con xem ai đến chơi với con này, đây là đại ca của con sau này con lớn nhanh rồi cùng ca ca chơi đùa nhé ".
Nhị hoàng tử như hiểu được liền cười tít mắt khiến cho Ẩn Duệ vô cùng thích thú.
Cậu đưa tay ra cầm lấy bàn tay bé xíu của đệ đệ và nói:
"Đệ đệ lớn nhanh lên ta sẽ dắt đệ đi chơi ".
Cẩm Tĩnh bật cười vì sự nhí nhảnh trẻ con này nàng nói nhỏ:
“Duệ nhi có muốn bế đệ đệ không?”.
Duệ nhi vui mừng nhưng rất nhanh liền lắc đầu nói:
"Để sau đi ạ, giờ Duệ nhi quá bé nếu bế sợ đệ đệ sẽ ngã ".
Nhìn vẻ mặt chân thành và cẩn thận của cậu bé mà Cẩm Tĩnh cảm thấy thương, đáng lẽ tuổi này phải là tuổi ăn tuổi chơi vậy mà mẫu thân thằng bé đã biến một đứa nhỏ ngây thơ trở nên như thế thật là đáng trách nhiều hơn.
Bỗng nhiên bụng Ẩn Duệ kêu lên một tiếng, cậu xấy hổ lí nhí nói:
"Lúc nãy Duệ nhi thấy cung nữ và thái giám không ở đấy nên vội chạy đi còn chưa kịp ăn sáng ".
Cẩm Tĩnh thấy vậy liền kêu người chuẩn bị đồ ăn cho nhóc, lúc nãy dậy sớm thỉnh an nàng cũng chưa ăn được gì nhiều.
Thế là một người lớn và một trẻ nhỏ ăn hết một bàn thức ăn, ăn xong Ẩn Duệ muốn ở lại chơi với đệ đệ một lát, Cẩm Tĩnh nghĩ rằng đã cho người đi thông báo rồi chắc không sao nên liền đồng ý.
Lúc này A Bích đến Đông Viện thì chẳng thấy một ai liền viết một bức thư để đó, sáng nay nàng có lệnh xuất cung để đi mua ít đồ nên bỏ thư lại và nhanh chóng xuất cung.
Mà đậ hay rằng người của Đông viện không tìm thấy đại hoàng tử liền bủa đi khắp nơi trong cung để tìm.
Hai ám vệ được hoàng thượng sai đi bảo vệ đại hoàng tử thì thấy đại hoàng tử ở Hạ Lan cung thì cũng yên tâm ở đó luôn.
Bọn họ đều là những người đi Giang Nam lần trước nên rất tin tưởng vào cách làn người của Tĩnh quý phi nên vô cùng yên tâm khi đại hoàng tử ở đây.
Lúc cung nữ và thái giám đi tìm không thấy liền đến Trữ Tú cung của hoàng hậu để tìm nên kinh động cả Hoa Uyển Hạ.
Nàng ta nghe tin không thấy nhi tử thì vội vã cử cung nữ đi tìm, thế là cả hoàng cung ầm ĩ và náo loạn vì sự mất tích của đại hoàng tử.
Cuối cùng hoàng hậu lấy lý do cơ thể mình mệt mỏi mà cho mọi người về sớm.
Cẩm Tĩnh thấy sắc trời còn sớm liền đi dạo xung quanh ngự hoa viên, vì giờ này có về thì bảo bảo cũng vẫn còn đang ngủ.
Thời gian này nàng đắm chìm trong sự yêu thương một nhà ba người mà quên mất bản thân hiện tại nàng đang ở đâu.
Cũng may hiện thực cảnh tỉnh cho nàng sớm để nàng đỡ phải rơi vào ảo cảnh quá lâu, đã một tuần nay hoàng thượng không triệu kiến cũng như đến thăm nàng, có lẽ một phần do áp lực của các quan đại thần
( Đừng trách hoàng thượng nhé, vì nghĩ cho nàng thôi sợ các quan đại thần lên án nàng chuyên sủng vì chuyện nến long phụng lần trước chưa qua, chứ đêm nào hoàng thượng cũng bí mật đến thăm nàng và nhị hoàng tử đó ạ!).
Nàng đang ngắm cảnh hồ nước bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ chạy nhanh đến và không may vấp phải nàng.
Cẩm Tĩnh nhanh tay đỡ lấy đứa bé, khi nhìn kỹ thì nàng phát hiện ra là đại hoàng tử, là đứa bé đáng thương ở buổi yến tiệc nàng đồng cảm hỏi:
"Sao con lại chạy nhanh như thế nếu không may ngã xuống hồ thì sao, cung nữ và thái giám đi theo con đâu hết rồi mà để mình con thế này ".
Ẩn Duệ tò mò người đứng trước mặt mình và hỏi nhỏ:
“Người là ai, vì sao lại biết ta chứ?”.
Cẩm Tĩnh mỉm cười vì sự ngây thơ của cậu, trong ánh mắt của cậu bây giờ đã ánh lên vẻ nhanh nhẹn chứ không sợ hãi như lúc trước nữa, nàng cười nói:
"Ta là Tĩnh quý phi là mẫu thân của nhị hoàng tử, là đệ đệ của con đó, con còn chưa nói vì sao chạy đến đây một mình ".
Ẩn Duệ vui xướng hỏi lại:
"Người có thật là Tĩnh Quý Phi không, may quá ta đang định đi tìm người thì lại gặp ở đây ".
Cẩm Tĩnh vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Tìm ta, con tìm ta làm gì?”.
Ẩn Duệ gãi đầu nói nhỏ:
"Thật ra là con đi tìm đệ đệ nhưng không niết đệ ấy ở đâu chỉ biết là tìm người thì sẽ gặp đệ đệ ".
Cẩm Tĩnh cười nhỏ nhẹ nói:
"Thì ra là vậy, thế con đi theo ta dù sao giờ này đệ đệ cũng sắp dậy rồi ".
Nàng quay sang cầm tay Ẩn Duệ rồi dắt thằng bé đi không quên dặn A Bích đến Đông viện để nhắn nhủ với thái giám và cung nữ sợ bọn họ lại đi tìm mà không thấy đâu.
Ẩn Duệ càng nhìn vị Quý phi này càng thấy yêu thích, nàng nhẹ nhàng hiền dịu chứ không như mẫu hậu của cậu, giá như có thể đổi được thì tốt biết bao.
Lúc Cẩm Tĩnh dắt Ẩn Duệ đến thì nhị hoàng tử vừa mới dậy, tuy nhiên cậu bé rất ngoan ngoãn không quấy khóc, lúc này đã được gần bốn tháng rồi nhìn vô cùng dễ thương.
Cẩm Tĩnh liền bế nhị hoàng tử và nói nhỏ nhẹ:
"Bảo bảo con xem ai đến chơi với con này, đây là đại ca của con sau này con lớn nhanh rồi cùng ca ca chơi đùa nhé ".
Nhị hoàng tử như hiểu được liền cười tít mắt khiến cho Ẩn Duệ vô cùng thích thú.
Cậu đưa tay ra cầm lấy bàn tay bé xíu của đệ đệ và nói:
"Đệ đệ lớn nhanh lên ta sẽ dắt đệ đi chơi ".
Cẩm Tĩnh bật cười vì sự nhí nhảnh trẻ con này nàng nói nhỏ:
“Duệ nhi có muốn bế đệ đệ không?”.
Duệ nhi vui mừng nhưng rất nhanh liền lắc đầu nói:
"Để sau đi ạ, giờ Duệ nhi quá bé nếu bế sợ đệ đệ sẽ ngã ".
Nhìn vẻ mặt chân thành và cẩn thận của cậu bé mà Cẩm Tĩnh cảm thấy thương, đáng lẽ tuổi này phải là tuổi ăn tuổi chơi vậy mà mẫu thân thằng bé đã biến một đứa nhỏ ngây thơ trở nên như thế thật là đáng trách nhiều hơn.
Bỗng nhiên bụng Ẩn Duệ kêu lên một tiếng, cậu xấy hổ lí nhí nói:
"Lúc nãy Duệ nhi thấy cung nữ và thái giám không ở đấy nên vội chạy đi còn chưa kịp ăn sáng ".
Cẩm Tĩnh thấy vậy liền kêu người chuẩn bị đồ ăn cho nhóc, lúc nãy dậy sớm thỉnh an nàng cũng chưa ăn được gì nhiều.
Thế là một người lớn và một trẻ nhỏ ăn hết một bàn thức ăn, ăn xong Ẩn Duệ muốn ở lại chơi với đệ đệ một lát, Cẩm Tĩnh nghĩ rằng đã cho người đi thông báo rồi chắc không sao nên liền đồng ý.
Lúc này A Bích đến Đông Viện thì chẳng thấy một ai liền viết một bức thư để đó, sáng nay nàng có lệnh xuất cung để đi mua ít đồ nên bỏ thư lại và nhanh chóng xuất cung.
Mà đậ hay rằng người của Đông viện không tìm thấy đại hoàng tử liền bủa đi khắp nơi trong cung để tìm.
Hai ám vệ được hoàng thượng sai đi bảo vệ đại hoàng tử thì thấy đại hoàng tử ở Hạ Lan cung thì cũng yên tâm ở đó luôn.
Bọn họ đều là những người đi Giang Nam lần trước nên rất tin tưởng vào cách làn người của Tĩnh quý phi nên vô cùng yên tâm khi đại hoàng tử ở đây.
Lúc cung nữ và thái giám đi tìm không thấy liền đến Trữ Tú cung của hoàng hậu để tìm nên kinh động cả Hoa Uyển Hạ.
Nàng ta nghe tin không thấy nhi tử thì vội vã cử cung nữ đi tìm, thế là cả hoàng cung ầm ĩ và náo loạn vì sự mất tích của đại hoàng tử.
/97
|