Cả người của Liễu trưởng lão run lên, nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, thật lâu sau, lão mở mắt, ánh mắt u ám nói: Ta hiểu được, chủ thượng, ta cần cù thành khẩn vì Huyền Âm Điện cả đời, cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục như thế, chủ thượng đã có lệnh, ta không thể không theo, chủ thượng làm cho ta tự kết thúc, đã cho ta tôn nghiêm, ta tất sẽ theo lệnh.
Nói xong, Liễu trưởng lão rút ra trường kiếm, đặt tại phía trên cổ của bản thân, lão lại nhắm mắt lại, lúc trường kiếm sắp sửa chém cuống, tiếng nói thanh lãnh của thiếu nữ chợt truyền đến.
Vân Dao, ngăn lão lại!
Bá!
Một tia sáng trắn hiện lên, trường kiếm trong tay lão ‘lạch cạch’ một tiếng rơi trên mặt đất, lúc lão kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy thiếu nữ khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt của lão.
Ta không hiểu lấy ơn báo oán, cũng không hiểu ngươi nợ ta một phần ta trả ngươi một phần! Ta chỉ biết là, tất cả thù hận trả lại gấp bội! Không phải ngươi làm hại Mạc Vũ tàn phế? Càng làm cho nàng thừa nhận thống khổ lớn như vậy! Nếu để cho ngươi chết dễ dàng, ta sẽ không làm thất vọng Mạc Vũ bị ngươi thương tổn như thế? Sao không làm thất vọng Bách Xuyên bị ngươi bắt đi tới uy hiếp ta?
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng phân phó nói: Vân Dao, bắt lão lại giao cho Mạc Vũ tự mình xử trí cho ta, mặc kệ là lăng trì, ngũ mã phanh thây (*), đều là lão nên thừa nhận!
(*) lăng trì, ngũ mã phanh thây: hình phạt thời tàn bạo thời xa xưa
lăng trì: trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
ngũ mã phanh thây: buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội
Nói xong lời này, nàng nhìn về phía Tá Thượng Thần, ánh mắt nhàn nhạt: Tá Thượng Thần, ta luôn luôn coi ngươi là bằng hữu, cho nên, mặc dù biết Huyền Âm Điện muốn giết ta, ta cũng giao cho ngươi, ta tín nhiệm ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu của ca ta, nhưng mà….... Người Huyền Âm Điện làm người bên người ta bị thương, để cho lão dễ dàng chết đi, trong lòng bản thân ta cũng không qua được, nếu Huyền Âm Điện muốn giận chó đánh mèo, thì giận chó đánh mèo một mình ta, đừng ở tổn thương người vô tội! Hơn nữa, ngươi hẳn là biết, ta luôn là người không phạm tat a không phạm người, lão nhân này là trừng phạt đúng tội!
Tiểu Vân Nhi, ngươi đây là không tin ta sao? Tá Thượng Thần đầy bụng ủy khuất: Ta vẫn luôn đứng ở bên phía ngươi, vừa rồi để cho lão tự kết thúc, cũng là không muốn phiền toái mà thôi, ngươi đã không tính toán để cho lão chết thống khoái, ta đây giao lão cho ngươi, muốn giết muốn chém tùy ngươi.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tá Thượng Thần, vẻ mặt của Cố Nhược Vân buông lỏng xuống, bất luận như thế nào, hành động của Tá Thượng Thần cũng đã chứng minh rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ đứng ở phía bên nàng.
Cám ơn, Cố Nhược Vân môi khẽ động: Ta biết chuyện này không có quan hệ gì
Nói xong, Liễu trưởng lão rút ra trường kiếm, đặt tại phía trên cổ của bản thân, lão lại nhắm mắt lại, lúc trường kiếm sắp sửa chém cuống, tiếng nói thanh lãnh của thiếu nữ chợt truyền đến.
Vân Dao, ngăn lão lại!
Bá!
Một tia sáng trắn hiện lên, trường kiếm trong tay lão ‘lạch cạch’ một tiếng rơi trên mặt đất, lúc lão kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy thiếu nữ khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt của lão.
Ta không hiểu lấy ơn báo oán, cũng không hiểu ngươi nợ ta một phần ta trả ngươi một phần! Ta chỉ biết là, tất cả thù hận trả lại gấp bội! Không phải ngươi làm hại Mạc Vũ tàn phế? Càng làm cho nàng thừa nhận thống khổ lớn như vậy! Nếu để cho ngươi chết dễ dàng, ta sẽ không làm thất vọng Mạc Vũ bị ngươi thương tổn như thế? Sao không làm thất vọng Bách Xuyên bị ngươi bắt đi tới uy hiếp ta?
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng phân phó nói: Vân Dao, bắt lão lại giao cho Mạc Vũ tự mình xử trí cho ta, mặc kệ là lăng trì, ngũ mã phanh thây (*), đều là lão nên thừa nhận!
(*) lăng trì, ngũ mã phanh thây: hình phạt thời tàn bạo thời xa xưa
lăng trì: trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu
ngũ mã phanh thây: buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội
Nói xong lời này, nàng nhìn về phía Tá Thượng Thần, ánh mắt nhàn nhạt: Tá Thượng Thần, ta luôn luôn coi ngươi là bằng hữu, cho nên, mặc dù biết Huyền Âm Điện muốn giết ta, ta cũng giao cho ngươi, ta tín nhiệm ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu của ca ta, nhưng mà….... Người Huyền Âm Điện làm người bên người ta bị thương, để cho lão dễ dàng chết đi, trong lòng bản thân ta cũng không qua được, nếu Huyền Âm Điện muốn giận chó đánh mèo, thì giận chó đánh mèo một mình ta, đừng ở tổn thương người vô tội! Hơn nữa, ngươi hẳn là biết, ta luôn là người không phạm tat a không phạm người, lão nhân này là trừng phạt đúng tội!
Tiểu Vân Nhi, ngươi đây là không tin ta sao? Tá Thượng Thần đầy bụng ủy khuất: Ta vẫn luôn đứng ở bên phía ngươi, vừa rồi để cho lão tự kết thúc, cũng là không muốn phiền toái mà thôi, ngươi đã không tính toán để cho lão chết thống khoái, ta đây giao lão cho ngươi, muốn giết muốn chém tùy ngươi.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tá Thượng Thần, vẻ mặt của Cố Nhược Vân buông lỏng xuống, bất luận như thế nào, hành động của Tá Thượng Thần cũng đã chứng minh rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ đứng ở phía bên nàng.
Cám ơn, Cố Nhược Vân môi khẽ động: Ta biết chuyện này không có quan hệ gì
/1836
|